muoiimoon || friendzone ☪
ký túc xá
Chiều hôm đó, sau giờ học thêm, Thảo và Hằng cùng ngồi trong sân trường, gió thổi nhè nhẹ qua tán phượng đã trơ lá. Khu ký túc xá mới vừa hoàn thiện được một tuần, có vẻ ngoài sáng sủa với tường sơn màu be, cửa sổ trắng và mái ngói đỏ tươi."Mày có định dọn vô ký túc xá không, Thảo?" - Hằng đạp chân vào viên sỏi dưới đất, đá nhẹ. Rồi quay sang hỏiThảo ngước nhìn những dãy phòng tầng hai vừa mở cửa đón sinh viên đợt đầu. Mắt cô lơ đãng một lúc rồi mới trả lời"Chắc tao sẽ vô đó ở. Nhà trọ xa quá, sáng đi học mệt thấy mồ. Với lại giờ trường tăng lịch học, học cả sáng cả chiều... đi đi về về tốn thời gian"Hằng gật đầu khẽ, im lặng một lúc, rồi chép miệng: "Vậy tao cũng vô ở luôn""Ủa? Nhà mày gần trường mà. Cần gì vô?" - Thảo hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn nàng"Thì mày biết rồi đó. Ở với dượng với dì tao... không thoải mái. Lúc nào cũng bị soi mói, về trễ tí là la. Mà tao cũng... thích ở với mày hơn" - Hằng đá viên sỏi xa thêm chút nữa, giọng nhỏ lại, không nhìn ThảoCô nghiêng đầu, nhìn chăm vào sườn mặt Hằng. Dưới ánh chiều, tóc Hằng bay lòa xòa, che mất nửa má. Lâu lắm rồi, Thảo mới thấy người bạn thân của mình trầm lại như vậy."Ừm..." - cô đáp khẽ, rồi quay mặt đi---Cuối tuần đó, hai đứa cùng xách vali nhỏ lên khu ký túc xá mới.Phòng 208 nằm ở góc cuối dãy hành lang, cửa sổ nhìn ra khoảng sân sau trồng mấy cây điệp vừa trổ bông đỏ rực. Phòng sạch sẽ, thoáng mát, tường trắng còn thơm mùi sơn mới. Có một chiếc giường lớn, một bàn học dài, tủ âm tường nhỏ gọn và một chiếc quạt trần quay lừ đừ trên trần nhà cao.Hai đứa bước vào phòng, tiếng cửa bật mở vang nhẹ trong không gian trống trải. Thảo đặt vali xuống trước, quay người nhìn quanh. Mắt cô lướt qua từng góc tường, rồi dừng lại ở chiếc giường đơn duy nhất trong phòng. Hằng bước vào sau, nhấc vali đặt cạnh chân giường, cũng im lặng vài giây, rồi thốt lên"Ủa? Có một giường à?""Ừ, tao cũng tưởng là có hai. Chắc dạng phòng đôi mà giường lớn á. Cái này chắc phải nằm chung" - Thảo gật nhẹ, tay chạm vào thành gỗ đầu giường"Cũng được. Đỡ lạnh" - Hằng nhíu mày, lưỡng lự nhìn cái giườngThảo cười khẽ, không đáp. Cô cúi xuống mở khóa vali, bắt đầu lôi từng món đồ ra. Mỗi đứa có một bên tủ nhỏ, và Thảo lập tức chiếm nửa bên trái, xếp gọn từng chiếc áo phông, quần dài và những vật dụng linh tinh. Còn Hằng, dù mang ít đồ hơn, nhưng xếp tỉ mỉ đến mức mất gần gấp đôi thời gian.Lúc sau Thảo còn đang chỉnh lại ngăn đựng sách vở, Hằng đã ngồi bắt chéo chân trên giường, mở túi snack ra ăn. "Ăn không? Vị rong biển. Mày thích mà" - Nàng chìa về phía Thảo vài miếng, giọng nhóp nhépThảo lắc đầu, mỉm cười. Nhưng cuối cùng vẫn đi lại, rút lấy một miếng rồi ngồi phịch xuống bên cạnh.Một lát sau, khi nắng đã ngả sang cam nhạt ngoài cửa sổ, hai đứa cùng ngồi nhìn ra khoảng sân phía sau. Mùi hoa điệp thoảng nhẹ vào phòng theo gió. Mấy tàu lá lay lay, nắng vắt ngang mái ngói đỏ thành một vệt chói lóa."Mày thấy sao?" - Hằng hỏi, đầu tựa vào khung cửa."Thấy gì?""