LingOrm | Workaholic

Gặp khách hàng



LYRA HQ - Cafeteria - 12:05

Canteen trưa nay vẫn đông như thường. Mùi đồ ăn nóng hòa cùng tiếng chuyện phiếm lan nhẹ trên nền nhạc instrumental phát từ loa trần. Ai cũng đã quen với nhịp trưa ở Lyra: nhanh, gọn, đúng giờ – nhưng đủ để ai cũng có cảm giác đang sống.

Orm bước vào với khay cơm – gọn gàng, đơn giản. Mắt em đảo một vòng theo phản xạ. Bàn quen thuộc ở góc kính. Ghế quen thuộc. Người quen thuộc.

Nene – đang vẫy tay gọi em sang. Và... Kate. Ngồi đó. Ly matcha vẫn đúng loại, đúng vị. Áo blazer trắng sữa, tóc cột thấp, ánh mắt có lướt sang – rất khẽ, rất vừa đủ.

Nhưng hôm nay – Orm không ngồi cạnh chị. Em đi vòng sang. Ngồi xuống cạnh Min. "Em ăn cùng anh được không ạ?"

Min cười: "Được chứ. Cứ ngồi đi."

Nene hơi bất ngờ. Nhưng cũng không nói gì. Chị chỉ nhích ghế, nhường thêm khoảng trống như thể "Thôi kệ, chắc bé con đổi gió."

Orm ngồi xuống. Tay đặt khay cơm, nở nụ cười như mọi khi. Không khác. Không lạnh. Chỉ là... hôm nay, em không hỏi Kate uống gì. Không liếc qua ly matcha đã vơi bao nhiêu. Không nghiêng vai để vừa tầm nghe tiếng chị cười.

Không phải vì giận. Mà là... có những chuyện, nếu quan tâm quá, sẽ dễ mong đợi. Mà nếu mong đợi... lại dễ buồn.

Vậy nên Orm vẫn cười. Vẫn chọc Nene, hỏi Rin cái áo mua ở đâu, kể Min nghe chuyện file bị lỗi font. Chỉ là... không nhìn sang bên kia quá lâu. Không để ý quá nhiều.

Tiếng cười cứ thế nối nhau, không ai cố tỏ ra thân, nhưng ai cũng đã bắt đầu quen hơi nhau rồi. Orm cười nghiêng đầu, cắn một miếng chả cá, vừa định kể chuyện Pond, thì—

"Mà Orm..." – Nene nghiêng người, chống cằm nhìn em – ánh mắt mang đúng kiểu "chị thương em nhưng chị không bỏ qua chyện này được". 

"Em biết không..."

"Chị đi hỏi thử rồi đó."

"Không những em là người duy nhất được chọn vào Media..."

Cả bàn hơi ngừng nhai. Orm cũng ngẩng lên. Nene dừng đúng một nhịp rồi... thở dài rất kịch: 

"...mà em còn được chọn vào cái phòng 'heo hút' nhất trong cả cái công ty này."

"Ngồi đó đúng bốn người. Thêm em là năm."

"Mấy phòng khác có team intern riêng, có mentor riêng nữa"

Tiếng cười lại bùng lên. Min xém sặc nước, Jasmine đập bàn cười, Rin vỗ vai Orm: "Thôi bé ơi. Em là nhân vật truyền kỳ rồi đó."

"Sau này Lyra có truyền thông nội bộ chắc phải làm slide riêng: 'Trường hợp hiếm: người duy nhất được Lingling giữ lại trong 3 năm.'"

Orm bật cười thành tiếng. Cười đúng kiểu... biết mình đang bị chọc, mà vẫn thấy vui. Vì có sao đâu – cuối cùng vẫn có người cười với mình mà.

...

Ánh nắng trưa len qua những tán cây trồng dọc lan can. Sân ngoài trời vắng, chỉ còn tiếng máy điều hòa từ phòng bên và tiếng chim thỉnh thoảng kêu khe khẽ.

Orm vừa rời khỏi bàn thì Kate đã bước theo. Chị không gọi, chỉ đi cạnh. Rồi khi ra đến khu sân vắng người, Kate nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay em – không mạnh, chỉ như một dấu hiệu. "Đi với chị một chút."

