Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi
Chương 86 - Em kém cỏi lắm
Cái chuyện có nên thú nhận với Lạc Sơ Nhiên về cái tài khoản phụ kia, thực ra Quý Ngư cũng không do dự được lâu.
Bởi vì chưa kịp nghĩ xong thì Lạc Sơ Nhiên cứ như có thần giao cách cảm vậy, bất ngờ đăng một dòng trạng thái.[Đã giặt sạch rồi]...Giặt sạch rồi cái gì cơ?
Quý Ngư nhìn ba chữ này, tim đập lỡ một nhịp.
Cô càng nhìn, càng thấy ba chữ kia chứa đầy ẩn ý.Quả nhiên... cô vẫn không thể vội thú thật được.
Lỡ như Lạc Sơ Nhiên mà biết mấy câu hổ báo lang sói của cô ấy đều bị cô nhìn thấy, thì kiểu gì chẳng giết người diệt khẩu?
Hơn nữa, nếu lộ rồi, sau này cô đâu còn cái nick phụ để lén nhìn Lạc Sơ Nhiên đăng mấy thứ này nữa?Quý Ngư chớp mắt, lông mi khẽ run, làm bộ không có chuyện gì, thản nhiên để lại một bình luận.
【Hắc Y Nhân】: Cô giặt sạch cái gì vậy ?Tin nhắn vừa gửi đi, Lạc Sơ Nhiên trả lời rất nhanh.【Y】:Là đồ vợ tôi làm rơi ở chỗ tôi, tôi giặt sạch rồi, lát nữa trả cho cô ấyQuý Ngư: ?"Vợ" gì chứ... tạm chưa bàn tới cái từ này, vấn đề là cô có làm rơi gì ở chỗ Lạc Sơ Nhiên đâu!
Cái dây buộc tóc hình hướng dương nhỏ, cô cũng đã cất cẩn thận rồi mà? Còn gì nữa?Quý Ngư cau mày, đang nghi hoặc thì bỗng nhiên nhớ ra — cái đuôi thỏ!
Hồi còn ở đảo, cô rõ ràng đã tịch thu cái đuôi thỏ kia từ tay Lạc Sơ Nhiên.
Nhưng lúc sắp về, tìm mãi vẫn không thấy, tìm không ra đành buông xuôi, cô còn sợ người khác lượm được thì tiêu.
Không lẽ Lạc Sơ Nhiên đã lén cất lại, còn mang về giặt cho sạch?...Cô không hề cần một cái đuôi thỏ được giặt sạch đâu!
【Hắc Y Nhân】: Rốt cuộc là cái gì vậy?Lần này, Lạc Sơ Nhiên trả lời cực nhanh, Quý Ngư thậm chí còn tưởng tượng được cái vẻ mặt thờ ơ mà Lạc Sơ Nhiên gõ ra hai chữ ấy.【Y】:Bí Mật
Quý Ngư: ...
... Quá khả nghi.
Nếu thật sự là cái đuôi thỏ kia, Lạc Sơ Nhiên ít ra còn biết thứ này không thể để người ngoài nhìn thấy, thế cũng coi như còn biết giới hạn.
Mức độ nhẫn nhịn của Quý Ngư dành cho Lạc Sơ Nhiên đã hạ xuống tới mức không thể thấp hơn nữa."Chị Quý, tài liệu này phiền chị xem giúp em một chút nhé—"Nghe tiếng gọi, Quý Ngư lập tức đặt điện thoại xuống, vừa định bắt đầu xem tài liệu, liền cảm giác cánh tay bên cạnh chạm phải một cánh tay khác.
Cô hơi nghiêng đầu, phát hiện mấy thứ trên bàn của Lâm Diên Vĩ đều dạt sang phía cô, ngay cả màn hình máy tính cũng quay hẳn về hướng cô, dáng vẻ rõ ràng là đang cắt đứt quan hệ với Cao Sâm Tây.Cái bàn to thế này mà chỉ dùng đúng một góc ba phần, Lâm Diên Vĩ không thấy chật à?Ánh mắt Quý Ngư lướt qua hai người.Hôm nay không biết Cao Sâm Tây ăn trúng cái gì mà tự dưng tháo hết mấy cái khuyên kim loại trên người, ung dung dựa lưng vào ghế gặm sandwich, còn tiện tay đặt cái túi giới hạn bản của mình đúng chỗ bàn mà Lâm Diên Vĩ không để đồ.
