LingOrm | Workaholic
Cay
The Cloud Bar – tầng trệt – 21:39Ánh đèn vàng dịu vương trên những ly nước cam, nước chanh, và cocktail nhẹ, bao trùm không khí thân mật của nhóm thực tập sinh. Tiếng cười đùa nhỏ xíu và giai điệu jazz chậm rãi từ góc quầy bar đã xua đi mọi vướng bận công việc. Orm, dù không chủ đích làm việc, vẫn vô thức gõ gõ điện thoại, ánh mắt lướt qua màn hình nội dung."Siêng năng vậy, bé con?" Một giọng nói quen thuộc nhưng trầm ấm vang lên từ phía sau, khiến Orm ngẩng đầu. Kate đứng đó, dáng vẻ thanh lịch với chiếc blazer khoác hờ, mái tóc cột thấp, và khóe môi khẽ cong một nửa – một nụ cười khó đoán. Ánh mắt chị lướt qua cả nhóm rồi dừng lại, chính xác là nơi Orm đang ngồi. "Chỗ này... còn ghế không?"Jasmine, người đang ngồi cạnh Orm, lập tức đứng dậy nhường chỗ, vừa lễ phép vừa có phần khẩn trương. Kate mỉm cười nhẹ, gật đầu cảm ơn rồi ngồi xuống cạnh Orm, một khoảng cách vừa đủ, không quá gần nhưng cũng không hề xa lạ.Một lát sau, chị quay sang quầy bar, nhẹ nhàng nhấc tay ra hiệu cho bartender. "Một vòng nước cho bàn này. Tùy chọn." Cả nhóm ngạc nhiên nhìn chị, vài người định từ chối vì ngại, nhưng Kate chỉ nói vỏn vẹn một câu, nhẹ như gió thoảng nhưng lại chạm vào trái tim người khác."Coi như... chị ghi nhận tụi em đã sống sót qua ngày đầu." Chị cụng ly của mình với ly cocktail mới đưa tới, không chạm vào ai khác, một cử chỉ vừa lịch thiệp vừa giữ khoảng cách.Khi cả bàn đã trở lại với những câu chuyện rôm rả, Kate khẽ quay sang Orm. Tay chị nhẹ đặt trên viền ly, ánh mắt lơ đãng nhìn ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt kính. "Em làm tốt lắm." Orm quay phắt sang, sững lại một giây. Kate nhìn lại em, ánh mắt nghiêng nghiêng, vẫn nụ cười mơ hồ ấy "Sáng nay, không phải ai cũng dám nói điều em nói."Orm siết nhẹ ngón tay quanh ly cocktail, lòng em chênh vênh không biết đáp lời sao trước lời khen đơn giản không biết là thật hay đùa này, nhưng đủ sức làm chao đảo một nhịp tim. Kate không vội nói tiếp, chỉ nhấp một ngụm nhỏ từ ly mình, rồi như vô tình, chị khẽ buông một câu bâng quơ"Ly nước của em đá tan nhanh quá ha." Orm hơi ngạc nhiên quay sang. Kate cười nhẹ: "Lần sau nên gọi không đá." Lời nói dường như tan vào không khí, nhưng ánh mắt chị vẫn không rời khỏi em – không rõ là lời gợi ý, dặn dò, hay một sự quan tâm được ngụy trang đầy khéo léo.Orm cứ chóc chóc lại nhìn Kate. Cảm giác này, lạ lắm. Như học sinh đang với lớp mà phải ngồi cạnh cô giáo vậy. Vừa hồi hộp, vừa không biết làm sao cho phải phép, cũng có chút thích thú nữa. Kate tỏ ra không quá tập trung vào em, chị luôn hướng mắt về cuộc nói chuyện rôm rả của các bạn khác. Nhưng tay chị, đã choàng qua ghế Orm từ lâu. Chị không chạm vào Orm, chỉ khoác đỡ tay lên thành ghế phía em thôi. Kate nghiêng đầu sang hỏi nhỏ "Nếu em muốn, có thể gửi project sang cho chị xem trước, có gì cần chị sẽ góp ý.." Em vẫn còn đang lưỡng lự – không biết có nên gửi thẳng bản nháp cho Lingling xem trước, hay nên hỏi qua anh Pond. Nhưng khi nghe Kate mở lời như vậy, em thấy lòng mình dịu hẳn. Một lời mời nhẹ nhàng, đủ để em cảm thấy mình không đơn độc"Em cảm ơn chị."Kate không đáp ngay. Chị chỉ rút điện thoại từ túi ra – màn hình đã sáng sẵn, như thể chị biết trước sẽ cần đến. "À mà, lỡ em gửi file mà chị chưa xem kịp..." Chị nghiêng điện thoại về phía em, ánh mắt không rời ly rượu nhưng giọng nói thì rõ"Cho chị số đi. Để khỏi bỏ lỡ." Orm gật đầu, đưa điện thoại ra. Hai chiếc điện thoại chạm nhẹ vào nhau, màn hình lóe sáng một thoáng. Thông tin đã trao đổi xong.Kate nhìn xuống màn hình máy mình, đọc thành tiếng như một câu vu vơ: "Orm Kornaphat..." Chị mím môi, như đang cân nhắc điều gì, rồi nghiêng đầu, mắt liếc lên em một cái – nửa thật, nửa đùa"Tên em đẹp quá.""Không biết sửa thành gì nữa... chị giữ nguyên nhé." Giọng chị mượt như dòng nhạc đang chảy trong quán – không vồ vập, không ép, nhưng thả đúng nhịp, đúng chỗ. Orm đỏ tai. Em không biết là vì rượu, vì đèn... hay vì ánh mắt kia cứ chạm mình hoài không rời....22:45Tiếng nhạc dưới tầng trệt vẫn vọng lên, nhưng hầu hết các bàn đã thưa thớt khách dần. Gần 11 giờ, nhóm thực tập sinh bắt đầu lục đục đứng dậy, vẫy tay chào tạm biệt nhau, hẹn ngày mai gặp lại. Kate đứng cạnh bàn, tay nhẹ nhàng khoác túi xách, ánh mắt lướt qua một vòng như thể đang kiểm tra lần cuối. Chị dừng lại một nhịp khi thấy Orm vẫn còn đang cài lại nút áo khoác, là người đứng lên sau cùng."Ai đưa em về?" Orm ngẩng đầu, hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng mỉm cười: "Em về với Nene ạ. Em với bạn ấy ở chung căn hộ gần đây, không xa đâu." Kate gật đầu, không nói thêm lời nào. Chị chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Orm một cái, rồi buông ra như không. "Về cẩn thận." Orm gật đầu, chào chị. "Chị cũng vậy ạ." Kate rời khỏi quán vài phút sau đó, bước vào một chiếc xe đen đang đậu sẵn bên ngoài, không hề ngoái đầu nhìn lại.Condo của Orm và Nene - 23:03Cửa khép lại. Nene thả mình xuống sofa, than thở vì mệt. Orm chỉ khẽ cười, rót một ly nước, rồi đi thẳng vào phòng mình. Em không thay đồ, cũng không kéo màn. Chỉ bật laptop lên, ngồi vào ghế làm việc, mở lại tập tin dự án đang dang dở. "Mini Campaign – URBAN FIT REWORK". Thời gian vẫn còn đó. Các lớp layer vẫn nằm nguyên trên Illustrator. Những ghi chú của chị Kate lúc trưa vẫn chưa được chỉnh sửa hết. Nhưng trong lòng Orm lúc này... không hề có một chút bối rối nào cả. Em ngồi thẳng lưng, tay đặt lên trackpad, rồi bắt đầu làm việc tiếp. Bình tĩnh. Mượt mà. Sắc sảo.Xin 36 tiếng là một chuyện. Nhưng hoàn thành sớm vẫn là một cách "dằn mặt" khéo léo. Orm không nói. Em chỉ muốn đặt tập tin ấy vào tay Lingling – đúng giờ. Không chậm một phút. Không thừa một dòng. Để chứng minh: "Em không giỏi nhất. Nhưng em không bao giờ nói mà không làm."...00:19 AM – LINE notification | Kate "Nếu em cần chị giúp, thì gọi chị"Orm nhìn dòng tin, tim em đập thật chậm, không phải vì hồi hộp, mà vì một câu hỏi nhỏ xíu cứ luẩn quẩn trong lòng: "Liệu chị ấy có thật sự muốn mình gọi không?" Một phút trôi qua, rồi em gõ một câu ngắn gọn"Vậy em gọi nha?" Ba chấm hiện lên gần như ngay lập tức, rồi biến mất, rồi lại hiện ra. Kate trả lời"Chị mở Google Meet. Đợi."Google Meet - 00:24Orm ngồi trong bóng tối dịu nhẹ, ánh đèn bàn hắt một góc sáng ấm áp lên má. Khuôn mặt quen thuộc của Kate hiện lên. Chị đang tựa vào ghế, sau lưng là bức