| NamtanFilm Cover | Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

11






___

Ôi trời! Trẻ con đá bóng thì thôi rồi. Chẳng cần luật lệ gì hết, cứ thấy bóng chỗ nào là lao vào chỗ ấy. Nam Thanh khều mãi mới được dẫn bóng thì tự nhiên có thằng đội bên lao tới túm tay kéo giật lại. May mà được tiếng kèn của ông Thắng vang lên gắt gỏng đòi lại công bằng.

- Cụ thổi cái gì thế?

- Mày bị phạt!

- Sao lại thế ạ?

- Mày túm tay nhỏ Thanh chứ sao nữa!

- Nhưng bóng có chạm tay cháu đâu? – thằng bé vẫn gân cổ để cãi.

- Vẫn phạt! – Cụ Thắng vẫn ôm bóng nói nghiêm khắc.

Một thằng bé loắt choắt chạy từ giữa sân lại giật giật tay cụ.

- Cụ đừng thiên vị nhé. Tối cháu xin mẹ cháu bao thuốc du lịch cho cụ.

- Không nói nhiều. Đây là luật. – Xong rồi cụ cúi xuống thì thầm với thằng bé – Cơ mà tối mang sang rồi trận sau cụ xử nhẹ cho.

- Bên kia đứa nào sút?

- Để tao

- Để tao

- Tao sút cho

Thằng Quang và thằng Hiên nhao nhao lên. Thằng Kiên tiến đến bảo thằng Đậu

- Thôi mày để thằng Quang đá. Mày sút có ra cái đéo gì đâu mà tranh

- Được, mày nhớ đấy nhé!

Thằng Hiên nói thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía sân mình. Bọn trẻ con trong làng đang chăm chú theo dõi trận đấu, thấy quân cô được phạt, hò nhau đổ xô ra bao quanh thằng Hiên. Ảnh cũng thích chí chạy lại phía cô cười toe toét.

- Dẹp ra! Khán giả không được vào sân!

Giọng cụ Thắng khàn đi, tay khua rối rít vẫn không cản được đám trẻ lộn xộn. Mấy ông già ra xã họp thấy đông tưởng có chuyện gì cũng sấn vào xem.

Thằng Quang đứng nhún nhún rồi lao đến quả bóng. Bóng bay bổng lên hai đầu tay chới với của thằng thủ môn bên kia. Bọn trẻ trong làng gào to " Vào, vào rồi". Chúng nó quay lại nhìn cụ Thắng chờ đợi, nhưng đôi tay xương xẩu của cụ xua rối rít.

Mồm cụ hô to: ".Cao quá, không được tính!". Cả đội cô xúm lại quanh cụ nhưng mặt cụ vẫn tỉnh queo. Thằng Kiên khều tay cụ thì thào

- Cụ đừng vì bao du lịch mà thiên vị bên nó

- Mày nói cái gì?

Thấy nét mặt cụ, cô kéo thằng Kiên ra sân không cho nó cãi nữa

" Thôi không cần, đá tiếp đi."

Một thằng đội bên được thể vênh mặt

- Cóc thèm ăn gian. Trọng tài như thế là đúng!

Cứ lôi thôi thế này đánh nhau chứ chẳng chơi. Mấy thằng đội cô đang nổi khùng choành chọe với bọn làng bên. Vi thấy thế chạy ra kéo cô vào bãi. Cô sợ lắm nhưng cứ ra oai

" Mày cứ vào kia. Để chị lo!"

Thằng Kiên đang định xông ra sân nói lý thì nhảy dựng lên như bị bọ đốt đít khi nghe thấy tiếng gọi thất thanh.

- Đ. mẹ thằng Buồi, bố bảo cắm máy bơm nước vào ruộng mà mày nhảy ra đây đá bóng. Tiên sư mày.

- Chết tao rồi Thanh ơi, bố tao gọi.

