[MILKLOVE] HEARTSTRINGS
CHAP 1
Tiết học buổi sáng của lớp Nghệ thuật Nói trước Công chúng diễn ra trong một giảng đường rộng rãi, ánh nắng nhẹ nhàng len qua những tấm kính lớn, phủ lên từng hàng ghế một sắc vàng ấm áp.Love ngồi gần cuối lớp, đôi mắt nâu đậm ánh lên vẻ bồn chồn khi lật vội giáo trình. Dù đã xem qua trước, nàng vẫn cảm thấy môn này thật sự là một thử thách khó nhằn. Một người hướng nội như nàng, chỉ cần đứng trước đám đông thôi đã đủ làm tim đập nhanh, huống chi là diễn thuyết trôi chảy trước cả lớp.– Cậu thấy sao? – Một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh.Love ngẩng lên, thấy View – cô bạn cùng lớp – đang chống cằm nhìn mình với vẻ thấu hiểu.– Khó thật đấy... – Love thở dài, ngón tay vô thức vân vê mép quyển vở. – Mình không nghĩ mình có thể đứng trước lớp mà nói chuyện tự tin như thế được.View bật cười nhẹ, bàn tay vỗ vai nàng trấn an.– Ai cũng có lần đầu mà, đừng lo. Cứ coi đây như một trải nghiệm, có khi lại giúp cậu tự tin hơn đấy.Love mím môi, vẫn chưa thể tự thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn. Trước khi nàng kịp đáp lại, cửa giảng đường mở ra. Giảng viên bước vào, là một người đàn ông trung niên với phong thái điềm tĩnh.– Chào buổi sáng, các em! Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với một môn học rất quan trọng trong ngành truyền thông – Nghệ thuật Nói trước Công chúng.Cả lớp dần im lặng lắng nghe.– Và để giúp đỡ các em trong quá trình học, tôi muốn giới thiệu trợ giảng của lớp mình.Không khí trong phòng đột nhiên rơi vào trạng thái xì xầm nhẹ khi một cô gái bước vào.Milk Pansa Vosbein.Cái tên ấy vừa vang lên, hầu như ai cũng quay sang thì thầm với nhau. Dù là sinh viên năm tư, Milk đã quá nổi tiếng trong BMAU, không chỉ vì xuất thân danh giá mà còn bởi ngoại hình nổi bật và phong thái cuốn hút.Love mở to mắt nhìn cô gái ấy. Áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng vào quần tây, mái tóc dài uốn nhẹ buông thả hờ hững, gương mặt lạnh lùng nhưng sắc nét đến mức gây choáng ngợp. Milk di chuyển đến bục giảng với dáng vẻ tự tin, hoàn toàn thoải mái trước ánh mắt dõi theo của cả lớp.– Chào mọi người. – Giọng nói của Milk trầm nhưng rất có lực, khiến ai cũng tự giác im lặng. – Tôi là Pansa Vosbein, cứ gọi tôi là Milk, trợ giảng của lớp. Mong rằng trong suốt khóa học này, tôi có thể giúp các bạn vượt qua nỗi sợ hãi khi đứng trước đám đông.Lời nói của cô đơn giản nhưng lại tạo ra một hiệu ứng mạnh. Một số sinh viên nữ đã bắt đầu thì thầm với nhau, vài người còn cười khúc khích.– Tôi nghe nói P'Milk rất đào hoa đấy...– Nghe nói chị ấy đang qua lại với hoa Khôi ngành luật Ploynapat đấy, tuần trước mới kỷ niệm 1 tháng quen nhau với đàn chị cùng khoa với mình.– Khiếp thế, đúng là lăng nhăng, tôi không thể có một người yêu như thế đâu, P'Milk thì được, hihiLove không để ý đến những lời xì xầm đó, nhưng nàng lại cảm nhận được một ánh mắt chạm nhẹ vào mình. Khi quay sang, nàng bắt gặp Milk đang nhìn mình với một chút thích thú.– Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu bằng bài tập giới thiệu bản thân. – Giảng viên nói. – Mỗi người sẽ đứng lên, nói tên, ngành học, lý do chọn ngành này và một điều thú vị về bản thân.Lần lượt từng sinh viên đứng lên giới thiệu. Người đầu tiên, một nam sinh, nói rất trơn tru. Người thứ hai cũng vậy. Người thứ ba thậm chí còn khiến cả lớp bật cười vì cách nói chuyện hài hước của mình.Rồi đến lượt Love.Nàng siết nhẹ mép váy, hít sâu rồi đứng dậy.– Xin chào, mình là Pattranite Limpatiyakorn, sinh viên năm nhất ngành Sản xuất phim & Truyền hình...Ngay khi mở miệng, Love cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình. Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn, giọng nói cũng trở nên ngập ngừng.– Mình... mình chọn ngành này vì...Không khí bắt đầu im lặng đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng thì thầm của một vài người.Love siết chặt tay, cố gắng ép bản thân tiếp tục, nhưng sự lo lắng đã chiếm lấy hết suy nghĩ. Đúng lúc nàng cảm thấy bản thân không thể nói tiếp, một giọng nói trầm thấp vang lên.– Thầy, em nghĩ Love có thể ngồi cạnh em không?Love giật mình, ngẩng lên nhìn về phía chủ nhân của câu nói.Milk Pansa.Cả lớp ngay lập tức xôn xao. Một vài sinh viên huých nhẹ vào nhau, vài người khác thì che miệng cười đầy ẩn ý.– Chuyện gì đây?– Chắc chắn cậu ấy sẽ là con mồi tiếp theo!Love chết lặng, chưa kịp phản ứng thì giảng viên đã gật đầu đồng ý.– Nếu điều đó giúp em ấy cảm thấy thoải mái hơn, tôi không thấy có vấn đề gì.Thế là trước sự bàn tán không dứt của cả lớp, Love buộc phải di chuyển đến chỗ của Milk. Nàng cảm thấy từng bước chân mình nặng trĩu, không biết vì lo lắng hay vì ánh mắt sắc sảo của người đang đợi sẵn.Khi nàng ngồi xuống, Milk khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi nhếch nhẹ.– Đừng căng thẳng thế chứ? Tôi không ăn thịt đâu.Love chỉ biết cúi đầu, cảm giác bối rối tràn ngập.Giữa giờ học, View nghiêng người sang thì thầm vào tai nàng.– Cậu nên cẩn thận với Milk đấy.– Gì cơ?– Cô ấy không bao giờ để ai ngồi cạnh mình mà không có lý do đâu. Milk nổi tiếng là một tay sát gái ở trường này. Từ trước đến giờ, ai lọt vào tầm ngắm của cô ấy đều không thể thoát được.Love chớp mắt, cảm giác lo lắng ban đầu bỗng dưng biến thành một nỗi sợ khác.Nàng lén nhìn sang Milk. Cô vẫn đang tập trung nghe giảng, bàn tay vô thức xoay cây bút giữa những ngón tay một cách điêu luyện.Lời View nói cứ vang lên trong đầu nàng.Liệu có phải... nàng đang trở thành "mục tiêu" mới của Milk không?Giữa giảng đường rộng lớn, không khí dần trở nên nghiêm túc hơn khi giảng viên bắt đầu đi sâu vào bài giảng.– Nghệ thuật nói trước công chúng không chỉ là việc đứng lên và nói chuyện. Nó là sự kết hợp của nội dung, giọng điệu và ngôn ngữ cơ thể. Nếu một trong ba yếu tố này yếu, bài nói của các em sẽ không có sức thuyết phục.Milk hơi nghiêng đầu, ngón tay vẫn xoay bút một cách hờ hững. Cô nhìn lướt qua Love, người vẫn còn có vẻ bối rối sau sự kiện vừa rồi.Giảng viên tiếp tục:– Bây giờ, tôi muốn các em thử một bài tập nhỏ.Cả lớp im lặng, chờ đợi.