[LONGFIC] SÓNG ĐÔI - LINGORM
Chương 21
Ling chán chường nhìn từng giọt nước nhiễu xuống, theo ống truyền chảy vào người. Cả ngày hôm nay cô không gặp Orm, mẹ Koy nói em ấy đi giải quyết chuyện của công ty. Ling cảm thấy khó chịu, cô nhớ Orm, cô không muốn Orm đi đâu cả, không hiểu vì sao cô luôn có cảm giác Orm không thuộc về cô nữa. Trước khi cô mất ký ức mối quan hệ giữa hai người vẫn tốt đẹp sao? Ling không chắc vì cô luôn có một dự cảm không tốt.Cạch_ Ling vui mừng vì nghĩ rằng Orm trở lại nhưng người xuất hiện trước mắt khiến cô khó chịu mặc dù cô không nhớ rõ người này là ai."Chị mạng lớn thật đấy!" Giọng điệu đầy mỉa mai của Daw vang lên. Ling nhìn cô gái tóc ngắn không khỏi nhíu mày, cảm giác chán ghét không rõ vì sao xuất hiện. "Cô là ai?"Daw cười khẩy: "Chị thật không nhớ hay giả vờ không nhớ?"Daw nhận được tin Ling Ling Kwong mất đi ký ức của hai năm qua. Thật giả thế nào phải tự mình kiểm chứng. "Tôi không biết cô là ai!" Ling lạnh lùng đáp. Sự chán ghét mỗi lúc một rõ ràng.Daw tự tiện kéo ghế ngồi xuống, bộ dạng dương dương tự đắc: "Tôi không ngại nhắc cho chị nhớ, tôi là người mà Orm yêu.""Cô nói bậy!" Ling nghe thấy tim mình đau nhói. Cô không tin Daw nhưng cảm xúc dường như không nghe theo lý trí. Sự bất an từ khi cô tỉnh lại chưa từng biến mất và ngay lúc này khi đối diện với Daw chỉ khiến nó tăng lên.Daw nhếch môi cười, ánh mắt đầy căm hận:"Chị rất biết cách lợi dụng lòng thương hại của người khác, đặc biệt chị níu giữ Orm bằng lòng thương hại. Chị mượn tai nạn xe ép Orm kết hôn với chị. Khi Orm muốn ly hôn với chị thì chị lại uống thuốc tự tử."Daw cảm thấy Ling là kẻ điên, chỉ có kẻ điên mới nguyện chết vì yêu. Và đáng lý chị ta nên chết luôn đi để Orm không còn vướng bận. Ác tâm của Daw trỗi lên, cái cô không có thì kẻ khác cũng đừng hồng. Lửa sân hận có thể thiêu rụi mọi thứ trong đó có cả lương tâm. Daw đứng dậy, tiến đến gần Ling, cay độc tiếp lời: "Sao chị không chết luôn đi hết lần này đến lần khác ngăn cản tôi và Orm đến bên nhau. Orm rõ ràng hết yêu chị rồi sao chị cứ dùng cách hèn mọn đó để trói buộc Orm ở bên chị?"Ling siết chặt tay, hơi thở có chút mất kiểm soát. Cô ôm lấy đầu, một số hình ảnh rời rạc thoáng qua. Thật thật giả giả cô không biết chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra. Daw hài lòng mỉm cười, sự phấn khích hiện rõ trên gương mặt. Sự ganh ghét, đố kỵ khiến cô mất hết lương tri. "Chị chỉ là đang trốn tránh sự thật thôi. Chị muốn dùng cái chết của mình để Orm phải cắn rứt cả đời, để Orm không cách nào đến bên tôi. Chị quá ích kỷ!"Ling ôm chặt lấy đầu mình, việc cử động quá mạnh khiến máu chảy ngược lại ống truyền nước. Sắc mặt cô trắng bệch, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn. Là giả, Orm sẽ không như vậy! Orm đã từng yêu cô nhiều như vậy, ai cũng biết điều đó. Daw không dừng lại, tiếp tục nói: "Xin chị hãy buông tha cho Orm đi! Orm yêu chị đã là quá khứ, chị không thể bắt Orm phải sống trong quá khứ cùng...""Cô câm mồm cho tôi!" Orm quát lên, ánh mắt như muốn giết người lướt qua Daw. Nàng không có nhiều thời gian, thứ nàng quan tâm lúc này là Ling. Orm ôm lấy cơ thể run rẩy của Ling, vội vàng trấn an. "Chị đừng nghe lời cô ta nói. Orm yêu chị, Orm chỉ yêu một mình chị."Ling ngẩng mặt nhìn Orm, như bắt được phao cứu mạng, cô siết chặt lấy cổ tay Orm, ánh mắt đau đớn sót lại chút hi vọng cuối cùng."Nói cho chị biết có phải chúng ta đã kết hôn?"Orm cắn môi gật đầu. Nàng sợ bản thân không giấu được nữa, và nàng cũng không muốn giấu Ling nhưng lúc này không phải thời điểm thích hợp. Daw - cô ta quá tàn nhẫn, cô ta muốn bức Ling Ling của nàng vào đường chết.Ling hít sâu một hơi: "Em muốn ly hôn với chị cho nên chị..." Ling chưa kịp nói hết đã bị Orm khẩn trương cắt lời."Em xin lỗi, em sai rồi, Orm yêu chị. Ling Ling Kwong...Orm yêu chị!" Ling nhíu mày, sau đó đưa hai tay giữ lấy gương mặt Orm, bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi hỏi lại."Trả lời chị, em muốn ly hôn với chị có phải không?"Orm không dám trả lời, nàng lặng lẽ khóc, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống. Bàn tay Ling dần trượt xuống khỏi mặt Orm, trong mắt vụt tắt ánh sáng. Orm thật sự muốn ly hôn với cô. Orm vốn dĩ rất tốt bụng, Orm chăm sóc cô mấy ngày qua chỉ vì áy náy mà thôi. Cô cũng lớn tuổi rồi không còn hợp với Orm nữa. Cơ thể bệnh tật này cũng chẳng thể bảo vệ em ấy được nữa. Orm còn trẻ, em ấy còn nhiều cơ hội. Ling cảm thấy toàn thân đau đớn, từng mạch máu trong người như muốn vỡ ra. Cô đưa tay quệt lấy dòng chất lỏng nóng hổi chảy ra từ khoang mũi, cả người choáng váng ngã xuống giường nhưng rất nhanh được Orm đỡ lấy. Em ấy vội vã bấm chuông, vội vã gọi bác sĩ. Ling cảm thấy tai mình ù đi không còn nghe thấy gì. Đôi mắt nhắm lại những mảnh ký ức trong quá khứ ùa về. "Ling Ling Kwong...em yêu chị. Chị có yêu em không?""Ling Ling Kwong...không yêu Orm.""Nếu em là sâu chị có yêu em không?""Ling Ling Kwong...em lo cho chị lắm đấy!""Chị biết em yêu chị nhiều như thế nào mà?"Cô rốt cuộc hiểu vì sao bản thân trước đó lại chọn cách rời đi thế giới này.Khi cả thế giới rời đi cô thì cũng là lúc cô rời đi thế giới này. Ling lẩm bẩm một câu hát:"Liệu có ai dùng tình yêu mà giữ lấy núi Phú Sĩ cho riêng mình?"Nước mắt cô rơi xuống. ...