Ở chung á"Thảo không trả lời ngay. Cô đan tay vào nhau, ngẫm nghĩ, rồi nói, giọng nhỏ: "Thấy... không tệ"Hằng cười, rướn người tới vỗ nhẹ lên đầu gối cô một cái."Vậy là được rồi"---Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp xong xuôi, hai đứa cùng ra căn tin dưới tầng trệt ăn tối. Không khí ở ký túc xá mới còn vắng, chỉ lác đác vài học sinh vào ở sớm. Mấy bàn ghế inox sáng choang, nền gạch chưa vấy bụi, và tiếng muỗng chạm nhau nghe rất rõ giữa không gian còn nhiều khoảng trống.Thảo gọi một phần cơm thịt kho, Hằng gọi mì gói trứng. Hai đứa ăn đối diện nhau, không nói gì nhiều. Chỉ lâu lâu Hằng lại đá nhẹ chân Thảo dưới gầm bàn, ánh mắt lén liếc cô đang cúi đầu gắp đồ ăn. Lúc đi bộ về phòng, gió tối thổi mát rượi, hương cây điệp vẫn thoang thoảng. Đèn hành lang sáng dịu, đổ bóng hai đứa dài theo từng bước chân. Thảo đi trước, Hằng bước sau nửa bước, chốc chốc lại kéo quai ba lô cho khỏi tuột.Về đến phòng, cả hai cùng im lặng thu xếp chỗ ngủ. Chiếc giường không quá lớn, nhưng cũng không đến mức chật. Thảo xếp một bên chăn mỏng thành hình chữ nhật gọn gàng, để sát mép bên trái. Hằng nghiêng đầu nhìn động tác tỉ mẩn của Thảo, bật cười rồi đưa tay kéo mép chăn lại gần phía mình"Mày chia ranh giới với tao đó hả?""Ừ, chứ sao?" - Thảo ngẩng lên"Tao tưởng mày thích ôm tao ngủ lắm cơ mà" - Hằng nhướng mày"Hồi nào?" - Thảo chau mày nhẹ"...Hôm mày say"Nghe đến đó, tay Thảo khựng lại trên tấm drap. Cô quay đầu sang, mắt hơi mở to vẫn cố giữ vẻ tỉnh bơ.
"Ý mày là sao?""Mày ôm tao. Ôm chặt lắm luôn á. Có lúc còn dụi mặt vô vai tao, hít hít nữa cơ"Thảo đỏ mặt ngay tức thì. Cô lấy gối kê lên đùi, ôm lấy như một cái khiên"Tao... làm vậy thật á?" - Cô lắp bắp"Ừ. Mà chưa hết đâu" - Hằng gật đầu, không kìm được nụ cườiNàng nghiêng người về phía Thảo, nói nhỏ:
"Mày còn thì thầm kiểu 'eo xinh của tao thì tao ôm, cấm ai giành'. Rồi cứ thế ôm riết cả đêm"Thảo lập tức úp mặt vô gối, hai tai đỏ rực.
"Thôi đi...Tao còn nói gì bậy bạ nữa không?" "Mày nói nhớ tao đấy""À cũng không hẳn là bậy bạ, tao thích nghe mà. Lúc đó trong đêm tao nói với mày 'thỉnh thoảng mày nói nhớ tao đi' . Nhưng mà tới giờ, chưa nghe mày nói nhớ tao câu nào"Thảo không trả lời. Cô chỉ cúi đầu, tay khẽ siết mép gối, đang giấu đi gương mặt nóng bừng."...Tao say nên mới nói vậy thôi. Mày quên hết đi" - Giọng cô nhỏ xíu, như trốn vào trong chăn.Hằng nhìn cô, rồi bật cười thành tiếng"Ừ. Mày còn bảo sẽ say vậy quài để được ôm tao mà""Thôi đi!!!!" - Cô ngại muốn độn thổ, hét lớn lên van nàng đừng kể nữaHằng với tay kéo nhẹ góc chăn của Thảo lại về phía mình, rồi nằm nghiêng quay mặt vào trongMột lúc sau, trời đổ mưa nhẹ. Tiếng mưa gõ lên mái ngói đỏ tạo thành nhịp đều đều, đôi lúc bị chen vào bởi tiếng lá điệp rơi lộp độp ngoài sân. Trong phòng, ánh đèn vàng dịu hắt xuống mặt sàn bóng loáng, Hằng nằm dài trên giường, tay cầm điện thoại, chân đạp nhẹ theo tiếng nhạc đang phát từ một chiếc loa nhỏ đặt trên bàn học. Thảo ngồi bên cạnh, lưng tựa vào tường, mắt chăm chú vào cuốn sách Hóa mở dang dở trên đùi. Cô gạch dưới vài dòng bằng bút highlight, nhưng thi thoảng vẫn liếc sang phía bạn mình. Mỗi lần như thế, cô lại thấy Hằng đang cười khúc khích với mấy clip tiktok ngớ ngẩn."Lo học bài đi, mai có kiểm tra 15 phút đấy" - Thảo nhắc, mắt vẫn không rời khỏi trang sách."Biết rồi mà" - Hằng kéo dài giọng, rồi đặt điện thoại xuống, quay người lại nằm nghiêng đối mặt với Thảo"Mà mày không thấy... yên bình ghê hông?""