Mảnh vỡ dưới sao trời - Tít Thỏ

Chương 11



Cứ vậy mà làm tới, Thanh Thuỷ liên tục phản hồi lại những bài viết hay story mà Ngọc Thảo đăng lên. Người thì lì lợm không chịu từ bỏ, mặt dày vô cùng tận. Người thì hễ thấy nhị tiểu thư xuất hiện ở đâu là chặn ngay ở đó, không muốn nhiều lời với em. Việc "rượt đuổi" này kéo dài hơn hai tuần, cho tới khi chỉ còn hai ngày nữa là tới sinh nhật Tùng Khoa.

...

Em đang ngồi trong lớp, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Đột nhiên Tùng Khoa xuất hiện vỗ vai em một cái rõ mạnh.

"Ê, mày coi cái này nè!"

Thanh Thủy quay lại, thấy Tùng Khoa chìa điện thoại ra. Trên màn hình là bài đăng mới nhất của Ngọc Thảo, bức ảnh chụp hai bàn tay đeo nhẫn đôi, một của đàn ông, một của phụ nữ. Chiếc nhẫn sáng lấp lánh, kiểu dáng giống như nhẫn cưới. Bên dưới là dòng caption ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý. Yes, I do.

Tim Thanh Thủy như chùng xuống một nhịp, ánh mắt dán chặt vào màn hình. Em hít một hơi sâu cố giữ bình tĩnh rồi cười gượng với Tùng Khoa nhưng nhị tiểu thư biết rõ, lòng mình lúc này như sóng lớn cuồn cuộn, chỉ chực chờ nổi bão.

"Chắc... chắc là quảng cáo phụ kiện thôi mà."

Tùng Khoa nhíu mày nhìn Thanh Thuỷ, ậm ừ không nói gì rồi về chỗ ngồi kế bên em. Nhị tiểu thư lúc này cầm điện thoại lên cứ xem đi xem lại bài post mà Ngọc Thảo mới đăng khi nãy, đọc từng cái bình luận để xác nhận chuyện này là thật hay chỉ đơn giản là công việc của nàng ấy.

Cho đến khi Tùng Khoa bất ngờ kêu lên lần nữa. "Ê nữa nè!"

Hắn đưa màn hình về phía em lần nữa, lần này là một bài báo với tiêu đề đập thẳng vào mắt, "Á hậu Ngọc Thảo sắp lên xe hoa với giám đốc công ty nổi tiếng!"

Thanh Thủy đọc dòng chữ mà như có lửa thiêu đốt trong lòng ngực. Đau đớn vì ý nghĩ Ngọc Thảo thật sự thuộc về người khác, tức giận vì nàng chưa từng nói lời rõ ràng, lại còn lạnh lùng chặn mọi liên lạc của em.

Sau đó hàng loạt trang báo mạng đăng tin Á hậu Ngọc Thảo sắp kết hôn cùng với tấm hình nàng chụp cùng người đàn ông giấu mặt. Từng bài từng bài cứ đập vào mắt em, đổi sang mạng xã hội khác cũng gặp những nội dung tương tự đó khiến lòng Thanh Thuỷ rối bời, cảm giác như mọi thứ trong đầu đều hỗn loạn. Nhị tiểu thư nhìn đi nhìn lại vẫn thấy người đàn ông đó rất giống Bảo Khánh, dù chỉ gặp qua một lần nhưng em đinh ninh người này chắc chắn là anh ta, vì Bảo Khánh cũng là giám đốc của một công ty nào đó.

"Đi đâu đó?" Tùng Khoa hỏi, giọng vừa ngạc nhiên vừa tò mò khi thấy nhị tiểu thư đứng phắt dậy, dường như muốn bước ra khỏi đây.

"Tao phải gặp Ngọc Thảo, phải hỏi cho rõ!"

"Mày điên hả, ngồi xuống coi tụi nó đang nhìn kìa. Mày muốn chuyện mày với Ngọc Thảo lộ ra ngoài hả? Ngồi xuống nói chuyện!"

Thanh Thuỷ đột ngột đứng lên gây ra tiếng động lớn, khiến cả lớp quay đầu nhìn xuống hai người. Tùng Khoa chỉ đành cười cho qua chuyện rồi khuyên bảo em họ mình.

"Bây giờ mày bước ra khỏi trường thì sao? Ba mày mà biết, mày muốn bị cấm túc thêm hay gì? Chú không đánh nữa nhưng tao chắc chắn mày không thoát khỏi chuyện bị giam luôn một tháng ở nhà đâu!"

