Ngã - LINGORM
Chương 16
Orm sợ nhột, gò má và những sợi tóc rối của LingLing cọ vào khiến nàng ngứa, hơn nữa mùi hương dễ chịu trên người LingLing, cũng vì cái ôm mà được khuếch đại lên gấp nhiều lần... Tóm lại, nàng bị làm cho tỉnh cả ngủ, tỉnh táo đến mức có thể đếm rõ nhịp tim. Có lẽ là chưa bao giờ ôm ai như vậy, nhịp tim có hơi nhanh.Một người tỉnh táo một người ngủ say, tư thế quá đỗi thân mật này duy trì mấy phút liền, Orm vẫn luôn im lặng , nàng hầu như chưa bao giờ thấy LingLing có vẻ thư thái thả lỏng như vậy, mà LingLing lại ôm nàng rất chặt, giống như đang muốn nàng ngoan ngoãn, đừng động đậy.Vậy nên LingLing như thế này, chính là LingLing sau khi gỡ bỏ mặt nạ? Ít nhất thì chân thật hơn so với bình thường.Orm tò mò, lại cụp mắt nhìn xuống. Nàng hoàn toàn hiểu tại sao có nhiều người muốn theo đuổi LingLing đến vậy, vừa giỏi giang vừa có khí chất dịu dàng, lại còn xinh đẹp, kiểu con gái như vậy quả thực có thể dễ dàng khiến người khác rung động. Nhưng LingLing sẽ không để người khác theo đuổi đâu...Cảm giác và hơi ấm đều quá chân thật, cánh tay LingLing khẽ động, cô mở mắt, từ giấc ngủ đến thực tại luôn cần một hai giây để thích ứng, cô nhìn Orm.Rất không khéo, Orm đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người kia, LingLing lại tỉnh giấc đúng lúc đó, nhất thời khiến nàng lúng túng không biết làm sao.Trong vòng tay ấm áp, LingLing lập tức nhận ra tối qua mình đã không kiềm chế được, đã vượt quá giới hạn, nhưng cô vẫn khá bình tĩnh, kịp thời buông Orm ra, "Sao không gọi tôi dậy?"Giọng nói vừa tỉnh giấc khàn khàn, bởi vì sự tiếp xúc cơ thể mập mờ vừa rồi, khiến câu nói này nghe cũng mập mờ, giống như lời thì thầm giữa những người yêu nhau. Orm nghe thấy vậy nhìn cô , trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã thất thần."Tôi..." Orm cảm thấy tủi thân, nghĩ đến dáng vẻ LingLing run rẩy, yếu đuối mong manh khi gặp ác mộng, nàng nhỏ giọng lầm bầm, "Được rồi, tại tôi không gọi cô dậy."LingLing nghẹn lời, cô đã ngồi dậy trên giường, thời gian đã qua mười giờ. Cô cũng không có thói quen đặt báo thức, bình thường sáu bảy giờ đã tự tỉnh.Orm cũng ngồi dậy, "Tôi thấy cô ngủ ngon quá, nên không gọi."LingLing lại im lặng, cô quả thật chưa bao giờ ngủ ngon như vậy... Cô xuống giường, khẽ nói: "Dậy chuẩn bị học thôi."Orm suýt chút nữa thì tối sầm mặt mày.Một câu nói thật vô tình, một người phụ nữ thật bạc bẽo.Orm thấy LingLing thay đổi sắc sắc mặt nhanh như nghệ thuật biến mặt của hí kịch Tứ Xuyên, chớp mắt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, cứ như người vừa ôm ấp mình trên giường không phải là cô ấy. Hóa ra là xem mình như gối ôm nhân tạo, dùng xong rồi thì vô tình vứt bỏ.
Nhớ vợ đến hoa mắt rồi sao!!!!!?