Đây là cố tình khiêu khích à?Quý Ngư nhìn mà thấy Lâm Diên Vĩ sắp nghiến gãy cả răng.Rõ ràng đã bảo không đánh nhau nữa mà? Thế này chẳng khác nào hận thù truyền kiếp.Thấy hai người này không có vẻ gì sắp lao ra văn phòng để đánh một trận, Quý Ngư mới thu lại ánh mắt.Sáng nay Lâm Diên Vĩ đến còn muộn hơn cô, Cao Sâm Tây thì khỏi nói, mới mò tới chưa đầy hai phút.Hai người này cứ một trước một sau, tự nhiên khiến Quý Ngư nhớ đến chuyện cô với Lạc Sơ Nhiên sáng nay còn cố tình chia ra mà đi.Nghĩ tới đây, Quý Ngư liền tự đá cái ý nghĩ buồn cười ấy ra khỏi đầu....... Bốn người bọn họ tuyệt đối không thể đặt cạnh nhau mà so sánh, tình huống hoàn toàn khác nhau.Ánh mắt Quý Ngư cụp xuống, dừng ở cánh tay của Lâm Diên Vĩ:
"Cánh tay cậu sao mà đỏ thế? Dị ứng à?"
"Là."
Giọng Lâm Diên Vĩ ngưng lại: "Là dị ứng."
"Nhìn cũng khá nghiêm trọng đấy, hay là cậu đi bệnh viện khám thử xem?" – Quý Ngư khẽ liếc mắt sang, rồi bỗng phát hiện trên người Cao Sâm Tây cũng có một mảng đỏ bừng, giọng cô nhỏ xuống:
"...Cũng trùng hợp thật, hai người các cậu đều bị dị ứng à?"Vừa dứt câu, Quý Ngư liền cảm giác rõ ràng Lâm Diên Vĩ cứng đờ cả người, còn dựa sát về phía cô hơn.
Hai người này... dị ứng cùng nhau?
Không biết trên đảo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Ngoài cửa sổ, nắng chói chang đến gay gắt, không khí hầu như chẳng có lấy một ngọn gió. Điều hòa trung tâm đang gồng mình chạy, nhưng vẫn chẳng thể xua đi được hơi nóng và bầu không khí bức bối.Suốt buổi sáng, bậc cửa phòng làm việc của Lạc Sơ Nhiên cứ như sắp bị giẫm hỏng, Quý Ngư thì vùi đầu vào đống công việc tồn đọng mấy ngày liền, bận đến mức đầu óc ong ong, chắc đây chính là cái giá phải trả cho mấy hôm bỏ bê công việc.Đến giờ ăn trưa, Quý Ngư tự giác thu dọn tài liệu, nhìn Lâm Diên Vĩ nói:
"Tớ hôm nay ăn kiêng, không ăn trưa đâu."Lâm Diên Vĩ "hả" một tiếng:
"Cậu giảm cái gì mà giảm? Ai nói cậu mập?"Quý Ngư không dám nhìn thẳng cô bạn, giọng hơi cứng ngắc:
"Tớ hơi buồn ngủ, định ngủ trưa một lát, cậu mau đi ăn đi."Lâm Diên Vĩ túm tóc, nhìn cô nửa tin nửa ngờ:
"Được rồi, lát nữa tớ mua thêm chút bánh ngọt với hoa quả cho cậu."Nhìn Lâm Diên Vĩ đi xa, Quý Ngư mới như con thú nhỏ ló đầu ra khỏi chỗ ngồi.
Phần lớn mọi người đều đã đi căng-tin hoặc ra ngoài lấy đồ ăn, giờ chính là lúc thích hợp để cô đi tìm Lạc Sơ Nhiên.Quý Ngư rón rén đứng lên, tay chân luống cuống mà chẳng hiểu đang bận cái gì.
Cô từng bước một đi đến cửa phòng làm việc của Lạc Sơ Nhiên... rót một cốc nước, rồi lại quay về chỗ.
Lần thứ hai, cô lững thững đi tới trước phòng làm việc... đứng bên chậu hoa trước cửa, lặng lẽ chào mấy bông hoa, rồi lại quay về bàn.
