[MINMI] Ai cũng biết cô ấy yêu tôi (cover)

Chương 54. Dò trúng đài rồi nè



Chương 54. Dò trúng đài rồi nè

Kim Minnie không vui nhưng cũng không tỏ ra mặt, khi Viên Hồng nhìn qua thì cô ấy nở một nụ cười nhạt, ngũ quan sắc sảo có vẻ rất nhu hòa, đặc biệt là đèn đường mờ nhạt có tác dụng che lấp khí thế của cô ấy rất tốt.

Cho Miyeon không nghe rõ cô ấy nói gì, nghiêng đầu hỏi: "Minnie vừa mới nói gì?"

Kim Minnie nói vào tai cô: "Em nói là em dỗi rồi."

Dỗi? Vì sao lại dỗi? Cho Miyeon không hiểu lắm, cô vừa định mở miệng thì nghe thấy có người gọi mình: "Cho Miyeon."

Cho Miyeon ngẩng đầu, nhìn thấy Yeh Shuhua đứng ở vườn hoa nhìn bọn họ, cô ấy mang chiếc váy dài vàng nhạt, tóc đẹp phủ ngoài khăn choàng, khuôn mặt thanh tú ở cạnh hoa nhưng lại còn xinh đẹp hơn hoa. Không hổ là nghệ sĩ vừa ra mắt đã đứng trên đỉnh, chỉ cần đứng vậy thôi nhưng đã là một phong cảnh không thể bỏ qua.

Sau khi Yeh Shuhua nhìn thấy Cho Miyeon thì vẫy tay: "Tối vậy rồi mà còn chạy đến."

Viên Hồng cũng đi theo đi qua đó, lịch sự chào: "Cô Yeh, chào buổi tối."

Yeh Shuhua cười: "Cô là tổng biên tập Viên sao? "

Viên Hồng đầu: "Là tôi, tôi đã gọi điện cho cô."

Yeh Shuhua gật đầu, nhìn về phía Kim Minnie, Cho Miyeon vừa định giới thiệu thì Yeh Shuhua nói: "Cô Kim, sao cô lại đến đây?"

Viên Hồng hơi kinh ngạc: "Cô Yeh quen cô Kim sao?"

Yeh Shuhua gật đầu: "Quen chứ, Susan rất thích xem cô Kim biểu diễn. Tour diễn thế giới trước đó của cô ấy, Susan bị cảm nên không đi được, thế là ở nhà khóc nguyên một ngày."

Nhắc tới Seo Susan, Yeh Shuhua bất lực lắc đầu, khi cười lại có chút cưng chiều. Kim Minnie nói: "Lần sau có thể đi mà. Tôi có thể xếp cho mọi người ngồi riêng."

Yeh Shuhua gật đầu, vui vẻ: "Được đó."

Cô ấy nói xong mới nhớ tới hỏi Kim Minnie sao lại đến đây.

Cho Miyeon nói: "Đi cùng với tôi."

Cô bình thản nói: "Cô ấy là vợ tôi."

Yeh Shuhua hơi kinh ngạc: "Cô kết hôn rồi?"

Cho Miyeon gật đầu.

Yeh Shuhua cười: "Khá tốt, cô ở bên ngoài một mình cũng không tốt lắm."

"Vào đi, vào ngồi đi." Cô ấy cúi đầu: "Chỉ mãi nói chuyện, để gió thổi cả buổi."

Cho Miyeon đi vào theo, mới vừa vào phòng khách thì nghe được một giọng non nớt của bé gái: "Mommy, con ăn một viên thôi!"

Sau đó có một giọng nói lạnh lùng hơi vang lên: "Không được."

Seo Susan nghẹn ngào, sắp khóc với Seo Soojin, cặp mắt ngập nước. Seo Soojin nhíu mày, vừa định mở miệng thì nghe Yeh Shuhua kêu mình: "Tiểu Jin, Cho Miyeon đến rồi."

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Yeh Shuhua dẫn ba người vào nhà.

Cô có quen Cho Miyeon, hai người bên cạnh, có một người là Kim Minnie.

Cô còn nhớ rõ năm trước gửi danh thiếp cho Kim Minnie, dò hỏi cô ấy có kế hoạch đổi công ty không, lúc ấy Kim Minnie từ chối rất dứt khoát.

