Ly hôn sau, nàng còn giữ ta đánh dấu

Chương 28



Trong phòng bệnh tràn ngập mùi hương dịu dàng. Lạc Huyền tựa vào chiếc gối lông ngỗng mềm mại, khẽ hất cằm. Một nửa khuôn mặt nàng chìm trong bóng tối, nửa còn lại lấp lánh dưới ánh nhìn từ trên cao của Ninh Nhất Khanh.

Lạc Huyền chưa thể tiêu hóa ngay ý nghĩa lời Ninh Nhất Khanh nói. Nàng ngạc nhiên lặp lại câu hỏi vô nghĩa: "Cái gì, có ý gì?"

"Tinh Tinh, em hiểu mà, tôi sắp kết hôn," lời người phụ nữ ẩn chứa ý tứ thăm dò không chút xao động. Nàng nói tiếp: "Nhưng tôi yêu em, muốn ở bên em, có được không?"

Lạc Huyền đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào người phụ nữ thanh lãnh, xa cách, khuôn mặt trắng sứ xinh đẹp nhưng lại máu lạnh, bạc bẽo trước mặt.

Quả nhiên không hổ là Ninh Nhất Khanh, không bao giờ làm những việc thừa thãi, chỉ đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho bản thân. Che giấu, dã tâm, hiệu quả, lợi ích, và nhẫn nhịn đều là những từ gắn liền với nàng.

Trong chốc lát, Lạc Huyền thậm chí mất cả sức để cười lạnh. Nàng cắn răng nói:

"Ninh Nhất Khanh, cô đừng gọi tôi là Tinh Tinh, tôi nghe muốn nôn."

Có lẽ sự đau khổ lớn nhất không phải là chưa từng có được, mà là để bạn có, rồi lại đặt bạn vào hoàn cảnh có thể mất đi bất cứ lúc nào.

Nàng đã từng nghe Ninh Nhất Khanh gọi mình là Tinh Tinh, đã từng thấy người phụ nữ ấy cực kỳ ôn tồn, lộng lẫy kiều diễm, chăm sóc tỉ mỉ.

Để rồi sau đó, nàng luôn sống trong nỗi hoảng sợ mất mát, lo lắng bất an. Cuối cùng, khi nhìn thấy hy vọng, nó lại bị đánh nát. Lúc đó nàng hoảng loạn, nghi ngờ, không biết phải làm gì.

Ninh Nhất Khanh quan sát Lạc Huyền, chầm chậm lại gần, dường như muốn nhìn rõ vẻ lạnh lùng và từ chối trong mắt thiếu nữ rốt cuộc là thật hay giả.

Giọng điệu của nàng mang theo chút vẻ điềm nhiên, dùng đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Lạc Huyền, từng chữ từng câu nói:

"Hôn nhân thương mại, hay hôn nhân chính trị, chị sẽ không có bất kỳ chút tình cảm nào với những người đó. Chỉ là một cuộc hôn nhân trưng bày thôi, vì cái gọi là thể diện và môn đăng hộ đối. Nhưng chị chỉ thích em, chị sẽ dành cho em tất cả những gì chị có."

"Ninh tổng, đêm hôm khuya khoắt như vậy mà cô vẫn có hứng thú đùa giỡn với tôi sao?" Trong mắt Lạc Huyền không có bao nhiêu ý cười, chỉ cảm thấy thế giới này hoang đường đến cực điểm.

Rốt cuộc là ai đã phát điên, điên từ đầu đến cuối, không chút kiềm chế?

"Ngoài ra, hiệp ước sẽ có công chứng viên, có chữ ký và dấu mộc. Trên đó sẽ ghi rõ quyền lợi và nghĩa vụ của em và chị, giấy trắng mực đen. Chị sẽ nghiêm khắc tuân thủ, nếu có điểm nào chưa chu toàn, em cũng có thể nói ra."

Hóa ra Ninh Nhất Khanh chính là người tính toán lợi hại như vậy, trên thương trường sao thì ngoài đời cũng vậy. Tình yêu đối với Ninh Nhất Khanh thật sự là một cuộc mua bán.

Nếu không có được, thì sẽ tăng giá. Dù sao trên đời này, chỉ cần là thứ có thể công khai niêm yết giá, Ninh Nhất Khanh đều có thể dễ dàng có được, không tốn chút công sức nào.

Đáng tiếc, lần này vị Ninh tổng tài ba kia lại tính sai rồi.

Lạc Huyền khẽ cười một tiếng, thấm thía cái gọi là "ôn nhu chu đáo", "tiền nhiều hào phóng" của người phụ nữ kia. Nhưng nàng sao lại cảm thấy nó không bằng việc người này không yêu mình?

Tình yêu đối với Ninh Nhất Khanh mà nói, là không quan trọng, có thể dùng để trao đổi, có thể hy sinh.

Nàng Lạc Huyền, cũng chỉ là một thứ có thể hy sinh mà thôi, giống như những đóa hoa được thổi phồng, một bữa ăn, một chiếc xe, một viên kim cương. Có gì khác nhau đâu, đều có thể tùy tiện vứt bỏ và hy sinh.

Một vật cũng sẽ không vì giá cả đắt đỏ, được người đời tranh giành ca tụng, mà thay đổi bản chất chỉ là một món đồ.

Bình hoa có bán đắt đến mấy, đó cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Không thể vì sự thổi phồng mù quáng của thế nhân mà sinh ra một linh hồn đáng ngưỡng mộ.

