| NamtanFilm Cover | Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

17












___

Đến gần cổng nhà Thương thì Ngọc tắt xe máy dắt bộ. Hai đứa đi một đoạn đợi Thương nhắn tin lại. Nhìn con Ngọc lo đến nỗi răng đánh lập cập làm cô càng rối trí.

" Ngọc ơi!"

" Gì?"

" Liệu có phải lão Lâm biết nơi ở của Ảnh rồi không?"

" Dm đừng dọa bố. Sắp đái ra quần rồi đây."

" Tao nói thật."

" Thì tao sẽ giết mày. Vì mày mà tao lôi cả Thương vào lò lửa."

Hic. Con mất dậy. Đang định nói cho nó chuyện chú Lâm hẹn cô mấy ngày hôm nay thì nó dọa thế sợ quá nên lại thôi. Con bé thấy điện thoại rung móc ra đọc tin nhắn ngay.

" Trộm có vũ khí. Trời ơi quả này chết cmnr Thanh ơi!"

" Đừng dọa tao. Tao đã nhát sẵn"

" Dọa cứt. Bố mày sợ thật."

" Hay gọi cảnh sát?"

" Điên. Mày nghĩ cảnh sát lại đến ngay chắc? Phải đến sáng mai. Giết người xong rồi các chú mới đến hiện trường khám nghiệm rồi truy tìm thủ phạm."

" Mày không được xúc phạm thế. Ông tao là cảnh sát!"

" Thế thì mày về mà hỏi ông mày xem tao nói có đúng không?"

" Thôi im đê! Giờ phải làm sao?"

" Tao có chìa khóa cổng đây. Mở cổng mà vào chiến chứ sao."

Nam Thanh có nên nhắn cho mẹ cái tin tạm biệt không đây. Vụ này không biết sống chết ra sao. Cô có mệnh hệ gi thì sau này ai chăm sóc mẹ khi già yếu. Mới sống chưa được 20 năm mà đã phải chết thảm rồi sao. Người xấu như ông Lâm còn được sống đến bốn chục năm. Vậy mà cô số yểu thế hả trời

" Vào nhanh con kia. Muốn chết à?"

" Ơ. Còn xe tao?"

" Để đấy. Xử lý xong vụ này đã."

Mò mẫm men theo đường vườn để ra đằng sau. Thương và Ảnh đã hạ thang xuống cho cô từ bao giờ rồi. Trèo lên thì thấy hai bà nội đang rúm ró ngồi đợi. Lạnh thế này mà Ảnh vẫn ăn mặc như lúc nãy. Không có chuyện thì đã mắng cho em một trận rồi.

" Sao hai đứa biết có trộm?"

" Em đi vệ sinh thì lấy lục khục dưới nhà. Nghe rõ tiếng thì thầm và lục soát đồ đạc. Sợ quá em khóa cửa các phòng rồi ra đây ngồi đợi bọn anh."

" Thế sao biết nó có vũ khí?"

" Có mà. Tiếng dao chạm leng keng cả."

" Con Cảnh đâu?"

" Vẫn ngủ như lợn trong phòng. Em khóa cửa phòng rồi. Không sao đâu!"

" Thế sao không khóa cửa vào mà ngủ. Gọi bọn chị đến làm gì? Chị có đánh được trộm đâu?"

" Cái gì? Để nó lấy hết đồ nhà em à? Mà nhỡ đâu chúng nó đạp cửa giết người chặt khúc trôi sông thì sao?"

" Thôi đi bà nội. Ghê quá."

" Còn gì nữa."

" Thế giờ sao?"

" Xuống đánh chứ sao?"

" Khéo chưa đánh được. Nó đập cho chết tươi."

" Em có gậy này. Còn có kiếm Nhật bố treo làm cảnh trên tường này. Cho bà Thanh với Ảnh cầm chai rượu vang."

" Ừ. Bỏ đây xem nào. Ê. Kiếm Nhật xịn phết. Bố em ăn chơi thế? Óe. Rượu vang xịn. Để mà uống. Đưa gậy đây xem nào. Ơ... Mà hai bà nội này. Cầm lấy đi bắt trộm đi. Cứ ngồi đấy mà nắm tay nhau."

Cô và em chẳng đoái hoài gì. Chỉ cần được bên em là quên hết sự đời. Mà hai bà Ngọc Thương cũng giỏi. Ngồi tự sướng với nhau cả ngày được.