Sao hai người này lại cùng nhau đến đây?

Cô không nói chuyện, mắt phượng bình tĩnh nhìn ba người trước mặt, vài giây sau gật đầu nói: "Tối nay cùng nhau ăn một bữa đi."

Viên Hồng vội nói: "Không được đâu Seo tổng, chúng tôi đến đưa hợp đồng cho cô Yeh thôi."

Cô ấy nói nhìn về phía Seo Susan, cười: "Đây chắc là bé Susan rồi nhỉ?"

Seo Susan do không lấy được chocolate từ tay Seo Soojin nên đang muốn khóc, đột nhiên nhìn thấy Kim Minnie vào thì lập tức nín khóc ngay, gọi: "Cô Kim!"

Bé ba chân bốn cẳng chạy đến, hai mắt đầy sao, sáng lấp lánh.

Seo Susan kế thừa ưu điểm của Yeh Shuhua và Seo Soojin một cách hoàn mỹ, mới chút xíu mà đã trông rất đáng yêu rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn, đáng yêu vô cùng. Viên Hồng nhịn không được, xoa xoa đầu bé, Seo Susan ngửa đầu, mỉm cười ngọt ngào với Viên Hồng.

Quá đáng yêu, Viên Hồng muốn ôm vào lòng xoa cho đã, nhưng cô ấy không dám.

Yeh Shuhua nói: "Chào cô Viên đi con, cả cô Cho nữa."

Seo Susan ngoan ngoãn gọi: "Chào cô Viên và cô Cho ạ."

Tim Viên Hồng mềm nhũn ra, cô hơi ngồi xổm xuống, nói: "Vì được con gọi là cô, vậy cô tặng con một món quà nhỏ được không?"

Trước khi đến thì cô đã nghĩ rồi, tặng Seo Soojin cùng Yeh Shuhua thì không bằng tặng con gái bảo bối của hai người. Hơn nữa có quà gì mà nhà họ Trì mua không được chứ, có quà gì mà chưa từng được nhận? Cho nên cô tặng tạp chí thiếu nhi của bên mình luôn, cả một bộ.

Này không quý trọng, Yeh Shuhua nhìn Seo Soojin, cười cười, để Seo Susan nhận lấy.

Yeh Shuhua nói: "Quà thì nhận, vậy thì tối nay ăn cơm ở đây đi. Chúng tôi vẫn chưa ăn, vẫn đợi mọi người đấy."

Viên Hồng còn muốn lịch sự từ chối, bỗng Seo Soojin hỏi: "Ăn rồi à?"

Cô lắc đầu: "Không có."

Seo Soojin không nói nhiều lắm, giọng nói trong trẻo vang lên: "Vậy ở lại ăn chung đi, mọi người có vấn đề gì không?"

Viên Hồng cứng họng.

Lắc đầu.

Cho Miyeon nhìn về phía Kim Minnie, ánh mắt trầm tĩnh, cô hỏi: "Không thành vấn đề chứ?"

Kim Minnie cười: "Không thành vấn đề."

Viên Hồng chủ động nói: "Để tôi giúp."

Yeh Shuhua cười: "Được đó."

Phòng bếp nhà cô lớn, thật ra đồ ăn đã làm gần xong rồi. Gần đây cô không có thông cáo gì, một năm chỉ nhận hai bộ phim, thời gian còn lại đều ở nhà cùng Seo Soojin và Seo Susan, có rất nhiều thời gian nên trù nghệ cũng tốt hơn rất nhiều, sắc, hương, vị đều đủ.

Viên Hồng đi vào phòng bếp nhìn thấy đồ ăn làm xong thì khen ngợi: "Còn tốt hơn đầu bếp."

Yeh Shuhua nghe cô ấy tâng bốc thì chỉ cười cười, quay đầu nói với Seo Susan: "Con chơi với cô Cho và cô Kim đi."

Seo Susan còn bé mà lanh lợi, nói với Yeh Shuhua: "Con biết rồi!"

Seo Soojin đứng dậy rót ra cho hai người, nói vời Cho Miyeon và Kim Minnie: " Hai người ngồi đi."

Hai người ngồi xuống, Seo Susan đến cạnh cô ấy, khuôn mặt có nét giống cô ấy tràn đầy ý cười, cô ấy hỏi: "Mommy, hôm nay có khách đến nhà ăn cơm, mommy có vui không vậy?"