– Hãy tìm một người bên cạnh mình, nhìn thẳng vào mắt họ trong một phút mà không nói gì. Sau đó, các em sẽ mô tả cảm giác của mình.Tiếng xì xầm lại nổi lên. Nhiều người tỏ ra ngại ngùng, số khác thì cười khúc khích.Love ngẩng lên, rồi nhanh chóng nhận ra vấn đề.Nàng đang ngồi cạnh Milk.Trước khi nàng kịp phản ứng, Milk đã xoay người lại, chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm nhìn nàng đầy thích thú.– Bắt đầu chứ?Love cứng đờ.Từ trước đến nay, nàng chưa từng nhìn ai lâu đến vậy, nhất là một người có đôi mắt sắc sảo như Milk. Đôi mắt ấy có màu nâu hổ phách, sâu và hút đến mức khiến nàng cảm giác như bản thân bị nhìn thấu.Một giây. Hai giây. Ba giây.Milk vẫn giữ nguyên tư thế thoải mái, khóe môi hơi nhếch nhẹ như thể đang quan sát phản ứng của nàng.Love siết chặt tay dưới bàn.Mười giây.Nàng bắt đầu cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh.Hai mươi giây.Milk vẫn không rời mắt, như thể việc nhìn thẳng vào người khác chẳng có gì khó khăn với cô.Ba mươi giây.Love cảm giác như mặt mình đang nóng dần.– Em bồn chồn rồi đấy. – Milk lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng không giấu được ý cười.– Không có... – Love lắp bắp, nhưng nàng biết rõ Milk nói đúng.Bốn mươi giây.Nàng bỗng nhận ra có gì đó rất kỳ lạ trong cách Milk nhìn mình. Không phải ánh mắt đùa giỡn như những lời đồn về cô, mà có gì đó... dịu dàng hơn. Như thể Milk thực sự đang muốn hiểu nàng.Năm mươi giây.Tim Love đập nhanh đến mức nàng sợ Milk có thể nghe thấy.Nàng vội vàng quay đi.– Hết giờ! – Giọng giảng viên vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.Love thở phào nhẹ nhõm.– Giờ hãy chia sẻ cảm giác của mình.Một số sinh viên lên tiếng trước.– Em cảm thấy rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, như thể bị soi xét vậy.– Em lại thấy hơi buồn cười, vì bạn em cứ cố nhịn cười suốt.– Còn em thì thấy thoải mái, như đang kết nối với người khác vậy.Giảng viên gật đầu, rồi hướng ánh nhìn về phía Milk và Love.– Còn hai em thì sao?Love cắn môi, cố gắng diễn tả cảm giác của mình.Milk thì lại ung dung trả lời trước.– Cảm giác thú vị đấy chứ. Nhưng có vẻ như bạn cùng bàn của em khá bối rối.Cả lớp bật cười.Love cúi mặt, không dám nhìn ai.– Love, em nghĩ sao? – Giảng viên hỏi.Nàng hít sâu.– Em... cảm thấy hồi hộp. Và có chút lo lắng.Giảng viên gật đầu.– Tốt, em đã thành thật với cảm xúc của mình. Và đó là điều quan trọng nhất khi nói trước công chúng. Các em phải hiểu được mình đang cảm thấy gì, từ đó kiểm soát nó và truyền tải đúng thông điệp.Love khẽ gật đầu.Giảng viên tiếp tục bài giảng, nói về tầm quan trọng của việc sử dụng ngôn ngữ cơ thể. Milk vẫn ngồi dựa lưng vào ghế, nhưng cô không còn nhìn Love nữa.Tuy nhiên, Love vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô một cách rõ rệt.Bài học đầu tiên đã kết thúc, nhưng nàng biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu cho những tình huống khó xử khác.Và quan trọng hơn...Milk không phải kiểu người mà nàng có thể dễ dàng phớt lờ.