" Đâu đưa đây nhanh lên. Choảng nhau trận rồi đi ngủ. Tao mệt lắm rồi!"

" Đưa kiếm đây Thương. Để chị đi trước xem sao."

Em bám vào tay đi sau cô. Thương đi trước cùng Ngọc. Bên em chẳng còn thấy sợ nữa. Cô mà sợ thì em lấy đâu ra chỗ dựa. Dò dẫm từng bậc cầu thang. Càng xuống đến gần bếp càng nghe rõ tiếng động.

" Hình như chuột thôi chứ trộm gì mà lúi húi ở bếp lâu thế?"

" Im xem nào! Cứ loi choi"

" Con chó. Mày nói ai đấy?"

" Bố nói mày. Im đi!"

" Chị im đi ý. Với tay bật điện lên em xem nào."

" Từ từ. Mọi người chuẩn bị tinh thần đi nhé!"

Ghê quá. Cầm chắc cái gậy mà cứ tuột khỏi lòng bàn tay. Điện sáng lên vài giây cô mới quen mắt nhìn được. Cái quái gì ở bếp kia?

" Ôi mẹ ơi! Con dở này!"

" Sao lại thế này? Sao nó lại ở đây?"

Chạy lại nhòm kĩ. Mẹ ơi. Em gái yêu quí của bạn Ngọc. Mà giỏi thật đấy. Ngồi bệt dưới đất thò đầu vào tủ lạnh mà không thấy rét à? Mặt mũi tè le như tò he.

" Con điên này! Mày làm cái gì thế này?"

" Ngọc hở? Em đói quá hê hê"

" Ôi nó còn là người nữa không? Mộng du à? Tỉnh đi."

Nam Thanh vứt gậy vào xó bếp, ngáp lấy ngáp để, nhìn con Ngọc ra sức lay Cảnh dậy.

" Im mồm đi xem nào. Trật tự!"

" Con thần kinh này, lại còn tát tao nữa."

" Thôi thôi chị khiêng nó lên phòng đi. Nó say biết cái gì đâu."

Thương với Ngọc kéo nhỏ Cảnh lôi lên gác. Em đứng cười khúc khích. Cô thì khỏi phải nói rồi. Nhìn con Ngọc bị tát bôm bốp hai cái mà sướng gần chết. Lại thêm cái mồm toe toét ba tê của em Cảnh. Hài thôi rồi.

" Thanh đi thế có lạnh không?"

" Không lạnh. Chỉ lo thôi!"

" Lo gì?"

" Lo Ảnh bị trộm giết!"

" Vớ vẩn. Em không giết trộm thì thôi. Trộm nào dám giết em?"

" Thế sao còn gọi chị đến?"

" Muốn gặp Thanh thôi mà! Hi hi."

" Đồ khỉ này!"

Cốc đầu em rồi dắt em lên gác. Cũng phải gần 1h đêm rồi. Thế này không biết sáng mai dậy đi học kiểu gì. Vừa ngó đầu lên gác thì Thương chặn lại.

" Ảnh ơi. Điện thoại của Trường!"

Trường là ai? Trường là thằng nào? Đêm rồi sao còn gọi em? Em cầm điện thoại trả lời toàn "Ừ", "Không sao", "Ảnh ổn rồi". Lạ. Lại còn phải báo cáo cho ai nữa.

" Ai đấy Ảnh?"

" Bạn em gọi điện hỏi em chút thôi."

" Bạn nào!"

" Thôi đi ngủ nào. Bạn chứ bạn nào. Thanh tò mò thế?"

" Trai hay gái?"

" Trai."

" Bao nhiêu tuổi?"

" Cùng lớp em!"

" Cùng lớp?"

" Thôi mà. Em mệt lắm rồi đấy!"

Tức thật. Giờ lại còn có thằng nào quan tâm thăm hỏi ngoài cô nữa. Tự nhiên thấy cáu. Muốn bổ đôi cái điện thoại ra xem số thằng kia là thằng nào.

" Khuya rồi hai chị ngủ đây luôn nha. Em lấy chăn cho. Xuống ghế sofa mà ngủ"

" Ừ!"

Ngọc kéo cô xuống phòng khách nằm. Bực bội quá đi mất. Mặt cô cứ hằm hằm như thịt bằm nấu cháo.

