LingOrm | Workaholic

Đám cưới



Lyra HQ - 21:14

Bước vào sảnh chính, cả ba gần như khựng lại một giây. Không hổ danh là ekip của Lyra. Chỉ trong vòng hơn ba tiếng từ lúc tan ca, cả tầng trệt đã được biến hóa thành một ballroom đúng nghĩa — lộng lẫy, sáng rực, và đầy khí chất showbiz.

Trần cao được phủ bằng những dải voan trắng mờ treo đèn led ấm, tạo cảm giác như ánh sao lấp lánh ngay trên đầu. Dọc hai bên tường là những panel ánh sáng phản chiếu chuyển động, chiếu theo chủ đề "20 năm – Ánh sáng của một đế chế". Khu vực sân khấu được dựng ngay chính giữa, phủ nền đen tuyền và hiệu ứng laser gọn gàng, không lòe loẹt nhưng đậm đẳng cấp. Từng bàn tiệc đứng được phủ khăn satin cùng tone champagne – bạc. Đội phục vụ mặc đồng phục đen lịch sự, len lỏi nhẹ nhàng giữa đám đông đã bắt đầu rôm rả.

Âm nhạc vang nhẹ — một bản jazz phối mới từ nhạc hiệu cũ của Lyra năm xưa. Không ai nói ra, nhưng người nào cũng cảm nhận được: Đây là đêm đánh dấu một chương mới.

Cả ba bước vào, chỉnh lại gót giày. Nene lách nhẹ vào một nhóm bạn khác bên khu cánh trái, để lại Orm và Lingling đi bên nhau.

Nhưng rồi... Như mọi lần trong môi trường công sở, nhất là đêm như thế này — Lingling vẫn phải rút tay ra khỏi tay em. Chị không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi bước về phía bên kia sảnh — nơi Ploy đang chờ. Ánh sáng sân khấu hắt lên làm đường viền bộ vest trắng của chị càng sắc hơn thường ngày.

Orm không hỏi, không trách. Em hiểu. Dù chuyện trước đây mẹ Lingling từng biết hai đứa quen nhau, dù có thể bà đã quên mặt em rồi... nhưng Lyra vẫn là Lyra. Và ở nơi này, cấp trên quá gần gũi với cấp dưới — vẫn là điều "không nên".

Orm thở nhẹ ra một hơi, rồi quay đi. Em không cô đơn. Nene ở bên cạnh em. Cine và Jane cũng vừa bước vào. Một khay rượu được phục vụ mời đến, em khẽ gật đầu nhận lấy một ly, cụng ly nhẹ với bạn mình rồi tụ lại một góc phía sân khấu trái — không quá xa, cũng chẳng quá gần. Chốc chốc, mắt em vẫn đảo qua phía bên kia phòng — nơi Lingling đang đứng. Đúng hơn là, nơi Lingling vừa chạm mắt em... rồi lặng lẽ quay đi.

Lingling cũng vậy. Dù đang nghiêng đầu lắng nghe Ploy nói gì đó, ánh mắt chị vẫn khẽ liếc. Không phải tìm... mà là xác định. Xem em có trong tầm mắt không.

Vì với Lingling, Orm không cần đứng cạnh. Chỉ cần đứng trong vùng nhìn thấy. Là đủ.

...

Buổi tiệc diễn ra trong sự hào nhoáng đúng chất Lyra. Lyra chưa bao giờ tổ chức tiệc kỷ niệm qua loa. 20 năm — không phải một cột mốc nhỏ. Và dĩ nhiên, không có chi tiết nào bị xem nhẹ.

Bên trái sảnh là khu vực ẩm thực: finger food, rượu vang, nước ép trái cây và vài quầy đồ ăn nóng được thay phiên liên tục. Mỗi món đều được decor như một tác phẩm, ánh sáng chiếu vào càng làm nổi bật lớp glaze và những đường cắt hoàn hảo. Âm nhạc chơi bản phối smooth jazz và lounge, đủ để nền không khí mà không lấn át tiếng nói. Các thành viên Lyra ai nấy đều diện đồ chỉnh tề hơn mọi ngày — người thì ngại ngùng, người thì tranh thủ selfie, người thì tụ lại trò chuyện, cụng ly rồi cười phá lên.

