LingOrm | Workaholic
Một tuần ba đêm
Dù đã khuya, không khí trong phòng dịu hẳn lại — nhưng Orm vẫn trở mình rời khỏi giường. Lingling đang nằm phía sau, tay còn ôm chăn, vừa thấy em xốc mền bước xuống thì với tay kéo nhẹ eo em lại: "Em đi đâu đó..."Orm bị kéo bất ngờ, mất thăng bằng đổ phịch lại xuống giường. Em quay lại nhìn chị, mắt nửa ngái ngủ nửa cảnh giác: "Em đi tắm mà..."Lingling bật cười, giọng kéo nhẹ như kẹo mềm tan trên lưỡi: "Đi tắm chung đi...""Chị không làm gì đâu..."Orm nheo mắt. Em nhìn cái nụ cười đó của chị là biết ngay: cái gì mà không làm gì. Cái miệng thì nói vậy, mà tay thì đang siết eo em như gọng kìm. "Không làm gì...thì chị nằm yên đó đi."Orm vùng khỏi tay Lingling, lật mình ngồi dậy, đứng thẳng lưng. Chị vẫn nằm trên giường, nhìn theo em đi mà mắt sáng như mèo rình mồi.Orm đứng sát mép giường, liếc xuống nghiêm giọng: "Không làm gì thì đừng có vào..."Rồi Orm bỏ vào nhà tắm. Lingling nhanh chóng ngồi dậy rời khỏi giường đi theo em....Orm bước vào phòng tắm, tay vừa chạm vòi nước thì tiếng cửa sau lưng đã bật khẽ. Em quay lại. Và thấy Lingling. Vẫn áo sơ mi trắng, vài cúc trên đã mở. Tóc xõa lòa xòa. Mắt long lanh dưới ánh đèn vàng. Chị nhìn em như thể... lần đầu thấy một thứ đẹp đến ngẩn người.Orm mím môi, chưa kịp nói gì thì Lingling đã tiến lại gần. Rất chậm. Rất chắc. Chị đưa tay ra phía em, giọng thấp xuống như thì thầm: "Em không khóa cửa...""Nên chị nghĩ...em muốn chị vào."Orm khẽ quay mặt đi, mặt hơi đỏ. Không phải vì ngại, mà vì trái tim em đang đập nhanh hơn bình thường. "Không có...""Em... chỉ quên thôi."Nhưng em không lùi. Và Lingling thì đã đứng trước mặt em. Gần đến mức chị có thể nghe thấy tiếng thở phập phồng nhẹ nơi xương đòn em. Chị không hỏi. Chỉ khẽ cúi đầu... Và hôn lên cổ Orm.Một nụ hôn nhẹ. Chậm. Dài. Ngay dưới vành tai – nơi mềm nhất, dễ tổn thương nhất. Nhưng Orm không đẩy ra. Ngược lại, em khẽ rùng mình. Rồi... thở ra. "Chị nói...không làm gì mà..." - Giọng em nhỏ. Mỏng. Nhưng không chống cự.Lingling không trả lời. Chị chỉ hôn tiếp — từ cổ xuống xương quai xanh, rồi trượt sang vai bên kia. Đôi môi ấm. Hơi thở gấp hơn lúc nãy. Và... một cái cắn rất nhẹ, như đánh dấu. Rồi một vết nữa. Và thêm một. Chị thì thầm sát da em, giọng run nhưng rõ: "Em chưa nói yêu chị...""Nên chị không làm gì em đâu.""Nhưng mà...chị vẫn muốn đánh dấu lên người chị yêu.""Chiêm ngưỡng người chị yêu.""