Ừ, yên bình. Chắc lâu lắm rồi tao mới thấy vậy" - Thảo ngẩng lên nhìn nàng, cô gật đầuHằng đưa tay lên gối đầu, mái tóc xoăn nhẹ xõa ra phủ một góc gối. Nàng nhắm mắt lại, giọng rì rầm
"Hồi ở nhà dượng, cứ tám giờ là bị bắt tắt điện thoại. Mà buổi tối chán gần chết. Chỉ muốn có ai nói chuyện chút, mà không dám làm ồn. Ở đây... mày không la tao, tao thấy vui""Mà nè""Hả?""Tối tao ngủ có giật mình nửa đêm, đừng mắng tao nha. Vỗ tao nhẹ nhẹ cho tao ngủ. Tao hay bị vậy lắm, mà bình thường không có ai vỗ nên hơi khó ngủ" - Hằng cười tươi"Ừm" Thảo nghiêng đầu nhìn nàng. Mắt Hằng nhắm hờ, sống mũi hơi nghiêng dưới ánh đèn. Có một cảm giác mơ hồ len vào lòng cô, cái cảm giác có ai đó bên cạnh, không cần phải gồng mình lên làm người hiểu chuyện. Thoải mái. Nhẹ tênh.Khi đồng hồ chỉ gần mười giờ, khu hành lang dần vắng tiếng chân người. Tiếng động cơ xe máy lác đác phía ngoài cổng trường cũng tắt dần, nhường chỗ cho âm thanh mơ hồ của côn trùng và tiếng lá xào xạc nơi hàng cây điệp sau phòng. Trong phòng 208, ánh đèn vàng nhạt phủ một lớp ấm áp lên tường trắng và tấm drap giường caro xanh nhạt mà Hằng vừa trải.Thảo vừa rửa mặt xong, tóc còn ướt lòa xòa, bước ra khỏi nhà vệ sinh nhỏ. Cô ngồi xuống mép giường, cẩn thận lau tóc bằng khăn bông mềm. Hằng đã nằm trước đó một lúc, tay ôm gối, mắt mở hé nhìn trần nhà. Nàng cựa mình, rồi quay sang nhìn Thảo"Ngủ bên nào?""Bên ngoài đi. Tao dễ đi vệ sinh lúc nửa đêm" - Thảo ngước nhìn chiếc giường, hơi ngập ngừngHằng bật cười, lăn người vào trong, kéo gối lại gần.
"Ờ, để mày dễ chạy"Thảo leo lên giường, nằm ngay ngắn bên mép. Cô kéo chăn phủ ngang bụng, quay mặt ra ngoài. Phía sau lưng, tiếng thở của Hằng đều đặnMột lát sau, khi tiếng mưa đã lặng dần, chỉ còn vài giọt thỉnh thoảng khẽ lách tách trên tán lá, Thảo vẫn chưa ngủ. Cô nằm im, mắt mở, nhìn vào khoảng tối lờ mờ giữa những song cửa sổ đang khép hờ. Gió đêm lùa nhẹ qua, mát lạnh và có chút hương ngai ngái của đất sau mưa.Sau lưng, hơi ấm từ Hằng dần lan sang, không rõ là do chăn mỏng bị kéo lệch hay do Hằng dịch lại gần. Thảo không xoay người, nhưng cảm nhận rõ khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại.Cô khẽ cử động nhẹ, định kéo lại chăn, nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay đã luồn tới trước, đặt nhẹ lên hông cô, giữ yên."