Orm nhìn chị. Không từ chối. Nhưng cũng không cười. Hai người bước đến khu băng ghế ngoài cùng – nơi xa cửa kính, cũng xa những ánh mắt. Orm đứng khoanh tay, tựa hông vào lan can. Kate đứng đối diện.

"Em giận chị hả?" Kate hỏi, giọng rất nhẹ.

Orm nghiêng đầu. Mắt không né, nhưng môi mím lại rõ là đang giữ ý. Một nhịp trôi qua, rồi em nói – chậm, mà dứt khoát: 

"Tại sao phải giận?"

"Leader chọn intern qua năng lực, có thể em không đủ để chị chọn thôi."

Kate nhìn em. Mặt không đổi. Nhưng chị thở ra – không phải thở dài vì mệt, mà vì... chị biết, em đang chọn cách để đừng tổn thương.

"Công tư phân minh, em giận chị làm gì cho mệt." Orm nói, không cao giọng. Không nặng lời. Nhưng... cái cách em khoanh tay, nghiêng vai, không nhìn lâu – đủ cho Kate thấy: em đang tự gồng. Và chị – không chịu nổi chuyện đó.

"Orm."

"Chị không chọn em..." Kate nói. Rất rõ. Từng chữ. Không vòng vo. "Không phải chị không muốn chọn."

"Mà là... chưa kịp chọn thì Lingling đã rút hồ sơ em riêng ra rồi."

Orm khựng. Một nhịp. Rồi em chớp mắt, như thể đầu vừa bắt kịp lời vừa nghe. "Từ bao giờ?"

"Từ... trước cả khi danh sách được đưa cho các leader." Kate nói chậm. "Chị hỏi, thì chị ấy chỉ nhún vai, nói 'rút hồ sơ em ra để riêng để 'trị' từ từ'"

Orm đứng yên. Tay đang khoanh nhẹ buông xuống, chống vào lan can. Ánh mắt em không sắc lại, cũng không dịu đi. Chỉ là... ánh nhìn của một người đang biết rằng – mình không bị bỏ rơi. Nhưng vẫn đang cố hiểu vì sao lại bị rẽ hướng.

"Vậy chị không có quyền giữ em lại?"

"Không. Không trong trường hợp đó."

"Vì chị Lingling đã 'đánh dấu' em trước khi vòng chọn chính thức bắt đầu."

Kate bước lại gần nửa bước. Chị không chạm vào tay em lần này. Chị chỉ nghiêng đầu, mắt không rời ánh mắt Orm: "Chị xin lỗi vì không nói sớm..."

Một nhịp sau, Kate mới khẽ đưa tay sang. Rất nhẹ. Nắm lấy tay Orm. Ngón tay cái của chị lướt một đường chậm chạp, như thể đang nhắn nhủ qua làn da: "Chị ở đây nè. Em đừng giận."

"Đừng giận mà..."

Orm nhìn bàn tay bị nắm lấy. Em không rút ra. Chỉ thở nhẹ – một tiếng thở dài đúng chất Orm: mệt vì nghĩ nhiều, chứ không hẳn là giận.

"Không sao... coi như em xui thôi."

"Đâu phải lỗi của chị đâu."

Kate siết nhẹ tay em một cái – thay cho lời cảm ơn vì em chịu mềm lại. Ánh mắt chị vẫn dán vào Orm. Nhưng lần này... có thêm một tia gì đó vui vui, tinh nghịch hơn: "Mmmm... hmmm..."

"Tối nay đi xả xui với chị đi."

Orm nghiêng đầu, nửa cười nửa nghi ngờ: "Xả xui... kiểu gì?"

Kate cười – một nụ cười cong đúng một bên miệng: "Tối nay rồi biết"

Phòng Media - 13:45

Orm vừa bước vào văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống thì Pond đã quay sang: "Orm, chị Lingling gọi em vào phòng đó."

Giọng anh nhẹ như tin thời tiết, nhưng ánh mắt thì có chút... tội nghiệp. 

Orm gật đầu, không hỏi lại. Bước thẳng tới phòng làm việc của Lingling, gõ cửa hai cái.

Từ bên trong, giọng chị vang lên, rõ ràng: "Vào đi."

Orm mở cửa bước vào.

