[Lingorm] Thiên sư

Chương 13



Orm Kornnaphat chở Lingling Kwong sang nội địa, cũng may là không xe, lái xe tầm ba tiếng. Có điều, khi Orm Kornnaphat đến nội địa, cũng đã bảy giờ tối.

Lingling Kwong cầm cái Hamburger nhìn tới nhìn lui, chả biết làm sao để ăn. Đồ ăn không phải là vừa miệng sao? Bự như thế, làm sao cắn?

Joseph Lau không dám ở trong khách sạn một mình, chạy đến cửa khẩu đón Orm Kornnaphat. Cửa khẩu nhiều người, nên cũng không đáng sợ. Nhìn thấy chiếc Volkswagen màu đỏ của Orm Kornnaphat xuất hiện, Joseph Lau cảm động muốn khóc 'con được cứu rồi'.

Trải qua chuyện lần trước, trong lòng hắn Orm Kornnaphat đã tăng thêm một bậc. Thêm vào đó, hắn đi hỏi dò chuyện liên quan đến gia tộc trừ tà. Thật sự có một gia đình gọi là Khu Ma Long Tộc Sethratanapong, cũng có chút danh tiếng. Chỉ là đời đời đơn truyền, hơn nữa toàn là nữ, nên rất ít ai gặp được người nhà Sethratanapong.

"Orm ah, làm ơn giúp tôi. Tôi đã đứng đây mấy tiếng rồi, không dám đi đâu, cứ thấy có cái gì đó nhìn tôi chằm chằm." Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, nhưng cũng không đến nỗi quá lạ. Gặp được kỳ năng dị sĩ, tất nhiên Joseph Lau muốn kéo quan hệ.

Orm Kornnaphat gật đầu nói "Lên xe trước."

Chờ Joseph Lau ngồi vững, Orm Kornnaphat nhấn ga, chiếc xe màu đỏ từ từ lăn bánh.

"Joseph Lau, đây là do ông nuôi tiểu quỷ quá lâu nên có di chứng. Bởi vì tiểu quỷ kia theo ông quá lâu, nên từ trường của ông sẽ hấp dẫn những thứ này. Lúc trước vì có tiểu quỷ, nên chúng không dám động đến, bây giờ thì yếu rồi, cũng không sao, quen được là tốt rồi."

Orm Kornnaphat che miệng cười, nhìn Joseph Lau qua kính chiếu hậu. Quả thật, trên trán của hắn có một chút hắc khí, nghĩ lại hắn cũng đã đủ yếu rồi. Trước sau vẫn chưa tới một tháng mà lại trúng chiêu, xem ra năm nay khỏi lo chuyện cơm áo gạo tiền.

"Orm ah, gọi tôi là anh Joseph được rồi, đừng kêu Joseph Lau... khách sáo vậy. Cô có cách gì hay bùa chú gì, để những thứ đó tránh xa tôi?" Joseph Lau vội vã ngã người về trước nhìn Orm Kornnaphat. Hình như nhớ đến điều gì, vội vã thêm vào "Yên tâm, giá tiền không thành vấn đề."

Orm Kornnaphat cười cợt, quay đầu nhìn Lingling Kwong. Cái hamburger từ khi qua cửa khẩu, đến tận bây giờ vẫn còn cầm trong tay, cái mặt thì... lại muốn phá sao? Bất đắc dĩ đưa tay xoa trán nói "Nếu không muốn ăn thì vứt đi".

"Hai người vẫn chưa ăn cơm? Không sao, khách sạn tôi ở phía dưới có nhà hàng, chút nữa tôi gọi họ đưa thức ăn đến." Joseph Lau vội vàng lên tiếng.

Lái xe đến khách sạn, buffet tối vẫn chưa kết thúc, ba người đi vào. Lingling Kwong cũng làm theo cầm lấy cái đĩa, dừng lại ở bàn chọn thức ăn.

Bên cạnh có một chàng trai, vốn định rời đi. Vừa nhìn thấy Lingling Kwong đang do dự, ánh mắt sáng ngời, cười nói đến gần "Người đẹp, có nhu cầu gì cần anh giúp không?"

Lingling Kwong quay đầu nhìn chàng trai, ánh mắt đung đưa, cười nhẹ "Cái nào ăn ngon?"

"Àh, xem ra em hỏi đúng người rồi đó. Cá Hồi ở đây rất ngon rất tươi, còn có Hào sống, cái này cũng phải thử một chút. Đó là quan điểm của riêng tôi, nhưng nếu em có hứng thú, thì mỗi thứ có thể thử một ít. Có điều, đặc biệt nhất chính là Bạch Tuột sống."

