LingOrm | Workaholic
Chị thất hứa
2901 - 23:45Orm bước ra khỏi phòng tắm, áo sơ mi ngủ mỏng tay dài rộng thoải mái, mắt hơi cay vì hơi nước nóng. Em vừa đi vừa xoa nhẹ gáy, định bụng bước tới tủ lấy khăn lau tóc. Orm tự nói với chính mình rằng "Lingling giờ này chắc say giấc rồi, chị ta say đến mức giày còn không tự cởi nổi, sao mà thức được."Rồi em đi thẳng tới giường. Và khi vừa đặt lưng xuống tấm ga trải giường trắng sạch, em khựng lại.Giường lạnh ngắt.Em thầm nghĩ: "Cũng đúng thôi.""Từ hôm đầu tiên đến giờ mình chưa từng ngủ ở đây...""Ở Chiang Mai 4 ngày, 3 đêm đã nằm bên phòng Lingling rồi..."Em xoay người, kéo chăn lên. Nhưng hơi thở cứ không đều lại được. Căn phòng này sạch, thơm, điều hòa đúng nhiệt độ. Nhưng... không có hơi người.Orm hít một hơi sâu. Mùi nước hoa nhẹ của mình còn vương đâu đây. Nhưng rồi... em chợt nhớ tới mùi phòng bên kia. Không thơm lắm. Thậm chí... còn hơi ám mùi đồ ăn."Mà đúng rồi. Hai hôm nay toàn ăn bên phòng Lingling.""Cái 'cục đá lạnh' đó mà cũng... chịu để phòng mình ám mùi đồ ăn à?""Ai lại thích vậy..."Rồi em nhìn quanh: chăn gối phẳng phiu, khăn tắm đã được đổi mới, cái nẹp chân vẫn quấn vững nơi mắt cá, sốt cũng đã hạ từ lúc nào. Tất cả... những thứ này "Nhờ ai?""Lingling chứ ai."Orm thở ra. Một tiếng dài. Em ngồi dậy. Không phải vì bị lạnh. Mà là... vì có lỗi. Em nhìn sang màn hình điện thoại. Tin nhắn vẫn chưa soạn. Không cần thiết.Orm bước xuống giường, xỏ dép, tay khẽ vuốt lại tà áo sơ mi ngủ. Rồi mở cửa, bước ra hành lang."Dẫu sao... Lingling cũng đã hứa là không làm gì mình rồi mà.""Chắc không sao đâu"2902 - 00:13Cửa phòng mở ra khẽ khàng. Orm bước vào, đèn không sáng, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ hành lang khách sạn hắt qua mép rèm cửa. Căn phòng yên tĩnh — yên đến mức nghe được tiếng thở đều nhẹ của người nằm trên giường.Lingling vẫn nằm nghiêng như lúc nãy. Chăn đắp chưa hẳn ngay ngắn, chiếc áo sơ mi hơi xốc xếch, cúc lật hờ, cổ áo hơi xô lệch, để lộ phần xương quai xanh nhô cao. Orm thở ra, bước nhẹ tới gần, mắt dừng ở gương mặt kia — yên, thở chậm, vẫn còn chút đỏ má do rượu."Mình vừa tắm rửa sạch sẽ, đầu óc mát mẻ lại rồi...""Chị ấy chắc cũng cần được lau người một chút."Em đứng dậy, đi vào phòng tắm. Lấy một thau nhỏ, hứng ít nước ấm. Em lục trong tủ khăn một chiếc khăn bông mềm, rồi đem ra. Đặt thau lên bàn thấp đầu giường, em ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vắt khăn. Không vội. Không run.Em lau tay Lingling trước — cổ tay nhỏ, bàn tay hơi lạnh, móng tay còn sót chút nhũ ánh bạc từ buổi tiệc. Rồi em lau đến cổ, lau cả phần gáy — từng động tác đều mềm, như một cách em trả lại những gì chị đã làm cho em khi em sốt.