Được không?"Orm không trả lời. Chỉ đưa tay lên, ôm lấy cổ chị. Mắt em nhắm lại. Hơi nước nóng phủ mờ mọi thứ xung quanh.Chỉ có cảm giác này là rõ ràng nhất: Ở cạnh chị – em rất an toàn. Nên em để chị chạm, và cũng để trái tim mình... được chạm.Hơi nước bắt đầu phủ mờ mặt gương. Tiếng nước chảy rì rào từ vòi sen được mở một nửa. Orm đứng im, vẫn để Lingling ôm lấy mình từ phía sau — tay chị đặt nhẹ lên bụng em, không siết, chỉ giữ. Em thở ra nhè nhẹ, trái tim đã không còn căng thẳng nữa."Chị..." Giọng Orm rất nhỏ, như gọi ai đó trong mơ.Lingling khẽ nghiêng đầu, cằm tựa vào vai em: "Ừ..."Orm xoay người lại. Tay em nhẹ nhàng vòng lên, ôm lấy eo chị — rất sát, nhưng không hề vội. Ánh mắt hai người giao nhau. Không còn ngại. Chỉ còn... sự tôn trọng sâu sắc và một loại yêu thương trưởng thành. Rồi Orm cúi đầu, tựa trán vào trán chị. Im lặng. Nhưng đủ gần để hơi thở chạm nhau như một lời thì thầm không tiếng.Lingling đưa tay lên, khẽ luồn vào tóc em. "Cho chị gội đầu cho em nha..."Orm mỉm cười khẽ, không gật — nhưng ngả đầu vào lòng chị như một cái đồng ý không cần lời. Chị lấy sữa gội, xoa nhẹ ra tay, rồi bắt đầu chạm vào tóc em bằng những ngón tay thật mềm. Chị gội từng chút một — như đang dỗ dành. Ngón tay chạm vào da đầu em, không vội, không mạnh, mà rất chậm, rất đều, rất dịu dàng. Orm nhắm mắt lại. Em không nhớ đã bao lâu rồi có người gội đầu cho mình như vậy. Chị không nói, nhưng tay chị đang kể: kể rằng chị yêu em, bằng cách lau sạch mệt mỏi của em.Gội xong, Lingling để em cúi đầu vào ngực mình, nhẹ tay xả nước. Từng dòng nước trôi qua tóc em, qua cổ, qua lưng — nhưng cả hai vẫn đứng yên đó, như chẳng cần làm gì thêm.Orm khẽ ngẩng đầu lên, đôi má đỏ hồng vì hơi nước. Lingling lau nhẹ giọt nước trên mí mắt em, rồi thì thầm bên tai, chỉ đủ để Orm nghe được:"Từ nay...để chị chăm sóc em, nhá"...Sau khi lau khô người và thay khăn mới, Orm bước ra trước, kéo tủ lấy một chiếc áo sơ mi mỏng của mình. Em đưa cho chị, không cần nói. Lingling cầm lấy, nhìn một cái rồi... mỉm cười rất khẽ. Chị không đùa nữa. Không thả miếng nữa. Chị biết... vì chị nói là chị muốn, nên em mới đưa.Orm đi ngồi xuống ghế, lấy máy sấy. Vẫn còn ẩm tóc, nhưng tay thì hơi run nhẹ vì lạnh. Lingling bước tới, cầm máy sấy từ tay em, nhẹ nhàng cúi người xuống: "Để chị."Em không từ chối. Orm ngồi yên, ngoan như một người đã được yêu đúng cách. Lingling bật máy ở chế độ thấp nhất, tay chị luồn vào tóc em, xòe nhẹ để sấy khô từng lớp. Tay còn lại vén tóc em ra sau tai, rồi lại thả ra. Lặp đi lặp lại như một cách ghi nhớ hình ảnh này vào lòng bàn tay.Tiếng máy sấy rì rì nhẹ nhàng, hòa vào tiếng gió ngoài cửa sổ. Orm tựa má vào đầu gối, mắt nhắm lại, mỉm cười một chút. Gần 2 giờ sáng.Sấy xong, Lingling tắt máy, đặt xuống bàn. Chị kéo chăn lên giường, rồi vòng tay nhẹ ôm em vào lòng: "Lên giường thôi..."Orm không trả lời. Em chỉ tựa đầu vào vai chị, để chị dìu mình nằm