My Luna (FULL)

Luna của tôi



Luna... đó là cách mà chúng tôi gọi em, em như vì sao giữa đêm, cũng thật thanh cao và tuyệt đẹp như một thiên thần hạ phàm, lại đầy vẻ thuần khiết đến ná thở. Tôi đứng đó, nhìn mái tóc trắng muốt của em bay trong gió phất phơ chẳng khác nào đôi cánh của thiên thần đang tung ra.

Mái tóc mềm mượt, hương thơm của gió nhè nhẹ mang mùi vị của biển, nó khiến tôi ngây ngất mỗi khi ở cạnh em, em thậm chí mới chỉ là một cô bé chưa đến tuổi vị thành niên, em mới có 6 tuổi, cái độ tuổi mà đáng lẽ ra em còn đang phải được hưởng thụ sự chăm lo của bố mẹ, chơi đùa với bạn bè, đi học lớp 1 và mỉm cười mỗi ngày và buổi chiều hay là biết khóc lóc đòi hỏi những món đồ chơi, không phải là một cô bé xinh đẹp đến hoàn hảo, nhưng lại khiến tim tôi nhói lên mỗi lần thấy em.

Hình ảnh em đứng dưới bầu trời đen, nhìn em tôi tự hỏi liệu có gì trên thế giới này có thể so sánh được với vẻ đẹp của em trong mắt tôi, nó thật giống như những vì sao trên trời kia, vừa đẹp vừa tỏa sáng lấp lánh, cũng thật nhỏ bé yếu ớt, chỉ cần tôi ở xa một chút liền không thể nhìn thấy được ngôi sao đó nữa, và em... cũng thật thanh cao và thập phần tinh khiết, dù cho tôi đang ở ngay bên cạnh em, cũng chẳng thể nào với tới.
-Luna... đó là tên của em!

Luna quay lại, mỉm cười với tôi, đôi mắt mờ nhạt cũng ảo ảo thực thực và dày đặc quầng thâm do những đêm thức tới bình minh để nghiên cứu và làm việc, tôi nhìn em, vẻ đẹp của em, nụ cười của em, mái tóc, lông mi, tròng mắt cũng làn da trắng muốt quay sang phía tôi, em cười với tôi nhưng lại khiến con tim của tôi loạn nhịp, con mắt nhập nhèm này khi thấy em, nó bất chợt sáng rực lên, em như thiên thần đối với tôi vậy.
-Chị là Halcyon Elmes, kiểm soát viên của em.

-Vậy chị là mẹ của em ạ? Những người khác cũng nói em nên gọi họ là mẹ.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, ừ thì gọi là mẹ cũng được thôi, dù tôi thực sự không có ý kiến nhiều về việc này lắm, chỉ là hình như với một cô gái 28 tuổi thì gọi mẹ có phải hơi sớm rồi không, tôi còn chưa có bạn trai luôn cơ mà. Mái tóc xoăn dài màu vàng đổ lên vai của tôi có hơi chút động đậy do một làn gió thổi từ cái lỗ thông gió ở trên trần của căn phòng, Luna nhìn tôi, em tinh nghịch tiến tới chạm vào mái tóc vàng óng của tôi, khác với mái tóc thẳng mượt tuyệt đẹp của em, mái tóc vàng của tôi khá là dày và rối bù, có lẽ là do tôi đã dành quá nhiều thời gian ở phòng thí nghiệm thay vì đi gội đầu chăng.

Luna bất chợt cười lên lộ ra hàm răng trắng muốt, nghịch ngợm mái tóc rối kia của tôi một hồi rồi nói:
-Tóc mẹ đẹp quá, màu vàng này như đang tỏa sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm kia vậy.
Tóc em không phải mới đẹp sao, trắng muốt từ đầu tới chân như vậy, thậm chí tròng mắt của em thay vì là màu nâu hay gì, nó lại là một màu xám nhạt, nói thẳng ra là gần như trùng với máu trắng, nếu như không phải dùng dụng cụ để quan sát, có lẽ tôi lần đầu gặp em cũng ngất ra đó vì đôi mắt không tròng của em rồi.

Đây là năm 5887, sau khi mà một hiện tượng kỳ lạ khi mà sau một ngày rất là bình thường vào năm 5870 bất chợt cả bầu trời vốn đang sáng rực và nắng nóng liền đột nhiên có một cơn gió lạnh, bầu trời xuất hiện một chấm đen, nhưng chấm đen ở giữa đó đột nhiên ngày càng lan rộng ra, mọi người ai cũng thi nhau chụp ảnh lại hiện tượng kì lạ đó, cho tới khi mảng màu đen đó ngày càng lan rộng ra và bao trùm cả xung quanh, vậy là chưa tới 5 phút, cả bầu trời hoàn toàn đổi từ sáng sang tối, tôi giật mình nhìn vào màn hình điện thoại, mới có 11h trưa mà, sao lại tối thế này.

Nhưng ngay sau đó mới là sự thay đổi khốc liệt nhất tôi từng thấy, trong phút chốc mùa hè của một cô gái 11 tuổi đang vùi đầu vào học hành trong thời tiết nóng bức cố gang dùng mọi cách để làm cho thời tiết mát hơn chút liền bị không khí như một làn gió lớn đánh ập lên, cả cơ thể đột nhiên lạnh buốt, tôi nhìn mọi người xung quanh, hình như không phải một mình tôi thấy như thế.

Và sau đó đương nhiên là tất cả mọi người đều về nhà rồi, trùm chăn bông kín mít từ đầu tới chân, giờ tôi mới biết rằng do một vài lý do đột ngột mà mặt trời đã biến mất. Đúng, tôi không hề nghe nhầm, mặc cho sau đó tôi chạy loạn lên gọi cho ba mình – George Elmes, một nhà khoa học có tiếng trên thế giới về mảng khoa học công nghệ năng lượng nhân tạo, và thật sự nhận được thông tin rằng thế giới này thật sự có một ngày trái đất đột nhiên biến mất như vậy.

Các đất nước trên thế giới lập tức hỗn loạn, an ninh chính trị loạn lạc, kinh tế xuống dốc điên cuồng, loài người phải sống ở trong lòng đất, nơi cách một khoảng xa so với mặt đất, sử dụng năng lượng làm ấm nhân tạo để con người có thể sinh sống dưới đó, và chỉ mỗi mình viện nghiên cứu "The revival of sun" (ROS) này, nơi tôi đang đứng là viện nghiên cứu duy nhất ở trên mặt đất, ở cái vị trí mà nơi nơi mọi người đều đã từng được sống, giờ đây lại đều biến mất hoàn toàn chỉ trong 17 năm ngắn ngủi, những tòa nhà mang dấu hiệu của sự hiện đại và khoa học của loài người giờ đây đều bị chôn vùi trong lớp băng lạnh ngắt.

Và đặc biệt cũng là thứ làm tôi đang ở trong viện thí nghiệm duy nhất trên mặt đất này chính là "Quang nhân", nói một cách dễ hiểu ra thì đây là những người mang trong mình năng lượng của mặt trăng, thứ vốn đáng lẽ phải bị biến mất theo mặt trời rồi. Bởi vì mặt trăng không thể tự mình tỏa sáng, nó chỉ đơn giản là một hành tinh với sự phản chiếu bởi mặt trời mà truyền vào đôi mắt của con người mà thôi, nhưng mà giờ mặt trời biến mất rồi, mặt trăng cũng như vậy mà không bao giờ được nhìn thấy nữa, dù cho nó vẫn ở đó.

Nguyên nhân cho sự kiện này vẫn chưa có ai biết, nhưng thay vì nghiên cứu lý do của việc đó, con người hiện nay tập trung nghiên cứu cách để đưa con người có thể sống sót được quan trọng hơn rất nhiều, vì vậy nên những "Quang nhân" là những người đều có một đặc điểm chung, tròng mắt màu xám nhạt, mái tóc trắng, cả cơ thể phát sáng như mặt trời vậy và cơ thể có thể tự làm ấm bản thân, đúng thế, nó là thứ mà viện nghiên cứu này luôn cố gắng tìm hiểu nghiên cứu và nếu như thành công, mọi con người đều có thể sống được với tình trạng không có mặt trời như thế này.

Vì thế nên nơi này mới là một viện nghiên cứu duy nhất trên mặt đất, bởi vì không ai chắc chắn rằng việc một "quang nhân" sống giữa con người có gây ra ảnh hưởng gì tới sức khỏe hay mạng sống tới người khác không, và tôi là một nghiên cứu viên của nơi này, hiện tại đang làm việc như một kiểm soát viên, người luôn ở bên cạnh, kề cận và chăm sóc cho những quang nhân này.

Ba tôi là George Elmes, hiện tại đang là viện trưởng của viện nghiên cứu "the revival of sun" này (ROS), và đương nhiên, ý như cái tên gọi của nó, đây là một nơi nghiên cứu với mục đích duy nhất là hồi sinh lại mặt trời, dựa trên những vật thí nghiệm với cái tên quen thuộc là "quang nhân" này.

Và tôi, Halcyon Elmes, con của viện trưởng George Elmes, một kiểm soát viên, đồng thời cũng là người chăm sóc của em, một cô bé "quang nhân" với vẻ đẹp phi thường, và cũng là vật thí nghiệm hiếm nhất và quan trọng nhất của ROS, khi mà em có năng lượng của mặt trăng gấp nhiều lần so với những quang nhân khác trong viện.

-Hally, con thấy Luna thế nào, con bé ổn chứ?
Ba ngồi đối diện với tôi, miệng bình tĩnh nhấm một ngụm café, tôi chỉ yên lặng không nói gì, tôi là con gái của ba, và mẹ đã mất trong nạn đói năm 5872, một năm sau khi mặt trời biến mất, khi đó ai ai cũng đói khát, lượng lương thực dự trữ của thế giới cũng như đồng ruột đột nhiên đóng băng toàn bộ, nước cũng đóng băng, thâm chỉ mưa cũng thành những tảng đá lạnh rơi xuống, vả mặt biển cũng chỉ còn là một tảng băng lớn trơn trượt.

Không chỉ người dân bình thường, thậm chí một gia đình đầy danh tiếng như gia đình khoa học Elmes của tôi cũng rất vất vả để sống sót qua nạn đói đó 2 năm liền, cho tới bây giờ tôi và bố đã ổn định lại phần nào, nhưng vẫn là có quá nhiều mất mát, lương thực thực phẩm của loài người toàn bộ đều bay sạch chỉ trong 1 thời gian ngắn như vậy, đương nhiên nhiều người không sống được mà chết đi trong nạn đói, có người lại không chịu nổi sự thay đổi quá sức này mà chọn con đường tự kết liễu đời mình, mà tôi chính là may mắn sống sót qua nạn đói đó.

Nhờ vào mẹ đã chấp nhận san sẻ phần nào lương thực cho tôi, và chính mắt tôi nhìn thấy người ta hỏa thiêu người mẹ duy nhất của mình, tôi thấy ba khóc rất nhiều, ba hiếm khi khóc lắm, con người của khoa học như ba và mẹ gần như rất ít khi giao tiếp, cả ngày cứ cặm cụi tại phòng thí nghiệm vậy, ba gặp mẹ là nhân viên khám sức khỏe của viện nghiên cứu, từ đó làm quen và thành vợ chồng.

Nhưng trong con mắt của một người sống 13 năm khi đó, tôi chưa từng lần nào ba thể hiện tình cảm qua ánh mắt hay hành động với mẹ cả, kể cả khi mẹ ôm lấy tôi trong giây phút cuối cùng, hơi thở của mẹ lạnh dần thổi nhè nhẹ vào vai tôi, cái không khí lạnh buốt ngoài trời hòa cùng với hơi ấm cơ thể của mẹ, người phụ nữ của gia đình mà tôi hết mực yêu quý đó đã ra đi khi đang ôm tôi như vậy đó, là khi nạn đói lên đến đỉnh điểm và mẹ thì luôn nói có đủ lương thực rồi, không đói nên đưa đồ ăn cho tôi, tôi lại ngu ngốc 13 tuổi mà như một đứa trẻ chưa hiểu biết cứ vậy mà nghĩ rằng mẹ thực sự vẫn ổn.

Tôi thấy mẹ mỉm cười rất nhiều khi tôi ăn xong, cũng thấy ánh mắt và sức khỏe của mẹ dần giảm đi theo từng ngày nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì ngoài loanh quanh trong căn nhà nhỏ đun nước ấm cho mẹ. Và ba, George Elmes, một người đàn ông lạnh lùng, ông rất ít khi nói chuyện với tôi, cũng rất hiếm khi để ý đến tôi, thứ duy nhất mà ông để ý tới là bảng điểm của tôi, nếu như tôi không được điểm A, ông sẽ rất buồn, nhìn ánh mắt ngập tràn thất vọng của ông nhưng không nói ra làm tôi cũng trở thành một phiên bản nữ của chính cha mình, cả ngày lẫn đêm đều vùi đầu vào sách vở.

Tôi được đặc cách nhảy lớp lên đại học, thạc sĩ rồi tiến sĩ, mặc cho nhiều lời bàn tán rằng phụ nữ học cao như vậy chẳng biết có thể làm được cho nhân loại phát triển đến được bao nhiêu, tôi vẫn quyết định vùi mình vào đống bài nghiên cứu, luận văn, những con số chán ngắt và đống chất hóa học hay công thức vật lý, chẳng mấy chốc hình như tôi cũng giống ba mất rồi.

Việc thể hiện biểu cảm vui buồn đối với tôi hình như là rất khó, tôi vẫn thấy vui chứ, thấy hạnh phúc vì có một gia đình giỏi giang và tuyệt vời như vậy, ba mẹ vẫn dành rất nhiều tình thương cho tôi, và bản thân tôi cũng thực rất may mắn vì có một người ba tài giỏi như thế, tôi cũng không hề bị ai nói là phải giống như ba cả, cũng không ai dám nhớ đến hình ảnh của một Halcyon dưới cái bóng của nhà khoa học vĩ đại George Elmes của khoa học công nghệ về năng lượng nhân tạo cả, bởi vì tôi cũng đứng rất vững với vị trí là một nhà khoa học về nghiên cứu nguyên tử và thành phần cấu tạo của vật chất.

Tôi tự hào vì bản thân cũng có một bộ óc như ba, một ngoại hình xinh đẹp như mẹ, và có một gia đình hoàn hảo như hiện tại, nhưng hình như bản thân tôi vẫn có gì đó rất bài trừ về hình ảnh của ba, ba quá lạnh lùng, đến khi nhận được thông báo về cái chết của mẹ ba cũng không hề hoảng hốt hay suy sụp, ba nghe tôi nói rồi gật đầu bảo tôi ra ngoài đợi.

Khi người ta đưa thi thể mẹ đi, ba cũng không khóc, chỉ yên lặng nắm chặt lòng bàn tay, khi mẹ nằm trong giàn hoa thiêu, ba cũng không nói gì, nhưng chỉ cho tới khi nhận được hũ tro cốt của mẹ, ba mới khóc. Lần đầu tiên trong 13 năm khi đó tôi được thấy người ba cuồng công việc này biết khóc, cũng là lần đầu tiên tôi thực sự mở lòng mình với ba, vì ba cũng như tôi, đều rất yêu mẹ.

Nhưng đó là lần đầu tiên, và cho tới hiện tại là lần duy nhất tôi thấy khuôn mặt của ba có biểu cảm khác ngoài lạnh lùng, ba nói về những quang nhân, những người hi sinh tuổi trẻ, thanh xuân và thậm chí còn là cả tính mạng của bản thân họ để ở trong cái viện nghiên cứu ROS này, vì cái tương lai mơ hồ rằng một ngày nào đó mặt trời sẽ được hồi sinh lại, và tôi cũng chính là kẻ tiếp tay cho điều này.

Những quang nhân trước đều rất vui vẻ mà bước vào phòng trích xuất quang lượng, họ thậm chí còn nói rằng sau khi vào trong đó rồi sẽ kể cho tôi nghe những gì diễn ra, đâu biết rằng tôi đứng ngoài này mỉm cười vui vẻ với họ như vậy, nhưng thực chất chính là nụ cười tiễn họ đến cõi chết, tôi biết rõ những quang nhân này nếu hư trích xuất hết năng lượng quang tử trong cơ thể thì sẽ không còn nhiệt để giữ ấm, các bộ phận trong cơ thể cũng không còn năng lượng để hoạt động, các tế bào sẽ dừng lại, máu cũng thế, và não cũng như vậy, hô hấp, thanh quản, thị giác xúc giác mọi thứ đều hoàn toàn biến mất, và trái tim sau 2.053 giây cũng sẽ ngừng đập.

