(NBN - Hoàn) Xuyên Thành Tàn Phế Nam Nhân
Chương 7 - 8
Y cùng Thiên Tuyết đi đến điện Thường Quang của hoàng hậu, trùng hợp lại gặp một nữ tử đeo một cây kiếm dài, cười nói với một nam nhân, y kinh ngạc vô cùng, y từng tiếp xúc với nam nhân kia và biết được cũng là người trọng sinh giống bản thân, là nữ! À không, chỉ từng thôi. Mặt y hứng thú thấy rõ khiến nàng có chút khó hiểu, bộ tiểu phu quân của nàng hứng thú với tình yêu của người khác đấy à, hai người kia thấy y và nàng liền lên tiếng-tham kiến công chúa, phò mã gia-chào Vân tướng quân, người này là ý trung nhân của ngài sao?Vân Lạc Thuỷ vừa nghe công chúa nói người kia là ý trung nhân thì gật đầu, còn người kia thì đỏ mặt thấy rõ, y cũng cười, nói-chào, lại gặp nhau rồi, Hoàng ca!y nói cười vui vẻ với ý trung nhân của tướng quân kia làm hai người nữ tử ghen tuông, người được gọi là Hoàng ca nhìn qua hai người kia nói-đừng hiểu lầm, ta và đệ ấy từng gặp nhau rồi nên biết nhau-ngươi tên gì?-thần tên Hoàng Nhật Long-được rồi, hai người cứ mặc bọn ta đi-ưm... ta có chuyện muốn nói với Hoàng cay rụt rè lên tiếng, nàng nhìn qua bên tướng công mình, xoa đầu y hỏi-có chuyện gì sao?-ừm, ta muốn nói riêng a-đượcNhật Long đẩy y qua một bên nói chuyện-có chuyện gì không?-ngươi đó, đừng có mà phô bày hết mọi thứ ở đây đấy, Cung gia ta đang có âm mưu rất lớn đối với ngôi vị kia, ngươi đừng nhún tay vào-ngươi nói như ta rất sợ chết ấy!-ta lo cho ngươi thôi, ta và ngươi đều là người của thời hiện đại, hai người đó nhất định sẽ nghi ngờ, tốt nhất là che dấu một thời gian rồi tới lúc cần thiết hãy bộc lộ-ta đường đường là một nguyên soái thời hiện đại lại phải sợ chết sao! ngươi lo quá rồi-ta đương nhiên lo, ở đây không giống hiện đại, có thể không trị được các loại bệnh đấy. Mà ngươi chỉ từng thôi, ở đây ngươi không phải-có ngươi mà không phải sao?-ta hết nói được rồi, vậy đi. Sau này ngươi cùng Vân Lạc Thuỷ của ngươi tìm một nơi nào đó vắng vẻ rồi tìm người giúp ta chút chuyện-ta biết ngươi mắc bệnh sợ giao tiếp mà ta cứ thắc mắc mãi một chuyện là tại sao khi liên quan đến ngươi nương tử lại nói nhiều thế-ngươi cũng là băng lãnh thụ đội lốt công thôi, ít nói thấy mồ. Bọn họ không được biết chuyện này đâu đấy-hiểu rồiHai người họ cứ nói miết mà chẳng quan tâm đến hai người bị bơ kia, họ có cảm giác ăn cẩu lương đam mỹ á, tác giả đâu! Ngươi ra đây cho ta, tướng công của ta chơi bách, không chơi đam! TA chém chết ngươi!!!Nàng kéo y đi, còn Nhật Long thì bị Vân Lạc Thuỷ kéo vào góc khuất mà.... ừm, các người biết rồi đó! Thật là bạo quá đi mà!Y bị nàng đẩy đến Thường Quang điện, y nhìn nàng đen mặt mà cười, tiểu phu quân cười làm nàng càng khó chịu hơn, nàng cúi xuống hôn môi y, y liền đỏ mặt mà yên lặng, nàng thì thầm-nếu chàng còn tiếp xúc với ai ngoài ta, ta sẽ phạt chàng đấy!Y sợ hãi nhìn Thiên Tuyết, gật đầu, nàng mỉm cười bước vào cùng y, y lập tức bị mọi người bên trong hỏi không ra hơi, nàng nhăn mày nói-Bình tĩnh lại đi! Ca ca tỷ tỷ, Hạo Hạo đang sợ kìamọi người nghe nàng nói thì nhìn xuống y đang run rẫy, họ hớt hả dỗ dành, dù sao bề ngoài của y cũng chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi thôiThiên Tuyết nhìn y đang bị mọi người vây quanh kia mà lại đổ dấm chua, hoàng hậu thấy nàng như vậy liền cười thầm nói-thôi nào, các con làm tiểu phu quân của hủ dấm chua kia sợ rồi đấymọi người nhìn qua cửu muội rồi chạy về chỗ không dám cử động, y buồn cười vô cùng, không biết ai mới là lớn nhất đây?Y cùng mọi người trò chuyện một chút rồi cùng nàng đẩy đi, nàng thừa nhận là nàng ghen rồi! Ghen với bọn họ vì nói chuyện được với y, nàng lại nhìn y, thấy y lâu lâu lại lén lút nhìn mình liền cười thầm trong lòng, vui vẻ đi xung quanh chơi cùng ybỗng một công công đi lại gần hai người với điệu bộ hối hả nói gấp-công chúa! Hoàng thượng lệnh thần phải đưa người và phò mã tới thư phòng ngay lập tứcnàng nhìn y rồi nói-người đi trước đi, bọn ta theo sau-vângcông công ấy lật đật chạy đi, y được nàng đẩy đi, sợ nàng mệt nên lên tiếng-n... nương tử...