List Quân Bộ / Tương Lai / Vị Lai
Kế Hoạch Dụ Bắt Merman
Tên truyện: Kế Hoạch Dụ Bắt Merman (Merman 诱捕计划 )Tác giả: Sam dữu tử đường (Sam 柚子糖)Thể loại: Điềm văn, sinh tử, khoa học viễn tưởng, nhân ngư, tương laiTình trạng Raw: Hoàn 26 chương (20 Part + 6 phiên ngoại) (Raw lấy ở Kho tàng đam mỹ )Tiến độ edit: Đã hoàn thành.Dịch: QT + GG transEdit: ChiuVăn án:Trước kia có một tiểu mỹ nam ngư cô độc hướng tới cuộc sống trên đất liền.Sau đó hắn bị thượng tướng phúc hắc lừa về nhà làm ấm giường ~~~https://chuchu2016.wordpress.com/2016/05/02/ke-hoach-du-bat-merman/Chương 1: Bị bắtTiểu nhân ngư như thường lệ ghé vào đá ngầm chỗ biển nông, hai tay chống cằm nhìn loài người nghịch nước trên bờ cát xa xa, cái đuôi phía sau không thành thật mà phẩy phẩy nước biển, tạo nên bọt sóng xinh đẹp.Thật muốn một đôi chân.Tiểu nhân ngư phồng má, lưu luyến nhìn thoáng qua bờ, xoay người chuẩn bị trở lại biển, đỉnh đầu đột nhiên tối sầm, tiếp theo liền bị lưới đánh cá từ trên trời phủ xuống bao lấy."Ha! Anh em, nhìn xem chúng ta quơ được cái gì! Nhìn cái đuôi màu lam xinh đẹp này, trời ạ, đôi mắt của nó như còn biết nói chuyện nữa!" Nam nhân cao lớn cầm lấy lưới đánh cá, cẩn thận đánh giá con mồi bên trong."Chúng ta phát tài rồi, tôi cảm thấy cả người nó đều lóe kim quang, ông trời, tôi thề là vật nhỏ này nhất định đáng giá!" Nam nhân có dáng người béo núc kích động cơ hồ chảy nước miếng."Cậu không nhìn lầm, đầu của nó thực sự phát ra màu vàng, tôi cho tới nay chưa bao giờ thấy qua người cá nào xinh đẹp như vậy, nhất định là đang nằm mơ." Nam nhân lúc nãy như phát hiện ra châu lục mới, "Tiểu gia hỏa này nói không chừng là có huyết thống quý tộc!""Cho dù nằm mơ tám đời cũng không bằng một lần mộng đẹp, chúng ta nhanh chóng mang nó đi bán, miễn cho đêm dài lắm mộng." Nam nhân béo núc buộc chặt miệng lưới nói với nam nhân cao lớn, giống như đã nhìn thấy bộ dáng những kẻ giàu có thay nhau ném tiền vào mình.Tiểu nhân ngư hai tay cầm lưới đánh cá trên đầu tách ra, lập tức mái tóc dài đến eo lóe ra kim quang nhỏ vụn dưới mặt trời, đôi mắt to có màu sắc giống như cái đuôi nhìn chằm chằm hai người đàn ông đang bận rộn hoan hô trước mặt.—– Bị loài người phát hiện (#°Д°)—– Nhưng là có thể đi trên bờ >?<—– Bất quá nghe như là sẽ bị bán đi (°□°;)Nam nhân cao lớn phát hiện tiểu nhân ngư cứ luôn nhìn chằm chằm hai người bọn họ nói chuyện, còn cầm lấy lưới đánh cá không nói một câu, nghĩ là nó bị sợ hãi, "Nghe nói ngôn ngữ của người cá với con người giống nhau, ngươi có thể nghe hiểu ta đang nói gì không?""Bị sợ hãi" tiểu nhân ngư: "...""Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện không?""Có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện" tiểu nhân ngư (nghiêng đầu): "...""Nguyên lai lời đồn đều là giả, ai nói người cá có thể nghe hiểu tiếng người.""Nghe không hiểu tiếng người" tiểu nhân ngư: "..."—– Nhân loại thật ngốc = =Chương 2: Đối diệnNgười cá có thể kết hợp với loài người để sinh con, đây là kết quả sau khi một nhóm các nhà khoa học trải qua thời gian dài nghiên cứu đã nghiệm chứng qua.Cơ hồ mỗi người cá đều có dung mạo xinh đẹp, nữ người cá lại càng thêm tinh xảo, mà con của con người và người cá so với những đứa trẻ khác đều có gene ưu tú hơn cả, cho nên đa số quan viên và phú thương đều lựa chọn kết hôn cùng người cá.Theo sự thịnh hành của "Nhân ngư phong" (phong trào lấy người cá), các vấn đề xã hội ngày một hiện lên rõ ràng.Rất nhiều người bắt đầu bắt giữ người cá ở khắp bốn phương, sau đó tại chợ đêm tiến hành bán đấu giá, từ đó mà thu được lợi nhuận, những người này xưng là "Thợ săn nhân ngư", nói trắng ra là những kẻ buôn lậu người cá.Chạy theo lợi nhuận, càng ngày càng nhiều người gia nhập đội bắt giữ người cá. Những người đó vì để bắt được người cá, không chừa bất kì thủ đoạn tồi tệ nào, phạm vi lùng bắt rộng tạo thành mối nguy hại lớn cho người cá, quan hệ giữa con người và người cá trong lúc đó không ngừng chuyển biến xấu, làm cho Chính phủ không thể xem thường phải ra tay ngăn lại.Tiểu nhân ngư im lặng nhìn mình bị hai kẻ buôn lậu "lính mới" khiêng đi, cuối cùng thả vào bên trong xe chở thủy sản tối đen, sau đó bên tai truyền đến tiếng khởi động xe vang dội, sau đó nữa... nó liền ngủ. Xung quanh tối om rất thích hợp để ngủ.Không biết qua bao lâu, bị tiếng nói chuyện đánh thức, tiểu nhân ngư nghe thấy tiếng hai kẻ buôn lậu đang không ngừng cầu xin:"Quan trên, ngài tha cho chúng tôi đi, chúng tôi là lần đầu tiên.""Đúng vậy, chúng tôi không dám nữa, tôi thề, thật sự không dám nữa!""Mấy người thề có ích gì, tôi lúc nhỏ thề với mẹ tôi hẳn là còn nhiều hơn thế, tốt nhất đừng nói nhảm nữa, giữ khí lực gào khóc xin tha trước Hiệp hội bảo vệ người cá, hoặc mấy người tự tiêm thuốc chuyển hóa biến mình thành người cá, không chừng bọn họ còn có thể xem xét phán nhẹ hai năm." Nam nhân trẻ tuổi mặc bộ quân phục thuần đen khảm bạc nhẹ nhàng nói, đôi mắt hoa đào cong tựa vầng trăng, lời nói ra lại không lưu tình chút nào."Đừng đừng quan trên đừng, hai chúng tôi van ngài, chúng tôi thật sự không dám... nữa!""Không được, việc này tôi không quyết được, muốn trách thì trách mấy người xui xẻo, lão tử thật vất vả mới có thể tan ca, trên đường về nhà còn không thể yên thân, lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tôi còn muốn tôi thả mấy người, là mấy người điên hay là tôi điên đây?"Tiểu nhân ngư đánh giá nam nhân mắt hoa đào phía sau, yên lặng đem tầm mắt chuyển lên người nam nhân vẫn ngồi một bên không nói chuyện.Nam nhân này cũng mặc quân phục, chỉ là trên vai so với nam nhân mắt hoa đào nhiều hơn một ngôi sao bạc năm cánh, so sánh với người kia ăn mặc tùy ý, nam nhân này mặc quân phục cẩn thận tỉ mỉ, khuy áo thẳng tắp quy củ, làm cho người ta có cảm giác vừa nghiêm túc lại mang chút vẻ đẹp cấm dục.Lập tức đã bị hấp dẫn, tiểu nhân ngư nhịn không được nhìn chằm chằm nam nhân, nó nghĩ nhất định nó đã gặp được con người xuất chúng nhất.Có lẽ cảm nhận được tầm mắt nóng rực không chút che giấu của tiểu nhân ngư, nam nhân liền quay đầu lại nhìn.Lập tức hai mắt giao nhau.Chương 3: Thu lưu.Tiết Lịch Dương lệnh cấp dưới mang hai tên buôn lậu người cá ngu ngốc kia đi, phát hiện tiểu nhân ngư mới được cứu đã tỉnh lại, hơn nữa còn cùng anh em của hắn trao đổi ánh mắt.Đây là dấu hiệu Tô Thiết nở hoa* sao? Lưu manh muôn đời cũng muốn thoát khỏi cô đơn sao? Trời ạ...(*) Tô Thiết nở hoa: hay còn gọi là cây Thiết (cây vạn tuế), là loài cây khó nở hoa nhất thế giới. Ý ở đây có thể hiểu là chuyện lạ khó tin, hiếm gặp.Bất quá hắn rất nhanh liền phát hiện mình suy nghĩ quá nhiều, hai người này, chính xác là một người một người cá, đơn giản chỉ là đang dùng mắt nghiên cứu sinh vật khác chủng loài với mình mà thôi.Thượng tướng đại nhân thật không có tình thú, đối với phái nữ vân vân thật sự vẫn phải chờ hắn ra tay."Tôi nói, này, kia... Cậu có thể nghe hiểu tôi nói chuyện mà đúng không?" "Có tình thú" trung tướng Tiết Lịch Dương ý đồ hấp dẫn ánh mắt tiểu nhân ngư, "Ừm, hẳn là có hiểu, chúng tôi chuẩn bị đem cậu đưa đến Hiệp hội bảo vệ Người cá, ở đó sẽ có bộ phận phụ trách đưa cậu về biển... Á..."Giọng trung tướng tiên sinh ngày càng nhỏ, không chắc chắn chỉ vào tiểu nhân ngư đang nhăn mày, lại nhìn Thủ trưởng kiêm bạn tốt hỏi: "Tôi không nhìn lầm chứ, nó giống như... không quá nguyện ý?""Trước để ở chỗ tôi đi."Tiết Lịch Dương sửng sốt: "Ồ?""Không trở về biển thì ít ra phải có nơi ở chứ." Thượng tướng đại nhân thản nhiên giải thích.Tiết Lịch Dương tinh tường để ý tiểu nhân ngư sau khi nghe được lời thượng tướng hai mắt liền sáng lên.Tiết Lịch Dương: "...""Cũng có thể đến nhà tôi mà!"Thượng tướng đại nhân ánh mắt khinh bỉ: "Nhà cậu có bể bơi?"—– Nhà của tôi không có bể bơi, nhà của tôi chỉ có hồ cá lớn.