Họ sẽ chết, chết để cho con người có thể sử dụng cái thứ gọi là năng lượng quang tử kia để tiếp tục duy trì ánh sáng, sự sống và nhiệt độ phù hợp.
-Hally, con không nghe ta nói sao?
-Không, con đang nghe đây, Luna vẫn ổn, con đang cho em ấy theo tiến trình sinh hoạt và công thức đầy đủ của việc nâng cao tỉ lệ quang năng trong em ấy ở trong file tài liệu mà nãy con vừa gửi qua mail rồi, ba có thể xem.

George Elmes nhìn tôi, người đàn ông này phút chốc trong mắt tôi không phải là người ba đáng kính nữa, thỉnh thoảng tôi lại thấy ông thật chẳng khác nào một tên sát nhân hàng loạt khi mà không biết bao nhiêu quang nhân chết dưới tay người đàn ông này rồi, mặc cho cái lí do để cứu thế giới hay vì bất kì điều gì đi nữa, thì quang nhân cũng là từ một con người bình thường sinh ra, mặc cho có bao nhiêu bài luận cùng báo cáo nói rằng quang nhân không như con người, cấu trúc cơ thể và cách các tế bào hoạt động đều khác, nhưng đâu đó họ vẫn như chúng ta là không phải sao.

Như Luna, em ấy có thể cười, có thể khóc, cũng có thể nghịch ngợm mái tóc vàng của tôi rồi khen nó, cũng có thể leo trèo trên những thanh sắt ngang của căn phòng để giết thời gian, cũng sẽ khóc khi bất chợt bị ngã xuống, và cũng biết cảm ơn cùng cái ánh mắt long lanh đó mỗi khi tôi đỡ được em. Luna đâu khác gì con người, em không phải là quang nhân duy nhất tôi được nói chuyện hay chăm sóc, nhưng lại là quang nhân mà tôi ấn tượng nhất.

Ba mở mail ra nhìn một lúc rồi gật gù:
-Tốt, ta có thể thấy sự thay đổi rõ ràng của quang năng trong cơ thể Luna, con cứ làm y như vậy thêm một tháng nữa rồi báo cáo lại, sau đó thử thay đổi chỗ này, công thức ở đây và thành phần thuốc nữa để xem quang năng trong cơ thể con bé phản ứng như nào.

Ông vừa nói vừa chỉ tay vào cái màn hình trong suốt giữa không trung, đây là năm 5887 rồi, có gì lạ khi mà loại máy tính bay lơ lửng giữa không trung và gần như trong suốt cùng với chức năng có thể nhìn cả mặt trước và mặt sau như vậy thật sự tồn tại rồi chứ. Tôi cúi người chào rồi bỏ đi, nhưng trước khi ra khỏi phòng ông còn gọi tôi lại một lần:
-Hally, đừng có tình cảm với quang nhân nữa, ta không muốn thấy con khóc...

Tôi mỉm cười nhìn ba rồi đi ra khỏi phòng viện trưởng, giờ thì người đàn ông này giống với ba tôi rồi, tôi biết ông rất quan tâm tới tôi, chỉ là bản thân tôi thật sự vẫn không thể quen với việc nhìn những đứa trẻ mỗi ngày luôn vui đùa mỉm cười và nói chuyện với mình, một ngày nào đó đột nhiên nằm trên ghế thí nghiệm và mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy nữa, và cái lồng kính chứa năng lượng quang tử đó đột nhiên sáng lên, đó là thứ tôi sợ, tôi biết mỗi khi nó sáng lên, là lúc trái tim của người nằm trên ghế với đống dây dợ cắm khắp người kia cũng dừng lại.
-Halcyon, mẹ ơi!

Một cô bé tầm 6 tuổi chạy tới, chân ngắn liên tục đạp lên sàn đá lạnh ngắt mà chẳng hề đổi sắc mặt dù chỉ một chút, ngoài trời hiện đang có nhiệt độ là -132 độ F (tương đương với -91,1 độ C) nhưng em ấy chỉ mặc duy nhất một cái váy trắng liền mảnh hai dây, làn da trắng như sứ không một vết nhơ, hàng lông mi cũng trắng muốt lại rất dài, khiến cho trong mắt tôi, em thực giống một thiên thần nhưng chỉ thiếu đi đôi cánh đang chạy về phía tôi.

Tôi quỳ một chân xuống ôm lấy em, em dụi dụi vào cổ tôi, lại cười khanh khách như đang rất khoái chí, tôi yên lặng xoa tấm lưng gầy nhỏ bé của em, người con gái như em rồi sẽ có một ngày phải ở trong căn phòng đó, ngồi lên cái ghế dựa kia mà nhắm mắt lại, liệu khi đó tôi có thể cầu mong điều tuyệt nhất sẽ dành cho em khi mà tôi đang mở đường em đến gần hơn với cái chết được không.
-Mẹ đọc truyện cho con nghe đi.

Tôi ngồi lên giường cho em gối đầu lên chân mình, đều đều như một cố máy đọc câu chuyện về "Little red riding hood" (cô bé quàng khăn đỏ), nhìn em hình như đang rất thắc mắc, đến đoạn con sói ăn mất người bà em liền kêu lên một tiếng đầy tiếc thương, còn chẳng cho tôi kịp đọc hết trang truyện tranh em liền chồm lấy ôm lấy cổ tôi, bĩu môi:
-Mẹ ác quá, sao lại cho con sói ăn mất người bà? Như thế thì cô bé quàng khăn đỏ cũng gặp nguy mất!

Tôi yên lặng mỉm cười xoa đầu em, đúng là trẻ con, mặc cho em có bao nhiêu trưởng thành so với những quang nhân cùng tuổi, thì em vẫn chỉ là một cô bé 6 tuổi mà thôi, nhìn cách em bĩu môi là nằng nặc đòi tôi phải đổi nội dung truyện thật đáng yêu, tôi kéo đầu em ấy dựa vào ngực mình, vùi đầu hít lấy hít để cái hương thơm của biển trên mái tóc trắng mượt của em.

-Mẹ sao thế, a... mẹ lạnh đúng không? Con biết mà, một vài người cũng rất thích ôm lấy con, tại vì con là quang nhân nên ấm hơn con người nhỉ...
Nói đến đây em đột nhiên chậm lại và nhỏ dần giọng đi, hình như em đang buồn, buồn vì nhận thức được rằng em không phải con người hay sao, hay là buồn vì em không phải chung một giống loài với tôi, cái thứ giống loài đã giết hơn hàng chục quang nhân như em rồi. Tôi vuốt lấy mái tóc của em, chạm vào má em, ánh mắt vốn chỉ biết nhìn vào những con số toán học và công thức hóa học chán ngắt giờ đây lại ngập tràn tình thương dành cho cô bé thiên sứ 6 tuổi này.

-Không, vì con là quang nhân, vậy nên con là người sẽ giải cứu thế giới này, sẽ biến cả thế giới này cũng ấm áp y như con vậy, không còn một ai phải chết nữa, thế giới sẽ về như cũ, như trong cuốn truyện này, nơi có sói, có bà, có thợ săn, và có cả cô bé quàng khăn đỏ nữa. Lúc đó mẹ sẽ đưa con đi xem những cánh rừng với đầy hoa đủ các màu sắc, có cả cầu vồng 7 màu sau cơn mưa, rồi còn hiện tượng cực quang nữa cũng đẹp lắm, những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này mẹ đều muốn con được nhìn thấy, được tận hưởng.

Luna dựa lên người tôi, em ngồi xoay lưng lại lọt thỏm trong lòng tôi, khoanh tròn chân rồi lắc lư 2 vai qua lại như đang rất tận hưởng không gian yên tĩnh lại rất bình lặng ban đêm, tôi nhẹ nhàng xoa mái tóc trắng của em, lại vòng hai tay qua cơ thể nhỏ nhắn đó mà ôm lấy em, tựa cằm lên đầu em thì thầm:
-Luna, mẹ mong con mỗi ngày ở nơi này là một ngày hạnh phúc. Ngủ đi con nhé, muộn rồi!

Tôi đắp chăn cho em, dịu dàng đặt tay lên trán em rồi đi ra ngoài. Ngày hôm sau, tôi dắt tay em tới phòng kiểm tra và trích xuất quang năng, nhìn em như một thiên thần bị vây quanh bởi những thứ tầm thường vậy, những người mặc áo blouse trắng vây xung quanh em, những người đàn ông to lớn đứng đó đâm những mũi kim to phải bằng cái đầu bút bi vào trong mạch máu của em, tôi thấy em nhăn mặt đầy đau đớn nhưng lại chẳng dám kêu tiếng nào.

Cho tới bọn họ trích xuất phần nào máu của em, dòng máu màu đỏ tươi và phát sáng ánh đỏ rực rỡ chảy vào trong một cái ống nghiệm nhỏ, cho tới khi dòng máu từ tay em chảy được 2 phần 3 cái ống nghiệm đó mới dừng lại, ống thí nghiệm to hơn đầu ngón tay một chút liền phát sáng lên hệt như mặt trăng phản chiếu lại trên mặt hồ vậy, nó thật lung linh và rực rỡ, tôi khi đó ngỡ như nhìn được thế giới của 17 năm trước ngay trước mắt mình vậy, nó thực sự quá đẹp, và cũng khiến tôi tôn thờ.

Dòng máu của quang nhân chỉ cần một ống nghiệm như vậy là đủ chạy năng lượng của mấy năm cho toàn bộ một đất nước lớn như Hoa Kì rồi, mà em thì còn đặc biệt hơn tất cả các quang nhân còn lại, dòng máu của em có màu đỏ tươi hơn bất cứ ai, ánh sáng của nó cũng rực rỡ hơn bất cứ quang nhân nào khác, và năng lượng nó mang lại cũng lớn hơn bất kì loại năng lượng nào khác còn tồn tại trên thế giới này.

Em nằm trên giường nắm lấy bàn tay tôi, vùi mặt mình vào gối mà khóc, tiếng khóc không hề lớn, chỉ cần tôi không nắm tay em nữa liền có thể hiểu thành rằng em chỉ đơn giản là ôm gối mà ngủ mất, cơ thể em không run lên, cũng không cử động, chỉ có bàn tay nhỏ bé kia đang nắm lấy tôi càng lúc càng siết chặt hơn, cái cảm giác của em quanh tâm trí tôi hiện tại như một làn sóng ập tới vậy, nó xen lẫn giữa hạnh phúc, đau thương và bứt rứt khó chịu.
-Luna đừng sợ, sẽ không sao mà, chỉ đau một chút thôi, 1 năm một lần thôi...
Em vẫn không nói gì, âm thanh lẫn lộn với tiếng nấc:

-Có phải nếu như con không làm như vậy thì sẽ là đứa trẻ hư không, có phải như thế thì mẹ sẽ không yêu con nữa có phải không?
Tôi chạnh lòng, đứa bé này không xứng đáng bị ở này, tôi ngồi dưới chân giường, xoa mái tóc mềm mượt của em, nhẹ nhàng dỗ dành:
-Không, con không hư, không sao cả, nín đi nào, mẹ cho con kẹo này!

Tôi đưa một viên kẹo chocolate sữa cho em, nhìn em vẫn đầy nước mắt nhìn viên kẹo như trẻ con kiền sáng mắt lên rồi giật lấy vội vội vàng vàng bóc vỏ ra, thấy em đang loay hoay mãi không tháo được cái vỏ bọc bên ngoài tôi liền bật cười, em trưởng thành hiểu chuyện đến như vậy, nhưng mà cũng có lúc em thật đúng với lứa tuổi của mình. Nhìn em phồng má nhai viên kẹo một cách ngon lành tôi liền thấy vui vẻ theo, chẳng rõ từ bao giờ tôi lại cảm thấy bản thân gần gũi với em như thế này rồi.

-Mẹ đọc truyện cho con đi!
Tôi gật đầu rồi duỗi chân ra cho em gối lên đùi tôi, lần này hình như tôi đã đọc có cảm xúc hơn chút rồi này, từng mạch truyện của Sleeping beauty (công chúa ngủ trong rừng) chảy qua não bộ tôi, những mẩu chuyện cổ tích như thế này càng làm cho tôi thèm khát biết bao về cái thế giới cũ kia, cái thế giới có mặt trời, có ban ngày, có ánh nắng, có vườn hoa rực rỡ và có cả động vật nữa.

Không phải là chỉ có duy nhất viên nghiên cứu ROS này trên đất liền là nơi có điện, còn lại bên ngoài viện nghiên cứu thì toàn bộ thời gian đều là ban đêm, chúng tôi không có khái niệm ban ngày, bởi vì từ khi mặt trời biến mất, chỉ còn đèn điện nhân tạo là thứ duy nhất soi đường cho con người mà thôi.

Mà đương nhiên, mặt trời biến mất 17 năm động vật và thực vật toàn bộ đều không sống được, chúng chỉ còn những nhân bản và nuôi trồng nhân tạo ở trong lồng kính mà thôi, nhưng có điều may mắn là con người của thời này đã rất phát triển trong việc nuôi trồng thực động vật trong lồng kính một cách nhân tạo rồi nên về mảng lương thực cho tới thời điểm hiện tại thì đã ổn định rồi.

-Mẹ, liệu nếu như con có ngất đi trong lúc trích xuất quang năng, mẹ có hôn để giúp con tỉnh dậy không?
Em ngây ngô nghiêng đầu một bên hỏi tôi, tôi yên lặng mỉm cười, đã bao lâu rồi tôi hoàn toàn loại bỏ những kiến thức toán học vật lý như kia ra khỏi đầu và cùng trở về làm một đứa trẻ sơ sinh nhỉ, đã bao lâu rồi tôi mới chịu ngồi lại đây, thong thả nhìn lên bầu trời đêm đầy sao nhờ vào thiết bị phản chiếu ánh sáng nhân tạo lớn nhất tại viện nghiên cứu này và nghĩ về việc bản thân là công chúa và một ngày đẹp trời nào đó sẽ có một chàng hoàng tử đẹp trai giàu có rước mình đi nhỉ.

Tôi ôm trọn em trong lòng, không rõ đây là đêm bao nhiêu tôi cùng em ngồi trên cái giường này, dùng toàn bộ thời gian bên em để đọc truyện cổ tích, bàn về những công chúa hoàng tử hay hiệp sĩ, lại trẻ con mà tranh cãi với nhau chỉ vì hoàng tử trong Sleeping beauty hay là hoàng tử trong Beauty and the beast đẹp trai hơn, rồi cùng chí chóe đủ điều về việc em thích ăn chocolate sữa bởi vì nó ngọt ngào và không hề đau đớn, còn tôi thì thích chocolate đen vì nó đắng, nó giúp tôi tỉnh táo trong mỗi lần làm việc.

Những luận điểm rối mù chẳng đâu vào đâu, những câu giải thích lập luận cũng bay sạch, khi ở với em, tôi cảm giác bản thân thay vì là một giáo sư 28 tuổi còn rất trẻ nhưng đầy học vấn, trưởng thành trước tuổi và rất nghiêm túc thì giờ đây cũng chẳng khác nào hai đứa trẻ đang nói chuyện trên trời dưới biến với nhau cả.

Sáng hôm sau, cũng như mọi ngày, em được kiểm tra sức khỏe, được tập thể dục, được bồi dưỡng và theo dõi chỉ số, sau đó em phải nằm trong một cái máy to bằng cả cái giường 2m chứ chẳng ít, nó kêu ù ù rất lớn và sau đó mỗi lần bước ra em đều gục ngay lên vai tôi, đó là máy điều chỉnh và kết nối quang năng trong cơ thể từ thể khí, thể lỏng rồi sang thể rắn, thể rắn sẽ được lấy ra khỏi cơ thể bằng đường phẫu thuật, nhưng rất hiếm khi có thể chuyển được sang thể rắn, còn thường thấy nhất là thể khí, đó chính là luồng sáng mà luôn tỏa ra từ cơ thể xinh đẹp của em, thể lỏnglà khi trích máu, màu đỏ tươi kia của em rực rỡ trong bóng đêm, nó tỏa sáng chẳng kém gì mấy cái đèn led cả.