Ở một góc khác — gần khu vực sân khấu trung tâm — là nơi bà Kanya đang đứng cùng Lingling và Ploy. Bên đó, không khí hoàn toàn khác hẳn. Không phải lạnh lẽo. Nhưng... đông đặc lại — bởi lớp áo của danh tiếng, quyền lực, và những lời chúc mừng kèm theo toan tính. Các thành viên hội đồng quản trị lần lượt bước đến bắt tay, nâng ly với bà Kanya. Ploy đứng bên cạnh, vai thẳng, nụ cười hiền. Lingling cũng vậy — vẫn là bộ vest trắng, ánh mắt sắc, nhưng gật đầu lễ phép từng người một, không bỏ sót ai. Chị biết vai của mình. Và chị diễn vai đó không một chút sai sót.

Còn bên này, góc phải sảnh — là Orm và team. Sau vài ly vang, vài câu chuyện phiếm và vài cái cụng ly lủng củng, không khí đã bắt đầu trở nên ồn ào vui nhộn như một buổi afterwork gathering đúng nghĩa. Orm cầm ly rượu, thỉnh thoảng cười với mọi người, nhưng mắt thì... vẫn dừng lại nơi góc sáng đối diện. Nơi mà Lingling đang đứng.

Và cũng cùng lúc ấy, ánh đèn chính trên sân khấu chuyển màu — dịu lại. MC bước ra, giọng chuẩn chỉnh, khẽ khàng: "Xin mời quý vị hướng mắt về sân khấu... Chúng ta sẽ cùng lắng nghe đôi lời từ Chủ tịch Lyra — bà Kanya — người đã đặt viên gạch đầu tiên cho hành trình 20 năm rực rỡ này." Tiếng vỗ tay vang lên đều, lịch sự và trang trọng.

Bà Kanya tiến lên, vẫn bộ đầm satin đen đính đá, tóc búi cao, đứng đúng giữa ánh đèn spotlight. Bà mỉm cười, gật đầu nhẹ: "Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt hôm nay. 20 năm của Lyra không chỉ là một con số — mà là hành trình của đam mê, của dám mơ lớn và dám làm thật." Không khí chững lại trong tôn trọng.

"Tôi luôn tin rằng, muốn đi xa, phải đi cùng người đủ mạnh. Và hôm nay... tôi muốn chính thức xác nhận một điều mà có lẽ ai trong đây cũng đã nghe đồn." Mọi người bắt đầu xôn xao khẽ. "Lingling... là con gái tôi. Và tôi cũng sẽ bắt đầu từng bước giao lại Lyra cho cô ấy."

Tiếng vỗ tay lần hai — lần này lớn hơn. Không ai ngạc nhiên. Chỉ có cái gật đầu và những ánh mắt kiểu: "Ừ, cuối cùng cũng nói ra."

Lingling đứng dưới sân khấu, ánh đèn hắt qua vai chị. Ploy khẽ nghiêng người, mỉm cười với chị — nụ cười nhẹ như một lời chúc mừng không tiếng.

Bà Kanya tiếp tục, giọng vẫn đều đặn như đang đọc bài phát biểu đã được luyện tập kỹ lưỡng: "Và... tôi còn một chuyện nữa muốn công bố."

"Một chuyện... trước nay chưa từng có ở Lyra." Không khí lập tức thay đổi.

"Đây cũng có thể xem như một lời mời... chưa chính thức."

"Lingling và Ploy... sẽ kết hôn vào cuối năm nay."