Đương nhiên lời nàyTiết Lịch Dương không dám nói ra.Hắn thề về nhà ngay lập tức sẽ cho người xây một cái bể bơi, nâng nhà mình lên một đẳng cấp mới, miễn cho sau này lại bị cái người ỷ nhà mình có bể bơi mà coi thường hắn."Kỳ thật quan trọng nhất không phải là bể bơi, chủ yếu là do nhà cậu có phần khá nguy hiểm.""Nguy hiểm như thế nào? Hệ thống an ninh nhà tôi và nhà cậu giống nhau, cũng đều rất tốt, hơn nữa chẳng phải còn có tôi sao."Thượng tướng đại nhân tiếp tục phá game: "Cho nên mới nguy hiểm.""Uy uy uy! Cố Quân Điệt! Cậu đây là đang đả kích người quá đáng! Tôi sẽ báo cáo lên Hiệp hội bảo vệ Người cá bắt cậu! Không để ý đến ý nguyện của người cá mà tự ý bắt về nhà cũng là trái pháp luật!""Sắp bị bắt" thượng tướng đại nhân thập phần lạnh nhạt, hắn đứng dậy chỉnh trang lại quân phục, sau đó đi đến trước mặt tiểu nhân ngư, ngồi xổm xuống hỏi: "Cậu không muốn?"Tiểu nhân ngư dứt khoát lắc đầu.Trung tướng Tiét Lịch Dương lập tức cảm nhận được thế giới này tràn ngập ác ý, hắn dường như thấy được nụ cười đắc ý của bạn tốt, tuy rằng trên mặt thượng tướng hiện tại không có biểu tình gì.Còn có, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.Chương 4: Tâm động"Tôi là Cố Quân Điệt."Tiểu nhân ngư nghe thấy thượng tướng đơn giản giới thiệu, sau đó liền bị ôm ngang eo bế lên.Nhiệt độ cơ thể của người cá so với con người có phần thấp hơn.Tiểu nhân ngư cảm thấy vòng tay của thượng tướng thực ấm, phần lưng được bàn tay chạm vào thật ấm áp dễ chịu.Ngực thượng tướng cũng thực lớn, hơn nữa có cảm giác rất an toàn.Thượng tướng còn rất cẩn thận, lúc anh ôm cậu luôn cố tránh các vật trên quân phục, không muốn làm cho cậu không thoải mái.Tóm lại, tiểu nhân ngư cảm thấy thượng tướng là một người rất tốt.Xe huyền phù* theo đường chạy huyền phù lên tầng cao nhất của thành phố, trên người tiểu nhân ngư đặc biệt được phủ một lớp quân trang ướt nhẹp.(*) Xe huyền phù: Kiểu như xe bay thì phải, bởi bối cảnh truyện là ở tương lai nên việc đi lại trên không thì nó cũng bình thường, coi mấy phim giả tưởng hay Doraemon hình như cũng có.Ngoài cửa sổ xe lầu cao san sát, tiểu nhân ngư có thể nhìn rõ được từng người đang làm việc trong mỗi tầng. Xuyên qua cửa kính xe còn có thể thấy được những chiếc xe huyền phù khác chạy trật tự trên đường huyền phù.—– Thật thần kì, đây chính là thế giới con người a, quả nhiên đất liền so với dưới biển hoàn toàn không giống nhau.Cố Quân Điệt lái huyền phù xe, cố gắng bình ổn lại nhanh chóng theo đường về nhà mà chạy, miễn cho mang về nhà một người cá chết khô, kết quả phát hiện tiểu nhân ngư từ đầu đến cuối đều tò mò nhìn thế giới bên ngoài cửa xe, giống như muốn dán cả khuôn mặt vào cửa kính, hoàn toàn không có dấu hiệu không khỏe, không khỏi vì sự khẩn trương của mình mà bật cười.Thượng tướng hình như đang mỉm cười, tiểu nhân ngư quay sang..., bắt gặp khóe môi thượng tướng khẽ câu lên.—– Thật là đẹp mắt.Tiểu nhân ngư bắt cẩn thận quan sát lại dung mạo của vị thượng tướng nãy giờ bị mình bỏ quên.Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, phủ lên người thượng tướng một tầng kim quang mỏng, lông mi dài tạo nên một tầng bóng mờ, con ngươi đen tuyền sáng ngời như ánh dương, xuống dưới là sống mũi cao thẳng, tiếc đến là bạc môi hồng phấn.Cố Quân Điệt biết vật nhỏ bên cạnh đang nhìn mình chăm chú, song cũng không có quấy rầy, chỉ nhìn tình hình giao thông một chú, thản nhiên nhắc nhở, "Sắp tới rồi.".Tiểu nhân ngư nhìn đến mê mẩn, nó cảm thấy thượng tướng chính là con người tốt nhất, dù đã gặp qua rất nhiều nhóm người cá tuấn mỹ, tiểu nhân ngư trước sau vẫn thấy diện mạo của thượng tướng cực kỳ xuất chúng, còn vượt qua cả nhóm người cá kia.Tiểu nhân ngư phồng mặt lên thành cá nóc, trái tim không thể không chế bang bang đập không ngừng.Mà bên kia Tiết Lịch Dương vừa về đến nhà cuối cùng cũng phát hiện được rốt cuộc có chỗ nào không đúng.Cố Quân Điệt có thể thu lưu người cá – sinh vật trong mắt hắn là cực kì phiền toái sao? Quả thực là gặp quỷ mà!Có! Vấn! Đề!Chương 5: Bể bơi.Xe huyền phù dần hạ xuống, rất nhanh tiến vào một đại viện,Cổng sắt màu đen có một tiểu binh mặc quân phục đứng trông, thấy xe đến lập tức mở cửa, sau đó liền nghiêm trang hành lễ.Thượng tướng đại nhân gật gật đầu, tiếp tục lái xe vào trong.Dừng xe trứa cửa căn biệt thự bốn tầng, Cố Quân Điệt nghiêng người giúp tiểu nhân ngư tháo dây an toàn, sau đó xuống xe vòng qua ghế phó lái, bế tiểu nhân ngư từ ghế ngồi lên.Vẫn là ôm ngang eo.Tiểu nhân ngư cảm thấy trái tim mới vừa bình tĩnh lại của mình bây giờ lại đập bang bang trong lòng ngực."Báo cáo thượng tướng, nước bể bơi đã được đổi mới rồi." Thị vệ chủ động tiến lên báo cáo, khi nói chuyện ánh mắt đưa về phía tiểu nhân ngư trong ngực thượng tướng.Tiểu thị vệ có chút mờ mịt.Thượng tướng vầ nhân ngư, sự kết hợp có bao nhiêu quỷ dị.Thượng tướng đại nhân thanh tâm quả dục như thế, như thế nào có thể... Khoan đã, hắn thật sự không nhìn lầm, thật sự là có một cái đuôi màu lam...Oa tháo ヾ('Д)!Tiểu thị vệ vô cùng phấn khích! Mùa xuân của thượng tướng cuối cùng cũng đến rồi! Hắn nhất định phải báo tin này cho các anh em cùng biết! Không biết người khác sẽ có bao nhiêu ngưỡng mộ đối với thiếu niên nhân ngư vĩ đại này.Tiểu thị vệ quyết định phải để lại ấn tượng tốt trong lòng vợ tương lai của quan trên, hắn liền nhìn tiểu nhân ngư nở một nụ cười thân thiện.Thiểu nhân ngư cảm thấy con người trước mặt rất thân thiện, lại là cấp dưới của nam nhân đang ôm mình, cũng nhìn lại người kia mà cười.Tiểu thị vệ chỉ cảm thấy bị nụ cười xinh đẹp kia chói mù mắt rồi.Vợ quan trên thật sự rất xinh đẹp! Trách không được thượng tướng dễ dàng rơi vào tay giặc.Cố Quân Điệt đi tẳng một đường, cuối cùng mở ra một cánh cửa thủy tinh dẫn ra bể bơi ngoài trời, nước bên trong hồ đã đổi toàn bộ thành nước biển, độ ấm cũng hoàn toàn thích hợp với thân nhiệt của tiểu nhân ngư.Tiểu nhân ngư bị hồ bơi nhà thượng tướng dọa sợ ngây người, không nói đến việc độ nông sâu vừa phải, thế nhưng còn có cả đá ngầm mà nó thích nằm nhất ( ω )!Thượng tướng cực kì hài lòng với biểu tình của tiểu nhân ngư, anh cởi quân trang màu đen trên người tiểu nhân ngư xuống, sau đó đi đến chỗ nước nông, đặt tiểu nhân ngư trên một khối đá ngầm.Tiểu nhân ngư chớp chớp hai mắt, lấy cái đuôi nghịch nghịch thử nước, sau đó xoay người nhảy xuống hồ bơi hai vòng, lại bò lại lên đá ngầm, hướng nam nhân vẫn nhìn chằm chằm nó nhẹ nhàng nói hai tiếng "Cảm onChương 6: Nước miếng ~Cố Quân Điệt tâm tình không tồi đáp lại một câu "Không cần khách sáo"."Cậu không muốn tự giới thiệu một chút sao?" Thượng tướng ngồi xuống ghế dựa, "Có thể chúng ta sẽ ở cùng nhau một thời gian dài, chẳng lẽ cậu vẫn muốn tôi goi cậu là tiểu nhân ngư tiên sinh sao?" Tiểu nhân ngư ghé vào trên đá ngầm phồng miệng, dùng cái đuôi phẩy phẩy nước biển trong hồ. "Du Chi".Cố Quân Điệt nhướn nhướn mày, tựa hồ đang lựa chọn từ để đánh giá, "Thật thích hợp với cậu."Tiểu Du Chi tiếp tục nghịch nước, trên mặt xuất hiện hai mảng đỏ ửng không dễ phát hiện."Đây là nhà của tôi, ba mẹ tôi đều ở nhà cũ, cho nên cậu không cần lo lắng sẽ có người khác, có yêu cầu gì cứ nói, nếu không thấy tôi có thể tìm tiểu thị vệ."Tiểu nhân ngư gật gật đầu, lại nói cảm ơn.Thượng tướng đại nhân phát hiện ra tiểu nhân ngư nào đó đối với hắn hình như rất cẩn trọng?Bất quá không sao cả, anh có thể kiên nhẫn.Thượng tướng ra ngoài một chuyến, khi trở về mang theo một mâm hoa quả.Tiểu nhân ngư tràn ngập hiếu kì nhìn mấy thứ đỏ đỏ vàng vàng chưa từng thấy qua trước mặt, ngồi yên không dám động.Thượng tướng cầm cái nỉa màu bạc tinh xảo xiên một viên ô mai đưa đến bên miệng tiểu nhân ngư, "Ô mai, nếm thử xem."Tiểu nhân ngư nghe lời há miệng cắn một miếng.—– Thật ngon, cực kì ngon! ⊙▽⊙Thượng tướng lại xiên một miếng cho mình.Sự chú ý của tiểu nhân ngư dời lên cái nĩa xiên hoa quả.