Ngã - LINGORM

Chương 28



Orm lặng lẽ nhìn LingLing, cảm thấy giật mình bởi suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu.

Có lẽ tư thế của cả hai lúc này quá thân mật, khiến tâm trí Orm tự động liên tưởng đến những điều khác.

LingLing bị người đối diện ôm chặt, khẽ hỏi: "Ôm đủ chưa, còn không buông ra sao?"

Giọng nói dịu dàng, trầm ấm lọt vào tai, hơi thở nóng hổi phả qua khiến nhịp tim Orm đập nhanh hơn, vành tai và mặt nóng bừng.

Nàng bất ngờ hiểu được cảm giác "mặt đỏ tim đập" là như thế nào, một cảm giác mà trước đây nàng chưa từng biết đến.

Orm giả vờ bình tĩnh, không muốn để lộ cảm xúc của mình. Nàng tiếp tục trơ trẽn nhìn LingLing, khẽ nói: "Ôm một chút thì có sao?"

Hai người kề sát nói nhỏ, cuộc đối thoại cũng trở nên mờ ám, giống như đang tán tỉnh. Orm lại bị suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu mình làm cho bối rối.

LingLing khẽ cụp hàng mi, giọng nói còn nhỏ hơn: "Tùy em."

"Cái này cũng tùy mình sao?" Orm ngớ người.

Khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy dù có muốn hôn, LingLing có lẽ cũng sẽ chiều theo ý nàng. Nàng khẽ mím môi, kịp thời ngăn chặn ý nghĩ vượt quá giới hạn, rồi buông ra.

"Ngủ thôi." LingLing nói.

"Ừm." Orm lòng không yên. Nàng lén lút quan sát phản ứng của LingLing, thấy LingLing vẫn bình thản.

Nàng nghĩ một người như LingLing, dù có bị trêu chọc thế nào, chắc chắn cũng sẽ không hề lay chuyển.

LingLing lại nói thêm: "Tôi tắt đèn đây."

Đèn vừa tắt, bóng tối lập tức bao trùm căn phòng.
Thường ngày, Orm có thể ngủ trong vòng chưa đầy năm phút, nhưng đêm nay thì khác. Đầu óc nàng rất tỉnh táo.

Mùi sữa tắm trên người nàng giống hệt mùi của LingLing. Thỉnh thoảng ngửi thấy, lòng nàng lại không yên, không hiểu sao lại nghĩ đến cái ôm đó.

Chuyện này trách Prigkhing, nếu không phải Prigkhing cứ cho nàng xem mấy vlog tình yêu của các cặp đôi nữ, thì nàng cũng không đến nỗi nhạy cảm như vậy, một chút tiếp xúc thân mật là lại suy nghĩ miên man.

Orm ở lại căn hộ thuê của LingLing hai ngày, đợi đến khi LingLing bớt ho rồi mới về nhà.

***

Về nhà, Orm nhận được điện thoại từ Prigkhing: "Phú bà, cậu có muốn trải nghiệm cuộc sống không?"

Orm: "Nói tiếng người đi."

Prigkhing đổi giọng: "Mình và Ying đang làm thêm ở 'căn cứ bí mật', cậu có muốn tham gia không? Dù sao ở nhà cũng như ngồi tù, ra ngoài chơi cùng nhau tán gẫu, còn có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt."

Orm đồng ý. Nàng không có hứng thú với việc kiếm tiền, nhà nàng chưa bao giờ thiếu tiền tiêu.

Chủ yếu là nàng muốn giết thời gian, không muốn bị Mae Koy lôi đi gặp đủ loại khách khứa.

Nội dung công việc đơn giản và nhẹ nhàng: phát tờ rơi quảng cáo hoạt động trong trung tâm thương mại.

Khi không bận, họ ngồi tụm lại tán gẫu, chơi bài tá lả. Nói là làm thêm, nhưng thực ra là tìm chỗ tiêu khiển.

Hôm đó sau bữa trưa, có việc đến.

"Mấy cái này mọi người giúp chị phát nhé." Nene mang một ít áp phích quảng cáo hoạt động đến, là chủ đề ngày lễ tình nhân mới nhất, chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ tình nhân rồi.

"Được." Orm nghĩ bụng, nhân tiện đi dạo tiêu cơm.

Prigkhing không chia cho Ying: "Ying đến kỳ kinh nguyệt thì đừng đi, ở yên đây cho mình."

Ying: "Đâu có nghiêm trọng đến thế?"

"Cậu đừng đi." Orm cũng nói, "Chỉ có chút này thôi, mình với Prigkhing một lát là phát xong rồi."

"Đúng đó, đợi bọn mình về chúng ta tiếp tục đánh bài." Prigkhing kéo Orm đi ra.

--
"LingLing, đi cùng nhé."

LingLing nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn, là Junji đang đi về phía cô.