xuống. Áo sơ mi em mặc trên người chị, rộng một chút, dài một chút. Nhưng mùi em thì còn nguyên.Lingling kéo chăn phủ qua hai người, rồi nằm nghiêng sang, ôm lấy Orm từ phía sau. Orm rúc vào lòng chị, vòng tay ra sau nắm lấy tay chị, giữ ở eo mình. Lingling không biết từ khi nào lại thành thói quen, dụi dụi mặt vào gáy em lấy hơi để ngủ. Không ai nói gì thêm. Không cần nữa....05:49Orm còn đang say giấc, thì tiếng gõ bàn phím đều đặn đã đánh thức em dậy. Em khẽ nhăn mặt, mắt vẫn nhắm: "chị dậy sớm dữ vậy..."Giọng Lingling vọng lại từ góc bàn, không lớn nhưng đủ mệt: "Biết sao giờ...Media rồi Marketing...""Tối qua chị tự thưởng cho bản thân đủ rồi."Chị thở dài, ngón tay vẫn không ngừng trên phím: "Giờ phải làm bù chứ..."Orm nằm lười biếng trên giường, uốn éo một chút cho đỡ tê người, rồi xoay nghiêng lại, mắt mơ màng nhìn dáng chị đang ngồi nghiêng trước laptop: "Em giúp gì được không?"Lingling phì cười, mắt vẫn dán vào màn hình: "Em lại đây này..."Không cần đợi lần hai. Orm bật dậy, vứt chăn sang một bên, chân trần bước nhẹ đến bên chị, cúi người xuống để xem màn hình. Chưa kịp đọc được chữ nào thì — Chụt.Lingling quay sang thơm lên má em một cái rõ kêu. "Mmmm...""...khỏe hẳn ra luôn."Orm bật cười, nghiêng đầu đẩy nhẹ vai chị: "Chị nghiêm túc lên nè..."Lingling khẽ mỉm cười, tay vẫn rê chuột: "Chị cũng muốn san sẻ lắm chứ...""Nhưng mà... không được."Orm gật gù. Em hiểu. Vì thật ra... những phần việc này vượt ngoài năng lực của một thực tập sinh vẫn đang học đại học. Chị tiếp tục, giọng trở lại chuyên môn: "Trưa nay đi gặp khách hàng với chị đi.""Chị họp riêng với chủ tịch một chút...rồi nhắn em ra gặp sau."Orm hơi nhíu mày: "Không phải chủ tịch là mẹ chị sao?"Lingling gật đầu: "Ừ... sao vậy?"Orm nhún vai, miệng cong cong: "Em không biết...""Mẹ thì gọi là mẹ...sao lại gọi là chủ tịch...""Đúng là chuyện của hào môn...em không hiểu được."Lingling bật cười, nghiêng đầu nhìn em: "Vậy em muốn chị gọi sao?"Orm nghiêng người, nói nhỏ đủ một mình chị nghe: "Em không biết nữa" "Biết chị gọi em là gì là được rồi."...Lyra HQ - Phòng chủ tịch - 11:35Lingling bước đến trước cửa, định theo thói quen cũ: gõ cửa, bước vào, cúi đầu một góc 30 độ: "Chào chủ tịch." Nhưng hôm nay, đầu chị lại vang lại câu nói sáng nay bên tai: "Mẹ thì gọi là mẹ thôi, sao phải câu nệ gọi là chủ tịch nhỉ?"Lingling đứng yên một giây. Chị gõ cửa — rồi mở vào. Phòng chỉ có anh trợ lý đang dọn tài liệu lên bàn. Lingling nhìn quanh, miệng cong cong, ánh mắt hơi dịu xuống như vừa nhớ lại điều gì đó... rất riêng. "Mẹ...""Gọi con lên có chuyện gì không?"Kanya — người phụ nữ mặc bộ suit trắng ngà đang bước ra từ góc sofa phía