***
Lại trải qua vài ngày cuối tuần bận rộn, kỳ thi đại học đúng hẹn mà đến.Mặc dù học kỳ này Orm học hành khá cố gắng, nhưng nàng vẫn giữ tâm lý học sinh kém như trước, không có gì căng thẳng, dù sao thi được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu. Mae Koy sẽ đốc thúc nàng học hành nghiêm túc hơn, nhưng không bao giờ gây áp lực cụ thể nào, vì vậy cuộc sống năm cuối cấp của nàng không quá khổ sở.Tháng 6, kỳ thi đại học được gọi là bước ngoặt của cuộc đời, thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước trong cuộc đời Orm. Nàng nghĩ kỹ lại, điều ấn tượng sâu sắc nhất trong năm cuối cấp, vậy mà lại là những ngày vùi đầu học tập cùng LingLing trong căn nhà thuê.Sau khi thi đại học xong, chuyến du lịch tốt nghiệp mà Prigkhing đã lên kế hoạch trở thành chuyện quan trọng nhất giữa họ.Khả năng lên kế hoạch hoạt động của Prigkhing tỷ lệ nghịch với khả năng học tập của cô ấy. Cô ấy đã thức trắng hai đêm, dựa trên kế hoạch trước đó, lại làm thêm một bảng kế hoạch du lịch chi tiết, hành trình hơn hai tháng, đi chơi từ Nam ra Bắc, ăn uống vui chơi, gần như chiếm trọn cả kỳ nghỉ hè.Ngày thứ năm sau khi thi đại học kết thúc, họ xuất phát từ HongKong. Ngoài Prigkhing và Ying, còn có Nene và hai người bạn của cô ấy. Nếu không, mấy cô gái vừa trưởng thành, một kế hoạch du lịch xa và dài ngày như vậy, thực hiện sẽ thực sự có chút không chắc chắn.Mặc dù điểm thi chưa có, nhưng vì năm cuối cấp Orm học hành tích cực, Mae Koy đã thưởng trước cho nàng, tặng nàng một chiếc máy ảnh mới, đồng thời cung cấp một khoản tiền du lịch hậu hĩnh.Ngày khởi hành vừa hay là thứ Bảy, cả nhóm đã đến sân bay từ rất sớm. Orm chụp một bức ảnh xuất phát ở sân bay, gửi cho Mae Koy. Nàng liếc thấy ảnh đại diện của LingLing trong danh sách WeChat, đột nhiên ngẩn người, trước đây vào giờ này, nàng đã phải đi tìm LingLing rồi.Sau khi thi đại học kết thúc, hai người đương nhiên không còn gặp nhau nữa, sự giao thoa bỗng trở thành khoảng trắng.Thực ra vào tiết học cuối cùng, Orm có chút cảm giác không nỡ, dù sao cũng đã quen với việc mỗi kỳ nghỉ đều có "ác ma" canh giữ mình. Nhưng LingLing có vẻ không như vậy, buổi tối hôm đó, LingLing chỉ nói với nàng một câu "Cố gắng lên trong kỳ thi đại học nhé" như một thủ tục, rồi sau đó thì không còn gì nữa.Kỳ nghỉ không cần phải canh giữ mình nữa, cô chắc đang bận những công việc làm thêm khác rồi, dù sao cũng sẽ không rảnh rỗi nghỉ ngơi đâu. Orm nghĩ..."Orm! Orm! Cậunhanh bỏ phiếu đi." Prigkhing bên cạnh vô cùng phấn khích.Orm vẫn còn đang ngẩn người."