Nhưng nàng là một con người sống sờ sờ, tôn nghiêm của nàng không thể xâm phạm, tình yêu cũng không thể bị coi thường.

Nàng coi tình yêu là thiêng liêng, không thể ô uế, là một lời ca ngợi cao quý chống lại bản năng ích kỷ của loài người.

Nói một cách đơn giản, nàng là một người lãng mạn đến chết.

Buồn cười thay, nàng lại sắp chết vì sự "lãng mạn" đó.

Thật ra, nàng đã nghĩ đến trăm ngàn lần, sau này Ninh Nhất Khanh sẽ có một Alpha xứng đôi, một gia đình hạnh phúc, những đứa con khỏe mạnh, sẽ cùng Alpha đó trải qua những ngày tháng dài hơn cả dòng sông.

Người được yêu mới có thể không sợ hãi, còn người không được vận mệnh chiếu cố, chỉ có thể biết điều và hiểu lẽ.

Lạc Huyền cúi đầu, ánh trăng chiếu vào mái tóc bạc mềm mại của nàng. Nàng trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên bật cười ngây thơ, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm, khó lường của Ninh Nhất Khanh: "Nói như vậy, Ninh tổng đối với tôi hào phóng như vậy, có thật là muốn gì cho nấy?"

"Tinh... Tiểu Huyền, chị sẽ luôn ở bên em, cho em tất cả, trừ danh phận mà chị không thể cho."

"Hào phóng thật đó," Lạc Huyền cúi đầu vỗ tay. Mái tóc bạc rũ xuống che đi đôi mắt lấp lánh ánh sao của nàng. "Nhưng mà, Ninh tổng, cô không sợ tôi cầm tiền của cô, rồi cùng người khác sống cuộc đời tự do, vui vẻ sao?"

"Tiểu Huyền, em sẽ không làm vậy, em không phải người như thế."

Ninh Nhất Khanh cố gắng duy trì chút tỉnh táo còn sót lại, dùng giọng điệu đàm phán quen thuộc, có tiến có lùi, căng thẳng nhưng có chừng mực.

"Sao lại không? Cô quá coi thường tôi rồi. Tôi có đủ tiền, đương nhiên muốn dành thời gian ở bên người mà tôi thực sự yêu thích. Cô thật ra không hiểu tôi chút nào, tôi ti tiện lắm."

Lạc Huyền quay mặt về phía ánh trăng mênh mông ngoài cửa sổ, cũng chẳng bận tâm đến sắc mặt Ninh Nhất Khanh bỗng thay đổi.

"Nếu như tôi không cho phép thì sao?" Ninh Nhất Khanh nhìn đôi mắt Lạc Huyền lấp lánh ánh sáng, nhận ra cuộc đối thoại này dần thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

Nàng luôn thấu hiểu lòng người, bình tĩnh và tự chủ, trên bàn đàm phán mọi việc đều thuận lợi. Nhưng những lời nói ban đầu vốn nghiêm cẩn kín đáo, giờ bị cảm xúc chua xót, bất an của nàng bao phủ, lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Khiến nàng bật thốt ra câu hỏi, rơi vào sự tùy ý trêu đùa của Lạc Huyền.

Lạc Huyền ngước mắt liếc nhìn người phụ nữ, rồi rất nhanh dời đi ánh mắt, cười giễu cợt, ngữ khí như thể đang nói chuyện thời tiết.

"Ninh tổng, đến lúc đó cô cùng Alpha khác sớm tối chung sống như keo sơn, sinh con dưỡng cái, nào có tâm trí quản tôi cùng người tôi thích song túc song phi. Yên tâm, cô sẽ không còn nghĩ đến tôi nữa đâu."

Mặt Ninh Nhất Khanh tối sầm, nhưng giọng nói vẫn cố gắng giữ vẻ ôn hòa: "Em thích ai? Hạ Chi Vãn, hay là ba người Omega lần trước?"

Lạc Huyền và Hạ Chi Vãn đã từng làm hàng xóm một thời gian, cùng nhau đi học tan học. Mẹ của họ quả thật là bạn học đại học, mối quan hệ vô cùng tốt, thậm chí chuyện hứa hôn từ bé cũng là thật.

Nhưng ở bên Hạ Chi Vãn thì có gì tốt? Một chút tình nghĩa lúc nhỏ là đủ để lay động Lạc Huyền sao?

Hay là các nàng đã "hữu tình ẩm thủy bão"? (ngụ ý tình yêu trong sáng, chỉ cần tình yêu là đủ)

Sắc mặt Ninh Nhất Khanh trở nên khó coi, giọng điệu vừa nãy còn thành thạo, đột nhiên trở nên âm lãnh trầm thấp.

"Tạm thời còn chưa có," thiếu nữ trả lời dứt khoát.

"Thật không?"

Lạc Huyền chậm rãi không trả lời nàng.

Cảm giác chua chát đã lâu trào lên tim Ninh Nhất Khanh. Nàng vô thức cắn môi, sau đó đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, ánh lên vẻ trong suốt.

Vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ kia trên mặt Ninh Nhất Khanh dần ngưng trệ, tiêu tan từng chút, lùi bước từng chút. Cuối cùng, nàng vẫn giữ vẻ mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại gần như đại loạn.

Cuối cùng, người phụ nữ vươn tay, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo trắng như sương của Lạc Huyền, buộc nàng quay mặt lại một cách từ tốn nhưng không thể trốn tránh.

