Năm tháng tình thâm - 多年的深爱
Vô vọng hà tịch 3
Mang theo ô, nàng rời khỏi công ty, đi dọc trên vỉa hè...lá khô rụng đầy rẫy, dòng nước mưa chảy xiên xiếc xuống rãnh cống, cơn mưa ngâu đã dần tạnh.Dáng người nàng có chút cao, mặc trên người bộ suit thanh lịch. Những hạt mưa phất phơi tấp vào thân hình mảnh khảnh, chi chít vài giọt thấm đẫm.
Đi hết cung đường này là đến khu China Town...khi trước còn là sinh viên, tối khuya nàng sẽ cùng LingLing chạy đến đây ăn uống. Ở khu này có một tiệm mì dimsum rất ngon, quán ở đây không lớn nhưng sạch sẽ và cô chủ tiệm vô cùng mến khách. Những năm qua nàng luôn đến đây ăn, một là vì nó ngon, hai là vì nàng nhớ người đó. Ước gì LingLing có thể hiểu cho nàng, dù là chung thành phố...mấy năm nay không hề gặp LingLing. Đôi khi Orm cũng rất giận LingLing, hận cô không hiểu cho mình, hận cô vì nhạt nhoà coi nàng là thú vui tình dục...nhưng vì tình cảm sâu hơn nổi giận ấy, nàng không nỡ.Bước đi trên đường, đầu óc nàng vô định cuối cùng đã đến tiệm mì "Hương Viễn Đông" .Nàng bước vào quán, cụp dù xuống, vẩy nhẹ vài cái, bước chân vào tiệm."Cho cháu một mì dimsum đặc biệt, không hành, không cay..." hai âm thanh vang lên cùng lúcOrm ngẩng đầu lên, mắt nàng như mờ đi, tay chân bủn rủn nhừ ra, tim đập đến muốn nhảy ra ngoài, là giọng nói này...nhức nhối quá, thương tâm quá...LingLing bấy giờ cũng nhìn sang...bốn mắt chạm nhau...ánh mắt ấy vẫn như vậy nhưng không còn hồn nhiên như trước nữa rồi, tình cảm cũng đã bay đi đâu rồi...Khi trước LingLing đôi khi có ghé sang quán mì, nhưng công việc làm về rất muộn, chỉ có thể đợi nửa đêm mới đến đây ăn được, căn bản không thể gặp được nhau vì hai người lệch múi giờ làm việc. Nàng làm văn phòng còn cô làm ở nhà hàng.Hôm nay là tiệc mừng kỷ niệm của nhà hàng, cô chỉ phụ khâu tiếp đãi khách, nên khi xong việc thì được nghỉ sớm, xem như được nửa ngày nghỉ ngơi tận hưởng. Nghĩ đến trời mưa thế này làm tô mì dimsum thì không còn gì có thể bàn cãi, cầm theo ô đi sang đây. Nhà hàng của cô chỉ cách khu phố này hai con đường...nào ngờ 5 năm qua chẳng thấy tiếng tâm nàng bây giờ lại trùng phùng.LingLing run rẩy một trận, trái tim cô đau nhoi nhói, đau quá sao lại đau như vậy, LingLing vô thức để tay lên bên trái ngực.Orm hàng mi đã nhoè mờ câm...."Được được....ủa LingLing, Orm...hai đứa ngồi đi có ngay." cô chủ quen mặt với hai người từ khi còn là sinh viên, cho đến nay đã mấy năm, các nàng luôn ăn ở đây...Orm đứng không vững...loạng loạng...LingLing nhìn nàng vô thức đưa tay đỡ lấy..."Cẩn thận!"Mùi hương quen thuộc...mùi nước hoa da thịt đó...nàng đã hít lấy hít để bao nhiêu lần, LingLing vẫn như vậy, vẫn dùng một thứ nhiều năm liền nhưng không biết liệu tình cảm khi ấy có còn giữ được không?LingLing dìu nàng đến bàn ăn ở trong góc, kéo ghế, nàng vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi ngồi xuống. Đôi mắt 2 mí to rõ, cái mũi cao ngút, môi mỏng mấp