[Lingorm] Thiên sư

Chương 138



Orm Kornnaphat giật mình, trước mắt là một đứa bé trai không khác nhiều so với bé gái, chí ít có thể phân biệt bằng quần áo. Quần áo đỏ giống bé gái, nhưng bên trong có lớp lót bằng bông, trên mặt có vết son khoa trương giống bé gái. Trên đỉnh đầu cũng bị cạo giống bé gái, cũng có một vết thương hình chữ thập nhìn thấy mà giật mình. Sau gáy còn còn có ba cái bím tóc nho nhỏ, miễn cưỡng phủ xuống bả vai. Nhìn tóc rất đen, bím thắt chỉnh tề tỉ mỉ, nhất định là con của nhà giàu. Dù sao trang phục này rất xưa, nếu trước đây trẻ nhỏ không đủ ấm đủ mặc thì tóc sẽ ngã vàng.

Mà nằm trên đất chính là bé gái lúc trước quấn quít lấy nàng, tại sao bé trai lại còn thêm bé gái? Còn nhớ, lúc đầu bé gái đã nói mình là anh không phải em, nhưng không ngờ lại xuất hiện cùng lúc. Orm Kornnaphat chuẩn bị tiến lên, lại bị Ngô Đông Tuyết giành trước.

Phán Quan Bút điểm vào giữa trán bé trai, bé trai chỉ thầm cười, đưa tay ra sức vồ tới. Áo khoác dày của Ngô Đông Tuyết bị cào rách lông tung bay, bụng bị nhuộm đỏ.

Ngô Đông Tuyết nhịn đau, xoay cổ tay, Phán Quan Bút chuẩn không cần chỉnh đánh lên bàn tay nhỏ. Đầu bút lông hướng vào bụng, ngay vết thương dính máu. Nắm tay đứa nhỏ, dùng sức kéo bé trai tới cạnh mình. Không quan tâm nụ cười quỷ dị kia, mượn máu bản thân nhanh chóng phong bế lục khiếu. Thừa dịp bé trai kêu thảm thiết, liền lùi về sau.

"Trời! Ngô Đông Tuyết, cậu bị thương, chết tiệt." Bành Xán giận dữ, lấy ra một cuốn sách màu vàng, ném về phía bé trai. Nhún chân một cái, đuổi theo quyển sách. Bé trai dường như biết cái gì đó, nhảy lên muốn né quyển sách.

Chỉ là Bành Xán thích vận động, phản ứng nhạy bén. Thấy bé trai muốn trốn, lại nghĩ tới vết thương của Ngô Đông Tuyết, ra tay không chút lưu tình. Dùng tay nắm chân bé trai, quyển sách liền bay đến trói.

Đưa chân dùng sức đạp bé trai về phía Orm Kornnaphat, tay cũng không ngừng. Đem hai chân bé gái gập ngược về phía đầu ép xuống, nhấc cánh tay ép xuống chân. Chỉ vài lần, bé gái đã biến thành một quả cầu. Rồi lập tức dùng một lá bùa vàng, dán lên trán bé gái.

Bé gái đang giãy dụa kêu la liền im lặng như một con rối, mặc cho Bành Xán dùng chân đá như trái banh, rồi lại đạp về phía Orm Kornnaphat.

Thấy hai tiểu quỷ đều bị chế ngự, Bành Xán vội vã chạy tới chỗ Ngô Đông Tuyết, viền mắt có chút đỏ "Cậu không sao chứ?"

"Không sao, chỉ ngoài da thôi, cũng may quần áo khá dày. Lingling đã giúp mình cầm máu, cậu đừng lo." Ngô Đông Tuyết cười, ai ngờ nói chưa xong, thì nước mắt Bành Xán như những hạt châu rơi xuống. Không biết làm gì hơn, cô đưa tay xoa nhẹ viền mắt ửng hồng của Bành Xán, nhẹ giọng dỗ dành "Được rồi, đừng khóc, lần sau mình sẽ cẩn thận hơn."

"Phải rồi, Orm... hai đứa bé này có chút kỳ lạ, hình như không có linh hồn. Phán Quan Bút của em không thể trấn giữ được, đến phong khiếu vẫn không tác dụng. Tốt nhất cẩn thận kiểm tra một chút, đừng làm liều."

Orm Kornnaphat nhìn hai đứa tiểu quỷ không thể nhúc nhích, nét mặt nghiêm trọng. Để cho an toàn, lấy một lá bùa, dùng định thân chú để thay quyển sách trói bé trai ổn định hơn.

Đưa tay kéo dài quyển sách vàng, thấy trên quyển sách đầy kinh văn, chữ rất nhỏ, mắt thường phải mở căng hết cỡ mới thấy. Quyển kinh dài như vậy, xem ra cũng là thứ tốt. Tháo bỏ quyển sách vàng, ném trả cho Bành Xán.

