LingOrm | Workaholic
Chị cũng gọi họ là bố mẹ
Phòng Orm - 13:24Orm tuy mạnh miệng nói muốn ngắm hoàng hôn cùng chị, nhưng sức lực em đâu có tới đó... tới giữa trưa là em đã nằm gọn trong lòng Lingling rồi. Hơi thở chậm rãi, vai em khẽ nhô lên theo từng nhịp thở, mệt mỏi nhưng bình yên.Lingling khẽ khàng xoa đầu em, ngón tay luồn nhẹ trong từng sợi tóc: "Mệt rồi hả..."Orm dụi mặt vào hõm cổ chị, gật gật đầu như mèo con. Lingling phì cười, tay siết nhẹ lấy vai em gần lại hơn: "Sao em im lặng rồi..."Giọng Orm nhỏ lại, lí nhí như thể sợ làm đứt đi sự yên lặng giữa hai người: "Em đang nghĩ đến chuyện của tụi mình, chuyện của mẹ chị... chuyện với Ploy nữa..."Lingling khẽ mím môi. Chị cúi xuống, hôn nhẹ lên trán em — như một lời thừa nhận rằng chị vẫn nghe, vẫn ở đây. "Sao... nói chị nghe suy nghĩ của em đi."Orm khẽ thở ra một nhịp dài, hơi ấm còn vương lại nơi hõm cổ: "Em nghĩ là... sao chị lại chọn gánh hết những chuyện này một mình vậy? Em cảm thấy nó rất là... đau đầu luôn ấy."Lingling bật cười, nhẹ thôi, mà nghe lại chát đắng. Một nụ cười buồn hiện lên trong mắt chị: "Đó là lý do tại sao chị muốn bảo vệ em khỏi những thứ này... những thứ phức tạp mà chính chị cũng muốn thoát ra nhưng không thể." Chị dừng lại, mắt vẫn nhìn về phía ánh sáng ngoài cửa sổ đang hắt lên bức tường trắng: "Nhưng điều đó không quan trọng nữa. Quan trọng là... em đã hiểu được chị rồi.""Vậy mà em mắng chị..." — Lingling khẽ nói, giọng như vuốt nhẹ lên nỗi đau cũ.Orm ngẩng đầu khỏi hõm cổ, cau mày nhìn chị: "Chị có muốn cãi lại từ đầu không?"Lingling lắc đầu nguầy nguậy như đứa trẻ bị bắt quả tang.Orm lườm một cái rồi thở dài, rúc trở lại vào lòng chị, giọng khẽ hơn: "Tính ra... chuyện chị với Ploy... cũng là một cái hên đó chứ..."Lingling nhướng mày, liếc xuống: "Hên lắm mới xui được vậy hả?"Orm bật cười, cúi xuống cắn nhẹ một cái lên bắp tay chị: "Cái miệng chị... em khóa nó lại bây giờ."Lingling chu môi ra, chờ đón một cái hôn. Nhưng Orm chỉ dùng đầu ngón tay kẹp môi chị lại: "Em đang nghiêm túc..."Lingling gật gật đầu rất ngoan, ánh mắt long lanh như mèo.Orm mới buông tay ra, giọng dịu lại, nhưng ánh nhìn thì vẫn sâu: "Ít ra... em có thể bình yên nằm ở đây, bên cạnh chị... Nếu không có vụ đó, lúc mẹ chị biết chuyện rồi... em chết chắc." Orm thở ra, "Theo lời chị kể... mẹ chị khó lắm mà."Lingling thở dài một hơi. Hơi thở chị nhẹ như muốn tan ra trong không khí. "Chị cũng không biết tính sao nữa... phải để em thiệt thòi rồi."Orm ngẩng lên nhìn chị. Không trách. Không buồn. Chỉ là một ánh mắt hiểu rất rõ điều mình đang giữ. "Sau chuyện này... em mới hiểu chị thêm một chút."Lingling nghiêng đầu, ánh mắt thoáng hoài nghi. Orm chậm rãi nói tiếp, giọng đều đều như đang đọc một đoạn suy nghĩ đã in sẵn trong lòng: "Thì ra... không phải chị thích kiểm soát nên mới hay lo xa, tính trước... Mà vì chị muốn lấp đầy cái cảm