—– Cái kia, tôi tôi tôi... hình như... vừa mới mới dùng... dùng xong... có... nước nước miếng... A a a QAQ loại chuyện này người cá như tôi cũng có thể hiểu đó!Tiểu nhân ngư thẹn thùng.Cố Quân Điệt giống như không phát hiện, lại xiên một miếng cho tiểu nhân ngư, "Rất ngọt, cậu ăn đi."Du Chi: "! ! !"Tiểu nhân ngư giả vờ không có gì tiếp tục ăn ô mai, chỉ là cố gắng tránh đi chỗ thượng tướng vừa dùng qua.Thượng tướng bắt đầu lột dữu tử (bưởi), "Tôi rất thích ăn cái này, không biết cậu có thích hay không." Thượng tướng thuộc phái hành động, động tác lột bưởi rất thành thục, vài động tác liền đem vở bưởi dày màu vàng lột sạch, tách một múi bưởi thật đầy, tiếp theo liền đưa đến bên miệng tiểu nhân ngư.Tiểu nhân ngư há miệng cắn, sau đó nghe được đối phương nói: "Đúng rồi, tôi quên nói, trái này gọi là dữu tử (bưởi)."Du Chi: "! ! !"Dữu tử (yòu zĩ) → Du Chi (yóu zhĩ)Thượng tướng đại nhân nói anh thích ăn dữu tử = 皿 =—– Tôi vẫn là nên ăn ô mai thôi QAQTiểu nhân ngư gian nan nuốt xuống "dữu tử", vì cắn quá mạnh mà bên môi vương lại vài giọt nước quả.Thượng tướng thân mật dùng ngón cái lau giúp nó.Tiểu nhân ngư cảm thấy ngón tay thô ráp mà ấm áp lướt qua môi dưới, sau đó nghe được nam nhân ôn nhu nói: "Từ từ ăn, đừng vội."Du Chi: "! ! !"Chương 7: Phiên ngoại 1: Lần đầu gặp mặt và động tâm.Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nhân ngư là lúc nào? Cố Quân Điệt đã không còn nhớ rõ.Đại khái là vài năm trước, lúc anh còn chưa phải là thượng tướng, có một lần cùng các tân binh ra bờ biển tập huấn, đột nhiên thấy trên biển có luồng ánh sáng màu rất chói mắt, chói đến nỗi anh phải nheo mắt nhìn.Tiểu tử tóc vàng trốn phía sau một hòn đá ngầm bóng loáng, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp, yên lặng quan sát nhóm huấn luyện cách đó không xa, ngẫu nhiên sẽ phát ra hào quang màu lam dưới thân, chứng minh nó không phải là con người.Là người cá.Đây không phải lần đầu tiên Cố Quân Điệt nhìn thấy người cá, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy một người cá xinh đẹp như vậy.Đúng, là rất xinh đẹp.Đôi mắt to màu lam, cái mũi nhỏ hơi vểnh lên, còn có đôi môi anh đào, cùng với mái tóc dài màu vàng, một vẻ đẹp phi giới tính. Ngũ quan thoạt nhìn có chút nữ tính, nhưng kết hợp tất cả lại lại làm cho người ta có thể vừa nhìn đã biết đó là một thiếu niên tinh mỹ.Cố Quân Điệt không có làm phiền đối phương, chỉ là lặng lẽ rời đi.Có thể ở gần biển rất ít khi thấy được người cá, nhưng Cố Quân Điệt cũng không để tâm, cho đến khi anh một lần nữa đi ngang qua nơi đó, lại nhìn thấy tiểu tử kia.Từ đó mỗi lần đi ngang qua nơi này, Cố Quân Điệt đều vô thức mà đưa mắt về phía bờ biển, tìm kiếm thân ảnh tiểu nhân ngư, dần dần giống như trở thành thói quen.Lần đó vừa tan làm về, anh như thường lệ nhìn về phía bờ biển, kết quả lại vừa lúc nhìn thấy hai thợ săn người cá đang bắt người.Cố Quân Điệt nheo lại con ngươi hẹp dài, thả chậm tốc độ xe.Thượng tướng phi thường bất mãn.Tôi còn chưa ra tay, mấy người dựa vào đâu mà bắt cậu ta trước?Sau đó anh ý thức được, thì ra bản thân lại có tâm tư như vậy.Lúc mới gặp thì kinh ngạc, sau lại yên lặng chú ý, cuối cùng là động tâm, tình cảm này giống như một hạt giống, bất tri bất giác hấp thụ nước, tích góp từng chút mà lớn lên, cuối cùng đến một ngày cứ thế mà đâm chồi, đến khi ngươi phát hiện ra, thì nó đã sớm ở trong lòng ngươi mọc rể nảy mầm, không cho ngươi có đường lui.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Chêm vào một cái phiên ngoại nhỏ hihi :>Chương 8: Đôi chân.Tiểu nhân ngư bơi qua chỗ sâu nhất của hồ. Bởi vì rốt cuộc cũng có thể đến đất liền – nơi nó mong ước bấy lâu, đương nhiên có lẽ còn có lí do khác, tóm lại đều làm nó hưng phấn mà bơi a bơi đến khuya mới ngủ.Ngày hôm sau tiểu nhân ngư thức dậy rất sớm, nhưng thị vệ nói với nó thượng tướng có việc đã ra ngoài trước đó rồi.Tiểu nhân ngư gặm sandwich mà thượng tướng đặc biệt làm cho mình, buồn chán mà men theo bờ hồ đánh giá xung quanh. Thị vệ nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của thượng tướng, im lặng canh giữ một bên, tùy thời đều có thể đáp ứng yêu cầu của thượng tướng phu nhân tương lai, cho nên hắn phát hiện, đối phương đôi khi sẽ nhìn trộm chân của hắn, sau đó lại nhìn nhìn cái đuôi của mình.Thị vệ có chút mờ mịt, đây là ý tứ gì...Tiểu nhân ngư ngửa người nằm trên đá ngầm, nâng cái đuôi lên cao, hai tay kéo một bên vây nhọn của cái đuôi phơi ra dưới ánh mặt trời.Đuôi cá xinh đẹp dính đầy bọt nước, dưới ánh mặt trời phát ra hào quang màu lam nhạt.Tuy rằng rất nhiều người đều nói nó xinh đẹp, nhưng mà rõ ràng đôi chân của con người càng làm cho người khác hâm mộ...Tiểu nhân ngư lần thứ hai mươi hai trộm ngắm.Tiểu thị vệ bị nhìn đến hoảng sợ, nhịn không được mở miệng hỏi, "Này, ngài có việc?" "Không." Tiểu nhân ngư quả quyết lắc đầu, lắc lư vài cái lại đột nhiên gật đầu. "Có...."Thị vệ: "..."Này rốt cuộc là có hay không có... = ="Cái kia," tiểu nhân ngư bơi đến gần tiểu thị vệ, "Tôi muốn hỏi, ừm... Xin hỏi, ngài có thuốc biến đổi không?""Hả? Thuốc biến đổi?"Nghe được ngữ khí ngạc nhiên cùng nét mặt khó tin của thị vệ, tiểu nhân ngự lập tức lộ ra biểu tình mất mác.—– Cái gì mà trên đất liền có thuốc biến đổi đuôi cá thành hai chân chứ, đều là lừa người hết QAQ. Tiểu thị vệ nhìn đôi mắt thoáng chốc ảm đạm của tiểu nhân ngư mà sợ hãi, mình cũng chưa nói cái gì mà, liền vội vàng bổ sung: "Tôi thực sự không có cách tìm được, nhưng thượng tướng hẳn là không thành vấn đề."Tiểu nhân ngư nháy mắt tràn đầy sức sống ⊙▽⊙Thượng tướng đại nhân cúp máy, một tay vuốt vuốt cái cằm trơn bóng, đôi mắt híp lại lóe ra một tia hào quang.Thị vệ của anh mới gọi điện nói, hình như tiểu nhân ngư hỏi muốn thuốc biến đổi?Trạng thái nguyên thủy của người cá cũng không thể cùng con người kết hợp, người cá có thể sinh con đều là do được tiêm thuốc biến đổi. Thuốc biến đổi là kết quả của nhiều năm nghiêm cứu gần đây, được coi như là một thành tựu mới của khoa học kỹ thuật, ngoài việc biến đuôi của người cá thành đôi chân ra cũng không có tác dụng phụ khác.Thượng tướng phát hiệ Tiểu Du Chi đôi khi thật chủ động, kế hoạch dụ dỗ "Ôn thủy chử nhân ngư"* bước đầu có lẽ đã hoàn thành, bởi không cần lo lắng làm thế nào để tiểu nhân ngư tình nguyện tiêm thuốc biến đổi, thật sự tránh được rất nhiều phiền toái.(*) Ôn thủy chử nhân ngư: Ờ... nôm na là nước nóng luộc (nấu) nhân ngư >.< = =Tự chui đầu vào lưới, thật sự quá tốt!Cố Quân Điệt gọi cho bác sĩ riêng kiêm bạn tốt Tiêu Gia Khải, "Giúp tôi chuẩn bị một ít thuốc biến đổi, ngày mai cần dùng đến."Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Thuốc biến đổi kì thực có nguồn gốc từ thuốc ức chế hehe.Chương 9: Trả nợ.Thượng tướng về đến nhà, lôi từ trong xe ra một cái bao chứa đầy đồ vật này nọ, trực tiếp đi đến trước phòng ngủ.Tiểu nhân ngư đang ghé vào bên cạnh hồ chuyên tâm xem phim truyền hình.Du Chi cảm thấy đôi chân của con người thật thần kì, thì ra hồ cá còn có thể được bao thầu, còn có cái gì mà chủ hồ, vậy chính mình hiện tại là nửa chủ hồ! Còn thượng tướng là đại chủ hồ!Cố "đại chủ hồ" sắp xếp tốt mọi thứ, quyết định đưa Du Chi đến nhìn thử, thuận tiện nói về chuyện thuốc biến đổi, kết quả vừa vặn thấy được ai kia đang nhìn chằm chằm máy tính ngây ngô cười.Thượng tướng: "..."Thượng tướng liếc mắt nhìn màn hình.<Hồ cá của tổng tài>Đây là bộ phim quái quỷ gì vậy, nghe tên ấu trĩ hết sức...Thượng tướng cương quyết lôi kéo ánh mắt của tiểu tử kia, "Thuốc biến đổi ngày mai sẽ được đem đến đây, trực tiếp tiêm vào cơ thể luôn chứ?""Hả, nhanh như vậy?" Du Chi lập tức vứt bỏ bộ phim đang xem, giật mình nhìn về phía nam nhân cao lớn.—– Năng suất làm việc của thượng tướng quá nhanh, thật cảm động."Chưa chuẩn bị tốt sao?""Không, không... Ngày mai có thể." Du Chi nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của nam nhân, "Cái kia... Cảm ơn anh, tôi nhất định nhớ kĩ chuyện này."Thượng tướng nhướn nhướn mày, thuận miệng đáp: "Ừm.""Tiểu yêu tinh, thật ra có thể dùng thân đền đáp mà." Máy tính truyền ra lời thoại bá đạo của nam chính tổng tài, trong không gian yên tĩnh âm thanh đặc biệt lớn.Thượng tướng lấy tay xoa xoa mũi, thanh âm không che dấu được ý cười, "Không nghĩ ra cậu lại thích thể loại này.""Hả?! Không phải! Sao có thể như vậy?! Vừa rồi nội dung không phải như thế!" Tiểu nhân ngư khóc không ra nước mắt."Kì thật hắn ta nói cũng không sai, đáng suy ngẫm."Du Chi: "..."