Câu nói ấy vừa dứt, một phần của khán phòng bật lên tiếng vỗ tay như phản xạ. Rồi thêm vài tiếng "Woa!!" nhẹ vang lên ở các cụm nhóm. Một số người — vốn từng bán tín bán nghi về mối quan hệ giữa hai người phụ nữ xinh đẹp, quyền lực này — giờ như được xác nhận.

"Trời đất... cuối cùng cũng chịu công khai ha!"

"Đẹp đôi mà... đúng là đỉnh cao nữ quyền luôn á!"

"Xứng! Ploy với Lingling đều quá tuyệt!"

MC khéo léo dẫn dắt tiếng vỗ tay rải đều cả khán phòng. Ly rượu được nâng lên, vài ánh mắt chạm nhau đầy ẩn ý, và sân khấu lại sáng rực như đang diễn ra một thông báo hạnh phúc bậc nhất.

Chỉ có một vài người là như chết lặng. Trong đó có Lingling.

Chị vẫn đứng dưới ánh đèn. Bên cạnh Ploy. Cười — một nụ cười nhã nhặn như thường lệ. Nhưng lần này... khóe môi chị hơi run. Chị nghiêng đầu, ghé sát vào tai Ploy, thì thầm nhỏ như chỉ đủ hai người nghe: "Em và mẹ chị... tính trước chuyện này mà không nói với chị?"

Ploy khẽ lắc đầu. Mắt em long lanh, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: "Chuyện này... em cũng không biết."

Lingling cau mày, mắt không còn cười. Giọng chị hạ thấp, nghi hoặc. Ploy vội vàng giải thích: "Đúng là cô có nói... nhưng em chỉ nói là đợi. Đợi nói với chị để chiều lòng cô." 

"Nhưng có bao giờ chị chịu nghe đâu..."

Chị dừng một chút, rồi cắn nhẹ môi dưới, siết tay bên hông. 

Chị không đáp lời Ploy. Không cần. Vì Lingling biết — chuyện này đã được sắp xếp. Chị thở ra, nhưng vẫn giữ môi cười. Từng nếp gấp trên khuôn mặt vẫn hoàn hảo. Nhưng bên trong... lòng chị như lửa đốt. Một đám cưới. Một lời tuyên bố trước toàn bộ công ty. Một bàn cờ đã đi trước chị... hai nước.

Lingling khẽ đảo mắt — rất khẽ — về hướng bên kia sảnh. Nơi Orm đang đứng giữa nhóm bạn, ly rượu vẫn cầm trong tay. Ánh mắt em đang nhìn về phía chị. Không nói gì. Không chúc mừng. Không phản ứng. Chỉ là... chết trân.

Orm chưa từng nghĩ mọi thứ sẽ đi xa như vậy. 

...

Giữa tiếng vỗ tay vẫn còn rải rác, ánh mắt Orm vô thức lướt về phía bên kia sảnh. Và bắt gặp — đúng lúc ánh mắt chị cũng tìm đến em. Chạm nhau. Giữa đám đông. Giữa những nụ cười và ly rượu nâng lên.

Orm khẽ gật đầu. Nhẹ thôi. Như một cách để trấn an chị — hoặc cũng có thể là... tự trấn an chính mình. Lingling cũng gật đầu đáp lại. Không chậm, không nhanh. Giống như một cái "đã hiểu"... giữa hai người không còn cách nào để nói thành lời.

Rồi cả hai lại quay về vai diễn của mình. Lingling xoay người, nâng ly cùng một giám đốc kỳ cựu trong hội đồng quản trị. Orm cụng ly với Pond, giả vờ nghe Jane kể chuyện gì đó vui. Nhưng trong đầu — không ai nghe thấy gì cả. Chỉ có tiếng "kết hôn" còn đang ngân lên chát chúa giữa hai bên thái dương.