giác bất lực — từ chính ngôi nhà của mình. Từ chính mẹ chị."Lingling nhìn em. Đôi mắt chị không còn lạnh lùng nữa. Chỉ có sự im lặng kéo dài... và cổ họng khẽ động, như đang cố nuốt xuống một điều gì đó rất sâu.Orm đưa hai tay lên, ôm lấy khuôn mặt chị, ngón cái khẽ vuốt nhẹ gò má: "Chị có vì chuyện này... mà rời xa em không?"Lingling lắc đầu ngay, không cần suy nghĩ: "Dĩ nhiên là không."Orm gật đầu, ánh mắt sáng lên một chút — đủ để làm ấm cả một vùng sáng sớm trong lòng người khác: "Vậy là được rồi." Em khẽ cười. "Em có chị, xem như lời rồi."Rồi em khẽ nghiêng người, chỉ lên ngực trái của Lingling, làm động tác ngắt nhẹ: "Chỗ này... em lấy một chút rồi nha." Ngón tay em chạm vào da chị — rồi khẽ rút tay về, áp lên ngực mình: "Chị sẽ không thể yêu ai trọn vẹn nữa... Chỉ có thể ở bên em mới trọn vẹn thôi."Lingling bật cười — tiếng cười thật, mà vẫn lẫn chút nghẹn ngào: "Ấu trĩ..."Orm vênh mặt, môi cong lên: "Rồi sao? Chị làm gì được em?"Lingling không trả lời. Chị cười, nhưng cổ họng thì tắc lại. Cái cách Orm cãi ngang, bướng bỉnh, rồi tự vẽ ra những tuyên bố ngây ngô như thế — khiến chị không thể làm gì khác ngoài việc... kéo em lại gần, ôm chặt.Chị vùi đầu vào vai em, thì thầm không thành tiếng. Chị biết. Nếu cuộc đời này buộc chị phải hy sinh điều gì đó... thì người đầu tiên chị muốn giữ lại, là em. Chị không dám hứa chắc về thế giới ngoài kia. Nhưng với chính lòng mình, Lingling âm thầm hứa:"Bằng mọi giá... chị sẽ cố gắng giữ em bên cạnh."...Hơn một tháng sau...Hơn một tháng sau đó... mọi thứ không thể nào bình yên hơn.Orm vẫn đi làm đúng giờ, dạo này em thích cà phê, em tìm hiểu về cà phê và hay pha cho chị đủ loại cà phê mà nghĩ ra. Sáng nào Orm cũng siêng năng dậy sớm pha hai ly, một ly cho em một ly cho chị. Lingling thì uống bữa được bữa không, nhưng lúc nào cũng uống sạch.. đôi khi còn phải uống luôn cả phần của Orm nữa, nhưng Lingling không thấy phiền chút nào, miễn là của Orm làm ra, chị xử lý sạch sẽ.Lingling thì dạo này hay cười. Một kiểu cười nhỏ, thoáng qua nhưng rất thật. Team Media bắt đầu quen với nhịp thở dễ chịu hơn của phòng họp mỗi sáng. Không còn những cái đập bàn họp căng thẳng, không còn những câu hỏi chặn họng thẳng như cắt giấy. Chị vẫn khó tính, nhưng dễ thương hơn, ai cũng truyền tai nhau rằng băng đăng mà có tình yêu vào thì cũng tan chảy dần thôi. Ploy vẫn vậy — lịch sự, hiểu chuyện, có mặt đúng lúc, lùi lại đúng chỗ. Thỉnh thoảng cô ấy còn đỡ lời cho Lingling trong những buổi ăn tối với bà Kanya, làm không khí nhẹ bớt. Orm biết điều đó, và chẳng biết nên cảm ơn... hay nên thấy mình đang mắc một món nợ cảm xúc nào đó khó gọi tên.Còn bà Kanya — bà vẫn nghĩ rằng Lingling và Ploy đang tiến triển rất tốt. Nhìn thấy con gái mình tươi tắn, bận rộn, ánh mắt sáng hơn... bà chẳng nghi ngờ gì cả. Thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến chuyện