[Lingorm] Thiên sư

Chương 17



"Joseph, ông đến vừa đúng lúc, vào đi." Orm Kornnaphat mở cửa, rồi quay vào ngồi xuống ghế salong.

Joseph Lau nhìn mặt đất tàn tạ, trong lòng nơm nớm, lại nhìn Orm Kornnaphat mặt lạnh, theo bản năng nhìn vào phòng ngủ, thấy trên cửa phòng ngủ dán một lá bùa cam, rồi lại nhìn trên đất đâu đâu cũng có tro giấy cùng một ít chất lỏng màu đỏ thấm sẫm cả thảm, trong lòng hồi hộp, một dự cảm không lành dâng lên.

"Orm ah, chuyện này..."

"Như ông thấy đó, ông đã đắc tội với ai? Đêm nay hắn đã đến tìm, còn thả một con Sát Quỷ, làm tôi suýt mất mạng. Chuyện này tôi không quản được rồi." Orm Kornnaphat lắc đầu, rồi sắp xếp thùng đạo cụ. Một chồng bùa bây giờ chỉ còn lại vài tờ, nét mặt trầm trọng.

Joseph Lau sợ đến biến sắc. 'Nếu như Orm Kornnaphat không xử lý được, vậy không phải chính mình bị nguy hiểm sao? Cũng may hắn tưởng mình ở trong này, nên đụng phải Orm Kornnaphat. Nếu không mình đi đời nhà ma rồi.'

Joseph Lau vội vàng đi tới cạnh Orm Kornnaphat, lo lắng nói "Orm ah, cô giúp tôi đi. Nếu cô không giúp tôi, không còn ai làm được. hai mươi triệu xem như là phí vất vả, lại còn hao phí rất nhiều thứ, tiêu bao nhiêu chi bấy nhiêu, chỉ cần cô có thể diệt được cái đuôi này. Orm ah, tôi van xin cô, cô không thể nhẫn tâm nhìn tôi bị quỷ giết được."

Nghe thấy 'hai mươi triệu' mắt Orm Kornnaphat sáng rỡ, lại còn 'tiêu bao nhiêu chi bấy nhiêu' trong lòng thư thản. Để Joseph Lau ngồi kế bên, rồi chầm chậm thu dọn thùng đạo cụ. Vừa định đồng ý, thì nghe một tiếng bụp. Joseph Lau quỳ xuống dập đầu.

Orm Kornnaphat vội vã né qua một bên, nâng Joseph Lau đứng dậy "Tôi đồng ý, ông đứng lên đi. Đừng có hành đại lễ như vậy, tôi không nhận nỗi, đứng lên đi."

"Orm ah, cám ơn cô, nếu không có cô thì tôi đã mất mạng rồi. Cô nói, hai ngày nữa tôi có chuyến công tác bên Nhật có cần hủy không? Đi theo bên cạnh cô chắc an toàn hơn." Joseph Lau như chim sợ ná, vây quanh Orm Kornnaphat hỏi không ngừng. Có lẽ, như vậy làm hắn có cảm giác an toàn hơn.

"Không cần hủy, đây là lá bùa che giấu khí tức, ông cầm lấy mang theo người, họ sẽ không tìm được ông. Ông chỉ để ý chuyến đi Nhật là tốt rồi, chuyện còn lại tôi sẽ thu dọn. Hôm nay, tôi phải về nhà một chuyến bổ sung bùa. Nếu không có chuyện gì, thì đừng có ra ngoài, nếu có thể thì đi khỏi đây càng nhanh càng tốt."

"Vậy tôi đi đổi giờ bay thành sáng mai được không?" Joseph Lau hỏi dò.

"Ừm." Orm Kornnaphat gật đầu.

Joseph Lau vội vã chạy ra ngoài, gọi nhân viên đổi giờ chuyến bay. Hết cách rồi, ai bảo hắn sợ làm gì. Nếu đi theo cạnh Orm Kornnaphat, chắc sợ đến bệnh tim mất. Joseph Lau đang chuẩn bị rời đi thì dừng chân, móc ra tấm séc viết vào ba mươi triệu đưa cho Orm Kornnaphat "Tất cả đều nhờ vào cô, Orm ah. Vậy tôi đi trước, giúp tôi gửi lời đến Lingling."

Joseph Lau cầm hành lý chạy tới sân bay, vừa đi vừa nghĩ 'Orm Kornnaphat dù hơi lơ tơ mơ, nhưng rất có tinh thần trượng nghĩa, chỉ là hơi ham tiền chút đỉnh. Có điều, chỉ cần có tiền thì cái gì cũng giải quyết được, nếu cô ấy không ham tiền, thì mình lấy cái gì để cầu xin giúp đỡ đây? Vì lẽ đó, nắm được nhược điểm, thì sẽ nắm được người.'

'Lần này mình cho cô ấy nhiều tiền như vậy, chắc cô ấy không thể không giúp mình. Có điều, người có bản lĩnh như vậy nhất định phải kết giao. Lần này, ở Nhật lâu một chút, chờ mọi chuyện giải quyết xong xuôi thì về. Dù sao, công ty không có tổng tài vài ngày cũng không chết đói.'

