[ LyHanSara ] Dâu Tây và Quýt Đắng
17.
Cuộc hợp gia đình nhà họ Trần diễn ra ngay trong sáng hôm nay , khi nghe thông báo không một ai dám chậm trễ dù chỉ một giây , họ thà đến sớm còn hơn đi trễ . Trần Thảo Linh người chưa bao giờ đi trễ kim giây vừa điểm cô đã ngồi xuống chiếc ghế đặt ở giữa trung tâm . Vắt chéo chân , ánh mắt đầy sâu thẩm khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy ngột ngạc , Thảo Linh hiếm khi như thế , cô là người rất ôn hoà , cho dù có xích mích trong họ cũng chưa từng thấy cuộc họp nào gấp rút như này . Ai nấy cũng có trong mình một nỗi lo , cố nhớ lại bản thân đã làm gì sai trái hay là trái gia quy hay không . Còn cô thì chỉ ngồi ở đó , ngón tay gõ xuống bàn vì đã đến giờ rồi mà có hai cái ghế vẫn còn trống . Vừa dứt thôi thì chủ nhân của chiếc ghế đó cũng tới , là mẹ con nhà Thanh Hải anh trai cả của Thanh Thảo . Mặt bà ta mỉm cười nhưng trong lòng có chút lo lắng vì sáng nay lo gọi thằng con dậy mà trễ giờ . "Sao lại trễ giờ vậy dì ?" Hớp một ngụm trà ."À , sáng tại kẹt xe nên dì đến muộn , cháu thông cảm nha ?""Được rồi , dì và nó cứ ngồi xuống trước dù sao cũng đã đến rồi . ""Chắc mọi người cũng đang thắc mắt tại sao cháu lại gọi mọi người tập hợp đông đủ như vậy để làm gì đúng không ? " Mỉm cười đặt tách trà xuống ."Thanh Hải , đứng lên ""C-có chuyện gì vậy chị ?" "Cậu hỏi tôi à ? Cậu và gia đình cậu làm gì cậu không biết sao , ngay từ đâu tôi đã không muốn xen vào , nhưng càng ngày càng quá quắc , cái tư tưởng trọng nam trưởng của các người gia đình này dạy sao ? " "Cậu và bạn bè cậu lấy thanh danh của gia đình này làm ra bao nhiêu chuyện ? Cậu xem họ Trần ai như cậu , ngay cả dì nữa . Thanh Thảo nó không phải dì đẻ ra à ? Từ nhỏ đến lớn cho dù tôi đứng ngoài cuộc cũng thấy rõ bộ mặt của các người . Lúc trước tôi đã nói thế nào ? Tôi mà nghe cháu tôi bị một vết thương nào các người không yên thân , vậy mà đem con bé đi , giấu nhẹm không cho tôi biết . Những năm qua con bé sống ra sao hôm nay phải kể cho bằng hết , sót một chữ nào dì và nó từ nay đừng về cái nhà này nữa""Con gái thì được cái tích sự gì ! Nuôi cho lắm sau này cũng lấy chồng , phục vụ người ta biết vậy thì nuôi làm cho cho tốn công " Thanh Hải trợn mắt ."Trời ơi Hải ơi là Hải , mẹ lạy con ! ""Vậy sao , vậy người đang nuôi cậu và gia đình cậu , là ai vậy ? Tôi là đàn ông sao , cậu nói thế chẳng khác nào tát thẳng vào mặt mẹ cậu , ai mang thai rồi đẻ ra cái thứ như cậu ? Mình bố cậu đẻ được à ? Cho cậu tiền ăn học lớn lên ăn nói với đời không có lý lẽ , con trai như cậu không bằng cái móng chân , vô tích sự , thiếu đạo đức , mất dạy , vô ơn , ăn bám gia đình . Thế thì tốt lành gì ?""Mày !""Đúng là cái thằng mất dạy , chị dạy nó thế à chị sáu ? " Bác bảy trong họ bất bình lên tiếng ."Dì về nhà nói với chú , vết sẹo trên lưng Thanh Thảo là chú ấy làm , tôi báo trước với dì và đứa con trai yêu quý của dì . Một khi tên của dì và nó không còn trong sổ thì đừng thắc mắc ""Cô đừng có mà lên mặt !""Cậu không tin sao ? Hay là để tôi làm luôn ngay bây giờ , ai cấm được tôi "Hai mẹ con nghe vậy cũng không còn mặt mũi , nhưng Thảo Linh chưa cho phép rời đi không ai dám đứng dậy , tình hình nghiêm trọng thật rồi . Không khí ngột ngạc đến nghẹt thở , căng thẳng leo thang khi mọi chuyện được phanh phui . Nhiều khi không hiểu , tại sao ba mẹ lại có thể làm như vậy với đứa con họ đứt ruột sinh ra , đánh nó đến mức trên người không nơi nào lành lặng . Nghĩ tới thôi đầu cô như muốn bốc hoả , cố gắng bình tĩnh lắm mới có thể kìm được cơn giận trong lòng . "Thôi dù sao cháu cũng bình tĩnh một chút , ảnh hưởng sức khỏe""Cảm ơn bác chín nhưng cháu đang rất bình