Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn [Dễ Đọc]

Chương 10




Tạ Trì không biết não nhỏ của Tiểu Hắc loạn nghĩ cái gì, chỉ thấy nàng mềm mềm một đoàn còn lạnh lạnh, sờ rất thoải mái. 

Hiện tại đang trong mùa hè, Tiểu Hắc vốn là âm khí sờ lên thật sự thoải mái. 

Vì thế nguyên đoạn hành trình Tạ Trì luôn ôm đoàn hắc khí, tay xoa nắn miệng trò chuyện phiếm cùng Vân Hủ và A Tiếu, đến khi ăn cơm cũng không buông.

Nhân tiện, sư huynh giãi bày lý do tại sao anh lại đến đây, vị khách hàng của anh thân thể xảy ra vấn đề song song trong nhà dường như cũng xảy ra vấn đề, ông ta cảm thấy tình hình bất thường có khả năng liên quan đến chuyện ma quỷ. Lập tức mời Vân Hủ đến chỗ ông ta làm khách, tiện thể giúp ông ta xem xét.

“Vậy, sư huynh định đêm nay đi sao?”

‘Ừm, tí nữa sẽ có người đón huynh.” Vân Hủ gật đầu, A Tiếu lập tức không vui: “Hả? Em còn muốn đêm nay ngủ cùng với A Trì, trò chuyện tâm sự ban đêm, hai bọn em đã lâu chưa ngủ cùng.”

“Giải quyết xong công việc không có việc gì vội mà đúng không? Muội cũng không vội, chờ xong việc chúng ta lại gặp.” Tạ Trì nhanh chóng an ủi A Tiếu: “Đến lúc đó chúng ta sẽ ngủ chung mà.”

A Tiếu lúc này mới vui vẻ hơn chút: “Vậy được rồi.”

Tiếu Hắc: ???

Tạ Trì muốn ngủ cùng người khác?!! Tâm trạng Tiểu Hắc lập tức ỉu xìu, tủi thân vô cùng nằm yên không chịu nhúc nhích, Tạ Trì không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, không cảm nhận được khác thường.

Ăn uống xong, Tạ Trì chuẩn bị tìm khách sạn, vốn Vân Hủ và A Tiếu muốn cô nhưng lạl bị Tạ Trì từ chối: “Vừa rồi không phải có điện thoại gọi đến sao? Họ chuẩn bị đến đón hai người nếu đột nhiên rời đi có hơi bất lịch sự không? Hơn nữa, muội cũng đâu phải con nít, hai người lo lắng muội bị lừa bắt đi à?”

Hai người họ lúc này mới tạm dẹp ý muốn đưa cô đến khách sạn, đứng ở cửa tiễn Tạ Trì, cô vừa rời đi ngay sau lưng có một chiếc xe màu đen rất khiêm tốn dừng ngay trước cửa, mở cửa xe bước xuống là một người thanh niên trẻ tuổi: “ Là Vân đại sư phải không? Ngượng ngùng, tôi đến trễ, làm trễ nãi thời gian của ngài.” 

“Không có gì, tôi cũng vừa đến không lâu.” Vân Hủ trước mặt người, bộ dáng rất có phong thái đại sư tuy bộ dáng này của anh ……

Vân Hủ dẫn A Tiếu đi đến, ánh mắt Vân Hủ tinh tường liếc nhìn thanh niên một cái đã phát hiện trên người hắn có âm khí bám lấy: “Ừm? Cậu gặp phải thứ đồ vật kỳ quái gì à?”

Vân Hủ móc một lá bùa đưa hắn: “Cầm cái này đi, trước khi tôi giải quyết xong mọi vấn đề, cái này có thể giúp cậu an toàn.” 

Thanh niên nhận lấy lá bùa, cười nói: “Nói đến…… Hôm nay lúc ngồi trên máy bay cũng có người đưa cho tôi một lá bùa, nhưng cô gái đó nhìn còn rất trẻ không giống như là một đồng môn của ngài…..”

“Ừm, hiện nay lừa đảo cũng rất nhiều.” Vân Hủ không nghĩ gì khác, đi theo thanh niên. 

Một bên khác, Tạ Trì đã tìm được khách sạn, không quá chú trọng nhiều cô tắm rửa xong cất chiếc hộp lên đầu giường, sau đó chuẩn bị bò đến giường đi ngủ.

Nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn có việc quan trọng cần làm.

Cô nằm trên giường một lúc vẫn chưa ngủ, từ khi biết sài điện thoại đến giờ Tạ Trì hình thành một thói quen chơi điện thoại trước khi ngủ, sư điệt tạo cho cô một cái tài khoản VX , cậu ta nói giới trẻ bây giờ đều dùng cái này, đăng ký cái này cũng tiện trò chuyện.

Tạ Trì không có quá nhiều bạn thân, chỉ đâu đó sư điệt, Mạnh Thư và hôm nay add thêm Vân Hủ, A Tiếu. 