máy, nốt ruồi nhận biết ấy...ngày càng sắc xảo hơn khi xưa.Nước mắt nàng thi nhau rớt xuống...LingLing lặng người.Orm đưa tay gạt nước mắt vội vàng, nàng đau quá chịu không nổi, con tim nàng đau đến độ muốn vỡ mạch máu rồi... nàng định đứng dậy rời đi."Khoan đã, ngồi ăn đi, cô chủ làm sắp xong rồi" chất giọng lạnh lẽo vang lênOrm ngồi lại, khoảng cách thực tại của cả hai chỉ cách nhau chưa đến 1m vậy mà khoảng cách trong tâm lại xa hàng vạn cây số...Đôi mắt nàng cụp xuống không dám ngẩng mặt nhìn LingLing..."Mì đến rồi...hai đứa ăn ngon miệng, lâu như vậy mới thấy đi cùng nhau" chủ quán hớn hở không biết sự tình"Cháu cảm ơn ạ" LingLing không dông dài đáp ngắn gọn, thấy vậy cô chủ quán lịch sự rời điLingLing nhìn bát mì nghi ngút khói, nội tâm chộn rộn nhớ lại...khi trước[LingLing chị mau ăn đi, còn nóng mới ngon, không phải món chị thích sao...][LingLing em không ăn hành đâu, từ nay về sau nhắc cô đừng thêm hành cho em nha...][LingLing, Orm ăn không nổi nữa, chị ăn luôn cái này đi...]LingLing nhoẻn miệng cười chua chát...khác xa thực tại quá!"Ăn đi" LingLing cất tiếng lấy đũa muỗng cho cả hai, thói quen như vậy thật khó bỏ...lau xong cô đưa cho nàng.Nghe LingLing lên tiếng nàng lại tiếp tục im lặngOrm nhớ lại lần gần nhất xem weibo của LingLing là một năm về trước, khi ấy cô công khai bạn gái, cả hai còn checkin cùng nhau tại chỗ này...quá nhiều vết cứa vào tim nàng...chỉ có nàng mãi mê mong chờ LingLing sẽ quay đầu lại.Orm không nhận, bây giờ nuốt đồ ăn cũng sẽ không trôi, nàng còn tâm trí nào mà ăn! Chẳng phải mong gặp lại người ta sao? Ha chắc là LingLing vẫn còn quen người đó. Nàng không muốn vì quyến luyến tình cảm mà phá vỡ hạnh phúc của ai, chỉ muốn chịu đau đớn một mình. Người mà nàng yêu nhất, dạy nàng cả đời này đừng yêu ai như thế nữa!Nàng tự lấy muỗng đũa...LingLing không khó chịu, nhưng thấy ngột ngạt, im lặng ăn.Không gian ở góc nhỏ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai, may là không khí trong quán có người, không thì sự ngột ngạt này sẽ giết chết người ta mất!LingLing ăn xong bát mì Orm vẫn còn nhiều như vậy, bát mì giống hệt như khi trước, nhưng tâm lại khác đi nhiều rồi.LingLing ăn xong, đứng dậy rời đi. Cô không đi hẳn chỉ là đứng ở một góc đường đợi nàng. LingLing không biết mình nên làm gì! Trách bản thân thực dụng khiến tình cảm đi vào lối mòn như vậy, không còn tôn trọng yêu thương em Orm như trước nữa, suy nghĩ thật thật nhiều, nếu khi ấy mình không bỏ rơi em thì em sẽ luôn yêu mình đúng không? Nhưng nhiều năm như vậy, dư vị tình cảm không còn là bao, nó chỉ là kỷ vật khiến người ta nhung nhớ trong đau đớn chứ không phải để thưởng thức. Cô cũng đã có người mới, nhưng tại sao luôn không cảm nhận được tình yêu? Có phải trên đời này cả đời chỉ có thể yêu một người thôi hay sao? Những người khác đều là cảm xúc nhất thời chăng?Orm thẩn thờ, gáng nuốt từng miếng, cổ họng nàng đắng