trong, hơi nhướng mày: "Nay lại gọi là mẹ nữa...""Tưởng chỉ cần trong công ty sẽ không được nghe con gọi như vậy chứ..."Lingling nhún vai nhẹ, đứng thẳng người, nhưng giọng không còn sắc như khi họp: "Có việc gì không ạ?"Bà Kanya mỉm cười, bước lại phía bàn: "Ngồi đi."Lingling ngồi xuống ghế đối diện. Tay vẫn đặt trên đùi, người hơi nghiêng, thái độ lịch sự – nhưng cũng nhẹ nhàng hơn mọi lần. Bà Kanya đặt cốc trà xuống bàn, mắt không rời Lingling: "Con nhìn con xem. Mắt thì quầng, giọng thì khàn, lịch họp thì kín mịt.""Mẹ chỉ hỏi nhẹ một câu...""Tại sao đột ngột cho Kate nghỉ việc vậy?"Lingling giữ nguyên nét mặt. Không né, không khựng. Nhưng chị biết, chuyện Orm không nên là lý do để nhắc tới ở đây. Chị nhìn mẹ, giọng đều: "Cô ấy không xứng đáng.""Cặp kè trong công ty.Một hai lần thì có thể bỏ qua.""Nhưng quá nhiều lần rồi...không nên làm ảnh hưởng đến công việc."Kanya gật nhẹ. Không hỏi thêm. Nhưng mắt bà... không rời ánh mắt con gái. "Con làm đúng.""Chỉ là... lần này, xử lý khá nhanh.""Con chưa bao giờ nhúng tay sâu đến vậy."Lingling vẫn điềm đạm, tay đặt nhẹ lên đùi: "Vì con tin chuyện gì nên bỏ qua, thì bỏ, làm quá thì bỏ luôn thôi."Bà Kanya gật đầu, rồi quay người bước ra phía cửa sổ. Bà Kanya không quay lại ngay. Bà rót thêm trà, tay vẫn nhịp nhẹ lên mặt bàn theo nhịp suy nghĩ. Một lúc sau, giọng bà vang lên — không hỏi, không dạo đầu: "Tuần sau, Marketing sẽ có leader mới."Lingling ngẩng mắt lên, ánh nhìn sắc lại: "Ai ạ?"Kanya vẫn nhìn xuống ly trà: "Praeploy.""Con bác Wimol, lúc nhỏ con hay gọi là Bác Mon đấy..."Lingling khựng lại một chút. Không phải vì ngạc nhiên — mà là vì... đã lâu lắm rồi chị không nghe cái tên đó. "Ploy... về nước rồi ạ?"Kanya gật đầu: "Về rồi. Có bằng Thạc sĩ MBA ở London. Tốt nghiệp loại ưu.""Cũng chưa nhận nơi nào, mẹ thấy... mời về Lyra là hợp nhất."Lingling không trả lời ngay. Chị dựa nhẹ lưng vào ghế, mắt hạ xuống một chút — ánh nhìn không còn sắc, mà có một chút... hoài niệm.Hồi nhỏ, chị và Ploy thân nhau lắm. Kiểu "con gái nhà bên" hay ngủ lại, hay ăn cơm chung, hay... lén uống nước ngọt cùng nhau. Chỉ là, lớn lên, ai cũng bận — rồi xa nhau."Cô ấy về là tốt rồi..." Lingling nói chậm, giọng thật lòng: "...ít ra cũng không phải người xa lạ."Kanya mỉm cười đầy ẩn ý. Bà xoay ly trà trong tay một vòng, rồi thong thả: "Ừ. Không xa lạ...""Cũng có thể gọi là thân thiết."Bà ngưng một nhịp. "Tính cách thì chín chắn, học vấn tốt, gia thế rõ ràng...""Nếu hai đứa lại gần được nhau một chút...""