[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 14




Tối hôm đó, Love chờ thật.

Nàng ngồi trên bậc cầu thang của chung cư cũ, điện thoại trên tay nhưng không thực sự dùng đến. Gió đêm thổi nhẹ qua mái tóc, mang theo cái lạnh nhè nhẹ của thành phố về khuya.

Khi Milk xuất hiện ở chân cầu thang, Love lập tức bật dậy, đôi mắt sáng lên.

"Chị về trễ quá!" Love vờ phụng phịu, nhưng trong giọng nói chẳng có chút nào trách móc thật sự.

Milk liếc nàng. "Bận dọn quán."

Love bật cười, đi cạnh cô xuống cầu thang. "Vậy chị có tâm trạng tốt không?"

Milk nhún vai. "Tạm được."

Love mỉm cười tinh nghịch. "Vậy là đủ rồi!"

Hai người bước qua từng bậc thang cũ kỹ, không ai nói gì thêm. Milk không phải kiểu người giỏi lấp đầy khoảng trống bằng lời nói, nhưng Love cũng không hề thấy khó chịu.

Khi đến con hẻm nhỏ đầu khu chung cư, Love bất ngờ níu nhẹ tay áo Milk.

"P'Milk."

Milk dừng lại, quay sang nhìn nàng.

Love mím môi, ánh mắt hơi dao động. Nhưng rồi, nàng lấy hết can đảm, nói thẳng:

"Chị còn định trốn em nữa không?"

Milk khẽ thở dài, tay đút vào túi áo. "Chị chưa từng trốn em."

"Vậy tại sao lúc nào chị cũng cố đẩy em ra?" Love hỏi, giọng thấp hơn.

Milk im lặng vài giây. "Vì em còn trẻ."

Love nhíu mày. "Rồi sao?"

"Em có chắc mình biết bản thân muốn gì không, Love?" Milk hỏi, giọng không hề mang ý mỉa mai, mà là một sự nghiêm túc thật sự.

Love không chớp mắt. "Chị nghĩ em không biết sao?"

Milk nhìn nàng, đôi mắt tối đi một chút. Rồi cô chậm rãi nói:

"Em là sinh viên năm nhất. Em còn cả một quãng đường dài phía trước. Chị không muốn là một điều gì đó em sẽ hối hận."

Love lặng người.

Nàng không ngờ Milk lại nghĩ như vậy.

Nàng cũng không ngờ mình lại thấy đau lòng đến thế khi nghe cô nói ra điều đó.

Love hít sâu một hơi, rồi kiên định nhìn Milk. "Chị có biết mình muốn gì không?"

Milk khựng lại.

"Chị cứ nói em còn trẻ, nhưng chị đã bao giờ thực sự cho phép bản thân muốn một điều gì đó chưa?" Love tiếp tục, giọng trầm xuống. "Hay là chị chỉ luôn tìm lý do để trốn?"

Milk cắn nhẹ môi, ánh mắt trở nên phức tạp.

Love nhìn cô, đợi một câu trả lời.

Nhưng Milk không nói gì cả. Cô chỉ khẽ nhắm mắt, như thể đang đấu tranh với chính mình.

Rồi, bất ngờ, cô vươn tay kéo Love lại.

Và hôn nàng.

Dứt khỏi nụ hôn, Milk vẫn nhìn nàng, ánh mắt dừng trên nàng lâu hơn bình thường.

"Đi đâu đây?" Milk hỏi.

"Chị cứ đi theo em đi!" Love kéo tay Milk, không để cô có cơ hội từ chối.

Milk định rụt tay lại, nhưng cuối cùng vẫn để yên, để Love dắt mình đi như một đứa trẻ.

Họ đến một khu chợ đêm. Love vô cùng hào hứng, kéo Milk đi hết hàng quán này đến hàng quán khác, thử đủ loại đồ ăn vặt.

Milk đứng một chỗ, nhìn nàng vui vẻ như một đứa trẻ. Cô không hiểu nổi tại sao Love có thể tràn đầy năng lượng đến thế.

"Chị thử cái này đi!" Love chìa ra một xiên cá viên chiên.

Milk nhướn mày. "Không thích."

"Thử một miếng thôi mà!" Love chu môi, dùng ánh mắt cún con nhìn cô.

Milk thở dài, cuối cùng cũng cắn một miếng. Love ngay lập tức cười tít mắt.

