Ngã - LINGORM
Chương 23
Orm vốn dĩ là người thường xuyên thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, khi uống say lại càng như vậy. Orm nói "có hơi nhớ", thường khi một người nhớ ai đó là vào lúc người ta cô đơn. Tối hôm nay Orm lại không hề cô đơn. Nàng cảm thấy khó hiểu với cảm xúc này..." Tôi có hơi nhớ cô rồi.Câu nói này nghe như lời tâm tình, cả người nói và người nghe đều không tránh khỏi cảm giác mập mờ, khiến cho bầu không khí trở nên khó định hình.Cả hai người cùng im lặng một chút, cuộc gọi thoại xuất hiện một khoảng lặng ngắn.Sau khoảng lặng rất ngắn đó, LingLing tiếp lời nàng: "Em say rồi, nghỉ ngơi sớm đi."Orm cố tỏ ra mạnh mẽ, chứng minh mình không say: "Không có, tôi... tôi biết cô là ai, cô là LingLing, là ác ma..."LingLing khẽ cười một tiếng, sau đó nói: "Đừng làm loạn.""Cô còn chưa chúc mừng năm mới tôi, nói rồi tôi sẽ không làm loạn nữa." Orm được nước lấn tới, ngày càng thích đưa ra yêu cầu với LingLing, thích cái kiểu LingLing xem cô là ngoại lệ, dung túng nàng.LingLing bất đắc dĩ chiều theo : "Chúc mừng năm mới.""Chúc mừng năm mới ai cơ?" Orm vừa cười vừa hỏi dồn.Giọng Orm trong trẻo tươi sáng, nghe rất dễ chịu, khi làm nũng tiếng cười mang theo vẻ tinh nghịch...LingLing im lặng lắng nghe, dịu dàng nói: "Orm, chúc mừng năm mới."Sau khi mọi yêu cầu nhỏ đều được đáp ứng, Orm mới kết thúc cuộc gọi.LingLing đặt điện thoại xuống, ánh mắt lướt qua bốn phía, căn phòng một mình vẫn luôn tĩnh lặng, nhưng vừa rồi lại như trải qua một phen náo nhiệt của năm mới.Cô không hề phản cảm với sự lạnh lẽo, cô thích yên tĩnh, nhưng cô chưa bao giờ thấy Orm phiền phức, không cảm thấy tin nhắn của Orm là một sự quấy rầy. Ngược lại, cô cảm thấy Orm mang đến cho cô chút không khí trong lành giàu oxy, thỉnh thoảng giúp cô thư giãn, tạm thời thoát khỏi thực tại u ám.Hôm đó Orm hỏi cô, đối tốt với cô ấy có phải vì Mae Koy không? Lúc đó cô không trả lời, vì không hoàn toàn là như vậy. Ban đầu, quả thật cô cố gắng chiều theo Orm là vì Mae Koy, nhưng dần dần chính cô cũng nhận ra, nếu chỉ vì trả ơn, cô không cần phải nhiệt tình với Orm đến mức này..."Gọi xong rồi?" Prigkhing đi đến, nhìn Orm."Ừm." Orm uể oải đáp."Ai không biết còn tưởng cậu gọi điện thoại cho người yêu." Prigkhing lẩm bẩm."Người yêu gì chứ, gọi cho LingLing Kwong." Orm mơ màng giải thích."Mình biết." Prigkhing vừa nói vừa liếc mắt về phía phòng tắm, Ying đang tắm, tiếng nước chảy róc rách. Cô nàng quay đầu nhỏ giọng nói với Orm: "Sao mình cứ cảm thấy cậu không thẳng lắm?"Orm không nghe rõ, thản nhiên hỏi: "Gì cơ?"Đây chính là sự vô tư của gái thẳng sao? Prigkhing cạn lời nhìn Orm, lời lẽ trêu chọc cứ tuôn ra tự nhiên. Vừa nãy còn làm nũng như thế, chỉ cần người bên kia điện thoại hơi "cong" một chút thôi, chắc chắn đã bị quyến rũ đến chết rồi...Prigkhing lại nghĩ đến LingLing, cô ấy vẫn chưa nói với Orm, thật ra lần đầu tiên gặp LingLing, "radar gay" trong người cô đã kêu lên rồi. Khí chất của người ta quá... đặc biệt, cho nên cô ấy mới kích động muốn xin phương thức liên lạc của LingLing đến vậy. Mỹ nữ mà giới tính là nữ, trong lòng cô xếp ở hạng nhất."Có phải cậu thích chị gái không đấy?" Prigkhing vẫn cứ bám lấy Orm hỏi, "Cậu gọi điện thoại cho chị mà cứ phải làm nũng suốt vậy à?"Orm cũng nhận ra tối nay mình hình như hơi quá, nhưng làm nũng thì cứ làm thôi, dù sao trước mặt LingLing nàng có thể tùy hứng. Orm hùng hồn hỏi ngược lại Prigkhing: "Không được à?"Prigkhing: "..."Nếu cô có được một nửa sự khéo léo của Orm thôi, thì cũng chẳng đến nỗi độc thân đến tận bây giờ.