" Mày làm sao thế?"

"  Chả biết có thằng nào mới gọi cho Ảnh ý. Thằng tên Trường."

" Ôi giời. Thằng cùng lớp nó chứ ai."

" Sao nó biết có chuyện mà gọi? Sao nó không gọi cho Trường nhà mày mà lại gọi cho Ảnh nhà tao?"

" Ờ nhể. Thôi bỏ mẹ rồi. Mày lại có đối thủ rồi."

" Mày im mồm đi."

" Hê hê. Chuyến này mệt nha em."

Nằm xuống ghế. Nghĩ ngợi đủ thứ. Sao em lại có thể nói chuyện nhẹ nhàng với người con trai khác ngoài cô chứ. Muốn tâm sự với con Ngọc không được. Nó cứ hí hoáy nhắn tin cho người yêu.

" Con kia. Thích thì lên gác mà ngủ. Cùng nhà mà cũng bày đặt nhắn tin"

" Im đê. Tao đem bí mật xuống cho mày đây."

Mới nói xong đã thấy Thương xuống. Vứt cho Ngọc cái điện thoại rồi đi lên.

" Này. Thích thì kiểm tra xem đi."

" Sao hai đứa mày vô duyên vậy? Như thế này là xâm phạm đời tư cá nhân"

" Thôi đi bà nội. Xem nhanh cho tao còn mang lên trả. Buồn ngủ lắm rồi."

Nam Thanh thấy đôi này xấu tính kinh. Nhưng mà lúc này cô cần. Mở điện thoại em ra. Hình nền là ảnh em chụp với lớp. Sao không để hình cô làm ảnh nền? Ngứa mắt! Mở danh bạ. Mò mẫm tên Trường. Không có. Bấm nhật kí điện thoại thì thấy em lưu tên hắn là Chocolate. Tức phòi máu.

Chả nhẽ cô lại lưu lại là Cứt trâu! Thử bấm số cô xem thế nào. Trời ơi. Không thể chịu được. Số cô lưu đơn giản như đan rổ. A.Thanh! Hic. Tại sao cái thằng dở người kia được em lưu cái tên đặc biệt như thế mà cô thì không? Lại còn sô cô la. Chẳng phải sô cô la là tượng trưng cho tình yêu sao?

" Mày làm sao thế Thanh? Lại lên cơn điên à?"

" Mày im mồm đi tao cho hòn gạch giờ"

Mở hộp tin nhắn của em ra. Tin của cô thì ít mà tin của cái thằng Cứt trâu kia thì nhiều. Lại còn cái kiểu xưng hô chàng chàng nàng nàng mới lộn ruột. Cái thằng này vô duyên dễ sợ. Sáng nhắn tin hỏi dậy chưa. Trưa nhắn hỏi ăn chưa? Tối nhắn hỏi học chưa. Thiếu mỗi mấy cái việc tắm rửa đi ị chùi đít là nó không hỏi.

Mà nếu thân tí nữa chắc thằng này cũng hỏi luôn được mất. Còn được cả em. Nó hỏi cái gì cũng nhắn tin trả lời cặn kẽ. Nó có phải bố mẹ đâu mà làm gì cũng báo cáo. Sao em không có khoảng cách với con trai gì thế? Dù gì thì em cũng có người yêu rồi! Ôi tôi điên mất!

Vùng dậy tống điện thoại vào ngực con Ngọc, vừa nói vừa nghiến răng:

" Mày lên trả cái điện thoại ngay cho tao!"

" Ơ cái con này. Dở à? Lên mà trả."

" Cút đi. Im cho bố ngủ!"

" Bố tiên sư cái con chó. Thỉnh thoảng bệnh dại lại tái phát. Đến khổ!"

Nằm trùm chăn kín đầu. Bực quá đi mất. Em coi cô là gì không biết. Là bù nhìn à? Nam Thanh tối ngày lo lắng rồi nghĩ đến em. Điện thoại ngoài số của mẹ và em ra thì không có số của một người đàn bà nào khác. Lúc ăn lúc ngủ đều nhớ đến khuôn mặt em lúc em cười. Khi học bài nỗi nhớ lại dội về cũng cố gắng gạt ra khỏi đầu rồi cắm cổ vào đống bài tập dài loằng ngoằng. Đến đón em cũng không dám vì sợ bạn bè em trêu chọc. Em làm cô đau quá đi mất. Cái thằng Cứt trâu kia. Bà muốn làm xe lu chèn qua chèn lại cho mày nát choe choét rồi dính nhoe nhoét xuống mặt đường luôn.