Lời nói của Tùng Khoa như tạt một gáo nước lạnh vào Thanh Thủy. Em khựng lại, không phải vì sợ hình phạt mà vì ý nghĩ sẽ không thể làm gì được nếu bị cấm túc lâu hơn.

"Nghe tao đi," Tùng Khoa tiếp tục, giọng bớt gắt hơn nhưng vẫn cứng rắn. "Thời gian cấm túc sắp hết rồi, chịu khó vài ngày nữa thôi. Lúc đó mày muốn gặp chị Thảo, hỏi cho rõ ràng thì cũng chưa muộn."

Thanh Thủy nhắm mắt, hít sâu một hơi nhưng ngực vẫn phập phồng dữ dội. Tâm trí rối bời, những lời của Tùng Khoa cũng không phải không có lý. Em ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình trong lòng như có lửa, chỉ muốn đập vỡ mọi thứ xung quanh.

Suốt buổi học hôm đó Thanh Thuỷ ngồi im lặng không một lời nói, không một cử động. Từng phút giây trôi qua, mọi thứ xung quanh như thể chìm vào một đám mây dày đặc, mờ mịt.

Em không hiểu vì sao mình lại phải chịu đựng tất cả những điều này. Không hiểu tại sao nàng lại đối xử với mình như vậy. Thanh Thuỷ biết mình đã làm sai trong quá khứ, đã cuối đầu nhận lỗi, đã từng bước thật lòng theo đuổi nàng. Vậy tại sao?

.
.
.

Không có tiếng đáp lại...

Chỉ có nhị tiểu thư biết, sự im lặng này đang khiến em chết dần chết mòn, từng chút, từng chút một.

...

Thanh Thủy bước vào nhà với tâm trạng nặng nề, đôi vai trĩu xuống như đang gánh cả bầu trời u ám. Tùng Khoa nhìn em họ, hiểu rằng lúc này có nói gì cũng chẳng thể làm nó thấy khá hơn. Hắn lặng lẽ đi bên cạnh, chỉ vỗ vai an ủi vài câu, rồi hộ tống em tới tận cửa phòng.

"Thôi, nghỉ ngơi đi, mọi chuyện rồi cũng qua," Khoa nói khẽ nhưng ánh mắt thì đầy lo lắng. Thanh Thủy không đáp, chỉ gật đầu hờ hững trước khi khép cửa lại.

Tùng Khoa đứng ngoài một lúc, lặng lẽ thở dài rồi quay về nhà phụ. Trong khi đó, Thanh Thủy tựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, ánh mắt mông lung dán xuống nền gạch. Sự yên tĩnh trong phòng chỉ khiến em càng thấy ngột ngạt hơn. Tin tức về Ngọc Thảo đã râm ran hồi lâu nhưng chẳng ai lên tiếng đính chính. Với em, sự im lặng ấy đồng nghĩa với sự thật.

Bước chân nặng nề tiến về phía giường, Thanh Thủy quăng cặp lên bàn rồi nằm phịch xuống, tay che kín mặt.

Điện thoại trên bàn chợt rung lên liên tục. Thanh Thủy lơ đãng vươn tay, mắt khẽ nhíu lại khi thấy dòng thông báo nổi bật trên màn hình. Ngọc Thảo vừa đăng story mới.

Tim em đập mạnh, một phần muốn bỏ qua phần khác lại thôi thúc phải nhìn. Tay run rẩy chạm vào thông báo. Màn hình sáng lên và rồi hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Thanh Thủy là Ngọc Thảo ngồi trong một nhà hàng lộng lẫy. Ánh đèn vàng ấm áp phủ lên mọi thứ, làm nổi bật bó hoa hồng đỏ rực trên bàn và một chiếc hộp nhẫn mở ra.

Trong đoạn video ngắn, nàng nhẹ nhàng đưa tay lên – chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lấp lánh đến chói mắt. Giai điệu bài Can't help falling in love của Alyssa Baker vang lên, ngọt ngào, tràn đầy hạnh phúc.

Thanh Thủy sững sờ, toàn thân như đông cứng lại. Mọi thứ trước mắt em như mờ dần, chỉ còn lại ánh nhẫn trong đoạn story ngắn ngủi ấy.

Điện thoại rơi khỏi tay va xuống giường tạo nên một tiếng động nhỏ, nhưng đủ khiến Thanh Thủy cảm thấy cả thế giới như chao đảo trong thoáng chốc. Em ngồi bất động, ánh mắt mông lung lòng nghẹn lại.

