LINGORM | YÊN [HOÀN]
bốn ngôi sao
Thành phố Thanh Đảo, cuối tháng NămNăm Quảng LingLing vừa mười tám tuổi cộng thêm 14 ngày.Người ta nói mười tám là cánh cửa mở ra một thế giới tự do, là khi trái tim bắt đầu biết mơ những giấc mộng lớn, với LingLing, mười tám chỉ là một con số khẽ chạm vào bờ vai gầy guộc, không đủ nặng để khuỵu xuống nhưng đủ khiến cô chùn bước giữa sân trường đầy nắng chiều. Cô đứng dưới gốc cây phượng già, nơi bóng mát dội xuống những ký ức chưa kịp gọi tên. Ánh hoàng hôn như trải đầy trên mặt đất, nhạt nhòa trong đôi mắt đang dõi về phía cổng trường.Bốn năm.Từ lần đầu tiên cõng một đứa bé bảy tuổi đi qua mưa gió, cho đến giờ, tay đã nắm tay quen như một nhịp thở. Bốn năm như một cái chớp mắt như một tiếng thở dài."Này! đưa em về nhà!"Một giọng nói trong veo vang lên từ phía sau, kèm theo một cái vỗ vai nhẹ như gió. LingLing quay đầu, bắt gặp gương mặt quen thuộc ấy, cô bé giờ đã mười một tuổi, tóc dài hơn, dáng cao hơn nhưng ánh mắt vẫn tròn to và ấm áp như ngày nào.Cô bé đưa tay ra, chẳng cần nói thêm lời nào.LingLing mỉm cười, đôi môi cong nhẹ như nỗi buồn dịu dàng vừa thoát khỏi ngực, chẳng ai nhìn thấy. Cô không hỏi vì sao con bé đến trễ, cũng không hỏi vì sao vẫn nhất định đòi chị đưa về. Cô chỉ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang chờ đợi kia.Bàn tay ấy, mềm mại và ấm áp. Bàn tay ấy, từng nắm lấy cô trong những ngày mưa như thể thế giới không còn ai khác. Và bây giờ, vẫn là bàn tay ấy, cùng cô đi qua tuổi mười tám không hoa, không bánh kem, không thổi nến.Trên đường về, chẳng ai nói gì nhiều, nhưng từng bước chân là từng sợi ký ức buộc chặt lại. Hơn một ngàn bốn trăm sáu mươi buổi chiều nắm tay nhau qua phố, hơn ngàn câu "chị ơi mai chị đón em nữa nhé", hàng trăm lần LingLing quay đầu nhìn lại khi Mỹ Linh vẫy tay tạm biệt... tất cả những điều ấy không rực rỡ nhưng bền chặt đến nghẹn ngào.Có những thứ người ta gọi là nhân duyên. Không phải vì máu mủ, càng không vì trách nhiệm. Chỉ vì một lần trái tim thấy ấm khi bên cạnh một người và cứ thế, muốn ở lại, muốn chở che.Như bây giờ.Như cái nắm tay chẳng buông kia. LingLing hiểu, trên con đường dài mang tên trưởng thành, có những người xuất hiện không để làm rực rỡ thanh xuân, mà chỉ để giúp mình biết giữa thế gian rộng lớn, hóa ra vẫn có một người nhớ đến mình từng chiều như một thói quen dịu dàng không thể thiếu."Đi nhanh lên chứ! Em đói rồi.""Được." Câu trả lời vẫn đơn giản như mọi ngày, nhưng lòng thì mềm đi như chưa từng được vỗ về.Hóa ra... việc cùng nhau về nhà, lại trở thành điều đáng quý nhất trong tuổi trẻ tưởng như không có gì để giữ lại của Quảng LingLing.