Orm Kornnaphat nhìn tờ chi phiếu ba mươi triệu ngoắc miệng cười, đi tới gỡ lá bùa trên cửa phòng xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nhìn thấy cái chăn nhô lên, đến gần thì phát hiện Lingling Kwong co rúc ở trên giường, mái tóc thật dài phủ sau gáy, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng hé mở.

Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng của trăng chiếu xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, như từng sợi chỉ bạc. Orm Kornnaphat đứng im lặng bên giường nhìn Lingling Kwong đang ngủ, gương mặt xinh đẹp kia chỉ còn lại hai màu trắng đen trong mắt nàng, chỉ có đôi môi đỏ hé mở ấy thật chói lòa trong mắt.

Orm Kornnaphat đứng chết trân, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng còi xe ôtô thì mới giật mình tỉnh lại.

Orm Kornnaphat chột dạ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, rồi nhìn Lingling Kwong vẫn đang ngủ say, tự cười mình. 'Tự nhiên lại sững sờ nhìn một người phụ nữ đang ngủ. Việc này mà nói ra, chắc bị cười rớt răng.'

Có lẽ vì quá mệt mỏi, Orm Kornnaphat cầm áo choàng ngủ, đi vào buồng tắm. Đến khi cửa buồng tắm đóng chặt, phát ra tiếng nước, thì Lingling Kwong đang ngủ từ từ mở mắt. Nàng cười như không cười, nhìn trong buồng tắm phát ra một ánh sáng vàng nhạt. Lại liếc nhìn người cầm sợi chỉ bạc, nhếch miệng, rồi từ từ nhắm hai mắt.

'Quỷ Sát này chính mình tốn hao nhiều năm mới tạo ra được, bây giờ lại bị con nhóc nhà Sethratanapong bắt được. Nếu không phải do con yêu tinh kia ra tay, thì con nhóc đó làm sao đánh thắng được Quỷ Sát của mình. Đúng là tức chết mà! Xem ra, phải tự mình ra tay rồi.'

Người cầm sợi chỉ bạc ánh mắt hung tàn nhìn về hướng Orm Kornnaphat, đứng dậy, thu hồi pháp đàn, loạng choạng đi ra đường lớn. 'Quỷ Sát bị bắt, làm mình tổn thương nguyên khí. Có điều, không sao cả. Chỉ cần ba ngày, ba ngày sau khi khôi phục, đến lúc đó sẽ kết sổ ân oán.'

Rạng sáng hôm sau, Orm Kornnaphat chở Lingling Kwong về nhà. Vừa sắp xếp hành lý xong, liền lái xe đi đến chỗ chú Cầu mua thêm hàng. Chú Cầu vừa nhìn thấy Orm Kornnaphat, dựa sát cửa cười nói "Orm ah, gần đây cháu xài khá là hao của đó. Trúng mánh rồi phải không?"

"Chú Cầu, mánh lớn thì không phải, nhưng đụng phải một thứ rất đáng sợ, tý nữa là theo chân bà cô luôn rồi." Orm Kornnaphat bĩu môi, khó chịu.

"Không phải chứ! Lần trước, cháu lấy đến mười lá bùa cam, bộ vô dụng sao? Ai da, cháu đó, tiết kiệm làm gì chứ, một lá bùa cam thôi ngay cả Quỷ Sát cũng phải tránh xa còn gì." Chú Cầu trêu.

"Chú Cầu, đúng là lần này cháu đụng phải Quỷ Sát đó. Lá bùa ném cũng gần hết mới hên được một lần làm nó bị thương, nếu không chú không còn gặp được cháu đâu."

"Không phải chứ, Quỷ Sát? Cháu khẳng định là Quỷ Sát? Đồ trời đánh, ai dám to gan nuôi Quỷ Sát, đúng là làm bậy." Chú Cầu cau mày mắng.

"Khẳng định là Quỷ Sát, cháu thu cô ta rồi, còn có một âm hồn khác, chắc là đồ ăn của nó. Cái người kia tự xưng là Mao Sơn đạo sĩ, cũng không biết thật hay giả." Orm Kornnaphat móc ra hai viên ngôi sao đưa cho chú Cầu.

Chú Cầu vội vàng nhận lấy, cười híp mắt khen Orm Kornnaphat "Không ngờ nha, đến Quỷ Sát mà cháu cũng bắt được. Xem ra, công lực của cháu tăng lên rồi. Nói gì thì nói, ai có mắt không tròng, đụng phải cháu vậy?"

"Cháu thu tiểu quỷ của hắn, hắn muốn lấy lại, nên gửi lời chào. Cháu không chịu, nên hắn đưa Quỷ Sát đến lấy mạng cháu."