"Thật rồi... không phải công việc, không phải tin đồn..." nhị tiểu thư lẩm bẩm, cảm giác như một phần bản thân vừa bị xé toạc.

Thanh Thủy ngồi lặng người trên giường, ánh mắt vô hồn nhìn chiếc điện thoại nằm trơ trọi. Những ký ức đau đớn ùa về như một thước phim tua chậm.

Em nhớ đến cái ngày ngài Chủ tịch giận dữ đập bàn, thẳng thừng cấm đoán mối quan hệ của mình với Ngọc Thảo đến bị cấm túc ba tuần, ánh mắt lạnh lẽo như cắt đứt mọi hy vọng. Rồi sự việc nghe lầm tai hại của Tùng Khoa khiến nàng tức giận.

Đau nhất vẫn là những gì nhị tiểu thư đã làm trong quá khứ. Những lời nói, những hành động ngây dại, tất cả như những mũi dao vô hình khắc sâu vào trái tim nàng. Dù đã cố gắng hết sức để xin lỗi, để bù đắp, Ngọc Thảo vẫn chỉ đáp lại bằng sự im lặng và những lần chặn tin nhắn không chút do dự. Mỗi lần bị từ chối, Thanh Thủy lại càng thêm tuyệt vọng, càng cảm thấy bản thân như một kẻ phạm lỗi không thể chuộc.

Những điều này cứ như được ông trời sắp đặt để khiến em và nàng càng xa cách.

Nếu đã như vậy, học cách buông bỏ sẽ tốt hơn.

...

"Tới rồi hả? Bước vô bước vô," Tùng Khoa tươi cười, kéo cánh cổng lớn mở ra. Ánh nắng chiều cuối ngày chiếu xuống lưng hắn, tạo nên một viền sáng nhạt như tôn thêm vẻ tự tin vốn có. Gió nhẹ lướt qua mang theo mùi hoa giấy ngọt dịu từ dãy cây bên lối đi.

"Chà, nay đại thiếu gia tự ra đón khách luôn à?" Một giọng nói cất lên từ nhóm bạn đang đứng chờ, pha chút trêu chọc.

Khoa nhướng mày, nhếch môi cười. "Anh mày lúc nào mà không chu đáo hả thằng kia?"

Cả nhóm bật cười, tiếng cười rộn rã hòa cùng không khí ấm áp buổi chiều. Nhóm bạn của Khoa tuy không thường xuyên gặp nhau nhưng là những người đã thân thiết từ nhỏ, hầu hết đều là cậu ấm cô chiêu từ các gia đình danh tiếng. Một số người cũng quen biết nhị tiểu thư nhưng từ sau biến cố năm đó, nhị tiểu thư khép mình hơn nên ít qua lại, đâm ra chẳng còn nói chuyện.

Bữa tiệc sinh nhật của Tùng Khoa được tổ chức ở nhà phụ phía tây. Khác với những buổi tiệc sang trọng cầu kỳ của giới thượng lưu, nó mang không khí ấm cúng gần gũi như một buổi tụ tập bạn bè thân thiết hơn.

Căn nhà phụ được trang trí đơn giản nhưng tinh tế, với những dây đèn nhấp nháy quấn quanh khung cửa sổ và vài cây cảnh xung quanh phòng khách. Một chiếc bàn dài được kê sát tường, bày biện đầy những món ăn nhẹ cùng nước ngọt, bia và vài chai rượu nhập khẩu. Không có quản gia hay nhân viên phục vụ nào xuất hiện, mọi người tự thân, thoải mái như ở nhà mình.

Đặc biệt là dresscode cho sinh nhật Tùng Khoa rất quái lạ, y hệt như con người hắn. Khoa bắt mọi người mặc đồ bình thường sinh hoạt ở nhà tới dự sinh nhật của mình. Đám bạn biết tính Khoa nên cũng nhiệt tình đồng ý, thậm chí còn thích thú. Dù gì cũng thân từ thuở nhỏ, mặt xấu hay tốt của nhau đều thấy hết thì mấy bộ đồ sao đánh giá được tình bạn thân thiết giữa bọn họ.

Thoạt nhìn không khác gì một buổi tiệc bình thường nhưng nếu để ý kỹ, từng món đồ đám bạn lẫn Khoa mặc đều là hàng hiệu, từ những chiếc áo thun, quần dài rộng thùng thình cho tới những đôi dép đều đến từ thương hiệu nổi tiếng. Thiếu gia nhà họ Huỳnh không chơi thì thôi, mà đã chơi là phải khác người đến lạ đời.