Lingling đang xem lại lịch họp. Mắt không rời màn hình, nhưng giọng vẫn bén như mọi khi: "Đi ăn trưa hay hẹn hò mà lâu vậy?"

Orm đứng thẳng, giọng em đều, không lạnh cũng không mềm: "Em đã đọc nội quy. Không giới hạn thời gian nghỉ trưa."

Lingling ngẩng lên. Một cái liếc ngắn. Không bực. Không bất ngờ. Chỉ là kiểu... "Ờ, vẫn còn tỉnh để đấu với tôi." Chị nhếch môi – nửa như cười: "Miệng mồm vẫn còn xài được. Tốt."

"Tối nay. 7:45. Em đi gặp client với tôi."

Orm khựng một giây. Không nhiều. Nhưng đủ để hơi thở lệch nhịp. "Tối nay...?"

Giọng Lingling nhẹ như không: "Không muốn đi à...?"

Orm khựng lại. Chị không hỏi kiểu dò xét. Không châm chọc. Chỉ đơn giản là... một câu hỏi được ném ra, giữa không khí mỏng và ánh sáng trắng từ màn hình iPad. 

"Tôi không ép đâu," Lingling nói thêm, lần này mắt vẫn không ngước lên. "Chỉ là nghĩ... nên dẫn em theo, để học hỏi thêm một chút."

Nhẹ. Như một lời đề nghị tốt bụng. Nhưng từng chữ rơi xuống... nghe như đang dồn ai đó vào thế khó một cách từ tốn.

Orm đứng yên. Không gật, cũng không cãi. Chỉ lặng vài giây, rồi cất tiếng – đều, lịch sự: "Em hiểu. Em cần chuẩn bị gì không ạ."

Một tiếng gõ nhẹ vang lên – đầu bút của Lingling gõ xuống bàn ba cái. Không phải bực. Chỉ là... như đang nghĩ đến một dòng tiếp theo. Rồi chị ngẩng đầu. "Tốt."

"7:30 đợi tôi dưới bãi đỗ xe đi..."

"Chuẩn bị gì hả? Thông tin khách hàng tôi đã gửi qua cho em rồi..."

"Tối nay không cần em trình bày gì đâu, đi theo học hỏi và lắng nghe thôi cũng được."

Lingling ngả người nhẹ ra sau, gác chéo chân. Chị không hề thư giãn, mà giống đang... bắt đầu đánh giá.

"Mặc thì được rồi này..." – mắt chị lướt từ cổ áo sơ mi xuống cổ tay áo gọn gàng. "...nhưng cái mặt thì không."

Orm khẽ nhíu mày. Không rõ bị xúc phạm hay đang cố hiểu. Lingling nhếch nhẹ môi. Không phải cười, không hẳn mỉa mai. Chỉ là kiểu người biết rõ mình đang nhìn thấy gì.

"Bỏ cái vẻ lấp lửng thiếu tự tin đó đi." Chị nói. 

"Em không tin em thì client nào tin em?"

Một câu nói không lớn, không sắc, nhưng rơi đúng tim người nghe. Orm đứng thẳng lưng hơn một chút.

"Rõ chưa?"

Orm gật đầu. "Dạ rõ."

Lingling không đáp. Chị chỉ vẫy tay – không nhìn lại – như một lệnh "ra ngoài" ngầm. Orm xoay người bước ra. Nhưng vừa đặt tay lên tay nắm cửa, giọng chị lại cất lên – lần này chậm, và hơi trầm hơn thường ngày: 

"Và Orm..."

Orm quay lại. Lingling không nhìn màn hình nữa. Chị chống khuỷu tay lên bàn, tay gõ một nhịp cuối cùng. Rồi... ngừng. Mắt hơi nheo lại, như đang cân nhắc xem... nên nói không. Cuối cùng, chị khẽ hất đầu, giọng rơi ra rất nhẹ: "...à thôi. Đi đi. Không có gì đâu."

Orm nhíu mày nhẹ. Em im một nhịp – rõ là đang khó chịu vì bị bỏ lửng. Môi mím lại. Không hỏi thêm. Không cần thêm. Chị muốn giữ lại thì cứ giữ. Nhưng trong đầu Orm đã bật lên rõ ràng một dòng: Đang tính nói cái gì thì nói luôn đi, tự dưng bỏ lửng là sao trời??