"  Thôi ngủ đi Thanh!"

" Kệ tao!"

" Mày còn non và xanh lắm em ạ!"

" Cái gì?"

" Ui zời. Sự xuất hiện của người thứ ba sẽ khiến mày hiểu được rằng chẳng bao giờ có khái niệm duy nhất trong nhau. Tình yêu không phải lúc nào cũng có những tin nhắn cuối cùng vỗ về riêng giấc ngủ hay nỗi nhớ chỉ dành cho một nơi chốn đi về quen thuộc đâu."

"  ..."

" Mà thôi tao đùa đấy. Ngủ đi!"

Ôi cái con bạn trời đánh này. Nó có hiểu cảm giác của cô lúc này không vậy? Tức đến đắng lòng. Trùm chăn lại cố xua đi những bi quan chán nản. Để ngày mai ít ra còn có đủ bình tĩnh đứng trước mặt em. Nói với em rằng em chỉ là của riêng cô. Và Nam Thanh không chịu san sẻ em cho bất kì ai hết!







































___















Nam Thanh nằm suy nghĩ mãi tới gần sáng mới chợp mắt được, làm sao mà ngủ ngon trong tình trạng bức bối nhức nhối thế này. Sáng ra cô bơ phờ lờ đờ như thằng vật thuốc, mắt lồi cả ra. Em thì cứ xúng xính xinh tươi chuẩn bị đi học.

" Mặt Thanh làm sao thế, trông như con cú!"

" Vầng, Ảnh có người quan tâm cả lúc đêm hôm khuya khoắt, tui nào có ai ngó ngàng đâu"

" Thanh hâm, đạp cho phát, nói linh tinh"

Em đấm đấm cô rồi kéo cô ra bàn ăn, chẳng nhẽ lại đấm lại, đã đang bực sẵn. Chỉ muốn trói tay trói chân em như con lợn, khỏi đi học, khỏi gặp thằng nào hết. Cầm lấy tay em gầm gừ

" Ảnh mà để thằng nào cầm tay này của chị là chết với chị đấy!"

Em dúi cô 1 cái, cười tít mắt

" Của ai người ấy dùng!"

Sao mà ghét thế. Có biết tim chị đang sôi ùng ục như nồi áp suất hay không. Em cứ vô tư vô tâm quá đáng thế này thì chị nổ banh xác mất thôi

Thương với Ngọc đang hú hí với nhau trong bếp nấu bữa sáng, nhìn thấy ghét. Đêm qua con Ngọc còn kích đểu mình, nó khoe Thương lưu tên nó trong danh bạ là Love Forever, ghen tị phòi cả máu. Được một lúc thì có người bấm chuông í óe. Gì. Thằng oắt nào ngoài cửa kia?

" Em đi có việc nên sớm một chút. Tao đi trước đây Thương. Chào 2 chị em đi học!"

Méo mặt, cô thộn ra chưa kịp hiểu. Không đợi cô đưa đi?

Mà "2 chị" là như nào, sao lại quy đồng cô với cái con Ngọc? Ít nhất cũng phải " Thanh yêu ơi em đi học đây" chứ, không bắt hôn tạm biệt thì thôi. Em bị loạn ngôn à. Thương chạy ra thì thầm vào tai cô.

" Chocolate đấy chị ạ!"

Sặc, hóa ra thằng Chó Có Lát đây à, dám mò đến tận nhà rủ đi học, mất dậy. Nam Thanh vô thức chạy theo em ngay, mắt đỏ ngầu, giật phắt tay em lại

" Để chị đưa Ảnh đi học"

Ảnh tròn mắt

" Thôi Thanh ăn sáng chuẩn bị đi học kẻo muộn, em đi với Trường còn có việc nữa!"

" Thế Ảnh nhịn đói à?"

" Không em sẽ ăn ở căng tin với Trường mà, Thanh vào đi!"

Cô siết chặt tay em hơn

" Sao Ảnh lại thế?"

Ngưng Ảnh hơi cau mày

" Em làm sao?"