—– Có phải là vừa bị đùa giỡn không QAQTác giả nói ra suy nghĩ của mình:Tiểu nhân ngư: Không thể tưởng tượng được thượng tướng là người như thế...Chương 10: Biến đổi.Tiêu Gia Khải là bạn của Cố thượng tướng, đối với việc "Cố Quân Điệt mang về nhà một người cá" phi thường khiếp sợ.Tuy rằng đã được Tiết Lịch Dương thao thao bất tuyệt báo tin, báo đi báo lại thật nhiều lần, nhưng khi nhận được điện thoại điện thoại của chính thượng tướng, hắn vẫn cảm thấy khó mà tin được.Trăm triệu lần không nghĩ tới, Cố Quân Điệt vậy mà không phải người cuối cùng thoát khỏi cô đơn trên thế giới này.Thế thì hắn và Tiết Lịch Dương còn sống thế nào, chẳng lẽ vĩnh viễn cùng nhau làm lưu manh sao?Hôm sau lúc Tiêu Gia Khải đến nhà thượng tướng, là tự anh ra mở cửa.Quen biết lâu như vậy, mọi người đều vô cùng thân thuộc, hắn liền nhận ra đối phương có chút khác, giống như ngay cả đuôi lông mày đều mang theo ý cười, chói mù mắt người rồi..."A... Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao, chẹp..." Tiêu Gia Khải một bên lắc đầu, một bên quen thuộc mà đi vào biệt thự.Thượng tướng đại nhân từ chối cho ý kiến.Lúc hai người tiến vào hồ bơi ngoài trời, tiểu nhân ngư đang ở trong nước đùa nghịch, cái đuôi không ngừng phẩy, tạo ra từng đóa bọt nước xinh đẹp.Tiểu tử đang vui vẻ nào đó thấy có người đến lập tức yên tĩnh lại.—– Kì thật tôi là một tiểu mỹ nam ngư an tĩnh đó =w="Nó thoạt nhìn thật khỏe mạnh, xem ra cậu bắt về nuôi cũng không tệ lắm." Tiêu Gia Khải đến gần bể bơi, đưa tay về phía tiểu nhân ngư, trên mặt là nụ cười ấm áp, "Xin chào, tiểu nhân ngư hoạt bát, tôi là bạn của thượng tướng, cũng là bác sĩ riêng của hắn, tôi tên Tiêu Gia Khải."Tiểu nhân ngư ngây ngốc nhìn bàn tay của bạn thượng tướng không hiểu thế nào.—– Hắn muốn làm cái gì = =Tiêu Gia Khải đưa tay thật lâu không thấy đối phương có phản ứng gì."Cậu không dạy cho nó lễ nghi khi gặp mặt à?""Không dùng đến.""..."Tiêu Gia Khải bỗng dưng cảm thấy, nhất định vừa rồi tiểu nhân ngư xem hắn như bệnh nhân tâm thần..."Mọi người lần đầu gặp mặt thường sẽ bắt tay nhau." Tiêu Gia Khải cố gắng cứu vớt hình tượng của mình trong lòng tiểu nhân ngư, đưa tay lại gần tiểu nhân ngư một chút.Tiểu nhân ngư bắt lấy tay đối phương, "Xin chào, tôi tên Cố Du Chi."Cố Cố Cố... Cố Du Chi?"Cậu cũng mang họ Cố sao?""Thượng tướng nói con người đều có họ, mà hiện tại tôi ở nhà ngài ấy, nên theo họ của ngài." Tiểu nhân ngư vẻ mặt thật sự nghiêm túc, đêm qua thượng tướng đã nói với cậu như thế mà.Mí mắt cùng khóe miệng của Tiêu Gia Khải đồng loạt run rẩy.Cố Quân Điệt, mặt cậu thật dày...Thượng tướng đại nhân nói dối không chớp mắt thần sắc tự nhiên đứng bên cạnh bể bơi, không hề cảm thấy lời nói dối của mình bị vạch trần."Khụ khụ..."Tiểu nhân ngư và Tiêu Gia Khải đồng thời nhìn về phía thượng tướng đang che miệng ho nhẹ. Tiêu Gia Khải theo tầm mắt thượng tướng nhìn xuống hai bàn tay còn đang nắm chặt của mình và tiểu nhân ngư.Hắn chợt nhận ra... Khốn nạn... Có người cá liền không cần bạn...# Bàn về tính chiếm hữu của thượng tướng đại nhân biến thái lòng dạ lưu manh hiểm độc #"Bắt nó ôm lên giường đi, sau khi tiêm thuốc biến đổi đại khái phải ngủ một khoảng thời gian khá dài." Tiêu Gia Khải lặng lẽ buông tay, đi đến bên cạnh Cố Quân Điệt.Hắn dám thề rằng nếu hắn còn nắm tay tiểu nhân ngư lâu hơn một chút, hắn nhất định sẽ bị bạn tốt đem làm mồi cho cá mập ăn.Du Chi bị thượng tướng ôm về phòng ngủ. Giường của thượng tướng đương nhiên là loại nệm nước siêu lớn, bên trên phủ một lớp chăn mỏng màu trắng, Du Chi thoải mái đến nỗi cả người đều muốn bay lên.Tiêu Giả Khải mở vali màu bạc, lấy ra một ống thuốc trong suốt, dùng loại ống tiêm nhỏ nhất rút ra một ít thuốc, sau đó chậm rãi tiêm vào cánh tay tiểu nhân ngư.Tiêm được một lúc, thượng tướng đại nhân cẩn thận đắp chăn lên người Du Chi, sau đó hôn lên trán tiểu tử kia, "Ngủ đi, ngoan."Tiêu Gia Khải tự đâm hai mắt.Bạn thân cậu có thể kiềm chế một chút không, cậu là đang muốn khi dễ người già neo đơn à!Nước mắt lưng tròng QAQTác giả nói ra suy nghĩ của mình:Tiêu Gia Khải: Chẹp chẹp chẹp, cậu có người cá liền trở nên xấu tính...Tiểu Du Chi: Xấu tính là cái gì?Cố Quân Điệt: Chính là dùng để miêu tả một người vừa đẹp trai lại có mị lực khiến kẻ khác hâm mộ.Tiêu Gia Khải: Mặt dày = =Chương 11: Tỉnh lại.Lúc tiểu nhân ngư tỉnh lại đã là sáng sớm của một tuần sau đó, tiểu nhân ngư bây giờ đã không còn là tiểu nhân ngư, chính xác mà nói, nó hiện tại đã biến thành một tiểu thiếu niên.Tân tiểu thiếu niên Du Chi nằm trên chiếc giường mềm mại chậm rãi mở mắt, mơ màng nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà một hồi, sau đó cậu đột nhiên ý thức được, đây hình như không phải bể bơi của cậu...—– Đúng rồi! Chân!Du Chi ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm nửa thân dưới không dám động.—– Thật hồi hộp, làm sao bây giờ QAQChăn mỏng trên người, mơ hồ lộ ra hình dạng đôi chân.Du Chi hít sâu một hơi, cắn chặt môi dưới nhắm mắt lại, biểu tình anh dũng hi sinh, nắm một góc chăn nhẹ nhàng xốc lên.—– Cái đuôi thật sự không thấy!Chăn bị ném qua một bên, cái đuôi màu lam hiện giờ đã hoàn toàn biến thành một đôi chân dài, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào phòng, phủ lên đôi chăn nhẵn nhụi bóng loáng làm cho làn da càng thêm trắng nõn.Du Chi thử giật giật ngón chân, loại cảm giác này khó có thể hình dung bằng lời.Tiểu nhân ngư rơi vào trạng thái hưng phấn, hoàn toàn không chú ý đến tình cảnh hiện tại của mình. Vừa từ hôn mê tỉnh lại, cậu hình như còn chưa mặc quần áo.Thiếu niên lõa thể ngồi trên chiếc giường king-size, mái tóc màu vàng dài như dòng suối rối tung ở sau lưng, lực chú ý của thiếu niên đều tập trung ở ngón chân, hoàn toàn không phát hiện có người bước vào phòng.Thượng tướng đẩy cửa bước vào đầu tiên là thấy một cảnh tượng như thế.Đôi mắt thượng tướng lập tức tối sầm, hắng giọng đi đến chỗ thiếu niên.Tiểu Du Chi đang đi vào cõi thần tiên bị tiếng ho khan làm cho cả kinh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đối phương sải bước đi tới bên giường.Hôm nay thượng tướng chỉ mặc một cái áo thun đen đơn giản, cả thân hình đều lộ ra, cánh tay không phải quá cường tráng như cơ bắp vẫn hiện lên rõ ràng, thoạt nhìn rất mạnh mẽ lại không làm cho người ta cảm thấy khó chịu.Tiểu nhân ngư nhìn chằm chằm thượng tướng một hồi, rồi lại quay sang nhìn chính mình. Thật không còn gì để nói, người với người quả nhiên có chênh lệch ghê gớm.Chương 12: Mặc đồ.Cố Quân Điệt ngồi xuống bên giường, bàn tay vân vê sợi tóc mềm mại của Du Chi, "Không thoải mái?""Không có." Tiểu thiếu niên lắc đầu."Muốn ăn cơm không, hửm?"Du Chi vừa muốn mở miệng thì bụng đã kêu lên một tiếng cực kì vang dội "Rột~"Cố Quân Điệt nhịn cười quay đầu sang phía khác.Tiểu thiếu niên cúi đầu, nghĩ muốn đem chính mình giấu đi.—– Thật mất mặt (┬┬﹏┬┬)"Tôi đi lấy quần áo cho cậu."Thượng tướng vào phòng giữ đồ, mở cái bao to lần trước mang về, lấy một cái quần lót nhỏ màu trắng, sau đó lại chọn lấy một cái áo ngủ màu bạc hà. Mùa hè vẫn là nên mặc đồ màu sắc hài hòa một chút, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái.Thượng tướng nghĩ rằng Du Chi sẽ không chịu mặc quần áo, liền trực tiếp đặt cậu ngồi xuống bên giường, sau đó mặc quần lót cho cậu."Tôi, tôi có thể tự làm được." Tiểu thiếu niên ngượng ngùng nháy mắt mấy cái.—– Để người khác mặc quần áo cho mình thực sự rất kì quái QAQDu Chi nhận lấy quần áo, trở mình tìm cách mặc vào, cuối cùng dưới sự hướng dẫn tận tình cùng kiên nhẫn của thượng tướng, một hồi lâu sau tiểu thiếu niên rốt cuộc mặc xong quần áo.Bụng hình như ngày càng đói..."Mặc xong quần áo" tiểu thếu niên trèo xuống giờng, lần đầu tiên được đứng trên mặt đất, nhưng còn chưa kịp vui vẻ thì đã phát hiện ra một bi kịch.