Em mệt mỏi chạy đến kiệt sức trên cái máy chạy tự động, tôi đứng bên cạnh chầm chậm ghi lại cái chi số thay của em như nhịp tim, hô hấp, mồ hôi hay là phản ứng sóng não, mọi thứ đều được ghi lại một cách tỉ mỉ vào cái ipad này, tôi đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của em khi kết thúc vòng chạy của mình mà ngửa ra không còn chút sức lực nào, cứ vậy mặc cho ôm tôi trọn lấy rồi nhấc bổng lên.

Luna nằm trên lưng tôi, em ngáp ngắn ngáp dài rồi dùng chất giọng nhõng nhẽo của trẻ con rất đặc trưng:
-Mẹ ơi, con làm tốt lắm mà phải không, nên mẹ phải thường kẹo cho con đấy nhé.
Tôi cười cười, lựa lời từ chối em:
-Hôm nay thì không được rồi, nếu như tiêu thụ đường nhiều quá sẽ ảnh hưởng tới chỉ số kiểm tra mất.

Nhìn em bĩu môi đầy giận dỗi, chán chê em lại nghịch nghịch mái tóc vàng rối bù của tôi, à không, bây giờ nó không còn rối nữa rồi. Từ khi quen biết em, chẳng hiểu sao tôi bắt đầu để ý hơn đến ngoại hình của bản thân, tôi muốn Halcyon trong mắt em không phải là một tên mọt sách từ bé đến lớn rồi trở thành một nhà khoa học bù đầu vào công việc mà không có thời gian chăm sóc bản thân, tôi muốn em thấy tôi phải thật xinh đẹp hoàn hảo, phải thật ấn tượng. Nhưng mà hình như việc tôi tút tát bản thân như này lại làm ánh mắt của mấy anh chàng đồng nghiệp có gì đó lạ lắm thì phải, điển hình như Stephen Wright, một đồng nghiệp chung dự án nghiên cứu với tôi.

-Hally, anh thích em!
Tôi đút hai tay vào túi áo blouse trắng nghiêng đầu nhìn người con trai trước mặt, tôi và anh ấy từ trước tới nay ngoài công việc chưa từng nói chuyện với nhau lần nào, cũng chưa từng có khái niệm yêu đương, lý do chính có lẽ vẫn là bởi vì ngoại hình của tôi, còn phụ chắc là do tôi cùng anh vốn quá chú tâm tới công việc nên không để tâm đến đối phương chăng.

Cũng phải thôi, dạo này Stephen rất thích rủ tôi ăn trưa, mặc cho tôi từ chối nhiều lần và dành buổi trưa của mình cho em, anh ấy vẫn không từ bỏ. Tôi gạt anh sang một bên lạnh lùng nói:
-Xin lỗi, ngoài công việc ra tôi không có ý định yêu bất cứ "con người" nào.

Từ con người ở đây không phải là quá hoàn hảo cho tình huống này hay sao, quả thực tôi chẳng có ý định yêu bất cứ ai là loại người, hay có thể gọi là giống loài Homo sapiens (người tinh khôn) nào ở đây cả, tôi chưa từng có loại tình cảm mà mọi người luôn nói đến như thế kia bao giờ, mối quan tâm duy nhất của tôi là công việc, nghiên cứu, dự án, tái tạo năng lượng và hồi sinh lại mặt trời, như vậy còn chưa đủ bận hay sao, có lý do gì để phải bận tâm đến cái thứ gọi là tình yêu trai gái mà chỉ khiến cho tôi mất thêm nhiều thời gian, thứ mà đáng lẽ ra có thể giúp tôi có thêm một bước tiến trong quá trình nghiên cứu của mình như thế này cơ chứ.

Và ngạc nhiên là sau này, chính xác là 10 năm sau, tôi vẫn sẽ còn có thể nói lại câu này nữa, nhưng lần này thì khác rồi.
Luna, tên của em được đặt theo nghĩa là mặt trăng trong tiếng Latin, vì em như vầng trăng vậy, mặt trăng kia thực sự kia quả thực vì em mà tỏa sáng, tôi không nói quá đâu, đó là do mức độ quang năng của em được cộng hưởng với mặt trăng quá lớn, vậy nên nếu như em bước chân ra khỏi viện nghiên cứu này thôi, mặt trăng ngay lập tức phát sáng hơn so với khi sử dụng thiết bị phản chiếu ánh sáng nhân tạo từ ROS.

Và đồng nghĩa với nó, em chính là mặt trời của thế giới này, là ánh sáng cho nhân loại, là vị cứu tinh tuyệt đối, nhưng cũng có thứ khác với mặt trời, sự cứu rối của em được đánh đổi bằng chính tính mạng của em ấy.
-Mẹ, con muốn lên sân thượng, ở đó gió to lắm, con nghĩ con sẽ thích nơi đó!

Luna kéo kéo cái áo blouse trắng của tôi, tôi nhẹ nhàng đặt cái ipad xuống rồi dắt tay em lên tầng thượng, tôi hiểu em nói rằng mình thích nơi đó vì sao, là nơi thích hợp để khóc. Luna tên thật là gì theo như dữ liệu trong kho thì em mới sinh ra đã tỏa sáng rực rỡ, những quang nhân khác thường chỉ phát ra khoảng tầm 20 đến 40 lux (tầm của đường phố được chiếu sáng về đêm), nhưng em thì khác, khi mới được sinh ra các nhà khoa học đã đo được lại em tỏa ra 300 lux (tương đương với một phòng học tiêu chuẩn được chiếu sáng từng ngóc ngách).

Điều này làm em trở nên đặc biệt hơn tất cả những quang nhân khác, và đặc biệt ở đây bao gồm cả việc người mẹ ruột sinh ra em đã vứt em cho đám nhà khoa học ở bệnh viện phụ sản khoa kiểm soát và phát hiện quang nhân, thậm chí bà ấy còn không chạm vào em dù chỉ một lần, điều này dù cho tôi có không nói ra nhưng phần nào chắc em ấy cũng biết, bởi vì độ lux phát ra lớn như vậy mà con người lại ở ngay gần nguồn phát (quang nhân) đến như thế nên đương nhiên là rất chói và không thể mở mắt ra được.

Sau này tầm 3 tuổi tại viện nghiên cứu ROS này cuối cùng em cũng học được cách thu ánh sáng của bản thân vào, giờ thì nó chỉ tầm 10 lux (độ rọi khoảng tầm như chiều hoàng hôn) mà thôi. Luna đứng trên tầng thượng, gần một năm sống với em, hàng ngày trò chuyện chơi đùa với em, mỗi ngày đều cùng em trải qua từng chuyện từ ngọt ngào đến đau đến hay mệt mỏi đều có hình dáng của tôi cạnh bên em, tôi cũng đã dần quen với việc em không thích tôi nhìn thấy mỗi khi em khóc, em sợ rằng nếu như có ai thấy em khóc, em sẽ trở thành một đứa trẻ hư, bị kẻ khác ruồng bỏ, bị mọi người trong viện nghiên cứu căm ghét và sẽ như mẹ em, họ sẽ bỏ em ở nơi nào đó khuất mắt.

Mà tôi, kẻ đáng lẽ nhận nhiệm vụ chăm sóc cho em lại chẳng thể nói được câu nào, tôi muốn nói rằng không đời nào ROS bỏ em đâu, bởi vì... bọn họ cần máu của em để làm năng lượng, cần cơ thể của em để thực hiện nghiên cứu, và cần cả tính mạng của em để cứu lấy thế giới nữa.

Nhưng tôi sao có thể nói điều này với em ấy cơ chứ, tôi và em là tư cách gì, tôi là người chăm sóc, không phải, đó chỉ là cách gọi của những quang nhân mà thôi, tôi là một controller – một kiểm soát viên cơ mà, công việc của tôi không phải là hàng ngày nói chuyện cùng em trải qua vui buồn, cũng không phải là mỗi tối ôm lấy em độc những mẩu chuyện cổ tích, càng không phải là những lời hứa hẹn có cánh rằng ngày nào đó thể giới này quay lại như ban đầu thì sẽ cho em tận hưởng mọi thứ.

Tôi được ở cạnh em là để xem em có làm gì tồi tệ với bản thân hay không, là để kiềm chế em không sử dụng quang năng quá mức, là để theo dõi mức năng lượng có trong cơ thể em, và cũng là để gây dựng niềm tin rồi một ngày nào đó sử dụng sự tin tưởng đó của em để dẫn em tới cõi chết với cái danh hiệu hão huyền và cũng đầy mỹ miều là người giải cứu thế giới.

Vậy là vì một câu giải cứu thế giới mà muốn lấy mạng em sao, tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa, từ trước tới nay tôi đều làm điều này với rất nhiều quang nhân, bọn họ ai rồi cũng kết thúc mạng sống của mình ở trong căn phòng kia, khi mà cái ống thủy tinh lớn kia phát sáng cũng là lúc tim của bọn họ ngừng đập, đồng thời cũng là thời điểm khi mà loài người dưới lòng đất kia có thêm năng lượng để sinh hoạt.
-Luna, con có muốn ôm mẹ không?

Tôi cất tiếng, từ nãy tới giờ gần 1 tiếng đồng hồ rồi, bầu trời vẫn tăm tối như vậy, chỉ có mặt trăng vì em mà rực sáng, luôn là như vậy, người con gái mà đáng lẽ tôi phải coi như một vật thí nghiệm không hơn không kém, giờ đây tôi đang đóng băng vì vẻ đẹp của em. Vẻ đẹp của một cô bé không khác nào tiên nữ giáng trần, váy trắng một mảnh đó, mái tóc trắng mượt không một lọn xoăn dài tới thắt lưng, cơ thể không quá gầy mà rất vừa phải đứng dưới bầu trời đêm, từng giọt nước mắt rớt xuống đều là một viên kim cương tỏa sáng lấp lánh trong mắt tôi, em như vị thần của tôi vậy, là ánh sáng rực rỡ và cũng thật xa vời với tôi.

Em tiến tới ôm lấy tôi, em không khóc nữa, cơ thể hết run rồi, nhưng hình như em vẫn chưa muốn tôi thấy mặt, được thôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì em muốn, miễn đó là em. Hai người một lớn một nhỏ ngồi trên tầng thượng của viện nghiên cứu, tôi dựa lưng vào mấy thanh chắn ở lan can còn em ngồi lên đùi tôi, em không muốn tôi thấy mặt lên đã quay lưng lại dựa vào người tôi rồi.

So as long as I live I love you
Will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now 'til my very last breath
This day I'll cherish
You look so beautiful in white, tonight...

Tôi cất tiếng hát, bài hát này thực sự không hẳn là đúng với ý nghĩa hay gì cả, nó là một bài hát rất cổ được phát hành vào năm 2017, đối với một người hiện đang sống ở năm 5887 thì quả thật là quá cổ rồi, thường là những bài hát như thế này sẽ chẳng còn ai nhớ tới nữa, nếu như có lí do thì chỉ đơn giản là do thế giới này quá hiện đại tới mức có thể lưu trữ lại tất cả các bài hát từ năm bao nhiêu cũng được mà thôi. Em dựa đầu vào cổ tôi, hỏi nhỏ:

-"Beautiful in white", are you referring to me? (Xinh đẹp trong bộ đồ trắng, mẹ đang nói về con?)
Tôi xoa đầu em, nhẹ nhàng dịu dàng hết mức, câu trả lời là không có, tôi không biết, cũng không có ý định nói gì về chuyện này, đây là một bài hát về việc hai người yêu và rồi cưới nhau, "white" ở đây là bộ váy cưới màu trắng, nhưng theo một nghĩa nào đó, Luna em cũng phù hợp với những lời bài hát này không phải sao, dù cho đoạn "And from now 'til my very last breath" (và từ giờ cho tới hơi thở cuối cùng) có chút hơi khó khăn, quả thực tôi có thể không bao giờ quên em, nhưng em sẽ chẳng đời nào có thể ở bên tôi đến tận lúc hơi thở cuối cùng như vậy được.

Thấm thoắt 1 năm 2 năm trôi qua, tôi đã làm kiểm soát viên của em trong 10 năm rồi, giờ thì em đã là một cô gái 16 tuổi rồi, là độ tuổi hoàn hảo để trích xuất quang tử. Điều này áp dụng cho toàn bộ quang nhân, đó là khi họ chạm mức tuổi 17 thì dù chỉ thêm 1 giây thôi, lượng quang năng của họ sẽ xuống dốc không phanh, vì vậy nên thời gian cuối của tuổi 16 là thời gian phù hợp nhất của những nhà khoa học dùng để trích xuất năng lượng quang tử từ các quang nhân.

Cũng có trường hợp các quang nhân được theo dõi và sống qua tuổi 17, bọn họ bị giảm sút quang năng trong cơ thể một cách nhanh chóng, biểu đồ thể hiện năng lượng quang tử từ mức 8374 LE (lumen energy) tụt xuống con số 0 chỉ trong 1 tháng, và sau đó quang nhân trở nên yếu dần, các xúc giác sẽ dần biến mất, các tế bào cũng hoạt động chậm lại, và đương nhiên, y hệt như những gì mà các nhà khoa học hay trích xuất quang năng từ bọn họ, chỉ là lần này quang nặng tự biến mất mà thôi, dù cũng chưa có bài báo cáo hay xác nhận nghiên cứu nào về lượng quang năng biến mất khỏi một quang nhân thì đi đâu.

Và kết quả là con số 16 tuổi là độ tuổi của toàn bộ các quang nhân đã được đến viện nghiên cứu này, bởi vì chẳng có ai sống quá tuổi 16 cả. Thí nghiệm số AH7T9 trước tôi làm kiểm soát viên cũng như thế, và điều tương tự xảy ra với IE9G5, HF8Q4, UH5Z6 và còn nhiều vật thí nghiệm quang nhân khác nữa, chỉ có duy nhất một tồn tài đặc biệt như Luna mới được đặt tên mà thôi.

Và Luna là người duy nhất phải dùng hẳn một toà nhà riêng để theo dõi quang năng trong cơ thể, em là người duy nhất có lượng quang năng quá mức vượt trội mà những máy móc ở khu khác không thể hoàn thành việc theo dõi được, chỉ có máy móc tân tiến và hàng ngàn dụng cụ hỗ trợ mới có thể theo dõi được thể trạng sức khỏe cũng tình trạng quang năng trong Luna mà thôi, cũng vì lý do đó có thể thấy tôi từ đầu tới cuối trong 10 năm gần đây hầu hết đều rất tự do di chuyển trong viện nghiên cứu, vì khu của Luna là một toàn nhà riêng biệt, cách xa so với tất cả những tòa nghiên cứu còn lại.

-Mẹ, à không chị Hal chứ, chị xem này, nhìn em cao chưa, em có khi sẽ cao được bằng chị ấy chứ.
Luna chạy tới chỗ tôi, giờ đây nhìn em trông thực ra dáng thiếu nữ xinh đẹp rồi, mái tóc trắng mượt kia vẫn như ngày nào, nhưng em bây giờ thì không còn để tóc mái nữa rồi, tóc cùng không dừng ở thắt lưng mà là dài đến giữa đùi, đôi mắt vẫn như cũ nhưng long lanh hơn nhiều rồi, nhìn em đã không còn cái vẻ buồn bã đầy lo lắng sẽ bị vứt bỏ như 10 năm về trước nữa.

Em mặc một bộ áo sơ mi trắng rộng cùng với quần lụa trắng kết hợp với đôi chân trần trắng như sứ lấp ló sau lớp quần kia thật khiến tôi ngây ngất, em quá đẹp, tới nỗi tôi bây giờ dù là bên cạnh nhau 10 năm rồi vẫn chưa có lần nào cưỡng nổi được sự thanh khiết em mang lại, nếu như Luna là tên của con tàu vũ trụ đầu tiên trên thế giới hướng tới mặt trăng, hay trong thần thoại Luna là nữ thần mặt trăng, vậy tôi sẽ coi em chính là vị nữ thần đó, cũng là người đầu tiên khiến tôi phải nhìn lên các hành tinh xa vời kia một cách nghiêm túc.

