Mớm Tình

•3



Dưới ánh hoàng hôn nhạt dần, con đường mùa thu trải đầy lá khô như một tấm thảm sống động, đỏ rực, vàng cam, và nâu trầm hòa quyện, xào xạc dưới từng cơn gió thu se lạnh. Những hàng phong già đứng trầm mặc hai bên đường, cành lá khẳng khiu vươn lên trời để lộ những khoảng trống nơi ánh sáng len lỏi, tạo thành những mảng sáng tối nhảy múa trên mặt đất. Không khí mang hương vị đất trời, thoảng chút ngọt ngào của lá khô quả chín , như một khúc nhạc u hoài của thiên nhiên.

Ở giữa khung cảnh ấy, đoàn làm phim của nhà hát Velvet Nocturne, một cái tên đã trở thành biểu tượng trong giới nghệ thuật lại lặng lẽ dựng trại, biến con đường thành một phim trường sống động. Tripod máy quay đứng vững trên thảm lá, ống kính sáng loáng chĩa về phía con đường hun hút, nơi ánh nắng cuối ngày vẽ nên những đường nét mơ hồ, như thể đang chờ đợi một câu chuyện được kể.

Đoàn phim hoạt động nhịp nhàng, nhưng không khí lại phảng phất sự căng thẳng tinh tế, như thể mọi ánh mắt đều hướng về một điểm trung tâm vô hình. Đạo diễn, một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu và chiếc khăn quàng xám, đứng bên máy quay, tay chống cằm, mắt chăm chú quan sát khung hình. Xung quanh ông, đội ngũ kỹ thuật viên bận rộn: người điều chỉnh ánh sáng để bắt lấy sắc vàng hoàn hảo của mùa thu, người kiểm tra micro để đảm bảo tiếng lá xào xạc được ghi lại chân thực. Các diễn viên, trong những bộ trang phục được chọn kỹ lưỡng để hòa hợp với tông màu của cảnh thu, đứng tụm lại ở một góc thì thầm trao đổi, hơi thở hóa thành những làn khói trắng mỏng manh trong không khí lạnh. Nhưng tất cả, từ đạo diễn đến nhân viên hậu trường, đều biết rằng nhịp điệu của buổi quay này không nằm trong tay họ. Nó phụ thuộc vào một người không trực tiếp chỉ đạo, nhưng mỗi cái gật đầu hay ánh mắt của cô đều quyết định số phận của từng cảnh quay.

Phương Ly , người có mặt từ sớm đang nhàn nhã ngồi riêng biệt một góc không thèm đếm xỉa đến ai . Dưới tán cây rộng lớn của cây phong vàng , một chiếc chòi được dựng lên dành riêng cho một người . Ả lọt thỏm vào chiếc ghế gấp lót đệm bông , chân đung đưa thư thái , đôi mắt ẩn chứa sau lớp kính râm như mặt hồ mùa thu , yên ả bên ngoài nhưng dưới đáy khẽ gợn lên từng vòng sóng mảnh , phản chiếu bóng hình những con người đang rục rịch cho cảnh quay đầu tiên .

Chỉ có điều...

Diễn viên chính đâu ?

Nam chính đứng cầm kịch bản phe phẩy , vẻ mặt không hài lòng phàn nàn với đạo diễn , những vai phụ cũng thay nhau bất mãn , họ đã đợi gần tiếng cho sự vắng mặt của nữ chính rồi . Trợ lí đạo diễn đang cố gắng liên lạc lại , anh ta vừa liên tục lia mắt nhìn đồng hồ vừa áp điện thoại vào tai, gọi sang bên đó. Sau hồi chuông dài dằng dặc, cuối cùng cũng có người bắt máy.

Giọng người phụ nữ bất lực pha chút dè dặt :

" xin lỗi các anh , chị Ngọc sẽ nhanh chóng đến ngay !"

" các cô có thể thu xếp nhanh nhanh một chút được không ? Chúng tôi còn rất nhiều thứ phải làm !"

" vâng.. tôi sẽ cố gắng !"

Giọng bên kia nhỏ dần, như thể chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi cuộc trò chuyện.

Trợ lý đạo diễn hạ điện thoại xuống, thở dài rõ một tiếng rồi quay sang đạo diễn:
"Họ bảo năm phút nữa tới."

Đạo diễn nhíu mày, liếc nhìn đồng hồ đeo tay:
" cứ đợi một chút nữa xem sao ."

5 phút

10 phút

Nửa tiếng nữa cứ thế trôi qua vô nghĩa . Ly cà phê đã nguội lạnh , Phương Ly tháo kính kẹp vào áo len , quay đầu sang hỏi trợ lí đang sốt sắng .

" sao vẫn chưa bắt đầu? Mặt trời sắp lặn rồi ."