—– Đi đứng thật khó, vì sao lại đứng không vững a QAQCố Quân Điệt rất tự nhiên kéo Tiểu Du Chi suýt chút nữa té nhào vào lồng ngực, nói: "Đi đứng cứ từ từ chậm rãi học, không cần vội." Nói xong liền bế thiếu niên lên, đi đến nhà ăn dưới lầu một.Chương 13: Phiên ngoại 2: Quả vải và ăn kiêng.Du Chi cực kì mê quả vải.Thịt quả gần như trong suốt cùng với nước vải đầy đủ ngọt lành làm cho Du Chi muốn ngừng mà không được, từ nếm thử lần đầu đến ăn tới không thể dừng lại.Du Chi đang ngồi trên sô pha vật lộn cùng với đống trái cây, thượng tướng đi đến bên cạnh thiếu niên vẫn cúi đầu ăn quên trời đất kia ngồi xuống."Hửm? Cậu không phải không thích ăn ngọt sao?""Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không có gì không tốt."Du Chi ngoan ngoãn bóc một quả vải, còn cẩn thận bỏ hạt bên trong, chỉ chừa lại thịt quả trắng noãn đưa tới bên miệng thượng tướng.Cố Quân Điệt thực tự nhiên há miệng ăn, đầu lưỡi đảo qua ngón tay thiếu niên, "Thực ngọt.""Đúng không! Ăn siêu ngon! Anh còn muốn không? Du Chi cười đến mắt cũng cong lên."Tôi nói chính là cậu ngọt.""Mặt thiếu niên thoáng chốc biến hồng, "Mới không phải, anh nói bậy...""Bất quá quả vải cũng không sai.""Ừm."Thượng tướng lại càng lấn tới. "Có điều cũng là cậu ăn ngon hơn.""...""Ăn xong rồi sao?""Ăn, ăn xong rồi... Anh dựa lại gần như vậy làm gì...""Để ăn a.""Quả vải ở đây." Du Chi chỉ vào tô thủy tinh trên bàn trà, dịch người ra xa một chút."Không, cái đó để lại cho cậu." thượng tướng đại nhân tiếp tục sáp lại gần, "Tôi ăn cậu là đủ rồi.""Tôi không thể ăn! A... Bỏ tôi xuống...""Không thể ăn tôi đã không chọn." Thượng tướng đại nhân khiêng thiếu niên đến phòng ngủ.—– Thượng tướng là đại sắc lang. (/TДT)/Chương 14: Tập đi.Bữa sáng thật phong phú, Du Chi ăn cháo ăn đến thỏa mãn, bụng nhỏ đều no đến căng tròn.Thượng tướng nói nhiệm vụ chính của hôm nay là tập đi.Bát đĩa trên bàn đã được dì bảo mẫu dọn xuống, Du Chi đỡ bàn ăn bên cạnh tập đi. Vừa thử một chút, cậu đã không cần vịn vào đồ vật này nọ cũng có thể miễn cưỡng tự đi.Du Chi thong thả di chuyển, Cố Quân Điệt từ đầu đến cuối đều bảo trì khoảng cách nửa mét, bảo đảm nếu cậu ngã có thể đỡ lấy cậu.Ban đầu còn không thuần thục, Du Chi đi vài bước đều lắc lư suýt té ngã, bất quả nhờ có thượng tướng nên cũng không xảy ra chuyện gì, sau lại chậm rãi thích ứng đứng lên, Du Chi càng đi tốc độ càng nhanh, còn được tướng nhỏ giọng khen ngợi một phen.—– Thật cao hứng! (*'*)Sau đó thiếu niên sinh lực tràn đầy bị thượng tướng kéo rời khỏi cạnh bàn.Du Chi rời khỏi cái bàn nháy mắt hóa thành một pho tượng, không dám động.Cố Quân Điệt cảm thấy anh cũng có thể đảm đương nhiệm vụ của cái bàn, vì thế động tay một cái, vừa lòng bắt lấy hai cái móng vuốt trắng noãn của thiếu niên đặt lên cánh tay mình, rồi lại cầm lấy cánh tay đối phương, mặt đối mặt luyện tập.Tuy rằng thượng tướng làm vậy là xuất phát từ tâm tư riêng không ai biết, nhưng không thể không thừa nhận, phương pháp này so với trước đó hữu hiệu hơn, cũng an toàn hơn nhiều.Hai người cứ thế từng chút một luyện tập đến gần trưa, Du Chi tựa hồ đã có thể không cần sự giúp sức bên ngoài mà tự mình "hành tẩu" ngang dọc.Thân thể thượng tướng vốn rất khỏe, không cảm thấy một chút mệt nhọc, mà Du Chi đã mệt đến một thân đầy mồ hôi, áo ngủ cũng trở nên ẩm ướt, dính ở trên người rất khó chịu."Hôm nay tới đây thôi, đi tắm trước đã, ngày mai tiếp tục." Thượng tướng xoa xoa đầu thiếu niên, dắt tay cậu đi đến phòng tắm.Chương 15: Tắm chungDu Chi được dẫn đến phòng tắm, nhìn thượng tướng mở vòi nước, đổ đầy nước vào cái bồn tắm lớn, lúc này mới hiểu được thượng tướng nói tắm rửa là có ý tứ gì.Người cá thường xuyên ở dưới nước, đồng nghĩa với việc tùy thời đều có thể tắm rửa, nhưng mà con người thì không như vậy.Ừm tắm rửa thì cứ tắm rửa đi, cơ mà thượng tướng sao ngài thế nào cũng không giống có ý rời khỏi đây vậy = ="Cái kia, anh có thể...""Giúp cậu cởi đồ sao?" Cố Quân Điệt theo phái hành động, bắt đầu cởi nút áo ngủ của Du Chi.—– Hả? Hả? Hả! Không, không, không phải mà! Tôi muốn nói anh có thể ra ngoài không! Không phải giúp tôi cởi quần áo! ∑( ° △ °|||) Mà tốc độ cởi đồ của thượng tướng rất nhanh, chờ đến khi Du Chi kịp phản ứng đã bị lột sạch quần áo, chỉ còn chừa lại cái quần lót nhỏ.—— Cứu mạng! ∑(っ °Д °;)っ"Cái này, tôi có thể tự làm được.""Không sao, đã giúp phải giúp cho trót." Thượng tướng sắc mặt bình thản, khóe môi vẽ nên nụ cười vô hại.Sau đó quần lót nhỏ cũng không còn.Du Chi cảm thấy toàn thân không ổn lắm...Nhanh chóng bước vào bồn tắm, tiểu thiếu niên đem chính mình từ từ chìm trong nước, sau đó lại nhanh chóng nhảy ra ngoài.Cố Quân Điệt cảm thấy cuộc đời tràn ngập lạc thú, đùa giỡn tiểu tử thẹn thùng kia thật thú vị."Cậu còn chưa tắm đã nhảy ra rồi?""Hả? Không phải tắm xong rồi đấy thôi..."Cố thượng tướng: "..."Tiểu Du Chi bị thượng tướng ấn lại vào bồn tắm.Thượng tướng nặn một ít dầu gội ra lòng bàn tay, xoa xoa tạo bọt giúp Du Chi gội đầu.Du Chi cảm nhận được bàn tay to lớn của thượng tướng ở trên đầu mình xoa a xoa, lâu lâu còn dùng ngón tay cào cào, quả thực rất thoải mái, thoải mái đến buồn ngủ.Bất quá cậu liền rất nhanh bừng tỉnh, bởi vì sau khi gội đầu, thượng tướng bắt đầu giúp cậu tắm, bàn tay ấm áp thấm sữa tắm trơn ướt di chuyển khắp da thịt, giống như mang theo dòng điện.Cố Quân Điệt đối với xúc cảm trơn mềm nơi bàn tay vô cùng hài lòng, tiếp tục ăn đậu hủ.Toàn thân Du Chi cứng lại. (PД. q)Thượng tướng ăn no liền bế Du Chi ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau khô, sau đó đi đến tủ đồ lấy áo ngủ mới cho tiểu tử kia.Mấy thứ mua cho Du Chi còn chưa kịp sắp xếp lại, hiện tại đều đặt chung với quần áo của thượng tướng. Thượng tướng liếc qua đống quần áo của mình, động tay một chút, hướng về phía ngược lại.Nói với Du Chi không tìm được áo ngủ mới mua, sau đó đưa cho cậu áo thun cổ tròn màu trắng rộng thùng thình của mình."Tìm không thấy" áo ngủ trong tủ quần áo: "..."Thượng tướng cao 1m88, Du Chi chỉ cao hơn 1m65, Du Chi mặc áo của thượng tướng cứ như là tiểu hài tử lén mặc quần áo của người lớn, nửa bả vai lộ ra trong không khí, cái đùi trắng nõn bán lộ dưới đáy áo.Cổ họng thượng tướng căng thẳng, cảm thấy chính mình làm bậy.Thượng tướng tay trái ôm thắt lưng Du Chi, tay kia vòng qua đùi của cậu khiêng lên, làm cho cả người Du Chi đều ngồi trên cách tay phải của mình, đem thiếu niên toàn thân tỏa ra mùi hương thơm ngát bế về phòng.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Người cá cũng cần tắm rửa sao = . =Chương 16: Dạo phố.Hai người tối hôm qua đều có chút mất ngủ, sáng sớm hôm sau đã rời khỏi giường.Dùng xong bữa sáng, Cố Quân Điệt đưa Du Chi đến trung tâm thành phố, dẫn cậu đi mua quần áo. Lần trước anh chỉ mua hai bộ áo ngủ với vài cái đồ lót, đồ dùng vệ sinh cá nhân này nọ với một bộ đồ thể thao, Du Chi vẫn chưa có quần áo mặc hằng ngày.Du Chi mặc bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc tùy ý buông sau lưng, khiến dọc đường ai nấy cũng không nhịn được quay đầu nhìn. Thượng tướng đại nhân cũng là một người nổi bật, hai người đi cùng nhau, không cần nói cũng biết kết quả thế nào.Du Chi bây giờ đã có thể tự mình đi lại, dù tốc độ vẫn rất chậm, nhưng hôm nay cũng có thể dạo qua rất nhiều cửa hàng. Thượng tướng cảm thấy tiểu tử kia mặc cái gì cũng hợp, những thứ đã thử qua đều mua hết, mà những thứ chưa thử cũng chọn lấy vài cái.Người bán hàng tỏ vẻ vô cùng cao hứng, Du Chi lại mang dáng vẻ vô cùng đau lòng.Tuy rằng không có khái niệm gì về tiền bạc của con người, nhưng trực giác nói cho Du Chi biết, quần áo này nọ nhất định phải trả tiền, mà số lượng mua cũng đã rất nhiều, huống chi nhìn sắc mặt của các khách hàng khác cũng có thể thấy được, quần áo cũng không không phải là rẻ.Du Chi cảm thấy số tiền mình nợ càng ngày càng lớn, nói không chừng bán chính mình cũng không đủ trả.—– Làm sao bây giờ...Cố Quân Điệt gọi điện kêu thị vệ mang đồ đạc về nhà trước, sau đó đem Du Chi đến tiệm làm tóc, tiểu tử kia hôm qua nói muốn cắt tóc.Du Chi ngồi trước gương đánh giá kiểu tóc mới của mình, tuy rằng trên đầu cảm giác nhẹ đi rất nhiều, có chút không quen, nhưng thoạt nhìn thực sự là rất giống người bình thường! = 皿 =Mà lực chú ý của thượng tướng hoàn toàn không đặt ở vấn đề "giống hay không giống người bình thường".Cố Quân Điệt nhận ra rằng, đưa Du Chi đi cắt tóc thực sự là một quyết định chính xác, bởi vì tóc dài bị cắt đi, lộ ra cần cổ trắng nõn của thiếu niên, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa mê người.Thượng tướng đột nhiên có xúc động muốn đem Du Chi giấu đi, không cho người khác nhìn.Cho nên Du Chi nhanh chóng bị thượng tướng đại nhân đóng gói mang về nhà.Chương 17: Phụ huynh.Du Chi về đến nhà cảm thấy cả người không ổn lắm.