Orm Kornnaphat nhìn bé trai đang sợ hãi, trong lòng thấy không đành lòng. Thế nhưng suy nghĩ vứa bắt đầu, liền nhớ đến bàn tay đã cào Ngô Đông Tuyết bị thương. Quyết tâm, đưa tay lột lớp áo bông của bé trai.

Khi quần áo được cởi bỏ, Orm Kornnaphat liền sợ ngây người. Trên ngực của bé trai toàn là bùa chú, nhưng chú này kéo dài đến cổ chân. Nắm tay bé trai xoay người, sau lưng cũng là bùa chú. Những bùa chú này giống như quần áo màu đen, phủ kín người và tay chân bé trai. 'Bùa chú này có tác dụng gì? Tại sao lại khắc lên người một đứa trẻ?'

Orm Kornnaphat theo bản năng nhìn Ngô Đông Tuyết. Dưới cái nhìn của nàng, Ngô Đông Tuyết là hậu duệ của Mao Sơn thuật chính tông, có thể sẽ biết những thứ này. Khi quay đầu nhìn Ngô Đông Tuyết, nét mặt của cô đang khiếp sợ đến không dám tin. Orm Kornnaphat đã hiểu, Ngô Đông Tuyết nhất định biết thứ bùa chú này. Nhưng với nét mặt đó, khẳng định chẳng có gì tốt.

"Chuyện này... này..." Ngô Đông Tuyết trố mắt há miệng nhìn cơ thể bé trai, không nói được tiếng nào. Khó khăn nuốt nước miếng, nhìn Bành Xán cũng đang hoảng sợ, có chút chua xót. Lần nữa nhìn về phía hai đứa bé, ánh mắt đầy đồng cảm và thương tiếc.

"Có chuyện gì?" Orm Kornnaphat nhíu mày.

Ngô Đông Tuyết hít sâu, nhẹ giọng nói "Đúng là đồ lợn chó không bằng, lại dùng bùa chú tàn nhẫn như vậy lên người hai đứa bé. Đây là Trấn Hồn Phù, em đã biết tại sao không thể phong ấn linh hồn của tụi nó, bởi vì chúng không hề có linh hồn. Mà linh hồn bị phong ấn trong da."

"Tại sao phải làm vậy? Phong ấn vào da có lợi ích gì? Tôi đọc qua sách cổ, nói dùng da người vẽ bùa thì có uy lực rất lớn, nhưng cũng tùy phong thủy." Orm Kornnaphat có chút không hiểu, bởi vì nàng đã quen dùng vũ khí hiện đại bắt quỷ, với những phong tục và phương pháp cổ xưa không hiểu biết nhiều.

"Đúng là thứ súc sinh, để mình nói cho. Ngô Đông Tuyết, cậu đang bị thương nghỉ ngơi chút đi." Bành Xán vỗ vỗ tay Ngô Đông Tuyết, dịu dàng nói.

"Đây là thuật phong thủy cổ xưa, giống như cô nói dùng da người vẽ bùa sẽ có uy lực rất lớn. Thế nhưng uy lực chỉ ở giới hạn đảm bảo cho đời sau phồn vinh, nếu phong thủy bị phá thì phồn vinh bao nhiêu đời sẽ xui xẻo bấy nhiêu đời. Vì để tránh bị trộm mộ hoặc một vài yếu tố không thể tránh được dẫn đến phong thủy bị phá thì họ dùng đứa bé hành hạ đến chết. Như vậy đứa bé sẽ có oán khí, sau đó dùng oán khí và linh hồn phong ấn vào da. Như vậy, một cặp đồng nam đồng nữ vẫn còn lưu lại lý trí. Nếu có người bước vào mộ, chúng sẽ phát tán oán khí và giết chết người vào động. Nói cách khác, đồng nam đồng nữ vừa có thể dùng để cầu phúc cũng vừa có thể làm công cụ giết người. Như vậy việc trấn giữ mộ càng hoàn thiện."

Nói tới đây, Bành Xán cười khổ giọng nói có chút bi ai "Cô biết không? Bình thường người trưởng thành không có sức mạnh như trẻ con vì trẻ con thuần khiết. Thế nhưng nếu dùng trẻ con thì đứa bé đó phải có quan hệ máu mủ với mình. Nói cách khác, chính là dùng chính hai đứa con của mình để đổi lấy vinh hoa phú quý cho đời sau. Hơn nữa, đứa bé bị hành hạ càng dữ dội thì oán khí càng nặng, oán khí càng nặng sức mạnh càng lớn. Nhìn hai đứa bé này, chắc trước khi chết đã bị hành hạ đến mức đau không còn muốn sống."