Đến khi em lau đến xương quai xanh, tay em khẽ lướt ngang vùng da mịn lạnh ấy thì... Lingling khẽ cười. Không tỉnh hẳn. Chỉ là một nụ cười mơ màng, rất nhỏ — như tiếng thở bật ra từ giấc mơ lạ. Rồi chị lầm bầm, giọng khàn khàn, mắt không mở:"Đừng dụ dỗ chị...""Chị đã hứa là không làm gì em...""Hức"Nấc cụt. Một cái nấc cụt rất thật. Rồi chị lăn nghiêng qua phía khác, tay vẫn còn buông lơi ngoài chăn.Orm cứng người đúng hai giây, rồi đưa tay lên che nửa mặt."Tự nhiên lại thành người đi dụ dỗ người khác..."Em đặt lại khăn lên mép thau, kéo chăn đắp lại ngay ngắn cho chị, rồi lặng lẽ chui vào phía còn trống bên giường. Không đụng vào người chị, nhưng gần đến mức nghe được nhịp thở của Lingling chạm nhẹ vào tóc mình....Orm nằm nghiêng, xoay lưng về phía Lingling. Đèn đã tắt, rèm buông kín, chỉ còn ánh sáng lờ mờ hắt từ đèn hành lang qua khe cửa. Chăn phủ nhẹ ngang vai, không khí phòng mát đều.Em đã nằm yên một lúc. Nhịp thở bắt đầu ổn định, mắt đã lim dim... thì cảm nhận được. Một bàn tay — lành lạnh, nhẹ như gió, đặt hờ lên eo. Không mạnh. Không kéo. Chỉ là... chạm.Rồi có tiếng xột xoạt rất nhẹ, như ai đó đang dịch người lại gần. Gần hơn. Gần đến mức... hơi thở kia bắt đầu đọng vào sau gáy. Rồi giọng nói khàn khẽ, còn vương rượu, còn lẫn trong giấc mơ chưa tan:"Ôm có tính là làm gì không...?"Một tiếng hừ nhẹ trong cổ họng."Chị ôm em được không?"Hỏi thì hỏi vậy thôi. Vì tay chị đã ôm lấy eo em rồi. Không cần chờ câu trả lời. Vòng tay không chặt, nhưng đủ để ai kia không thoát được – mà cũng... không muốn thoát.Mũi của Lingling dụi nhẹ vào sau gáy Orm, như tìm hơi ấm để yên lòng. Cử chỉ vụng về nhưng không giả tạo — rất thật, rất người.Orm khẽ rùng mình. Không phải vì lạnh. Mà vì... chị đang gần quá. Em không trả lời. Không xoay người. Không phản ứng. Vì em không biết vì sao nữa.Không muốn bài xích cái ôm này. Nhưng cũng không muốn gật đầu. Chỉ là..."Xem như chị say rồi...""Xem như em ngủ rồi...""Chị muốn làm gì thì làm đi...""...không quá phận là được."Em nhắm mắt lại. Lưng vẫn ấm, gáy vẫn chạm thở đều. Căn phòng im lặng. Không ai nói thêm gì nữa.Chỉ có một người ôm – và một người không đẩy ra....Không gian vẫn yên. Nhịp thở đều đều. Mùi mềm của vải chăn, mùi tóc mới gội, ánh sáng lờ mờ từ ngoài hắt vào... mọi thứ đều nói rằng đã đến giờ ngủ. Orm bắt đầu lim dim, cơn buồn ngủ kéo tới sau một ngày dài quá nhiều chuyển động – cả cơ thể, cả trong tim nữaThì... cánh tay vòng qua eo ấy, khẽ siết lại một chút. Và giọng nói – không còn trầm khàn như thường ngày, mà nhỏ như hơi thở đang ngập ngừng giữa môi:"Chị... thất hứa được không...""Chị rất muốn hôn em."Orm mở mắt ngay lập tức. Em gỡ tay Lingling ra một cách dứt khoát. Quay người lại, đối diện với đôi mắt kia – mắt đang say, nhưng rõ ràng đủ tỉnh để biết mình đang làm gì."Lingling...""Nếu chị còn như vậy nữa, em sẽ về phòng em ngủ. Bỏ mặc chị ở đây."Lingling nhích người lùi lại một chút. Đôi mắt vốn luôn mạnh mẽ ấy... cụp xuống, y như đứa trẻ vừa bị mẹ mắng. Chị không cãi. Không lý sự. Chỉ thì thầm, giọng khàn, buồn, thật lòng đến mức gần như mềm nhũn:"Chị xin lỗi...""Chị chỉ... hỏi ý em thôi."Orm nhìn chị. Rất lâu. Trong khoảnh khắc đó, em không thấy "sếp" nữa. Không thấy người từng ép mình chỉnh slide tới 3 giờ sáng. Không thấy người luôn lạnh giọng mỗi lần em cãi lý. Chỉ thấy... một người.Một người đã gọi hỏi bạn thân em là phải chăm em như nào lúc em sốt cao. Một người bình thường lúc nào cũng bình tĩnh như đã nổi điên lên vì nghĩ em ngã trong nhà tắm. Một người vì sợ phòng em ám mùi đồ ăn mà luôn để em ăn trong phòng mình. Và giờ... chỉ vì một cái chạm môi, mà cụp mắt xin lỗi.Em im lặng. Rồi trong lòng em – có gì đó chảy nhẹ qua."Em biết...""Chị không phải người dễ buông lời như vậy.""