Người Yêu Cũ Trực Tiếp Trở Thành Sếp Của Tôi

Chương 54 - Bị đánh vào mông



Mu bàn tay của Quý Ngư áp vào lòng bàn tay của Lạc Sơ Nhiên.

Ý thức của cô hơi mơ hồ, từ chỗ chạm vào Lạc Sơ Nhiên, và chỗ bị Lạc Sơ Nhiên chạm vào, đều bắt đầu tê dại, tê dại đến tận đáy lòng.

Quý Ngư chống người dậy, lại gần hơn khuôn mặt mềm mại nhưng vĩnh viễn mang vẻ lạnh lùng của Lạc Sơ Nhiên.

Cô khẽ nuốt nước bọt, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi mình một cái.

Thật ra, đôi khi khuôn mặt này cũng không lạnh lùng đến vậy.

Thời gian trôi đi, lòng người có thể thay đổi, nhưng cảm giác cơ thể thì rất khó thay đổi.

Những chỗ nhạy cảm đó.

Lòng bàn tay Quý Ngư không nhắm vào sợi dây mềm mại chói mắt kia, mà trực tiếp chạm vào sau gáy Lạc Sơ Nhiên.

Đầu ngón tay cô hơi run rẩy, nhưng động tác không hề dừng lại, từng chút một dọc theo gáy Lạc Sơ Nhiên, chạm đến vành tai cô.

Đúng như Quý Ngư dự đoán, biểu cảm của Lạc Sơ Nhiên thay đổi.

Ánh mắt Lạc Sơ Nhiên càng lúc càng sâu, cảm xúc bên trong phức tạp khó đoán.

Lạc Sơ Nhiên chậm rãi mở miệng: "Tám điểm."

Điểm số đã cao hơn.

Quý Ngư giống như một học sinh tiểu học tìm thấy hướng làm bài kiểm tra, trong mắt cô lóe lên một tia sáng, đắc ý vểnh đuôi.

Cô ho khan một tiếng, hoàn toàn không kiểm soát được miệng mình: "Cô đúng là...nhiều da thật, không phải....ý của tôi là, da cô thật trắng"

Cô không cố ý nhìn.

Thật sự là quá nổi bật, trong khóe mắt cô toàn là thịt mềm trắng nõn, mềm mại của Lạc Sơ Nhiên, trắng đến mức muốn loá cả hồn.

Bị nói như vậy mà trong lòng Quý Ngư vẫn có chút đắc ý:
"Tôi chính là một đóa hoa si nhỏ."

Cô vốn là hoa si mà, chẳng phải sao?
Tuy không phải lời thoại cô định nói, nhưng câu này chắc cũng được cộng thêm mấy điểm.

Quý Ngư lại rướn người sát gần Lạc Sơ Nhiên hơn, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt là một tầng nước long lanh sóng sánh:
"Cô Lạc à~ Cho tôi thêm điểm nữa được không~?"

Quý Ngư có thể cảm nhận được nhịp tim của Lạc Sơ Nhiên đang từng chút một tăng nhanh trong lòng bàn tay.

Lạc Sơ Nhiên đáp:
"...Hai mươi điểm."

Biểu cảm trên mặt Quý Ngư lập tức đông cứng lại, đến cả chớp mắt cũng quên mất.

Thì ra... là tính theo thang điểm 100 hả?

Cô còn tưởng sắp thành công rồi, ai ngờ vẫn còn cách mốc đậu xa đến vậy.

Thế thì biết khi nào mới được chuồn đi chứ...

Quý Ngư dứt khoát chọn luôn chiến lược "liều chết":
Cô vòng hai chân qua eo Lạc Sơ Nhiên, giống như một đứa trẻ nhỏ chẳng hiểu lý lẽ, vừa níu lấy vừa lắc lắc người:
"Cô Lạc ơi~ cho em tròn 100 điểm đi, thêm một điểm cũng được mà em không...—"

Đứa trẻ không bị người lớn quản thì càng nghịch hơn, Quý Ngư ở trong lòng Lạc Sơ Nhiên vừa chọc má cô, lại vừa nghịch ngợm sờ tai cô:
"Cô Lạc... Lạc Sơ Nhiên... cô đừng phớt lờ em mà..."

Đang lăn qua lăn lại trong trận "nghịch ngợm" đầy khí thế, Quý Ngư lại chẳng hề để ý đến một bàn tay đã lặng lẽ trượt từ eo chị mà dần dần đi xuống.

Cho đến khi phần mềm mềm trên mông bị véo một cái—Quý Ngư mới phản ứng lại, toàn thân cô khẽ giật bắn.

"Á!" Cô vô thức khẽ kêu một tiếng, rồi vội đưa tay bịt miệng.

"Chóp lưỡi đỏ rồi."

"...Năm mươi phẩy tám."

Trước mắt cô giờ đã mơ hồ toàn sương nước, nhìn không rõ nét mặt Lạc Sơ Nhiên.

Khóe mắt Quý Ngư toàn là màu đỏ, ngay cả hàng mi cũng hơi ướt.

Trong đầu cô mơ màng nghĩ- Cô nên "sờ lại cho công bằng"?

"...Sáu mươi."

Ngay khoảnh khắc nghe thấy con số đạt chuẩn, trong đầu Quý Ngư như vang lên tiếng "Đinh——" như vừa được cứu sống.

Cô nắm lấy tay Lạc Sơ Nhiên, tranh thủ lúc đối phương sơ ý liền lập tức nhảy ra khỏi lòng cô.

Cô vội vàng lau nước mắt, chẳng biết bây giờ bản thân trông ra sao nữa.

"Tôi đậu rồi!"

"Tôi không diễn nữa, Tôi là Quý Ngư, là nữ phụ ba rồi!"

Ánh nến chiếu lên bóng lưng hai người vừa mới tách ra, không khí cũng lạnh đi rõ rệt.

Giọng Lạc Sơ Nhiên lạnh hơn cả gió biển:

"Xong rồi là chạy?"

Quý Ngư bối rối mân mê ngón tay:

"...Tôi đang thoát hiểm"

Vừa dứt lời, cô liền cảm nhận rõ sự không vui trên người Lạc Sơ Nhiên.

Chẳng lẽ... Lạc Sơ Nhiên sắp đánh cô?

Quý Ngư chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân thật sự nên chạy thôi.

Ngay khoảnh khắc cô xoay người định chuồn, Lạc Sơ Nhiên đã đứng bật dậy từ ghế, gần như không tốn chút sức nào đã túm cô kéo ngược lại.

"Thả tôi ra! Tôi đã vượt qua rồi... cô đừng có nuốt lời chứ..."

Hai tay Quý Ngư bị giữ chặt ra sau, ép cho cô phải ngồi lên đùi Lạc Sơ Nhiên trong một tư thế vô cùng kỳ lạ - mông đặt lên đầu gối Lạc Sơ Nhiên

Và rồi—

Lạc Sơ Nhiên đánh vào mông cô!

_______________________________
*Đôi lời Fox - ng dịch gửi đến các bạn
Các chương tiểu thuyết đều là mình nạp xu vào để đọc sẵn tiện dịch cho mng nên mong các bạn đừng đem đi
REUP lung tung nhe. Các chương trước thì tên nhân vật cũng sai sót nhiều nên mong các bạn thông cảm
B nào mún donate cho Fox thì đây nhé 😘
TKNH: MB BANK
STK: 01012340809

Chương trước Chương tiếp
Loading...