tường trắng tinh, tóc búi gọn gàng, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào màn hình – không khác gì lúc đi làm ban ngày, chỉ khác ở chỗ... chị cười. Đó không phải nụ cười lịch sự xã giao, mà là một nụ cười "có lý do để mỉm cười thật sự.""Chào cô bé siêng năng.." - Kate lên tiếng trướcOrm khẽ bật cười"Chào chị..." Kate chống cằm, đi thẳng vào vấn đề"Cho chị xem em tới đâu rồi." Orm nhanh chóng chia sẻ màn hình, kéo bản visual lên, giọng em chuyển sang nhịp điệu làm việc chuyên nghiệp"Phần teaser em làm lại như chị nói. Em cắt câu ngắn hơn, đánh trực tiếp vào hành vi. Phần hình em đang test hai palette..." Kate nghiêng đầu, đôi mắt tập trung cao độ nhìn từng chi tiết trên màn hình. "Ừ. Cái insight 'đã từng mua – nhưng không dùng' này... đúng hướng rồi." - Chị không ngần ngại khẳng định"Tốt hơn sáng rất nhiều."Orm gật đầu, mặt hơi đỏ, dù Kate không dùng từ "giỏi", nhưng câu "tốt hơn" từ chị đã đủ làm lòng em ấm áp.Một lúc sau, khi cả hai đang cùng xem lại chuỗi bài đăng social gợi ý, Kate khẽ thả một câu nói tinh tế"Cái câu tagline này... nếu em đổi từ urban fit is not dead sang urban fit never asked for your approval, thì..." Orm bật cười, nghiêng đầu, lập tức nắm bắt ý chị: "Sát hơn." "Và gắt hơn," Kate cười, ánh mắt chị vừa sáng lên – không phải vì bài làm tốt, mà vì người đối diện đã hiểu được ý chị chỉ bằng một câu. Chị im lặng một nhịp, rồi nói thêm"Chị thích làm việc với em rồi đó..." Chị tiếp tục, giọng đầy ý vị: "Kiểu như... giờ này vẫn còn bật máy, gọi vào đây, rồi nghe góp ý không khó chịu." Orm bật cười, cúi đầu. Em không dám nói rằng... có điều gì đó trong giọng chị, trong cách chị nói chuyện lúc 1 giờ sáng, khiến mình không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.Khi cuộc gọi chuẩn bị kết thúc, Kate khẽ dặn dò"Gửi chị bản đầu tiên trước giờ đi làm. Không cần chỉn chu quá. Nhưng gửi chị xem trước." "Chị muốn xem... em giữ được lửa đến đâu." Orm gật đầu: "Dạaa.." Kate mím môi, rồi như thể quên mất mình đang nói qua màn hình, chị buột miệng"Nếu em không gửi..." Một nhịp thở trôi qua. "...thì chị sẽ đợi đến 10 giờ rưỡi. Sau đó... không đợi nữa." Màn hình vụt tắt. Cuộc gọi kết thúc. Nhưng câu nói đó... vẫn còn vang vọng và đọng lại rất lâu trong tim Orm....08:13Orm nhấn nút "Save As". Mắt em hơi khô, đầu đau âm ỉ, nhưng tay vẫn còn đủ sức để gõ thêm một dòng tên tệp: URBAN_FIT_REPOSITIONING_DRAFT_v1.0_FINAL. Một chút quá lời, nhưng em thích cảm giác đó. Hoàn thành sớm hơn thời hạn 36 tiếng. Không phải vì Lingling thúc ép, không phải để được khen, mà vì... sau cuộc nói chuyện đêm qua, máu hơn thua nổi lên lúc nào không hay. Kate không nói thẳng, nhưng từng lời chị ấy thả ra – nhẹ mà bén – khiến em tự khơi dậy bản lĩnh trong mình.Lúc đồng hồ nhảy sang 08:14, Orm mở LINE. Không nghĩ lâu. Em gửi tệp đính kèm, kèm một dòng nhắn"Chị xem giúp em ạ" Em nhấn gửi. Một giây. Hai giây. Không seen. Nhưng không cần. Gửi xong. Ngồi ngả lưng ra ghế. Hơi mệt. Nhưng lòng cực kỳ... hả hê....LYRA ENTERTAINMENT - Tầng Marketing - 08:39Kate vừa đặt ly cà phê xuống bàn, mở máy tính. Thư đầu tiên hiện lên trong hộp thư đến: "URBAN_FIT_REPOSITIONING_DRAFT_v1.0_FINAL" Kate nhướng mày. Chị bật cười, một tiếng cười ngắn. "Con bé này... không đợi luôn." Chị mở tệp ra. Bố cục sạch sẽ. Hình ảnh gãy gọn. Dòng tagline mới cắt sắc như dao lam. Không quá wow, nhưng đủ sắc sảo để phản bác bất kỳ ai từng nghĩ em chỉ biết nói suông. Chị ngồi thẳng dậy, gõ đúng một dòng trong LINE"Xem xong rồi. Bé con, đừng đặt tên file là FINAL. Không nên đâu."