Seo Soojin nghiêng đầu, nhìn một cái là đã hiểu ý đồ của con bé, lắc đầu: "Không được."

Seo Susan nghẹn họng, làu bàu đưa lưng về phía Seo Soojin.

Cho Miyeon hỏi: "Làm sao vậy?"

Seo Susan lên án: "Mommy keo kiệt."

Seo Soojin liếc nhìn con bé, ở công ty luôn là trực tiếp hạ lệnh, nhưng hiện tại lại giải thích cho Seo Susan: "Là bác sĩ nói răng con không thể ăn đồ ngọt nữa, không phải do mommy keo kiệt."

Cho Miyeon gật gật đầu.

Seo Susan nhìn về phía Cho Miyeon: "Cô Cho ơi, khi còn nhỏ cô không ăn chocolate sao ạ?"

Cho Miyeon nói: "Không ăn."

Seo Susan trợn tròn đôi mắt: "Vì sao? Mẹ cô cũng không cho cô ăn sao?"

Cho Miyeon lắc đầu: "Không phải."

Seo Susan khó hiểu: "Vậy vì sao cô lại không ăn?"

Cho Miyeon nói: "Sẽ sâu răng."

Cô ấy nghiêm túc mà lại đứng đắn, ánh mắt trầm tĩnh như nước, cùng Seo Soojin không khác gì nhau. Seo Susan tìm kiếm ngoại viện thất bại, cô bé cúi đầu, thở dài.

Kim Minnie nhìn dáng vẻ của bé con thì không hiểu sao lại nghĩ đến Cho Miyeon khi còn nhỏ.

Khi cô ấy còn nhỏ sẽ có dáng vẻ gì nhỉ?

Chẳng lẽ cũng như bây giờ, đối với chuyện gì cũng bình thản gợn sóng, hờ hững thản nhiên sao? Hay cũng sẽ khóc sẽ quậy, sẽ làm nũng với cha mẹ.

Làm nũng? Cho Miyeon sẽ làm nũng sao?

Có lẽ là có nhỉ? Khi làm chuyện giường chiếu thì cô ấy cũng thường xuyên làm nũng, nhưng nghĩ lại thì cũng không xem như làm nũng, mà chỉ là giọng nói mềm mại hơn bình thường, hơn nữa chỉ ở trong trong phòng. Nếu bây giờ Cho Miyeon làm nũng......

Kim Minnie cụp mắt, khống chế những suy nghĩ miên man đó.

Cô bé bên cạnh vùng vẫy, như là không ai giúp bé nên bé rất không vui, quay đầu đi ra ngoài một mình. Kim Minnie nhìn thấy thì không khỏi có chút lo lắng, cô hỏi Seo Soojin: "Seo tổng, có ổn không?"

"Không sao đâu." Seo Soojin nói: "Nó quậy thôi."

Xem ra là đã thành quen.

Kim Minnie nghĩ đến khi mình còn nhỏ cũng sẽ vùng vẫy giận dỗi như thế, tuy không phải là vì kẹo nhưng cũng không khác gì mấy, muốn một món đồ gì đó. Khi đó vô cùng hy vọng có người đến dỗ dành mình, dù là không mua cho cô nhưng lại khiến cô cảm thấy mình được quan tâm thì cô cũng rất vui.

Cô nói: "Tôi có thể qua đó xem một chút được không?"

Seo Soojin ngước mắt: "Được chứ."

Kim Minnie nói một tiếng với Cho Miyeon, ra khỏi phòng khách sau Seo Susan.

Seo Susan vào một căn phòng nhỏ hơn, Kim Minnie đứng ở cửa, gõ cửa, bên trong có tiếng chân ngắn chạy đến, không lâu sau cửa đã mở ra, Seo Susan ngửa đầu: "Cô Kim."

Kim Minnie đi vào hỏi: "Con đang làm gì?"

"Con xem Yên Yên ạ." Seo Susan nói vừa nói vừa đi đến ổ mèo, gọi vào trong: "Yên Yên ơi."

Không lâu sau bên trong vang lên tiếng mèo kêu, một con mèo trắng muốt mập mạp đung đưa đi ra, nó nhìn thấy người sống lập tức dừng lại. Seo Susan chạy qua đó, vươn tay muốn ôm nó.

