Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 94 - Thử Đe Doạ



Quý Ngư cảm thấy mình sắp phải gọi điện xin cấp cứu rồi.

Tại sao, tại sao lại có nữ sinh chạy đến tỏ tình với Lạc Sơ Nhiên?

Dù bên cạnh cô đã có bao nhiêu người yêu sớm, cô cũng chưa từng nghĩ Lạc Sơ Nhiên sẽ yêu sớm.

Cô siết chặt nắm tay, khẽ nghiến răng, càng nhìn màu hồng phấn kia càng thấy chói mắt, chẳng còn thấy dễ thương gì.
Quý Ngư hỏi: "Em định đáp lại cậu ta à?"

Lạc Sơ Nhiên khẽ lắc đầu: "Chưa, vẫn chưa, để xem đã."

"Em sẽ không đồng ý chứ?" Giọng cô hơi khàn khàn, "Em thích con gái à?"

Lạc Sơ Nhiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt vô hồn, chỉ lẳng lặng nhìn cô, trong mắt mang theo cảm xúc khó diễn tả.

Cô thấy Lạc Sơ Nhiên im lặng không nói, cô nín thở.

Lạc Sơ Nhiên không nói nghĩa là gì, là thích con gái sao?

Không hiểu vì sao, cô cảm giác như có một dây thần kinh trong đầu mình bị cắt đứt, tất cả âm thanh xung quanh ùa đến, não bộ tê dại.

Như thể một cánh cửa thế giới mới đang mở ra trước mắt cô.

Những ý nghĩ chặn kín bị cô mạnh mẽ phá ra, mắt hơi cụp xuống, cô cúi đầu, áp sát lại gần, đè ép lên người Lạc Sơ Nhiên không chừa đường lùi.

"...Em sao không nói gì? Em không sợ yêu sớm à? Em không sợ cậu ta lừa em à?"

Lạc Sơ Nhiên giọng rất nhẹ: "Không sợ."

Không sợ yêu sớm.

Cô cắn răng, cô không biết câu này của Lạc Sơ Nhiên là nói sẽ không yêu sớm hay sẽ không bị lừa, cô nhịn không được lặp lại: "Lạc Sơ Nhiên, em không được đồng ý."

Quý Ngư lắc lắc đầu: "Em với con bé kia học cùng lớp, chắc chắn nó muốn dùng chuyện yêu đương để phân tán sự chú ý của em, chỉ cần em lơ đãng yêu đương, nó sẽ có thể đứng đầu."

Lạc Sơ Nhiên cụp mắt, nhìn cô, từ góc nhìn của Lạc Sơ Nhiên, cô bây giờ như một con cá nóc phồng lên vì tức giận.

Lạc Sơ Nhiên không nhịn được khẽ bặm môi, giọng vẫn bình tĩnh: "Em sẽ, suy nghĩ nghiêm túc."

Em sẽ suy nghĩ kỹ, sẽ trả lại bức thư tình này.

Cô run nhẹ hàng mi.

Cô cảm thấy một cảm xúc không tên đang trào lên.

Nếu Lạc Sơ Nhiên không thích con gái, chắc chắn sẽ lập tức từ chối, còn nói cái gì mà "suy nghĩ"?

Nhưng cô bây giờ đã là bạn của Lạc Sơ Nhiên chưa? Lạc Sơ Nhiên chưa từng thừa nhận lấy một chữ.

Hai người nhiều lắm cũng chỉ coi là bạn ăn cơm chung.

Lạc Sơ Nhiên giờ chỉ đang dỗ cô, nói không chừng sẽ đồng ý với người ta.

" Đíng đoongg—"

Tiếng chuông vang lên, cô chưa kịp nhìn nội dung thư tình thì đã phải tách ra với Lạc Sơ Nhiên.

Cô nghiến răng nhẹ, nghĩ nếu Lạc Sơ Nhiên đồng ý, về sau sẽ không còn ăn cơm với cô, cũng không cùng nhau học nữa.

Không được, tuyệt đối không được.