"Chuyện này, không giống tác phong làm việc của đệ tử Mao Sơn. Có điều, ở thời đại này, danh tiếng của Mao Sơn rất to lớn, nên rất nhiều người giả danh, cũng không phải là chuyện hiếm gặp. Lần này, cháu nên lấy một lá bùa đỏ để dành phòng thân đi, nếu cháu có chuyện gì, làm sao chú ăn nói với bà cô của cháu."

"Chú Cầu, chú với bà cô của cháu xem như có giao tình, chú không thể cho cháu chiếm tiện nghi một chút sao? Giảm hai mươi phần trăm thì sao?" Orm Kornnaphat vội vàng bày ra bộ mặt đáng thương cầu xin chú Cầu.

"Này, tình cảm là tình cảm, làm ăn ra làm ăn, làm sao gộp chung mà nói được. Anh em ruột còn tính toán kỹ, huống chi chúng ta chỉ có một giao tình mà thôi. Chỉ có cháu và bà cô là thân thiết thôi, nên làm cho rõ nhé."

Chú Cầu khập khễnh đem hai viên ngôi sao bỏ vào bình trên quầy thu tiền, nói "Lấy cái gì, nói nhanh. Chút nữa, chú còn có việc."

"Màu vàng năm trăm lá, tấn công bốn trăm, phòng thủ năm trăm, cam cho cháu năm mươi lá, màu đỏ mười lá. Với lại, máu chó đen và đạn gỗ Đào cháu cũng cần."

"Cháu nghĩ chú là máy in bùa à? Màu vàng thì có, nhưng bùa cam chỉ có hai mươi lá, đỏ cao lắm cũng chỉ 2 lá. Lấy không?"

"Lấy hết, có điều chú Cầu, chú nên vẽ nhiều bùa cam với đỏ hơn đi. Đồ ngon không phải nên làm nhiều chút sao?" Orm Kornnaphat không cam tâm. Dù sao nó cũng gắn liền với tính mạng của nàng, nếu bùa quá ít, lại đụng phải nhân vật cỡ bự, thì làm sao? Còn nữa, cái người đến 'thăm hỏi' kia vẫn chưa bắt được, có thể nuôi Quỷ Sát hẳn không phải hạng tầm thường, nếu hắn còn chiêu gì thì làm sao?

"Làm ơn đi, bùa đỏ một ngày chú chỉ vẽ được một tấm, với lại tỷ lệ thành công chỉ có ba mươi phần trăm, bùa vàng thì một trăm phần trăm. Nếu là cháu, cháu vẽ cái nào? Đúng là chưa đói nên không biết chết đói là gì mà, một lá bùa đỏ chú phải vẽ đến ba bốn ngày mới được một tấm, có được hai tấm là rất khá rồi. Cháu còn thấy chưa đủ à?" Chú Cầu trừng mắt nhìn Orm Kornnaphat, đi vào kho.

"Ai da, chú Cầu. Chú nên đứng ở góc độ của cháu mà suy nghĩ, chú một ngày có thể vẽ năm mươi lá bùa vàng, bất quá chỉ có năm mươi ngàn. Vẽ liên tục bốn ngày cũng chỉ có hai trăm ngàn, với lại, chú có thể vẽ được năm mươi lá trong một ngày sao? Nhiều nhất, chú chỉ có thể vẽ được hai mươi lá, tính qua tính lại cũng chỉ hơn một trămngàn. Nhưng một lá bùa đỏ đến hai trăm ngàn rồi, chính chú tự tính đi. Có phải vẽ bùa đỏ có lời hơn không?"

"Nói như cháu, cũng có chút đạo lý đó." Chú Cầu cười, lấy bùa đưa cho Orm Kornnaphat.

"Chú đã nói có đạo lý, thì sau này vẽ nhiều bùa cam và đỏ là được rồi. Màu vàng thì chú để đó bán kiếm chút tiền cơm." Orm Kornnaphat cười, chờ chú Cầu tính tiền.

"Đúng là ranh ma, có điều cháu xài bùa hao quá đó. Không phải chú nói chứ, Orm này, hay cháu luyện thêm vài chiêu, chứ đừng lúc nào cũng dựa vào bùa. Nếu là bà cô của cháu, thì con Quỷ Sát đó vừa ló mặt đã giải quyết xong rồi, còn cháu thì đổ sông đổ biển cả mười lá bùa cam. Chút nữa là mất luôn cái mạng."

"Ai da, chú Cầu, chú đừng nói nữa, cháu biết rồi, sẽ chăm chỉ luyện tập mà. Chú thanh toán đi." Orm Kornnaphat ngắt lời chú Cầu. Mặc dù không được lễ phép, nhưng nếu không cắt ngang, thể nào cũng bị tụng đến ba ngày ba đêm.

Có điều, sau khi Long Thần nuốt con Quỷ Sát kia, công lực của nàng có chút tiến bộ. 'Nếu lại gặp Quỷ Sát nữa, nhất định không cần dùng đến mười lá bùa, nhiều nhất chỉ năm lá... hm... Không, nhiều nhất tám lá, nhất định.'

Chương trước Chương tiếp
Loading...