Thằng Kiên chạy về cũng đồng nghĩa với thiếu người nên trận đấu bóng giải tán. Chưa đá được mấy nên lũ trẻ hậm hực lắm. Riêng Nam Thanh thì sướng chạy ngay vào chỗ em mặc quần áo lại.

Thằng Kiên về rồi, còn lại cô và em với lũ trẻ chưa quen. Thấy hơi ghê. Đang định dắt em về thì cả lũ gọi lại.

- Mày là bạn thằng Kiên à?

" Ừ!"

- Thế còn đứa này?

" Là bạn tao!"

- Thằng Kiên về rồi ! Đi chơi với bọn tao không?

" Đi đâu?"

- Thích ăn ổi không?

" Có!"

- Thế thì cứ đi đi.

Nam Thanh dắt Ảnh theo lũ trẻ chạy qua mấy cánh đồng. Nhỏ Ảnh thích lắm. Em lon ton sau cô như bé con. Em cười nhiều và quên hẳn đi những gì mới xảy ra ngày hôm qua. Cũng chẳng bận tâm gì đến chuyện bố mẹ.

Em tíu tít chỉ cho cô cái nọ cái kia, hỏi han đủ thứ. Đế giày và ống quần em chẳng mấy mà bết đầy bùn. Em cứ dừng lại cọ bớt đất đi rồi lại chạy tiếp.

Mấy đứa dẫn cô đến trạm điện của làng. Trong trạm có một khu đất trồng toàn ổi là ổi. Cả bọn phân công Ảnh đứng ngoài cổng trạm canh gác. Còn cô đứng dưới gốc nhặt ổi. Còn lại cả lũ mỗi đứa một cây, trèo lên oanh tạc. Ngó qua là biết đi ăn trộm. Trò này thích cái là cảm giác cận kề nguy hiểm mà vẫn lao tới. Ổi quê ngon kinh khủng. Quả nào quả nấy ngọt lịm và thơm lừng. Cắn một cái sướng cả miệng. Nam Thanh lúi húi nhặt ổi dưới gốc mà chúng nó cứ trên cây ném nhau đôm đốp.

Thấy bóng người, em hú cả bọn cùng nhau chạy. Mấy thằng trên cây vội quá ngã dúi dụi. Nhìn cái cảnh chạy trốn mà như lũ chuột mất tổ. Em vừa chạy vừa cười ha hả. Nhìn là biết lại bày trò

" Em lừa đúng không?"

" Chứ còn gì nữa. Vui ha!"

Em đểu quá đi. Cũng may chúng nó không biết chứ không cô bị tế sống. Thò tay vào túi lấy cho em mấy quả ổi cô để dành. Em cất hai quả vào túi áo rồi cho cô một nửa. Em ăn một nửa. Đang chạy thì thấy bọn trẻ gọi thất thanh.

" Ngu rồi Thanh ơi. Đừng đi vào đấy!"

Vừa dứt lời, cô hụt chân ngã luôn. Bọn khốn nạn này chơi gì mà ác. Đào hố rõ sâu rồi đổ phân xuống, phủ rơm lên che đi để bẫy người. Làm cô rơi xuống, cứt ngập mắt cá chân thối khỉnh.

- Mày chạy nhanh quá bọn tao không kịp ngăn.

" Thế chúng mày đào hố cứt làm gì? Dấm để ăn à?"

- Để bẫy bọn làng bên. Nó chuyên sang bãi làng mình đào khoai trộm.

Nam Thanh ngồi rũ rũ chân. Ghê dã man. Cáu thế không biết. Chơi gì mà bẩn khiếp.

- Đi ra sông mà rửa!

" Rửa sao hết mùi được. Cứt này phải ủ mấy ngày rồi. Thối khắm"

- Sao không hết. Bọn tao toàn vật nhau ở đây, có thằng cắm mặt vào bãi cứt chó. Đứng dậy nhổ nước bọt phù phù rồi lại vật nhau tiếp.