Junji cười nói: "Mình cũng về trường."

LingLing gật đầu. Trưa nay, thầy của họ tổ chức sinh nhật, đặc biệt mời những sinh viên ở lại HongKong ăn cơm, tụ tập cùng nhau.

Trong tất cả các bạn học, LingLing và Junji tương đối thân thiết. Cả hai đều là những học bá nổi tiếng trong trường, cũng đều chăm chỉ làm thêm.

Trước đây, hai người thường giới thiệu tài liệu dạy kèm cho nhau.

Không khí lễ hội trong trung tâm thương mại rất đậm.

"Sắp đến lễ tình nhân rồi." Junji nhìn thấy tấm áp phích màu hồng khổng lồ mới nhận ra.

Cô hỏi LingLing: "Cậu có kế hoạch gì không?"

LingLing cười nhạt: "Mình không đón mấy ngày này."

"Mình cũng không đón, nếu không nhìn thấy áp phích thì cũng không nhớ ra." Junji giống như tìm được tri kỷ.

Những người như họ lăn lộn để sinh tồn đã không dễ dàng gì rồi, nào còn tâm trí đâu mà nghĩ đến lãng mạn.

"Không ai hẹn cậu à?" Junji lại buôn chuyện hỏi.

LingLing khựng lại một chút: "Không có."

Junji ngạc nhiên: "Chuyện này không khoa học chút nào, mình cảm giác như có rất nhiều người muốn hẹn cậu đi chơi lễ tình nhân đấy."

LingLing: "Cũng không muốn nghĩ đến mấy chuyện này."

Cơm áo gạo tiền còn thực tế hơn tình yêu. Junji cười gật đầu liên tục: "Giống nhau, giống nhau."

Đi một lúc, LingLing liếc thấy bốn chữ "căn cứ bí mật" ở phía xa, ánh đèn chói lóa, sành điệu nhấp nháy, thu hút sự chú ý.

Cô thấy Orm hai ngày nay đăng lên vòng bạn bè, đang làm thêm ở sân băng.

"Căn cứ bí mật, đó là nơi nào vậy?" Junji nhìn theo hướng LingLing, tò mò hỏi: "Qua xem thử không?"

LingLing không từ chối, dù sao đi đường cũng phải đi qua đó.

Orm và Prigkhing đang đứng ở cửa phát tờ rơi.

Trung tâm thương mại đông người, một lát là phát gần hết rồi. Trong tay chỉ còn lại mấy tờ cuối cùng, Orm liếc thấy có hai người đi tới.

Cô đưa tờ rơi trước, sau đó mới nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc, tay khựng lại.

LingLing chủ động đưa tay nhận tờ rơi.

"Chị ơi! Lâu quá không gặp, chị càng ngày càng xinh đẹp rồi!"

Tiếng "chị" khoa trương này là Prigkhing gọi.

LingLing mỉm cười đáp lại.

"Sao cô lại ở đây?" Orm nhìn LingLing hỏi, rất dễ dàng nhận thấy bên cạnh còn có một người, đeo một chiếc kính, tri thức và xinh đẹp, nhìn tuổi tác xấp xỉ LingLing.

"Trưa nay ăn cơm ở đây." LingLing nói.

Orm ngạc nhiên, LingLing vậy mà cũng đi ăn cơm với người khác.

Junji hỏi: "Mấy người quen nhau à?"

LingLing nhìn Junji, vẫn như trước đây, giới thiệu: "Em gái tôi."

"Trùng hợp vậy." Junji cười, chào hỏi Orm: "Tôi là bạn của chị em."

Orm nắm chặt tờ rơi trong tay, cười một cái.

"Chị ơi, vào chơi không ạ?" Prigkhing vừa nói vừa đưa cho Junji một tờ rơi, "Có hoạt động, còn có thể bốc thăm trúng thưởng nữa."

"Cậu muốn chơi không?" Junji quay đầu hỏi LingLing trước.

"Còn có việc." LingLing nói.

"Cũng đúng." Junji lại nhìn Orm và Prigkhing, lịch sự nói: "Hôm nay chúng tôi còn có việc, lần sau lại đến chơi."

"Vâng, chị ơi, ngày kia là lễ tình nhân, đến cùng còn được giảm giá nữa." Prigkhing cao hứng giới thiệu.

Orm liếc nhìn Prigkhing, hăng hái như vậy, không đi làm bán hàng thì thật đáng tiếc.

Junji: "LingLing, chúng ta đi thôi."

LingLing nhìn Orm: "Tôi đi đây."

"Ừm." Orm im lặng gật đầu. Nàng thấy hai bóng người sóng vai đi xa, vừa đi vừa trò chuyện gì đó.

Prigkhing cũng rướn cổ nhìn về hướng đó, đợi người đi xa rồi, cô nháy mắt với Orm.