Ít nhất... trong khoảng thời gian ngắn vừa qua, em hiểu chị hơn.""Chị là người dịu dàng. Và nhiều tâm tư.""Chỉ là cái vẻ ngoài cộc cằn, cứng đầu... đáng ghét vô cùng mà thôi."Orm mím môi, giọng hạ nhỏ xuống như đang tâm sự, không phải trách móc: "Em...Em biết chị không phải kiểu người xổ sàng.""Nhưng... em và Kate chưa chia tay.""Em không thể chấp nhận bản thân buông thả như vậy được."Một nhịp. Rồi ánh mắt em hơi chùng xuống, giọng thấp hơn nữa – như thể câu này không dành cho Lingling nghe, mà để tự bảo vệ mình: "Em không phải những cô gái chị từng đi cùng đâu...""Chị cũng chỉ muốn em thôi... đúng không?"Sau câu nói của Orm, không gian chùng hẳn xuống. Lingling vẫn nằm đó, mắt mở, nhìn em mà không thốt được lời. Câu "chị cũng chỉ muốn em thôi, đúng không" là một hàng rào chắn Orm xây lên để bảo vệ bản thân em. Và chị biết... mình đang đứng ngoài hàng rào đó.Trong đầu Lingling lúc này không còn men rượu. Không còn khoảng mơ hồ nữa. Chị tỉnh táo. Tỉnh hơn bao giờ hết. Và thấy có lỗi.Lỗi vì đã để em nghĩ như vậy. Lỗi vì không biết cách nói rõ hơn khi mình thật lòng. Lỗi vì muốn giữ, mà lại khiến người ta thấy bị lợi dụng.Chị ngồi im, tay siết nhẹ tấm chăn dưới người. Tim đập mạnh, nhưng không có chữ nào dám thoát ra. Vì... chị không chắc nói gì sẽ đủ."Mình có phải người tốt không?" "Không hẳn..." "Mình có xứng đáng để giữ Orm không?" "Cũng không chắc." "Nhưng Orm... là người đầu tiên tới thời điểm này... bản thân mình muốn giữ lại."Orm đứng lên. Em cười khẽ — nhưng là nụ cười chua xót nhất trong ngày:"Hóa ra...Bao nhiêu sự ân cần..." "Cũng chỉ vì cái giường thôi." "Chị và bạn chị chẳng khác nhau gì cả. Chỉ là... ai cao tay hơn thôi."Em bước khỏi giường, chân còn hơi khập khiễng. Áo sơ mi ngủ phủ xuống gối. Em không nhìn lại.Lingling bật dậy. Không nghĩ nữa. Không đắn đo nữa.Chị nắm lấy tay Orm. "Chị phải làm gì..."Orm khựng lại. Quay đầu nhìn chị – mắt em chạm vào đôi mắt lần đầu thật sự hoảng trong yên lặng.Lingling nhìn thẳng vào em. Không né."Chị phải làm gì...Để em biết rằng chị không như vậy." "Chị không phải chỉ muốn em..." "Mà là...Chị muốn em bên cạnh chị."Orm rút tay khỏi tay Lingling. Dứt khoát – nhưng không phũ phàng. Em xoay người lại, chống hai tay lên mép giường, nghiêng đầu, ánh mắt không còn giận. Chỉ còn một điều: cần cân nhắc. Em nhìn vào mắt chị ấy – đôi mắt vừa hoảng loạn vừa trần trụi mà chị chưa từng để lộ trước ai."Không biết vì sao...""Nhưng em thấy được sự thật lòng.""Chỉ tiếc là... chị đang say."Em khẽ cắn môi. Giọng hạ xuống như một thì thầm: "Thật...?"Lingling gật đầu ngay. Không chần chừ. Không chớp mắt.Nhưng Orm lại gật đầu nhẹ – rồi đứng thẳng dậy, khoanh tay trước ngực, lùi lại một bước. Giọng em trở nên bình tĩnh lạ thường: "Em không tin.""Bây giờ chị đang say. Rượu vào, lời ra.""Những gì chị nói... không biết là chị