Thấy Khoa cứ đứng trước cửa nhà không chịu bước vào, Trần Thế Thiên Đăng, đích tôn nhà họ Trần, vỗ vai hắn một cái mạnh rồi lên tiếng.

"Gì ngó hoài vậy ông?"

"Đau mày! Chờ tao tí, nhập tiệc trước đi, tao đi ra đây cái."

Khoa nói xong liền quay người bước đi, để lại Thiên Đăng đứng đó mặt ngơ ngác nhìn theo. Cuối cùng, anh nhún vai rồi quay lại với đám bạn.

Tùng Khoa đi thẳng qua nhà chính, trong lòng vừa bực vừa lo. Rõ ràng là gật đầu đồng ý qua dự sinh nhật người ta rồi mà giờ chưa thấy ló cái bản mặt ra nữa. Hắn bước tới trước cửa phòng Thanh Thủy, chẳng thèm gõ cửa, không nể mặt mà đạp mạnh một cái rồi xông thẳng vào, định bụng hùng hổ mắng một trận vì dám thất hứa.

Nhưng cảnh tượng trước mắt làm Tùng Khoa khựng lại. Nhị tiểu thư của hắn nằm bẹp dí trên giường như cái bong bóng xì hơi, chẳng thèm nhúc nhích dù hắn vừa gây ra cả đống tiếng động.

"Nè! Sao mày hứa qua ăn sinh nhật anh mà mày nằm dài ở..."

Chưa kịp nói hết câu, Khoa đã thấy Thanh Thủy quay lại, khuôn mặt lem luốc nước mắt nước mũi, nhìn mà thấy tội.

"Sao vậy? Đừng khóc nữa coi... kì quá, hôm nay sinh nhật anh mà—"

Hắn bước tới ngồi xuống cạnh giường, tay thì vỗ nhẹ lên vai em an ủi. Nhưng càng vỗ, Thanh Thủy càng khóc lớn hơn, làm hắn không biết phải làm sao.

Hắn biết em buồn chuyện Ngọc Thảo. Hai bữa nay nhị tiểu thư xin phép ông Thái cho được nghỉ học ở nhà với lý do là bệnh, xuống giường không nổi. Thì cũng bệnh thật, nhưng mà là tâm bệnh. Cũng may ngài Chủ tịch có lịch công tác nước ngoài cả tháng, chú mà biết nó nói xạo, chắc bị lôi đầu dậy đi học cả chủ nhật luôn quá.

Tùng Khoa ngồi đó, nhìn đứa em họ bướng bỉnh của mình, tự dưng thở dài. "Mày khóc cho cố vô. Nhưng xong rồi thì phải dậy xuống ăn tiệc với anh, nghe không?"

Thanh Thủy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe còn đọng nước nhìn Tùng Khoa.

"Em xuống mà... em không khóc nữa..", giọng em nghẹn ngào, tay vội quệt qua mặt để lau mấy vệt nước mắt còn sót lại, rồi khẽ gật đầu.

Được hôm mới thấy ngoan, lâu lâu làm anh cũng oách!

Tùng Khoa nghe vậy, gương mặt vốn căng thẳng chợt giãn ra, hắn nhếch môi cười.

"Phải vậy chứ. Có mỗi việc nhỏ vậy mà làm anh mày lo muốn chết."

Hắn đứng dậy, kéo lại tấm chăn xộc xệch trên giường em rồi lắc đầu. Thanh Thuỷ cũng vươn người vào nhà vệ sinh rửa mặt, định lấy bộ đồ chặt chém nhất thay vào thì Tùng Khoa cản lại.

"Làm gì vậy? Mặc này luôn, dresscode tiệc anh cở này thôi!". Tùng Khoa nói nói cười cười nham nhở làm em muốn đấm một cái. Hồi nãy còn ra dáng anh cả trong nhà, giờ nhìn giống biến thái hơn.

Nhị tiểu thư cũng không nói gì, nhìn bộ đồ mình mặc trên người cũng không tới nổi. Quần dài áo thun thôi, nhưng đồ của người thừa kế Tập đoàn Phú Thái thì bằng một tháng lương của người khác, vậy cũng chơi trội rồi.

Toan bước ra khỏi phòng, nhị tiểu thư nói Khoa chờ mình một chút. Hành động bí ẩn làm hắn khó hiểu. Thanh Thuỷ nhìn khắp phòng kiếm đồ mình cần, là một hộp giấy nhỏ kèm chiếc nơ xinh ở chính giữa, thấy rồi thì đưa cho Tùng Khoa.