Cả hai đều rối. Không ai biết trước chuyện này. Không một dấu hiệu báo trước. Và điều trớ trêu là — ngay cả Lingling, người trong cuộc, cũng chỉ biết cùng lúc với Orm. Chị bị đặt vào một ván cờ đã được bày sẵn. Đứng giữa spotlight, giữa những lời chúc mừng... như một con tốt đã được tính đường đi. Chị không thể trách Ploy được. Từ đầu đến giờ, em ấy ngoài giúp chị chiều lòng mẹ ra, chưa làm gì sai cả. Thậm chí còn là người duy nhất trong "phe còn lại" dám nghiêng đầu mà thừa nhận: "Em cũng không biết trước." 

Mà chả lẻ bây giờ Lingling lại đi trách mẹ mình. Lòng chị không muốn nhưng nếu như không phải mẹ mình, thì không ai có thể đưa Lingling vào đường cụt như vậy cả.

Còn Orm. Em không chỉ đang cố nuốt một nỗi thất vọng mơ hồ... mà còn bị bủa vây bởi những lời khen từ khắp nơi vang lên: "Đẹp đôi thật đó!"

"Lingling mà không cưới Ploy thì cưới ai?"

"Hai người mà đứng chung thì đúng là một cặp quyền lực nữ thần luôn á..."

Những lời đó không nhắm vào em. Không cố ý làm đau. Nhưng mỗi câu như một nhát cắt gọn, âm thầm. Orm siết nhẹ ly rượu. Trong ánh đèn vàng nhạt của ballroom, người ta thấy một cô gái mặc váy ôm, nụ cười dịu, mắt sáng, dáng đứng thẳng.

Không ai biết trong lòng em đang hỏi: "Nếu họ là một đôi đẹp như vậy... thì mình là gì?"

...

Âm nhạc trong sảnh chính lúc này chuyển sang tiết mục biểu diễn văn nghệ. Một vài ca sĩ của công ty lên hát góp vui, ánh đèn sân khấu chuyển tông tím nhạt, tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng xen lẫn tiếng vỗ tay rải rác.

Lingling khẽ bước ra khỏi vòng trò chuyện, hướng mắt tìm mẹ. Chị ghé nhẹ vào tai bà Kanya, thì thầm: "Mẹ... mình ra ngoài chút được không?"

Bà Kanya gật đầu. Cả hai lặng lẽ rời khỏi sảnh chính, bước vào một góc yên tĩnh phía sau sân khấu — nơi ánh đèn mờ hơn, chỉ có tiếng nhạc vọng lại xa xa.

Lingling đứng thẳng, giọng chị nhỏ nhưng rõ: "Sao mẹ lại làm vậy?" Chị tiếp tục, "Mẹ chưa hỏi ý con mà."

Bà Kanya khoanh tay, ánh mắt nghiêm lại: "Có bao giờ mẹ nói đến chuyện này mà con không viện cớ đi mất không?"

Lingling thở dài. Mắt chị khẽ chớp — lần này là để kiềm lại lửa trong lòng, không phải nước mắt: "Nhưng con không yêu Ploy... mẹ có hiểu không vậy?"

Bà Kanya nhíu mày: "Còn ai ngoài Ploy xứng với con nữa?"

Lingling định mở miệng nói điều gì đó thì có tiếng giày khẽ vang phía sau. Ploy bước đến. Không biết là vô tình hay cố ý. Em dịu dàng như mọi khi, giọng nhẹ như cánh hoa chạm mặt nước: "Con không thấy cô và chị đâu, nên ra đây tìm. Mọi chuyện... ổn chứ ạ?"

Lingling quay sang, mắt chị đanh lại, không còn che giấu: "Hai người bàn bạc chuyện này từ bao giờ vậy?"

Ploy hơi nuốt khan. Ánh mắt khẽ liếc sang bà Kanya như cầu viện trợ. Bà cũng nhìn lại, rồi đặt tay nhẹ lên tay Ploy như trấn an. Giọng bà vẫn giữ sự điềm đạm của một người mẹ luôn nghĩ mình đúng: "Chuyện này là mẹ quyết định. Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, Lingling? Sắp tới còn phải tiếp quản Lyra — con cần có người xứng tầm bên cạnh." Bà khẽ thở dài, "Cả mẹ và Ploy... cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."