nghét, chua chát...trong lòng nàng không bao giờ quên được nỗi tủi nhục ấy, chỉ mong một lần đối diện với cuộc sống thực tại nhưng nó cứ tồn đọng trong nàng mãi. Nàng không mong quay lại cùng LingLing...nàng đã bỏ ý định ấy từ khi LingLing công khai người yêu. Nàng đau lắm chứ, muốn nhắn tin chửi chết cô mới thôi. Ai có thể yêu LingLing Kwong như Orm Korrnaphat? Ai có thể vì LingLing Kwong mất ăn mất ngủ ngày đêm? Ai có thể yêu cô ấy muốn hi sinh tất cả? Nhưng nàng biết nếu cùng LingLing chung đụng một chỗ có lẽ sẽ sớm vỡ tan...Tình cảm tuy còn nhưng nó không mãnh liệt nữa rồi...LingLing đã từng không xem trọng nàng, nàng biết là vì hoàn cảnh, nhưng nàng không muốn đau đớn nữa thà là cả đời này sống như vậy một mình, chết tâm như vậy còn hơn bị người mình yêu nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ dơ bẩn...Orm không còn hi vọng nữa, chỉ là nhớ về LingLing của khi ấy, gói gọn cô ấy để ở một góc nhỏ trong tim, vĩnh viễn không ai có thể thế chỗ.LingLing đứng đợi Orm ở gần trạm xe buýt. Nàng đi đến rất nhanh đã thấy LingLing, Định quay đầu đi thì nghe tiếng gọi, Orm khựng người lại."Orm, đừng đi!" LingLing nói rồi nhanh chóng đi đến chỗ nàng "Chúng ta nói chuyện một chút đi"Nàng bấy giờ mới quay đầu.Hai thân ảnh đứng nhìn nhau vài mét, LingLing chủ động tiến đến gần nàng.Tim nàng bóp chặt lại, co rút từng hồi."Em sống có tốt không?" LingLing nhìn Orm, nhìn nàng nhỏ nhắn, mảnh khảnh đến gió có thể thổi bay mà rung rinh trong lòng.Nàng mím chặt môi ngăn chặn sự run rẩy đau đớn, nuốt ngược nước mắt vào trong."Rất tốt, còn chị?" giọng nói nhẹ nhàng như làn sương mỏng thổi qua tai LingLing"Chị thì không!" LingLing đau đớn nói"Tại sao?" Orm kinh ngạc, đôi mắt tỏ ra vẻ ngạc nhiên đau đớn, LingLing có người yêu tại sao chị ấy lại nói như vậy?LingLing bước đến trước mặt nàng, khoảng cách của hai người chỉ cách 1 bước chân."Orm...những năm qua chị luôn ấp ủ một câu! Xin lỗi em...là chị không xứng đáng với em, là chị tồi tệ, xin em tha lỗi cho chị! Chị luôn nghĩ mình ổn, tìm kiếm thứ tình cảm ấy của chúng ta thông qua người khác, nhưng chị sai rồi, có lẽ không ai được phép yêu cuồng nhiệt hai lần trên đời này, một người dành tận tâm can yêu một người chỉ có một lần trong đời, bây giờ chị mới hiểu, mỗi năm tháng trôi qua đều cố gắng làm việc mong cuộc sống tốt hơn, dùng nó để quên đi đoạn tình cảm với em, nhưng chị làm không được, chị đau quá Orm à...ước gì khi đó chị lắng nghe em...là do chị đồi bại khốn nạn xem em là người thấp kém, thời gian qua chị luôn sống trong đau khổ. Chị biết chúng ta không thể quay đầu nữa rồi...nhưng mong em tha lỗi cho chị được không em..." LingLing lặng lẽ rơi nước mắt.Orm run rẩy, nước mắt vô thức rơi, thi nhau rơi xuống. Nàng ước gì bây giờ mưa, để không ai biết nàng đang khóc!Orm nghẹn ngào thở phì phò rồi lên tiếng..."LingLing...em rất giận chị nhưng cũng rất yêu chị, chị không hoàn