Đến lần thứ ba, Quý Ngư dứt khoát chưa đi đến cửa đã đứng khựng lại ở tấm kính sát hành lang, ngón tay gõ lên kính mấy cái.Cô cắn môi, hàng mi hơi chau lại.
Sao cứ có cảm giác... có mấy đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào cô vậy?Cái khổ của chuyện yêu đương từ thời đi học lẫn khi đi làm, Quý Ngư xem như đều đã nếm đủ.
Chỉ là... rõ ràng bây giờ gan cô chẳng còn lớn như hồi trước nữa rồi.Quý Ngư khép mắt lại, hít sâu một hơi.
Chỉ là giờ nghỉ trưa đi vào phòng làm việc của sếp thôi mà, cô chỉ bận quá nhiều việc, đành hy sinh giờ nghỉ để vào trao đổi sâu hơn với sếp mà thôi.Cô cầm trong tay một chồng giấy A4 trống trơn, làm như chuẩn bị ra chiến trường, dứt khoát đẩy cửa phòng làm việc của Lạc Sơ Nhiên ra.Ngay khoảnh khắc chân phải vừa bước vào, Quý Ngư đã lập tức biết Lạc Sơ Nhiên chẳng có ý tốt gì.
Ai mà giữa trưa gọi người ta vào ăn cơm, còn kéo rèm che kín mít thế này chứ?Khi bị kéo lại, phản xạ đầu tiên của Quý Ngư là giãy ra, nhưng nghĩ đối diện là Lạc Sơ Nhiên, cô lại nhịn xuống.Ngón tay Lạc Sơ Nhiên nhẹ như vuốt ve, nắm lấy cổ cô, kéo cả người cô về phía mình.
Quý Ngư khẽ kêu lên:
"Em..."Chữ còn chưa trọn miệng, môi đã bị chặn lại, mọi âm thanh chỉ còn lại chút hơi thở đứt quãng.
Ngón tay cô lỡ chạm vào vạt áo Lạc Sơ Nhiên, tai lập tức đỏ bừng, khóe mắt cũng long lanh ướt.
Hít thở... không nổi nữa rồi.Lưng tựa lên kính, tầm nhìn của Quý Ngư mờ dần, hai chân cô mềm nhũn, đầu ngón tay run run bám lấy cổ Lạc Sơ Nhiên, chậm rãi kéo cả hai ngã xuống thảm lông.Nhưng Lạc Sơ Nhiên lần này lại chẳng định buông tha cô dễ thế, còn bế cô lên như ôm trẻ con, cúi xuống hôn lên khóe mắt cô."Ngoan lắm."Giọng Lạc Sơ Nhiên sát bên tai, Quý Ngư run nhẹ cả người, chớp mắt, rồi nhắm nghiền lại.Một lúc sau, cô mới tìm lại được hơi thở, mắt cụp xuống, ngơ ngẩn nhìn sàn nhà, mãi không nói được câu gì.
Thân thể còn run run khe khẽ, Quý Ngư gồng lưng ngồi thẳng lên, cố kéo giãn chút khoảng cách giữa cô với Lạc Sơ Nhiên.
Những chỗ bị Lạc Sơ Nhiên chạm qua như mang theo luồng điện nhỏ, tê dại lan khắp tứ chi, mãi chưa chịu tan đi.Giọng Quý Ngư ngạt ngạt:
"Nói đi, trước em đã tập với bao nhiêu người rồi?"
"Chỉ tập với mỗi chị thôi."
Đôi mắt đen của Lạc Sơ Nhiên ánh lên tia sáng mờ dưới lớp rèm, giọng mang theo dụ dỗ, kéo theo cả run rẩy:
"Chị Quý, dạy em thêm một chút nữa nhé?"Đầu ngón tay Quý Ngư bấu lấy đám lông trắng mềm, cằm khẽ nâng lên, một lát sau mới khô khốc nói:
"Em kém cỏi lắm, chẳng giống học trò chị dạy ra tẹo nào."
"Giờ chị không muốn dạy nữa, em học không nổi đâu."
____________Tác giả có lời muốn nói:
Đã nghĩ xong rồi! Sẽ viết thêm phiên ngoại ABO, hồi cấp ba cũng sẽ kể kỹ hơn. Muốn đọc thì điểm danh ở bình luận nhé!