Em cúi đầu lịch sự – nhưng rất khẽ, rất nhanh. Rồi mở cửa đi ra.

Và lần này – tiếng cửa khép lại... có lực hơn lúc vào.

...

Cửa kính khép lại. Orm thở ra một hơi, tay buông lỏng sau khi đã nắm tay nắm cửa hơi chặt hơn cần thiết. Bước về phía bàn làm việc, vẫn chưa tới nơi thì Pond đã ngẩng lên nhìn em. 

"Ổn không?"

Orm không nhìn thẳng, chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ – kiểu cười "ổn sao nổi mà hỏi" – rồi kéo ghế ngồi xuống. 

"Ổn ạ... chị ấy nói tối nay dẫn em đi gặp client."

Không khí trong phòng chững lại. Một giây im như thể ai đó vừa lỡ tay đánh rơi một chiếc iPad.

"Cái gì cơ...?" – Jade ngẩng lên khỏi màn hình. "Gặp client?"

Ciin – đang chỉnh giờ xuất bản trên hệ thống – quay hẳn người lại, tay còn cầm nguyên chuột: "Chị làm ở đây hơn 5 năm rồi... chưa được gặp một client nào, chưa bao giờ."

Pond thì gật gù như chứng minh độ hiếm của việc vừa nghe: 

"Anh thì có. Nhưng chưa bao giờ đi cùng Lingling."

"Đó giờ chị ấy tự đi, hoặc đi cùng Leader khác. Không thấy dẫn cấp dưới đi bao giờ."

Jade nhìn Orm – ánh mắt như đang kiểm tra có phải em đang nói đùa không. Orm chỉ nhún vai, đưa tay vén tóc ra sau tai: 

"Chị ấy bảo 'để học hỏi thêm một chút'."

Ciin bật cười khan: "Cơ hội tốt lắm đó... cố lên Orm."

Pond lắc đầu, thở ra: "Chị ấy chưa từng dẫn ai đi. Kể cả chị em thân thiết trong team. Nên... Orm, em cẩn thận nha."

Orm nghiêng đầu, nửa đùa nửa chua: "Cẩn thận vì...?"

Ciin lắc đầu, nụ cười có chút ý vị khác: "...Lingling không làm chuyện gì mà không có ý nghĩa sâu xa đâu."

Cả phòng rơi vào im lặng một nhịp. Rồi lại trở lại không khí thoải mái hằng ngày.

...

Orm ngồi xuống ghế, tay vẫn còn hơi tê sau cú siết cửa lúc nãy. Một nhịp thở dài bật ra – không lớn, nhưng đủ để Pond liếc nhìn em thêm lần nữa. Em không nói gì thêm. Chỉ mở laptop, kéo file thông tin khách hàng mà Lingling đã gửi

Slide hiện ra. Timeline, ngân sách, insight, mục tiêu truyền thông. Những dòng chữ nhảy múa trong đầu em – nhưng không vào nổi. Vì tay còn đang cầm điện thoại.

Orm nhìn màn hình trống một nhịp, rồi mở LINE. Tab gần nhất vẫn là đoạn hội thoại với Kate. Tin nhắn cuối của chị vẫn còn đó – chỉ là một biểu tượng ly cocktail: 🍸

Em gõ chậm, vì khi gửi đi em biết được người nhận sẽ hụt hẫng lắm

"Tối nay chắc em không đi với chị được rồi. Em phải đi gặp client với Lingling."

Không có emoji. Không có thêm "xin lỗi" hay "hôm khác nha." Vì Orm biết... lời giải thích nào cũng chẳng đủ. Và một phần trong em... vẫn chưa hết giận chuyện phân team.

Em để điện thoại úp xuống bàn. Mắt nhìn vào slide, nhưng lòng vẫn đang đứng đâu đó giữa bãi đỗ xe lúc 7 giờ.

Tin nhắn vừa được gửi đi chưa đầy một phút, LINE đã sáng lên. Kate trả lời ngay. Không giận. Không trách. Chỉ... rất Kate.

"Gặp khách hàng với Lingling? Không sao..."

"Chị sẽ hẹn em lại tối mai."

"Đừng sợ chị buồn, em không khó xử là được."