"Ngon đúng không?"

Milk không trả lời, chỉ cầm ly trà sữa trên tay uống một ngụm.

Love chớp mắt nhìn cô. "Khoan đã, chị uống trà sữa của em từ khi nào vậy?"

Milk khựng lại, nhìn xuống ly trên tay mình—đúng là ly của Love.

"...Em đưa cho chị mà?"

Love cạn lời. "Không hề! Chị tự lấy đấy!"

Milk im lặng một giây. "Vậy à."

"Vậy à cái gì chứ!" Love phì cười, giật lại ly trà sữa, nhưng Milk đã nhanh chóng giữ chặt.

"Chị!" Love giãy nảy.

Milk nhếch môi, rồi không biết vì sao, cô cúi xuống, kề sát mặt Love, thì thầm:

"Chia sẻ một chút thì có sao đâu?"

Love đứng hình. Tim nàng đập thình thịch khi cảm nhận được hơi thở của Milk gần sát bên.

Milk không hề né tránh, ánh mắt cô vẫn bình thản như mọi khi. Nhưng có gì đó trong đôi mắt ấy khiến Love không thể thở nổi.

Cuối cùng, Milk bật cười, nhún vai, rồi thả ly trà sữa vào tay nàng.

Love nhìn theo bóng lưng cô, chớp mắt liên tục, rồi cắn môi mím chặt.

Trái tim nàng, đến bây giờ vẫn chưa chịu ổn định lại.

-

Sau khi đi dạo một vòng chợ đêm, Love kéo Milk vào một quán nhỏ ven đường, nơi bán bánh ngọt và có vài chiếc bàn gỗ đơn giản dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ.

"Chúng ta nghỉ chút đi," Love nói, vỗ vỗ vào chiếc ghế trống đối diện.

Milk ngồi xuống, khoanh tay nhìn Love với vẻ tò mò. "Em còn muốn gì nữa?"

Love chống cằm, cười tinh nghịch. "Chị cảm thấy thế nào về buổi hẹn hò này?"

Milk khẽ nhướn mày. "Chị không nhớ là mình đồng ý gọi nó là hẹn hò."

Love nhún vai. "Nhưng chị vẫn đi cùng em, đúng không?"

Milk im lặng một lúc, rồi cầm ly trà sữa (lần này là của mình, không phải của Love), chậm rãi uống một ngụm.

"Nếu chị không từ chối," Love tiếp tục, "thì có nghĩa là chị chấp nhận."

Milk đặt ly xuống bàn, nhìn thẳng vào nàng. "Em luôn tự tin như thế à?"

Love mỉm cười, ánh mắt lấp lánh. "Chỉ khi ở bên chị thôi."

Milk hơi sững người.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi bánh ngọt hòa cùng không khí ấm áp của buổi tối.

Love chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Milk. "Vậy... chị có thích em không?"

Milk khẽ cau mày, nhưng không né tránh câu hỏi. Cô im lặng nhìn nàng rất lâu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Love không vội, nàng cứ thế đợi câu trả lời, đôi mắt vẫn đầy mong chờ.

Cuối cùng, Milk khẽ thở dài.

"Còn em thì sao?" Cô hỏi ngược lại.

Love chớp mắt, rồi bật cười. "Chị nghĩ em kéo chị đi hẹn hò làm gì?"

Milk cười nhẹ một tiếng. "Có thể là vì em thích chơi đùa."

Love nhìn cô chăm chú, rồi đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Milk.

"Chị nghĩ em là kiểu người như thế sao?" Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt có một sự nghiêm túc không thể lờ đi.

Milk hơi siết tay lại theo phản xạ.

Một lúc sau, cô rút tay ra, nhưng không hoàn toàn buông ra mà chỉ đổi sang đan chặt ngón tay mình vào tay Love.

"Có lẽ chị đã sai," Milk khẽ nói.

Love mỉm cười, nắm chặt tay cô hơn.

Bầu không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng, nhưng không hề gượng gạo.

Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng ấm áp của quán nhỏ, Love biết—dù Milk không nói thẳng ra, nhưng nàng đã có được câu trả lời mình muốn.

END CHAP!

-

Để giải đáp thắc mắc vì sao Love luôn hỏi Milk có muốn đẩy mình ra không hay có ý định chạy trốn không vì bản thân Love trong mối quan hệ này cũng có một nỗi sợ vô hình, vậy thôi đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...