...cũng không có gì thiệt."Lingling ngước lên. Ánh mắt chị không phòng bị — nhưng rõ ràng là hiểu: câu này không chỉ đang nói về công việc.Kanya không nói thêm. Chỉ mỉm cười: "Mẹ chỉ nói vậy thôi.""Phần còn lại... để hai đứa tự xem."Lingling khẽ gật đầu. Không phản đối. Không phản ứng. Chị vẫn ngồi đó — điềm tĩnh, và trong lòng... khẽ dậy một làn sóng nhỏ.Lingling ngồi im. Chị không nói gì. Chỉ khẽ thở ra một hơi, nhẹ đến mức không đọng nổi tiếng vang trong phòng họp. Không phải vì chị phục. Mà vì chị hiểu.Hiểu rằng... nếu có một người trên đời mà Lingling không muốn cãi lại, thì đó chính là mẹ mình. Không phải vì mẹ là chủ tịch Lyra. Mà vì... mẹ là người duy nhất đứng vững suốt gần hai mươi năm trời khi cả thế giới bỏ đi.Bố mẹ ly dị khi chị vừa tròn mười tuổi. Căn nhà ngày xưa từng ấm. Từng có tiếng cười. Rồi một buổi sáng, chỉ còn mẹ – và chị – với vài vali hành lý, và mấy lời hứa chưa kịp giữ. Mẹ chị không tái hôn. Bà cũng không khóc. Cũng không rơi vào kiểu yếu đuối như người ta vẫn sợ. Bà chỉ... đứng dậy.Dùng số vốn ít ỏi ông bà ngoại giúp, gom cả những đêm thức trắng, cả những ngày không ăn, chỉ để dựng lại một thứ gì đó không phải là "gia đình hoàn hảo", mà là một mái che chắc chắn cho con gái bà.Lingling từng nhìn mẹ ngồi làm sổ sách đến 3 giờ sáng vẫn nhớ dặn chị ăn uống, vẫn đặt tay lên trán con mỗi sáng dù cả người bà nồng mùi thuốc bổ.Ngày Lyra ra đời, chỉ có mấy nhân viên, một hợp đồng vay vốn, và một người phụ nữ 40 tuổi đang làm việc bằng sức của ba người.Vậy nên... Khi bà nói Ploy sẽ vào công ty, Lingling không gật – nhưng cũng không từ chối. Chị không thể. Không phải vì sợ, mà vì chị nợ mẹ mình cả tuổi trẻThật ra, Lingling từng không muốn làm ở Lyra. Chị giỏi, đủ để đầu quân cho bất kỳ công ty quảng cáo quốc tế nào. Nhưng rồi — chính một câu hỏi của mẹ, khiến chị ở lại:"Nếu con đã muốn cống hiến chất xám cho một nơi nào đó, thì tại sao không là nơi của gia đình mình?"Hai mẹ con thỏa thuận từ đầu: Không ai được biết mối quan hệ thật sự. Không thiên vị. Không để lộ. Không lợi dụng. Trong Lyra, chị là Lingling — Leader phòng Media. Không hơn không kém.Chỉ có vài người biết: Anh Tum, trợ lý riêng của mẹ. Kate — vì từng là người gần chị nhất. Và giờ... là Orm....Lingling vẫn ngồi yên. Một tay chị đặt nhẹ lên mặt bàn, mắt nhìn ra khoảng trống trên nền sàn, như đang sắp xếp lại những dòng suy nghĩ trong đầu. Một lúc sau, chị khẽ nhổm dậy, chỉnh lại ve áo sơ mi, giọng vẫn giữ nhịp lịch sự quen thuộc: "Còn việc gì nữa không ạ?"Kanya ngẩng lên. Bà định nói gì đó — môi đã hơi mấp máy — nhưng rồi... dừng lại. Có lẽ vì biết lịch họp của Lingling hôm nay đã quá đầy. Có lẽ vì... câu định nói, vẫn chưa đến lúc. Bà chỉ gật đầu, rồi dặn một câu nhẹ như buổi trưa đang trôi ngoài kia: "Khi Praeploy vào công ty...""Cứ giữ Media và Marketing