Lingling nhìn phản ứng của hai người. Cách họ đứng gần nhau. Cách họ nhìn nhau rồi nhìn chị. Chị không cần nghe thêm nữa để hiểu. Tất cả đã được sắp đặt. Chị chỉ là người... được "đặt vào cho khớp hình."

Lingling hít sâu một hơi. Rất sâu. Rồi thả ra nhẹ đến mức không ai nhận ra. Chị ngẩng đầu, nở một nụ cười nhạt — kiểu nụ cười người ta hay dùng trong đám đông khi cần tỏ ra hiểu chuyện: "Cảm ơn mẹ." Chị nói, ánh mắt kiên định. "Về nhà mình bàn sau."

Không đợi ai nói thêm, Lingling quay đi. Bước chân không nhanh, nhưng cũng chẳng chần chừ. Đây không phải là lần đầu chị bị đặt vào một vị trí mà mình không muốn. Chị đã quen. Chỉ khác là... lần này, người chị muốn bảo vệ một thứ khác còn quan trọng hơn nữa.

Ploy nhìn theo bóng lưng Lingling. Ngỡ rằng câu "về nhà bàn sau" là một tín hiệu tích cực. Em khẽ mím môi cười. Một nụ cười rất nhỏ, nhưng rất thật.

Còn bà Kanya thì nắm lấy tay Ploy, hài lòng: "Con bé này... cuối cùng cũng hiểu."

Nụ cười mãn nguyện hiện rõ trên môi cả hai. Chỉ có điều... họ không biết, Lingling không im lặng vì đồng ý. Mà vì chị đang đợi đúng lúc để nói "không."

...

Sau khi rời khỏi góc sân khấu nơi bà Kanya và Ploy đứng, Lingling bắt đầu tìm quanh khán phòng. Chị không thấy Orm đâu. Chỉ thấy Nene đang đứng gần khu vực photobooth, tay cầm ly cocktail, dáng vẻ như vừa nói chuyện xong với ai đó.

Lingling bước nhanh đến, cúi người hỏi nhỏ: "Nene, Orm đâu rồi...?"

Nene quay lại, nhìn chị, không ngạc nhiên: "Orm đi vệ sinh rồi ạ."

Lingling khẽ gật đầu, rồi ra hiệu bằng tay: "Đi với chị một chút được không? Em đứng ngoài canh nha. Chị vào nói chuyện với Orm một chút."

Nene không hỏi gì. Gật đầu ngay. Ngoan ngoãn như thể đã biết chị cần một khoảng riêng không ai chen vào.

Lingling đẩy cánh cửa restroom nữ. Ánh đèn trắng phủ đều lên từng mặt gương lớn chạy dọc tường. Chị bước vào, chưa kịp gọi tên, đã thấy em ở đó.

Orm đang đứng tựa người vào bồn rửa tay, ánh mắt nhìn xuống thỏi son trên tay. Em đang dặm lại màu môi, nhưng gương mặt thì... buồn đến độ son cũng không che nổi.

Lingling liếc quanh. Tất cả các buồng vệ sinh đều mở cửa, không có ai. Chị bước đến gần — từng bước cẩn trọng, rồi khẽ vòng tay ôm lấy Orm từ phía sau. Ánh sáng trong gương phản chiếu hình ảnh hai người: Một người nép sát. Một người khẽ cúi đầu tựa vào cổ áo người kia.

"Orm..." Giọng chị nhỏ và run. "Chị xin lỗi. Tin chị đi... chuyện này, chị thật sự không biết trước."

Orm không quay đầu. Em chỉ đặt thỏi son trở lại vào túi váy, rồi xoay người lại, vòng tay ôm lấy Lingling. Gương mặt em áp nhẹ vào vai chị. "Không sao..." Em thì thầm. "Em hiểu mà. Chuyện này, chúng ta... đâu có ai muốn nó xảy ra."