"Bạch Tuột sống?"

"Đúng rồi, xem, chính là cái này. Có điều ăn sống cần phải có kỹ thuật. Em nhất định phải nhai thật nhanh, nếu không nó sẽ đưa vòi bám lấy miệng của em. Nhưng nếu là để con gái ăn, thì nên nhờ nhà bếp cắt ra, ăn vậy cũng không tệ."

"Lingling, chọn được chưa?" Joseph Lau chen vào giữa hai người, cầm lấy cái kẹp đưa cho Lingling Kwong.

Nhìn thấy Joseph Lau chen vào, nụ cười của chàng trai có chút cứng ngắc. Khi nhìn thấy rõ mặt của Joseph Lau, thì nét mặt liền biến đổi, chuyển sang nịnh nọt chào hỏi "Trời, Lưu tổng, không ngờ ở đây có thể gặp được ngài. Có thể chụp chung một tấm được không?"

*Joseph Lau tên phiên âm tiếng Trung là Lưu Loan Hùng

Joseph Lau là người có tên trong bảng xếp hạng những người giàu nhất, tính ra là người cũng có chút danh tiếng. Thấy Lingling Kwong đang nhìn hắn chằm chằm, cảm thấy tự hào, vỗ vai chàng trai "Đây đây, không cần xin chụp chung, tự nhiên đi."

Chụp hình xong, Joseph Lau cùng chàng trai kia nói vài câu, nhìn thấy Lingling Kwong đã chọn xong đồ ăn, vội vã galăng chạy đến cầm lấy, cười nhìn cô ấy "Chuyện này, để cho đàn ông làm là được."

"Orm ah, em xem, chị chọn đó." Lingling Kwong vui vẻ nói.

"Ừ, cái này cắt ra vẫn tốt hơn."

"Không, người lúc nãy nói chị biết, cái này nhét vào miệng ăn nhanh là được." Lingling Kwong mắt sáng rực nhìn chằm chằm mấy con Bạch Tuột đang ngoe nguẩy cái vòi.

"Tôi không thích ăn như vậy." Orm Kornnaphat thấy mỗi lần đi chung với Lingling Kwong, phải giải thích thật mệt. Bỏ đi không thèm quan tâm, muốn thử thì thử đi. Chút nữa mấy con Bạch Tuột bám dính cái miệng, đừng hòng tôi giúp cô.

Lingling Kwong không nói hai lời, đeo bao tay, cầm con Bạch Tuột định đưa một cái vòi vào miệng. Chưa đầy một giây, tất cả cái vòi đều hút chặt đôi môi đỏ của nàng.

Lingling Kwong khẽ cười, mấy cái vòi Bạch Tuột liền mềm nhũn ra, rồi ngoan ngoan chui vào trong bụng nàng. Một cái chết rất êm ái.

Joseph Lau tò mò, cầm một con Bạch Tuột đưa vào miệng, trong nháy mắt cái miệng hắn đều bị hút chặt. Nhìn từ xa, cứ như hoa cúc đang nở.

Nhìn Joseph Lau đau khổ, Orm Kornnaphat và Lingling Kwong cười đến đau bụng. Một bữa cơm mà mất đến hai tiếng, Lingling Kwong rất hài lòng với bữa cơm này. Khi đến thang máy, nàng nhìn Orm Kornnaphat nói "Chị thích ăn những món này."

Ý tứ là, sau này nhớ cho chị ăn mấy món này nhiều một chút.

Orm Kornnaphat im lặng bước vào thang máy, bấm nút, trong lòng phì phò, lại còn kén ăn. Có biết một bữa tối như thế này mất một ngàn chín trăm chín mươi chín tệ không hả, tôi chả đời nào dẫn cô đi, muốn đi thì đi một mình.

"Lingling thích ăn đồ sống à, sau này muốn ăn thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ dẫn cô đi ăn. Phải rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ qua Nhật Bản, cô có muốn theo không? Nơi đó là đồ sống chính tông." Joseph Lau vui mừng thăm dò.

"Chờ ông sống qua mấy ngày này rồi hãy nói." Orm Kornnaphat bước ra khỏi thang máy.

Phú hào không phải nói suông, phòng Joseph Lau ở là phòng của tổng thống, một căn phòng cũng bằng diện tích một căn nhà. Orm Kornnaphat vừa bước vào phòng, đem thùng đạo cụ đặt lên bàn ở phòng khách, quay đầu nói với Joseph Lau "Một chút ra tay, chúng ta phải ở nơi này rồi."