______
Trường cũ vào hạ, gió lặng lẽ hơn, tiếng ve còn ngập ngừng trong những tán lá non nhưng sắc đỏ âm ỉ đã bắt đầu rỉ rả trên những chùm nụ phượng khô queo đợi bung nở. Gốc cây phượng già như một cột mốc thời gian đứng mãi giữa sân trường, rụng xuống bao nhiêu lớp học trò, bao nhiêu lời chưa nói và bao nhiêu thứ tình cảm lặng thầm không thể gọi tên.LingLing đứng đó, lặng yên như một cái bóng. Tay cô ôm cặp trước ngực, ánh mắt thì xa xăm hướng về phía cổng trường. Từng bước chân học sinh lác đác rời khỏi sân, tiếng gọi nhau í ới dần thưa thớt, chỉ còn lại một cõi chiều lặng lẽ đang bao phủ lên mọi thứ.Lương Hoàng Nhan đến đứng cạnh cô, cũng chẳng nói gì một lúc lâu như thể hai người họ đều đang đợi cái gì đó hoặc ai đó.Cuối cùng, Hoàng Nhan mở lời trước."Hoa phượng sắp nở rồi đấy, không định mở lời thật à?" Giọng nhẹ như một câu nói thường ngày nhưng ẩn sâu bên trong là lớp cảm xúc bị chôn vùi đã lâu.LingLing không quay lại nhưng mí mắt cô khẽ run.Đúng vậy, hoa sắp nở. Mà mỗi lần hoa nở lại là một lần chia ly. Cô sắp phải rời khỏi Thanh Đảo, chuyển chỗ ở, rời xa tất cả những gì thân thuộc, cả một phần trái tim chưa từng dám đặt tên.Cô biết Hoàng Nhan đang nhắc đến ai. Và cũng biết, đó không phải là câu hỏi vu vơ."Cậu biết tôi lớn lên thế nào mà." LingLing nhẹ giọng, âm thanh ấy như đang nói với chính mình, "với lại, tôi sợ... tôi sẽ làm không tốt. Khiến em ấy cảm thấy... tình yêu, cũng chỉ có vậy mà thôi. Với lại còn bé quá, có hiểu được đâu là tình yêu, là tình thân."Nỗi sợ của một thiếu niên đang tập làm người lớn chứng kiến quá nhiều tan vỡ trong tình cảm, quá nhiều rạn nứt và hụt hẫng trong cái gọi là tình yêu.Trong ánh mắt cô lúc này là nỗi dịu dàng đến quặn thắt không phải vì không dám yêu, mà là vì yêu quá nhiều nên mới sợ mình làm đau người kia.Hoàng Nhan không nói tiếp vấn đề của LingLing, chỉ thì thầm sang chuyện khác: "Tôi đã thích một người, nhưng tôi định quên cô ấy."LingLing nhẹ hỏi: "Cậu tỏ tình với cô ấy chưa?"Hoàng Nhan dứt khoát đáp: "Chưa."LingLing ngạc nhiên đáp: "Vậy sao từ bỏ?"Hoàng Nhan không trả lời, vì cô không thể cất lên thành tiếng. Có lẽ cô cũng chẳng cần phải. Vì ngay lúc ấy, tim cô như chùng xuống. Không phải vì LingLing không chọn mình, mà bởi vì, ngay từ đầu Hoàng Nhan đã yêu bằng sự im lặng, không mong nhận lại.LingLing sắp đi đến thành phố lớn, học nội trú ở một trường điểm đầu vào rất cao, cao đến dù cô có đầu thai lại, rồi cố gắng gấp mấy lần cũng không được tiếp tục làm bạn đại học của LingLing.Gió thổi qua. Vài chiếc lá phượng non rụng xuống, lặng lẽ như nỗi buồn chưa kịp nói.Đúng lúc đó, một giọng nói nhỏ vang lên từ phía xa: "Này, đưa em về nhà."Tiếng nói trong trẻo, tươi sáng và đầy tự nhiên của tuổi mười một. Mỹ Linh chạy tới, tóc hơi rối vì gió, tay vung vẩy túi vải thêu hình thỏ con đang nép mình dưới tai chú chó, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh nắng cuối ngày vừa ló qua đám mây xám.LingLing xoay người lại, đôi mắt đang đầy sương bỗng trong veo. Nụ cười của cô không cần gượng gạo nó là thật. Một nụ cười dịu dàng, hiền lành và dành trọn vẹn cho người bé nhỏ ấy.Cô chìa tay ra, nắm lấy bàn tay đang giơ ra chờ đợi. Mỹ Linh nắm thật chặt, không chờ thêm một giây, kéo cô bước đi như cả thế giới màu hồng đang đợi họ phía trước.Một lớn, một nhỏ, hai bóng dáng song song in lên nền xi măng cũ kỹ được rọi bởi nắng chiều, hòa vào nhau như thể đã thuộc về nhau từ rất lâu.Lương Hoàng Nhan đứng lại, không bước theo. Cô nhìn theo hai người họ ánh mắt LingLing khi nhìn Mỹ Linh, nụ cười ấy, cách cô cúi người lắng nghe cô bé nói chuyện... tất cả đều không thuộc về mình. Hoàng Nhan hiểu, có những người ngay từ đầu đã không có vị trí. Cũng như tình cảm này không ồn ào, không hy vọng, cũng không đòi hỏi. Chỉ như một nhánh phượng bé bỏng, nở trễ một mùa... chẳng ai kịp nhìn thấy.Hóa ra, đau lòng nhất không phải là người mình thích không thích mình mà là người mình thích tìm được người họ muốn bảo vệ cả đời.