Bởi vì em là người đưa tôi nhìn lên bầu trời đêm thay vì vùi đầu ở trong căn phòng thí nghiệm 4 bức tường trắng, cũng là người đầu tiên khiến tôi cười, thay vì là hàng ngày chỉ có cái nụ cười lấy lệ dành cho các giáo sư khác trong viện, cũng là người đầu tiên khiến tôi phải làm ra cái dáng vẻ trẻ con tranh giành cãi cọ thay vì luôn giữ hình tượng của một kẻ thờ ơ chẳng quan tâm bất cứ thứ gì khác ngoài công việc.

Và em cũng đã thay đổi cách xưng hô rồi, không còn là mẹ con nữa, từ khi 12 tuổi em đã nói rằng muốn gọi tôi là chị thay vì mẹ hơn, dù gì tôi cũng chưa có già tới mức được trở thành mẹ của cô bé nhỏ hơn mình tí tuổi như thế này đâu, vì vậy cũng nhanh chóng đồng ý, còn Luna, có lẽ em ấy chỉ đơn giản là càng lớn càng hiểu biết nhiều thứ xung quanh hơn, và cũng không còn cái vẻ trẻ con kia nữa, em thật sự rất ra dáng một thiếu nữ rồi.

À, điều quan trọng nhất đã xảy ra trong 10 năm này có lẽ là nhờ sự tiến bộ cùng với may mắn đan xen, tôi cùng đồng nghiệp Stephen Wright, anh chàng từng tỏ tình với tôi đó, hoàn thành việc nghiên cứu sau khi qua tuổi 16, quang năng trong cơ thể của các quang nhân sẽ đi đâu, và quả thật là nó được trở thành dạng khí tản ra xung quanh nhưng với mật độ vật chất thể khí quá nhỏ, tới mức không ai để ý tới nhưng không có nghĩa là chúng biến mất, và tôi cùng mọi người trong phòng thí nghiệm đã phát minh ra "Light tube", một chiếc máy có hình dạng ống tròn nhưng rất to, loại có thể để vừa cả một con người vào trong cũng những chất bảo quản cần thiết cho một quang nhân có thể tồn tại bên trong mà qua được số tuổi định mệnh của mình.

Và Light tube đầu tiên tôi nghiên cứu đã thành công, quang nhân đầu tiên đã qua tuổi 16 và hiện đang là 17 tuổi 4 tháng nhưng lượng quang năng không sụt giảm quá nhanh và có thể duy trì đủ năng lượng cho các hoạt động cơ thể, nói một cách ngắn gọn là những quang nhân vốn luôn chỉ kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của họ sau 1 tháng kể từ khi mốc 17 tuổi được đánh dấu, giờ đây họ có thể sống lâu hơn với mức quang năng trong cơ thể đủ để thúc ép các tế bào hoạt động, và tôi với Stephen là hai nhà khoa học chính đã phát minh ra Light tube, công cụ cứu cả một tương lai của các nhà thí nghiệm khi nhờ vào nó, những quang nhân sẽ không gặp tình trạng lìa đời sau tuổi 17 và các nhà khoa học có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu về thứ quang năng này.

Quay lại với Luna, em chạy tới câu cổ tôi rồi nhờ thế mà đu lên theo, chân không chạm đất mà lơ lửng giữa không trung lắc lắc lư lư trong không khí bám được lên người tôi, có lẽ tôi so với con gái cũng khá cao đi, 1m82, nhưng mà bạn biết đấy, thế giới ngày càng thay đổi, dinh dưỡng và gen của loài người cũng được tiến hóa theo từng ngày, chuyện con gái 1m82 cũng không phải điều gì quá lạ lùng đâu, chỉ là hiếm người được như vậy thôi, đương nhiên là sau một thời gian thì gene của loài người được tiến hóa và thay đổi rất nhiều.

Vậy nên những chuyện như là bê vác vật nặng, nghiên cứu khoa học, làm chính trị đối với nữ hay là giặt giũ, nấu ăn, thậm chí kể cả sinh con đối với nam, mọi thứ đều đã được hiện thực hóa, với năm 5897 như tôi đang sống hiện nay, không còn rào cản gì giữa hai giới tính cả, những chuyện nam có thể làm, giới tính còn lại cũng có thể và ngược lại cũng vậy, trí thông minh trung bình của loài người cũng tăng lên đáng kể.

Chuyện không phải nhà một nhà lắp ráp robot nhưng vẫn có thể tự mình tạo một con robot dọn nhà đối với người bình thường không còn gì là quá lạ, nó giống như là việc đi mua một cách kệ sách tách rời ở cửa hàng về về nhà tự mình lắp ốc vít để trở thành một cái kệ sách gỗ đúng nghĩa vậy, việc lắp ráp và thực hiện những thao tác chuyên nghiệp cùng máy móc đã là việc bình thường đối với con người ở năm 5897 này rồi.

Mà sức khỏe của tôi cũng như vậy, một cô gái 16 tuổi đu lên cổ nhưng tôi lại cảm thấy thật chẳng khác nào như chỉ đang đeo cái khăn len lên cổ, hoàn toàn không có chút sức nặng nào, tôi bế Luna trên tay, em lọt thỏm trong vòng tay của tôi, mặc cho em bây giờ đã không còn là cô bé 6 tuổi năm đó nữa rồi, nhưng có lẽ so với tôi em vẫn luôn nhỏ bé và cần được bảo vệ như vậy, chỉ là tôi chưa từng nghĩ ra là bản thân mới là người được bảo vệ, cái cơ thể nhỏ bé của một cô gái 16 tuổi đã dành biết bao thời gian để bảo vệ tôi, để đưa tôi trở lại với thế giới này.

Tôi hất vạt áo của chiếc áo blouse trắng ra phía sau rồi ngồi trên cái ghế sofa đối diện với ba, hôm nay là một ngày trọng đại, tôi sẽ trình bày kết quả nghiên cứu và hiện thực hóa ước mơ rằng các quang nhân không còn cần phải hy sinh tính mạng của họ cho việc trích xuất năng lượng quang tử này nữa, nếu như được ở trong những Light tube đó, nhưng quang nhân có thể vẫn còn sống mà cùng lúc duy trì được lượng quang năng trong cơ thể, vẫn đều đặc có thể tích xuất tự cơ thể họ, nhưng đồng thời cũng giữ cho họ không phải chết.

-Tôi là Halcyon Elmes, hôm nay tôi xin phép trình bày về công nghệ mới kéo dài sự sống dành cho quang nhân: Light tube!
Người đã sinh ra tôi, ba ruột của tôi hiện đang ngồi đối diện đằng kia giờ không phải ba tôi, ông hiện tại chỉ là một nhà khoa học có tiếng tăm và đồng thời là viện trưởng của viện nghiên cứu này thôi, thứ tôi cần làm là cho ông thấy năng lực cùng với thuyết phục được ông dừng lại cái dự án trích xuất quang năng ở quang nhân tại tuổi 16, chỉ có làm như vậy mới là cách duy nhất để tôi có thể cứu được Luna.

Nếu như hỏi tôi nghĩ gì về Luna, có lẽ câu trả lời đầu tiên nảy lên trong đầu tôi chính là: thiên thần. Đúng thế, với tôi em chẳng khác nào một vị thần, một người mà cả đời này tôi cũng chẳng đời nào với tới được, sự thuần khiết thanh cao thoát tục của em khiến tôi thấy bản thân thật hèn mọn và nhỏ bé, kẻ đã vì cái gọi là lợi ích của thế giới mà đã tiễn không biết bao nhiêu quang nhân dành trọn niềm tin tưởng ở nơi tôi, hết người này tới người khác tới mức tôi thậm chí chẳng còn giọt nước mắt để mà khóc nữa.

Thậm chí bản thân cũng không rõ tôi làm như vậy có thực là vì đang giải cứu thế giới hay không, hay chỉ đơn giản là một con rối sống của viện trưởng, một kẻ mà sai đi làm việc sẽ đi làm việc, sai đi giết người sẽ đi giết người, và lần đó là ông sai tôi đi đưa những quang nhân vào cõi chết một cách chu toàn, tôi cũng đã làm theo. Nhưng lần này khác lắm, nó không còn là vì lí do tôi đang nói ra nữa, nó không phải vì mọi quang nhân đang ở trong viện nghiên cứu ROS mà tôi bù đầu vào tạo ra Light tube, nếu như nói chính xác lý do, có lẽ tôi thích việc lấy cái ý nghĩ cứu sống một mình em, một mình Luna là lý do hơn.

Cũng không rõ từ bao giờ, em thật khác hẳn với những quang nhân khác, nhưng người kia kẻ thì bi thương biết rõ số phần của mình và đợi chờ một tương lai tăm tối chỉ có sống như một con bò sữa chờ người khác vắt "quang năng", có kẻ lại là mỉm cười trong nước mắt mỗi khi nói chuyện với tôi, tôi sẽ an ủi sẽ nói rằng mọi chuyện đều ổn cả, sẽ không có gì xảy ra đâu, nhưng rồi đều tự mình tiễn họ vào phòng trích xuất, cái căn phòng cướp đi sinh mạng của hàng chục quang nhân đó.

Nhưng Luna, em rất hạnh phúc, em đau khổ vì mình bị mẹ bỏ rơi, vì ba mất trước cả khi em được sinh ra, vì người mẹ duy nhất của em sợ hãi em như sợ hãi thực thể ghê tởm nào đó, cũng đau khổ vì trong viện nghiên cứu ROS chỉ có em là khách biệt, chỉ có em là có quang năng hơn hẳn người khác, cũng chỉ có mình em là không thể tiếp xúc với các quang nhân khác mà phải ở riêng trong một khu vực riêng biệt để theo dõi năng lượng quang tử trong cơ thể, người duy nhất em được phép tiếp xúc là tôi, Stephen và một bác sĩ thường tới kiểm tra sức khỏe mỗi ngày.

Còn ba tôi, mặc cho ông để tâm biết bao nhiêu tới số năng lượng quang tử trong cơ thể em thì người đàn ông này còn chưa từng gặp mặt em lần nào, thứ duy nhất giúp ông cập nhật tình hình của vật thí nghiệm quan trọng nhất là qua con gái ruột của mình, chỉ có vậy.
-Halcyon Elmes, cô chắc bao nhiêu phần trăm Light tube sẽ hoạt động trên vật thí nghiệm đặc biệt Luna, cô bé đó không thể sử dụng những giới hạn thông thường như những quang nhân khác.

Tôi vuốt màn hình trên không trung sang một trang khác đầy những biểu đồ và dòng chữ:
-Ngài có thể thấy, mức nhiên liệu tối đa có thể được đo ở Light tube là...
Tôi ngồi vật xuống cái ghế sofa trong phòng, Stephen bước tới đưa cho tôi cốc café rồi ngồi bên cạnh hỏi:
-Sao rồi, đã thuyết phục được ngài viện trưởng chưa?
Tôi kéo miếng bịt mắt lên không trả lời, chỉ dùng ngón tay giơ ngón cái dấu hiệu thích với Stephen rồi đón lấy cốc café kia uống một ngụm, đuổi khéo:

-A Stephen, hôm nay cậu giúp tôi thử nghiệm mức H9348T cho Light tube nhé.
Tôi nghe thấy tiếng chân bỏ đi, một lúc sau là có người bước vào phòng, mùi hương của biển thoang thoảng quanh khoang mũi, là Luna sao, cái không khí đột điên ấm áp hẳn lên làm tôi ngồi dậy, kéo miếng bịt mắt lên trên:
-Luna, em đến rồi!

Em ngồi lên đùi tôi, mặt đối mặt làm tôi giật mình, em học đâu ra cách ngồi như này vậy, hình như hơi lạ rồi, nó giống cách ngồi của những cặp tình nhân hơn là với vật thí nghiệm và kiểm soát viên rồi đấy.
-Xuống nào Luna, chị muốn ngủ...
-Vậy chỉ ngủ đi, em sẽ ở đây giúp chị ngủ nhé, dù gì em cũng rất ấm mà, chị có thể ôm em.

Tôi yên lặng vòng tay qua kéo em nằm xuống cùng, nhưng mà ghế sofa nhỏ quá không đủ cho hai người cùng nằm, nên tôi kéo em nằm lên người tôi rồi cứ như vậy đan hai tay lại vào nhau thành một vòng tròn với em ở giữa, làm cho em không thể rời khỏi tôi rồi cứ như vậy mà ngủ ngon lành.
Lần tiếp theo tỉnh dậy đã là hình ảnh em đang giãy dụa tìm cách ra ngoài, hình như tôi ôm em suốt mấy tiếng đồng hồ rồi.
-Cho em đi vệ sinh đi mà, em không nhịn được nữa.

Tôi bật cười thả tay ra nhìn em chạy vọt đi, một lúc sau em quay lại, trên người là độc duy nhất một cái áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình tới tần giữa đùi, mà do rộng như vậy nên cúc áo đầu tiên của em cũng không đủ để che đi xương quai xanh và bờ vai trắng nõn ẩn ẩn hiện hiện sau cổ áo, tôi giật mình kéo em lại tôi lục lọi trong đống tủ quần áo của bản thân, cuối cùng thì lại chẳng có gì ngoài một chồng áo sơ mi quần jeans và áo blouse, tôi thở dài thườn thượt, chiều cao của tôi và em quá khác biệt.

Em chỉ có 1m60 so với tôi thì quá không vừa rồi, cuối cùng là lại phải khoác áo bên ngoài rồi bế em về phòng, tôi dạo này lạ lắm, tôi cảm thấy mình không thoải mái khi em lộ da thịt với xung quanh nhiều quá. Nếu như là ngày trước tôi sẽ không để tâm đến, chính là vì dù cho ngoài trời có bao nhiêu lạnh lẽo cùng toàn bộ nguồn nước đóng băng thì cơ thể em vẫn luôn ấm áp, nhưng bây giờ thì khác, em không biết lạnh, em cũng không được học về tình yêu, càng không được biết về những thứ như giới tính, tình dục hay những điều tương tự, cuộc sống của em chỉ lặng lẽ xoay quanh một động máy móc, sự đau đớn và ánh sáng mà ai cũng gọi nó là thứ cứu rỗi thế giới nhưng với em lại chẳng khác gì một loại gánh nặng mà bất đắc dĩ phải mang lên người nhưng không thể bỏ xuống.

Còn tôi, hình như sau 10 năm ở bên em cũng có thứ gì đó thay đổi rồi, là vì tôi ngày càng giống "con người" hơn hay là vì điều gì khác nữa, tôi biết vui buồn, biết cười biết khóc, biết giận giữ cũng biết cả hạnh phúc, nhưng không phải chỉ có cảm xúc là thứ tôi được học từ em, còn một điều gì đó nữa, nó lớn lắm nhưng tôi thật sự không thể nói ra một cách dễ dàng.
-Hal, I love you!

Tôi xoa đầu em, từ "yêu" này em đã nói với tôi rất nhiều lần, tôi cũng hiểu đó là cách em thể hiện sự biết ơn vì tôi luôn ở cạnh em, tôi cũng hiểu rằng với em từ này không có ý nghĩa gì khác ngoài cái danh nghĩa người chăm sóc và người được chăm sóc cả. Nhưng dù biết như vậy tại sao tôi vẫn không thể nào bỏ qua hình ảnh em ra khỏi đầu, hình ảnh một cô gái xinh đẹp 16 tuổi đầy thuần khiết lại xinh đẹp khiến vạn vật trên thế giới này đều vì em mà tỏa sáng rực rỡ, mặt trời kia dù không còn nhưng trăng vì em mà sáng vằng vặc, hình như tôi cũng vậy, đều là vì em mà bị làm cho ngây ngất.

Thở ra khói trong không khí giá lạnh, mũi tôi đỏ rực lên khi ở trên sân thượng, chỉ cần bước chân ra khỏi viện nghiên cứu đều cực kì lạnh, đáng lẽ là cái lạnh mà loài người không thể sống, chỉ có ở trong viện nghiên cứu ROS mới có những dụng cụ nhiệt độ để hỗ trợ loại người sống sót trong cái thời kỳ khắc nghiệt như thế này. Khăn quấn quanh cổ kín mít, tôi nghịch nghịch cốc nước café vốn nóng chỉ chưa đầy một phút ngoài trời đã trở thành khối băng cứng ngắc trên tay, tôi đợi em.