xa hơn cho "hai đứa".Mọi thứ suôn sẻ một cách kỳ lạ. Yên ổn như một mặt hồ — đẹp, nhưng quá phẳng. Và có lẽ, ở đâu đó dưới làn nước trong veo ấy, có vài gợn sóng nhỏ đang chờ đến lúc trỗi dậy....Phòng Orm - 21:32Tối nọ, Lingling đang ngồi làm việc, laptop mở trên đùi, ánh sáng trắng từ màn hình phản chiếu lên gò má mịn màng của chị. Một tay vẫn gõ bàn phím, tay còn lại thì vòng qua ôm lấy Orm, đang nằm gọn trong lòng chị như thói quen của cả năm nay.Orm cũng không rảnh rang gì — tay cầm iPad, mắt nhìn vào trang thông tin về các chương trình thạc sĩ. Không gian yên ắng, chỉ nghe tiếng quạt máy quay chậm rãi và nhịp gõ phím đều đặn.Lingling liếc sang, khẽ nheo mắt nhìn màn hình em: "Em muốn học thạc sĩ à..."Orm gật đầu nhẹ, giọng nhỏ như sợ phá vỡ không khí: "Em chỉ đang xem thử thôi. Mẹ nói sẽ lo cho em... nhưng em cũng phải coi sao đã."Lingling ngừng tay, cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu em. Hơi ấm đó lan từ tóc xuống tận ngực em: "Em biết là em muốn học trường nào, em có thể học trường đó mà đúng không?" Chị tiếp lời, "Trong nước, ngoài nước... tất cả chỉ cần em muốn là được."Orm quay sang nhìn chị, cau nhẹ mày: "Em không có muốn xài tiền của chị mà..."Lingling nhún vai, giọng vẫn đều đều như thể đó là điều đương nhiên: "Chị cho em mượn."Orm thở ra một hơi, chậm rãi: "Cái xe chị cho em mượn em còn chưa trả đồng nào kìa..."Lingling bật cười khẽ, siết nhẹ eo em lại gần, rồi cúi xuống đặt cằm lên vai em: "Yêu nhau... có cần tính toán như vậy không?"Orm im lặng. Em nhìn vào màn hình, nhưng trong đầu không còn đọc được gì nữa. Em biết — chị nói đúng. Nhưng chính vì yêu nhau, nên em càng không muốn mắc nợ. Vì lỡ một ngày... không còn ở cạnh nhau nữa thì sao? Lỡ một ngày... em không thể trả lại?Lingling thấy em im lặng, ánh mắt vẫn nhìn vào màn hình nhưng tâm trí dường như đã trôi đi đâu đó. Chị không nói gì thêm. Không nhắc lại chuyện tiền bạc hay học phí nữa. Vì chị hiểu — đâu thể cứ bung tiền ra thì mới gọi là lo được cho em. Có những thứ, chỉ cần đứng phía sau... là đủ.Giọng Lingling hạ xuống, khẽ khàng: "Nếu em muốn học ở Chulalongkorn... chị sẽ viết thư giới thiệu cho em. Chị từng là sinh viên ưu tú ở đó."Orm khẽ gật đầu, giọng em nhỏ lại, như biết rằng chị vừa cho em thêm một chiếc cầu để tự bước đi: "Em cảm ơn."Lingling cau mày ngay lập tức, nghiêng đầu nhìn em như nhắc nhở một điều rất đỗi quen thuộc: "Chị dặn em sao?"Orm phì cười, đặt iPad xuống, rồi xoay người lại rúc sâu vào lòng chị, má áp nhẹ lên xương ức: "Em yêu chị."Lingling mỉm cười. Tay chị vuốt nhẹ sống lưng em một đường dài, rồi cúi xuống hôn lên trán em, ấm và chắc như một lời hứa: "Chị yêu em."Không ai nói gì thêm. Chỉ còn tiếng tim đập đều đều... và hơi thở hai người quyện lấy nhau trong một buổi tối tưởng như chẳng có gì đặc biệt.Nhưng chính những tối như vậy... mới là thứ khiến con người ta