Orm nhìn chằm chằm vào màn hình. Tim em khẽ thắt lại – không phải vì áy náy, mà vì... chị ấy luôn làm cho em thấy được chọn. Ngay cả khi em đang phải chọn người khác.

Ngón tay em khựng lại một giây. Rồi gõ. "Tối mai sẽ không làm chị thất vọng."

Gửi xong, Orm ngả nhẹ người ra lưng ghế. Một phần em vẫn lo lắng về buổi gặp tối nay. Nhưng ít nhất, lúc này... tim em yên lại được một nhịp.

...

Bãi đổ xe Lyra HQ - 19:27

Không khí dưới tầng hầm hơi lạnh. Đèn vàng mờ kéo bóng xe dài dọc các hàng đậu. Orm đứng hơi nghiêng vai, đợi vài giây thì thấy Lingling bước tới, chiếc blazer dài màu xám tro vắt hờ trên vai, tay cầm chìa khóa bấm mở đèn xe nháy một cái.

"Lên đi," 

Orm gật đầu, nhanh chóng vòng qua cửa bên phụ. Chị ngồi vào trước, ung dung chỉnh vô-lăng, thắt dây an toàn một cách chính xác đến từng thao tác. Orm thì... ngồi vào, đóng cửa. Đặt túi gọn lên đùi. Ngồi thẳng lưng. 

Im lặng.

Lingling khởi động xe. Chị nghiêng đầu sang, mắt lướt qua... "Để tôi thắt dây an toàn cho em nha" Giọng rất nhẹ. Nhẹ đến mức nếu không phải vì xe im phăng phắc thì chắc em đã bỏ qua.

Orm giật nhẹ, bối rối bấm vào dây đai. Quay sang nhìn chị. Ánh mắt Lingling không cười. Nhưng miệng thì nhếch một bên. Rất nhẹ. Rất thách thức.

Orm nhanh chóng kéo dây an toàn qua người, cài "click" một cái. Rồi quay ra cửa sổ. Gương mặt bình tĩnh. Nhưng tai... đỏ ửng lên.

Lingling không nói gì thêm. Chị khẽ nhấn ga. Xe trôi ra khỏi bãi đậu – mượt như lời mỉa vừa rồi chưa từng xảy ra.

...

Orm ngồi ngay ngắn bên ghế phụ. Trước khi xe lăn bánh, em rút điện thoại ra, mở LINE, gõ nhanh một dòng: "Em lên xe rồi, đang đi với chị Lingling."

Không đầy một phút sau, Kate trả lời: "Ừ, giờ chị cũng về. Tối nay chị hẹn được bạn đi uống nước rồi. Có gì cứ nhắn chị nhé."

Orm đọc tin nhắn xong – mỉm cười. Rất nhẹ. Rất thật. Một nụ cười không cố gắng, không giữ kẽ, không né tránh. Chỉ đơn giản là... vui. Em cất điện thoại vào túi. Mắt quay ra ngoài cửa kính. Ánh đèn xe hắt loang loáng lên mặt em.

Bên tay lái, Lingling liếc qua đúng một nhịp. Không dài. Nhưng đủ để bắt được hết. 

"Tôi đã nói rồi..." Giọng chị đều đều, không lạnh, cũng chẳng mềm. "Kiểm soát cảm xúc cho tốt lên."

Orm quay lại, hơi cau mày – không hiểu hoặc... không muốn hiểu. "Sếp ở Lyra cũng quản cả cảm xúc riêng tư ạ?"

Lingling nhún vai. Vẫn mắt nhìn đường, nhưng giọng có vẻ như... đang có thời gian rảnh để chỉnh em một chút: "Em đang trên xe tôi. Cùng nhau đi làm việc. Tôi chỉ tốt tính nhắc nhở em thôi."

Im lặng một giây. Tưởng như chị định dừng ở đó. Nhưng rồi – giọng chị bật ra thêm một câu, không nhanh, không chậm – rõ ràng là có chủ ý: "Kate cũng không phải người tốt đâu."

Orm quay hẳn sang. Không gắt, không lớn tiếng. Chỉ là một cái nhìn... như kiểu: chị vừa nói gì cơ?

"Vâng..." – em thở ra, mắt vẫn lườm – "...chị Lingling là tốt nhất rồi."