Luna chạy tới, vẫn là dáng vẻ mát mẻ đó với áo sơ mi trắng rộng thùng thình giấu quần, tôi coi như không để ý đến việc em ăn mặc như vậy trong thời tiết này, dù gì em cũng không thể nào thấy lạnh, mà lý do chính hơn nữ chính là vì em nói không thích mặc quá nhiều đồ, thấy rất vướng víu.

Nhưng chính vì bao nhiêu năm em chỉ mặc đồ trắng như vậy nên hình như thứ ánh sáng quang năng kia phát ra từ cơ thể em ngày càng rực rỡ và tỏa sáng hơn thì phải, tôi thấy em bây giờ chẳng khác nào một thiên thần đã mất đi đôi cánh mà phải sống ở trần gian này cả, em thuần khiết và thanh cao tới nỗi tôi khi này thật chỉ muốn quỳ xuống chân em hôn lên bàn chân trần đầy tôn kính, tôi cũng không rõ tại sao nữa, hay là bởi vì tôi biết mặc cho bản thân đang có bao nhiêu tình yêu thương cùng mong muốn bảo vệ em thì chẳng qua đều là chỉ một cách nào đó dẫn em về với cái căn phòng dây rợ có thể lấy đi sinh mạng của em cả mà thôi.

-Wéi laang waart Dir op mech? Loosst eis daten! (Chị đợi em có lâu không? Chúng ta hẹn hò nào!)

Tôi mỉm cười, hẹn hò, ừ thì cứ coi như là thế đi vậy, theo nghĩa nào đó cũng khá đúng mà phải không, tôi và em từ khi nào lại bắt đầu hay "đánh lẻ" sau mỗi giờ kiểm tra mà trốn lên tầng thường, mặc cho nơi này gió hun hút cùng với cái lạnh như muốn cắt da cắt thịt như thế này, tôi vẫn không hề ngần ngại ở đây đợi em, kiểm tra sức khỏe xong tôi sẽ ăn trưa cùng em ở nơi này, chỉ cần em ngồi cạnh tôi thôi, thế là quá đủ hạnh phúc rồi.

Ngoài sự thật rằng quang năng phát ra từ em khiến tôi không còn thấy lạnh nữa, nhưng chính là sự hiện diện của em mới khiến trái tim tôi đều được sưởi ấm, nó không còn khô khan như khi tôi chỉ biết vùi đầu vào nghiên cứu và đống mẫu thí nghiệm nữa.
-Luna, em có sợ việc sống nhưng không có ý thức không?
Em nghiêng đầu nhìn tôi, rồi trông như em đang cố gắng suy nghĩ gì đó vậy, quay sang tôi trả lời dứt khoát:

-Sợ chứ, sống mà không biết chuyện gì theo ngôn ngữ của chị là "sống thực vật" phải không? Em không muốn như thế đâu...

Tôi gật gù, đúng vậy, mặc cho Light tube là một loại dụng cụ được tôi tạo ra để kéo dài sự sống cho quang nhân, nhưng quang nhân ở trong Light tube hoàn toàn không có ý thức gì về thời gian này cả, không thể nhìn, không thể nghe không thể nói, thứ duy nhất họ có thể cảm nhận được là một khoảng không gian tăm tối vô tận, nơi mà mỗi một khoảng thời gian cụ thể trong một tháng đều bị trích xuất quang năng, nơi mà cơ thể tính mạng và tương lai của họ chỉ gói gọn trong một cái ống thủy tinh lớn cùng với ngày tháng dài dằng dặc chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, trở thành thứ gia súc bị loài người vắt kiệt qua từng thời gian.

Điều này nhiều khi làm tôi tự hỏi, có phải tôi mới chính là kẻ đã đưa kết cục của quang nhân ngày càng vào ngõ cụt hay không, liệu những quang nhân đó có vui vì được kéo dài sự sống bằng cách này hay không, tôi thậm chí còn không thể hỏi ý kiến của những người phải bước vào Light tube, bởi vì tôi chỉ là một nhà khoa học, một kẻ thậm chí còn không biết rằng việc các quang nhân bước vào cõi chết hay sống một cuộc đời chẳng khác nào gia súc bị con người dần dần vắt kiệt mới là tốt hơn.

- Seni seviyorum, Hal! (Em yêu chị, Hal)
Tôi giật mình gõ đầu Luna, em từ bao giờ học được mấy thứ này thế kia, tất nhiên tôi biết em đã được học nhiều thứ tiếng tại ROS này, trong đó cũng có thể bao gồm tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, bởi vì các nhà khoa học ở ROS rất đa dạng chủng tộc và quốc gia, chẳng có gì lạ nếu như em biết nói câu "tôi yêu em" bằng nhiều thứ tiếng cũng không phải điều bất bình thường, chỉ là có lẽ tôi hơi tò mò tên ngốc nào lại đi dạy em nói câu "tôi yêu em" mà không phải bất cứ câu nào khác kia cơ chứ.
-Luna, em yêu chị theo cách nào? Như chị em, mẹ con?

Em nghiêng đầu nhìn tôi bỗng nhiên tiến tới ghé sát vào mặt tôi khiến tôi giật mình theo phản xạ mà ngửa đầu ra sau liền cộc đầu phải cái lan can bằng sắt ở trên sân thượng u lên một cục. Tôi đẩy em xa ra một chút rồi xoa đầu em:
-Em làm gì thế, giật cả mình.

Em lần này gạt bàn tay tôi ra rồi trèo lên ngồi trên hai chân tôi, khuôn mặt trắng như sứ trước mặt tôi hình như đang hồng dần lên thì phải, do lạnh sao, nhưng mà em thì đâu thể nào lạnh, Luna dùng một tay che mắt tôi, bàn tay nhỏ bé của em vốn chẳng thể nào che được hết tầm nhìn của tôi, qua những kẽ tay của em tôi thấy Luna đang ngại ngùng mấp máy môi gì đó.

- Я люблю тебя! (Nga) Mi do prami! (Lojban) Afekrishalehou! (Ethopia) (Em yêu chị!)
Tôi giật mình dùng tay đặt một ngón trỏ lên miệng em, thì thầm:
-Em... học đâu ra mấy câu đấy thế... Nghe này, em chỉ nên nói điều đó với người mình yêu thôi.
-Tara ma māyā garnē timī hau. (Nhưng chị là người em yêu mà.)

Tôi không biết từ bao giờ Luna lại biết nói những câu này, càng lớn em ấy càng tiếp xúc với nhiều người trong viện nghiên cứu hơn, em cũng được học đọc học viết, bởi vì em là vật thí nghiệm quan trọng nhất của ROS, nên họ cho phép em được sống như một con người, em được ăn đồ ngọt, được ăn đồ cay hay những đồ không tốt cho sức khỏe, em được học đọc học viết, em cũng được phép chơi gấu bông hay thứ gì đó tương tự khi còn nhỏ, trong khi những quang nhân khác hầu hết đều dành cả cuộc đời ngắn ngủn 16 năm của họ trong căn phòng chật hẹp và đều đặn mỗi tháng đều bị những nhà khoa học với cái danh nghĩa cứu thế giới mà làm đau họ, mà trích xuất thứ năng lượng cơ thể của họ ra.

-Luna, em yêu chị theo mối quan hệ nào? Em hiểu điều chị muốn nói chứ?
-Ano, chápu. (vâng, em hiểu mà).
Em đứng lên, đứng ra giữa sân thượng, làn gió lạnh thổi qua làm tôi run lên bần bật, chỉ còn không được ở gần em, không khí liền ngay lập tức trở lại cái nhiệt độ muốn đóng băng từng tế bào trong cơ thể của tôi như trước, em đứng đó, mái tóc trắng bay phấp phới trong không khí, em mỉm cười chắp hai tay sau lưng quay mặt về hướng khác:

-Em yêu chị, như cách Stephen từng nói điều đó vào 10 năm trước.
Stephen? Em ấy nhìn thấy cậu đồng nghiệp đó tỏ tình tôi sao, đó là loại tình cảm yêu đương theo kiểu lãng mạn mà đúng không, một kẻ chỉ biết đến có khoa học như tôi thực sự không có kinh nghiệm trong chuyện này, mặc kệ cho bao nhiêu phản ứng trong 10 năm nay có bội phần thể hiện ra tình cảm của tôi và em không phải là của kiểm soát viên với vật thí nghiệm, tôi thừa nhận mình đã khó chịu khi thấy em ăn mặc lộ da thịt quá nhiều khi nói chuyện với Stephen, hay thậm chí còn tranh giành công việc của Tom khi vị bác sĩ kiểm tra hàng ngày của em nói em phải cởi đồ đề kiểm tra toàn diện.

Tôi biết đó là một điều rất bình thường, và tôi cũng càng là chưa phải thấy em khỏa thân, với những nhà khoa học như chúng tôi và vật thí nghiệm như các quang nhân, không có gì là lạ khi bọn họ khỏa thân cả, đó là điều kiện tối thiểu để thực hiện kiểm tra sức khỏe một cách chuẩn xác, chỉ là như thế thôi.

Nhưng kể cả tôi biết điều đó, tại sao tôi lại không muốn một ai khác thấy cơ thể em, không muốn một ai nói chuyện với em, kể cả ba, tôi càng không muốn ông ấy rồi sẽ có ngày đưa em trở thành cái thứ gọi là năng lượng cứu thế cho thế giới này cả, những nhà khoa học khác như thế nào tôi không rõ, nhưng bản thân tôi đi theo con đường này toàn bộ đều là do ba, vì tôi ngưỡng mộ ông, và cũng chính là vì tôi cảm thấy bản thân có tài năng trong lĩnh vực này, chỉ có vậy.

Nhưng tôi chưa bao giờ biết ơn vì mình đã là một nhà khoa học tới như vậy, cho đến khi tôi hoàn thành Light tube, thứ công cụ giúp kéo dài mạng sống của quang nhân, tôi đã phần nào hy vọng nếu như không thể cứu được em, vậy tôi sẽ cho em luôn sống vĩnh viễn trong hình hài của một cô bé 16 tuổi ở trong ống nghiệm, chỉ cần có em thôi là đủ.

-Hal, miluješ mě? (Hal, chị có yêu em không?)
-Beeni mo nife re! (Có, chị yêu em!)

Tôi không biết vì cái lí do gì mà cách tôi cùng em thể hiện tình cảm với nhau nó lại phải đa dạng ngôn ngữ như thế này, nhưng có lẽ do tiếng anh là quá sức khi kẻ khô khốc chẳng biết gì ngoài những công thức hóa học như tôi thể hiện tình cảm của mình một cách thắm thiết chăng.

Quả thật vậy, nếu như phải tôi từ yêu bằng tiếng mẹ đẻ, chắc tôi sẽ ngại đến chết mất, có những thứ hóa ra tiếng mẹ đẻ của bản thân lại chính là rào cản nhỉ.
Mọi thứ sau đó tôi không rõ, nó vẫn như thường ngày thôi, chỉ có điều duy nhất khác là tôi thay vì luôn ôm ấp lấy em, thì giờ em đã chủ động nắm tay tôi rồi, cái tình yêu giữa kiểm soát viên và vật thí nghiệm, thứ tình yêu đáng lẽ không nên được tồn tại đối với một viện nghiên cứu quan trọng như thế này, nhưng nó thực sự đã xảy ra rồi.

Vậy mà đã gần 1 năm nữa trôi qua, hiện giờ tôi đã gần 39 tuổi rồi, một năm qua là quá hoàn hảo cho việc hoàn thiện nốt Light tube, mà hôm nay cũng chính là ngày mà Luna, người tôi yêu sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, tôi không rõ biết bao nhiêu thế hệ nữa mới có thể khiến cho loài người trở lại như cũ, hay là giúp cho mặt trời được hồi sinh, điều duy nhất tôi biết hiện tại là trong màn đêm tăm tối ngoài trời kia, cái thế giới nơi không có mặt trời này, nhưng với tôi, sự tồn tại của em đã chính là mặt trời rồi.

Ba tôi bước tới gần đưa cho Luna một viên thuốc, đó là thuốc ngủ, em sẽ đi vào giấc ngủ mà không biết điều gì đang chờ đợi phía trước cả, thậm chí trước đó, vào 10 năm trước việc các quang nhân toàn bộ đều phải chết ở tuổi 16 tôi cũng không nói cho em, cũng như các quang nhân khác, em đều hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của tuổi thọ ngắn hạn bản thân, em vẫn thường hay hứa hẹn nếu lớn hơn nữa em sẽ cao bằng tôi, sẽ có thể vui vẻ mà cùng nói chuyện với tôi như hai người trường thành, hay là một ngày nào đó tôi có thể ngắm bầu trời với cực quang cùng em, đâu biết rằng khi đó tôi đã đau khổ nhiều như thế nào mỗi khi em nói như vậy, bởi vì tôi biết thứ chờ đợi em không có tương lai nào là sáng lạn như thế, nó chỉ toàn chết chóc.

Nhưng bây giờ thì ổn rồi, tôi có thể duy trì sự sống của em, dù cho sự sống hay là chết giả tôi cũng không rõ, nhưng ít nhất có lẽ tôi nghĩ cũng sẽ tốt hơn rằng tôi phải nhìn thấy sự ra đi của em ngay trước mắt.
-Hally, con đã làm ra Light tube, có động lực gì không?

Ba hỏi tôi khi tôi thấy em đang được một nhóm nhà khoa học đưa đống dây bảo quản đó qua miệng em, mặc cho ba có hỏi gì hình như tôi đều nghe không ra, tôi tiến tới chỗ bọn họ rồi gạt những người đó ra, tự mình đặt chỗ dây đó vào cổ họng em, lại chầm chầm tìm mạch máu và huyệt quan trọng để cắm dây vào, cuối cùng tôi đặt ống thở trên miệng và mũi của em, từng hoạt động đều rất nhẹ nhàng và thuần thục.

Ba chỉ yên lặng đứng sau nhìn tôi, ông không nói gì, cũng không ngăn cản hành động của tôi, có lẽ ông tuy là một nhà khoa học lạnh lùng cả đời chỉ biết có công việc, nhưng phần nào đó ông cũng giành tình yêu cho mẹ, biết đâu ông ấy đã biết thứ tình cảm giữa tôi và Luna rồi, nhưng dù có là lí do gì tôi cũng mặc kệ, chỉ cần biết bây giờ nếu như tôi có thể ở bên em giây phút nào, nó chính là điều khiến tôi hạnh phúc nhất.

Sau khi cơ thể của em được đặt vào trong Light tube và đóng cái nắp lớn xuống, tôi bấm nút, trong căn phòng chỉ có duy nhất ánh sáng xanh phát ra từ cái Light tube của em, tôi thấy Luna, người con gái tôi yêu, và cũng là người đầu tiên khiến tôi định nghĩa được từ yêu lơ lửng trong ống nghiệm mà bản thân đã làm ra, mắt em nhắm nghiền, cả cơ thể xinh đẹp ở đó tuy gần mà cũng thật xa, tôi lại chẳng thể nào chạm được vào em nữa rồi.

Nhiều năm sau...
-Hally, ta yêu con, nhưng ta thậm chí còn yêu Emily nhiều hơn tất cả... Nhưng bây giờ ta lại sắp được gặp mẹ con rồi, ta ở nơi này đợi trước, nhưng trước khi tới gặp chúng ta, con phải để lại cho thế giới này được thấy tình yêu của con đã làm nên điều gì.

Đó là câu nói cuối cùng của George Elmes, nhà khoa học đại tài, viện trưởng của viện nghiên cứu ROS nổi tiếng, được gọi là người tạo ra nguồn năng lượng mới cho nhân loại, và cũng là ba ruột của tôi. Có lẽ đối với tôi ông chỉ là một nhà khoa học lạnh lùng chẳng bao giờ chịu nhìn ra bất cứ điều gì xung quanh ngoài đống công trình nghiên cứu của mình cả, nhưng có lẽ trong mắt ba, tôi vẫn là đứa con gái ông yêu thương nhất, ông thậm chí cũng chưa từng nói gì về việc tôi đã có tình cảm với Luna, một vật thí nghiệm, thậm chí còn là một quang nhân nữa, thứ làm loài người khinh bỉ ghê tởm, bởi vì nó không cùng giống loài của họ, và bởi vì cơ thể của họ luôn phát ra ánh sáng, thứ làm chói mắt những con người như chúng tôi.