toàn có lỗi trong chuyện này, em đã hiểu và thông suốt qua nhiều năm, trong lòng sớm đã không còn giận chị nữa, chỉ là em đau lắm LingLing...em ước gì mình có thể sinh ra trong một gia đình đầy đủ điều kiện để có thể yêu người em muốn yêu, có thể ngây ngô làm người mà mình muốn trở thành. Hiện tại em đã có điều kiện hơn nhưng tình yêu bây giờ vốn không phải sự ưu tiên với em nữa, ngay cả chị cũng vậy mà đúng không? Em biết chúng ta mãi mãi không có hồi kết nhưng em đã rất vui vì khi đó mình yêu nhau đến tận tâm can. LingLing...khi em nhận ra chị không còn ôm em mỗi khi mình làm tình xong...khi chị luôn để em làm mọi thứ mà không ngó ngàng...ngay đến cả một chiếc xe chỉ cũng không thể dắt cho em, một cái hôn mỗi tối khi ngủ cũng không còn...em biết đời em là chuỗi bi kịch không dám giận dám hờn chị, chỉ trách mình kiếp này không may mắn...LingLing à, nếu có kiếp sau..em hi vọng có thể yêu chị một lần nữa. Mong chị những ngày tháng sau này an yên bên người mình yêu, tôn trọng cô ấy đừng đối xử với cô ấy như cách chị làm với em. Điều đó khiến người ta chết dần chết mòn đó LingLing...lời cuối em muốn nói em yêu chị lắm LingLing, thật sự yêu chị...mong chị năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên."
LingLing càng nghe nàng nói càng khóc nấc, ôm chầm lấy nàng, Orm đưa tay ôm LingLing, vỗ nhẹ nhàng tấm lưng ấy, coi như là cái ôm từ biệt nhau..."Orm...LingLin...LingLing xin lỗi em. Chị xin lỗi em...Orm ..hức...hức, chị khốn nạn, Orm ơi...hức..." Orm vẫn vỗ nhè nhẹ lưng cô rồi đẩy cô ra...nhìn gương mặt lấm lem hàng nước mắt Orm đưa tay lau nhẹ. Bàn tay mềm mại lại có chỗ chai sần vuốt nhẹ lên đôi gò má mềm mại ươn ướt kia."Không phải mạnh mẽ lắm sao? Đừng khóc nữa...em phải về rồi...tạm biệt LingLing..."Orm định xoay người rời đi..."Orm cho chị làm điều này một lần cuối được không em?" LingLing vừa dứt lời ôm mặt nàng, hôn sâu vào đôi môi ấy, đôi môi mềm mại đã từng cuốn lấy cô bao nhiêu lầnOrm không kháng cự mà nhắm mắt tận hưởng nó như một nụ hôn tình yêu khát khao cháy bỏng mà nàng mãi mãi sẽ không bao giờ có được nữaMôi lưỡi cuốn lấy nhau....Hai người dứt ra...LingLing ôm nàng vào lòng..."Orm...sống tốt nhé, chị thương em lắm, đời bạc bẽo quá, kiếp sau có gặp lại, chị sẽ dùng cả đời này để yêu em, dù trời có sập, LingLing Kwong này nguyện chết vì em...chị yêu em Orm...""Ling...Ling...em yêu chị..." nàng đẩy cô ra chạy về phía còn lại...nàng muốn chạy thật xa thật xa, biến khỏi cái thế giới đau thương này.LingLing chỉ biết đứng nhìn, biết mình không có tư cách níu kéo người con gái ấy nữa... biết mình không thể quay đầu được nữa rồi. Cho dù cô có phải dập đầu 2000 lần đi nữa cô nhất định sẽ bù đắp cho nàng ở một thế giới khác, một thế giới không có đau thương, không có một xã hội khốn rách, bần tiện như vậy, sẽ không còn ai có thể chia cắt được tình cảm lứa đôi.....
"Trong tình yêu có ba loại hối tiếc..."
...