"Tiểu Huyền, nói cho chị biết."

"Tôi thích ai, đã không còn liên quan đến Ninh tổng nữa rồi," Lạc Huyền cười, tùy ý tránh thoát khỏi sự giam cầm của những ngón tay thon dài của người phụ nữ. Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng lưu lại một vết hằn.

Khiến Ninh Nhất Khanh thất thần một lát.

"Tiểu Huyền, em không thể, không thể. Chị không cho phép." Ninh Nhất Khanh dừng một chút, như có cảm giác tiếp tục nhấn mạnh, "Chị không cho phép."

"Tôi sẽ có cuộc sống mới, một ngày mai tốt đẹp, đương nhiên sẽ có người mà tôi muốn hết lòng yêu thương," nụ cười của Lạc Huyền rạng rỡ, đôi mắt xanh biếc trong trẻo. "Tôi sẽ cố gắng sống sót, hoàn toàn quên đi quá khứ, cô cũng không thể hiểu được tôi đâu."

Hơi thở của Ninh Nhất Khanh hơi nghẹn lại, ai là quá khứ, không cần nói cũng biết.

"Ai có thể hiểu em, Hạ Chi Vãn sao?"

Lạc Huyền nghiêng đầu, trông có vẻ rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: "Ít nhất thì hiểu tôi hơn cô, nhưng cô cũng sẽ gặp được người hiểu cô thôi."

Trong giọng nói của nàng có sự tiêu sái, tự nhiên tan biến: "Môn đăng hộ đối sẽ mang lại cho cô cảm giác an toàn."

Ngón tay Ninh Nhất Khanh trượt đi, nhưng vẫn siết chặt cổ tay Lạc Huyền. Nàng dùng một lực không nhỏ, không rõ là đang siết đau da thịt hay gân cốt của ai.

"Cô cứ coi tôi là người chết đi. Ngày hôn lễ của các người vốn là ngày tang lễ của tôi. Một công cụ đã dùng xong thì nên thức thời mà biến mất. Các người đều nghĩ như vậy phải không?"

Gió ấm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hơi ẩm nồng nàn của buổi sáng. Ninh Nhất Khanh lắc đầu, giọng nói mơ hồ: "Không phải như thế, chị... ngay từ đầu là vậy, nhưng sau này..."

"Ninh tổng, mặt trời của các người không chiếu rọi đến tôi được đâu."

Lời nói và giọng điệu của Lạc Huyền quá đỗi mong manh, không rõ ràng, khiến Ninh Nhất Khanh gần như không kìm được, muốn ôm chầm lấy Lạc Huyền không chút do dự.

Thiếu nữ tóc bạc với đôi mắt dị sắc, thân hình gầy gò ngồi trên giường bệnh, cười khẽ. Nàng mờ mịt, hư ảo, dường như muốn tan biến theo gió.

"Cô hiểu chưa?" Lạc Huyền bỗng nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm Ninh Nhất Khanh. Đôi mắt nai con trong trẻo, sáng tỏ: "Mặt trời của người sống không chiếu rọi được lên người chết. Đó là thế giới của các người, tôi không thuộc về nơi đó. Cô cứ coi như tôi đã chết rồi, không tốt sao?"

"Không tốt," vẻ lạnh nhạt và tự chủ hoàn hảo của Ninh Nhất Khanh gần như vỡ vụn ngay lúc này. "Chị không đồng ý, chị sẽ không để em xảy ra chuyện gì cả."

Lạc Huyền gạt tay Ninh Nhất Khanh ra, không để ý đến việc da thịt cả hai đều đã đỏ lên, thậm chí còn bị trầy xước.

Nàng thả lỏng nằm xuống, mái tóc bạc trải ra như dòng nước: "Tôi đã nói rồi, tôi không giận cô, càng không hận cô. Tôi mong cô hạnh phúc viên mãn, cả đời thuận lợi, tâm tưởng sự thành."

Người phụ nữ không nói nên lời, cơ thể bỗng cảm thấy một luồng lạnh lẽo u uất. Không hận, cũng không yêu sao?

Nàng chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt và bình tĩnh của Lạc Huyền, dường như thật sự không có bất kỳ cảm xúc nào.

"Tôi chỉ muốn một chút tự do. Trước đây thế giới này cũng không cho phép tôi yêu cô, ngay cả cô cũng không cho phép," nàng ngừng lại vài giây, giọng điệu cố gắng mang theo vẻ ngây thơ chất vấn. "Làm sao bây giờ ngay cả việc tôi không yêu cô, cũng không được phép? Tôi sinh ra đã không xứng đáng có quyền lựa chọn, phải không?"

"Trừ việc ở bên người khác, em có toàn bộ tự do," người phụ nữ chầm chậm lại gần. Khuôn mặt thanh tú quý phái trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như vậy, giống như đang bàn bạc một cách thấu tình đạt lý: "Tiểu Huyền, về với chị, có được không?"

"Tự do trong lồng sao?" Ánh mắt Lạc Huyền mang theo vẻ bất cần, sắc lạnh. "Ninh tổng, cô quen với sự giàu sang yên ổn trong lồng giam bằng vàng, nhưng tôi khao khát sự xáo động tự do của kẻ lang thang đầu đường."

Ninh Nhất Khanh im lặng, không thể nói ra bất kỳ lời phản bác nào.

Ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa thành khẩn, giọng Lam Nhạc Nhiên vang vào vừa đúng lúc.