không dám buông....Cả hai im lặng một lúc. Căn phòng chỉ còn tiếng máy lạnh chạy khe khẽ và hơi thở ấm áp hòa vào nhau dưới lớp chăn.Một lát sau, Lingling lên tiếng, giọng chị trầm và thoải mái như đang mơ mộng giữa một buổi tối không lịch trình: "Em có nhã hứng đi du lịch không?"Orm ngẩng mặt lên khỏi ngực chị, mắt vẫn còn vương vẻ lười biếng dễ thương sau cả tối rúc trong lòng nhau: "Đi đâu cơ?"Lingling nghiêng đầu, tay khẽ vuốt tóc em: "Chị muốn đi Thụy Sĩ..."Orm khẽ gật gù, suy nghĩ vài giây: "Cũng muốn đi đó... nhưng mà không được."Lingling cau mày: "Sao vậy?"Orm không trả lời liền. Em cắn nhẹ một cái lên ngực chị như trả đũa câu hỏi đó: "Chị hỏi thiệt hay giỡn vậy... mấy ngày nữa là kỷ niệm 20 năm của Lyra rồi. Công việc sắp đè chị chết tới nơi kia kìa..."Lingling bật cười, khẽ gật gù: "Đúng nhỉ? Tại có em trong lòng rồi, mọi thứ khác đều không quan trọng nữa."Orm thở dài, vùi mặt vào ngực chị: "Sến sẩm quá trời... nhưng mà... chị muốn đi đâu đó thiệt rồi đúng không?"Lingling gật đầu, không giấu giếm nữa. Orm suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên, nhìn chị với ánh mắt dịu đi hẳn: "Về Hua Hin hông? Em muốn về thăm bố."Một khoảng lặng trôi qua. Orm nói nhỏ lại, gần như thì thầm: "Bố em... có vẻ không khỏe."Lingling không hỏi thêm. Chị chỉ khẽ kéo em vào lòng, ôm em thật lâu — tay vuốt nhẹ lên lưng như vỗ về điều gì đó em chưa kịp nói ra thành lời.Một lát sau, Lingling ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Kim vừa chỉ quá mười giờ tối. Chị cười khẽ, trong ánh đèn vàng mờ mờ, mắt chị sáng long lanh như có ý gì đó nghịch ngầm: "Đi. Let's go."Orm chớp mắt. Em ngẩng phắt đầu lên khỏi lòng chị: "Đi liền... vậy luôn hả?"Lingling gật đầu, như thể đó là quyết định rõ ràng nhất từ đầu ngày đến giờ: "Từ đây về nhà em có ba tiếng. Có bố, có mẹ, có biển nữa... tuyệt vời quá rồi." Chị cúi xuống hôn lên trán em một cái: "Đi liền. Tí Nene mà biết là đòi đi theo bây giờ!"Orm bật cười, nhưng vẫn chưa tin được chuyện đang xảy ra. Em chớp mắt, ngồi bật dậy nhìn chị: "Chị nói thiệt hả?"Lingling chống cằm, nhướng mày: "Chỉ sợ em đi xa chị thôi chứ.. người yêu chị muốn đi đâu cũng được hết"Orm đỏ mặt. Nhưng mắt thì lấp lánh một niềm vui mà em không thốt ra được. Em nhảy khỏi giường, bắt đầu lục ba lô, thu gọn ít đồ skincare và đồ dùng cá nhân là được.Lingling ngồi dựa vào thành giường, nhìn em tất bật. Môi chị vẫn còn nở nụ cười — không phải vì sắp đi đâu xa, mà là sắp đi chơi cùng với em. Không phải lần đầu, nhưng lần nào cũng vui như lần đầu vậy....