Một là: Bạn từng yêu rất chân thành, nhưng cuối cùng phát hiện người ấy không xứng đáng.Hai là: Khi yêu không đủ chân thành, đến lúc mất rồi mới nhận ra đó mới là người đáng để yêu.Ba là: Cả hai đều nghiêm túc, đều yêu thật lòng... nhưng cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau.Có lẽ, đau lòng nhất là loại hối tiếc thứ ba.End.
Đi hết cung đường này là đến khu China Town...khi trước còn là sinh viên, tối khuya nàng sẽ cùng LingLing chạy đến đây ăn uống. Ở khu này có một tiệm mì dimsum rất ngon, quán ở đây không lớn nhưng sạch sẽ và cô chủ tiệm vô cùng mến khách. Những năm qua nàng luôn đến đây ăn, một là vì nó ngon, hai là vì nàng nhớ người đó. Ước gì LingLing có thể hiểu cho nàng, dù là chung thành phố...mấy năm nay không hề gặp LingLing. Đôi khi Orm cũng rất giận LingLing, hận cô không hiểu cho mình, hận cô vì nhạt nhoà coi nàng là thú vui tình dục...nhưng vì tình cảm sâu hơn nổi giận ấy, nàng không nỡ.Bước đi trên đường, đầu óc nàng vô định cuối cùng đã đến tiệm mì "Hương Viễn Đông" .Nàng bước vào quán, cụp dù xuống, vẩy nhẹ vài cái, bước chân vào tiệm."Cho cháu một mì dimsum đặc biệt, không hành, không cay..." hai âm thanh vang lên cùng lúcOrm ngẩng đầu lên, mắt nàng như mờ đi, tay chân bủn rủn nhừ ra, tim đập đến muốn nhảy ra ngoài, là giọng nói này...nhức nhối quá, thương tâm quá...LingLing bấy giờ cũng nhìn sang...bốn mắt chạm nhau...ánh mắt ấy vẫn như vậy nhưng không còn hồn nhiên như trước nữa rồi, tình cảm cũng đã bay đi đâu rồi...Khi trước LingLing đôi khi có ghé sang quán mì, nhưng công việc làm về rất muộn, chỉ có thể đợi nửa đêm mới đến đây ăn được, căn bản không thể gặp được nhau vì hai người lệch múi giờ làm việc. Nàng làm văn phòng còn cô làm ở nhà hàng.Hôm nay là tiệc mừng kỷ niệm của nhà hàng, cô chỉ phụ khâu tiếp đãi khách, nên khi xong việc thì được nghỉ sớm, xem như được nửa ngày nghỉ ngơi tận hưởng. Nghĩ đến trời mưa thế này làm tô mì dimsum thì không còn gì có thể bàn cãi, cầm theo ô đi sang đây. Nhà hàng của cô chỉ cách khu phố này hai con đường...nào ngờ 5 năm qua chẳng thấy tiếng tâm nàng bây giờ lại trùng phùng.LingLing run rẩy một trận, trái tim cô đau nhoi nhói, đau quá sao lại đau như vậy, LingLing vô thức để tay lên bên trái ngực.Orm hàng mi đã nhoè mờ câm...."Được được....ủa LingLing, Orm...hai đứa ngồi đi có ngay." cô chủ quen mặt với hai người từ khi còn là sinh viên, cho đến nay đã mấy năm, các nàng luôn ăn ở đây...Orm đứng không vững...loạng loạng...LingLing nhìn nàng vô thức đưa tay đỡ lấy..."Cẩn thận!"Mùi hương quen thuộc...mùi nước hoa da thịt đó...nàng đã hít lấy hít để bao nhiêu lần, LingLing vẫn như vậy, vẫn dùng một thứ nhiều năm liền nhưng không biết liệu tình cảm khi ấy có còn giữ được không?LingLing dìu nàng đến bàn ăn ở trong góc, kéo ghế, nàng vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi ngồi xuống. Đôi mắt 2 mí to rõ, cái mũi cao ngút, môi mỏng mấp máy, nốt ruồi nhận biết ấy...ngày càng sắc xảo hơn khi xưa.Nước mắt nàng thi nhau rớt xuống...LingLing lặng người.Orm đưa tay gạt nước mắt vội vàng, nàng đau quá chịu không nổi, con tim nàng đau đến độ muốn vỡ mạch máu rồi... nàng định đứng dậy rời đi."Khoan đã, ngồi ăn đi, cô chủ làm sắp xong rồi" chất giọng lạnh lẽo vang lênOrm ngồi lại, khoảng cách thực tại của cả hai chỉ cách nhau chưa đến 1m vậy mà khoảng cách trong tâm lại xa hàng vạn cây số...