Yeena lại lấy từ trên bàn một gói sô cô la đưa cho nàng: "Em cầm lấy ăn đi."Về đến ký túc xá, Orm cảm thấy mình được cứu rồi, vở ghi chép của học bá quả nhiên khác biệt, chữ viết nắn nót, trọng điểm và thứ yếu đều được đánh dấu rõ ràng. Nàng chụp một tấm ảnh, sau đó đăng một dòng trạng thái "nịnh hót" lên WeChat Moments để cảm ơn.LingLing hôm nay ăn trưa muộn, cô vừa ăn vừa xem điện thoại, Orm quả nhiên lại gửi tin nhắn cho cô, một tấm là ảnh phong cảnh tuyết, một tấm là ảnh bàn học.[Orm] Cố thêm mười ngày nữa là được giải thoát rồi.LingLing trả lời nàng: Chăm chỉ ôn tập đi.Orm liếc thấy, lập tức trả lời: Siêu chăm chỉ luôn.LingLing lại gõ thêm một dòng chữ gửi đi: Vậy sao trả lời tin nhắn nhanh thế?[Orm] ...LingLing buồn chán nên mở trang cá nhân của Orm ra xem.Vài phút trước Orm vừa đăng một dòng trạng thái, một bức ảnh chụp sô cô la và quyển vở. LingLing nhìn xuống, quyển vở đúng là quyển mà Orm đã gửi ảnh cho cô xem.Dòng trạng thái viết: Cảm ơn học tỷ Yeena xinh đẹp, tốt bụng và siêu cấp vô địch tốt.LingLing bình tĩnh nhìn chằm chằm một lúc... Khen ngợi giỏi như vậy, thảo nào mọi người xung quanh đều nói cô ấy dẻo miệng, quả thật là vậy.Cô chợt nhớ đến cuộc gọi thoại hôm đó, Orm nũng nịu nói với mình "cô là tốt nhất". Hóa ra là câu cửa miệng.LingLing đặt điện thoại xuống, yên lặng ăn.Orm muốn tập trung ôn tập, nhưng càng học càng buồn ngủ, nàng không nhịn được lại cầm điện thoại lên, để đầu óc nghỉ ngơi một chút.Bên này LingLing đã gần ăn xong bát mì, cô lại thấy Orm gửi tin nhắn tới, chưa đầy mười phút mà tin nhắn cứ liên tục, đây gọi là siêu chăm chỉ sao?[Orm] Kwong lão sư, có thể truyền thụ cho tôi chút kỹ năng ôn tập không? Tôi học thuộc đến phát nôn rồi, cô mau cứu tôi với.Đầu ngón tay LingLing khẽ chạm nhẹ hai ba lần lên màn hình.Orm nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ tàn nhẫn:Không cứu.
***
Ba ngày đi chơi ở Bắc Kinh là quá đủ.Orm dẫn Prigkhing và Ying đến trường mình chơi gần hết một ngày, sau đó lại cùng hai người đi thăm thú các địa điểm vui chơi ở Bắc Kinh. Kỳ nghỉ Tết Dương lịch không có việc gì khác, chỉ có mấy người ở bên nhau đi dạo ăn uống.Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Orm tiễn Prigkhing và Ying đi, những ngày vui vẻ của nàng cũng kết thúc. Vẫn còn nửa tháng nghỉ đông, tuần thi cuối kỳ đã ở ngay trước mắt.Thời gian tiếp theo, Orm buộc phải tập trung ôn tập. Bình thường nàng học hành lơ là, nay học mai nghỉ, chỉ còn cách "nước đến chân mới nhảy", nàng không mong thi được điểm cao, chỉ cần không trượt môn là được.Không khí học tập trong ký túc xá trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết."Một quyển sách toàn là trọng điểm, gạch rồi cũng như không gạch, sao mà học hết được?""Nghe nói còn thi cả những gì ghi trong vở, vở của các cậu đầy đủ không?""Mình cũng phải chép lại vở, mình bỏ lỡ nhiều quá."Orm nhìn quyển vở ghi chép rối tinh rối mù của mình, có khi mấy chữ lúc tâm trạng bực bội viết ra, chính cô cũng không nhận ra, thật là đau đầu."Hay là mượn vở cũ của các đàn chị?""Cái này được đấy."...Chớp mắt một buổi sáng đã qua, Nitcha hỏi Orm: "Orm, đi ăn cơm không?"Orm đọc sách đến hoa cả mắt, vừa hay cũng muốn nghỉ ngơi một chút, "Ừ, mình cũng đói rồi."Những người khác trong phòng nói vẫn chưa đói, Orm và Nitcha đi đến nhà ăn tập thể. Bắc Kinh đã có tuyết rơi mấy ngày liền, bên ngoài trắng xóa, không khí mùa đông đậm đặc.Orm thích thú chụp ảnh.Nitcha nhìn thấy, hỏi: "Mùa đông ở HongKong không có tuyết rơi sao?""Hiếm lắm, bên này tuyết rơi lãng mạn hơn." Orm vừa cười vừa nói, tiện tay gửi những bức ảnh lãng mạn vừa chụp cho LingLing.