[LingOrm] Thứ Quý Giá
Chương 2
Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, những tia sáng vàng ấm áp lan tỏa khắp phòng. Nhưng trong không gian này, không có gì ấm áp cả. Căn phòng rộng lớn với nội thất sang trọng vẫn luôn mang lại cảm giác lạnh lẽo, bởi vì chính Lingling đã tạo ra sự tách biệt đó. Orm nằm trên giường, đôi mắt mơ màng nhìn lên trần nhà, không biết mình đã nằm đó bao lâu. Một cảm giác trống rỗng lấn át mọi suy nghĩ trong đầu nàng. Nàng không thể nhớ mình đã ngủ được bao lâu, vì những cơn ác mộng luôn thức tỉnh nàng giữa đêm.Một tiếng gõ cửa vang lên. Cánh cửa mở ra, và Lingling bước vào, vẫn là bộ đồ công sở lạnh lùng, khuôn mặt không biểu cảm. Cô nhìn Orm một lúc, rồi đi đến gần giường. "Dậy đi, đã đến giờ rồi."Orm chỉ biết ngồi dậy, tay khẽ xoa nhẹ lên trán như muốn gạt bỏ đi những cơn đau nhức từ đêm qua. Mỗi ngày, nàng đều phải đối diện với sự lạnh lùng và cứng rắn của Lingling. Nhưng cô không bao giờ để Orm yên. Mỗi sáng, mỗi chiều, Lingling đều là người quyết định tất cả. Orm không còn được phép tự do, mọi thứ đều bị kiểm soát trong lòng bàn tay của cô."Em không muốn ra ngoài. Em muốn nghỉ ngơi một chút." Orm đáp, giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại phản ánh sự kiệt sức mà nàng đang phải chịu đựng.Lingling không nói gì, nhưng cô tiến lại gần Orm, đôi tay khẽ kéo Orm ra khỏi giường. "Em nghĩ em có quyền quyết định à?" Cô lên giọng, giọng nói lạnh lùng và nghiêm khắc như một mệnh lệnh. "Em không có quyền từ chối."Orm bị kéo đứng dậy, bước chân nàng chậm rãi và lảo đảo. Mắt nàng lướt nhìn khuôn mặt Lingling, đôi mắt ấy như thể có thể làm nàng nghẹt thở. Lingling không bao giờ để nàng có thể thoải mái. Mỗi ngày, mỗi bước đi của nàng đều bị giám sát. Nhưng cái đau nhất không phải là bị ngăn cản, mà là việc Orm không còn có thể làm gì để thay đổi tình hình.Bữa sáng trôi qua trong im lặng. Orm chỉ ngồi yên ăn theo yêu cầu của Lingling, trong khi cô luôn quan sát mọi cử chỉ của nàng. Mỗi lần Orm có chút do dự hay động tác chậm chạp, Lingling lại nhíu mày, khiến Orm cảm thấy như mình đang bị theo dõi từng giây một."Chị... chị có thể đừng đánh em nữa được không?" Orm bỗng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đầy sự sợ hãi. Nàng đã không dám nói câu này từ lâu, nhưng hôm nay, khi nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ấy, nàng không thể giữ im lặng nữa.Lingling dừng lại, đôi mắt trở nên tối sầm. "Em nói cái gì?" Giọng cô lại như dao cắt, sắc bén đến mức khiến Orm rụt rè.Orm cảm nhận sự căng thẳng trong không khí, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. "Chị... Chị đừng đánh em nữa được không? Em chỉ muốn được yên bình."Lingling không đáp lại ngay, nhưng ánh mắt của cô đã đủ để khiến Orm cảm thấy một nỗi sợ hãi bao trùm. Sau một hồi im lặng, Lingling chỉ lắc đầu và buông một câu ngắn gọn: "Nếu em không làm theo tôi, em sẽ không yên."Từng lời nói của Lingling như một cú tát vào mặt Orm, khiến nàng không thể tiếp tục chống cự. Orm chỉ có thể nhìn xuống, tay khẽ siết chặt chiếc khăn ăn trên bàn. Những ngày tháng sống dưới sự kiểm soát của Lingling như một chiếc lồng sắt, nàng không thể thoát ra, dù có muốn hay không.Khi bữa sáng kết thúc, Lingling đứng dậy, bước ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào. Orm ngồi lại một mình, mắt nhìn ra cửa sổ, tâm trí trống rỗng. Nàng không biết mình sẽ phải chịu đựng bao lâu nữa, không biết đến khi nào thì Lingling mới buông tha cho nàng.
——————————
Hết Chương 2.
——————————
Hết Chương 2.