"Không sao, hai người ngủ ở trong phòng, tôi ngủ ở sofa." Joseph Lau sợ Orm Kornnaphat phản đối, vội vàng chạy vào phòng ngủ ôm một cái mền chạy lại ghế sofa, đáng thương nhìn Orm Kornnaphat "Chí ít là qua đêm nay."

Orm Kornnaphat gật đầu, lấy gậy phục ma ra, thuận tiện dán vào một lá bùa cam, đặt Thổ la bàn xuống mặt bàn, đặt Kim la bàn kế bên, sau đó là vài lá bùa, bình xịt máu chó đen. Ok, xem như chuẩn bị xong.

Làm xong mọi thứ, Orm Kornnaphat để Lingling Kwong và Joseph Lau ngồi trên salong, cằm Thổ la bàn trong tay. Ngón trỏ và ngón giữa kẹp một lá bùa vung nhẹ, lớn tiếng quát "Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp, không chi kết giới, vạn vật bất xâm."

Nói xong đem lá bùa để vào Thổ la bàn, rồi đặt nó trên ghế salong, giọng nói nghiêm túc "Ngồi im, cấm đi."

Nắm chặt gậy phục ma, đeo mắt kính thần quái, im lặng ngồi trên ghế chờ.

Lingling Kwong rất hứng thú nhìn la bàn, nàng có thể cảm giác được la bàn này tạo ra một bức màn vô hình, bao lấy nàng và Joseph Lau. Bức màn này chỉ có một lớp mỏng, cái này Lingling Kwong biết, kết giới đây mà. Orm Kornnaphat có thể dựa vào lá bùa mà tạo ra kết giới, làm Lingling Kwong thấy hứng thú.

Tất nhiên, kết giới này cũng là công lao của cái la bàn. Ai cũng có thể cầm la bàn và bùa hét một cái rồi tạo ra kết giới, hay phải là người đặc biệt mới có thể làm được?

Orm Kornnaphat không phải là người tu tiên? Nếu xem cô ấy là một người tu tiên, thì đây cũng là một loại tu tiên đi. Lingling Kwong bật cười, sau khi gặp Lữ Thượng có năng lực kì lạ, thì mắt nhìn người của nàng cũng cao hơn.

Lingling Kwong cười đánh giá Orm Kornnaphat đang ngồi nghỉ trên ghế, từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy lưng cô ấy. Tầm mắt Lingling Kwong từ từ nhìn xuống gậy phục ma, lá bùa màu cam đó có thể làm nàng tổn thương, nhưng chỉ rất nhỏ. Nếu là bùa vàng, thì chỉ như bị kiến cắn thôi.

Không biết từ đâu Orm Kornnaphat có được những lá bùa này, người cho cô ấy những thứ này, có thể là người tu tiên không?

Trong không khí tự nhiên lướt qua một làn gió lạnh.

Rèm cửa sổ từ từ bay lên, cứ như phi phong đang bay. Văn kiện ở trên bàn bị gió thổi tạo nên tiếng vang, rồi chợt im ắng, trong không gian truyền đến tiếng cười nhẹ. Tiếng cười kia dễ nghe như tiếng chuông gió, làm cho Joseph Lau tái mét.

'Đến rồi, đến rồi', Joseph Lau ôm sát người, nhìn Lingling Kwong đang cười nhìn Orm Kornnaphat, khẽ cắn răng. 'Mới có như vậy đã cuống chân rồi, dù gì Orm Kornnaphat lợi hại như vậy, mình sẽ không có chuyện, chắc chắn không.'

Joseph Lau không ngừng cầu nguyện, khóe mắt thấy bàn tay không ngừng run rẩy, vội vã gắt gao nắm chặt đùi mình, hít một hơi thật sâu. Lại liếc nhìn Lingling Kwong, 'phụ nữ bây giờ đều thế sao? Nhìn thấy tình huống quỷ dị mà còn có thể cười được.'

'Trong hoàn cảnh này, không phải nên nhào vào lòng đàn ông hét lên: Oppa, em rất sợ, oppa phải bảo vệ em.'

'Không phải nên thế à? Tại sao nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Lingling Kwong, mình thật muốn nhào vào lòng cô ấy mà hét to: Lingling, bảo vệ anh, anh sợ lắm...'

'Ngươi có thể bình tĩnh chút không hả?' nội tâm Joseph Lau nhìn Lingling Kwong âm thầm gào thét, giống như tráng sĩ bị chặt tay, hung hăng nhắm mắt ngẩng đầu, 'thua tiền, thua trận, không thua người. Ngươi làm sao có thể yếu ớt trước mặt phụ nữ như thế hả?'. Joseph Lau ưỡn ngực.

Chương trước Chương tiếp
Loading...