Trời ạ. Mấy bố chẳng biết tí vệ sinh nào. Lụi hụi xuống sông rửa chân. Lúc sau lên đã thấy thằng Kiên ra từ bao giờ. Mặt nó sa sầm lại. Hằm hằm không nói với ai câu nào.

- Sao thế? Có bị bố mày tẩn không?

- Sao không? Đây này!

Không ngại Ảnh. Thằng bé đứng dậy tụt quần giơ mông ra, hiện rõ mấy lằn roi đỏ còn hằn in trên da. Nam Thanh thấy thương quá. Trong khi cả lũ bò ra bãi cát cười rũ rượi. Em ngồi bó gối bên cạnh cô, cười khúc khích.

Nam Thanh biết em vui. Trẻ con làng quê cả ngày chỉ biết đến đồng ruộng với con bò. Đứa nào đi học về là vứt ngay cặp sách chạy ra bãi tụ tập. Ngày nào cũng bày trò đùa nghịch. Chẳng giống như cuộc sống lặp đi lặp lại theo chu kì của cô và Ảnh khi còn ở thành phố.

Lũ trẻ dạy cô đào khoai rồi ngồi nướng ăn. Ăn chán thì dạy cô cưỡi trâu, cưỡi bò. Lúc đầu không quen mấy lần ngã lộn cổ. Chơi trò gì cũng thấy tiếng em cười khanh khách. Người gì cười hoài. Thế này tối nay về thế nào cũng đau hàm cho xem.

Thằng Kiên có trò chơi phát tởm. Cứ mỗi lần nó buồn đánh rắm là lại đứng trên lưng trâu, tay chỉ lên trời hô

" Anh em chú ý, anh em chú ý. Tàu bay địch tới. Tàu bay địch tới."

Xong rồi nổ rắm một tràng. Mà cái thằng. Không biết ăn gì mà đánh rắm rõ to. Cứ bẹp bẹp từng hồi. Trò này cô nhìn còn thấy ngại mà em cứ cười hoài. Lạ. Cái gì em cũng tít mắt cười thấy vui.

- Mày tránh xa thằng Kiên ra Thanh ạ. Thằng mất dậy chuyên bủm rắm ủ vào tay xong ném vào mặt bọn tao, thối kinh!

Cả lũ lại bò ra lưng trâu cười. Lúc sau thằng Sáng cưỡi con trâu ngay cạnh cô cũng làm trò. Đứng lên hô nhanh " Anh em chú ý. Tàu bay địch tới". Nó làm một tiếng bủm rõ to, nhưng sau chỉ nghe thấy tiếng toẹt toẹt nhẹ nhẹ. Đít quần nó phồng phồng lên. Thằng Kiên ngước lên nhìn rồi cười hô hố một cách thô bỉ.

- Dm thằng Sáng đánh rắm mạnh quá ỉa mẹ ra quần rồi!

- Tiên sư mày, đã đang bị đi ỉa còn đú

- Mẹ nó, cứt ướt lưng trâu luôn!

Em cứ bụm miệng cười. Không phải nói chứ cô cười gần chết. Cười nghiêng ngả tí ngã gãy cổ. Thằng Sáng méo mặt đi về phía sông, bỏ mặc đằng sau những tiếng rú man rợ trong cơn cười của lũ trẻ


















___

Đến trưa cả lũ giải tán, cô cùng em theo thằng Kiên dắt trâu về. Trước khi vào cổng nó còn dặn cố chiều ra đồng chơi với chúng nó. Mở cửa vào nhà, bà vẫn chưa về. Cô đi tắm qua rồi ra hấp lại xôi cho nóng chờ em tắm xong ra ăn.

Gọi điện nhờ mẹ mang lũ mèo cô bỏ quên trên kho đi cho, mẹ có vẻ hậm hực lắm. Chắc mẹ giận cô không coi mẹ ra gì. Đi đâu cũng không thèm nói với mẹ một câu.