như bây giờ đi. Hỗ trợ con bé giúp mẹ."Một nhịp ngắn. "Thân thiết lại như trước đó... thì càng tốt."Lingling nhìn mẹ. Không trả lời ngay. Rồi chị thở nhẹ ra một hơi, khẽ gật đầu: "Con biết rồi."Thật ra giúp Ploy... cũng không có gì khó. Cô ấy không phải người xấu, càng không phải người lạ. Chỉ là... không biết bây giờ, Ploy đã khác gì không.Lingling chào mẹ. Giọng vẫn đều. Người khẽ cúi chào, rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng. Cánh cửa đóng lại sau lưng chị.Lingling đi dọc hành lang – nơi chỉ có vài người cấp cao được lên – rồi rút điện thoại, nhắn tin. "Em xuống nhà xe đợi chị nhé.""Bây giờ chị cũng xuống đấy."Chị không gõ thêm gì nữa. Nhưng trong lòng... đã dịu hơn. Dưới đó, có một người đang đợi. Và lúc này, chị chỉ muốn thấy em cười.Bãi giữ xe - 12:32Lingling bước chậm ra khỏi thang máy. Vừa rẽ sang khu D3, chị đã thấy em. Orm đang đứng cạnh xe chị, tựa nhẹ lưng vào cửa, miệng cười một cái rõ nhẹ — nhưng lại đúng thứ mà Lingling cần nhất sau một cuộc trò chuyện dài với mẹ.Tim chị khẽ chùng xuống, miệng cong lên, chân bước nhanh hơn. "Đến lâu chưa?"Orm lắc đầu, bước sang bên cho chị mở cửa. Lingling bấm khóa, mở cửa xe, liếc mắt nhìn quanh bãi. Ánh mắt của chị dừng lại vài giây ở góc trần nhà – nơi gắn camera an ninh. Chị quay sang cười dịu, ra hiệu cho Orm lên xe trước. Không chạm tay. Không mở cửa giúp. Chỉ là... đợi em vào an toàn rồi mới vòng sang ghế lái.Cả hai ngồi vào xe. Tiếng dây an toàn bật "click" đồng loạt vang lên.Lingling rồ nhẹ máy, đánh lái ra khỏi chỗ đậu. Vừa qua khỏi vạch kiểm soát xe, tay trái chị buông vô-lăng nửa giây, vươn sang nắm lấy tay Orm. "Xin lỗi em..."Giọng chị thấp, chỉ đủ hai người nghe: "...tầng hầm công ty có camera, chị không mở cửa xe cho em được."Orm phì cười, mắt vẫn nhìn thẳng: "Không sao mà...""Lúc nãy chị đi họp, có mệt không?"Lingling lắc đầu, tay vẫn giữ lấy tay em, ngón cái khẽ xoa một vòng lên mu bàn tay Orm: "Không mệt.""Chỉ là... nói chuyện với chủ tịch thôi."Một nhịp dừng. Chị liếc sang em, giọng mềm như thở ra: "À không... là mẹ chị."Orm mỉm cười nhẹ. Rồi em gật đầu: "Không có gì nghiêm trọng là được rồi."Lingling vẫn nắm tay Orm, mắt dõi ra đường, rồi chợt lên tiếng như tiện miệng — nhưng thật ra đã ủ trong lòng từ nãy giờ: "À...tuần sau, phòng Marketing có leader mới rồi đó.""Chị không phải một mình làm hai đầu việc nữa đâu."Giọng chị nhẹ, nhưng rõ ràng mang theo một niềm vui kín đáo. "Có nhiều thời gian hơn cho em rồi."Orm nghe vậy thì vui ra mặt, em mỉm cười nhìn chị: "Vậy thì tốt quá rồi..." Rồi như sực nhớ, em khẽ thở ra, ánh mắt cụp lại: "Nhưng mà...""Tuần sau em bắt đầu vào mùa ôn thi