Cậu trợ lí tên Bảo nói nhỏ : " Tô Tuyết Ngọc vẫn chưa tới .. e là buổi quay phim hôm nay khó mà hoàn thành được ..."

Con đường dần trở nên vắng vẻ , chỉ còn một đám người chôn chân tại chỗ thắp lên hi vọng rằng người cần tới sẽ tới nhanh . Sự thưa thớt của khung cảnh đẹp đẽ này không phải hiệu ứng ả mong muốn , trước khi vài người cuối cùng cũng rời đi , Phương Ly quay sang bên cạnh nhìn một cái , Bảo hiểu ý, ngay lập tức gọi vào số của nữ diễn viên đó rồi đưa đến trước mặt ả .

Không mất nhiều thời gian chờ đợi, đến hồi chuông thứ hai đã có người nghe . Chưa kịp nói một lời , một tràng từ ngữ khó nghe tằng tằng xả xuống khiến nụ cười trên môi ả đông cứng lại .

" gọi cái gì mà gọi lắm thế ! Có biết tôi đang rối rắm đến mức nào không hả mà cứ gọi điện thúc giục ! Chiếc váy từ Pháp của tôi vẫn chưa về thì tôi sẽ không đến chỗ của mấy người đâu ! Hứ ."

Bên kia ngắt luôn cuộc gọi , Phương Ly đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mắt , ả không ngờ một diễn viên mới nổi lại có thể ngang ngạnh đến thế .

Không khí ở phim trường bắt đầu đổi sắc. Những cuộc trò chuyện nhỏ dần nhường chỗ cho tiếng lật kịch bản, tiếng máy phát bộ đàm rè rè xen lẫn những câu trao đổi vội vã.

Đạo diễn khẽ thở dài, quay sang trợ lí .

"Chuẩn bị bối cảnh khác. Ta quay trước mấy cảnh không có Tô Tuyết Ngọc."

Ngay lập tức, một nhóm kỹ thuật hối hả di chuyển. Tripod và đường ray máy quay được kéo dịch sang góc khác của con đường, nơi tán phong đan nhau thành mái vòm tự nhiên. Nhân viên ánh sáng chạy tới điều chỉnh tấm hắt sáng, cố gắng bắt kịp sắc vàng còn sót lại của buổi chiều.

Các diễn viên phụ thay nhanh đạo cụ: người khoác thêm áo măng - tô, người cài lại khuy cổ áo. Tiếng gõ clapperboard vang lên khô khốc, phá tan sự chờ đợi kéo dài cả tiếng.

Nhưng ngay cả khi ống kính đã bắt đầu ghi hình, bầu không khí vẫn căng như sợi dây đàn. Mọi người đều biết những thước phim này chỉ là tạm bợ , buổi quay hôm nay vẫn xoay quanh một người chưa xuất hiện.

Ở góc chòi, Phương Ly cắn đầu ngón tay , cả người đăm chiêu như đang nghĩ điều gì đó .

Điện thoại lại sáng lên , ả lướt nhanh qua những cái tên trong danh bạ rồi dừng lại ở chữ M .

                                           •••

Boutique Quince

Ánh đèn vàng mật từ những chùm pha lê rủ xuống, rắc từng vệt sáng lấp lánh lên sàn gỗ đánh bóng đến soi gương được. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng len qua những dãy móc áo trưng bày, nơi lụa, satin và nhung thay phiên nhau bắt sáng, phản chiếu thành mảng óng ả trong gương.

Không khí phảng phất hương nước hoa Pháp, thứ hương vừa đủ tinh tế để không át đi mùi vải mới. Nhân viên cửa hàng trong đồng phục vest đen ôm sát, di chuyển nhẹ nhàng giữa các giá treo, thỉnh thoảng cúi người nhấc ra một thiết kế được gói trong túi bảo vệ.

My ngắm nghía từng mẫu mã mới toanh được cô nhân viên giới thiệu đến rát họng mà vẫn chưa có cái nào ưng . Nếu cô không phải là người giữ lời thì chắc bây giờ Vũ Thảo My đang sung sướng ở bàn bida và ăn được kha khá tiền rồi , chỉ tại người đàn bà chết tiệt đó !

Vì cuộc hẹn vào cuối tuần tại nhà hát lớn, phải giữ thể diện cho bản thân nên cô đã vào một nơi mà bản thân ít khi lui đến . Nơi bán sự điệu đà cho phụ nữ .

Tiền kiếm từ mấy vụ cược không có nhiều , nhưng nguồn thu từ những lần "giúp vui" ở bàn VIP vẫn đủ để cô chơi trội một lần. Không phải vì khoái khoe, mà là để chứng minh cho ai đó thấy rằng cô cũng biết diện cho lác mắt.