Em nhón nhén bước đến dọa cô làm cô giật bắn. Quay lại ôm em vào lòng, cốc nhẹ lên trán em. Em nhăn mũi nhìn cô cười tít mắt. Hai đứa bê hai bát xôi lạc ra thềm ngồi ăn. Ngưng Ảnh vừa nhai vừa hát. Lại mấy bài tiếng anh nghe không hiểu, đã thế tiếng hát lại méo mó vì đang ăn.

Nhìn em vui và hồn nhiên như một đứa trẻ, vô ưu vô lo, bỏ ngoài đầu những gì không đáng nghĩ. Hát chán tiếng anh, em chuyển sang tiếng Việt. Em hát những bài cô chưa nghe bao giờ. Nhạc lạ lạ lời bay bay. Chắc em tự sáng tác chứ cô đâu đến nỗi mù nhạc Việt thế.

Có bài hát lời nghe như thơ, cô còn nhớ mang máng lời bài hát như thế này:

Đừng nói gì mà có được không anh?

Hãy lặng im thôi vì ngày trôi nhanh lắm

Hãy kể cho nhau nghe trong từng vạt nắng

Khe khẽ ùa về mùa thở những xa xăm

" Bài gì đấy Ảnh?"

" Mưa tháng Chín!"

" Của ai?"

" Mưa tháng Chín!"

" Ca sĩ nào?"

" Tra Ngưng Ảnh"

" Ảnh điên!"

Lập tức em quay sang đấm cô thùm thụp. Nam Thanh cười vang khắp nhà. Đấm xong em lại ngồi ăn. Ăn chán lại hát. Bài này sang bài khác. Hết nhạc vàng nhạc đỏ rồi nhạc thiếu nhi. Có cái bài hát về con voi như thế này:

Ra mà xem con chi nó to to ghê

Trông xa lớn hơn xe hơi. Lăn lăn bánh xe đi chơi

À thì ra con voi như vậy mà nghĩ ngợi hoài.

Đằng sau nó mang một cái đuôi. Và một cái vòi phía đầu.

Không biết tả thế nào chứ nghe em hát bài này xong cô phì hết cơm ra mũi. Cười lăn mấy bậc thềm luôn. Em hát xong em cũng cười. Hai đứa cứ thi nhau ngoác mồm chán chê. Ăn được hết bát xôi mà hàm đau ê ẩm.

Tự nhiên nghĩ đến thời gian vừa qua. Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong vòng một tháng. Mà mọi thứ kéo cô đi thật xa trên một con đường rộng hơn trước kia cô đang đi.

Nghĩ đến cái ảnh dìm hàng em, cái tát của em, cái ảnh em chụp trộm dìm hàng cô, mấy cái quần đùi hoa, cái áo khoác đầy gián, những trò nghịch ngợm quậy phá em nghĩ ra để hành hạ cô. Những giọt nước mắt, những nỗi sợ hãi, những ngày chạy trốn bên nhau, những kỉ niệm khiến hai đứa nhận ra tình cảm trong tim mình.

Ngưng Ảnh bước vào cuộc sống của Đường Nam Thanh, thay đổi rất nhiều thứ. Em khiến cô lớn hơn, mạnh mẽ hơn khi ở bên em. Em nhỏ bé và cần che chở biết bao. Càng nhìn em cô càng thấy có một cảm xúc gì đó khiến trái tim mình đập mạnh dữ dội.

Em bắt cô đi ngủ trưa thì chiều em mới cho đi chơi. Nam Thanh sướng râm ran trong lòng. Chui vào chăn ôm em. Em cứ rúc vào ngực cô hít hít rồi chê

" Thanh hôi quá!" Nam Thanh ôm em chặt lắm, chặt hết vòng tay rồi mà vẫn muốn gần em hơn nữa. Nhưng sợ em đang trong tình trạng tâm lý bất ổn mà dễ hoảng sợ nên không dám tiến tới. Chỉ nằm ôm em, rủ rỉ cùng em những chuyện con giun con dế con khủng long. Hết chuyện thực thì nghĩ ra chuyện bịa ra trêu nhau. Nói chuyện chán rồi hai đứa ngủ bao giờ không biết.