Ông cũng không nói gì cả về việc tôi cần tìm kiếm đối tượng để sản sinh thế hệ sau hay tích hợp gene của các nhà khoa học nữa, mặc dù trong giới có rất nhiều người nói với ông rằng ông nên để cho tôi cưới và sinh con với một nhà khoa học khác để sản sinh thế hệ sau với bộ não tuyệt vời, nhưng ba luôn từ chối tất cả những đề nghị đó, ba nói rằng tôi đã có tình yêu của mình, và nó còn quý trọng hơn bất cứ loại tài năng nào mà "thế hệ sau" có thể mang lại cho loài người.

Ông tin tưởng tôi có thể đủ năng lực biến thứ tình yêu đó trở thành khoa học và trí thông minh, ba có thể là người cha tệ hại trong mắt những người khác, một người cha chưa từng nói chuyện với con gái bất kỳ điều gì khác ngoài công việc, chưa từng đến thăm mộ mẹ, chưa từng gặp bất kỳ ai trong gia đình nếu như đó không phải là nghĩa vụ. Nhưng có lẽ bây giờ tôi đã hiểu rồi, chỉ đơn giản là ba không biết cách thể hiện sự yêu thương của bản thân mình ra mà thôi, vậy nên ba sử dụng khoa học và tài năng của mình cả cuộc đời dành cho việc nghiên cứu và thí nghiệm, nhưng đó chính là cách bạn thể hiện tình yêu với mẹ, với tôi, và thậm chí là cả với Luna nữa.

Sau đó là chuỗi ngày đối với tôi chính là thứ mơ hồ, nhưng cũng rõ ràng nhất, nó thật giống với tên của em, Luna, ngoài nghĩa là mặt trăng trong tiếng Latin nó còn có nghĩa là ảo ảnh trong tiếng Nhật nữa, và có lẽ đây chính là thời gian "ảo ảnh" nhất với tôi khi hình bóng của em xuất hiện khắp mọi nơi.

Trong căn phòng ngủ cũ kĩ kia nơi em và tôi cùng nắm tay nhau hàng tối mà không biết chán, trên tầng thượng nơi em nói yêu tôi, thậm chí kể cả phòng kiểm tra sức khỏe nơi tôi lần đầu biết cảm giác ghen vì có người chạm vào em, hay là phòng thể dục nơi tôi đỡ em mỗi khi kết thúc lộ trình, mọi nơi tưởng chừng như chỉ có mùi của hợp kim và tiếng ồn ào của máy móc chạy ngày đêm, giờ đây tôi lại thấy em, mùi hương của biển vừa ấm áp lại cũng đồng thời rất thanh mát của em, và kể cả giọng nói trong trẻo kia của em nữa, mọi thứ đều in sâu vào tâm trí tôi, khiến cho mọi thứ xung quanh đều không thể thiếu em.

Tôi dành cả cuộc đời còn lại cho nghiên cứu, ba tôi mất lúc tôi 67 tuổi, năm 5926, 29 năm sau khi em được đưa vào Light tube, và phần thời gian còn lại của tôi chính là nghiên cứu tạo ra mặt trời, nói đúng hơn nó chính là kế hoạch hồi sinh mặt trời.

Năm cuối đời của tôi hình như là dành toàn bộ bên giấy tờ và công thức các chất hóa học dùng để tạo nên một mặt trời mới, tôi cũng không rõ là mình đã ngất và gục xuống mặt bàn từ khi nào, nhưng giọng nói cuối cùng tôi được nghe thấy là của Stepson, con trai của Stephen, giờ thì cả gia đình của Stephen Wright đều là đồng nghiệp của tôi rồi, nhưng bỏ qua chuyện ấy.

Có lẽ anh ấy thật sự là đồng nghiệp tuyệt vời nhất mà tôi từng biết, bởi vì nhờ có sự giúp đỡ của anh tôi thực sự đã hoàn thành việc nghiên cứu ra toàn bộ các chất cần phải có để tạo ra một mặt trời mới, một công trình nghiên cứu khoa học mà không ai nghĩ là một cuộc đời ngắn ngủn của con người có thể làm xong, nhưng tôi thực sự đã hoàn thành nó rồi, chỉ là giây phút cuối đời của tôi hình như hơi nhàm chán thì phải, vây quanh tôi không phải gia đình con cháu hay ai cả, chỉ có đống giấy tờ cùng tài liệu và hằng hà sa mẫu thí nghiệm chất hóa học rải rác trên bàn mà thôi.

Luna... phút cuối đời của tôi là chết cạnh em, bàn làm việc của tôi được đặt trong căn phòng đó, nó vừa là để tôi có thể theo dõi tình trạng của em, mà lý do chính vẫn là để được thấy em hàng ngày, tôi từ một phụ nữ 38 tuổi rồi dần trở thành một người đứng tuổi, cuối cùng là trở thành bà già tóc bạc trắng ở đây này, nhưng em thì ở trong ống nghiệm lớn kia vẫn luôn mang hình dáng của cô bé 16 tuổi ngày nào, em vẫn là em, với cái vẻ đẹp thuần khiết thanh cao như một thiên thần hạ phàm và mất đi đôi cánh trắng ấy, em cho tới hơi thở cuối cùng vẫn là thứ duy nhất khiến tôi nuối tiếc, tiếc vì chưa thể làm ra một thế giới có em.

Nhưng không sao cả, bởi vì tôi tin các thế hệ nhà khoa học sau chắc chắn sẽ dựa trên những gì hôm nay tôi làm ra để mà tạo nên mặt trời, hồi sinh được thứ đó rồi người ta sẽ có thể tìm cách đưa em trở ra ngoài, em sẽ tồn tại ở một thế giới mà nơi đó đó cánh đồng hoa thật nhiều màu sắc, có ánh nắng vương trên mái tóc trắng của em, có những hạt mưa rơi trên đôi tay trắng trẻo kia của em, là nơi em có thể được đến trường đi học như những con người khác, là nơi em phải che mắt mỗi khi nhìn lên trời vào mùa hè, thay những vì sao rộng lớn và mặt trắng sáng rực kia là mặt trời chói rọi lên đôi mắt em.

Là lần đầu em được nhìn thấy mọi người không mặc đồ mùa đông, là khi thế giới này không còn tình trạng mỗi lần thở đều ra khói lạnh nữa, cũng sẽ không còn một hình ảnh em đứng trên sân thượng lồng lộng gió mà trải dài xung quanh chỉ là một mảnh đất trống gồ ghề xấu xí, nơi đó sẽ được thay vào là một thành phố tấp nập đông vui nhộn nhịp, là nơi em có mỉm cười trong hạnh phúc chứ không phải đau đớn mỗi ngày như ở nơi này.

Đôi mắt của tôi cứ thế nhắm dần lại, giọng nói của Stepson văng vẳng bên tai, có lẽ ra đi như thế này có hơi để lại nhiều gánh nặng cho Stephen nhỉ, nhưng không sao tôi tin anh sẽ hoàn thành được dự án này mà, cái ngày mà em được hạnh phúc kia tôi tin rằng anh sẽ khiến cho nó xảy ra, dù cho có mất bao nhiêu thời gian đi nữa điều đó chắc chắn sẽ thành sự thật...

Một vài giọt nước mắt mằn mặn trên đầu lưỡi, tôi không rõ tại sao mình lại khóc, một cuộc sống hoàn hảo của tôi tới mức này rồi, tôi sống với cái danh hiệu là nhà khoa học đại tài nữ giới đầu tiên trên thế giới với công trình nghiên cứu hồi sinh mặt trời một cách xuất sắc Halcyon Elmes, ai cũng tôn trọng và biết ơn tôi, vậy mà tại sao tôi lại buồn như thế này, sao tôi không thể được ôm em ở trong vòng tay chứ, người con gái đầu tiên và cũng là người cuối cùng tôi biết đến từ yêu.

- Te quiero, Luna! (Chị yêu em, Luna!)
Tôi nằm nghiêng một bên nhìn vào Light tube với hình bóng của em giờ đây qua con mắt già nua của tôi mờ mờ nhạt nhạt như một luna (ảo ảnh), tôi muốn được ở bên cạnh em tới giây phút cuối cùng, cảm ơn em, người con gái đã giúp tôi trở thành con người đúng nghĩa, giúp tôi biết rằng mình cũng có cảm xúc, có tình thương và cả tình yêu nữa.

Một khoảng không màu đen, tôi không biết mình ở trong khoảng không tăm tối đó bao lâu rồi nữa, nơi đó không có gì ngoài một mảng màu đen cả, trần hay sàn nhà, tường hay gì đó đều không có, cứ như tôi đang tôi lơ lửng giữa vụ trụ vậy, hoàn toàn chỉ có một màu đen tuyền.

Tôi mở mắt ra, mở mắt sao, tại sao tôi lại có thể mở mắt? Tôi yên lặng nhìn xung quanh mình, một bóng dáng mờ mờ ảo ảo nào đó ở trước mặt mình, xung quanh tôi cũng mờ nhạt y như vậy, tôi không thấy gì cả, một cơn buồn ngủ bất chợt kéo đến, tôi lập tức chống đỡ không nổi mà ngủ mất. Lần tiếp theo vẫn là khung cảnh đó, mắt của tôi hình như nhìn rõ hơn một chút rồi, tôi thử giơ tay mình lên trên, tại sao cơ thể của tôi lại nhẹ bẫng như đang bay trong không trung thế này, lại thêm một cơn buồn ngủ nữa.

Tiếp theo, tôi bắt đầu phân biệt được màu sắc, tôi thấy cảnh mình có những đường kẻ màu đen, cơ thể vẫn lơ lửng như vậy, nhưng đồng thời cũng rất nặng nề, não bộ tôi nhức lên liên hồi và rất khó chịu, lại lần nữa tôi bị cơn buồn ngủ xâm chiếm. Cứ như vậy mỗi lần tỉnh dậy hình như mắt tôi lại nhìn rõ hơn một chút, nhưng có gì đó thay đổi, ký ức của tôi... không có, nó chỉ là một mảng trống không. Tôi không biết bản thân là ai, tại sao tôi có thể nghĩ được như thế này, nhưng chính bản thân mình thì lại không thể nhớ.

Không rõ là lần thứ bao nhiêu tôi liên tục tỉnh dậy và ngất đi rồi, mọi chuyện cứ liên tục lặp lại, cho tới khi tôi đã có thể nhìn được thứ gì trước mắt, là một người phụ nữ với ngoại hình làm tôi không thể không ấn tượng, mái tóc màu trắng mượt mà thẳng buộc gọn gàng phía sau đầu, bộ quần áo màu trắng kia càng làm nổi bật vẻ đẹp đến ná thở của người phụ nữ này, người đó hình như không có tròng mắt thì phải, sao mà trắng nhợt thế kia, nhưng môi của người đó lại rất đỏ, nhìn người phụ nữ đó thật chẳng khác nào thiên thần hạ phàm cả, với tôi, cô ấy thật hoàn hảo và tuyệt đẹp.

-Hal! Hal!
Người phụ nữ đó cất tiếng, tôi không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi tỉnh dậy rồi lại ngất đi rồi, nhưng lần này tai tôi bắt đầu nghe được những tiếng động xung quanh, và thứ âm thành đầu tiên tôi nghe được từ người phụ nữ trắng toát xinh đẹp trước mắt kia là "Hal", người đó gọi ai thế, tôi sao?

Tôi nhìn xuống bản thân, tại sao tay tôi lại ngắn thế này, cả cơ thể này nữa, sao nó ngắn tũn thế này, cứ như trẻ sơ sinh vậy, và người phụ nữ trắng kia thấy tôi phản ứng với lời nói của cô ấy hình như rất vui vẻ, người ấy thậm chí còn chạm hai tay vào tấm kính trước mặt tôi mà bật khóc, tôi đã làm gì để một người phụ nữ xinh đẹp như thế này khóc sao, vậy thì đúng là tôi tồi tệ thật đấy. Lại một lần nữa tôi ngất đi, những lần tiếp theo tỉnh dậy thì tôi đã không còn ở trong cái lồng kính hình tròn với đống dây dợ quấn quanh người kia nữa rồi, hình như tôi đang nằm trên sàn thì phải, vì trước mặt tôi là trần nhà cơ mà.

Từng ngày trôi qua, cứ như có thứ gì đó đang cố gắng mổ não tôi ra mà chui vào vậy, người phụ nữ trắng kia vẫn thường xuyên ghé thăm tôi, người đó mặc một cái áo khoác màu trắng, mà sao tôi lại quen thuộc với cái áo đó đến thế kia chứ. Nhưng người phụ nữ đó mới là người làm tôi bận tâm, tôi từ một đứa trẻ sơ sinh và lớn dần lên, các ký ức tràn ngập não bộ của tôi khiến nửa đêm tôi thường xuyên bị đau đầu và buồn nôn, người phụ nữ đó lại chẳng ngần ngại vội vàng chạy tới mà ôm chặt lấy tôi, cứ liên tục gọi một cái tên "Hal".

-A...a...?
Tôi mở miệng, cất tiếng nói được rồi, nhìn người phụ nữ tóc trắng trước mặt kia thật sự rất hạnh phúc, người đó ôm chầm lấy tôi rồi nói với tôi bằng thứ tiếng gì đó mà tôi không hiểu nổi, nó khác với những gì người đó hay nói chuyện với những người khác ở đây, những người cũng mặc cái áo khoác trắng đó. Tôi dựa đầu lên ngực cô ấy, cái mùi nồng nặc xộc thẳng lên mũi, tôi nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đó, tôi không biết tại sao thứ mùi này rất nồng và khó chịu, nhưng tôi lại cảm thấy quen thuộc đến kì lạ, cứ như là tôi đã từng dành cả cuộc đời để ngửi cái mùi này rồi vậy.

-A... pa... ma...
Tôi chập chững nói những âm vần kép khó khăn hơn, tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn nói đến như vậy nữa, là do sự hiếu kì của trẻ con sao, nhưng tôi vẫn chẳng nhớ gì cả, nó vừa có gì đó rất quen thuộc, lại đồng thời cũng thật xa lạ, tên tôi là gì nhỉ, mỗi khi ôm tôi người phụ nữ trắng toát đó rất hay nói từ "Hal", đó là tên tôi sao, tên tôi là Hal?

-Tên bé là Halcyon, Halcyon Elmes, đợi chút nữa cho tới khi não bộ đủ lớn để chứa toàn bộ ký ức thì khi đó bé sẽ nhớ ra mọi thứ thôi, đợi nhé. À phải rồi, tên chị là Luna, Luna Elmes... lấy theo họ chồng đấy.

Người phụ nữ tóc trắng đó thấy tôi nghiêng đầu đầy khó hiểu liền giải thích thêm câu sau, họ chồng à, tôi cũng không rõ nữa. Những ký ức rời rạc gì đó cứ liên tục sượt qua não bộ của tôi, tôi dạo này thường xuyên cảm thấy đau nhức đầu, cả cơ thể mệt mỏi, não như bị ai đó cưỡng chế bổ làm hai vậy, một hình ảnh cô bé nhỏ nhắn chỉ cao đến ngực mình đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà to lớn, mà nơi đó lạ lắm, nó chỉ có màn đêm cùng với ảnh sáng từ cái quả cầu hình tròn màu trắng kia.

Mà mỗi khi cô bé đó nhìn về hướng quả cầu đó, nó lại sáng lên thêm rất nhiều, cứ như quả cầu hình trong và những chấm trắng trên bầu trời đêm kia vì cô bé ấy mà tỏa sáng rực rỡ vậy, thậm chí cô bé đó còn phát sáng nữa cơ chứ, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp mỗi khi nhìn thấy cô bé ấy.