Nam Thanh sắp phát điên đến nơi rồi, ức không thể chịu được. Thằng cứt trâu kia còn chào cô nữa chứ, chẳng nhẽ lại lôi nó ra sông quẳng mẹ xuống. Nhưng mà nó to con hơn cô, nhìn là biết dân bóng rổ rồi, cái mặt giả nai giả ngoan thấy ghét, con gái là hay siêu vẹo mấy thằng Hot boy kiểu này lắm. Nam Thanh níu tay em mạnh hơn

" Ảnh nhớ đấy!"

" Thanh hâm vừa!"

Em gỡ tay cô ra, tung tăng chạy ra với thằng khốn ấy. Nhìn theo em mãi, cố trừng mắt xem cự li giữa em và nó có đủ an toàn không, em mà để nó chạm vào tay thì chết với cô. Mặt cô ngu vật vã, đứng ngoài cổng như thằng trẻ con đợi mẹ về chợ. Con Ngọc ra khua khua tay trước mặt cô.

" Vào ăn đê mày, sao mặt đần thối ra như ỉa đùn thế, sáng ra quên chưa đi à"

" Thằng Chó Có Lát nó cướp em Ảnh của tao rồi!"

Con Ngọc cười vật, con mất dạy, thấy người khác đau thương tan nát còn cười, chả nhẽ lại trút giận lên nó cho đỡ bức xúc

" Ờ Chó Có Lát không khéo nó lại cho mày đi bay đấy Vàng ạ!"

Cô thụi cho con Ngọc 1 phát, hầm hầm vào nhà. Nuốt sao nổi nữa, rửa mặt cho đỡ bốc hỏa. Nhìn vào gương, trông mặt cô trắng bệch ra, mắt như mắt cá chim. Nam Thanh không xinh trai bằng thằng Cứt trâu đấy thật, nhưng chỉ 1 tí thôi. Thằng khốn, càng nghĩ càng căm, mà cả Ảnh nữa. Em coi cô là gì vậy? Chẳng lẽ nhưng yêu thương thời gian qua em cho cô, là đùa à. Em tàn nhẫn quá, để cô yêu em đến thế này rồi quay sang hành cô.

Càng nghĩ càng muốn cạo đầu, điên không chịu được. Phi xuống nhà, thấy Thương đang đút cho con Ngọc ăn, nhìn muốn đấm chết luôn cả 2 đứa. Con Ngọc bình thường quậy như cướp, thế mà trước mặt người yêu ngoan như chó cún. Phát ớn. Nhưng mà GATO đứt cả ruột. Em Thương thuộc loại ghê gớm chứ vừa đâu, thế mà cũng chiều chuộng người yêu thế kia, đâu có bỏ mặc gấu như em chứ.

Cô chạy ra sân dắt xe đi luôn, con Ngọc với theo

" Ớ ớ, mày bỏ tao à"

" Mày tự lo đi"

Thở phì phì, phóng vèo vèo qua mấy vũng nước trên đường còn sót lại từ đêm. Gió thốc vỡ hết cả lòng. Cô nghiến răng, vừa đau vừa cay, yêu là khổ thế này, biết thế đếu thèm yêu nữa. Giá mà được đấm vỡ mũi thằng oắt con đó, thì cô nguyện chuyển từ quần đùi hoa sang mặc quần đùi sọc của bố cũng được.

Đến cổng trường em thì em cũng vừa bước vào. Khoảng cách vẫn an toàn, nhưng em có vẻ vui lắm, tay chỉ chỉ, cái miệng suốt ngày mắng cô xa xả giờ tươi hơn hớn. Chẳng nhẽ lại bắt em đi nhuộm răng đen xì cho hết mà cười. Nam Thanh chua chát đứng ngoài đường nhìn theo em như thằng ngộ. Nhìn em đi vào lớp, trống đánh như đập vào mặt. Cái ông bảo vệ này vẫn thế, ngày xưa cô đi học thù nhất cái tiếng này vì toàn đi học muộn. Trống trường mà ổng oánh như trống chọi trâu, chả hiểu sao cái trống không bục ra. Còn mặt cô thì sắp bục ra thật rồi.

Quay xe về trường. Thôi buồn thì có gì vui đâu mà buồn. Đàn bà đâu phải sống chỉ vì gái. Thở sâu mấy cái rồi vào lớp. Con Ngọc đã đến từ bao giờ. Ngồi xuống ghế lôi sách vở ra thì nó đập vai cô.