Cô tỉnh giấc lúc 3h chiều vì nghe thấy tiếng gọi của thằng Kiên ầm ầm ngoài cổng. Gọi em dậy ra đồng chơi. Nhắc em mang theo lọ dầu hổ và một túi kẹo. Hai đứa lại chạy theo thằng Kiên ra ngoài bãi chơi cùng đám trẻ trong làng. Cả bọn lại rủ nhau chơi đá bóng. Chỉ có cô, Ảnh và thằng Kiên ngồi lại trông trâu bò.

" Mông mày còn đau ko?"

- Đau. Bố tao quất bằng roi mây. Giờ thò tay vào sờ vẫn thấy hần hần

" Cởi quần ra tao xoa dầu cho tối thì khỏi."

Vừa nói xong, thằng Kiên cởi quần nằm úp chim xuống bãi cỏ luôn. Em đỏ mặt ra ngồi sau lưng cô, dựa vào cô ngắm trời đất. Nam Thanh lấy lọ dầu hổ em mang rồi xoa vào mông cho nó. Khổ. Đánh gì mà mạnh tay khiếp. Cô bị mẹ đánh suốt mà chưa bao giờ bị đánh nặng tay như thế này.

Đang xoa xoa dầu thì thấy thối um. Nam Thanh bực quá tét mông thằng Kiên một phát thật mạnh làm nó giật nẩy người lên vì đau.

" Dm bố xoa dầu cho còn đánh rắm vào mặt bố!!"

- Ơ sao mày biết tao đánh?

" Thối um lên thế này sao không biết."

Em cười phá lên sau lưng cô. Thằng Kiên kéo quần lên ngượng nghịu gãi đầu. Thằng mất dậy. Tí ngộ độc khí chết tươi. Thằng này ăn mặn nhiều quá hay sao mà bủm rắm nặng mùi kinh khủng. Thế này thảo nào cả lũ sợ nó ủ rắm vào tay rồi ném vào mặt.

Đang suy nghĩ vớ vẩn tự nhiên nghe thấy tiếng thét của mấy thằng đằng xa.

- Kiên ơi dẫn 2 đứa nó chạy đi. Con trâu nhà thằng Đậu bị ong đất đốt nổi điên lên rồi.

Nhìn ra xa thấy con trâu mộng đang phừng phừng lao tới. Trông xa xa mà rõ mắt nó lồi đỏ cả lên. Nam Thanh vốn nhát nên sợ run. Chưa biết xử trí thế nào thì đã bị em nắm tay phải lôi về phía ruộng. Thằng Kiên thì nắm tay trái lôi về bãi đá bóng. Mỗi đứa một bên, cô đứng giữa đường trâu chạy đến luôn. Mà em với thằng Kiên hoảng quá càng nắm chặt rồi lôi mạnh.

Lúc ấy đáng nhẽ phải theo thằng Kiên mà lôi em chạy theo thì cô phản ứng theo cảm tính, hất tay thằng Kiên chạy theo em. Tưởng em lôi cô đi đâu, dắt cô chạy ... xuống ruộng.

Nản em vô đối. Cô với em chạy nát hết cả một góc lúa đang lên xanh mịn. Thằng Kiên đứng trên bờ quát.

- Tiên sư hai đứa mày lên nhanh không bà Ân đang chạy ra bắt hai đứa mày kia kìa.

Mẹ ơi, lúc chạy trâu điên thì không hiểu sao phi nhanh như gió. Giờ đi có một đoạn lên bờ mà cô phải nhón từng bước một. Vừa đi vừa nghiêng ngả muốn ngã. Thấy cảnh cả lũ toán loạn chạy trốn bà Ân thì hiểu số phận cô và em sẽ ra sao khi rơi vào tay người đàn bà lực điền này rồi.