Bởi vì chưa kịp nghĩ xong thì Lạc Sơ Nhiên cứ như có thần giao cách cảm vậy, bất ngờ đăng một dòng trạng thái.[Đã giặt sạch rồi]...Giặt sạch rồi cái gì cơ?
Quý Ngư nhìn ba chữ này, tim đập lỡ một nhịp.
Cô càng nhìn, càng thấy ba chữ kia chứa đầy ẩn ý.Quả nhiên... cô vẫn không thể vội thú thật được.
Lỡ như Lạc Sơ Nhiên mà biết mấy câu hổ báo lang sói của cô ấy đều bị cô nhìn thấy, thì kiểu gì chẳng giết người diệt khẩu?
Hơn nữa, nếu lộ rồi, sau này cô đâu còn cái nick phụ để lén nhìn Lạc Sơ Nhiên đăng mấy thứ này nữa?Quý Ngư chớp mắt, lông mi khẽ run, làm bộ không có chuyện gì, thản nhiên để lại một bình luận.
【Hắc Y Nhân】: Cô giặt sạch cái gì vậy ?Tin nhắn vừa gửi đi, Lạc Sơ Nhiên trả lời rất nhanh.【Y】:Là đồ vợ tôi làm rơi ở chỗ tôi, tôi giặt sạch rồi, lát nữa trả cho cô ấyQuý Ngư: ?"Vợ" gì chứ... tạm chưa bàn tới cái từ này, vấn đề là cô có làm rơi gì ở chỗ Lạc Sơ Nhiên đâu!
Cái dây buộc tóc hình hướng dương nhỏ, cô cũng đã cất cẩn thận rồi mà? Còn gì nữa?Quý Ngư cau mày, đang nghi hoặc thì bỗng nhiên nhớ ra — cái đuôi thỏ!
Hồi còn ở đảo, cô rõ ràng đã tịch thu cái đuôi thỏ kia từ tay Lạc Sơ Nhiên.
Nhưng lúc sắp về, tìm mãi vẫn không thấy, tìm không ra đành buông xuôi, cô còn sợ người khác lượm được thì tiêu.
Không lẽ Lạc Sơ Nhiên đã lén cất lại, còn mang về giặt cho sạch?...Cô không hề cần một cái đuôi thỏ được giặt sạch đâu!
【Hắc Y Nhân】: Rốt cuộc là cái gì vậy?Lần này, Lạc Sơ Nhiên trả lời cực nhanh, Quý Ngư thậm chí còn tưởng tượng được cái vẻ mặt thờ ơ mà Lạc Sơ Nhiên gõ ra hai chữ ấy.【Y】:Bí Mật
Quý Ngư: ...
... Quá khả nghi.
Nếu thật sự là cái đuôi thỏ kia, Lạc Sơ Nhiên ít ra còn biết thứ này không thể để người ngoài nhìn thấy, thế cũng coi như còn biết giới hạn.
Mức độ nhẫn nhịn của Quý Ngư dành cho Lạc Sơ Nhiên đã hạ xuống tới mức không thể thấp hơn nữa."Chị Quý, tài liệu này phiền chị xem giúp em một chút nhé—"Nghe tiếng gọi, Quý Ngư lập tức đặt điện thoại xuống, vừa định bắt đầu xem tài liệu, liền cảm giác cánh tay bên cạnh chạm phải một cánh tay khác.
Cô hơi nghiêng đầu, phát hiện mấy thứ trên bàn của Lâm Diên Vĩ đều dạt sang phía cô, ngay cả màn hình máy tính cũng quay hẳn về hướng cô, dáng vẻ rõ ràng là đang cắt đứt quan hệ với Cao Sâm Tây.Cái bàn to thế này mà chỉ dùng đúng một góc ba phần, Lâm Diên Vĩ không thấy chật à?Ánh mắt Quý Ngư lướt qua hai người.Hôm nay không biết Cao Sâm Tây ăn trúng cái gì mà tự dưng tháo hết mấy cái khuyên kim loại trên người, ung dung dựa lưng vào ghế gặm sandwich, còn tiện tay đặt cái túi giới hạn bản của mình đúng chỗ bàn mà Lâm Diên Vĩ không để đồ.