tĩnh"Chưa bao giờ thấy cô dùng lời lẽ đanh thép như vậy với người trong nhà , Thảo Linh thương gia đình lắm , từ cử chỉ cách ăn nói đó giờ chưa từng lớn tiếng với bất kì ai , vậy mà hôm nay lại tạt thẳng vào mẹ con Thanh Hải một gáo nước lạnh băng không kịp vuốt mặt , mẹ con nhà thằng đó thì ai trong họ chẳng biết tại họ không muốn nói cho Thảo Linh biết vì khi nói ra , có chắc mười cái mạng của gia đình có đủ không ? Bố của cô là con trai cả , ông bà nội khi còn sống rất thương và kì vọng vào đứa trẻ tài năng này . Họ nâng niu cô trong tay như báo vật , giờ nhìn cơ nghiệp một tay cô gầy dựng có phải mười phần nể mười không ? "Chuyện tới đây thôi , mọi người có thể về . Khoảng một tuần nữa là giỗ ông . Nói với ông ta cho dù có bại liệt cũng phải lết xác tới đây . Từ đường họ Trần này phải chứng kiến những gì ông ta làm với cháu tôi , từ nay con bé không mang họ Hồ của ông ta nữa ."Trần Thảo Linh đứng dậy ra về , bóng lưng đã khuất xa người bên trong mới dám thở phào nhẹ nhõm , cái tình cảnh này chắc lần đầu tiên họ nhìn thấy quá , từng câu từng chữ của cô giống như lưỡi dao sắt kề vào cổ họng . Lúc Thanh Hải gân cổ lên mà cãi có người đã mặt mày tái mét , họ còn tưởng thằng này hôm nay uống nhầm thuốc hay sao mà dám đứng đây cãi cố . Thảo Linh ngày thường không như vậy đâu nếu so thì cô không khác cục bột là bao , vì cô hiền lắn gặp là mấy đứa con nít trong họ liền chạy đến đòi chơi với cô thôi . Để vuốt ngực bình tĩnh cái đã. [...] Phía Diễm Hằng , sao khi đút cháo cho Thanh Thảo ăn xong thì trời bất đầu ào ào mưa rơi , hơi lạnh cùng mùi sát trung khiến em khẽ rùng mình . Ngồi ở ghế tranh thủ lúc người kia đang ngủ ngắm nhìn thật lâu , trong ánh mắt kẻ ai người đã thấy gì ? Một cuộc tình bền bỉ theo năm tháng . Dưới sân khấu em ngước nhìn người rực rỡ trước ánh đèn . Là nụ hôn trao nhau đầy tình ý , là cái ôm ấp người chẳng nghĩ suy . Có lẽ trái tim em đã trao cho người , em yêu người nhiều đến mức không tài nào đong đếm . Em biết không người cũng vậy , ngón tay người khẽ nhút nhít , chạm lên má đào rồi tự mình rơi nước mắt . Giọt lệ cho dù có tràn mi cũng chỉ cần nụ cười trên môi em ngự trị , trái tim cô sẽ rung động , nếu nó có thể bày tỏ , nó sẽ nói nhớ em trăm ngàn lần . "Sao cậu lại khóc ?" Lau nước mắt cho cô . "Không , nó tự trào ra thôi ""Thôi nào...có chuyện gì buồn cậu cứ nói với tớ , sao lại khóc như vậy chứ . ""...tớ không buồn , chỉ là nhớ cậu thôi""Tớ không bỏ cậu mà , tớ sẽ ở đây để mỗi khi cậu tỉnh dậy luôn thấy tớ bên cạnh . ""Ỏ..sao mà dễ thương , ui chu chu bấy bê của dì . Cháu tỉnh rồi đó hả ." Cái giọng ta nói ní sến rện dị đó . Thảo Linh chạy lại ôm cháu mình vào lòng âu yếm , tính cách gà mẹ vẫn không bỏ được thiếu điều muốn chu mỏ hun chụt chụt rồi ."Trời ơi cảm ơn Lamoon nha , con Nhật có đứa em mát lòng dễ sợ""Cháu sợ dì rồi đó , buông cháu ra coi""Xin bé này , dì ôm xíu có sao đâu mà , ngại ngùng gì . Hồi nhỏ dì cũng ôm mày suốt .""Nhưng ở đây có bạn cháu mà""Bạn thì bạn chứ , Lamoon muốn không lại đây dì ôm luôn nè""Dạ hoi ""Dì Linh nè""Huh ?""Ngày mai cháu muốn xuất viện ""Không được .""Thôi mà , cháu không thích ở đây chút nào . Cháu muốn đến trường"Thảo Linh thở dài ngồi xuống ghế ."Cháu biết cháu đang bị cái gì không ? ""Cơ thể của cháu ra sao cháu là người biết rõ nhất , nhưng cháu không muốn là con chim trong lồng nữa . Có lẽ càng sống trong tiêu cực cơn thể của cháu sẽ càng thối rữa mà thôi""Nếu cháu muốn dì cũng không cản.""Cháu chị nó cứng đầu lắm , em coi trông nó giúp chị nhá ?""Vâng ạ" "Trời ơi con cái nhà ai mà lễ phép , không như chị hai em . Mỗi lần nói chuyện với nó toàn muốn ăn thịt người ta thôi"