"Ninh tổng, ngài đã lỡ mất nửa giờ họp rồi. Tối nay là cuộc họp cấp cao nhất, ngài là giám đốc điều hành nhất định phải có mặt."

Y tá mở cửa và bước vào, giọng nói ngọt ngào: "Xin chào, bệnh nhân cần tắt đèn nghỉ ngơi. Ngài xin được ở lại chăm sóc, bây giờ cũng nên cùng nghỉ ngơi, tránh làm phiền bệnh nhân."

"Tiểu Huyền, lát nữa chị lại đến, em nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Lạc Huyền đắp chăn nằm ngang chìm vào giấc ngủ, thân thể gầy yếu dưới lớp chăn mỏng manh, mảnh khảnh như một tờ giấy trắng.

Trong khoang sau sang trọng rộng rãi của chiếc Maybach, ghế da vẫn không ngừng sưởi ấm. Đôi tay ngọc của Ninh Nhất Khanh lạnh buốt. Nàng nhìn chằm chằm cuốn tiểu thuyết suy luận trước mặt với ánh mắt vô hồn, rất lâu sau cũng không lật được một trang.

Trong mắt nàng ẩn sâu sự kinh hoàng và đau đớn, toàn thân tràn ngập nỗi đau âm ỉ, không mãnh liệt, dường như chịu đựng một chút cũng không có gì lớn lao.

Nhưng trong đầu nàng không ngừng văng vẳng lời Lạc Huyền nói:

Tôi thích ai, không liên quan đến Ninh tổng. Cô cứ coi như tôi đã chết rồi, không tốt sao?

Nàng sao có thể coi Lạc Huyền đã chết rồi? Đó là lời nói tàn nhẫn đến mức nào.

Nàng như đã ngã vào vực sâu vạn kiếp bất phục, những sợi dây lý trí và tỉnh táo đứt đoạn từng khúc, khẩn cấp cần nắm chặt thứ gì đó, dùng nó để củng cố nội tâm, để đạt được sự bình tĩnh, nếu không nàng sẽ trắng đêm khó ngủ.

"Ninh tổng, ngài họp xong có về bệnh viện không ạ?" Lam Nhạc Nhiên lái xe, cố gắng trò chuyện với Ninh Nhất Khanh đang trong trạng thái không tốt.

"Về bệnh viện? Em ấy chỉ cảm thấy đó là sự quấy rầy thôi," người phụ nữ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhuốm ánh sáng vô định, cô đơn và tịch liêu.

Có lẽ người Lạc Huyền muốn gặp nhất bây giờ là Hạ Chi Vãn.

Nhận ra người phụ nữ có điều bất thường, Lam Nhạc Nhiên kiên trì nói tiếp: "Tần tổng vừa gọi cho ngài, muốn hẹn ngài hai ngày tới đi uống trà, nói là Đỉnh Thúy Lâu có bánh ngọt mới, muốn mời ngài ra ngoài giải sầu, thư giãn một chút."

Rất lâu sau, người ngồi phía sau không có phản ứng gì. Lam Nhạc Nhiên thuận miệng nói:

"Nếu ngài không đi, tôi sẽ gọi lại cho Tần tổng."

"Chiều ngày mốt đi. Tôi nhớ Tiểu Huyền thích ăn bánh ngọt sữa bò của Đỉnh Thúy Lâu, bảo họ chuẩn bị nhiều đường hoa quế một chút, sáng mai mang đến khi hương vị ngon nhất."

Lam Nhạc Nhiên trong lòng thầm nghĩ: Ninh tổng và Lạc Huyền sống chung với nhau cũng không mấy ngày, sao lại biết người ta thích bánh ngọt sữa bò? Chẳng lẽ là vì tức giận quá nên nói bừa?

Tuy nhiên, cô vẫn nhanh chóng đáp lời "được", lái xe đến tòa nhà Ninh Di của tập đoàn Ninh thị, theo Ninh Nhất Khanh đi thang máy lên tầng ba mươi bảy để tham dự cuộc họp xuyên quốc gia.

Bánh ngọt Đỉnh Thúy Lâu ở Kinh đô nổi tiếng gần xa. Vào một buổi chiều xuân muộn, ăn bánh nếp lá ngải. Tần Thập Ý nghiêng người ngồi bên bàn, vui vẻ lướt điện thoại.

Trên bàn gỗ hoàng dương bày một bình Long Tỉnh đầu xuân. Những cành hồng sắt được cắm khéo léo trên bình phong sơn thủy, không hề lòe loẹt mà ngược lại toát lên vẻ tao nhã liên tục, thanh lịch và tươi mát.

"Tôi nói với các cô nghe này, Ninh tổng luôn ôn nhu, căn bản không cần sợ cô ấy. Cô ấy chỉ là nhìn qua không dễ gần thôi, nhưng quen rồi..." thì hình như cũng không dễ gần lắm.

Tần Thập Ý thầm mắng một tiếng Ninh Nhất Khanh có cái tính tình quái gở gì, khiến nàng giới thiệu cũng không dễ giới thiệu.

Mấy Alpha này nhìn nhau, thật ra họ cũng không sợ Ninh tổng, chỉ là cảm thấy Ninh tổng quá cao không thể chạm tới, ngay cả việc lướt mắt nhìn Ninh tổng cũng là một sự quấy rầy và khinh nhờn.

"Có phiền Ninh đổng quá không? Chúng tôi ngại làm mất thời gian của cô ấy, sợ cô ấy cảm thấy bị quấy rầy."