Đường cao tốc - 00:42Cả hai về Hua Hin trong đêm. Ban đầu chỉ định là về chơi, ghé thăm nhà, nghỉ vài ngày, đi đâu cho xa xôi, về nhà với bố mẹ là tuyệt vời nhất rồi. Đường cao tốc vắng người, đèn đường quét dài thành vệt vàng kéo dọc hai bên kính xe. Radio phát một bản acoustic cũ, giọng ca sĩ nhỏ nhẹ như ru người ngủ bên cạnh. Nhưng Orm thì vẫn tỉnh.Lingling cầm lái. Chị nghiêng người, ánh mắt vẫn hướng về phía trước nhưng giọng thì hạ thấp, dịu đi như chỉ để em nghe thấy: "Mà... bố bị sao vậy em?"Orm thở ra một nhịp dài. Em tựa đầu vào cửa kính, nhìn ra ngoài: "Em cũng không rõ nữa... Mẹ nói dạo này thấy bố hay mệt, có khi còn ôm ngực.""Nhưng bố cứ bảo là không sao, chỉ mệt do tuổi tác." Em dừng lại một chút, rồi tiếp: "Mẹ nói đi khám thì bố không chịu. Nên mẹ mới nhắn em. Trong nhà... chỉ có em nói được bố thôi."Orm vừa nói vừa nhăn mặt, làm điệu bộ tinh nghịch như đang khoe thành tích. Lingling liếc sang, bật cười nhẹ rồi khẽ xoa đầu em: "Thì ra... không phải một mình chị sợ công chúa."Orm nghiêng đầu tựa lên vai chị, cười khúc khích: "Không hẳn đâu. Anh bố chỉ sợ công chúa của ảnh thôi." "Mà công chúa cũng sợ ảnh buồn vì bị mắng... nên mới đưa em ra lãnh đạn đó."Lingling bật cười, tay siết nhẹ vô lăng. Trong khoảnh khắc ấy, tim chị mềm ra — không vì câu nói đùa, mà vì thứ tình cảm nhẹ như gió biển thoảng qua: Orm không phải kiểu người thích nói nhiều về gia đình, nhưng chỉ cần em kể một chút... là thấy được cả tuổi thơ của em ngọt ngào cở nào rồi....Nhà Orm ở Hua Hin - 01:46Cả hai về đến nhà lúc gần 1 giờ sáng. Đèn ngoài hiên vẫn bật, xe của bố mẹ vẫn đỗ gọn trước cửa — mọi thứ trông bình thường đến mức khiến Orm thấy yên lòng.Em lấy chìa khóa mở cửa, tiếng ổ khóa vang lên rất khẽ trong không khí tĩnh lặng. Em và Lingling bước vào, ai cũng khẽ chân như sợ đánh thức ngôi nhà.Orm dẫn Lingling lên lầu để cất đồ vào phòng mình. Khi đi ngang qua phòng bố mẹ, em khựng lại. Một vệt sáng mỏng đang luồn qua khe cửa — đèn trong phòng vẫn bật. Em hơi nghiêng đầu, lắng nghe. Không có tiếng động.Orm cau mày. Tay em giơ lên gõ cửa nhè nhẹ: "Bố... mẹ?"Không ai trả lời.Em thử xoay nhẹ tay nắm, đẩy cửa vào. Căn phòng trống trơn. Chăn gối phẳng phiu. Cốc nước còn ấm trên bàn, nhưng không có ai ở đó.Orm thấy tim mình hụt một nhịp. Em rút điện thoại ra, gọi cho mẹ. Chuông reo 2 giây là có người bắt máy."Mẹ... mẹ đang ở đâu vậy ạ...?"Đầu dây bên kia, giọng mẹ Koy vang lên — nhỏ, buồn, như thể vừa nén lại điều gì đó cả ngày: "Mẹ đang ở bệnh viện Bangkok Hua Hin với bố con. Phòng 312, Khoa Tim mạch. Bác sĩ nói phải theo dõi sát mấy ngày nay..."Orm cứng người lại. Tay em siết chặt điện thoại, suýt đánh rơi.Lingling đứng ngay sau em, thấy rõ bờ vai em khẽ run lên. Chị đưa tay nắm lấy tay em: "Có chuyện gì vậy em..."Orm quay sang, mắt em vẫn chưa hết hoảng loạn: "Bố em... nhập viện rồi."Lingling khựng lại một giây, rồi thở ra, giọng chị điềm đạm và chắc như bệ đỡ phía sau: "Okay. Mình đi tới đó nhé. Không sao đâu... đi thôi."Orm gật đầu, không nói gì thêm. Nhưng lòng bàn tay em, giờ đây, đã ướt đẫm....Bangkok Hua Hin Hospital - 02:14Orm và Lingling bước nhanh vào khu nội trú tầng 3 của Bangkok Hospital Hua Hin. Hành lang