Mà cô bé ấy... lại rất giống người phụ nữ tóc trắng, cô bé đó có một mái tóc màu trắng tuyệt đẹp, cái màu trắng không phải loại màu bạc hay bạch kim đâu, nó là cái màu trắng của sứ vậy, trắng tới nỗi nếu như phải so sánh, có lẽ đó chính là vẻ đẹp của thiên thần chăng.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, tôi không rõ đã bao lâu rồi nữa, nơi này là một căn phòng rộng lớn với cái cửa sổ chạm đất, mà ngoài cửa số lại rất tươi sáng, nơi đó có một quả cầu màu trắng nhưng rất rực rỡ, nó làm cho khung cảnh xung quanh đổi màu hoàn toàn, dưới cửa sổ có cả những cục bông tròn trong máu trắng mà mỗi khi có một cơn gió lùa qua cục bông đó sẽ rải những cục bông con của nó đi khắp mọi nơi, tôi say mê ngắm thứ đó mãi không chán, cho tới khi người phụ nữ xinh đẹp đó... Luna, cô ấy bước vào ôm lấy tôi từ phía sau:

-Ngày đó chị cũng rất hay ôm em như thế này, chị mau lớn nhanh đi, thế giới này đã có mặt trời, có hoa, có cầu vồng, thậm chí vào ban đêm có cả cực quang nữa đấy, chị mau lớn và hãy ôm em như thế một lần nữa đi. A bé không hiểu gì đâu nhỉ, thôi không sao cả.
Luna thì thầm vào tai tôi, tôi vẫn không nói gì cả chăm chú ngắm cục bông màu trắng đang di động trong không khí kia.

-Bé ngắm gì thế, à... là hoa bồ công anh... Nhưng bé đừng ngắm nó nữa, ngắm chị đi, chị không phải cũng rất xinh đẹp như bông hoa đó sao, không, thậm chí còn xinh hơn nữa cơ mà, chỉ nhìn mình chị thôi nhé?

Luna xoay người tôi lại, bắt tôi phải nhìn đối diện với người đó, tại sao cô ấy lại khóc, tôi đã làm gì sai sao, tại sao cô ấy khi khóc, nước mắt lại phát sáng lên thế?

-Hal, jeg elsker deg, elsker deg så mye! (Hal, em yêu chị, yêu chị nhiều lắm!)
Tôi nghiêng đầu, người này nói tiếng gì thế? Tôi không hiểu thứ ngôn ngữ này, nhìn người phụ nữ đó cười nhưng đôi mắt lại ánh lên sự buồn bã rồi xoa đầu tôi. Mỗi đêm người đó đều nằm cạnh tôi, mỗi đêm đều kể chuyện cho tôi nghe, về một con sói ăn thịt người bà, về chàng hoàng tử đẹp trai hôn một nàng công chúa ngủ say sau khi bị cây kim đâm vào ngón tay, hay là câu chuyện về một con quái thú bỗng nhiên biến thành chàng hoàng tử đẹp trai sau khi được một cô gái yêu.

Chúng tôi nói những câu chuyện chẳng hề ăn nhập gì với nhau, chỗ nào cũng câu cú lộn xộn, hỗn loạn tùm lum lên cả, nhưng không hiểu vì sao nó lại làm tôi thấy rất vui, người phụ nữ này khi nói chuyện với người khác thì rất tốt bụng tử tế, nhưng sao mỗi khi nói chuyện với tôi cô ấy lại như đang bộc lộ những mặt khác của bản thân ra, cô ấy bắt đầu trẻ con hơn, cũng nói nhiều hơn, và đa số chúng đều chẳng có liên kết gì với nhau cả, nhưng tôi vẫn thấy rất hạnh phúc, cái sự kì dị này có lẽ vì vậy nên chỉ cần để hai chúng tôi tận hưởng nó mà thôi.

-Bаша імя выдатнае! (Tên của chị rất đẹp!)
Tôi mỉm cười:
-дзякуй. (Cảm ơn)
Hình như nó như một trò chơi đối với tôi vậy, ký ức dần dần quay trở lại, tôi và cô bé tóc trắng đó rất hay làm việc này, chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau bằng nhiều thứ tiếng, thậm chí còn có trò chơi rằng hai người mỗi người phải nói một thứ tiếng khác nhau trong mọi cuộc trò chuyện, và ngôn ngữ của câu đó không được lặp lại với bất cứ ngôn ngữ nào đã được cả hai dùng trước kia.

Tôi cũng không rõ trên thế giới này có bao nhiêu ngôn ngữ, tuy rằng có thứ tồn tại được sử dụng để phá vỡ rào cản ngôn ngữ, nhưng tôi với cô ấy vẫn rất thích việc nói chuyện với nhau bằng đa dạng ngôn ngữ như thế này, điều này làm tôi cảm thấy thật quen thuộc. Cơ thể của tôi cũng vậy, càng ngày càng lớn dần.
-Uchava kureba seni. (Chị sắp cao bằng em rồi.)
-Chokwadi, ndiri kutarisira izvi. (Đương nhiên, tôi mong chờ nó đây.).

Tôi đáp lại khi Luna nhìn tôi chằm chằm và cố gắng kiễng chân lên để có thể cao hơn tôi, tôi cũng chẳng rõ nữa, nhưng hình như bản thân cao lên rất nhanh, không, không phải chỉ là chiều cao mà là về mọi thứ cơ, tôi thậm chí chỉ cần vài năm là bằng một cô gái 12 tuổi rồi, lại thêm vài năm nữa giờ tôi đã cao bằng với người phụ nữ xinh đẹp ngày nào đó rồi.

Về mặt ký ức, mọi thứ cứ chảy liên tục vào đầu tôi, tôi thấy mình cao lắm, cũng giống hệt tôi bây giờ, nói sao nhỉ, nó như là một giấc mơ nhưng mà là của tôi phiên bản mấy chục năm sau vậy, tôi đã ôm một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc màu trắng rất xinh đẹp, tôi hứa hẹn rằng sẽ đưa cô bé đó được ngắm nhìn vườn hoa, cho cô bé đó được nhìn thấy cầu vồng và mặt trời, cho cô bé đó có thể được đi học, có thể được cùng với bạn bè mà về nhà vừa cười đùa vừa ăn kem trong mùa hè nóng nực.

Nhưng tôi lại thấy điều hứa mình đã nói có bao nhiêu vô vọng cùng viển vông, nhưng ánh mắt cô bé đó long lanh lắm, tôi không nỡ dập tắt nó.
Tôi bước vào phòng ngủ của mình, bình thường giờ này Luna sẽ ở trong phòng đang ngồi dựa lưng vào đầu giường chờ đợi tôi tới và nói chuyện với tôi, loanh quanh có khi mới chỉ 3 năm thôi, nhưng tôi hiện đã cao bằng một nữ sinh cấp 3 rồi chứ chẳng ít.

Nhưng ở trong phòng lại chẳng có một ai cả, mà không chỉ thế, căn phòng này cũng lạ lắm, nó không phải cái căn phòng ấm áp ngày nào tràn đầy không khí ấm cúng và đèn vàng dịu nhẹ đặt ở cái bàn nhỏ cạnh giường, cùng không có cái cửa sổ lớn nào hay bông hoa bồ công anh nào cả, căn phòng tôi sống lâu như vậy tại nơi này đột nhiên biến mất, thay vào đó là một căn phòng rộng lớn với một cái giường nhỏ như giường ở bệnh viện màu trắng ở giữa, trần nhà đột nhiên rất cao, trên cao đó là một lỗ hổng lớn được khoét trên trần hình tròn nhưng có những thanh sắt chắn ngang như trong nhà tù vậy, chỉ có thể, cái căn phòng ấm cúng kia của tôi đâu, nơi này là nơi nào, tại sao nó lại lạnh lẽo và cô độc đến như vậy, có ai có thể sống được ở nơi này sao.

Nhưng đi kèm với cảm giác lạnh run người cùng sự hoảng sợ, tôi lại thấy có gì đó rất thân quen, nơi này lạnh lẽo tới vậy nhưng trong ký ức của tôi, đó là một nơi rất ấm cúng, tôi hay ngồi dựa vào tường và cho cô bé có mái tóc trắng đó nằm trên đùi mà nói chuyện, là khi hai chúng tôi đan năm ngón tay vào nhau mà ngủ.

Tôi giật mình vội vã chạy ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh ập vào cơ thể tôi khiến bản thân run lên lẩy bẩy, trước mặt tôi là một bầu trời đêm, tôi đang ở trên sân thượng sao, nhưng mà tại sao chứ, không phải vừa nãy tôi vẫn còn ở trong căn phòng kì lạ kia sao, vậy mà chỉ bước ra khỏi cánh cửa phòng, chính là nơi tôi đã bước vào mà lại tới được sân thượng vậy, nơi này rộng thênh thang, bầu trời tăm tối chẳng có chút ánh sáng nào, nhưng nếu nhìn kĩ thì đâu đó trên bầu trời kia có những chấm sáng, là những ngôi sao nhỉ, có cả mặt trăng nữa kìa,... mặt trăng?

Là mặt trăng à, thứ này có gì lạ đâu cơ chứ, ban đêm có mặt trăng không phải là điều thường tình hay sao, tại sao tôi lại không ngừng lẩm nhẩm từ "mặt trăng" này nhiều lần tới như vậy. Luna... Luna? Luna trong tiếng Latin là mặt trăng mà phải không, nhưng trong tiếng Nhật nó cũng đồng thời là "ảo ảnh" nữa, thứ gì mới thực sự là đúng đây, cái gì mới là thực, cái thế giới lạnh lẽo bị màn đêm bao trùm này là ảo ảnh, hay vốn dĩ căn phòng ấm cúng với niềm hạnh phúc của bản thân khi được gặp Luna mỗi ngày, người phụ nữ tóc trắng đó mới thực sự là ảo ảnh, thứ gì mới là thế giới nơi tôi đang sống.

Tôi chạm vào lan can sân thượng, nơi đó hiện ra hình ảnh một bản thân cao lớn đang ngồi quay lưng dựa vào thanh chắn và một cô bé tóc trắng ngồi gọn lỏn trong long, "tôi" đó cất tiếng hát.

So as long as I live I love you
Will have and hold you
You look so beautiful in white
And from now 'til my very last breath
This day I'll cherish
You look so beautiful in white, tonight...

Cô gái tóc trắng đó quay lại hỏi "tôi" kia:
-Beautiful in white, are you referring to me? (Xinh đẹp trong bộ đồ trắng, chị đang nói về em?)

"Tôi" đó đã nhẹ nhàng xoa đầu cô bé mà không trả lời gì cả,tôi lại tiếp tục bị một cơn gió làm cho bản thân không thể nhìn thấy thứ gì liền theo phản xạ mà đưa một tay lên che mắt, trước mắt tôi là một cái máy lớn và cô bé tóc trắng đó ra khỏi cỗ máy liền ngã vào long "tôi" lớn kia, một căn phòng tâp thể dục mà "tôi" lớn luôn đứng cạnh cổ vũ cô bé tóc trắng đó, canteen đồ ăn nơi hai chúng tôi nghịch ngợm làm đủ thứ trò hài để cùng nhau cười vui vẻ, phòng y tế nơi "tôi" gạt một người khác ra để tự mình khám cho cô bé đó.

Và cuối cùng là... một căn phòng rộng rãi với một cái bàn lớn ở giữa phòng, đôi diện với cái bàn đó là một ống thủy tinh cực lớn, mà bên trong lại chính là cô bé tóc trắng đó đàng trôi lơ lửng trong lồng kính, và "tôi" kia đứng trước cái ống kính khổng lồ mà nhìn cô bé đó đầy buồn bã.
-Luna, saya cinta padamu! (Luna, tôi yêu em!)
Tôi giật mình, Luna, Luna? Tại sao tôi lại nhắc đến cái tên này nhiều lần đến như thế...

-Luna... đó là tên của em!

-Vậy chị là mẹ của em ạ? Những người khác cũng nói em nên gọi họ là mẹ.

-Tóc mẹ đẹp quá, màu vàng này như đang tỏa sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm kia vậy.

-Mẹ đọc truyện cho con nghe đi.

-Mẹ sao thế, a... mẹ lạnh đúng không? Con biết mà, một vài người cũng rất thích ôm lấy con, tại vì con là quang nhân nên ấm hơn con người nhỉ...

-Có phải nếu như con không làm như vậy thì sẽ là đứa trẻ hư không, có phải như thế thì mẹ sẽ không yêu con nữa có phải không?

-Mẹ ơi, con làm tốt lắm mà phải không, nên mẹ phải thưởng kẹo cho con đấy nhé.

-Mẹ, con muốn lên sân thượng, ở đó gió to lắm, con nghĩ con sẽ thích nơi đó!

-Hal, I love you!

-Wéi laang waart dir op mech? Loosst eis daten! (Chị đợi em có lâu không? Chúng ta hẹn hò nào!)

-Seni seviyorum, Hal! (Em yêu chị, Hal)

-Я люблю тебя! (Nga) Mi do prami! (Lojban) Afekrishalehou! (Ethopia)

-Em yêu chị, như cách Stephen từng nói điều đó vào 10 năm trước.

-Hal, miluješ mě? (Hal, chị có yêu em không?)

Mọi mảng ký ức cứ như thế lặp đi lặp lại, hình ảnh của em hiện ra trước mắt tôi, là em, Luna, người con gái tôi yêu, quang nhân, năng lượng quang tử, ROS (The revival of sun), Light tube, George Elmes – ba tôi, Halcyon Elmes – tôi, và người yêu của tôi... Luna Elmes?

A... vậy là cái câu nói "tên chị là Luna, Luna Elmes... lấy theo họ chồng đấy" là tôi ư, Luna sử dụng họ của tôi, chúng tôi còn sống sao, nhưng mà... khi đó tôi đã chết rồi mà?
-Chị nhớ lại rồi à?

Tôi giật mình quay lại phía sau, là Luna, em ấy là người phụ nữ tóc trắng mà đã ngày đêm ở cạnh tôi, cũng chính là người đầu tiên tôi nhìn thấy, là người đã gọi tên tôi hàng ngàn hàng vạn lần.
-Luna, là em? Nhưng tại sao?

Tôi ngạc nhiên, ký túc tuy có chút hỗn loạn, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều rằng mình đã hết, chết vì già, vì yếu hay là vì kiệt sức trong việc nghiên cứu tôi cũng không rõ, nhưng tôi không thể nào quên được cái khoảnh khắc tôi gục xuống bàn làm việc với mớ giấy tờ lẫn lộn trên bàn hay là thậm chí trước khi nhắm mắt tôi còn thấy em đang ở trong Light tube, em chưa hề mở mắt bao giờ, trước lúc tôi nhìn thấy em lần cuối cùng em vẫn luôn trong tình trạng đó, từng câu từng chữ tôi nói với em đều là thứ gì đó lưu lại mãi, tôi không thể quên, thậm chí tôi còn nhớ cả một cậu trai Stepson đã gọi tên mình vào phút cuối đời cơ mà nhỉ, vậy tại sao...

Luna tiến đến đưa cho tôi một cái mũ với nhiều sợi dây được gắn trên đó, cái mũ trông như mũ phát hiện nói dối vậy, nó vừa giống một cái mũ bảo hiểm nhưng trong nhiều dây rợ nối xung quanh hơn nhiều, em không nói gì chỉ đưa cho tôi thứ đó. Nhìn cái này quen lắm, có lẽ là máy truyền ký ức chăng, ở thời của tôi có khá nhiều bệnh viện sử dụng thứ này để chữa cho những bệnh nhân gặp kích động hoặc tai nạn gì mà mất đi trí nhớ của mình, tôi đội nó lên đầu.

Cảm thấy bản thân như lại lần nữa rơi vào một khoảng không vô tận, nơi không có thứ gì cả, rồi khung cảnh từ màu đen thẳm hiện dần rõ hơn, là phòng thí nghiệm của ROS, cái nơi này tôi đã dành cả cuộc đời của mình ở trong đương nhiên là không thể nào quen thuộc được hơn nữa rồi, nơi đó có rất nhiều những nhà khoa học đang nghiên cứu một thứ gì đó, sau đó chuyển đến cảnh ở trước cửa của viện nghiên cứu ROS, tôi thấy một quả cầu nhỏ tầm quả bóng đá đang phát sáng rực rỡ mà không hề cần bất cứ thứ dây rợ gì nối vào nó. Một người con trai trẻ tuổi chạy tới đưa cho nhóm nhà khoa học đó một tập tài liệu, cậu ấy vui vẻ nói lớn:

-Cha, chúng ta thực sự đã tạo được mặt trời rồi, không phải là bằng máy móc nhân tạo, mà là thực sự một mặt trời thu nhỏ đã sống lại bằng các tế bào phân tử một cách tự nhiên rồi, chúng ta làm được rồi.

