LingOrm | Workaholic
Tréo ngoe
Phòng ngủ của Orm - 18:17Orm đứng trước gương, tay cầm cọ má mà chưa đánh thêm được lần nào. Đầu em vẫn còn vang lời Lingling sáng nay — từ những lời feedback "nghe như đâm kim" cho tới câu cuối cùng: "Còn phải cố gắng nhiều mới được tiếp tục ở lại Lyra."Có lúc em đã nghĩ — phải hủy buổi hẹn tối nay với Kate. Đầu óc em không đủ chỗ cho dress code, nước hoa hay ánh nến gì cả. Chỉ toàn là visual strategy, KPIs và... nỗi sợ mình không đủ giỏi.Vậy mà giờ đây — idea đã xong. Chị ấy đã gật đầu. Trận chiến kế tiếp chắc chắn vẫn còn đó, nhưng ít nhất... là không phải tối nay. Tối nay, em được làm Orm của riêng mình. Không phải "thực tập sinh dưới quyền Lingling", không phải "người khiến Kate phải đợi thêm một lần nữa."Orm đặt cọ má xuống, cài thêm chiếc kẹp lấp lánh lên tóc. Ánh mắt trong gương bình tĩnh lại một chút. Em mím môi, khẽ thở ra.Tối nay không phải để sợ. Tối nay là để đẹp.Tối nay... là để nhớ.Paradiso - Skyline Rooftop - 19:58Bầu trời đêm lấp lánh ánh đèn thành phố. Những dãy đèn vàng nhẹ viền quanh lan can thủy tinh. Gió thổi vừa đủ, làm tà váy chạm nhẹ cổ chân, như một lời chào mời từ không gian phía trên tất cả.Orm bước ra từ thang máy tầng thượng, chiếc đầm hở lưng vắt nhẹ qua vai, phần tà xẻ sâu mỗi lần bước đi là một lần gợi cảm tinh tế. Mái tóc xõa gợn nhẹ, được kẹp một bên bằng chiếc kẹp nhỏ lấp lánh.Phía cuối lối đi rải đá sáng mờ, Kate đã đứng đợi – khoác trên mình chiếc đầm nhung đen ôm sát, cổ chữ V sâu vừa đủ để người ta phải nhìn, nhưng không ai dám nhìn lâu. Đôi môi đỏ mận và làn tóc buông lơi khiến chị nổi bật như một mảng tối quyến rũ giữa nền đèn lung linh.Kate quay lại khi nghe tiếng bước chân Orm. Một nhịp dừng ngắn. Mắt chị lướt từ đầu đến chân Orm, rồi dừng lại ở ánh mắt em. "Đẹp quá..." – chị nói, không che giấu.Orm cười khẽ, bước lại gần hơn. "Chị dặn em mặc đẹp mà."Một nhân viên dẫn đường cúi đầu chào, mời cả hai về phía bàn ăn đã được đặt sẵn. Bàn nằm sát lan can, có tầm nhìn toàn thành phố, một chậu hoa trắng nhỏ nằm giữa bàn, ánh nến trong lồng kính phản chiếu lên ly pha lê đặt sẵn. Kate kéo ghế cho Orm. Chị không nói gì lúc ngồi xuống. Chỉ rót nước, cẩn thận đặt khăn lên đùi."Hôm nay... em khác lắm." – Kate lên tiếng khi nhân viên vừa rót rượu rời đi.Orm tựa nhẹ vào ghế, mắt cong: "Vậy là... ngày thường em xấu à?""Không. Ngày thường em là kiểu... đáng yêu." – Kate nâng ly. "Còn hôm nay là kiểu... người ta dễ phạm tội vì em."Orm bật cười, nghiêng đầu tránh ánh mắt chị. Không cần cố tỏ ra lãng mạn. Cũng không cần lời tỏ tình nào quá tròn trịa. Mọi thứ từ ánh đèn, ly rượu, gió lạnh và nụ cười ấy – đều đang nói hộ họ rồi: đêm nay, chỉ dành cho hai người. ...Kate xoay ly rượu trong tay, ánh mắt liếc nghiêng, giọng chậm rãi: "Hôm qua em nói, sẽ bù cho chị... Làm chị kiên nhẫn chờ đợi cả ngày luôn đó. Tối nay phải bù cho đủ nha..."Chị ngừng một nhịp, ngẩng đầu – môi nhếch nhẹ như thể vô tình thả ra một chuyện bé như hạt bụi: "Chị đặt phòng rồi."Orm