Những thiếu gia tiểu thư gia thế này đều là những nhân tài ưu tú được đào tạo từ các gia tộc danh tiếng, tuổi trẻ tài cao, có người là giám đốc thời trang, có người là tay đua chuyên nghiệp, có người là thủ lĩnh nhóm cello. Nhưng đối diện với Ninh Nhất Khanh, họ đều muốn gần gũi và ngưỡng mộ, nhưng lại không dám hành động.

"Có gì mà phiền hay không, cứ thả lỏng đi," Tần Thập Ý cắn hạt dưa rang muối. "Người trẻ tuổi thì phải chơi với nhau chứ. Nhiệm vụ hôm nay của các cô là làm cho cô ấy xao nhãng."

Đừng làm cái màn "mất rồi mới biết trân quý" sến sẩm đó, người ta Lạc Huyền căn bản không thích xem đâu.

Bắt nàng khổ sở giới thiệu những Omega trẻ tuổi cho Lạc Huyền, lại còn phải "vơ vét" những Alpha ưu tú cho Ninh Nhất Khanh, cái này gọi là gì đây?

Cái này gọi là ly hôn vợ chồng bất hòa lại lần nữa tỏa sáng mùa xuân thứ hai, đỡ phải dây dưa rắc rối, làm người ta phiền phức.

Nhân viên phục vụ mặc Hán phục dẫn Ninh Nhất Khanh đến phòng riêng của Tần Thập Ý. Trên đường đi bốn phía yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót, gần như không gặp được khách nào khác.

Tần Thập Ý hẳn là đã bao trọn rồi. Điều này thật kỳ lạ, bình thường nàng là người lười nhác, tùy tiện, sao lại để ý có hay không khách khác ở đây.

Trong phòng riêng trang trí cổ kính, lư hương đồng mạ vàng xông hương thanh tịnh. Ngoài cửa sổ màu sắc rực rỡ, đèn chùm thủy tinh giả cổ, vận vị cổ xưa kéo dài, thật là một vẻ đẹp quý phái lộng lẫy như lửa nung dầu.

Nhưng Ninh Nhất Khanh vẫn vô thức vê chuỗi hạt phật, trong lòng trống rỗng mấy giây, không biết mình đang ở đâu, khi nào.

Lúc bước vào, thoáng thấy ba Alpha khác, nàng khẽ nhíu mày gần như không thấy được, rồi trực tiếp ngồi xuống ghế gỗ hoàng dương bên cạnh Tần Thập Ý.

Cúi đầu nhắm mắt, khuôn mặt trầm mặc mang theo vẻ lễ phép và dịu dàng như mọi khi. Có lẽ vì thức khuya, giọng nói nàng nhiễm vẻ mệt mỏi khàn đặc.

"Thập Ý, sao không chỉ có một mình ngươi?"

Đôi mắt nàng thâm quầng nhàn nhạt, cùng lúc nói chuyện mệt mỏi, mềm yếu, tố cáo sự kiệt sức của nàng.

"Ba vị đây đều là những tinh anh tài tuấn có tiếng ở Kinh đô của chúng ta. Hôm nay tôi chính là tổ chức một buổi gặp mặt để mọi người biết nhau, sau này trên thương trường hay tình trường đều dễ gặp nhau."

Ba Alpha kia sôi nổi đứng dậy, đến chào hỏi Ninh Nhất Khanh. Nhưng đứng cùng phòng với Ninh Nhất Khanh, họ không khỏi sinh ra cảm giác được sủng ái mà lo sợ.

Bỏ qua vẻ ngoài không nói, nếu có thể ôm mỹ nhân về, tương đương với việc bản thân nhảy vào hàng hào môn đỉnh cấp, cá chép hóa rồng.

Ninh Nhất Khanh vuốt ve chuỗi hạt phật, khi nghe đến hai chữ "tình trường" liền ngước mắt, lạnh lùng liếc Tần Thập Ý một cái.

"Ngươi bây giờ rất biết tự ý làm chủ nhỉ?"

Chuyện có vẻ không ổn lắm, Tần Thập Ý nghĩ. Nàng còn chưa từng thấy Ninh Nhất Khanh nổi nóng, hoặc nói là nổi nóng trực tiếp như vậy, cho người ta thấy sắc mặt.

Chuyện này, ngàn năm khó gặp nha.

Thế là, nàng đứng dậy trò chuyện một lát với ba Alpha kia, bảo họ cứ sang bên cạnh uống trà, ăn cơm, ngắm hoa xuân trước. Hóa đơn sẽ được tính vào nàng và Ninh Nhất Khanh.

May mắn thay, những thế gia tử đệ này từ nhỏ đã sống trong môi trường danh lợi, không ai là không hiểu chuyện đối nhân xử thế khéo léo. Họ hiểu rất rõ tiến thoái và biết điều. Trên mặt mỗi người đều không có chút bất mãn nào, ngược lại là nụ cười trong trẻo, lễ nghi chu toàn khi rời đi.

Giống như những kẻ không có cảm xúc, cố gắng uốn mình theo người khác.

Ninh Nhất Khanh vào khoảnh khắc này sinh ra cảm giác chán ghét và phiền muộn tột độ, khó mình tự kiềm chế.

Sau khi cánh cửa phòng riêng đóng mở một lần, căn phòng lại khôi phục yên tĩnh. Tần Thập Ý pha trà, thuận miệng hỏi:

"Ngươi sao vậy, trạng thái không tốt, là vì chuyện công ty, hay chuyện khác?"