Yên Yên kêu với bé: "Meo meo!"

Seo Susan nói: "Đây là cô Kim, cô ấy chơi dương cầm hơi bị giỏi luôn đó!"

Lời nói vô tình của trẻ con là rung động nhất, Kim Minnie vẫn chưa bao giờ biết mình lợi hại đến vậy, cô bật cười. Yên Yên lại kêu một tiếng, lần này thì âm thanh rõ ràng là nhỏ hơn, Seo Susan nhân cơ hội muốn ôm nó, nhưng nó lớn, lại quá mập, suýt nữa thì bé đã ngã. Kim Minnie đỡ tay bé, Yên Yên kêu một tiếng rồi thoát khỏi Seo Susan, vọt chạy.

Seo Susan chạy theo sau rồi hét lên khắp phòng.

Vài phút sau, bé chạy mệt rồi, ngồi xuống một cái ghế nhỏ. Kim Minnie thấy thế thì bước qua đó, ngồi xuống cạnh bé, hai người ngồi yên lặng, Yên Yên thò đầu ra từ sau ổ mèo, thường xuyên nhìn Kim Minnie.

Kim Minnie nói: "Khi cô còn nhỏ cũng thích ăn chocolate."

Seo Susan quay đầu nhìn cô, một đôi mắt to chớp chớp, Kim Minnie mềm nhũn trong lòng: "Sau đó phải đi bệnh viện nhổ răng."

Cô nhìn về phía Seo Susan: "Con cũng phải đi sao?"

Seo Susan che miệng, có vẻ rất sợ hãi, Kim Minnie cười: "Thi thoảng ăn sẽ không sao, nhưng không được ăn thường xuyên."

"Dạ." Seo Susan có hơi buồn, rầu rĩ, bé ngẩng đầu nhìn Kim Minnie, hỏi: "Cô Kim tới tìm mẹ con sao?"

Khách đến nhà hơn phân nửa đều tìm Yeh Shuhua, bởi vì không ai dám tới nhà tìm Seo Soojin cả.

Kim Minnie nói: "Cô đến cùng cô Cho của con."

"Cô Cho?" Seo Susan gật đầu: "Cái cô xinh đẹp vừa rồi."

Mặt Kim Minnie mang ý cười: "Ừm, là cô xinh đẹp vừa rồi."

Cô nói xong thì điện thoại rung lên, Kim Minnie móc điện thoại ra ra, là cửa hàng trang sức gửi tin nhắn đến. Trước đó cô đã chọn mấy mẫu nhẫn, cửa hàng trang sức dùng mẫu tay cô cung cấp để gửi ảnh mẫu qua. Kim Minnie cúi đầu nhìn, mẫu nào cũng rất thích hợp, tay Cho Miyeon rất đẹp. Cô phân vân, đột nhiên quay đầu hỏi Seo Susan: "Giúp cô chọn một món đồ được không?"

Ánh mắt Seo Susan trong vắt, gật đầu, giọng nói non nớt: "Được ạ."

Bé nhanh chóng quên đi sự không vui vừa rồi.

Kim Minnie cho bé nhìn điện thoại, nói: "Đây là nhẫn, con biết nhẫn là gì không?"

Seo Susan gật đầu: "Con biết, mẹ nói kết hôn rồi thì có thể mang nhẫn."

"Cô muốn kết hôn với dì Cho sao?"

Kim Minnie cười: "Con còn biết cả kết hôn à?"

Seo Susan nói rất nghiêm túc: "Con biết mà, mẹ nói kết hôn chính là muốn ở bên người mình thích cả đời."

Kim Minnie gật đầu, nói: "Bọn cô đã kết hôn rồi."

"Vậy vì sao hai người không mua nhẫn trước khi kết hôn ạ?" Rõ ràng Seo Susan không hiểu, bé đột nhiên nghĩ gì, lại hỏi: "Chẳng lẽ cô không thích cô Cho sao?"

Kim Minnie bật cười, lắc đầu: "Đương nhiên không phải, cô rất thích cô Cho."

Khuôn mặt nhỏ Seo Susan nhăn lại: "Vậy dì Cho không thích cô hay sao?"

"Cô ấy——"

Kim Minnie bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Seo Susan, giọng nói đột nhiên dừng lại.

------

Chương trước Chương tiếp
Loading...