...Tầng Media - 09:03Lingling đặt ly cà phê xuống bàn, mở file đúng dòng tiêu đề: URBAN_FIT_REPOSITIONING_DRAFT_v1.0_FINAL. Chị khựng lại đúng chữ "FINAL." Mắt chị nheo nhẹ. Không phải vì bực, mà vì... ai cho em cái quyền đặt file này là final? Lingling đọc một lượt. File rõ ràng, tone content chắc, insight đúng, tagline cắt sát như lưỡi dao. Không thể phủ nhận: con bé làm tốt. Thậm chí... rất tốt. Nhưng điều đó không khiến chị hài lòng. Vì thái độ. Vì kiểu "tự cho mình là đúng" khi chưa đến lượt. Chị với tay, bấm máy nội bộ. "Nói Orm, khi nào tới thì vào đây gặp tôi."...09:13Cửa mở. Orm bước vào. Em đứng thẳng lưng, mắt nhìn không né, tay siết nhẹ trong túi. Trong lòng em, vẫn là một chút tự hào sau khi nộp bản nháp sớm. Nhưng cũng có lo – vì... đây là Lingling. Và chị ấy chưa bao giờ gọi ai vào phòng để khen cả.Lingling không ngẩng đầu lên ngay. Chị lật lại file, gõ vài dòng gì đó, rồi mới chậm rãi nhìn lên. "Project thì hay đó." Một nhịp thở. "Nhưng mà..." Ánh mắt chị nheo lại, sắc như cắt"Em vẫn là nhờ người khác giúp đỡ thôi." Orm mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, Lingling đã tiếp"Em không thể nào tự làm được cái này trong chưa đầy 24 tiếng được. Tôi dám cá với em luôn." "Làm lại đi." "Tự mình làm...""Lúc đầu tôi nói 48 tiếng, có nghĩa là em còn 24 tiếng nữa để sửa lại toàn bộ..."Lingling cười khẩy: "Em muốn chứng minh bản thân lắm mà, chứng minh đi" Orm đứng sững. Không phải vì bất ngờ, mà vì... cay. Lingling tựa lưng vào ghế, khoanh tay: "À, còn nữa." "Bớt nhiều chuyện lại." "Cãi cấp trên không có gì hay ho đâu. Đừng nghĩ chuyện em làm mà tôi không biết."" Em còn non lắm Orm." Mặt Orm nóng bừng. Chị ấy biết. Chị ấy biết em nói gì ở canteen. Lingling nhướng mày, mắt vẫn không rời: "Đi đi. Chờ tôi đuổi à."" À tôi không nhận late submission đâu. Tranh thủ đi. Em đang phí thời gian của chính mình đó." Orm quay người. Tay em siết chặt. Cả người như bị dội gáo nước lạnh – không phải vì bản nháp bị bác bỏ, mà vì... người ta không cần biết em làm được gì, chỉ quan tâm là em đã được giúp đỡ.Orm ôm cục tức ra ngoài văn phòng chính. Không ai dám nói động gì đến em, các anh chị staff chính thức thừa biết một khi đã 'được' Lingling gọi vào lúc sáng sớm thì chả bao giờ có chuyện gì hay ho cả. Còn nhóm thực tập sinh, chỉ cần nhìn qua Orm, thấy em bình thường líu lo, nay bước từ phòng sếp ra cái mặt một đống... không ai dám hỏi gì. Em mở lại file, trước hết là xoá chữ "FINAL", rồi nhìn lại từng dòng mà mình bỏ cả đêm ra để làm. Tay em rê chuột, nhưng lòng thì nặng vì những lời của Lingling "Tôi không tin em tự làm được. Chứng minh cho tôi xem đi"Ting. Điện thoại Orm sáng lên. [Line notification | Kate]Ảnh đính kèm: Sơ đồ Lyra, khoanh tròn khu Creative Zone. Không lời nhắn.Orm nhìn bản đồ vài giây. Không cần hỏi thêm....Creative