"Công văn khẩn cấp cần phê duyệt, ông nội và hội đồng quản trị thúc giục gấp quá, mất chút tâm lực."

Hai ngày nay, nàng không ngừng tham gia các buổi diễn thuyết cường độ cao, họp hành, phê duyệt chỉ thị, xã giao. Không chịu nổi sự quấy nhiễu đó, nàng càng kiệt sức hơn, lại hoảng hốt đến không ngủ được.

"Đến nếm thử Long Tỉnh đầu xuân đi," Tần Thập Ý vừa nhấm nháp hạt dưa vừa nói một cách thâm thúy. "Ta bây giờ cảm thấy đối tượng hẹn hò mà Ninh lão gia tử giới thiệu cho ngươi là hoàn toàn chính xác, ngươi đừng có bướng bỉnh như vậy chứ. Trời đất bao la, thiếu gì cỏ thơm."

Chén ngọc sứ vừa chạm vào đôi môi mềm mại, Ninh Nhất Khanh liền giật mình. Tiếp theo, sau cặp kính gọng bạc là một mảnh lạnh lẽo, tựa như sương mù dày đặc: "Sao ngươi lại biết?"

"Ngươi nhìn đi, tục ngữ nói hay lắm, ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ. Xem ra Lạc Huyền sẽ không quay đầu ăn cây cỏ già nua này của ngươi đâu. Ngươi không bằng sớm tính toán đi, tránh khỏi phải treo cổ trên một thân cây duy nhất."

"Công việc của ngươi nhàn rỗi quá à?" Trong đôi mắt hẹp dài của Ninh Nhất Khanh lóe lên ánh sáng sắc lạnh, uy hiếp lòng người.

Chọn lấy một miếng bánh ngọt lê mật ong, Tần Thập Ý cười tủm tỉm nói:

"Ta nói thật đấy, không phải đùa. Ta thấy Lạc Huyền không có chút lưu luyến nào với ngươi, hy vọng ngươi cũng có thể sớm ngày vượt qua... Người ta, không thể cứ nhìn chằm chằm một vật, dễ sinh cố chấp, không tốt đâu."

"Ta không vượt qua được."

"Ngươi cũng nên nhìn về phía trước... Cái gì?"

Ninh Nhất Khanh nhắm mắt lại, sắc mặt bình tĩnh, trầm tĩnh tự chủ như một vũng đầm sâu.

Nửa ngày sau, Tần Thập Ý mới nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của người phụ nữ: "Nếu như có thể thì tốt rồi."

Nhưng mà không thể, nàng làm không được, nàng đã thử rồi.

Làm không được.

Tần Thập Ý tự nhận là hiểu khá rõ Ninh Nhất Khanh. Là người nhà họ Ninh, nàng nắm trong tay quyền lực và thế lực, sẽ làm tốt mọi thứ mà một người thừa kế nên làm cho Ninh gia.

Ninh gia có yêu cầu về hôn nhân của nàng, mặc dù nàng có quyền tự chủ, nhưng cũng không có tự do tuyệt đối.

"Ngươi có hơi quá mức quấn quýt rồi không?" Tần Thập Ý cẩn thận hỏi, không nhận được hồi đáp từ người phụ nữ. "Ta cảm thấy trạng thái tinh thần của ngươi vẫn cần phải cải thiện."

Có lẽ Ninh Nhất Khanh không hiểu, đôi khi sự dây dưa và cố chấp cũng là một loại tổn thương.

Nhưng cô không dám nói thẳng, sợ kích thích nàng càng nặng hơn, lại gây ra thêm chuyện, tốn công vô ích.

Thế là, một bữa tiệc trà xã giao tao nhã trong ngày xuân, cuối cùng chỉ có thể kết thúc một cách tẻ nhạt vô vị, thậm chí có thể nói là thảm đạm. Những đóa hoa xuân dại trong phòng, những vật trang trí tinh xảo và trà bánh, từ đầu đến cuối không ai thưởng thức.

Khi hai người chuẩn bị đón xe về, Ninh Nhất Khanh ngồi vào ghế sau, chậm chạp không phân phó Lam Nhạc Nhiên lái xe. Trong lúc Tần Thập Ý nghi hoặc tột độ.

Người phụ nữ nắm chặt chuỗi hạt phật, đầu ngón tay trắng ngà siết đến hằn vết đỏ.

Nàng tạm thời thay đổi ý định: "Đi bệnh viện."

"Không phải chứ," Tần Thập Ý ôm ngực. Người này rốt cuộc trong một giờ phải thay đổi bao nhiêu lần đây? Lại không nhịn được muốn đi thăm Lạc Huyền, để rồi phải chịu đựng sự lạnh nhạt không được yêu thích đó.

Rốt cuộc là vì cái gì?

Nàng rút lại lời vừa nói, coi như không có sự kích thích từ bên ngoài, Ninh Nhất Khanh cũng đã đủ khác thường rồi.

***

Trong phòng bệnh, một chiếc bàn gỗ thủy quỷ mới được kê vào, trên đó trải tấm lụa màu xanh lam và đặt một khối phỉ thúy xanh biếc.

Bên cạnh, hương trầm an thần tỏa ra nghi ngút, khiến cả căn phòng trở nên yên tĩnh và ấm áp.

Khối gỗ bách trong tay Lạc Huyền đã được tạo phôi, dao điêu khắc đã đục xong hình dáng đại khái, nàng đang từ từ tiến hành khắc chi tiết.