-có chuyện gì sao, Hạo Hạo?nàng hỏi, y nghe nàng kêu bản thân Hạo Hạo liền ngại ngùng nói-đừng gọi thế được không? Nàng có mệt không, để ta tự đẩy là được-ta không mệt, với lại không gọi chàng là Hạo Hạo vậy gọi chàng là gì?nàng thắc mắc, người này không cho nàng gọi tên thì gọi gì chứ? Y nói-Thố Thố (thỏ)...- y nhìn con thỏ trắng đang trong vườn kia nhất thời gọi, nàng lợi dụng lúc đó gọi y-chàng muốn ta gọi chàng là Thố Thố, được thôi-không mà!nhưng mà muộn rồi, nàng cứ gọi chàng là Thố Thố trên đường đi khiến các nô tì và nô tài nghe thấy và cười thầm khi thấy tiểu phò mã đỏ mặt tía tai kia nhưng không dám nói ra miệng đành ngắm nhìn hai người tình tứ, hai người tới thư phòng thì ngoài hoàng thượng còn có Cung Cẩn Nguyên và vài vị thái y đứng bên trái còn bên phải thì là các quan văny im lặng không nhìn bọn họ mà để nàng đẩy đến gần chỗ hoàng thượng, hoàng thượng thấy hai người tới liền bàn luận cùng với tất cả trong thư phòng-trẫm vừa nhận được thông báo rằng phía nam xuất hiện một trận dịch lớn đã giết chết khoảng 7 thôn lớn lẫn nhỏ, trên người những người bệnh thì xuất hiện những hạch lớn, sau đó bắt đầu có vài dấu hiệu không rõ ràng và chết ngay sau đó vài ngày...y nghe hoàng thượng thuật lại liền biết là bệnh gì, nhìn xung quanh các vị thái y cùng nhau bàn tán nói-vậy chúng ta phải làm sao đây?-nguy quá, vậy chúng ta phong toả nơi đó rồi đốt nó đi-không thể đốt vì nếu như đốt nó thì các người cũng bị bệnh nữa thôi- y nói, mọi người nhìn lấy y, y lập tức cất vẻ mặt nghiêm túc mà trở thành thỏ nhỏ sợ sệt trốn sau Thiên Tuyết, nàng phì cười rồi quay lại hỏi y-sao chàng lại nói vậy, Thố Thố?-Thố Thố?hoàng thượng lặp lại, y chỉ biết đỏ mặt nói nhỏ-bệnh này gọi là bệnh dịch hạch, nó có nhiều loại bệnh dịch hạch, theo hoàng thượng diễn tả thì ta đoán là bệnh dịch hạch thể máu (specticemic)* và bệnh dịch hạch thể phổi (pneumonic)* Nó xuất hiện là do bệnh hạch thể hạch*-chang có thể giải thích rõ hơn không?- nàng hơi khó hiểu với những gì y nói, y xoa đầu nàng nói-loại bệnh này có thể coi là bệnh nguy hiểm vì nó có thể khiến người tử vong rất cao, bệnh này là do một loại côn trùng gọi là bọ chét khi cắn một loài vật gặm nhắm như chuột hay đại loại sẽ khiến nó nhiễm bệnh và phát sinh ra những vi khuẩn, nàng có thể hiểu nó là thứ lan truyền dịch bệnh, khi có chuột chết thì các vi khuẩn sẽ lan ra vào xâm nhập vào cơ thể chúng taThiên Tuyết lại hỏi-vậy tại sao chàng chắc là hai loại bệnh kia?-bởi vì hai loại bệnh đó giống như hoàng thượng diễn tảY nói-nó lây qua khi tiếp túc, có thể ho hay hắt xì vào người, có rất nhiều cách để lây lan dịch bệnh, đa số à do chuột và một số loài vật gặm nhắm khi chết lâu sẽ làm ô nhiễm không khínàng gật đầu, hoàng thượng hỏi y-vậy nó có cách điều trị không?-điều trị thì cần phải có thuốc khá sinh*, bởi vì thần không thể nói rõ hơn cho người hiểu thần sẽ tự làm ra thuốc, hiện tại chúng ta chỉ ra lệnh cho những người không nhiễm bệnh tránh ra những người đã nhiễm bệnh và cách ly khoảng vài tuần xem sao, sau đó thì phong toả nơi có dịch bệnh không cho người không có chức vụ bước vào, sau đó mới bắt đầu chữa trịHoàng thượng gật đầu ban lệnh xuống y như y nói, nàng đẩy y đến thái y viện lấy vài thứ rồi quay vè phủMục giải thích đâyKháng sinh còn được gọi là Trụ sinh là những chất được chiết xuất từ các vi sinh vật, nấm, được tổng hợp hoặc bán tổng hợp, có khả năng tiêu diệt hay kìm hãm sự phát triển của vi khuẩn một cách đặc hiệu. Nó có tác dụng lên vi khuẩn ở cấp độ , thường là một vị trí quan trọng của vi khuẩn hay một phản ứng trong quá trình phát triển của vi khuẩn.còn lại thì có thể lên wikipedia