Đôi mắt nàng cụp xuống không dám ngẩng mặt nhìn LingLing..."Mì đến rồi...hai đứa ăn ngon miệng, lâu như vậy mới thấy đi cùng nhau" chủ quán hớn hở không biết sự tình"Cháu cảm ơn ạ" LingLing không dông dài đáp ngắn gọn, thấy vậy cô chủ quán lịch sự rời điLingLing nhìn bát mì nghi ngút khói, nội tâm chộn rộn nhớ lại...khi trước[LingLing chị mau ăn đi, còn nóng mới ngon, không phải món chị thích sao...][LingLing em không ăn hành đâu, từ nay về sau nhắc cô đừng thêm hành cho em nha...][LingLing, Orm ăn không nổi nữa, chị ăn luôn cái này đi...]LingLing nhoẻn miệng cười chua chát...khác xa thực tại quá!"Ăn đi" LingLing cất tiếng lấy đũa muỗng cho cả hai, thói quen như vậy thật khó bỏ...lau xong cô đưa cho nàng.Nghe LingLing lên tiếng nàng lại tiếp tục im lặngOrm nhớ lại lần gần nhất xem weibo của LingLing là một năm về trước, khi ấy cô công khai bạn gái, cả hai còn checkin cùng nhau tại chỗ này...quá nhiều vết cứa vào tim nàng...chỉ có nàng mãi mê mong chờ LingLing sẽ quay đầu lại.Orm không nhận, bây giờ nuốt đồ ăn cũng sẽ không trôi, nàng còn tâm trí nào mà ăn! Chẳng phải mong gặp lại người ta sao? Ha chắc là LingLing vẫn còn quen người đó. Nàng không muốn vì quyến luyến tình cảm mà phá vỡ hạnh phúc của ai, chỉ muốn chịu đau đớn một mình. Người mà nàng yêu nhất, dạy nàng cả đời này đừng yêu ai như thế nữa!Nàng tự lấy muỗng đũa...LingLing không khó chịu, nhưng thấy ngột ngạt, im lặng ăn.Không gian ở góc nhỏ im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của cả hai, may là không khí trong quán có người, không thì sự ngột ngạt này sẽ giết chết người ta mất!LingLing ăn xong bát mì Orm vẫn còn nhiều như vậy, bát mì giống hệt như khi trước, nhưng tâm lại khác đi nhiều rồi.LingLing ăn xong, đứng dậy rời đi. Cô không đi hẳn chỉ là đứng ở một góc đường đợi nàng. LingLing không biết mình nên làm gì! Trách bản thân thực dụng khiến tình cảm đi vào lối mòn như vậy, không còn tôn trọng yêu thương em Orm như trước nữa, suy nghĩ thật thật nhiều, nếu khi ấy mình không bỏ rơi em thì em sẽ luôn yêu mình đúng không? Nhưng nhiều năm như vậy, dư vị tình cảm không còn là bao, nó chỉ là kỷ vật khiến người ta nhung nhớ trong đau đớn chứ không phải để thưởng thức. Cô cũng đã có người mới, nhưng tại sao luôn không cảm nhận được tình yêu? Có phải trên đời này cả đời chỉ có thể yêu một người thôi hay sao? Những người khác đều là cảm xúc nhất thời chăng?Orm thẩn thờ, gáng nuốt từng miếng, cổ họng nàng đắng nghét, chua chát...trong lòng nàng không bao giờ quên được nỗi tủi nhục ấy, chỉ mong một lần đối diện với cuộc sống thực tại nhưng nó cứ tồn đọng trong nàng mãi. Nàng không mong quay lại cùng LingLing...nàng đã bỏ ý định ấy từ khi LingLing công khai người yêu. Nàng đau lắm chứ, muốn nhắn tin chửi chết cô mới thôi. Ai có thể yêu LingLing Kwong như Orm Korrnaphat? Ai có thể vì LingLing Kwong mất ăn mất ngủ ngày đêm? Ai có thể yêu cô ấy muốn hi sinh tất cả? Nhưng nàng biết nếu cùng LingLing chung đụng một chỗ có lẽ sẽ sớm vỡ tan...Tình cảm tuy còn nhưng nó không mãnh liệt nữa rồi...LingLing đã từng không xem trọng nàng, nàng biết là vì hoàn cảnh, nhưng nàng không muốn đau đớn nữa thà là cả đời này sống như vậy một mình, chết tâm như vậy còn hơn bị người mình yêu nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ dơ bẩn...Orm không còn hi vọng nữa, chỉ là nhớ về LingLing của khi ấy, gói gọn cô ấy để ở một góc nhỏ trong tim, vĩnh viễn không ai có thể thế chỗ.LingLing đứng đợi Orm ở gần trạm xe buýt. Nàng đi đến rất nhanh đã thấy LingLing, Định quay đầu đi thì nghe tiếng gọi, Orm khựng người lại."Orm, đừng đi!" LingLing nói rồi nhanh chóng đi đến chỗ nàng "Chúng ta nói chuyện một chút đi"Nàng bấy giờ mới quay đầu.Hai thân ảnh đứng nhìn nhau vài mét, LingLing chủ động tiến đến gần nàng.Tim nàng bóp chặt lại, co rút từng hồi."Em sống có tốt không?" LingLing nhìn Orm, nhìn nàng nhỏ nhắn, mảnh khảnh đến gió có thể thổi bay mà rung rinh trong lòng.Nàng mím chặt môi ngăn chặn sự run rẩy đau đớn, nuốt ngược nước mắt vào trong."Rất tốt, còn chị?" giọng nói nhẹ nhàng như làn sương mỏng thổi qua tai LingLing"Chị thì không!" LingLing đau đớn nói"Tại sao?" Orm kinh ngạc, đôi mắt tỏ ra vẻ ngạc nhiên đau đớn, LingLing có người yêu tại sao chị ấy lại nói như vậy?LingLing bước đến trước mặt nàng, khoảng cách của hai người chỉ cách 1 bước chân."Orm...những năm qua chị luôn ấp ủ một câu! Xin lỗi em...là chị không xứng đáng với em, là chị tồi tệ, xin em tha lỗi cho chị! Chị luôn nghĩ mình ổn, tìm kiếm thứ tình cảm ấy của chúng ta thông qua người khác, nhưng chị sai rồi, có lẽ không ai được phép yêu cuồng nhiệt hai lần trên đời này, một người dành tận tâm can yêu một người chỉ có một lần trong đời, bây giờ chị mới hiểu, mỗi năm tháng trôi qua đều cố gắng làm việc mong cuộc sống tốt hơn, dùng nó để quên đi đoạn tình cảm với em, nhưng chị làm không được, chị đau quá Orm à...ước gì khi đó chị lắng nghe em...là do chị đồi bại khốn nạn xem em là người thấp kém, thời gian qua chị luôn sống trong đau khổ. Chị biết chúng ta không thể quay đầu nữa rồi...nhưng mong em tha lỗi cho chị được không em..." LingLing lặng lẽ rơi nước mắt.Orm run rẩy, nước mắt vô thức rơi, thi nhau rơi xuống. Nàng ước gì bây giờ mưa, để không ai biết nàng đang khóc!Orm nghẹn ngào thở phì phò rồi lên tiếng..."LingLing...em rất giận chị nhưng cũng rất yêu chị, chị không hoàn toàn có lỗi trong chuyện này, em đã hiểu và thông suốt qua nhiều năm, trong lòng sớm đã không còn giận chị nữa, chỉ là em đau lắm LingLing...em ước gì mình có thể sinh ra trong một gia đình đầy đủ điều kiện để có thể yêu người em muốn yêu, có thể ngây ngô làm người mà mình muốn trở thành. Hiện tại em đã có điều kiện hơn nhưng tình yêu bây giờ vốn không phải sự ưu tiên với em nữa, ngay cả chị cũng vậy mà đúng không? Em biết chúng ta mãi mãi không có hồi kết nhưng em đã rất vui vì khi đó mình yêu nhau đến tận tâm can. LingLing...khi em nhận ra chị không còn ôm em mỗi khi mình làm tình xong...khi chị luôn để em làm mọi thứ mà không ngó ngàng...ngay đến cả một chiếc xe chỉ cũng không thể dắt cho em, một cái hôn mỗi tối khi ngủ cũng không còn...em biết đời em là chuỗi bi kịch không dám giận dám hờn chị, chỉ trách mình kiếp này không may mắn...LingLing à, nếu có kiếp sau..em hi vọng có thể yêu chị một lần nữa. Mong chị những ngày tháng sau này an yên bên người mình yêu, tôn trọng cô ấy đừng đối xử với cô ấy như cách chị làm với em. Điều đó khiến người ta chết dần chết mòn đó LingLing...lời cuối em muốn nói em yêu chị lắm LingLing, thật sự yêu chị...mong chị năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên."
