[LONGFIC - END] SÓNG ĐÔI - LINGORM
Chương 33
"Cô chủ, có cô Sethratanapong muốn gặp cô." Cô giúp việc nhẹ thưa. Daw phả một làn khói mỏng, khóe môi nhếch lên, đem điếu thuốc đang cháy rụi vào gạt tàn. "Mời chị ấy vào!"Cô giúp việc nghe vậy đi trở ra, không bao lâu tiếng giày cao gót gõ trên đền đá hoa cương láng bóng.Daw ngẩng mặt không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp và dáng vóc của Orm. Nàng ngày càng đẹp, càng quý phái, sự quyến rũ toát ra trên người dễ dàng khiến bất kỳ ai cũng phải thốt lên tán thưởng. Daw hận Orm nhưng cũng xiêu lòng trước người phụ nữ mà hàng triệu người ao ước. Daw giấu đi sự hâm mộ loe lói trong mắt, ngây thơ hỏi."Chị tìm em có việc gì?"Orm đứng cách Daw vài bước chân, nàng không vòng vo chấp vấn."Vụ fan cuồng có liên quan đến cô phải không?"Dù chưa có bằng chứng nào để chứng minh Daw có liên quan nhưng từ khi Daw ra tù Orm luôn có một linh cảm không tốt và việc xảy ra với Ling càng khiến nàng tin tưởng vào trực giác của mình. Daw đứng dậy, sâu xa nhìn vào mắt Orm kèm theo một nụ cười khinh khỉnh:"Em mới ra tù không thể lại phạm pháp nha!"Daw không phủ nhận cũng không thừa nhận, cái nhìn mờ ám của Daw càng khiến Orm chắc chắn cô có liên quan. Gương mặt Orm đanh lại, ánh mắt nghiêm túc không cho phép bất kỳ ai khinh nhờn."Tôi cảnh cáo cô, đừng dại dột mà làm điều gì tổn hại đến chị ấy. Nếu không...không đơn giản là đi tù." Daw ỷ vào gia thế nhà mình nhưng nàng cũng không hề đơn thân độc mã. Cái Daw có chỉ là bề nổi của tảng băng nhưng cái Orm có là cả tảng băng chìm. Không phô trương không có nghĩa họ yếu thế chẳng qua họ xem sự khoe khoang là thiếu tao nhã. Và khi chạm đến điểm mấu chốt họ sẽ cho bạn biết thế nào là trời cao đất rộng.Daw biến sắc nhìn Orm, trong mắt có phần dao động lẫn không cam lòng, khinh thường hỏi."Chị ta có gì hơn em?"Là Daw thay đổi hay Orm nhìn lầm cô? Bản tánh Daw vốn là như vậy, tự cao và kiêu ngạo. Orm không nhìn lầm chỉ là lúc ấy nàng nhìn không thấu. Không phải ai sinh ra trong điều kiện đều kiêu ngạo.Và, cũng không phải người giàu nào cũng đáng quý. Có phú mà không quý người đời gọi là trọc phú.Có lẽ hoàn cảnh không thiên vị Ling Ling Kwong nhưng chính hoàn cảnh làm chị ấy trở nên hoàn thiện. Orm lúc này dõng dạc nhìn thẳng vào Daw, chậm rãi nói từng chữ: "Nhân phẩm...là điều mà cô không có!"Daw hơi nhíu mày sau đấy nói với giọng điệu mỉa mai: "Chị không nghe câu ở hiền gặp phiền sao?"Những kẻ là tai sai cho dục vọng sẽ mượn câu đấy để cho phép bản thân sống buông thả. Orm thấy nhiều thế nên cũng không ngạc nhiên, nàng cũng chẳng muốn đôi co với Daw, mục đích nàng đến đây chỉ có một. Đối với nhiều người, Orm là một người hiền lành và ngoan ngoãn nhưng Kornnaphat thì không. Vì bảo vệ người mình yêu, nàng không ngại va chạm. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn Daw, không ngại ám chỉ: "Tiền tài, địa vị cũng chỉ là phương tiện, nếu cô sử dụng sai cách chính nó sẽ khiến cô đau khổ." Daw không mấy tin, nở một nụ cười đắc ý: "Em sẽ chờ...là Ling Ling Kwong đau khổ hay là em?"Thứ mà Orm muốn gìn giữ cô sẽ phá nát. Daw sẽ trả thù Orm bằng cách cướp đi thứ quan trọng nhất của nàng. Orm tiến một bước, cái nhìn sắc lạnh, không ngại ngần cảnh cáo: "Chị ấy là giới hạn của tôi. Nếu cô đụng tới chị ấy, chính tôi mới là người khiến cô đau khổ."