Kết quả vừa vào VX, liền thấy A Tiếu chuyển khoản cho mình, tin nhắn chuyển khoản là: “cho nàng chuyển khoản, chuyển khoản tiêu đề là: Cầm lấy mua đồ ăn vặt. 

Mở ra vừa thấy, 8888.

Ừm, tiền không nhiều lắm, có thể nhận..

Tạ Trì: Cảm mơn Tiếu tỷ [ moah moah.jpg]

Trò chuyện phiếm, đột nhiên cô cảm nhận một luồng lạnh lạnh trong ổ chăn tuy trong phòng luôn bật điều hòa nhưng không có khả năng hơi lạnh luồn được vào ổ chăn, hơn nữa cảm giác lạnh lẽo trong chăn khiến người ta cảm thấy, bản thân không cẩn thận làm đổ một chén thạch sương sáo vào trong. 

Tạ Trì xốc tấm chăn lên nhìn thấy Tiểu Hắc không biết từ lúc nào chui vào trong chăn, đang lặng lẽ hì hục bò lên người cô. 

Tạ Trì:……

“Không muốn ngủ trong hộp?”

Hộp chứa ngọc, hẳn sẽ thích hợp làm vật chứa cho quỷ còn có thể dưỡng hồn phách, làm sao không thoải mái bằng trong chăn được?

Cô nâng Tiểu Hắc lên xoa xoa: “Hay là có chổ nào không thoải mái.”

Dưỡng quỷ so với nuôi thú cưng khỏe hơn nhiều, nuôi thú cưng còn phải dọn phân, ngày ngày suy nghĩ nấu gì cho nó ăn, dưỡng một hồn quỷ chỉ cần quản lý nó tốt không cho nó ăn bậy bạ là được.

Quỷ không có rụng lông!

Tạ Trì tuy rất thích mèo, nhưng cô đối với lông mèo….. dị ứng, trên núi có một vị sư huynh nuôi mèo, rụng lông rất nhiều đặc biệt vào mùa đông ngày não cũng phải giặt khăn trải giường, bởi vì lúc nào trên khăn trải giường cũng dính một lớp lông.

Đây chính là nguyên nhân chính Tạ Trì không nuôi mèo, tuy nói trên đời này có tồn tại loại mèo không có lông….. Nhưng cảm giác cưng nựng không bằng Tiểu Hắc nhà cô.

Tiểu Hắc dường như làm nũng cọ tới cọ lui trên người Tạ Trì, hiển nhiên không muốn rời khỏi ổ chăn, Tạ Trì xoa nhẹ hai cái rồi đặt nàng lên bụng: “Được rồi được rồi, em thích thì ở đây.”

Nếu là mùa đông, cô khẳng định không bao giờ muốn ôm một đoàn âm khí lạnh lẽo đi ngủ nhưng lúc này đang vào hè thì không thành vấn đề. Mát mát lạnh lạnh, với cả bé cưng nhà cô cũng không có yêu cầu gì khác chỉ là ao ước leo vào chăn ngủ một giấc thì có làm sao đâu?

Trên bụng Tạ Trì bị một thứ như một cục bột đè lên, cô lấy điện thoại định xem bộ phim gì đó, Tiểu Hắc cọ cọ, trèo đèo lội suối lộ một góc mình ra khỏi chăn.

“Em cũng muốn xem à? Đây.” Tạ Trì chỉnh góc chăn dịch màn hình điện thoại đến gần để cho Tiểu Hắc cũng có thể xem được điện thoại.

Tạ Trì nghiêm túc xem phim tập trung cao độ, đột nhiên cảm thấy Tiểu Hắc không ngừng động đậy trên ngực, cúi đầu nhìn xuống, một đoàn âm khí không khừng tản ra, từng tầng từng tầng tản thành một tầng khí mỏng.

Tạ Trì:?

Làm sao lại có cảm giác như con người đang khóc vậy? Phim cảm động đến thế sao?

“Không khóc không khóc.” Tạ Trì dỗ Tiểu Hắc, cúi đầu hôn một cái, vốn dĩ đang kịch liệt dao động Tiểu Hắc ngay khắc ngưng mọi hoạt động qua tầm ba giây nàng ầm ầm lui tán, âm khí tản ra tán loạn khiến Tạ Trì hoảng sợ.

Bất quá vẫn ổn, không qua bao lâu âm khí lại hội tụ về nguyên dạng nhưng lúc này toàn bộ đoàn âm khí đều đang thẹn thùng, đừng hỏi vì sao Tạ Trì biết được vì do cảm tính mách bảo cô như thế.

“Xem phim thôi mà có phản ứng dữ dội vậy?” Tạ Trì không dám cho nàng xem tiếp, dọn sơ qua một lần rồi nhét Tiểu Hắc vào trong ổ chăn: “Ngủ ngủ, ngủ sớm dậy sớm. ngày mai sẽ rất bận rộn.”