Đây là cố tình khiêu khích à?Quý Ngư nhìn mà thấy Lâm Diên Vĩ sắp nghiến gãy cả răng.Rõ ràng đã bảo không đánh nhau nữa mà? Thế này chẳng khác nào hận thù truyền kiếp.Thấy hai người này không có vẻ gì sắp lao ra văn phòng để đánh một trận, Quý Ngư mới thu lại ánh mắt.Sáng nay Lâm Diên Vĩ đến còn muộn hơn cô, Cao Sâm Tây thì khỏi nói, mới mò tới chưa đầy hai phút.Hai người này cứ một trước một sau, tự nhiên khiến Quý Ngư nhớ đến chuyện cô với Lạc Sơ Nhiên sáng nay còn cố tình chia ra mà đi.Nghĩ tới đây, Quý Ngư liền tự đá cái ý nghĩ buồn cười ấy ra khỏi đầu....... Bốn người bọn họ tuyệt đối không thể đặt cạnh nhau mà so sánh, tình huống hoàn toàn khác nhau.Ánh mắt Quý Ngư cụp xuống, dừng ở cánh tay của Lâm Diên Vĩ:
"Cánh tay cậu sao mà đỏ thế? Dị ứng à?"
"Là."
Giọng Lâm Diên Vĩ ngưng lại: "Là dị ứng."
"Nhìn cũng khá nghiêm trọng đấy, hay là cậu đi bệnh viện khám thử xem?" – Quý Ngư khẽ liếc mắt sang, rồi bỗng phát hiện trên người Cao Sâm Tây cũng có một mảng đỏ bừng, giọng cô nhỏ xuống:
"...Cũng trùng hợp thật, hai người các cậu đều bị dị ứng à?"Vừa dứt câu, Quý Ngư liền cảm giác rõ ràng Lâm Diên Vĩ cứng đờ cả người, còn dựa sát về phía cô hơn.
Hai người này... dị ứng cùng nhau?
Không biết trên đảo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.Ngoài cửa sổ, nắng chói chang đến gay gắt, không khí hầu như chẳng có lấy một ngọn gió. Điều hòa trung tâm đang gồng mình chạy, nhưng vẫn chẳng thể xua đi được hơi nóng và bầu không khí bức bối.Suốt buổi sáng, bậc cửa phòng làm việc của Lạc Sơ Nhiên cứ như sắp bị giẫm hỏng, Quý Ngư thì vùi đầu vào đống công việc tồn đọng mấy ngày liền, bận đến mức đầu óc ong ong, chắc đây chính là cái giá phải trả cho mấy hôm bỏ bê công việc.Đến giờ ăn trưa, Quý Ngư tự giác thu dọn tài liệu, nhìn Lâm Diên Vĩ nói:
"Tớ hôm nay ăn kiêng, không ăn trưa đâu."Lâm Diên Vĩ "hả" một tiếng:
"Cậu giảm cái gì mà giảm? Ai nói cậu mập?"Quý Ngư không dám nhìn thẳng cô bạn, giọng hơi cứng ngắc:
"Tớ hơi buồn ngủ, định ngủ trưa một lát, cậu mau đi ăn đi."Lâm Diên Vĩ túm tóc, nhìn cô nửa tin nửa ngờ:
"Được rồi, lát nữa tớ mua thêm chút bánh ngọt với hoa quả cho cậu."Nhìn Lâm Diên Vĩ đi xa, Quý Ngư mới như con thú nhỏ ló đầu ra khỏi chỗ ngồi.
Phần lớn mọi người đều đã đi căng-tin hoặc ra ngoài lấy đồ ăn, giờ chính là lúc thích hợp để cô đi tìm Lạc Sơ Nhiên.Quý Ngư rón rén đứng lên, tay chân luống cuống mà chẳng hiểu đang bận cái gì.
Cô từng bước một đi đến cửa phòng làm việc của Lạc Sơ Nhiên... rót một cốc nước, rồi lại quay về chỗ.
Lần thứ hai, cô lững thững đi tới trước phòng làm việc... đứng bên chậu hoa trước cửa, lặng lẽ chào mấy bông hoa, rồi lại quay về bàn.