My lướt qua một dãy váy màu pastel, gò má khẽ căng lên khi ánh nhìn bắt gặp một sắc đỏ lặng lẽ đứng ở cuối gian hàng . Một màu đỏ trầm, sang đến mức khiến tất cả những gam màu xung quanh lập tức bị lu mờ.

Cô bước lại, ngón tay khẽ vuốt dọc đường may mềm mịn của chiếc đầm, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú hiếm hoi. Và càng nổi trong lòng sự chiếm hữu khi nhìn thấy dưới bảng giá có tấm thẻ bạc nho nhỏ với dòng chữ ' limited edition ' !! Là phiên bản giới hạn đó !

My quay lại nhìn cô nhân viên vừa lau vội mồ hôi trên thái dương , phấn khởi chỉ tay vào chiếc váy đó .

" không cần thử . Chiếc váy đó đích thị sinh ra là dành cho tôi ! Tôi chốt cái này !"

Một nụ cười từ tận đáy lòng, cô nhân viên cười như muốn rách miệng tiến tới tháo chiếc váy từ người nộm trên bục xuống, một giọng nữ khác cất lên phía sau, to , ngọt ngào nhưng hơi choé :

" gói cho tôi chiếc màu đỏ đó đi !"

My liếc sang bên . Một đôi giày cao gót mũi nhọn màu kem dừng lại cách cô vài bước chân, phía trên là một gương mặt mà My từng thấy thoáng qua trên poster bộ phim đang nổi đình nổi đám - Tô Tuyết Ngọc. Đôi môi cô ta cong lên, còn ánh mắt lại giống như đang thách thức hơn là cái vẻ dễ thương bên ngoài .

Nhân viên cửa hàng thoáng lúng túng, mắt lia qua lại giữa hai người. Nhưng rõ ràng là cũng nghiêng về phía My , người đang hoàn toàn ngó lơ cô ta .

" không nghe khách hàng nói gì hả em gái ? Lẹ lên tôi nhiều việc lắm !"

Cô vẫn tiếp tục đảo mắt qua những thiết kế khác mà không để bóng hình người nổi tiếng Tô Tuyết Ngọc đang sắp nổi đoá vào mắt. Sau một hồi giằng xé nội tâm cô nhân viên vẫn quyết định nghe theo lời cô mà bước vào quầy thu ngân , nhưng cánh tay lại bị giữ lại.

" tôi nói rồi , tôi lấy chiếc váy đó ! Tôi trả gấp đôi !"

My quay sang gay gắt :

" này này , cô nghĩ tôi không nói gì mà thích nói gì thì nói à ? Cô-.."

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt đứt cuộc tranh cãi nảy lửa sắp xảy ra . My lườm cô ta một cái rồi hậm hực rút điện thoại ra .

Lại là số lạ ! Mà nó cũng quen lắm ..

" alo ?"

Tiếng cười nhẹ bật thốt từ phía bên kia khiến cô nổi cả da gà . Ngẩng đầu lên thấy gương mặt xinh đẹp đang khinh khỉnh kia cô lại khó chịu hơn , cũng vô lí cáu gắt hơn .

" này nhá rảnh quá không có việc gì làm lại cầm máy đi lừa đảo người ta à ? Làm con người cũng phải biết giúp ích cho cộng đồng chứ ? Đang cáu mà còn gặp phải loại người như mày nữa , sống tệ bạc sau này xuống dưới xem chừng chẳng ai đốt vàng mã cho đâu !"

Lồng ngực cô phập phồng . Ánh mắt của cả cửa hàng đều đổ dồn về phía này khiến cô hơi ái ngại mà quên cả việc cúp máy .

" ai làm em cáu ?"

Cái giọng chỉ cần nghe một lần là sẽ không bao giờ quên , đích thị là con người chỉ cần cô nhìn thấy ở đâu là sẽ tự động gắn động cơ vào chân rồi chạy đi thật xa . Rõ ràng là cô nhớ cái số này là của người nào đó không nên nghe rồi mà tại sao lúc đó lại bấm nghe nhở ? Chắc tại cô ả Tô Tuyết Ngọc này quá .

Có vẻ như thấy My mãi không nói gì , người bên kia nói tiếp .

" em còn nhớ tối đó tôi giúp em chứ ? Giờ đến lượt em ."

" nói đi , giúp việc gì ?"

" em rảnh không ?"

" không , đang bận tranh váy với một người đàn bà ngang ngược ."

Tuyết Ngọc như bị chích điện giật nảy lên : " cô nói ai ngang ngược ?"

" tôi nói bâng quơ , trúng ai thì trúng ."

Người phụ nữ đầu dây bên kia bật cười , rồi lại nghiêm túc nói :
" tôi rất cần em có mặt ngay bây giờ . Em ở đâu ? Sẽ có xe qua đón em !"

Chương trước Chương tiếp
Loading...