trắng tinh, vắng lặng, chỉ nghe tiếng máy điều hòa và bánh xe đẩy y tá lăn nhẹ qua. Phòng 312 nằm ở cuối dãy. Em dừng lại một chút trước khi gõ cửa.Bên trong, đèn vẫn bật sáng. Bố em đang nằm yên trên giường, mắt nhắm, một tay đeo ống đo huyết áp, tay còn lại truyền dịch. Bên cạnh, mẹ Koy ngồi tựa lưng vào ghế, đôi mắt mỏi và thâm quầng vì thức trắng mấy đêm.Mẹ ngẩng lên khi thấy hai đứa bước vào. Ánh nhìn thoáng qua chút ngạc nhiên, rồi dịu lại: "Lingling cũng về hả con..."Lingling bước đến, khẽ gật đầu lễ phép: "Dạ... bố sao rồi mẹ..."Mẹ Koy im lặng một nhịp. Mẹ nhìn Lingling rồi mẹ quay sang nhìn Orm, giọng chậm lại như sắp trượt khỏi tường thành mình đã gồng suốt những ngày qua: "Bác sĩ chẩn đoán bố con bị tắc động mạch vành, hẹp hơn 80%, nằm ở đoạn chính nuôi tim. Nếu không can thiệp sớm, nguy cơ nhồi máu cơ tim là rất cao."Orm không nói gì, chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị siết lại.Mẹ tiếp tục, lần này nhìn vào tay mình đang siết chặt: "Bác sĩ đề nghị đặt stent mạch vành trong vòng 48 giờ. Chi phí khoảng 350,000 baht. Mẹ có bảo hiểm cơ bản, nhưng chỉ chi trả được một phần nhỏ..." Giọng mẹ nhỏ lại, như thể sợ chính mình nghe thấy: "Còn lại... mình phải lo."Căn phòng im bặt.Orm thở dài. Một tiếng thở không nặng nề, không tức giận — chỉ là một tiếng thở hiểu rõ rằng nhà mình không thể nào kham nổi số tiền đó ngay lúc này.Lingling đứng sau em, không nói gì. Nhưng bàn tay chị khẽ kéo nhẹ tay áo em. Một hành động nhỏ xíu, nhưng đủ để Orm hiểu... chị biết, và chị sẵn sàng. Chỉ là chị chưa dám mở lời — vì chị hiểu em sẽ không dễ chấp nhận.Orm không quay lại nhìn. Em chỉ nhìn bố — người đàn ông suốt đời không nói "mệt", giờ đang nằm đó, bất động. Lần đầu tiên, em cảm thấy mình thực sự phải làm gì đó....Orm quay sang nhìn Lingling, giọng em nhỏ, không thay đổi sắc mặt: "Chị... xuống căn tin mua giúp ít nước với đồ ăn được không, em hơi đói..."Lingling khựng một nhịp, rồi khẽ gật đầu. Chị quay sang chào mẹ Koy nhẹ nhàng trước khi rời đi. Chị hiểu — em đang muốn đuổi khéo chị ra ngoài. Nhưng chị không giận. Chị biết, có những thứ... vẫn cần được giữ riêng, cần được nói bằng một thứ ngôn ngữ chỉ có giữa cha mẹ và con cái. Người bên ngoài — dù yêu đến đâu — cũng phải biết lùi lại.Orm đợi cánh cửa đóng hẳn rồi mới đi vòng ra phía sau ghế, đặt một tay lên vai mẹ: "Bên nội con..."Mẹ Koy ngẩng lên, nhanh như phản xạ, đưa ngón tay lên ra hiệu: "Suỵt." Giọng mẹ hạ xuống, gần như là thì thầm: "Đừng có nhắc. Bố con không chịu đâu." Mắt mẹ nhìn thẳng vào em, vừa mệt vừa buồn: "Đúng là số tiền đó chả là gì với bên nội con... nhưng bố con mà biết mình phải nhờ tới họ, ổng sẽ không chịu làm phẫu thuật nữa đâu."Orm thở ra một nhịp dài: "Vậy... đừng cho bố biết là được mà..."Mẹ Koy nhìn em, ánh mắt chị dâu trong phút chốc hóa thành ánh nhìn của một người vợ quen gồng quá lâu: "Đâu phải con không hiểu tính bố con..."Orm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, tay siết lại trên đầu gối. Em không nói thêm gì. Có những chuyện... biết rồi mà vẫn không có cách nào khác ngoài im lặng.Một lúc lâu sau, cửa phòng bật mở. Lingling quay lại — trên tay là vài chai nước, hai chai sữa tươi và ba phần sandwich trứng được gói gọn gàng. Chị không nói gì. Chỉ lặng lẽ đặt từng món lên bàn, rồi cẩn thận mời mẹ một phần bánh và sữa. Phần còn lại, chị mở lớp giấy bọc, gỡ nhẹ từng mép, rồi quay sang đưa cho em.Lingling khẽ ngồi xổm xuống cạnh ghế em, không chen vào, không hỏi han. Ánh mắt chị chỉ lặng lẽ ngước lên, long lanh như mặt hồ đêm, tay đặt nhẹ lên đùi em — như một cách để nói: "Em không một mình."Orm nhìn xuống. Môi em mím lại một chút, rồi khẽ lắc đầu, giọng nửa trách nửa bật cười: "Chị lại làm gì nữa rồi..."Lingling không đáp. Chị chỉ cười nhẹ, ngón tay cái khẽ vuốt vuốt đầu gối em — như đang xoa dịu cả những điều chưa thành tiếng.Lingling nuốt khan một chút. Chị nhìn em, rồi nhìn xuống tay mình — bàn tay vẫn còn đang đặt nhẹ lên đùi Orm, nhưng ngón tay đã bắt đầu siết lại. Chị không biết nói ra có bị giận hay không. Nhưng nếu không nói bây giờ, thì còn khi nào nữa?Lingling hít một hơi thật sâu, như gom hết sự can đảm: "Bạn chị... vừa hay là bác sĩ trực ca hôm nay. Bác sĩ Jin. Khoa Tim mạch."Orm hơi giật mình. Chị tiếp tục, chậm nhưng chắc: "Chị có hỏi thăm tình hình của bố... Nếu không đặt stent sớm, để lâu hơn nữa... có thể phải mổ bắc cầu." Giọng chị khẽ rung lên: "Lúc đó còn nguy hiểm hơn. Cả ca mổ lẫn chi phí đều phức tạp hơn."Lingling cắn nhẹ môi dưới. Một thói quen mà Orm đã quá quen mỗi khi chị căng thẳng. Rồi như một cú quyết tâm cuối cùng, Lingling ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt em: "Nên...""Chị thanh toán viện phí rồi."Câu đó vừa rơi xuống, không khí trong phòng như dừng lại một nhịp. Chị cố gắng nói đều giọng, như thể mọi chuyện đã xong và không có gì phải bàn nữa: "Bác sĩ sẽ sắp xếp. Chút nữa có thể làm phẫu thuật."Mẹ Koy quay sang nhìn Lingling. Ánh mắt bà đầy xúc động — một sự biết ơn pha trộn với sự nghẹn ngào không nói nên lời.Orm cũng nhìn chị. Ánh mắt em phức tạp. Vừa giận — vì chị biết rõ em không thích cảm giác bị lo thay. Vừa thương — vì rõ ràng là chị đang lặng lẽ đứng ra gánh thay, trong cái bộ dạng nửa giấu nửa lo, sợ em sẽ phản ứng. Chị không nói thêm gì nữa. Chị chỉ cúi đầu thấp hơn một chút. Tựa như thừa nhận: "Chị biết em sẽ giận. Nhưng chị thà bị giận còn hơn là để em phải ngồi nhìn bố mình đau mà không thể làm gì.""Chị cũng gọi hai người là bố mẹ mà..."Orm không lên tiếng ngay. Em chỉ lặng im, rồi quay đi. Nhưng trong lòng — một phần đã vỡ ra. Vỡ, không phải vì tổn thương. Mà vì biết... đôi khi, yêu là chấp nhận rằng có người sẽ làm điều mình không muốn, chỉ vì họ không chịu được khi thấy mình bất lực.