Đến lần thứ ba, Quý Ngư dứt khoát chưa đi đến cửa đã đứng khựng lại ở tấm kính sát hành lang, ngón tay gõ lên kính mấy cái.Cô cắn môi, hàng mi hơi chau lại.
Sao cứ có cảm giác... có mấy đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào cô vậy?Cái khổ của chuyện yêu đương từ thời đi học lẫn khi đi làm, Quý Ngư xem như đều đã nếm đủ.
Chỉ là... rõ ràng bây giờ gan cô chẳng còn lớn như hồi trước nữa rồi.Quý Ngư khép mắt lại, hít sâu một hơi.
Chỉ là giờ nghỉ trưa đi vào phòng làm việc của sếp thôi mà, cô chỉ bận quá nhiều việc, đành hy sinh giờ nghỉ để vào trao đổi sâu hơn với sếp mà thôi.Cô cầm trong tay một chồng giấy A4 trống trơn, làm như chuẩn bị ra chiến trường, dứt khoát đẩy cửa phòng làm việc của Lạc Sơ Nhiên ra.Ngay khoảnh khắc chân phải vừa bước vào, Quý Ngư đã lập tức biết Lạc Sơ Nhiên chẳng có ý tốt gì.
Ai mà giữa trưa gọi người ta vào ăn cơm, còn kéo rèm che kín mít thế này chứ?Khi bị kéo lại, phản xạ đầu tiên của Quý Ngư là giãy ra, nhưng nghĩ đối diện là Lạc Sơ Nhiên, cô lại nhịn xuống.Ngón tay Lạc Sơ Nhiên nhẹ như vuốt ve, nắm lấy cổ cô, kéo cả người cô về phía mình.
Quý Ngư khẽ kêu lên:
"Em..."Chữ còn chưa trọn miệng, môi đã bị chặn lại, mọi âm thanh chỉ còn lại chút hơi thở đứt quãng.
Ngón tay cô lỡ chạm vào vạt áo Lạc Sơ Nhiên, tai lập tức đỏ bừng, khóe mắt cũng long lanh ướt.
Hít thở... không nổi nữa rồi.Lưng tựa lên kính, tầm nhìn của Quý Ngư mờ dần, hai chân cô mềm nhũn, đầu ngón tay run run bám lấy cổ Lạc Sơ Nhiên, chậm rãi kéo cả hai ngã xuống thảm lông.Nhưng Lạc Sơ Nhiên lần này lại chẳng định buông tha cô dễ thế, còn bế cô lên như ôm trẻ con, cúi xuống hôn lên khóe mắt cô."Ngoan lắm."Giọng Lạc Sơ Nhiên sát bên tai, Quý Ngư run nhẹ cả người, chớp mắt, rồi nhắm nghiền lại.Một lúc sau, cô mới tìm lại được hơi thở, mắt cụp xuống, ngơ ngẩn nhìn sàn nhà, mãi không nói được câu gì.
Thân thể còn run run khe khẽ, Quý Ngư gồng lưng ngồi thẳng lên, cố kéo giãn chút khoảng cách giữa cô với Lạc Sơ Nhiên.
Những chỗ bị Lạc Sơ Nhiên chạm qua như mang theo luồng điện nhỏ, tê dại lan khắp tứ chi, mãi chưa chịu tan đi.Giọng Quý Ngư ngạt ngạt:
"Nói đi, trước em đã tập với bao nhiêu người rồi?"
"Chỉ tập với mỗi chị thôi."
Đôi mắt đen của Lạc Sơ Nhiên ánh lên tia sáng mờ dưới lớp rèm, giọng mang theo dụ dỗ, kéo theo cả run rẩy:
"Chị Quý, dạy em thêm một chút nữa nhé?"Đầu ngón tay Quý Ngư bấu lấy đám lông trắng mềm, cằm khẽ nâng lên, một lát sau mới khô khốc nói:
"Em kém cỏi lắm, chẳng giống học trò chị dạy ra tẹo nào."
"Giờ chị không muốn dạy nữa, em học không nổi đâu."
____________Tác giả có lời muốn nói:
Đã nghĩ xong rồi! Sẽ viết thêm phiên ngoại ABO, hồi cấp ba cũng sẽ kể kỹ hơn. Muốn đọc thì điểm danh ở bình luận nhé!