" Tao bày cho mày một phép thử nhé!"

" Thử cái gì?"

" Thử xem em Ảnh coi trọng mày hơn hay Chó Có Lát hơn."

Nói xong nó ghé vào tai cô thì thầm một lúc. Chỉ tội lúc ấy do không có tâm trí nên cô nghe câu được câu không. Để chiều đi học về thử xem. Nghe Thương bảo Trường còn học rất giỏi nữa, và không khéo là năm sau thi cùng 1 trường với em.

Ôi càng nghĩ càng nát bấy óc, cái gì nó cũng hơn cô. Nhưng mà rõ ràng hiểu em chỉ có cô, thương em cũng chỉ có cô, sống chết vì em cũng chỉ có cô, đâm đầu vào cột điện vì em cũng chỉ có cô thôi, sao em lại không biết điều đó hả?

Tan học, lững thững ra lấy xe về một mình. Nghĩ bậy nghĩ bạ nghĩ lan man, cô cũng đâu phải loại ngu, cũng đậu đại học. Cũng là đàn bà lúc nào cũng run như cầy sấy lúc gặp chuyện, lúc nào cũng gọi mẹ, chả biết cái vẹo gì ngoài lần sờ mấy chục cái phím đen xì trước màn hình.

Tự nhiên cô nhận ra mình là 1 con nhỏ không được cái nước gì thật, lại còn ở bẩn. Ôi chán đời, buồn ơi là sầu. Em yêu cô vì cái gì không rõ, nhưng giờ cô nhận ra em có thể bỏ rơi mình bất cứ lúc nào. Còn Nam Thanh thì, không thể sống thiếu em được nữa rồi. Độc thoại 1 mình suốt quãng đường, cô vẫn không thể nào thoải mái hơn được.

Đang đứng đợi đèn đỏ tự nhiên có 1 bà, à không, 1 bác gái, đi tới chỗ cô. Trông bác hình như mới ở dưới quê lên, kiểu này là tìm con rồi

" Cháu ơi cho bác hỏi ngõ Quỳnh đi chỗ nào nhỉ?"

" Dạ bác cứ đi thẳng, rẽ phải, rẽ trái, gặp 1 cái ngõ, rẽ trái, rẽ phải........rồi thấy biển báo là đúng đường"

Thấy mặt bác ngơ ngơ kiểu bất lực, tóc bạc hết rồi. Nam Thanh chợt nhớ tới bà nội ở quê mà buồn buồn. Nghĩ một lúc cô đề nghị đưa bác đi. Hỏi số nhà đưa bác tới tận nơi luôn. Bác cứ chần chừ một lúc không dám đi theo.

" Bác yên tâm. Con không phải trộm cướp gì đâu. Bác không tin thì thẻ sinh viên của con..."

" Thôi khỏi khỏi. Nhìn mặt mũi mày thế này bác tin mà. Số..."

Ơ, đấy là xóm trọ của mấy thằng lớp cô, bác là mẹ thằng nào nhỉ. Nam Thanh hỏi, bác cười toe, nụ cười thật thà hở hết cả răng lẫn lợi:

" Mày biết Cu Cứng nhà bác à, thế có ở cùng Cu Cứng nhà bác không?"

Người ở quê sao họ có nhưng kiểu gọi tên buồn cười. Nam Thanh lại nhớ tới thằng Kiên, thằng Quang trọc đầu bạn mình. Những ngày đẹp như mơ ấy là ùa về. Khoảng thời gian có em sao đẹp thế. Ở bên em cô mới có thể cười những nụ cười thật nhất.

" Cu Cứng nhà bác học hành thế nào?"

Ôi trời, bác cứ cu cứng cu cứng hoài ai mà biết là thằng nào. Lớp cô thằng nào chẳng "cu cứng".

" Bác ơi thế tên đi học của bạn Cứng là gì?"

" À ờ. Là Cường con ạ. Nó ngoan lắm. Nhà hiếm con chỉ được hai đứa"

Cường với Mạnh. Hai bác vẫn gọi nhiếc là Cứng và Mềm.

" Thế nhà mình có cu Cứng và cu Mềm ạ."

" Đúng rồi đúng rồi!"