Zone - 10:23Cả khu Creative như một thế giới khác:Không có vách kính căng thẳng, không có đèn trắng lạnh người. Chỉ có cây xanh, tường kính lấy sáng, bàn cao – bàn thấp – ghế ngồi – ghế nằm, đủ để người làm sáng tạo ngồi theo cách của mình. Ai hút thuốc thì ngồi ngoài. Ai cần yên tĩnh thì chui vào phòng thu nhỏ lót nỉ cách âm. Orm chọn một bàn ngoài trời. Gió nhẹ, cây lắc, ánh sáng vừa đủ để không cần bật đèn laptop. Em bắt đầu làm lại. Không vì bị ép. Mà vì... em muốn chứng minh dù không có ai giúp, mình cũng làm được.Một lúc sau, có tiếng bước chân khẽ dừng bên cạnh. Em ngẩng đầu. Kate. Chị cầm một túi giấy to. Không nói gì ngay. Đặt nhẹ xuống bàn. Bên trong:– Một ly cà phê.– Một ly trà chanh.– Hai gói đường, ba gói mật ong, hai hộp sữa nhỏ.– Một gói sandwich trứng- Một bao thuốcChị chỉnh tay áo, rồi nói:"Chị không biết em tỉnh bằng cà phê hay trà, nên mua hết." "Cũng không biết em uống sao... nên có đường, có mật ong, em muốn gì thì thêm." Chị chỉ tay vào sandwich, vẫn không cười"Cái này... em ăn sáng hay ăn trưa cũng được." "Không biết em có cần bao thuốc không, nhưng chị thấy mấy bạn phòng chị hay cần nó để tập trung. À.. dùng zippo của chị đi"Orm nhìn chị. Không biết nên cảm ơn chị như thế nào nữa.Nhưng em không nói gì. Và Kate cũng không đợi. Chị chỉ đặt tay lên thành ghế em một cái, rất nhẹ"Chị không rõ Lingling nói gì với em, nhưng nhìn mắt em là chị hiểu rồi..""Cố lên..." Rồi chị quay đi. Không thêm một câu....Gió thổi nhè nhẹ qua giàn cây treo cao, ánh sáng đổ xuống như vết cắt mỏng qua tán lá. Orm gỡ giấy bọc chiếc sandwich, cắn một miếng. Bánh không quá ngon, nhưng vừa miệng. Cà phê vẫn còn ấm. Trà thì hơi nhạt, nhưng lại dễ nuốt hơn suy nghĩ đang vướng trong đầu em. Em ngồi im một lát. Rồi mở lại file dự án. Tagline mới: "URBAN "FIT" BUT GO BEYOND." Em gõ thêm vào: retarget: những người từng mua – chưa từng thử phối lại. Tay em bắt đầu mượt lại. Không còn gồng. Không còn giận. Chỉ còn lửa. Góc mắt em khẽ liếc – thấy vài người Creative đang ngồi sketch ở bàn bên. Bầu không khí này... khiến em muốn làm tốt hơn.Cùng lúc đó - phía hành lang nối dài từ khu Media sang Creative ZoneLingling đứng sau tấm kính. Không bước vào. Không nói gì. Chỉ nhìn thoáng qua chiếc bàn nơi Orm đang ngồi. Ly cà phê. Sandwich. Màn hình laptop sáng. Có bao thuốc nữa. Mắt chị nheo lại đúng một giây – rồi rời đi....Phòng Lingling - 11:29Cửa mở. Kate bước vào, tay không, nụ cười vẫn như cũ – dịu và hơi tinh nghịch"Có nặng tay quá rồi không?" Lingling không nhìn lên. Chị vẫn đang rà lại file báo cáo tuần"Không phải đúng ý bạn rồi sao?" Một nhịp ngắn. Chị gõ phím vài cái, rồi buông một câu rất nhẹ – như thể chẳng buồn giữ vẻ ngoài"Mua cho cả bàn đồ ăn như vậy..." Kate khựng lại. Mắt chớp một cái. "Sao bạn biết?" Lingling nhếch môi, không rời mắt khỏi màn hình"Đó giờ... có thấy ai bị tôi nói xong mà ăn nổi gì không?" Kate khựng đúng một giây. Rồi bật cười khẽ"Chết tiệt." "Không bao giờ thoát chị được." Lingling vẫn không quay lại. Nhưng khóe môi hơi nhích lên"Đổi cách xưng hô rồi, tối nay muốn đi ăn à..?"Kate khẽ gật đầu. Lingling liếc lên một cái rồi tiếp tục làm việc"Đặt bàn đi, rồi báo chị..."...