ngẩng mặt, ánh nến phản chiếu trong mắt em. Môi cong lên, rất nhẹ, nhưng rõ là có chút ngạc nhiên – và một phần... hứng thú. "Chị gấp vậy sao?"Kate nhún vai, nhấc ly lên cụng nhẹ với em. Ánh mắt không né, giọng hạ xuống: "Chị đã nói rồi mà...""Tối nay, em rất dễ làm người ta phạm tội."Orm không đáp. Chỉ cúi đầu khẽ cười, rót thêm một ít vang vào ly chị, rồi tựa lưng vào ghế – như thể đang thưởng thức cả bữa tối lẫn... thứ không khí mơ hồ giữa hai người.Một lúc sau, Orm ngước lên, giọng rất bình thản: "Chị đặt một phòng. Nhưng nếu em chỉ ngồi uống rượu, rồi bắt chị đưa về... thì sao?"Kate im lặng hai giây. Rồi cười. "Thì chị sẽ đưa về. Rồi... đợi tiếp.""Đến khi nào em muốn dừng thì dừng.""Chị không gấp."Nhưng ánh mắt chị – thứ ánh mắt vừa mềm, vừa rực rỡ – lại nói một điều khác: chị có thể đợi, nhưng đừng bắt chị đợi quá lâu....Paradiso - Skyline Rooftop - 22:03Món tráng miệng được dọn ra – mousse chocolate mịn như tan, dâu cắt mỏng, bạc hà trang trí vừa tay. Orm không ăn nhiều, chỉ nhấp một chút rồi đặt nĩa xuống. Đôi má em đã phiếm hồng vì chút cồn trong người, còn ánh mắt – long lanh, nhưng không phải vì say.Kate tựa nhẹ vào lưng ghế, tay xoay ly vang đã vơi. Gió đêm luồn qua tà váy, làm tóc em khẽ động. Chị nghiêng đầu, giọng thấp: "Em mệt chưa?"Orm không đáp ngay. Chỉ nghiêng đầu cười – nhẹ và chậm, như một cái gật đầu không lời....Hành lang khách sạn – Tầng 18Tiếng giày cao gõ đều trên thảm nhung. Không ai nói gì. Họ đi song song, chỉ cách nhau một khoảng bằng đúng một hơi thở. Orm đi chậm hơn một chút, vì... cảm giác này lạ lắm – yên bình, nhưng không yên tĩnh.Kate dừng lại trước một cánh cửa gỗ sẫm màu, thẻ phòng vẫn cầm sẵn trên tay. Chị quét một lượt, rồi đẩy cửa. Ánh đèn vàng ấm đổ ra – không quá sáng, vừa đủ để thấy được mọi thứ bên trong đã được chuẩn bị sẵn: rèm kéo hờ, đèn đầu giường chỉ bật một bên, bộ áo choàng tắm robe trắng gấp gọn gàng, và một chai sparkling water đặt cạnh đế ly thủy tinh.Kate xoay người sang phía Orm, tay còn giữ tay nắm cửa. Chị nói rất khẽ, như thể nếu lớn tiếng sẽ làm tan đi khoảnh khắc này: "Mời em..."Orm đứng yên một nhịp. Mắt em dừng lại nơi khuy áo thứ hai của Kate – chỗ đó lúc cười khẽ sẽ hơi nhăn. Rồi em ngẩng lên, không nói gì, chỉ... bước nhẹ vào trước.Kate nhìn theo. Rồi mới khẽ kéo cửa khép lại phía sau. Chỉ có ánh đèn nhẹ trong phòng – và hai người, đã không còn gì chen vào giữa.Rồi Kate bước tới. Tay chị vòng từ sau eo, kéo Orm vào một cái ôm áp sát. Không có khoảng cách, không có lời thăm dò. Chị rướn người, cúi đầu, và— một nụ hôn đặt vội lên cổ, mút nhẹ"Orm, làm người yêu chị đi."Giọng Kate... không hẳn là cầu xin. Cũng không hẳn là ra lệnh. Chỉ là — một tiếng gọi thẳng từ nơi nào đó sâu trong ngực.Orm rùng mình. Không phải vì sợ. Mà vì... chính em cũng không ngờ cơ thể mình phản ứng nhanh đến vậy. Đầu em khẽ nghiêng, như một cái gật không lời. "Lúc này còn hỏi sao..."Kate mím môi, cười khẽ. Chị đặt mũi mình dọc theo sống lưng em. Cứ mỗi vài