Ở hiền không có nghĩa là nhu nhược và yếu đuối. Ở hiền là sống đúng với lương tâm một con người. Ở hiền không phải để kẻ khác đè đầu cưỡi cổ mà ở hiền là giữ mình không bị biến chất trước thù hằn. Tiền tài danh lợi được mất chung quy chỉ là phương tiện rèn tâm. Nhưng trớ trêu...Ở đời, biết bao nhiêu người vì tiền mà bán mạng? Mấy ai giữ mình trước cám dỗ?Mấy ai giữ mình trước hận thù? Orm cũng không ngoại lệ, chấp niệm của nàng là Ling Ling Kwong. Tiền tài danh lợi nàng có thể không màng nhưng riêng chị ấy thì không....Orm trở về nhà, vừa vào trong đã nghe thấy tiếng đổ vỡ phát ra từ nhà bếp. Nàng vội vã chạy vào, vừa đi vừa gọi."Ling Ling..."Orm nhìn Ling ngồi xuống nhặt lấy những mảnh sành đã vỡ mới bớt lo lắng. "Chị có sao không?" Orm vừa hỏi vừa cẩn thận quan sát bàn tay Ling, xác nhận cô không sao mới lặng lẽ thở phào."Chị chỉ vô tình làm rơi cốc nước, em đừng lo!" Ling khẽ nói. Orm nhẹ nắm cổ tay cô: "Để em làm cho tay chị còn chưa lành hẳn."Ling mỉm cười nghe theo Orm. Cô đứng một bên lẳng lặng nhìn Orm dọn dẹp. Orm dọn xong, rót một ly nước mới cho Ling: "Chị uống đi!"Ling ngoan ngoãn cầm uống, uống xong cô đặt lại trên bàn, ngón tay dài khều khều chóp mũi Orm, mỉm cười. "Orm chăm chị quá rồi đấy!"Orm chợt dang tay ôm lấy Ling, đặt cằm lên vai cô, thành thật nói: "Orm không muốn chị bị tổn thương, dù là một chút cũng không muốn."Ling chiều chuộng vuốt tóc nàng, an ủi: "Orm đừng lo, chị còn khỏe lắm!"Ling hiểu rõ sức khỏe mình nhưng cũng không nỡ làm Orm lo lắng. Cô còn sống đã là may mắn, vì chẳng ai đối mặt với tử thần nhiều như cô cả. Orm ngửi cổ Ling, mùi hương của cô làm nàng đôi chút an tâm. "Vậy chị hứa là sống cùng Orm đến răng long đầu bạc?" Orm ôm chặt lấy eo Ling, muốn nghe lời cam đoan từ cô.Ling khẽ cười. Ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra cô còn chưa biết trước huống chi nói đến chuyện sống chết. Nhưng được cùng Orm già, bên Orm thật lâu là mong ước của cô, cho nên, cô sẽ cố gắng. "Orm đừng lo, chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ sống cùng Orm thật lâu, thật lâu."Orm cong môi cười, nàng đứng thẳng dậy sau đó hơi cúi người âu yếm hôn lên môi Ling. "Không cho chị...nuốt lời!" Orm thì thầm giữa những cái hôn. Lúc sau, Orm khẽ hôn lên chóp mũi Ling, nâng niu giữ lấy xương hàm cô, bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác yên tĩnh, bình an đến lạ thường. "Ling Ling...em hẹn bác sĩ rồi! Ngày mai chúng ta đến khám nhé." Orm chậm rãi nói, trong mắt đầy háo hức và mong đợi. Chuyện này Orm rất kiên định, một đứa bé là con của Ling và nàng, nghĩ đến thôi đã cảm thấy hạnh phúc. Lần này, Ling không đắn đo mà gật đầu. Sự kiên trì của Orm khiến cô xiêu lòng. Đấy không còn là cảm xúc nhất thời, đấy là sự gắn kết và là trách nhiệm với tương lai. Một đứa bé - là kết tinh tình yêu của hai người....