Đêm đó, Tiểu Hắc ngủ như thế nào không ai biết còn Tạ Trì lại ngủ khá ngon giấc, vừa sáng sớm hôm sau cả hai liền trả phòng, bắt xe đến ngôi trường nằm trên núi ngoài ngoại ô thành phố, cứ tầm nữa tiếng lại có một chuyến xe buýt đi ngang Tạ Trì đến vừa đúng lúc, không cần chờ xe. 

Chuyến xe buýt không chạy thẳng tới nơi Tạ Trì cần đến, trạm dừng xe cách nói đó một khoảng khá gần tầm 5 phút đi bộ nữa. Tạ Trì xuống xe, mang ba lô đi một lúc đã đến chân núi.

Ngọn núi này không quá cao tầm cở hai sườn núi nhỏ cộng lại, thận chí đứng dưới chân núi nhìn lên vẫn có thể thế ở giữa núi có một tòa miếu, chùa. 

Trường học ban đầu vốn nằm ở chân núi này, không biết vì sao không đập bỏ hoàn toàn, di tích từ những bức tường đổ nát và nhà trệt của ngôi trường cũ vẫn y nguyên ở đây.

Nhưng cũng bình thường, thời điểm đại hồng thủy đổ bộ hầu như nói đây vẫn chưa xuất hiện một ngôi nhà lầu nào, trường học vẫn sát đất chưa cải tiến như bây giờ.

Tạ Trì đứng dưới chân núi một lúc nhìn di tích ngôi trường, sau đó chậm rãi leo lên núi, giữa sườn núi có một tòa miếu nhỏ hình như là am ni cô, trong am chỉ có khoảng hai ba người, chẳng có không khí.

Tạ Trì đi ngang chỉ nhìn thoáng qua rồi tiếp tục leo núi, qua hơn nữa tiếng cô đã đến đỉnh núi nếu là người khác có lẽ phải mất thêm một lúc, rốt cuộc Tạ Trì từ nhỏ đã thường xuyên tập luyện, thể chất khá tốt, leo núi cũng rất nhanh.

Cô đi đến trước cổng trường, sau đó gọi điện thoại không quá vài phút sau có một người đàn ông trung niên hói nữa đầy, đi ra.

Tóc hói không đáng sợ, đáng sợ là kiểu hói một chỏm như này. Tóc xung quanh còn khá thưa thớt xưng giữa đỉnh đầu đã bị vuốt đến bóng loáng, nhìn rất đáng thương.

“Chào ngài.” Tạ Trì thấy ông ta trọc đến như này, khiến cô có thể khẳng định hắn giữ vị trí rất cao trong trường: “Ngài là hiệu trưởng sao?”

“Không phải, tôi họ Trần, là giáo viên chủ nhiệm giáo dục, hiệu trưởng của chúng tôi hai ngày trước đi đứng không cẩn thận, hiện tại ông ấy vẫn còn trong bệnh viện nên không thể đích thân đến đón ngài.” Chủ nhiệm Trần ngại ngùng nói; “ y, ngài trực tiếp gọi cho tôi đến sân bay đón ngài được mà.”

Ông ta vừa nói vừa đánh giá Tạ Trì, ông ta biết rõ ràng nội tình bên trong nhưng khi chính mắt thấy Tạ Trig tuổi trẻ xinh đẹp thế này, trong lòng vẫn mong lung cảm giác không đáng tin. Giống như người ta đi khám bác sĩ, nếu bác sĩ còn trẻ là cảm thấy bác sĩ không có kinh nghiệm.

Nghề nghiệp của Tạ Trì cũng tựa như nghề y, càng lớn tuổi càng già người, bản lĩnh kinh nghiệm càng lớn càng phong phú.

“Không cần phiền nhue vậy, dù sao cũng không xa lắm.” Tạ Trì đi qua người chủ nhiệm Trần vừa đi vào trường học vừa đánh giá nơi này, tuy nói trong tường phát sinh vài chuyện không hay nhunge học sinh chung quy vẫn phải đi học.

Lúc này là giờ tan trường, đám học sinh vui chơi bên ngoài sân trường, xung quanh bốn phía ngôi trường toàn là học sinh tràn đầy sức trẻ, nếu chỉ đứng ngoài nhìn vào khẳng định không biết nói đây từng xảy ra chuyện.

Sau khi chủ nhiệm Trần thấy ánh mắt của Tạ Trì, ông ta thở dài: “Hazz, Thật ra, thứ bảy cuối tuần trường chúng tôi không có lớp nhưng chuẩn bị đến kỳ thi mà. Cho nên các thầy cô giáo về hưu sẵn sàng tăng ca cùng với học sinh tiểu học và trung học đều ở ký túc xá trong khuôn viên trường, bọn tôi không ép học bù, mọi người đều là tình nguyện cả.” 

Ánh mắt Tạ Trì càng ánh lên sự thương hại.

Tác giả có lời muốn nói:

▼_▼ chờ ta điều chỉnh hai ngày, lại đem đổi mới thời gian điều chỉnh trở về……

Chương trước Chương tiếp
Loading...