Lingling nhếch một bên môi. Không phủ nhận. Chị cũng không nhìn em lại – vì không cần. Câu vừa rồi đã đủ khiến em ngứa tay cả đoạn đường.

Không ai nói gì tiếp trong vài giây sau đó. Nhưng không khí trong xe thì rõ ràng... đang sôi âm ỉ. Như thể hai người đang chơi một ván bài mặt lạnh – xem ai sẽ là người mất bình tĩnh trước.

Khu tổ hợp The Helix - tầng 40

Xe dừng lại trước sảnh một tòa nhà kính lớn. Orm bước xuống trước theo lời nhắc "Ra đi, đừng đợi tôi mở cửa nữa." Cửa tự động mở ra đón hai người. Đèn vàng hắt từ trần nhà xuống nền đá đen bóng loáng, phản chiếu đôi giày của Lingling như đang bước lên một đường runway/

Orm bước nhanh theo sau. Chị không nói gì, nhưng sải bước nhanh – rất nhanh, rất thẳng. Chị chỉ nói một câu duy nhất khi cả hai bước vào thang máy riêng có nhân viên bấm hộ: "Khách lần này là Lioré. Dự án luxury collab Q4. Là một trong những dự án chính của công ty."

Lioré. Thương hiệu thời trang xa xỉ đang đứng sau campaign với hai nghệ sĩ top tier nhất Lyra. Orm khẽ nuốt nước bọt. Em biết thực tập sinh không được tham gia vào dự án chính, còn là dự án lớn như này. Lingling là đang nghĩ gì đây.

Thang máy mở ra tầng 40 – nguyên một khu private suite. Căn phòng như thể trích từ một MV K-pop: ghế nhung xám tro, bàn marble trắng dài, tường bọc da, màn hình 8K trượt ra từ tủ gỗ. Mỗi vị trí đều đã đặt sẵn một cốc sparkling water.

Orm bước vào, mắt chưa kịp thích nghi thì đã nghe tiếng: 

"Lingling, this way." Một người đàn ông cao, gầy, mặc vest đen như được cắt riêng, bắt tay Lingling rất nhẹ, rồi chỉ tay sang chiếc ghế bên cạnh. Ghế tiếp theo... là của Orm.

Chị ngồi xuống. Rất vững. Không cần nhìn em. Nhưng trước khi bắt đầu, chị nghiêng đầu một chút: "Ngồi thẳng. Đừng vắt chân. Cứ như đi dự thính ở mấy cái hội thảo đi."

Orm điều chỉnh dáng ngồi, em còn cẩn thận dịch ghế ra sau một chút, rõ ràng là không thể ngồi ngang hàng với Lingling. 

Trong đầu là 200 câu dằn bản thân "giữ bình tĩnh, giữ bình tĩnh..."

Một người đại diện khác bước vào – nữ, tóc ngắn, đeo kính. Mang theo iPad, iPen, và một bản proposal in riêng cho từng người. Khi chị ấy bước ngang Orm, còn dừng lại một chút, gật đầu lịch sự: 

"Thực tập sinh à? Lần đầu đi cùng chị Lingling đúng không?"

Orm gật nhẹ, vừa ngại vừa... run một chút.

Người đó chỉ cười – rất nhẹ: "Vậy ngồi yên. Học cách nhìn chị ấy nói chuyện là đủ."

Chưa kịp nói gì thì Lingling ngẩng đầu, liếc sang người đó đúng một nhịp. Chị mỉm cười – một nụ cười lịch sự, nhưng... cực kỳ mỏng. Như thể lưỡi dao mới mài sáng loáng.

Giọng chị rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe – và vừa đủ để đừng ai xen vào: "Người là của tôi."

Một nhịp dừng. Chị nghiêng đầu, mắt vẫn giữ nguyên độ sắc như ban nãy: "Không cần cô phiền lòng nhắc nhở đâu." Không có sự khó chịu. Không có nạt nộ. Chỉ có... một ranh giới vừa được vẽ rất rõ.

Người phụ trách Lioré khựng nhẹ. Rồi cười, hơi ngại: "Tôi chỉ... muốn chắc là em ấy ổn."