rồi.""Sợ là... em không có nhiều thời gian cho chị đâu."Lingling không đáp ngay. Chị chỉ nhún vai, giọng bình thản đến mức đáng ngờ: "Muốn thì có cách thôi..."Một nhịp dừng. Rồi chị quay sang, mặt rất tỉnh: "Chị dọn qua nhà em ở nha?"Orm suýt sặc, cau mày: "Chị bị gì vậy... Nhà cao cửa rộng lại không ở...""Lại đòi dọn vào cái condo bé xíu của em với Nene?"Lingling nhìn thẳng vào mắt em, môi cong nhẹ, giọng trầm: "Thì... ở gần em.""Em ghé nhà chị rồi đó, vừa to, vừa an ninh, vừa đầy đủ tiện nghi...mà chị chỉ ở có một mình thôi""Em nghĩ thử xem, nếu em dọn vào ở với chị... có thích hơn nhiều không?"Orm thở dài — cái kiểu thở dài vì biết mình sắp không thắng nổi cái lý sự cùn này: "Chị lại dụ dỗ em..."Lingling nghiêng đầu, chống má vào tay lái khi xe dừng đèn đỏ: "Không có dụ.""Chị nói thật. Giờ em bận, chị bận.""Muốn ở gần nhau thì...Ở chung một nơi là hợp lý nhất rồi."Orm thở dài, cố vớt vát chút chủ quyền còn lại: "Nói là vậy nhưng... em cũng phải về bàn lại với Nene đã."Lingling gật đầu nhanh như đã chuẩn bị sẵn tất cả: "Không cần đâu." Chị nhấn ga nhẹ khi đèn xanh bật lên, nét mặt không giấu được vẻ đắc ý: "Nene đồng ý rồi.""Còn gửi chị cái file gì đó...hợp đồng thuê nhà gì đó. Chị ký luôn rồi."Orm cau mày, mắt đảo sang nhìn chị đầy cảnh giác: "Chị lại tự ý đi nói chuyện với Nene?"Lingling ra vẻ vô tội đến mức... lộ liễu: "Không có... chị vô tội""Nene biết chị hôm qua ở lại, còn thấy chị mang ít đồ qua...""Nên em ấy mới ngỏ lời: nếu chị muốn ở lại thì...có thể share phòng."Orm nhíu mày: "Nhưng nhà có hai phòng thôi mà..."Lingling bật cười, đỡ vô-lăng bằng một tay, tay còn lại chỉ chỉ ra sau: "Phòng khách nhà em đó.""Giá share bằng nửa tiền phòng riêng.""Vì... hơi thiếu riêng tư."Orm quay mặt đi chỗ khác, không phải giận – mà là không biết nên tức hay nên đầu hàng trước "bộ đôi hợp tác bất ngờ" này."Thì được thôi...""Chị cũng đã ký hợp đồng share phòng với chị ấy rồi.""Nene là... chủ nhà mà."Lingling cười tít mắt, vừa thắng xe vào bãi đỗ vừa hỏi nhỏ: "Vậy em duyệt nha?"Orm hít sâu một hơi. Rồi quay sang nhìn chị, giọng nghiêm túc hơn hẳn: "Nhưng mà...""Em nói trước. Một tuần không được ở quá ba đêm.""Đừng có suốt ngày ghé qua."Lingling giả vờ ngơ ngác: "Chị có đóng tiền nhà mà..."Orm gằn giọng nhỏ: "Lingling.. chị hiểu ý em mà" Rồi thở ra: "Em học dồn rất nhiều. Năm sau có thể tốt nghiệp.""Em không muốn mất tập trung."Lingling liếc sang, ánh mắt dịu lại. Chị gật gù, giọng khẽ như vuốt vào lòng em: "Biết rồi...""Ba đêm ở phòng em, còn lại chị sẽ ngủ ở phòng của chị"Chị hứa... không làm phiền."Orm nghiêng đầu liếc chị một cái. Trong lòng thì muốn phiền lắm, nhưng phải tỏ ra lý trí.