Đang nghĩ gì thế?" Prigkhing dùng khuỷu tay huých nhẹ Orm, không ngừng thúc giục, "Trưa nay ăn gì, nhanh bỏ phiếu đi.""Tùy cậu." Orm thuận miệng trả lời, sau đó phản ứng lại rằng Prigkhing đang bảo nàng bỏ phiếu, nàng lại chỉ vào màn hình, "Mình chọn thịt nướng.""Cậu sẽ không còn luyến tiếc cuộc sống cấp ba đấy chứ?" Prigkhing cằn nhằn, thi đại học xong Ying không phấn khích thì thôi, cô không hiểu sao Orm cũng hoàn toàn không phấn khích.Orm cười cười, "Cậu nghĩ có bệnh à?"Prigkhing: "Sao cậu cứ thất thần thế?"Orm: "Mình có đâu."Phong cảnh trên đường đi có thể khiến người ta bỏ lại nhiều chuyện, cộng thêm những người đi cùng đều là bạn bè hợp cạ, Orm đã có một chuyến đi chơi vui vẻ thỏa thích.***
Ngày công bố điểm thi đại học, họ đang chơi lướt sóng ở bờ biển. Đến giờ ăn trưa, không thể tránh khỏi việc nói về điểm số. Orm cũng đã tra điểm, vậy mà còn làm bài tốt hơn mong đợi một chút.Prigkhing nhìn số điểm ít ỏi đáng thương của mình, cũng không buồn, thản nhiên nói: " Ormie à sao cậu thi tốt thế, tớ không học cùng trường với cậu được rồi. Cậu định đi thành phố nào?"Orm thích những điều mới mẻ, đã sớm chán ngán HongKong rồi, chắc chắn không cân nhắc các trường ở HongKong, trong lòng nàng có vài thành phố, nhưng vẫn chưa quyết định. Nàng lười biếng nói: "Đến lúc đó xem trúng tuyển vào đâu thì vào thôi.""Ying, điểm của cậu đủ rồi này! Tuyệt vời!" So với thành tích của bản thân, Prigkhing quan tâm đến Ying hơn, cô biết mục tiêu của Ying."Cậu nghĩ xong sẽ đi thành phố nào chưa?" Ying hỏi Prigkhing."Với cái điểm số ít ỏi này của mình, đi thành phố nào cũng được, không quan trọng." Prigkhing ngẫm nghĩ một lát, cô nhìn Ying, "Hay là mình đi theo cậu nhé?"Ying khựng lại một chút, "Được."Prigkhing cười: "Nghe nói bên đó có nhiều đồ ăn ngon."Ying: "..."Orm đoán Prigkhing phần lớn sẽ đi cùng thành phố với Ying. Mặc dù Prigkhing miệng thì không ngừng chê bai Ying là đồ cổ hủ, nhưng thực tế lại không thể tách rời Ying, hai người này từ tiểu học đã luôn ở bên nhau, tách ra chắc chắn sẽ không quen.Nàng thì không có ý nghĩ nhất thiết phải đi cùng thành phố với bạn bè, như vậy lựa chọn sẽ không đủ tự do.Orm chụp màn hình kết quả thi đã tra được, sau đó gửi cho LingLing. Lần này mình thi cũng không tệ, thế nào cũng phải được khen một câu chứ?Không nhận được hồi âm.Trong suốt bữa ăn, Orm đã nhìn điện thoại tám trăm lần, vẫn không đợi được tin nhắn trả lời của LingLing. Người bận rộn thật là bận rộn...Mãi đến nửa tiếng sau, Orm thấy màn hình điện thoại sáng lên.[00k] Thi tốt đấy, chúc mừng nhé!Một câu chúc mừng khuôn mẫu, không khác mấy so với những gì Orm tưởng tượng. Rõ ràng biết LingLing chỉ nói những lời này, không biết còn mong đợi điều gì nữa.Nhìn giao diện trò chuyện, Orm do dự một lát, mở ảnh ra, chọn một tấm ảnh chụp lúc lướt sóng buổi sáng, chọn gửi đi.