Giờ thể dục, Quý Ngư chạy xong 800 mét, mồ hôi chưa khô đã chạy một mạch đến cửa lớp 25.

Đúng lúc này, lớp 25 đang tự học, mọi người nhìn thấy cô xuất hiện cũng không lấy làm lạ.

Lạc Sơ Nhiên đang ngồi cạnh cửa sổ, không ngẩng đầu, vẫn đang viết bài.

Một tờ giấy bị ném đến trước mặt Lạc Sơ Nhiên.

[Tôi tức giận rồi!]

Qua nửa ngày, Quý Ngư mới thấy một mẩu giấy bị đẩy ra ngoài hành lang.

Lạc Sơ Nhiên: [Tức giận gì?]

Quý Ngư: [Đồng phục của tôi còn chưa giặt sạch!]

Lạc Sơ Nhiên: [300 tệ được không?]

Đồng phục gốc chỉ 180 tệ.

Quý Ngư: [Không cần tiền, đổi cách khác đền tôi.]

Lạc Sơ Nhiên: [Đền kiểu gì?]

Cô nhìn mấy chữ Lạc Sơ Nhiên viết, cảm giác nét chữ giống hệt mấy dòng viết cho thư tình kia.

Nhưng không phải trọng điểm.

Quý Ngư cắn bút, định viết cách đe dọa Lạc Sơ Nhiên đừng yêu đương, còn chưa kịp viết, cô đã thấy cô gái tỏ tình kia.

Hai bên nhìn nhau.

Nhìn kỹ thì đối phương đúng là con gái, dáng dấp thanh tú.

Quý Ngư đứng bật dậy, bút kẹp trong tay gãy đôi.

Một giây sau, người kia thu ánh mắt lại, ôm tập sách đi về phía Lạc Sơ Nhiên.

Quý Ngư đứng đó, toàn thân lạnh lẽo, cảm giác như sắp nổi điên.

Quý Ngư còn đứng đây làm gì, chẳng khác nào dâng Lạc Sơ Nhiên cho người khác!

Cầm danh nghĩa nộp tập, chẳng khác nào muốn ngồi gần Lạc Sơ Nhiên.

Cô vò mẩu giấy, không thèm viết nữa, trực tiếp gào vào cửa sổ: "Lạc Sơ Nhiên! Ra ngoài với tôi."

Lạc Sơ Nhiên chớp mắt khẽ gật đầu, nhanh chóng đứng dậy.

Tiếng ho nhẹ phía sau, Lạc Sơ Nhiên vẫn cầm bút, mặt hơi tái.

"Giáo vụ, ở đâu thế?"

Quý Ngư không trả lời, nhìn Lạc Sơ Nhiên giấu sau gọng kính, đôi mắt trong vắt, cô kéo tay Lạc Sơ Nhiên chạy thẳng.

Đang giờ học, Quý Ngư kéo Lạc Sơ Nhiên lên tầng thượng, gió nóng lẫn hương hoa nhè nhẹ, cô có thể ngửi rõ mùi hương trên người Lạc Sơ Nhiên.

Mùi hương này, cô không thể để người khác chạm vào.

Ánh mắt Quý Ngư dừng trên gương mặt Lạc Sơ Nhiên, rồi trượt xuống đôi môi đỏ nhạt.

Người nào yêu Lạc Sơ Nhiên, nhất định sẽ hôn đôi môi này.

Lạc Sơ Nhiên sẽ phản ứng thế nào?

Quý Ngư nghiến răng, cảm thấy răng ngứa, ngứa đến tận tim.

Hơi thở của hai người quấn lấy nhau, khoảng cách càng lúc càng gần, cô cứng rắn ép môi mình dán lên môi Lạc Sơ Nhiên.

Vừa chạm vào, Quý Ngư liền tách ra rồi cắn một cái.

Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, mềm, còn có vị ngọt.

Quý Ngư nghĩ, cô không thể để người khác cũng được cắn Lạc Sơ Nhiên thế này.

Cô phải yêu đương với Lạc Sơ Nhiên.
________

Chương trước Chương tiếp
Loading...