"Tặng mày!"

Tùng Khoa nhìn hộp quà, thoáng ngạc nhiên. "Gì dạ? Tặng quà cho anh hả? Đã nói là khỏi mà..."

Vừa nói, hắn vừa mở hộp. Lời còn chưa dứt, động tác của hắn chững lại khi thấy thứ bên trong. Là một chiếc khăn choàng len màu đỏ, được đan tỉ mỉ nhưng không hoàn hảo. Một vài chỗ mũi đan bị sai, tạo nên những nét ngộ nghĩnh khó lẫn.

Khoa nhìn chiếc khăn, rồi ngẩng lên nhìn nhị tiểu thư, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. "Mày đan hả? Đan tặng anh hả?"

Thanh Thủy không đáp, chỉ khẽ nhếch môi rồi xòe tay ra, ngón trỏ hơi chai vì cầm kim đan suốt mấy ngày qua. Khoa thấy vậy không cần hỏi thêm, hắn biết chắc chắn chiếc khăn này là do em tự tay làm. Hèn gì Tùng Khoa cứ thấy nó len lén mình nhận thùng hàng gì đó, hỏi tới thì nói không có gì đâu, thì ra là bí mật đan khăn cho hắn.

Tùng Khoa nhìn lại chiếc khăn một lần nữa, cảm giác ấm áp len lỏi vào lòng. Đột nhiên nước mắt lặng lẽ rơi xuống, từng giọt im lặng chạm vào chiếc khăn đỏ. Hắn vội vàng quay đi cố giấu đi cảm xúc đang dâng trào.

"Đồ ngốc, tốn công chi vậy, bộ ở đây lạnh lắm hả mà đan khăn..." Khoa lẩm bẩm giọng khàn đi nhưng tay vẫn siết chặt chiếc khăn như thể nó là món quà quý giá nhất trên đời.

Thấy Tùng Khoa bất ngờ rơi nước mắt, Thanh Thủy đứng sững lại. Em không ngờ được hắn lại xúc động đến mức này.

"Thì để dành đi du lịch. Mà sao vậy? Mày khóc thiệt hả?" Thanh Thủy nghiêng đầu, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa bối rối.

Tùng Khoa lập tức quay lưng lại, đưa tay quẹt vội mắt như thể che giấu. "Khóc cái gì mà khóc! Mắt tao bị bụi thôi."

Thanh Thủy nhướn mày, cười cười rồi bước lên, chống tay vào hông, giọng châm chọc.

"Ghê ha, hồi nãy còn dỗ người ta nín khóc, giờ tới phiên mày khóc là sao?"

Khoa xoay lại, mặt cau có nhưng vẫn không giấu được đôi mắt hoe đỏ.

"Ai khóc? Anh bảo là bụi mà!"

Thanh Thủy phá lên cười, càng nhìn vẻ lúng túng của hắn, em lại càng thấy thú vị không nhịn được. "Thôi được rồi, anh Khoa đừng có chối nữa. Em không có kể ai nghe đâu. Để em an ủi lại cho, nín đi nha..."

Em bắt chước y chang giọng điệu lúc nãy của Khoa, vừa nói vừa giả vờ vỗ nhẹ lên vai hắn. Khoa nhìn nhị tiểu thư tức muốn chết mà không nói được gì, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

"Đúng là cái đồ ranh con."

Nhưng nhìn nụ cười giòn tan của Thanh Thủy, hắn cũng không nhịn được, khóe miệng bất giác cong lên, khăn vẫn cầm chặt trong tay. Cái con nhóc này đúng là làm người ta vừa bực vừa thương.

"Thôi, xuống ăn tiệc lẹ đi. Anh giữ phần pizza cho mày rồi đó, mày mà không xuống là đám kia nó nuốt sạch luôn bây giờ!"

Thanh Thủy gật đầu, nụ cười khẽ hiện trên môi. Em bước theo Tùng Khoa, lòng bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với lúc trước. Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật đại thiếu gia, chẳng thể mãi ủ rũ như vậy được. Sinh nhật một năm chỉ có một lần, nếu em vui vẻ thì Tùng Khoa mới trọn vẹn niềm vui. Những chuyện cá nhân buồn bực, cứ để nó qua một bên, tính sau cũng không muộn.

_______
tbc

Chương trước Chương tiếp
Loading...