Bác vừa cười vừa vỗ vai cô bôm bốp. Nam Thanh phì cười. Hỏi mãi hóa ra là thằng Cường lớp cô. Thằng này thì khỏi nói rồi, mà nhà lại nghèo nữa. Cô vốn phục nó, giờ nhìn thấy người mẹ này, lại càng phục hơn. Lại nghĩ tới cô, chán đời phát điên.

Đưa mẹ Cường đến xóm trọ, thằng bạn đang dắt xe đạp định đi đón thì phải. Nó ôm chầm lấy mẹ, chẳng ngại ngần. Cuộc sống vẫn còn những người sống rất thật với hạnh phúc của mình, không có tiền cũng chẳng sao, chỉ cần như thế này là đủ, nó cười suốt ngày, cuộc đời với nó dường như luôn tươi đẹp lắm. Nam Thanh mém rơi nước mắt. Nó cảm ơn cô rối rít, cô cười trừ rồi quay xe về.

Đi khuất mẹ con "cu Cứng", quay về trường chờ em đúng giờ tan tầm. Em vẫn đi cùng Trường, theo sau là Thương và một đám bạn. Nghe lời con Ngọc đi cách em một đoạn. Giờ này chắc em không còn "có việc" như sáng nay nữa. Đi nhanh hơn để bắt kịp em. Nam Thanh gọi nhẹ.

" Ngưng Ảnh!"

Em ngoảnh lại. Cô chăm chú nhìn ánh mắt của em. Thấy hiện rõ niềm vui khi nhìn thấy cô chứ không phải bất ngờ hoảng hốt. Em nhắc Chó Có Lát dừng lại rồi xuống xe chạy về phía cô. Vui không tả được luôn.

"  Sao Thanh lại ở đây?"

" Chị đi đón Ảnh về!"

" Thanh làm sao thế? Thanh ốm à?"

" Không. Chị khỏe mà. Ảnh lên xe đi!"

Em vẫy chào Thương cùng bạn bè về trước rồi trèo lên xe cô. Trong lòng cô chộn rộn bao cảm xúc. Nếu Ngọc không bày cho cô phép thử này thì cô làm sao biết được mình đứng vị trí gì trong tim em. Và nhỡ đâu thái độ của em lúc nãy là khó chịu và cáu gắt thì ắt hẳn cô sẽ hiểu ra nhiều thứ. Vậy là vấn đề không phải từ em. Mà là từ thằng kia. Nam Thanh từ từ chiến đâu loại bỏ đối thủ vậy

" Thế sáng nay Ảnh đi đâu?"

" Em có việc ở trường một chút thôi. Việc bên Đoàn mà Thanh."

" Thế sao không để chị đưa đi?"

" Lúc ấy Thanh còn chưa ăn. Với lại em bảo Trường nên không muốn hủy hẹn."

" Không biết!"

Em thò tay vào túi áo cô, cấu cấu. Nam Thanh thọc tay trái vào túi áo. Nắm chặt tay em trong ấy. Tự nhiên thấy ấm hẳn. Bàn tay em nhỏ nhỏ nằm gọn trong túi áo cô.

" Nhớ nhé. Tay này chỉ chị được cầm!"

" Đồ quỷ. Bỏ ra không rách áo giờ."

" Không!"

Nắm tay em suốt đoạn đường, cô lại cười khô cả lợi. Đưa em về nhà Thương xong cô quay trở về nhà. Nhà còn có người hằng ngày chờ cô về ăn cơm tối. Chăm sóc được người phụ nữ thân yêu nhất, rồi mới có thể che chở cho người con gái mình yêu.

Vừa quẹo vào ngõ nhà cô, có điện thoại. Dm lại là lão Lâm gọi. Tính cả lần này là lần thứ 3 lão gọi đòi gặp. Mà không hiểu gặp cô làm gì. Nam Thanh không được run, không được run, đã bảo là phải mạnh mẽ lên cơ mà. Nhưng thấy cứ thế này không ổn chút nào. Nhà cô thì ở đây. Đường cô đi lão cũng biết. Không chịu hẹn gặp nhất định lão không buông tha. Trống xe xuống rồi bấm nút nghe. Lại cố nghĩ về em những lúc em cười để tiếp thêm sức mạnh cho trái tim đang run rẩy trong lồng ngực.



















Chương trước Chương tiếp
Loading...