LingLing càng nghe nàng nói càng khóc nấc, ôm chầm lấy nàng, Orm đưa tay ôm LingLing, vỗ nhẹ nhàng tấm lưng ấy, coi như là cái ôm từ biệt nhau..."Orm...LingLin...LingLing xin lỗi em. Chị xin lỗi em...Orm ..hức...hức, chị khốn nạn, Orm ơi...hức..." Orm vẫn vỗ nhè nhẹ lưng cô rồi đẩy cô ra...nhìn gương mặt lấm lem hàng nước mắt Orm đưa tay lau nhẹ. Bàn tay mềm mại lại có chỗ chai sần vuốt nhẹ lên đôi gò má mềm mại ươn ướt kia."Không phải mạnh mẽ lắm sao? Đừng khóc nữa...em phải về rồi...tạm biệt LingLing..."Orm định xoay người rời đi..."Orm cho chị làm điều này một lần cuối được không em?" LingLing vừa dứt lời ôm mặt nàng, hôn sâu vào đôi môi ấy, đôi môi mềm mại đã từng cuốn lấy cô bao nhiêu lầnOrm không kháng cự mà nhắm mắt tận hưởng nó như một nụ hôn tình yêu khát khao cháy bỏng mà nàng mãi mãi sẽ không bao giờ có được nữaMôi lưỡi cuốn lấy nhau....Hai người dứt ra...LingLing ôm nàng vào lòng..."Orm...sống tốt nhé, chị thương em lắm, đời bạc bẽo quá, kiếp sau có gặp lại, chị sẽ dùng cả đời này để yêu em, dù trời có sập, LingLing Kwong này nguyện chết vì em...chị yêu em Orm...""Ling...Ling...em yêu chị..." nàng đẩy cô ra chạy về phía còn lại...nàng muốn chạy thật xa thật xa, biến khỏi cái thế giới đau thương này.LingLing chỉ biết đứng nhìn, biết mình không có tư cách níu kéo người con gái ấy nữa... biết mình không thể quay đầu được nữa rồi. Cho dù cô có phải dập đầu 2000 lần đi nữa cô nhất định sẽ bù đắp cho nàng ở một thế giới khác, một thế giới không có đau thương, không có một xã hội khốn rách, bần tiện như vậy, sẽ không còn ai có thể chia cắt được tình cảm lứa đôi.....
"Trong tình yêu có ba loại hối tiếc..."
...
Một là: Bạn từng yêu rất chân thành, nhưng cuối cùng phát hiện người ấy không xứng đáng.Hai là: Khi yêu không đủ chân thành, đến lúc mất rồi mới nhận ra đó mới là người đáng để yêu.Ba là: Cả hai đều nghiêm túc, đều yêu thật lòng... nhưng cuối cùng vẫn không thể ở bên nhau.Có lẽ, đau lòng nhất là loại hối tiếc thứ ba.End.