Đừng kéo, lạnh lắm" - giọng Hằng thì thào, gần như sát sau gáy, hơi thở ấm áp phả vào làn tóc còn ẩm của Thảo.Thảo khựng lại, tim đập. Tay cô vẫn giữ nguyên bên mép chăn, chưa biết nên kéo lên hay buông xuống. Nhưng rồi, cô không nói gì cả. Chỉ để yên, và thở ra thật chậm.Sau lưng, Hằng không cử động thêm, chỉ ôm lấy cô như thế. Hơi thở của Hằng đều đặn, đôi lúc còn phả nhẹ vào lưng áo cô khiến lưng cô hơi rùng mìnhThảo nhắm mắt lại. Không hẳn vì buồn ngủ, mà là để đừng nghĩ ngợi nữa. Mọi thứ trong phòng lúc này yên đến lạ, yên đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở nhẹ nhẹ của Hằng, và tiếng gió khẽ lay động khung cửa.Cô không nhớ lần cuối cùng mình được ôm là khi nào. Có thể là hồi cấp hai, lúc còn nhỏ, còn hay lăn sang ôm mẹ trong những đêm mưa. Nhưng cái ôm khi ấy là để trốn giấc mơ xấu. Còn cái ôm bây giờ chỉ đơn giản là vẫn có người cạnh bên.Thảo hơi nghiêng đầu, chỉ vừa đủ để tóc không dính vào gối, rồi nằm im. Hơi ấm từ bàn tay Hằng vẫn đặt nơi hông cô không hề có ý định buông ra
"Ý mày là sao?""Mày ôm tao. Ôm chặt lắm luôn á. Có lúc còn dụi mặt vô vai tao, hít hít nữa cơ"Thảo đỏ mặt ngay tức thì. Cô lấy gối kê lên đùi, ôm lấy như một cái khiên"Tao... làm vậy thật á?" - Cô lắp bắp"Ừ. Mà chưa hết đâu" - Hằng gật đầu, không kìm được nụ cườiNàng nghiêng người về phía Thảo, nói nhỏ:
"Mày còn thì thầm kiểu 'eo xinh của tao thì tao ôm, cấm ai giành'. Rồi cứ thế ôm riết cả đêm"Thảo lập tức úp mặt vô gối, hai tai đỏ rực.
"Thôi đi...Tao còn nói gì bậy bạ nữa không?" "Mày nói nhớ tao đấy""À cũng không hẳn là bậy bạ, tao thích nghe mà. Lúc đó trong đêm tao nói với mày 'thỉnh thoảng mày nói nhớ tao đi' . Nhưng mà tới giờ, chưa nghe mày nói nhớ tao câu nào"Thảo không trả lời. Cô chỉ cúi đầu, tay khẽ siết mép gối, đang giấu đi gương mặt nóng bừng."...Tao say nên mới nói vậy thôi. Mày quên hết đi" - Giọng cô nhỏ xíu, như trốn vào trong chăn.Hằng nhìn cô, rồi bật cười thành tiếng"Ừ. Mày còn bảo sẽ say vậy quài để được ôm tao mà""Thôi đi!!!!" - Cô ngại muốn độn thổ, hét lớn lên van nàng đừng kể nữaHằng với tay kéo nhẹ góc chăn của Thảo lại về phía mình, rồi nằm nghiêng quay mặt vào trongMột lúc sau, trời đổ mưa nhẹ. Tiếng mưa gõ lên mái ngói đỏ tạo thành nhịp đều đều, đôi lúc bị chen vào bởi tiếng lá điệp rơi lộp độp ngoài sân. Trong phòng, ánh đèn vàng dịu hắt xuống mặt sàn bóng loáng, Hằng nằm dài trên giường, tay cầm điện thoại, chân đạp nhẹ theo tiếng nhạc đang phát từ một chiếc loa nhỏ đặt trên bàn học. Thảo ngồi bên cạnh, lưng tựa vào tường, mắt chăm chú vào cuốn sách Hóa mở dang dở trên đùi. Cô gạch dưới vài dòng bằng bút highlight, nhưng thi thoảng vẫn liếc sang phía bạn mình. Mỗi lần như thế, cô lại thấy Hằng đang cười khúc khích với mấy clip tiktok ngớ ngẩn."Lo học bài đi, mai có kiểm tra 15 phút đấy" - Thảo nhắc, mắt vẫn không rời khỏi trang sách."Biết rồi mà" - Hằng kéo dài giọng, rồi đặt điện thoại xuống, quay người lại nằm nghiêng đối mặt với Thảo"Mà mày không thấy... yên bình ghê hông?""Ừ, yên bình. Chắc lâu lắm rồi tao mới thấy vậy" - Thảo ngẩng lên nhìn nàng, cô gật đầuHằng đưa tay lên gối đầu, mái tóc xoăn nhẹ xõa ra phủ một góc gối. Nàng nhắm mắt lại, giọng rì rầm