"Đây đúng là cầm thú, lẽ nào hai đứa bé này đáng bị thế sao?" Orm Kornnaphat giận dữ, nàng không ngờ con người có thể ác độc đến thế.

Bành Xán nhìn hai đứa bé không thể cử động, ánh mắt có chút tàn nhẫn, khinh thường cười. Giọng có chút đau thương "Đúng vậy, họ dựa vào cái gì lại có thể dùng mạng hai đứa bé để đổi lấy vinh hoa phú quý đời sau? Thứ này không bằng cầm thú, nên giết cả tộc. Ngô Đông Tuyết, cậu có thể luyện hồn không?"

Ngô Đông Tuyết xấu hổ lắc đầu, nhìn hai đứa bé có chút không đành lòng. Khổ sở dời ánh mắt, mím môi nhịn lại chua xót. Nàng không thể tách hồn phách của hai đứa bé ra, đừng nói nàng cho dù là ai cũng không thể phá giải. Khi bùa chú này khắc lên thì không còn chỗ trở về.

Bành Xán biết rõ không có cách nhưng vẫn hỏi. Có thể là không đành lòng, nhưng cô đã phá tan hi vọng của Bành Xán. Là cô vô dụng, cô không thể giúp hai đứa bé này đầu thai. Cách duy nhất là đánh tan hồn phách của chúng, giúp chúng được giải thoát.

"Có ý gì? Tại sao phải luyện hồn?" Orm Kornnaphat cảm giác không ổn.

"Hồn phách đã hòa tan với da, ngay cả cha em cũng bó tay. Trong cổ thư có nói, đây là nút chết không ai có thể mở được." Giọng nói Ngô Đông Tuyết có chút run rẩy, nhắm mắt không dám nhìn ai.

"Có thể có người mở được." Lingling Kwong nhàn nhạt nói, như bỏ lại một trái bom trong lòng mọi người. Đối diện với ba cặp mắt đầy mong chờ, nhếch miệng nói "Lữ Thượng."

Ánh mắt Orm Kornnaphat sáng ngời. 'Phải rồi, Lữ Thượng, cô ấy là thần tiên. Cô ấy nhất định sẽ có cách giúp hai đứa bé.'

"Có nhiều người nói, tụi mình luôn có ý đồ. Khinh bỉ yêu, khinh bỉ quỷ, khinh bỉ tất cả mọi thứ ngoại trừ con người. Nói cái gì tà ma ngoại đạo, còn bản thân thì làm nên cái việc lợn chó cũng không bằng. Không phải con người có tình cảm sao, tại sao có vài loại người khiến người ta khinh bỉ vậy?" Bành Xán hận đấm vào đất, nghiến răng, gương mặt tức giận.

Lingling Kwong cười khẽ thành tiếng "Thủy lợi vạn vật, trên dưới không tranh. Từ thời xưa Thiên Địa bất diệt, trong chết có sống, thành công vươn đến vĩnh tồn. Phàm là người có Đại Thần Thông, Đại Tu Vi, Đại Trí Tuệ đều sẽ không có ý hại người. "

"Phàm là người có Đại Thần Thông, Đại Tu Vi, Đại Trí Tuệ đều sẽ không có ý hại người. " Orm Kornnaphat phức tạp nhìn Lingling Kwong, tự lẩm bẩm.

Nàng vẫn cho rằng Lingling Kwong là Yêu Vương bình thường, cũng giống như người bình thường, không ngờ còn có thể nói ra triết lý. 'Là vì địa vị của chị ấy lúc này sao? Khi thấu hiểu mọi thứ, cái gì cũng thuận tự nhiên, chuyện gì cũng không cần tranh đoạt. Chỉ có người nghèo mới khát vọng vật chất, chỉ có người giàu có về vật chất mới đòi hỏi về tinh thần.'

'Nhớ hành động lúc trước của Lingling Kwong đối với mình, với một Yêu Vương mà nói thì có chút hèn mọn. Nhưng chị ấy vẫn rất chiều lòng mình, lại mong muốn tình cảm từ Cữu Vĩ, thứ mà chị ấy không có được. Có thể, điều Lingling Kwong khao khát là tình yêu được đáp trả, nên mới chấp nhận hèn mọn.'

'Mình có thể thấy được thay đổi của Lingling Kwong, mỗi cái phất tay đều tràn đầy cao ngạo. Ngẫm lại, trước đây Lingling Kwong cố ép bản thân thấp kém ở cùng với mình. Trước đến nay, chị ấy đều âm thầm chịu đựng.'

Trong lòng mềm nhũn, đưa tay kéo Lingling Kwong vào lòng, ôm eo Lingling Kwong nhẹ giọng nói "Kiếp này, chuyện em làm đúng nhất chính là lần đi leo núi đó, gặp được chị."

Chương trước Chương tiếp
Loading...