Vừa bước lên bờ, bị bà tóm ngay cổ áo, chửi xa xả. Mà các cụ chửi ngọng líu ngọng lô cô không nghe thấy gì hết, chỉ biết đứng khúm núm chịu trận. Mấy thằng mất dậy không thằng nào ra bênh cô một câu, trốn hết vào bãi ngô, thỉnh thoảng lại thò đầu ra cười nhăn nhở.

Nhìn sang Ngưng Ảnh, thấy em run lên vì giầy ngấm nước mà thương em quá. Quay ra xin lỗi bà Ân thì bà chửi át hết cả tiếng xin lỗi. Cuối cùng bà hạ lệnh mai cô và em phải ra cấy lại cho bà một góc ruộng vừa bị phá.

Chết mất. Từ bé đến giờ mới nhìn thấy cây lúa vài lần. Giờ bắt cô cấy thì cấy làm sao. Không khéo làm nát mẹ cả ruộng. Nhăn nhó dạ vâng để cho bà ấy đi về không đứng nghe chửi tẹo nữa chắc nát tai.

Bóng bà Ân vừa khuất, cả lũ trẻ chạy ra quay lấy cô xem bà chửi gì. Nam Thanh thông báo lại hình phạt khủng khiếp của bà mà cả lũ cười ầm lên.

- Thôi về thay quần áo đi rồi tối ra chơi với bọn tao. Bọn tao dạy cách cấy.

" Tao không! Trâu nhà thằng nào vừa điên thì bảo thằng đấy đi mà cấy."

- Mày không cấy thì bà Ân về tận nhà bà mày chửi, chết mày chứ chết ai.

Biết không thương lượng được, đành dắt em về thay quần áo. Trước khi về cả lũ còn hô hoán trêu

- Thằng Kiên mày bủm tặng nó quả rắm rồi để chúng nó về.

" Khỏi! Lúc xoa dầu vào mông cho nó nó tặng rồi. Bủm một phát hương bay lên tận mặt. Tiên sư chúng mày!"

Em một tay xách giầy, một tay nắm áo cô lũn cũn chạy. Chắc em mệt nên chạy chậm hơn thường ngày. Cô đưa em cầm giầy mình rồi cúi xuống trước mặt em

" Ảnh lên chị cõng"

" Dạ?"

" Dạ vâng gì, lên đi, đường toàn mảnh sành, giẫm vào uốn ván chết."

Em suy nghĩ một lát rồi bẽn lẽn ôm vai cô nhảy lên lưng. Trời ạ, cõng em mới biết em nặng. Nam Thanh vừa đi vừa run. Ước gì cô cao to hơn tí thì em là con muỗi. Em bám chặt vào vai cô vì sợ ngã. Nhìn đằng xa vẫn thấy lũ trẻ đứng ngóng về phía hai đứa cô. Loi choi loi choi. Em vừa ôm cổ cô vừa hát. Hát một lúc em quay sang hỏi.

" Thanh yêu ai nhất?"

" Hở? Ờ... Yêu mẹ."

" Từ lần sau em hỏi Thanh phải nói dối."

" Nói sao?"

" Nói chị yêu Ảnh nhất"

" Thế thì Ảnh cũng nói dối đi!"

" Nói dối gì?"

" Thế Ngưng Ảnh yêu ai nhất?"

" Yêu Nam Thanh nhất. Hi hi!"

Cô và em đều cười. Ừ, yêu em lắm! Yêu cái kiểu quậy phá nghịch ngợm, yêu những cái chun mũi khi bị cô cốc đầu, yêu những khi em hiền hiền, những lúc em sợ hãi trông đến tội nghiệp.

Tự nhiên cô khỏe hẳn. Sốc em ngồi cao lên rồi đi về nhanh hơn cho em còn thay quần áo khỏi lạnh. Chắc chắn từ đằng xa kia, lũ trẻ đang đứng nhìn về phía đường làng, nhìn theo bóng cô và em, như hình con cóc đang cõng con nhái chạy nhanh về nhà.

































Chương trước Chương tiếp
Loading...