—– Vì sao trong nhà lại có những người kì quái này chứ?!! QAQGiờ phút này sắc mặt thượng tướng đen đến không tả nổi, mẹ anh thân thiết giữ chặt hai tay Du Chi thì không nói, cái đáng nói là tiểu tử kia vẫn luôn dùng đôi mắt ngập nước nhìn mình cầu cứu.Cố mama nhìn con dâu cùng con trai trao đổi ánh mắt, lại càng vui vẻ, càng nhìn càng thấy Du Chi thuận mắt.So với Cố mama chủ động nhiệt tình, Cố baba trầm ổn hơn rất nhiều, chỉ mỉm cười nhìn Du Chi với ánh mắt hài lòng.Nội tâm Du Chi suýt nữa là hỏng mất.—– Thượng tướng mau cứu tôi! (/TДT)/Thượng tướng: "...""Mẹ, mẹ đừng dọa cậu ấy."Cố mama kháng nghị, "Mẹ nhìn con dâu mẹ cũng không được à!"Con! Dâu! QA□□□□□□QDu Chi cố gắng giải thích, "Con với thượng tướng...""Con yên tâm, mẹ là một con người hiện đại, sẽ không phản đối các con đâu."—– Tôi, tôi không phải có ý này! Tôi muốn nói mọi người hiểu lầm rồi! Tôi với thượng tướng không phải quan hệ này! QAQ Du Chi cảm thấy khả năng lý giải của thượng tướng nhất định là di truyền từ Cố mama, đều... không bình thường... như vậy..."Ừm, nếu A Điệt khi dễ con, ba mẹ sẽ cho con chỗ dựa."—– Cố baba tại sao cũng như vậy! QAQCố mama tươi cười, hưng phấn lập tức coi ngày, "Tháng này có ngày lành, đứa nhỏ nhà ngươi thích loại hình hôn lễ nào? Mẹ giúp con an bài, hôn lễ ở bờ biển? Hay là trên bãi cỏ?"—– Không cần bờ biển! Bãi cỏ nghe cũng không tệ lắm...—– Không đúng! Thế nào lại nói đến hôn lễ rồi?! (ロ) ..."Cái kia, con kì thật không....""Không nghĩ kết hôn nhanh như vậy?" Cố mama lại phát huy kĩ năng lý giải như thần, "Cái gì cũng có thể đáp ứng con, duy nhất cái này không được, mẹ với baba con đã muốn ôm cháu trai rồi."—– Cháu, cháu, cháu, cháu, trai, trai, trai, trai.....—– Tôi vẫn là không nói được, càng nói càng sai ●^●Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cố mama là thần trợ công wChương 18: Chung giường.Sau khi dùng xong cơm chiều, sắc trời đã tối sầm, phòng cũng lớn, còn có phòng cho khách, ba mẹ thượng tướng quyết định ngủ lại một đêm.Du Chi bị Cố Quân Điệt lôi đi tắm rửa, tuy rằng Du Chi cảm thấy mình không tắm cũng không có vấn đề gì , nhưng thượng tướng vẫn tỏ ra lo lắng.Du Chi tắm xong mặc áo ngủ liền chui vào chăn, thượng tướng chuẩn bị về phòng rửa mặt.Sau đó..."Cửa mở không ra, bị khóa từ bên ngoài rồi."Du Chi: "..."Không cần nghĩ cũng biết ai làm = =Cùng lúc đó, Cố mama ở khách phòng dưới lầu một: "Con trai, mẹ chỉ có thể giúp con đến đây thôi."Lúc ăn tối Cố mama nói bóng nói gió con trai nhà mình, rốt cuộc con với con dâu làm đến bước nào rồi, con trai bảo trì trầm mặc, Cố mama chưa từ bỏ ý định, đợi cho hai người đi tắm chạy lại hỏi tiểu thị vệ, nhận được câu trả lời "thượng tướng cái gì cũng chưa làm."Cố mama tâm tính thiện lương: "..."Bà cảm thấy, mình phải có hành động châm ngòi lửa cho hai đứa nhỏ.Trong phòng, Cố Quân Điệt lần đầu tiên cảm thấy được lão mẹ làm theo đúng kịch bản."Thu lưu tôi một đêm đi." Thượng tướng nói xong, đi vào toilet bắt đầu rửa mặt.Du Chi cắn cắn môi dưới, trái tim bắt đầu đập thình thịch.Trong phòng chỉ có một cái giường này, dù là đủ lớn, nhưng mà ngay cả một cái chăn nữa cũng không có...—– Chẳng lẽ đem nay phải nghủ chung với thượng tướng?!! QAQCố Quân Điệt tắm xong đi ra, Tiểu Du Chi vẫn còn rối rắm, khi cậu ngẩng đầu nhìn đến người trước mặt, đại não nháy mắt tê liệt.Thượng tướng đại nhân vừa mới tắm xong, tóc còn ướt sũng, trên cổ quấn cái khăn lông ngắn màu vàng, nữa người trên để trần, lộ ra dáng người làm cho người khác hâm mộ, nửa người dưới mặc một cái quần trong màu đen, trên người vẫn còn lưu lại bọt nước... Thượng tướng không phải người cá, cũng có cái, cái... của người cá nam QAQ —– mau mở cửa ra! Thả tôi ra đi!Một bên giường đột nhiên lún xuống, thượng tướng rất tự giác chui vào chăn.Du Chi: "..."Tiểu thiếu niên lén nhích nhích qua một bên, bị thượng tướng lôi trở về xoa xoa đầu."Tôi sẽ ăn thịt cậu sao?""Hẳn là sẽ không..." Nhưng ai biết được..."Vậy cậu chạy cái gì?""Tôi nóng..."Thượng tướng liếc nhìn remote điều hòa gắn trên tường, "25℃, nóng?""Không, không nóng..."—– Lòng tôi nóng +﹏+Chương 19: Ôm nhau.Thượng tướng tắt đèn, Du CHi trong bóng tối trừng to mắt, thân thể cứng còng nằm trên giường.Lâu dần cũng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.Cố Quân Điệt mở mắt, con ngươi màu đen tinnh khiết vô cùng tỉnh táo, "vẫn luôn giả vờ ngủ – lòng dạ thâm độc" – thượng tướng nghiêng người đem thiếu niên ngủ say nhẹ nhàng ôm vào lòng.Thời điểm Du Chi tỉnh dậy, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên.—– Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!!! QAQ—– Chẳng lẽ là đang ngủ sắc tâm nổi dậy?!!! QAQ—– Thượng tướng nhất định sẽ nghĩ mình là sắc lang, làm sao bây giờ?!!! OrzDu Chi bĩu môi, vẻ mặt như đưa đám, lén nhìn sang nam nhân bên cạnh tựa hồ chưa tỉnh, quyết định thừa cơ chạy trốn.Nhẹ nhàng nhấc cánh tay thượng tướng trên lưng mình xuống, Du Chi phát hiện, hình như chân trái của mình bị kẹp...Đúng, bị chân thượng tướng kẹp....Du Chi muốn đẩy chân thượng tướng ra, lại nghe thấy phía sau truyền ra tiếng hừ khẽ, còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị một lực mạnh mẽ kéo về phía sau, cả người dán vào lồng ngực thượng tướng.Du Chi ngừng thở, mặt áp sát lồng ngực đối phương, cảm thấy chính minh không xong rồi.—– Vì sao lại tỉnh nhanh như vậy?! Mình còn chưa có chạy trốn!Quản nhiên, "thuộc phái hành động – vẫn luôn giả vờ ngủ – lòng dạ thâm độc – cơ khát – lưu manh" – thượng tướng Cố Quân Điệt lười biếng mở mắt, ánh mắt ôn nhu nhìn vật nhỏ trong ngực, "Sớm an, con dâu của mẹ tôi."Du Chi: "..."—– Đây nhất định không phải thượng tướng tôi quen! Mau trả lại thượng tướng cao lãnh cho tôi!"Tôi muốn đi rửa mặt," Du Chi nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực thượng tướng, nhanh như chớp chạy vào toilet.Cố Quân Điệt ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, nhìn động tác nhanh nhẹn của Du Chi không khỏi cau mày.Tốc độ của tiểu tự kia tiến bộ thật mau, đã có thể chạy rồi.Chương 20: Hôn sâu.Du Chi đi ra từ toilet, ánh mắt vừa hay chạm phải ánh mắt của thượng tướng, "Cái kia, tôi rửa xong rồi, anh muốn vào sao?""Không cần, tôi đã rửa rồi.""À," thiếu niên xoay người đóng cửa toilet, "Hả? Đã rửa rồi?"—– Mình không phải mới đi ra sao, thượng tướng rửa mặt từ khi nào.... "Ừm," thượng tướng lập tức lảng sang chuyện khác, tay vỗ vỗ bên giường, "Lại đây ngồi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."Du Chi ngoan ngoãn ngồi xuống."Mẹ tôi rất thích cậu," thượng tướng nhìn thẳng vào mắt tiểu thiếu niên, hơi dừng lại một chút, "Tôi cũng vậy, cho nên cậu có muốn trở thành con dâu của bà ấy không?"—– Hả? Hả! Bày bày bày bầy bày bày tỏ?! Thượng tướng? Bày tỏ? Với mình?! ミ Д 彡"Bà ấy còn có đứa con nào sao.....""....." Thượng tướng nghẹn lời, "Không, có lẽ làm cậu thất vọng rồi, tôi là con trai độc nhất."Tiểu thiếu niên nhìn thượng tướng giống như thấy người ngoài hành tinh.—– Vậy ra thực sự là tỏ tình với mình?! ( ̄ ̄)—– Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi! ∑(っ °Д °;)っ"À phải rồi, quên nói cho cậu biết, kể từ khi cậu đến đây, tôi đại khái đã chi ra năm mươi vạn, chưa kể tiền ăn ở cùng điện nước, nếu quy ra tiền lương, cậu cần phải làm công mười năm mới có thể trả hết nợ." thượng tướng mỉm cười nhìn Du Chi, "Đương nhiên, nếu cậu đáp ứng làm vợ tôi, vậy thì không cần trả."