phân, lại là một nụ hôn rất ngắn, nhưng đủ khiến lồng ngực Orm căng lên từng đợt. "Không phải lúc này thì lúc nào..."Chị xoay em lại đối diện. Mắt em mở lớn, hơi ngỡ ngàng. Kate không hôn ngay. Chị ngắm — từ ánh mắt run rẩy, đến gò má còn đỏ, và môi... ướt một chút vì rượu. Chị nhìn xuống môi em. Rồi ngước lên mắt. Rồi lại nhìn xuống môi. Rồi lại nhìn lên.Orm nhắm mắt lại — rất khẽ. Cánh mũi hơi rung.Kate tiến gần. Gần hơn nữa. Tay chị đặt sau gáy, hơi siết nhẹ. Cằm nghiêng xuống. Môi sắp—Rengggg—Tiếng điện thoại chát lên trong không gian yên tĩnh như cắt ngang một bản nhạc vừa lên đoạn cao trào.Kate dừng lại. Mắt vẫn nhắm. Môi còn đang chạm thoáng vào nhau, chưa đủ để gọi là hôn. Orm cũng cứng người — mắt vẫn nhắm. Cả hai không ai nhúc nhích.Chuông lại vang.Kate mở mắt. Lùi lại một chút, gục đầu vào vai Orm, thở ra một hơi dài: "...Không phải lúc nào cũng đúng lúc ha?"Orm không trả lời. Em chỉ mở mắt, môi vẫn cong cong... như thể đang cười. Nhưng thật ra... là tiếc.Kate bước đến điện thoại. Màn hình sáng lên. Ánh sáng phản chiếu gương mặt chị — bỗng nghiêm lại. "Lioré gọi. Họ muốn draft trước 10 giờ sáng mai."Orm ngẩng lên. Không giận. Không thất vọng. Chỉ là — biết, đêm nay... đã khác rồi.Kate đứng bên giường, điện thoại trong tay vẫn còn sáng tên người gọi vừa rồi. Chị thở ra, buông máy xuống ghế bành, rồi bước thẳng về phía Orm. Không nói. Không hỏi. Tay vòng ra sau lưng, ôm trọn lấy em, trán tựa vào trán, hơi thở hòa làm một.Môi chạm môi. Lần này không ai lùi. Không ai bị ngắt quãng....Chạm. Mềm.Nhưng chỉ vừa mới bắt đầu thì— Rengggg—Tiếng điện thoại lần này không từ đâu khác... mà từ túi xách của Orm. Tiếng chuông như đâm ngang giữa tim, khiến cả hai bật tách nhau ra như phản xạ.Orm bật cười. Lần này không phải vì tức, mà thật sự... quá tréo ngoe. "Lần sau chị đi coi ngày đi... rồi hãy hôn em."Kate cũng cười. Nhưng rõ ràng là... không cam tâm. Chị nghiêng đầu, nhìn em như thể: "Trời không thương con sao..."Orm bắt máy. Mặt nghiêm lại ngay lập tức. "Chị ở yên đó, em về ngay." Orm cúp máy, quay sang Kate. Ánh mắt không còn ngây ngất vì nụ hôn. Mà là... lo. "Nene. Chị ấy bị đau bao tử, đang một mình ở nhà.""Chị ấy gọi em về. Phòng chỉ có hai người, có gì em còn lo được cho Nene..."Kate gật đầu. Không cần giải thích nhiều. Chị hiểu – rất rõ. Nhưng ánh mắt chị vẫn giữ nét tiếc nuối... như thể vừa để vuột mất một thứ gì đó rất đẹp, ngay khi nó vừa chớm nở.Orm đứng lên. Lấy túi. Sửa lại tóc trong gương. "Em phải về rồi."Kate vẫn đứng yên một nhịp. Mắt chị dõi theo em. Rồi... chị bước tới, khoác nhẹ áo khoác lên vai Orm, kéo khóa giúp em. "Chị về nhà em được không?"Orm khựng lại, ngước lên nhìn chị. Kate không đợi câu trả lời. Tay chị đã khoác lấy tay em. "Lỡ có gì, em lo cho Nene... còn chị lo cho em."Orm ngẩng đầu. Một nụ cười thật nhẹ. Không nói lời cảm ơn. Nhưng ánh mắt em – mềm lại.Hai người rời khỏi phòng, bước vào thang máy. Không nắm tay. Nhưng vai sát vai. Cánh cửa khép lại phía sau họ.Căn hộ Orm & Nene – 23:19Cửa vừa mở, Orm đã nhanh chân bước vào trước. Ánh đèn dịu vàng đổ từ hành lang nhỏ vào phòng khách, chạm nhẹ lên những khung tranh treo tường và chậu cây xếp gọn ở góc.Kate bước theo sau. Tay chị vẫn cầm túi, nhưng mắt đã liếc quanh tìm hiểu một chút. Đây là lần đầu chị đến, chắc sẽ còn nhiều lần nữa.Orm không nói gì nhiều. Em rảo thẳng vào phòng mình, mở tủ, lôi ra một chiếc áo thun trắng dáng rộng còn nguyên nếp gấp, cùng một chiếc quần short thun mềm. Một chiếc sơ mi ngủ cũng được thay rất nhanh — đủ để em thoải mái nhưng vẫn kín đáo.Em bước ra, đưa đồ cho Kate bằng hai tay: "Đều là đồ mới. Em lấy cho chị mặc tạm. Phòng em hơi lạnh. Chị cần gì cứ mở tủ lấy thêm nhé...""Nhà tắm của em ở trong phòng, chị có thể tẩy trang, khăn tắm mới sẽ nằm ở ngăn kéo dưới sink.. cứ tự nhiên"Kate mỉm cười, nhận lấy. Tay chị khẽ chạm tay em — không lâu, không ngắn, nhưng đủ để ánh mắt hai người chạm nhau thêm một lần.Orm không giữ lại lâu, chỉ khẽ gật đầu, rồi nghiêng người lùi một bước: "Chị cứ ở phòng em nghỉ trước... em sang xem Nene một chút."Kate gật đầu, không hỏi gì thêm. Chị bước vào phòng Orm — khép cửa nhẹ....00:04Kate tẩy trang xong, nước mát lạnh lướt qua gò má khiến chị tỉnh táo thêm đôi chút. Tay dùng khăn giấy lau khô mặt, chị thay đồ Orm đưa — áo thun trắng rộng và quần short mềm, hơi dư vải so với vóc người chị, nhưng lại... dễ chịu lạ thường.Ánh đèn trong phòng ngủ đã được vặn xuống mức mờ vừa đủ. Kate nhẹ nhàng leo lên giường, không bật thêm đèn, chỉ với tay lấy điện thoại từ túi áo vest vừa gấp gọn lại trên ghế.Chị mở màn hình, kiểm tra vài mail đang chờ xác nhận từ team marketing. Ngón tay lướt rất nhanh – vẫn còn đủ tỉnh để lọc nội dung. Nhưng... rượu đã bắt đầu ngấm. Lưng vừa tựa vào gối, mắt đã chớp lâu hơn. Bụng bảo "xem thêm một chút", nhưng tay đã buông lơi. Màn hình vẫn sáng nhẹ. Bản draft cho Lioré còn chưa được hoàn thành.Chị thiếp đi. Trên tay vẫn cầm điện thoại....Mười lăm phút sau, Orm trở về. Ánh đèn từ hành lang hắt nhẹ vào phòng, em bước thật khẽ, từng bước như sợ tiếng gió cũng đủ đánh thức ai đó. Kate đã ngủ rồi. Nằm nghiêng một bên, tóc rơi xuống gối, môi khẽ hé. Ánh đèn bàn không bật, nhưng màn hình điện thoại hắt lên gò má chị một lớp sáng mỏng – đủ để thấy được nhịp thở sâu và gương mặt đã thả lỏng hoàn toàn.Orm phì cười. Nhẹ. Như thể vừa nhìn thấy gì đó vừa dễ thương vừa tội. Em bước lại, nhẹ nhàng gỡ điện thoại khỏi tay Kate. Màn hình vẫn mở bản draft strategy dở dang. Orm ngồi xuống mép giường, tay gõ thêm dòng "gửi lại sáng mai", lưu draft rồi đặt điện thoại sang bàn đầu giường.Orm thở ra. Tay em khẽ kéo chăn phủ lên người Kate. Tấm chăn mỏng, màu trắng kem, vừa vặn trùm đến cổ.Orm tựa người xuống giường, nằm quay lưng lại một chút để không làm phiền. Nhưng trước đó – em thì thầm rất khẽ, gần như chỉ để gió nghe: "Ngủ ngon nha, Kate..."Rồi em nhắm mắt. Tắt đèn. Căn phòng chìm vào yên tĩnh – không một lời yêu nào được nói ra, nhưng cảm giác ấm áp đã phủ kín.