Lingling vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, giọng chị có chút đặt lại: "Người tôi dẫn đi theo chắc chắn ổn, cô lo hơi xa rồi"

Orm ngồi bên cạnh, hơi khựng người. Không phải vì bị nói đến, mà vì... Lần đầu tiên nghe chị Lingling nói ra: "Người là của tôi." Không phải "thực tập sinh," không phải "trợ lý." Mà là... của Lingling.

Tự nhiên thấy... sống lưng hơi lạnh. Không phải sợ. Mà là... biết mình vừa được bảo kê. Kiểu rất khó nói.

Lingling ngồi ở đầu bàn. Ánh đèn vàng phản chiếu lên cặp mắt kính mỏng chị đeo lúc làm việc. Tay chị lật từng slide chậm rãi, giọng không cao, nhưng từng câu đều như được đo ni đóng giày:

"Thị trường phân khúc hybrid luxury 2025 sẽ dịch mạnh về trải nghiệm thay vì chỉ branding."

"Dự án trước của Lioré tại thị trường Nhật không thất bại vì định vị, mà vì độ trễ insight."

"Chúng tôi đề xuất giữ lại nhóm 'signature minimal', nhưng rút bớt ngân sách cho capsule collab – đưa phần đó vào micro content ngắn dạng phối outfit theo hành vi."

Người của Lioré định mở miệng phản bác – nhưng chưa kịp thì Lingling đã tự lật sang slide tiếp theo. Chị không nói thêm, chỉ để con số làm bằng chứng. Biểu đồ đối chiếu. Timeline benchmark. Và độ rơi ngân sách khi không tối ưu entry-level platform.

Orm ngồi bên cạnh, im lặng ghi chú. Từng nét bút nghiêng. Nhưng mắt em... không rời khỏi Lingling. Chị ấy nói tiếng Anh như người bản xứ. Thậm chí còn chêm cả tiếng Pháp lúc trích lại tagline của một chiến dịch cũ – nhẹ như không.

Chị ấy giỏi thật. Không phải là lời đồn. Năng lực của Lingling, không thể bàn cải được.

Đến phần thảo luận về định hướng chiến lược phase 2 – hai bên bắt đầu... hơi lệch. Client muốn giữ hình ảnh "city-edge chic" – nhưng đề xuất của team Media lại là "urban plain reinterpret." Không bên nào chịu thua bên nào, ai cũng có lý riêng.

Orm nhìn xuống dòng ghi chú. Em nghĩ ra một ý. Một cách gộp hai hướng mà không triệt tiêu nhau. Tim đập nhanh. Tay khẽ siết bút. Em muốn nói. Nhưng... không dám. Vì bàn này không phải chỗ để một intern chen ngang.

Em nhìn sang Lingling. Chị vẫn đang nghe. Nhưng không phản bác ngay. Em hơi nghiêng người – rất khẽ. Tay nhẹ chạm vào vạt áo sơ mi chị – vừa đủ để chị cảm nhận. Một cử chỉ... như một con mèo con

"Em có ý này..." (giọng gần như thì thầm)

Lingling quay đầu. Ánh mắt không khó chịu – cũng không chờ đợi. Chị nhìn em đúng một giây. Gật đầu. 

Orm hít vào nhẹ. Cúi đầu nói nhỏ sát tai chị – như kiểu cố vấn nói vào tai tổng thống. Chị nghe. Không biểu cảm. Không cắt ngang.

Một lát sau – khi client vừa bắt đầu phản biện lại hướng media đề xuất, Lingling ngẩng đầu: "Vậy thì để tránh triệt tiêu mood board gốc của Lioré, chúng tôi sẽ thêm phase mid-layer – phối ngữ cảnh 'outer city', giữ được plain nhưng không mất chic."

"Tagline giữ nguyên, nhưng anchor insight sẽ điều chỉnh nhẹ. Cô Orm đây sẽ đưa bản phối màu city layer tôi gửi lúc nãy."

Orm giật mình. Rút iPad. Trình lên. Slide hiện. Màu được đưa ra y như ý em vừa góp.

Người của Lioré im ba giây. Rồi gật đầu. "Ừ. Vậy được đó."

Cuộc họp tiếp tục. Nhưng Orm... không tiếp tục viết. Tay em đang khẽ đặt trên đầu gối – như cố trấn an nhịp tim.

Chương trước Chương tiếp
Loading...