nói, hay rượu nói."Em thở ra. Ánh mắt dịu xuống, nhưng rất rõ: "Khi nào chị tỉnh táo lại, rồi hãy nói chuyện với em."Em xoay người, chân bước ra phía cửa – vẫn còn khập khiễng, nhưng bước đi chắc hơn nãy. Lingling ngồi trên giường, mắt dõi theo bóng em khuất dần về phía cửa.Hụt hẫng. Một cảm giác rơi vào khoảng trống – vì vừa mới nói điều thật nhất đời mình, lại không được giữ lại. Nhưng chị hiểu. Và chị không đổ lỗi.Tay chị siết nhẹ mép chăn, nhưng giọng lại vẫn đủ bình tĩnh để giấu đi sự bất lực: "Orm..."Em dừng lại – tay đặt lên tay nắm cửa.Lingling nói tiếp: "Em nói chị đang say...""Lỡ chị ngủ một mình... lăn xuống đất thì sao?""Em ở đây được không?"Orm khẽ thở ra. Một hơi dài — không hẳn vì mệt, mà như thể vừa đi hết một vòng qua đủ mọi nghi hoặc, va chạm, cảm xúc... để rồi quay lại chỗ cũ. Em quay đầu nhìn Lingling. Người trước giờ luôn gắt gỏng, luôn lạnh lùng – giờ đang ngồi trên giường, ánh mắt nhìn em với vẻ ngoan chưa từng thấy.Orm lắc đầu khẽ, môi cong một nửa, ánh nhìn đầy ý nhị: "Không biết từ lúc nào lại được đổi vai rồi...""Người tỏ ra lạnh lùng mà vẫn dịu dàng phải là chị chứ.""Giờ lại đổi ngược sang em rồi."Lingling không cãi. Chị chỉ mím môi, tay đặt nhẹ lên phần gối còn trống bên cạnh, ánh mắt lấp lánh như đang gợi ý điều gì.Orm nhướng mày: "Ý gì đây?"Lingling nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội đến mức đáng ngờ: "Lúc nãy... ôm không tính mà..."Orm bật cười khẽ, như một cái chép miệng không ra tiếng. Em bước lại giường, mắt liếc Lingling lần cuối: "Không được làm gì em... nữa."Lingling gật đầu liền. Ngoan như mèo đã ăn no. Chị từ từ nằm xuống, nhường chỗ một bên tay.Orm nằm xuống, gối đầu lên tay chị. Cả người xoay lưng lại, mắt nhìn về phía rèm cửa. Nhưng môi em... vẽ lên một đường cong rõ ràng."Biết là mình vừa bị dụ lại...""Mà thôi...không quá phận là được""Cũng không hẳn là Lingling dụ em, là em đang dụ dỗ chính mình"Phía sau, Lingling cũng khẽ mỉm cười. Tay chị đưa lên, ôm lấy vai Orm. Tay còn lại, ôm vòng qua eo em – vừa đủ để giữ. Mặt chị dụi nhẹ vào gáy Orm, tìm lại đúng vị trí thân quen.Chỉ là... hai người nằm cạnh nhau....06:07Ánh nắng đầu ngày len vào qua lớp rèm vải mỏng, dịu nhẹ và đủ để gọi tỉnh những giấc ngủ nửa vời. Orm mở mắt. Em vẫn đang nằm gọn trong vòng tay của Lingling. Cánh tay ấy đặt vững trên vai em suốt cả đêm, không hề rút lại.Orm khẽ mỉm cười – một chút buồn ngủ, một chút... gì đó không gọi tên. Em khẽ nâng tay chị ra khỏi người mình, thoát khỏi vòng tay, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng tắm.Bên trong, Orm rửa mặt, chải tóc, lau những vệt nước vương trên cổ áo sơ mi ngủ. Trong gương, mắt em thâm nhẹ — quầng mờ của một đêm không thật sự sâu giấc."Nằm nghiêng một bên suốt, vai mỏi nhừ." "Mà mình còn không dám xoay lại..." "Không phải vì sợ Lingling..." "...mà sợ không giữ mình nổi."Em khẽ khéo cổ áo lại ngửi nhẹ, vải áo vẫn còn vương một chút mùi cồn mờ nhạt từ hơi thở Lingling tối qua. Em thở ra một hơi..."