Orm: "Mặt cậu bị co giật à."

Prigkhing cạn lời: "Vừa nãy cậu có thấy không?"

Orm: "Thấy cái gì?"

Prigkhing đành nói thẳng: "Mình đã bảo chị LingLing không được thẳng mà."

Orm: "..."

Prigkhing đắc ý: "Mình đoán một phát là trúng phóc."

"Sao cậu lại đoán trúng được?" Orm nhíu mày càu nhàu, "Chẳng phải chỉ là hai người đứng cạnh nhau, bạn bè bình thường đi dạo phố cùng nhau rất bình thường sao?"

"Trực giác, hay là chúng ta đánh cược đi." Prigkhing bày ra vẻ thắng chắc, "Mình cược chị LingLing sau này sẽ tìm bạn gái."

"Ai thèm đánh cược với cậu." Orm không để ý

Prigkhing: "Mình thấy chị ấy là 'thẳng'."

"Sao cậu chắc vậy?" Prigkhing hỏi.

"Mình..." Orm không tiện nói ra. Tối hôm đó, LingLing đối với sự thân mật của họ hoàn toàn không có phản ứng gì.

Nếu LingLing thích con gái, ít nhiều cũng sẽ có chút không tự nhiên chứ? Giống như Prigkhing sẽ đặc biệt chú ý giữ khoảng cách với con gái.

Nhưng nghĩ đến việc mỗi lần LingLing đều gọimột tiếng "em gái" giới thiệu về mình, Orm cũng không chắc nữa.

Nàng đổi cách nói: "Nhìn chị ấy là biết không thể trêu ghẹo được rồi."

Prigkhing cười: "Cậu ngốc quá, đó là vì chưa gặp được người thích thôi, gặp được người thích thì khác ngay."

Orm chê cô ấy: "Cậu yêu được mấy người rồi, nói hay thế?"

"Mình chưa ăn thịt heo nhưng chưa thấy heo chạy sao?" Prigkhing lại bày ra vẻ "vấn đề tình cảm mình hiểu nhất", "Mình nói cho cậu biết, chính là kiểu người bình thường nhìn có vẻ không thể trêu ghẹo được này, một khi gặp được người mình thích, thì trực tiếp trời long đất lở luôn."

Orm mặt không cảm xúc nghe Prigkhing nói, "trời long đất lở", từ này liên hệ với LingLing, sao mà quá không ăn khớp.

"Cái chị đi cùng chị ấy hôm nay, tớ cảm thấy họ có gì đó..."

Orm đột nhiên ngắt lời Prigkhing: "Cậu có thể bớt nói mấy câu không?"

Prigkhing vẻ mặt vô tội: "Mình lại làm sao nữa?"

Orm lắc lắc mấy tờ rơi còn lại trên tay: "Nhanh phát xong rồi còn đánh bài."

Buổi chiều, ba người đều trải qua bằng việc chơi bài, đồ ăn vặt và đồ uống trên bàn chất thành đống.

Prigkhing hỏi: "Lễ tình nhân định làm gì?"

Orm nhìn bài: "Cậu độc thân thì đón lễ tình nhân cái gì?"

Prigkhing ném một lá bài xuống bàn, cãi lại: "Cứ như cậu không độc thân ấy? Đều là cẩu độc thân cả, đừng làm tổn thương nhau."

Ying giữa tiếng cãi vã thốt ra một câu: "Hay là chúng ta cùng nhau đón đi?"

"Có ai đón lễ tình nhân ba người đâu?" Orm thấy quá chật chội, "Hai cậu đón đi, mình không làm phiền thế giới riêng của hai cậu."

Prigkhing: "..."

"Cậu đã có kế hoạch rồi à?" Ying hỏi Orm.

"Tùy hứng thôi." Orm lười biếng nói, "Mình muốn tìm người đón lễ tình nhân chẳng phải là chuyện trong phút chốc sao?"

Tối về đến nhà, Orm ngâm mình trong bồn tắm nước nóng. Nàng nhớ lại những lời Prigkhing nói buổi chiều, nói linh tinh mà cứ như thật, nhưng LingLing quả thật rất ít khi thân thiết với người khác như vậy, còn cùng nhau ăn cơm đi dạo phố nữa.

Chẳng lẽ thật sự có gì đó rồi?

Có gì đó cũng bình thường, LingLing đâu phải chỉ xoay quanh một mình nàng.

Tắm xong, Orm nằm trên giường trằn trọc mấy lần, cuối cùng gửi cho LingLing hai tin nhắn WeChat:

Orm Kornnaphat:

[Ngày kia có rảnh không? Tôi lại thèm món cô làm rồi.

[Trước khi nhập học muốn ăn ké một bữa nữa.]

Ngày kia vừa hay là lễ tình nhân.

Chương trước Chương tiếp
Loading...