Dưới ánh hoàng hôn ẩm ướt và ấm áp, những mảnh vụn gỗ nhỏ bé bay lượn trong không khí mỗi khi nàng thở, phản chiếu ánh sáng trầm tĩnh, rơi xuống chiếc cằm sắc bén trắng trong của thiếu nữ, tạo nên một vẻ lãng mạn kỳ lạ.

"Huyền Huyền, em khắc cả buổi sáng rồi, tay không mỏi sao?" Tống Nghiên Thời lúc thì chống cằm, lúc thì vụng về cầm dao khắc, gọt bớt độ dày của một miếng gỗ khác, từ đầu đến cuối vẫn không đúng cách.

Miếng gỗ có độ cứng mềm vừa phải, bị nàng gọt thành từng mảnh trông giống vỏ dưa hấu bắt mắt.

Đây chính là vị thiên kim tiểu thư mặc sườn xám hôm trước, người từng nói với Lạc Huyền rằng mình hứng thú với điêu khắc gỗ. Lạc Huyền còn tưởng chỉ là nói đùa, không ngờ hôm nay thật sự mang theo dụng cụ đến.

Họ tình cờ gặp gỡ, vì điêu khắc gỗ mà có duyên phận, có lẽ nàng ấy biết Lạc Huyền nằm viện buồn chán.

"Không mệt, hồi nhỏ em thường khắc cả ngày, thể lực đã sớm được rèn luyện rồi. Chị không cần quá vội, cứ làm quen với cảm giác đã."

Thời tiết hôm nay rất đẹp, bác sĩ đặc cách cho nàng xuống giường, thế là nàng ngứa tay điêu khắc ngay.

Thật ra, bệnh tật tiêu hao cảm xúc của nàng rất nhiều. Nàng dễ nổi nóng, uể oải, thỉnh thoảng lại phấn khích phát điên. Điêu khắc là một việc đòi hỏi sự tập trung và bình tĩnh.

Mỗi nét khắc đều tạo ra những cảnh vật khác nhau, luôn có thể khiến người ta tĩnh tâm.

Tống Nghiên Thời nghiêng đầu nhìn Lạc Huyền. Rõ ràng người này nhỏ hơn mình hai tuổi, sao lại kiên nhẫn lặp đi lặp lại những việc buồn tẻ vô vị như thế? Nàng sắp cảm thấy nóng không chịu nổi, gáy cũng đau quá rồi.

Lẽ nào đây chính là sức hấp dẫn của nghệ sĩ?

Thật sự rất đẹp mắt, khiến nàng ngứa ngáy trong lòng. Học điêu khắc gỗ là giả, ngắm người mới là thật.

Đáng tiếc, Lạc Huyền cái đồ ngốc này còn thật sự cho rằng nàng chỉ hứng thú với điêu khắc gỗ.

"Cách cầm dao và đẩy dao," Lạc Huyền nhẹ nhàng điêu khắc ra những cánh thược dược đơn giản, "Phải luyện tập nhiều, hai tay cùng cầm dao, tay trái cầm trước, tay phải nắm sau."

"Huyền Huyền, chị có thể mạo muội hỏi em một vấn đề không?"

Nhấp một ngụm sữa chua ướp lạnh, sắc mặt Tống Nghiên Thời đỏ bừng, đắn đo mãi cuối cùng vẫn quyết định hỏi.

Đang từ từ đánh bóng gỗ mà không dùng dầu, Lạc Huyền nhẹ nhõm tùy ý trả lời: "Ừm, chị hỏi đi."

"Em và Ninh đổng có quan hệ như thế nào vậy? Sao cô ấy lại chủ động đến tìm em? Ba chị cũng làm kinh doanh với Ninh thị, nhưng chỉ có thể tiếp xúc đến cấp phó tổng bộ phận thôi. Quanh năm suốt tháng cũng không gặp được Ninh đổng, ngay cả muốn gửi quà cũng không được, họ có vòng tròn đặc định của riêng mình."

Căn phòng bệnh bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, những mảnh gỗ vụn đang bay lượn cũng ngoan ngoãn rơi xuống. Lạc Huyền trầm mặc một lúc, rồi thờ ơ trả lời:

"Em và cô ấy chỉ gặp mặt một lần, không có bất kỳ quan hệ nào. Các chị không cần suy nghĩ nhiều."

Tống Nghiên Thời hơi kinh ngạc, bởi vì bất kể nhìn thế nào, ánh mắt Ninh Nhất Khanh nhìn Lạc Huyền hôm đó đều không hề đơn giản, thậm chí không trong sạch.

Tuy nhiên, giọng điệu và thần thái của Lạc Huyền khi nói câu này quá đỗi tự nhiên, khiến người ta không thể không tin rằng nàng và Ninh Nhất Khanh không hề có quan hệ gì.

Thế nhưng phản ứng từ phía Ninh tổng lại... thật sự khiến mọi người suy nghĩ lung tung, nảy ra những ý nghĩ kỳ lạ.

Nghe nói, gần đây các tay săn ảnh paparazzi theo dõi Ninh Nhất Khanh, vừa ngửi thấy mùi dưa lớn liền lập tức hành động.

"Thật không? Em không ngưỡng mộ Ninh đổng sao? Ý chị là, Ninh gia là hào môn đỉnh cấp trăm năm truyền thừa, có quyền thế, hậu thế phần lớn sự nghiệp đều thành công, gia phong gia huấn nghiêm cẩn, lại giữ mình trong sạch, chú trọng danh dự, gần như không có bất kỳ scandal nào.