[Orm] Mấy ngày nay đều có tuyết rơiCứ thấy cái gì khiến tâm trạng vui vẻ, Orm lại theo phản xạ muốn chụp lại chia sẻ cho LingLing, nàng nghĩ làm như vậy, có phải sẽ mang đến cho LingLing thêm một chút niềm vui không? LingLing đối tốt với nàng quá, nàng luôn muốn làm gì đó tốt cho LingLing.Khi đi đến cửa nhà ăn tập thể."Orm."Orm chạm mặt người quen, cô cười chào hỏi: "Chào học tỷ."Yeena là hội trưởng câu lạc bộ quần vợt, vừa hay lại là đàn chị trực tiếp của Orm, "Giờ mới đi ăn cơm hả?"Orm: "Đang bận ôn tập.""Ôn tập thế nào rồi?""Cũng tàm tạm." Orm vừa nói vừa nhăn mặt."Có cần mượn vở ghi chép của chị không?" Yeena chủ động nói."Vở của học tỷ vẫn còn ư? Chưa cho ai mượn sao?" Orm ngạc nhiên, nàng tưởng vở của học bá như Yeena chắc chắn đã được mượn hết từ lâu rồi, không ngờ vẫn còn đến bây giờ."Vẫn còn." Yeena rất nhiệt tình, "Nếu em cần thì chiều chị mang cho em.""Cần cần!" Orm lập tức nói, đúng là cứu tinh, "Chiều chị ở ký túc xá không ạ? Em đến phòng chị lấy cũng được."Yeena nói được, chiều sẽ ở ký túc xá.Đợi Yeena đi rồi, Nitcha ngưỡng mộ nhìn Orm: "Quan hệ rộng đúng là tốt thật, đi ăn cơm thôi cũng có người chủ động đưa vở."Orm cười, nàng vốn được công nhận là người giao tiếp giỏi, hoạt động tích cực trong mấy câu lạc bộ, quen biết không ít người, đủ mọi khóa và chuyên ngành, đúng là có chút quan hệ.Chiều Orm đi tìm Yeena, cô ấy đưa cho nàng mấy quyển vở, "Cảm ơn học tỷ, lần sau em mời chị ăn cơm.""Khách sáo quá, không cần đâu, chuyện nhỏ thôi."Yeena lại lấy từ trên bàn một gói sô cô la đưa cho nàng: "Em cầm lấy ăn đi."Về đến ký túc xá, Orm cảm thấy mình được cứu rồi, vở ghi chép của học bá quả nhiên khác biệt, chữ viết nắn nót, trọng điểm và thứ yếu đều được đánh dấu rõ ràng. Nàng chụp một tấm ảnh, sau đó đăng một dòng trạng thái "nịnh hót" lên WeChat Moments để cảm ơn.LingLing hôm nay ăn trưa muộn, cô vừa ăn vừa xem điện thoại, Orm quả nhiên lại gửi tin nhắn cho cô, một tấm là ảnh phong cảnh tuyết, một tấm là ảnh bàn học.[Orm] Cố thêm mười ngày nữa là được giải thoát rồi.LingLing trả lời nàng: Chăm chỉ ôn tập đi.Orm liếc thấy, lập tức trả lời: Siêu chăm chỉ luôn.LingLing lại gõ thêm một dòng chữ gửi đi: Vậy sao trả lời tin nhắn nhanh thế?[Orm] ...LingLing buồn chán nên mở trang cá nhân của Orm ra xem.Vài phút trước Orm vừa đăng một dòng trạng thái, một bức ảnh chụp sô cô la và quyển vở. LingLing nhìn xuống, quyển vở đúng là quyển mà Orm đã gửi ảnh cho cô xem.Dòng trạng thái viết: Cảm ơn học tỷ Yeena xinh đẹp, tốt bụng và siêu cấp vô địch tốt.LingLing bình tĩnh nhìn chằm chằm một lúc... Khen ngợi giỏi như vậy, thảo nào mọi người xung quanh đều nói cô ấy dẻo miệng, quả thật là vậy.Cô chợt nhớ đến cuộc gọi thoại hôm đó, Orm nũng nịu nói với mình "cô là tốt nhất". Hóa ra là câu cửa miệng.LingLing đặt điện thoại xuống, yên lặng ăn.Orm muốn tập trung ôn tập, nhưng càng học càng buồn ngủ, nàng không nhịn được lại cầm điện thoại lên, để đầu óc nghỉ ngơi một chút.Bên này LingLing đã gần ăn xong bát mì, cô lại thấy Orm gửi tin nhắn tới, chưa đầy mười phút mà tin nhắn cứ liên tục, đây gọi là siêu chăm chỉ sao?[Orm] Kwong lão sư, có thể truyền thụ cho tôi chút kỹ năng ôn tập không? Tôi học thuộc đến phát nôn rồi, cô mau cứu tôi với.Đầu ngón tay LingLing khẽ chạm nhẹ hai ba lần lên màn hình.Orm nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ tàn nhẫn:Không cứu.