[Orm] Lần đầu lướt sóng đã đứng lên được rồi, thấy tôi giỏi không?LingLing đang ăn tối ở nhà ăn tập thể, cô mở ảnh ra, biển xanh bao la vô tận, những con sóng trắng xóa cuộn trào, cô gái đứng trên ván lướt được ánh mặt trời bao quanh, nụ cười rạng rỡ, vô tư vô ưu.Lần này Orm không phải đợi quá lâu đã nhận được hồi âm.[00k] Giỏi!Orm bất lực cười mấy tiếng, quả nhiên không nên có kỳ vọng, vừa nãy còn cố ý chọn một tấm đẹp nhất, khen thêm một câu xinh đẹp sẽ lấy mạng cô sao?"Orm, có phải em đang yêu không?" Nene mắt tinh, để ý thấy sự khác thường của Orm trên bàn ăn."A, cậu đang yêu à?" Prigkhing kêu lên nhìn Orm, "Chuyện khi nào thế, sao cậu không nói với mình? Mình hoàn toàn không biết gì cả?"Orm muốn lấy đồ ăn nhét vào miệng Prigkhing, "Không có."Nene: "Vậy gửi tin nhắn cho ai mà cười tươi thế?"Orm ậm ừ nói: "Một người bạn.""Một người bạn à." Nene lặp lại với giọng trêu chọc, cô ấy nghĩ ngợi một lát, "Là người lần trước cùng em đến sân băng sao?"Orm: "Ừm."Cùng nhau đi sân băng? Prigkhing tưởng cuối cùng cũng nắm được bí mật gì đó của Orm, cô tò mò hỏi Nene: "Chị Nene, người đó có đẹp không ạ?"Nene cười cười, trả lời Prigkhing: "Đẹp lắm."Prigkhing chậm rãi phản ứng lại một chút, dường như đã đoán ra là ai, cô ấy nhìn Orm: "LingLing?"Orm gật đầu.Prigkhing hơi thất vọng, còn tưởng có tin tức gì hay ho cơ.***
Chớp mắt đã tháng tám, HongKong biến thành một cái lò lửa, nắng nóng kéo dài.Kỳ nghỉ hè LingLing vẫn bận rộn như cũ, phần lớn thời gian, cô ngoài kiếm tiền ra thì vẫn là kiếm tiền, đây giống như một cái hố không đáy, vĩnh viễn không thể lấp đầy.Sau tháng Sáu, cuộc sống của cô yên tĩnh hơn nhiều, căn phòng nhỏ hẹp tồi tàn lại trở về trạng thái ảm đạm như trước, tĩnh mịch ngột ngạt, không còn xuất hiện bất kỳ tiếng cười nói ồn ào nào nữa.LingLing dạy kèm xong một ngày, trời đã tối. Một ngày nhàm chán và mệt mỏi lại sắp kết thúc, rồi lại chờ đợi đêm dài đằng đẵng trôi qua, cứ thế lặp đi lặp lại.Cô bước đi một cách máy móc trên đường về, cơn gió thổi tới nóng bức, khiến người ta khó thở.Con hẻm vào đêm hè náo nhiệt hơn đêm đông một chút, hai ba người già ngồi dưới gốc cây phe phẩy quạt mo hóng mát, trò chuyện vu vơ giết thời gian.Những con mèo con chó không rõ tên cũng lảng vảng khắp nơi.Khi LingLing sắp đến cửa, bước chân chợt chậm lại. Dưới mái hiên, một cô gái mặc váy dài đang cúi người cho mèo ăn, dáng người cao ráo quen thuộc.Cô tiếp tục tiến lại gần, cuối cùng dừng lại bên cạnh người đó, "Vào nhà thôi."Cô gái nghe thấy có người đến, đứng thẳng người lên, cô ấy nhìn người vừa bắt chuyện với mình một cách khó hiểu, "Hả?"LingLing nhìn rõ khuôn mặt hoàn toàn xa lạ trước mắt... Cô bình tĩnh khẽ cười, "Xin lỗi, nhận nhầm người rồi."_________Nhớ vợ đến hoa mắt rồi sao!!!!!?