Cậu trai đó khóc rất lớn, các nhà khoa học khác người thì mừng rỡ ra mặt người thì lại khóc nhưng ai cũng nở nụ cười hạnh phúc, vậy là sau khi nghiên cứu kia của tôi, loài người đã tạo được ra mặt trời thật rồi hay sao, là như vậy, vậy nên thế giới hiện nay của tôi mới có mặt trời, có ánh sáng, có vườn hoa tuyệt đẹp với nhiều màu sắc và có cả hoa bồ công anh nữa.

Sau đó là tiếp đến hình ảnh của một nhóm người đứng trước mộ của ai đó mà khóc, họ không nói gì khác ngoài cảm ơn, tôi muốn tiến đến để xem ngôi mộ đó là của ai, nhưng những dòng chữ hiện ra trước mắt làm tôi giật mình, trên phiến đá đó là Halcyon Elmes (5859 - 5993), tên tôi, đây là mộ của chính tôi hay sao, vậy là thực sự có cái ngày bản thân lại tự đi nhìn phần mộ của chính mình thật kìa, nhưng mà nếu như tôi đã được chôn cất, vậy lý do gì mà tôi có thể sống lại như thế này đây.

Cảnh lại chuyển, đó là khi tất cả toàn bộ thành viên của ROS đều đứng trước cổng viện nghiên cứu, một người đàn ông lớn tuổi nhất tiến đến, cái gương mặt đó là... Stephen sao, tôi đi sớm hơn anh ta nhiều quá nhỉ, chàng đồng nghiệp kia vậy mà lại thành viện trưởng của ROS thay thế cho tôi sau sự ra đi của viên trưởng đời trước George Elmes. Tất cả những thành viên của ROS đều khác nhiều quá, những người tôi từng quen hầu hết đều đã quá lớn tuổi để có thể nhận ra, còn lại đều là người mới, và còn nữa, bọn họ sao lại đứng trước cổng viện nghiên cứu thế nhỉ, mà còn nữa, tôi không nhìn nhầm đâu đúng không, bọn họ đang mặc áo cộc tay kìa.

Từ khi mặt trời biến mất trái đất trở nên quá lạnh, viện nghiên cứu ROS là nơi duy nhất còn được giữ lại ở trên mặt đất, còn lại loài người đều phải sống ở dưới long đất cả, nhưng mà trên mặt đất lạnh lẽo đến như vậy có thể mặc áo cộc tay được sao, nhiệt độ trung bình toàn là từ -132 độ F (tương đương với -91,1 độ C) trở đi mà.

Tôi giật mình nhìn lên bầu trời kia, hình như đang có một chấm sáng lớn hơn tất cả các chấm còn lại thì phải, nó chỉ lấp lánh như vậy thôi, còn lại thì vẫn chưa được như mặt trời thực thụ, bởi vì mặt trời lớn hơn trái đất 820000 lần cơ mà. Tiếp sau đó là cảnh tượng các nhà khoa học điên cuồng nghiên cứu, cái chết của Stephen, cuối cùng thì cậu cũng chịu gặp tôi rồi, cậu sống lâu quá rồi đấy đồng nghiệp của tôi à, tiếp đến là thời đại của Stepson, Alex, Anderson, Eric và các viện trưởng khác lần lượt lên vị trí đó rồi rời đi sau khi cống hiến hết mình cho dự án lớn nhất nhân loại này.

Và chính xác là vào năm 8941, 2948 năm, gần 3000 năm con người thực sự đã hồi sinh được mặt trời, mặt trời thứ 2 của nhân loại được tạo ra hoàn toàn bằng cách sử dụng tàu vũ trụ không người lái và robot đưa các phân tử cần thiết lên vị trí trung tâm của hệ mặt trời, cái vị trí trung tâm mà trước đó nó từng tồn tại, giờ đây lần nữa hồi sinh, nhưng là được hồi sinh do sức mạnh khoa học của loài người, cái công trình tưởng chừng như không đời nào là sự thật được lại thật sự đã ở trước mắt tôi rồi, con người đã hồi sinh được mặt trời, tôi cũng không biết mình khóc từ khi nào nữa, chỉ để ý cho tới khi nước mắt mằn mặn nơi đầu lưỡi.

Cái công trình nghiên cứu tôi dành cả cuộc đời cho nó, gặp không biết bao nhiêu lần thất bại khó khăn hay trục trặc, bao nhiêu lần muốn buông xuôi, nhưng tôi thực sự đã khám phá được toàn bộ các điều kiện cần cho một mặt trời rồi, và hàng hà sa số thế hệ đã ra đời và mất đi trong cái thời kỳ đó, đều hết lòng hết sức tập trung vào cái dự án tưởng chừng như viển vông này, nhưng nó đã thực sự hoàn thành rồi, 3000 năm để tạo lên một mặt trời, có phải quá tuyệt vời rồi không.

Năm 8942, thế giới khôi phục thể trạng của nó như trước lúc mặt trời biến mất, loài người đã cầm cự trong 3000 năm sống chui lủi dưới lòng đất và phải dùng đủ loại dụng cụ hỗ trợ để nữu giữ mạng sống, thế giới kinh tế chính trị mọi thế đều hỗn loạn đến tột độ, vậy mà chỉ cần 1 năm sau khi có mặt trời, mọi thứ đều khôi phục trở lại rồi. Đại dương tan băng, mọi thứ trở về cái thế giới mà tôi đã từng sống trước đó, cái thế giới quen thuộc đó.

Thậm chí tôi còn được làm hẳn một bức tượng bằng bạc ở quảng trường thành phố đất nước Hoa Kỳ nữa kia mà, có hơi ngại thì phải, nhưng nhìn mọi người đều nhìn tôi như một vị thần thánh đã cứu cả thế giới, có lẽ thứ tôi muốn nói là không phải đâu, động lực của tôi khi nghiên cứu không phải vì thế giới, lại cũng chẳng phải vì tôi, đều là vì Luna, vì em cả mà thôi, đều là bởi người con gái tôi yêu, tôi muốn cô ấy được sống trong một thế giới có ánh sáng thay thế cho màn đêm, có những bông hoa tươi đẹp rực rỡ để có thể so sánh với vẻ đẹp tuyệt trần của em, có cầu vồng cũng phát sáng như em, có hiện tượng cực quang cũng khiến người khác muốn ngắm nhìn mãi không rời như em vậy.

Năm 8945, em được loài người làm đúng như nguyện vọng của tôi, như dòng chữ mà tôi đã ghi ở trên Light tube đó:
"Let her out after the revival of sun". (Hãy để em ấy ra khỏi thứ này sau sự hồi sinh của mặt trời.)

Cái câu đầy mơ hồ và chẳng biết bao giờ mới được thực hiện, vậy mà nó thực sự được để ý tới, bởi Sam Wright, hậu thế hệ của Stephen Wright, sau này tôi mới biết ra là câu nói đó của tôi tôi đã nói cho Stephen, anh đã truyền lại cho con trai, lại tiếp tục truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác, 3000 năm cũng không quên được lời thề khi đó, lời thề nếu như có thể hồi sinh được mặt trời, hãy đưa Luna ra.

Vậy là sau hơn 3000 năm, Luna đã được ra ngoài, sau đó là sự hồi phục của em, tôi có lẽ phải tự tin rất nhiều về năng lực của cái Light tube đó mất thôi, sau bao nhiêu năm rồi em vẫn như vậy, từ sức khỏe kí ức và ngoại hình đều không thay đổi gì, thứ duy nhất thay đổi đó là thái độ của em, em điên cuồng tìm kiếm tôi, khi được Sam báo rằng tôi vốn đã mất từ 3000 năm trước rồi, giờ thì tôi đối với nhân loại chỉ còn là một huyền thoại, một nhà khoa học đại tài với nhiều nghiên cứu để đời mà thôi, cái tên của tôi thậm chí còn không phải ai cũng được phép nhắc tới nữa.

Luna hồi phục rất nhanh, nhưng có một sự thay đổi, không chỉ em mà còn là với tất cả các quang nhân đã được đưa vào Light tube cũng như vậy, bọn họ không thể già đi, không thể chết, cũng không thể mất đi sức mạnh hay gì cả, quang nhân vẫn là quang nhân chưa từng thay đổi, chỉ đơn giản là ánh sáng phát ra từ họ dù giờ có rực rỡ mức nào thì cũng thể bằng mặt trời kia được rồi, vì vậy họ bị lu mờ, sức khỏe hay đề kháng đều hơn hẳn người thường, trí thông minh cũng hơn.

Luna được học và tìm hiểu nhiều hơn, năm 9005 Luna trở thành một nhà khoa học nổi tiếng trong việc quay ngược thời gian của phân tử, và em đã thành công với vật thí nghiệm đầu tiên là hồi sinh sự sống của con chuột bạch với cái tên HE528 mà sau này tôi mới để ý đến mã HE ở trước con số là tên tôi (Halcyon Elmes), và vật thí nghiệm cuối cùng đồng thời cũng là mục đích của em cũng chính là tôi, không phải một HE nào với con số đính kèm phía sau nữa, thực sự là một Halcyon Elmes.

Năm 9255, 220 năm sau khi em trở thành một nhà khoa học, tôi từ một thi thể được đặt nằm trong quan tài chỉ được bảo quản bằng loại đông lạnh ở dưới mấy tấc đất với cái tên của bản thân khắc trên phiến đá trở thành như bây giờ, có thể nói có thể đi lại, có thể ăn uống có thể vui buồn hạnh phúc như con người bình thường, em dám làm một việc mà không ai nghĩ tới. Em nhìn trưởng thành hơn rất nhiều, em đem thi thể của tôi từ hộp đông lạnh rồi quay ngược thời gian của tôi, xem ra vậy, tôi đang đứng ở nơi này, còn đang sống và thời gian qua được nói chuyện, được ôm em cũng chính là tác phẩm của sự quay ngược thời gian của phân tử rồi.

Hình ảnh trở nên mờ nhạt dần rồi trở về một màu đen vốn dĩ của nó, tôi tỉnh dậy với một cơ thể đầy mồ hôi và nước mắt đầy mặt, là nước mắt của hạnh phúc hay nước mắt của điều gì tôi không rõ, nhưng rõ ràng đây là thế giới nơi có tôi và em, có mặt trời, có vườn hoa nhiều màu sắc rực rỡ, nơi có loài người được sống ở trên mặt đất, viện nghiên cứu ROS trở thành viện nghiên cứu lớn nhất và nổi tiếng nhất trên thế giới, hàng ngàn các nhà khoa học từ khắp nơi đều đổ dồn vào đây, quảng trường lớn của Hoa Kỳ với bức tượng của tôi, hay là nơi này, một viện nghiên cứu tách biệt của ROS được đặt tại Việt Nam, tất cả chúng có lẽ đều là những thứ gì đó thuộc về tôi, là ký ức, niềm hạnh phúc và thành tựu để đời của tôi.

Tôi đứng trước mộ của ba, dòng chữ lạnh ngắt George Elmes cứ ở đó, tôi cúi đầu trước mộ ba, ông là người đã ủng hộ tôi cho tới giây phút cuối cùng, cũng là người nói với tôi rằng hãy cho thế giới nhìn thấy con có thể vì tình yêu mà làm nên phép màu gì, và tôi đã làm được, mộ ba được đặt ở trong một căn phòng đặc biệt ở trong viện nghiên cứu ROS.

Còn về công trình nghiên cứu của Luna, mặc cho rất nhiều người mong muốn xin được công thức quay ngược thời gian phân tử của Luna đã nghiên cứu để phổ biến rộng rãi và hồi sinh những nhà khoa học tài năng khác nhưng em từ chối, em nói rằng mình nghiên cứu vì chỉ có duy nhất một lí do là hồi sinh tôi chứ không phải ai khác.

Và tôi, có lẽ phần nào cũng đồng ý với việc này, quay ngược thời gian và hồi sinh từ cõi chết như tôi hay là trường sinh bất tử như em đều là những thực thể đi ngược lại với kinh thánh, với mọi tôn giáo và đạo, dù gì sống chết của một vật là thứ không được quyền thay đổi, tôi và em đã là thứ khác biệt như vậy rồi, tôi cũng không muốn cả thế giới rộn lên thêm chút nào. Và Sam Wright, cậu ấy đã hoàn toàn ém mọi chuyện xuống, và thông tin rằng loài người có thể hồi sinh lại người chết sau đó cũng không được ai biết nữa.

Chúng tôi chuyển tới sống ở một viện nghiên cứu nhỏ tại ngoại thành đất nước Việt Nam, cũng chỉ là chọn bừa mà thôi, dù gì một đất nước nhỏ và yên tĩnh như thế này cũng sẽ tránh được những trường hợp bị tìm ra hơn.
-Luna, ndinokuda, ngative tese nekusingaperi! (Luna, chị yêu em, cầu mong chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!)
-Iva, żgur. (Vâng, chắc chắn rồi.)

Em đáp lại rồi rướn người lên hôn lấy môi tôi, mặc cho tôi lùi lại mấy bước vì cái mùi clo (mùi thuốc sát trùng) nồng nặc quanh tôi như thế này khi vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Chúng tôi hiện giờ vẫn theo đuổi đam mê của mình trong phòng thí nghiệm, quả thực nếu phải nói, có lẽ không phải tôi trở thành một nhà khoa học là do ba đâu, chính là tôi cũng thích việc khám phá và tạo ra những điều kỳ diệu nữa, như cách khi loài người lần đầu thực sự hồi sinh được mặt trời, sự kiện lịch sử của nhân loại vào năm 8941, tôi đã hạnh phúc như cả thế giới khi này đều lu mờ vậy.

Tôi đưa em một bông hoa hồng, là một bông hoa vĩnh cửu, một bông hoa không thể nào héo được, bây giờ tôi tạo ra những vật như thế này hầu hết đều chỉ là thứ niềm vui của kẻ bất tử mà thôi, tôi không thể chết mà, bởi vì viên thuốc tôi uống hàng ngày kia mà em đưa cho làm cho các tế bào trên cơ thể tôi không thể lão hóa, và quang nhân như em cũng chẳng thể chết đi, chúng tôi sẽ sống cùng nhau, yêu nhau và thậm chí có khi cũng chứng kiến cả cái ngày trái đất diệt vong nữa ấy chứ không biết chừng.

Những quang nhân khác hầu hết đều chọn con đường hòa nhập với người bình thường, có người lại chọn cách dành hầu hết thời gian cho sở thích và đam mê của họ, có một vài quang nhân trở thành ca sĩ hoặc nhạc sĩ với tài năng của mình, cũng có người lại chọn cách sợ hãi bản thân mà nhuộm tóc, đeo kính áp tròng để sống một cuộc đời như những con người bình thường, lại có những người tìm được tình yêu của mình rồi trốn vào nơi nào đó thật yên bình và dành toàn bộ thời gian cả cuộc đời với nhau.

-Hadiah kanggo sampeyan, kembang iki apik banget, kaya sampeyan. (Tặng em, bông hoa này đẹp đúng không, như em vậy.)
Em rướn chân lên vò rối tung mãi tóc vàng của tôi, tôi cũng rõ tại sao nhưng hình như tôi lớn lên rất nhanh, và giờ thì chiều cao của tôi đã bằng với khi tôi còn 38 tuổi kia rồi.
-Баярлалаа, чи ч бас үзэсгэлэнтэй юм, Hal! (Em cảm ơn, chị cũng rất xinh đẹp, Hal!)

Mặt trời chiếu những ánh sáng rực rỡ trải vàng vô tận xuống khuôn mặt xinh đẹp của em, chúng tôi hôn nhau say đắm dưới ánh nắng đó, một cơn gió thổi qua, sắp sang mùa thu rồi, nhưng thời gian đâu có quan trọng, vì tôi yêu em, tình yêu này sẽ như thời gian mà chúng tôi có, mãi mãi trường tồn.

END!
À mấy đoạn thoại của nhân vật mà dùng ngoại ngữ đó vì có đứa bạn rất thích chơi cái trò sợ xem vốn ngoại ngữ của ai hơn nên là hơi bị nhiễm một chút 🥲

Chương trước Chương tiếp
Loading...