"Hồi ở nhà dượng, cứ tám giờ là bị bắt tắt điện thoại. Mà buổi tối chán gần chết. Chỉ muốn có ai nói chuyện chút, mà không dám làm ồn. Ở đây... mày không la tao, tao thấy vui""Mà nè""Hả?""Tối tao ngủ có giật mình nửa đêm, đừng mắng tao nha. Vỗ tao nhẹ nhẹ cho tao ngủ. Tao hay bị vậy lắm, mà bình thường không có ai vỗ nên hơi khó ngủ" - Hằng cười tươi"Ừm" Thảo nghiêng đầu nhìn nàng. Mắt Hằng nhắm hờ, sống mũi hơi nghiêng dưới ánh đèn. Có một cảm giác mơ hồ len vào lòng cô, cái cảm giác có ai đó bên cạnh, không cần phải gồng mình lên làm người hiểu chuyện. Thoải mái. Nhẹ tênh.Khi đồng hồ chỉ gần mười giờ, khu hành lang dần vắng tiếng chân người. Tiếng động cơ xe máy lác đác phía ngoài cổng trường cũng tắt dần, nhường chỗ cho âm thanh mơ hồ của côn trùng và tiếng lá xào xạc nơi hàng cây điệp sau phòng. Trong phòng 208, ánh đèn vàng nhạt phủ một lớp ấm áp lên tường trắng và tấm drap giường caro xanh nhạt mà Hằng vừa trải.Thảo vừa rửa mặt xong, tóc còn ướt lòa xòa, bước ra khỏi nhà vệ sinh nhỏ. Cô ngồi xuống mép giường, cẩn thận lau tóc bằng khăn bông mềm. Hằng đã nằm trước đó một lúc, tay ôm gối, mắt mở hé nhìn trần nhà. Nàng cựa mình, rồi quay sang nhìn Thảo"Ngủ bên nào?""Bên ngoài đi. Tao dễ đi vệ sinh lúc nửa đêm" - Thảo ngước nhìn chiếc giường, hơi ngập ngừngHằng bật cười, lăn người vào trong, kéo gối lại gần.
"Ờ, để mày dễ chạy"Thảo leo lên giường, nằm ngay ngắn bên mép. Cô kéo chăn phủ ngang bụng, quay mặt ra ngoài. Phía sau lưng, tiếng thở của Hằng đều đặnMột lát sau, khi tiếng mưa đã lặng dần, chỉ còn vài giọt thỉnh thoảng khẽ lách tách trên tán lá, Thảo vẫn chưa ngủ. Cô nằm im, mắt mở, nhìn vào khoảng tối lờ mờ giữa những song cửa sổ đang khép hờ. Gió đêm lùa nhẹ qua, mát lạnh và có chút hương ngai ngái của đất sau mưa.Sau lưng, hơi ấm từ Hằng dần lan sang, không rõ là do chăn mỏng bị kéo lệch hay do Hằng dịch lại gần. Thảo không xoay người, nhưng cảm nhận rõ khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn lại.Cô khẽ cử động nhẹ, định kéo lại chăn, nhưng chưa kịp làm gì thì một bàn tay đã luồn tới trước, đặt nhẹ lên hông cô, giữ yên."Đừng kéo, lạnh lắm" - giọng Hằng thì thào, gần như sát sau gáy, hơi thở ấm áp phả vào làn tóc còn ẩm của Thảo.Thảo khựng lại, tim đập. Tay cô vẫn giữ nguyên bên mép chăn, chưa biết nên kéo lên hay buông xuống. Nhưng rồi, cô không nói gì cả. Chỉ để yên, và thở ra thật chậm.Sau lưng, Hằng không cử động thêm, chỉ ôm lấy cô như thế. Hơi thở của Hằng đều đặn, đôi lúc còn phả nhẹ vào lưng áo cô khiến lưng cô hơi rùng mìnhThảo nhắm mắt lại. Không hẳn vì buồn ngủ, mà là để đừng nghĩ ngợi nữa. Mọi thứ trong phòng lúc này yên đến lạ, yên đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở nhẹ nhẹ của Hằng, và tiếng gió khẽ lay động khung cửa.Cô không nhớ lần cuối cùng mình được ôm là khi nào. Có thể là hồi cấp hai, lúc còn nhỏ, còn hay lăn sang ôm mẹ trong những đêm mưa. Nhưng cái ôm khi ấy là để trốn giấc mơ xấu. Còn cái ôm bây giờ chỉ đơn giản là vẫn có người cạnh bên.Thảo hơi nghiêng đầu, chỉ vừa đủ để tóc không dính vào gối, rồi nằm im. Hơi ấm từ bàn tay Hằng vẫn đặt nơi hông cô không hề có ý định buông ra