Ít ra... chị ấy không biến mất rồi để lại ít nước hoa trên gối." "Mà chắc... tại không có chỗ nào để đi."Em nặn kem đánh răng ra. Không quên nặn sẵn một phần cho bàn chải của Lingling, rồi ung dung đứng chải răng, mắt nhìn gương, đầu óc thì đang tua lại hết đêm qua.Đúng lúc đó, Lingling xuất hiện sau lưng em. Chị mặc nguyên áo sơ mi lúc tối, tóc rũ nhẹ, mắt vẫn còn hơi đỏ vì thiếu ngủ. Chị vòng tay ôm lấy eo Orm từ phía sau, cằm tựa vào vai em. Giọng chị khàn khàn, hơi trầm hơn mọi ngày – nhưng rõ là tỉnh táo: "Tôi phải làm gì...""...để chứng minh tôi muốn em bên cạnh tôi."Orm nhíu mày, miệng vẫn đầy bọt kem, còn đang ngậm bàn chải: "Lingling, mới sáng sớm mà..."Lingling phì cười khẽ. Không có ý định buông ra. Cằm chị vẫn tựa trên vai Orm, hơi thở nóng nhẹ. "Tối qua em nói...""...sáng dậy tỉnh táo thì nói lại mà." "Giờ tôi tỉnh rồi." "Nói đi. Tôi phải làm gì... để em biết tôi không chỉ muốn em — mà muốn em ở bên cạnh tôi."Orm thở dài, rút bàn chải ra khỏi miệng: "Trước hết... buông em ra."Lingling hơi xụ mặt, nhưng vẫn nghe lời. Chị lùi lại vài bước, lưng tựa vào khung cửa, không nói gì.Orm súc miệng nhanh, rồi quay người lại, nhìn chị. Lần này, ánh mắt không còn gay gắt. Chỉ còn câu hỏi thẳng: "Chân thành tới vậy luôn hả?"Lingling gật đầu chắc nịch. Orm mím môi. Rồi buông một câu... nhẹ như cắt, mà sắc như lưỡi dao chạm trúng chỗ chị hay né nhất: "Chị giỏi nhất là thể hiện mà.""Sao phải hỏi em?"Lingling nhún vai. Một động tác rất người, nhưng lần này không mang vẻ ngạo nghễ như mọi khi: "Tôi... trưng cầu ý kiến.""Và tôi tôn trọng em."Orm gật gù sau một thoáng suy nghĩ, tay vặn vòi rửa miệng: "Ừ... để xem.""Giờ em về phòng em tắm. Theo lịch thì hôm nay 10 giờ họp rồi về Bangkok mà..."Em nói xong, đang cúi xuống súc miệng thì phía sau, Lingling ung dung bước lại, cầm lấy bàn chải mà em đã nặn sẵn kem từ trước. Chị đứng ngay bên cạnh — sát đến mức vai chạm nhẹ vai — bình thản như thể chuyện sáng nào hai người cũng đánh răng cạnh nhau."Lịch đổi rồi."Orm ngẩng lên nhìn chị trong gương. Lingling vẫn đang đánh răng, nói rõ từng từ dù miệng đầy bọt: "Có chút vấn đề nội bộ từ phía Ban tổ chức...""Họ đã xin hoãn, và sẽ tổ chức lại sau."Chị súc miệng. Rửa cằm. Lau nhẹ môi bằng khăn giấy rồi mới quay sang nói tiếp, giọng đã rõ ràng hơn – và không cố che ý nữa:"Tôi đã search vài địa điểm để dẫn em đi ăn đi chơi.""Còn nếu không muốn..."Chị nhún vai nhẹ, như đặt một lựa chọn lên bàn: "...thì tôi sẽ đặt lại vé cho em về Bangkok luôn."Giọng chị không ràng buộc, cũng không hẳn là gợi ý. Chỉ đơn giản là bày tất cả option ra bàn để cho Orm chọn.Orm nhìn Lingling — chị đang chỉnh lại tóc trước gương, lau vết nước bám trên cổ áo như thể... không có gì đặc biệt. Nhưng rõ ràng là có. Em cau mày, nửa thật nửa trêu: "Chị đi lên đây vì công việc, hay đi chơi mà chuẩn bị kỹ vậy?"Lingling nhìn em qua gương, mỉm cười không cần giấu: "Lúc đầu là đi họp."Chị quay người lại, hai tay xòe nhẹ ra, hướng về phía em như thể đang trình bày một kế hoạch chiến dịch mới: "Nhưng bây giờ... tôi có dự án riêng rồi."Orm phì cười, lắc đầu khẽ, không đáp. Em quay người, bước ra khỏi phòng tắm, để lại tiếng cười nhỏ trôi vào hành lang ban sáng.