Tống Nghiên Thời cuối cùng tổng kết một câu, khẳng định nói: "Trên người Ninh đổng thật sự có quá nhiều điều kiện khiến người ta muốn yêu."

"Yêu... điều kiện?" Lạc Huyền hơi bất ngờ. Đây là lĩnh vực nàng chưa từng nghĩ tới hay liên quan đến, có lẽ nàng quá ngây thơ, không hiểu rằng tình yêu bao hàm những điều kiện ẩn hình.

"Ừm, mọi người đều thế mà, đối tượng thì phải có dáng cao, phải đẹp, phải có tiền, phải có năng lực. Ninh đổng gần như mỗi hạng đều là đỉnh cao, lại còn là Omega cấp S."

"Vậy các cô yêu nàng ấy sao? Hay nói cách khác, nếu đối tượng của các cô không có những điều này, các cô còn yêu không?"

"À," đối mặt với câu hỏi của Lạc Huyền, Tống Nghiên Thời không thể trả lời. "Chị chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Vậy còn em, lẽ nào cứ tùy tiện mà yêu thôi sao?"

"Có lẽ vậy," Lạc Huyền khẽ cười. "Em khá ngốc, yêu bằng trực giác thôi, tùy tiện lắm, cũng không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng đừng học em, dễ tổn thất nặng nề lắm."

"Ý em là trước đây lựa chọn sai sao?" Tống Nghiên Thời tò mò không thôi, luôn cảm thấy thiếu nữ thoải mái, tùy tiện lúc này toát ra một thứ ma lực hoang mang nhưng lại rất hấp dẫn.

"Lựa chọn không phân đúng sai," Lạc Huyền khắc một nhát dao vào cánh hoa tàn héo. "Không hối hận mới là quan trọng nhất."

"Thế thì em có hối hận vì lựa chọn trước đây không?"

Có lẽ nói chuyện với một người mới quen chưa được mấy ngày sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Lạc Huyền thoáng cảm thấy được giải tỏa.

"Không hối hận."

Yêu Ninh Nhất Khanh nàng không hối hận, không yêu cũng không hối hận.

Có lẽ nàng đang tự lừa dối mình, ai mà biết được. Nhưng cho dù có sai, nàng cũng lười sửa chữa.

Vốn dĩ là người không ràng buộc, thua thì thua, nàng không có lòng hiếu thắng mạnh mẽ như vậy.

"Cảm giác Huyền Huyền em rất có nhiều tâm sự. Em thật sự mới 21 tuổi sao, tuổi còn nhỏ quá," Tống Nghiên Thời lặng lẽ ngồi gần Lạc Huyền hơn một chút.

"Chị chú ý nhát khắc này của em nhé, lưỡi dao phải sắc bén, khi ra tay không nên do dự," tâm trí Lạc Huyền trở lại với điêu khắc gỗ, khuôn mặt nàng nghiêm túc cẩn thận, ánh mắt chuyên chú.

"Huyền Huyền," Tống Nghiên Thời ngồi cạnh Lạc Huyền, một tay kéo tóc dài lên, để lộ tuyến thể thơm ngọt mê người. Mùi trà xanh tươi mát tràn ngập khắp phòng: "Chị hình như nóng lên rồi, em có thể giúp chị một chút không?"

Tần Thập Ý đợi Lam Nhạc Nhiên đỗ xe xong, mới cùng lên lầu. Kết quả lại khiến nàng nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc, Ninh Nhất Khanh đứng thẳng tắp trước cửa phòng bệnh, chậm chạp không có bất kỳ động tác nào.

Vừa đến cửa, Tần Thập Ý đúng lúc cũng nghe thấy bên trong có một Omega ngoan ngoãn, mềm mại hỏi Lạc Huyền có thể cho một sự đánh dấu tạm thời không.

Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng. Đánh dấu gì không đánh dấu, Lạc Huyền đã phẫu thuật loại bỏ sự đánh dấu vĩnh cửu của Ninh Nhất Khanh ra khỏi cơ thể rồi, cái này chẳng phải là đúng lúc va vào vết thương sao?

Một màn kịch như thế, nàng phải xem, nàng phải xem.

Không kịp giữ chặt người lại để nói thêm hai câu, Tần Thập Ý đã thấy Ninh Nhất Khanh đón lấy hơi ẩm hoàng hôn, từng bước một đi vào. Bóng lưng nàng mảnh mai, tràn đầy khí tức áp bức.

"Tiểu Huyền, tại sao em không từ chối cô ta?" Giọng người phụ nữ cực kỳ thấp, phảng phất như mây mù dày đặc đang đến gần, báo hiệu mưa gió sắp tới.

Đối với sự xuất hiện của Ninh Nhất Khanh, Lạc Huyền đã không còn kinh ngạc hay bất ngờ nữa. Nàng chậm rãi vén mái tóc dài ra sau tai, xoay nhẹ con dao khắc trong tay, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lấp lánh như gương.

Rồi nàng thờ ơ mở miệng:

"Ninh tổng thật nhàn rỗi, giữa ban ngày lại đến đây làm gì? Hiệp ước tôi sẽ không ký đâu, hãy dồn tâm trí vào Alpha khác đi."

"Tôi đến đưa em về nhà."

Chương trước Chương tiếp
Loading...