Lingling ngẩng đầu lên. Mắt chị long lanh. Nhưng lần này không phải vì tức, hay bất lực — mà vì biết mình đang được thấu hiểu. "Thật sao? Em không giận chị sao?"

Orm gật đầu. Tay em khẽ vuốt lên tóc chị, như để dỗ một đứa trẻ: "Em tin chị mà... Em sẽ ở đây cùng chị."

Lingling thở ra một nhịp. Cúi đầu xuống, hôn lên trán em — một cái hôn thật khẽ. Nhưng giữa lòng chị, nó vang như một lời cứu rỗi. "Cảm ơn em..."

Không có thêm lời nào. Chỉ có tiếng thở đều và ánh đèn trắng rơi dịu trên vai áo của hai người.

Trong căn phòng nơi gương vẫn đang phản chiếu hai bóng người ôm nhau thật chặt, tình yêu vẫn ở lại. Dù ngoài kia — ai đó đang dựng lễ cưới.

...

22:14

Lingling chỉnh lại váy cho Orm. Tay chị vuốt dọc sống lưng váy — cũng là dỗ chính mình. Chị cúi xuống, cẩn thận lau vết son dính nhẹ trên trán em bằng ngón tay cái. Lau nhẹ, nhưng không vội — như thể muốn ghi nhớ mọi dấu vết của khoảnh khắc này.

"Chị sẽ nói chuyện rõ ràng với mẹ." Mắt chị nhìn thẳng vào mắt Orm. Không tránh né nữa. "Chị không để em thiệt thòi nữa."

Orm khẽ gật đầu. Tay em vẫn siết lấy tay chị. Không cần thêm lời nào.

Cả hai nhìn nhau. Gật đầu — một cái gật đầu như lời hứa lặng thầm giữa hai người yêu nhau trong một thế giới đang không đứng về phía họ.

Rồi Lingling lùi lại một bước, buông tay. "Em ra trước đi."

...

Nhà bà Kanya - 23:41

Sau buổi tiệc, Lingling không về thẳng nhà. Chị lái xe về nhà mẹ. Ploy có ngỏ ý đi cùng — nhưng chị khéo léo từ chối, lấy lý do sợ Ploy mệt. Thực ra chị chỉ muốn có một khoảnh khắc... được làm con gái của mẹ — chứ không phải là người kế thừa Lyra.

Đồ vẫn chưa kịp thay. Vẫn bộ vest trắng ngà thẳng nếp, gót giày vẫn còn chưa tháo. Chị bước thẳng vào thư phòng — nơi đèn vàng vẫn còn sáng. Mẹ vẫn hay ngồi đó mỗi tối sau tiệc lớn, để đọc tin tức, hoặc đơn giản là gỡ mấy cái trâm tóc.

Bà Kanya ngẩng lên, thấy con gái bước vào thì cười: "Sao? Con định bàn gì nào?"

Lingling đứng đó, tay khẽ run. Từ nhỏ đến lớn, chị chưa từng cãi lại mẹ. Không phải vì sợ. Mà vì... chị luôn được dạy phải biết điều. Chuyện lớn — như chuyển trường, du học, chọn chuyên ngành. Chuyện nhỏ — như màu váy, món ăn, dáng ngồi. Chị đều gật đầu.

Một đứa trẻ đã quen với việc lắng nghe, hôm nay... phải đứng lên vì người mình yêu. Một hành động nhỏ thôi — nhưng là cả một thế giới bên trong đang gào lên rằng: "Nếu hôm nay không nói... sẽ không còn cơ hội nào nữa."

Lingling hít sâu. Rất sâu. Rồi ngẩng đầu nhìn mẹ — người phụ nữ vẫn luôn tin chị là "đứa con lý tưởng":

"Con... sẽ không đám cưới với Ploy."

Câu đó vang lên. Rõ. Không run. Không cười. Không quay đi. Giống như một nhát kéo cắt đôi sợi chỉ mà mẹ đã dệt sẵn — để Lingling xỏ vào mà đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...