—– Gì cơ ( °▽, °)"Không cần phải trả lời vội, cậu có một ngày để suy nghĩ cho kĩ."".....""Nhưng mà trước mắt tôi cảm thấy phải đòi một ít lợi tức đã.""Hả?" Tiểu thiếu niên cắn môi, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà tôi hình như cái gì cũng không có..."Thượng tướng tỏ vẻ tiếc nuối nhăn mặt, "Vậy tôi đành phải tự mình đòi rồi."Du Chi nghi hoặc ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ đối phương trước mắt liền tối sầm, lập tức cảm thấy trên môi có cái gì ấm áp phủ lên.—– Bị bị bị bị bị bị hôn môi QAQDu Chi vừa muốn hô lên đã bị thượng tướng gắt gao chặn lại, đầu lưỡi nhân cơ hội nhẹ nhàng tách hai cánh hoa ra xâm nhập vào khoang miệng. Du Chi bị hôn đến thân thể như muốn nhũn ra, hai tay để trên ngực đối phương, muốn phản kháng lại có chút trầm luân. Đối phương tựa hồ khẽ cười, sau đó lại cuốn lấy đầu lưỡi Du Chi nhẹ nhàng mút. Cảm giác tê dại từ đầu lưỡi truyền đến làm Du Chi hoàn toàn không thể tiếp tục suy nghĩ, gương mặt phiếm hồng giờ đã nóng đến nỗi có thể luộc chín một con tôm.Cố Quân Điệt rốt cuộc ăn được cảm thấy mùi vị thật thơm, về sau nhất định phải thường xuyên thu lợi tức.Nhéo nhéo hai má mềm mại của thiếu niên, thượng tướng đại nhân không nhịn được cắn một cái.Du Chi nhìn chằm chằm đôi môi thượng tướng, nhịn không được nhếch nhếch môi. Người nào đó vốn định dừng lại ánh mắt đột nhiên tối sầm, hai tay chế trụ đầu thiếu niên, môi lại một lần nữa phủ lên.Hai cánh hoa phấn nộn của Du Chi bị thượng tướng mút rồi lại cắn trở nên hồng hồng, còn mang đến một loại cảm giác nóng bỏng.Cố Quân Điệt nhìn đôi môi sưng đỏ của Du Chi, rốt cuộc vừa lòng, hôn lên má một cái thật kêu, mới ôm thiếu niên xụi lơ vào trong lòng, "Đi thôi, đi ăn cơm đã."Chương 21: Quà tặng.Thiếu niên ngồi trên bàn cơm vẫn còn đang chưa hoàn hồn từ cái hôn ban nãy, biểu tình trên mặt ngây ngốc.Cố mama không ngừng liếc về phía con dâu, đôi môi rõ ràng là sưng đỏ, nhìn về phía con trai tán thưởng, như đang nói "Con trai con giỏi quá."Cố baba cười không nói.Cố mama cảm thấy mình là quả là một trợ thủ thông minh cơ trí, buổi tối hôm nay nhất định cũng phải tiếp tục cố gắng, làm cho hai người kia gạo nấu thành cơm, nói không chừng mười tháng sau đã có thể ôm cháu.Du Chi lấy lại tinh thần hai ba miếng ăn sạch bánh mì, lập tức trốn về phòng.Cố mama theo sau, bắt đầu thực hiện kế hoạch ôm cháu.Du Chi bị không khí gian tà tỏa ra từ người Cố mama dọa cho nhảy dựng."......""Du Chi, hôm nay là sinh nhật của A Điệt, mẹ muốn tặng nó một món quà, nhưng mà mẹ lại ngại, cho nên con thay mẹ tặng được không?" Cố mama ánh mắt chờ mong."Hả? Này, vậy cũng được sao...."—– Mình còn không có quà cho thượng tướng, chẳng lẽ gói chính mình tặng hắn sao?Sau đó Du Chi lại nghĩ đến việc phát sinh ban sáng, ầm một cái mặt lại đỏ.Cố mama tiếp tục dụ dỗ, "Không sao cả, coi như chúng ta cùng nhau tặng, quyết định vậy đi.""....."Du Chi trốn trong phòng, cả ngày cũng không gặp lại thượng tướng, lúc ăn tối Cố mama mới lên lầu gọi cậu xuống.Kết quả Du Chi xuống dưới lại phát hiện trên bàn cơm bày hoa tươi, rượu đỏ cùng bít tết.Vừa đủ phần cho hai người.Cố mama và Cố baba đã không thấy bóng dáng, trên bàn cơm để lại mẩu giấy nhỏ: ba mẹ ở nhà có việc phải về rồi, A Điệt cũng có việc đi một chút, nhớ đưa quà của mẹ dặn nha!!!Du Chi: "....."—– Thị vệ ca ca hình như nghĩ phép, còn trống một chỗ làm sao bây giờ QAQ—– Nghe nói uống rượu có thể tăng can đảm, mình thử xem.....Chương 22: END (bốn)Hôm sau tỉnh lại, Du Chi quả thực muốn khóc. Cả người giống như bị nghiền qua, vừa cử động nhẹ liền đau muốn chết.Thượng tướng không ở trong phòng, không biết là đi đâu.—– Cứu mạng! QAQ Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!Sau khi uống rượu không bao lâu thì thượng tướng trở lại, sau đó hình như mình đưa quà Cố mama tặng cho thượng tướng, sau đó nữa...—– Đừng nói với tôi đó không phải mộng xuân nhaO_oDu Chi kích động từ giường đứng lên, tác động đến chỗ bị XX đêm qua, đau đến ngã lại lên giường," Ai... Đau quá!""Đừng lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt."—— Tượng tướng trở về từ khi nào vậy?! T^TTiểu thiếu niên bắt chước đà điểu dúi đầu vào gối.—— Thật xấu hổ (_)Cố Quân Điệt nhìn thấy hành động cứng ngắc của thiếu niên nhíu nhíu mày, ngồi bên giường vân vê mái tóc màu vàng lộ ra ngoài chăn của thiếu niên, "Ngoan, trước ăn đi đã."Du Chi: "....."Thanh âm của thượng tướng ôn nhu như dòng nước, "Phải ăn mới có thể mau bình phục, muốn tôi đút em?"Du Chi: "....."Tiểu thiếu niên chậm chạp chui ra khỏi chăn, thượng tướng thuần thục lôi người vào trong lồng ngực, làm cho tiểu tử kia ngồi trên đùi mình, miễn phải đụng đến phía sau, tuy rằng đã bôi thuốc cho cậu, nhưng nếu ngồi không đúng, liên lụy đến phía sau sẽ rất đau.Du Chi sớm đã quen với việc mỗi ngày bị thượng tướng đại nhân ôm tới ôm lui, đỏ mặt cúi đầu ngồi trên đùi thượng tướng, ánh mắt quét qua lại trong phòng, chính là không dám nhìn thượng tướng.Bữa sáng hiếm có khi được thượng tướng đích thân xuống bếp, Du Chi ăn no liền nói, "Tôi ăn không vô nữa, từ bỏ..."Không cần, không cần...Thượng tướng đại nhân tinh trùng thượng não đột nhiên nhớ tới đêm qua, cảnh tượng thiếu niên dưới thân không ngừng khóc xin tha...Du Chi thật sự không thể cho qua ánh mắt nóng rực ấy, "Này," thiếu niên phồng má, "Đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy...""Thích nhìn em." Thượng tướng cười đến mê người, bên tai thiếu niên phả ra hơi thở ấm áp.Mặt Du Chi nháy mắt đỏ bừng, "Sắc lang..."Thượng tướng càng dựa lại gần, "Tôi là sắc lang, em đáng lẽ phải biết từ đêm qua rồi chứ."Du Chi cảm thấy mặt nóng bừng, cơ hồ bị nướng chín luôn rồi, liền nhắm bả vai thượng tướng cắn xuống.Cố Quân Điệt rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là "Con thỏ giận lên cũng cắn người"...Bất quá tiểu tử kia không hề có lực sát thương, nhìn qua càng giống như tán tỉnh, thượng tướng cười khẽ, bên tai thiếu niên nói, "Gả cho tôi đi, hửm?"Du Chi có chút kinh ngạc nhìn Cố Quân Điệt, lại bị đối phương chiếm lấy đôi môi áp xuống giường, "Ưm..."Lần này hôn môi đơn thuần bình thản, không có nửa điểm hương vị tình dục."Gả cho tôi." Thượng tướng ngữ khí nghiêm túc, đáy mắt toàn là ôn nhu, tựa hồ muốn đem linh hồn thiếu niên khảm vào người.Du Chi trầm mặc một lúc lâu, không được tự nhiên khẽ nói "Ừm"Từng cái hôn môi nhỏ vụn lần lượt hạ xuống, thượng tướng ngậm lấy vành tai đỏ bừng của thiếu niên, "Yêu em.""Ừm." Du Chi hai tay vòng qua cổ đối phương, lưu lại trên mặt thượng tướng một nụ hôn thật nhẹ.—– Kỳ thật, em cũng yêu anh (>ω<*)———-END———-Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Part 20 END (một)(hai)(ba) bị thiếu chính là thịttttttttttttttttttttttttttttttt.Chương 23: Phiên ngoại 3: Hôn lễ và lễ phục.Hôn lễ của Du Chi và thượng tướng là một tay Cố mama sắp xếp.Hôn lễ trên bờ biển, hôn lễ trên bãi cỏ, hôn lễ ở giáo đường, hôn lễ kiểu cổ điển... Tiểu Du Chi nhìn một danh sách các loại hôn lễ Cố mama liệt kê mà hoa cả mắt.Cuối cùng vẫn là thượng tướng chọn hôn lễ trên bãi cỏ.Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở nhà cũ, đình viện ở đó cũng đủ lớn, không cần lo lắng về vấn đề khách khứa, hơn nữa tổ chức ở nhà so với bên ngoài vẫn tiện hơn.Nhà của Cố Quân Điệt là biệt thự bốn tầng hiện đại, mà nhà cũ lại hoàn toàn bất đồng, từ hoa văn trên cửa lớn đến nhà chính, toàn bộ đều tỏa ra hơi thở Châu Âu cổ đại, làm Du Chi thích không chịu được.Hôn lễ mời rất nhiều khách, Cố mama hận không thể mời tất cả người trên vũ trụ này đến. Đối tác của Cố baba, bạn bè tốt của Cố mama, còn có người thân cùng cấp trên cấp dưới của thượng tướng.Du Chi cố gắng mỉm cười làm một bình hoa an tĩnh, nhiều người như vậy nội chào hỏi thôi đã muốn mệt chết người QA□□□□□□QLễ phục của hai người mặc đều là do chuyên gia thiết kế, Du Chi thích nhất bộ đồ mang phong cách quân đội, bởi vì thượng tướng đại nhân mặc quân phục thật sự rất, Rất! Soái! Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy quân phục, cậu đều nhớ tới lần đầu tiên gặp thượng tướng >< quần áo tổng thể vẫn lấy màu đen chủ đạo, trên vai thượng tướng có thêm tua cờ màu bạc, áo khoác màu đen cũng có thêm một đường viền màu bạc, cúc áo, đai lưng, giày da đều được sửa trở nên tinh xảo cao quý, tất cả khoác lên người thượng tướng, đẹp đến nỗi mù mắt Du Chi.Quần áo của Du Chi cũng cùng kiểu với thượng tướng, cũng lấy màu đen làm chủ đạo, chẳng qua là không có áo khoác, nhưng chi tiết thì tinh xảo hơn của thượng tướng, tăng thêm vẻ nhu hòa, khéo léo đội trên đầu một cái mũ nghiêng, mái tóc màu vàng buông đến vành tai.Hai người vừa bước ra liền chọc mù mắt người khác.# Bàn về ưu thế giá trị nhan sắc #Tuyên thệ, trao nhẫn, cuối cùng là hôn.Nam nhân cao lớn nghiêng người hôn lên hai cánh môi phấn nộn của thiếu niên, trong mắt trần ngập ý cười ôn nhu.A, tiểu tử, cuối cùng cũng bắt được em về rồi.Chương 24: Phiên ngoại 4: Mang thai và dưỡng thai.Du Chi mang thai.Lúc Cố Quân Điệt nghe Tiêu Gia Khải thông báo, đứng ở bên giường sửng sốt một phút đồng hồ.Sau đó thượng tướng đại nhân không thèm để ý đến cẩu độc thân còn đứng ở đây, kích động ôm lấy tiểu tử kia mà cắn.Tiêu Gia Khải xoa xoa huyệt thái dương, tỏ vẻ lâu dần hắn cũng đã miễn dịch rồi, Cố đại thượng tướng ân ái hơn nữa cũng không việc gì.Du Chi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nhỏ, biểu tình trên mặt vẫn còn ngơ ngác.Mang thai có nghĩa là... Trong bụng hiện tại có một cục cưng.Cục cưng, của thượng tướng, và cậu.Đột nhiên được thông báo trong bụng có một tiểu sinh mệnh, Du Chi có cảm giác là lạ, nói không sợ hãi là giả, nhưng nhiều hơn vẫn là kích động vui sướng.Dù sao, đây cũng là cục cưng của thượng tướng.Nơi bàn tay đang đặt lên sắp có một tiểu tử chậm rãi lớn lên biến thành một hình cầu, đến lúc đó bụng nhỏ của Du Chi sẽ trở nên tròn trịa, sau đó cất tiếng khóc chào đời, biến thành một tiểu bảo bảo hay khóc hay cười của hai người, tiểu tử kia sẽ có mái tóc đen mềm mại cùng cái mũi cao thẳng như thượng tướng, cũng có thể có đôi mắt màu lam to cùng làn da trắng nõn như mình...Mặt Du Chi trở nên đỏ bừng.—– Thật chờ mong quá đi =w=Sau khi nghe tin con dâu mang thai, Cố mama kịch liệt yêu cầu đưa Du Chi về nhà cũ để bà chăm sóc, còn than rằng hận không thể hôn đứa cháu chưa sinh của mình.Thượng tướng tuy rằng không muốn vợ bị cướp đi, nhưng bản thân còn phải lo chuyện trong quân bộ, đúng là không cách nào thời thời khắc khắc chăm sóc tiểu tử kia, thuê bảo mẫu không yên tâm bằng người trong nhà, bất đắc dĩ đồng ý.Ở nhà cũ bảy tám tháng, cuộc sống của Du Chi giống như thần tiên, thượng tướng có thời gian liền tập tức tới xem, ôm tiểu tử kia vào phòng ngủ coi tròn méo thế nào.Mỗi lần Cố mama đều cười trộm, ngoài miệng không quên dặn thằng con cẩn thận một chút, đừng quá cơ khát mà làm đứa nhỏ bị thương, làm Du Chi chỉ muốn kiếm cái gì đó chui vào.Tới ngày dự tính sinh, cả nhà mọi người đều khẩn trương, Du Chi nôn nóng đến mất ngủ, kết quả vật nhỏ trong bụng lại yên lặng, một chút động tĩnh cũng không có, phải đến tuần sau mới có phản ứng.Tiêu Gia Khải nhận được tin lập tức chạy đến nhà cũ.Còn thượng tướng đang làm công ở quân bộ nghe lão mẹ gọi điện báo tin, lập tức ném văn kiện trong tay, cầm chìa khóa xe, khóa kĩ cửa, một đường chạy như bay đến nhà cũ.Du Chi phải sinh rồi.Chương 25: Phiên ngoại 5: Bánh bao và tên.Bánh bao ra đời rất thuận lợi, là một nam hài trắng nõn, tóc màu đen di truyền từ thượng tướng, đôi mắt chưa mở nên vẫn chưa biết màu gì.Thời điểm thượng tướng về đến nhà Du Chi vẫn chưa tỉnh lại, Cố mama ôm cháu trai cùng Cố baba ngồi bên giường, Tiêu Gia Khải đứng bên cạnh.Nhẹ nhàng nhìn lướt qua đứa con mới sinh, thượng tướng đại nhân không chút chần chừ chạy đến xem xét tình hình của vợ nhỏ.Làn da vốn trắng nõn của tiểu tử kia giờ phút này có chút tái nhợt, tóc vàng ướt đẫm mồ hôi dán vào mặt, tiếng hít thở khẽ lúc sâu lúc mỏng, nhìn ra được cậu đang ngủ say.Tuy rằng hiện tại y học phát triển, nhưng chuyện sinh con vẫn rất vất vả...Thượng tướng vân vê sợi tóc thiếu niên, ngón trỏ ôn nhu lướt qua hai má thiếu niên, cúi người bên tai tiểu tử kia thấp giọng nói, "Vất vả rồi."Tiêu Gia Khải đứng một bên không tiếng động gào thét, tôi cũng mệt chết đi được!Từ khi quen biết Du Chi, hắn giống như trở thành bác sĩ phụ sản...Cố Quân Điệt nhận thấy trạng thái của Du Chi rất tốt, rốt cuộc cũng có tính người, nhìn sắc mặt mỏi mệt của bạn tốt, "Cảm tạ."Tiêu Gia Khải dương dương tự đắc, "Có thể được thượng tướng đại nhân nói lời cảm tạ, mệt hơn cũng đáng! Bác trai bác gái hai người cũng nghỉ ngơi đi, con đây về trước."Sau khi Tiêu Gia Khải rời khỏi, thượng tướng đại nhân mới lần đầu nhìn kĩ vật nhỏ có mái tóc đen giống mình.Không có di truyền tóc vàng của Du Chi, có chút đáng tiếc.Thượng tướng nghĩ, tiếp nhận bánh bao trong tay Cố mama, thuần thục ôm vào trong ngực.Một động tác này, thượng tướng phải luyện tập thiệt nhiều, rốt cuộc hôm nay cũng phát huy tác dụng.Cũng không biết có phải nhận thức được người đang ôm là ba mình hay không, vật nhỏ dùng cái đầu nhỏ cọ cọ lên ngực thượng tướng, sau đó chậm rãi mở mắt.Con ngươi màu lam to tròn quả thực là cùng một khuôn với Du Chi.Thượng tướng không nhịn được mỉm cười."Đứa nhỏ tên gì bây giờ?" người một nhà đúng là trì độn giống nhau, tên của đứa nhỏ cũng chưa nghĩ ra.Thượng tướng đại nhân đối diện với vật nhỏ trong ngực, sau một lúc lâu thản nhiên lên tiếng, "Dữu Tử.""Cố, Dữu Tử? Này đâu phải tên, bỏ bỏ bỏ bỏ..." Cố mama kiên quyết phủ định đề nghị của con trai."Vậy thì là nhủ danh."Thượng tướng đại nhân đối với Dữu Tử luôn có một chấp niệm sâu sắc...Nhủ danh cứ như vậy hồ đồ quyết định, mọi người cảm thấy tên vẫn là nên chờ Du Chi tỉnh lại cùng nhau bàn bạc.Đương nhiên, đợi đến ngày hôm sau, bọn họ phát hiện cùng nhau bàn bạc là một chuyện hoàn toàn không cần thiết...Du Chi nghe qua đặc biệt vui vẻ trả lời, "Cố Dữu Tử nghe rất êm tai, nhưng mà con muốn gọi nó là Cố Quả Vải!"Cố baba cùng Cố mama quyết định vẫn là tự mình nghĩ thôi, không thể trông cậy vào con dâu với con trai được...Chương 26: Phiên ngoại 6: Trung tướng và nhân ngư.Tiết Lịch Dương mua một người cá, là Tiêu Gia Khải liên hệ giúp.Nghe nói đây là người cá được phát hiện ở bờ biển, lúc ấy còn bị trọng thương, dung mạo không cần bàn cãi, chính là tính tình rất ác liệt, không ai có thể chinh phục được.Bên này Tiết Lịch Dương nhìn thấy tiểu tử nhà thượng tướng, vẫn ồn ào muốn tìm một người cá, trùng hợp bác sĩ trị liệu cho người cá lần này là Tiêu Gia Khải đồng học, rất hào phóng giải quyết vấn đề của bạn thân.Trung tướng Tiết Lịch Dương vui vẻ tới đón tiểu khả ái về nhà, hắn đã nhờ Tiêu Gia Khải tiêm thuốc biến đổi cho nó, tính tính thời gian, hôm nay vừa lúc là ngày nó tỉnh lại.Trung tướng sốt ruột muốn có người cá cũng không quên buôn bán người cá là trái pháp luật, định địa điểm giao dịch ở phòng khách sạn, đưa tiền cho Tiêu Gia Khải đón tiểu nhân ngư về nhà.Trong phòng ánh sáng rất tối, tấm rèm lớn đã che đi đại bộ phận ánh sáng, Tiết Lịch Dương dọc theo vách tường tiến vào phòng ngủ.Chăn trên giường lớn vẽ ra một hình người.Tiết Lịch Dương không nhịn được chửi thề trong lòng, tiểu nhân ngư của hắn... có vẻ hơi lớn...Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cẩn thận kéo chăn xuống.Tóc dài màu vàng nhạt, thân thể cường tráng, sống mũi thẳng, môi mỏng, hầu kết nhô ra, một cơ thể lực lưỡng... Oa =_,=Nhất định là hắn mở sai cách rồi! Tiểu nhân ngư dễ thương của hắn đâu?! Trên giường đây là cái quỷ gì chứ?!Tiết Lịch Dương nuốt nước miếng, thật sự rất đẹp trai, khuôn mặt rất phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn, nhưng hắn càng thích loại khả ái đáng yêu như Du Chi hơn, bởi vì hắn không muốn ở dưới! = 皿 =Trả hàng! Trả hàng!Tiết Lịch Dương nhanh chóng ném chăn trong tay đi, dự định rời khỏi.Đáng tiếc khí vận của hắn luôn không tốt.Trên lưng đột nhiên căng thẳng, Tiết Lịch Dương giây tiếp theo đã bị người cá tiên sinh đè xuống giường gắt gao ngăn chặn, hai tay bị giơ cao qua đầu... một bộ dạng gà con đợi bị làm thịt.Trung tướng nội tâm rơi lệ, "Ha, anh tỉnh rồi, có thể trước buông ra không...""Cậu chính là con người đã mua tôi?""Không, không phải, anh nghe tôi nói đã...""Tốt lắm.""Cái gì? Này này, anh đừng cởi quần của tôi, khoan đã... Ưm..."