[Lingorm] Thiên sư

Chương 119



Khi Orm Kornnaphat tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau buốt, trong mũi là mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Xung quanh khá yên tĩnh, trần nhà trắng toát nhắc nhở Orm Kornnaphat đang ở đâu.

'Tại sao mình lại nằm trong bệnh viện?' Orm Kornnaphat mở to mắt, ký ức như sóng trào lũ quét ùn ùn kéo tới. 'Lingling Kwong chắn trước người mình, một bàn tay xuyên thẳng qua bụng Lingling Kwong, móng tay sắc bén dừng lại trước mặt mình không quá một phân.'

'Lingling bị thương, chị ấy đang ở đâu?' Orm Kornnaphat nhìn xung quanh, phát hiện trong phòng chỉ có mỗi nàng. Vừa định bấm nút gọi y tá thì thu lại. Trong đầu hiện lên đôi mắt đỏ như máu, yêu khí màu tím quanh quẩn toàn thân của Lingling Kwong.

Cửa khẻ mở, Orm Kornnaphat phục hồi tinh thần, nhìn thấy Uyển Nhi đang đỡ Lingling Kwong với gương mặt tái mét đi vào. Bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì, cũng không dám mở miệng, cứ vậy nhìn nhau.

Uyển Nhi thấy vậy, trong lòng thở dài, lặng lẽ đi ra ngoài. Hoàn cảnh này, hai người phải tự giải quyết với nhau thôi.

Orm Kornnaphat bình tĩnh nhìn Lingling Kwong, tâm động, cổ họng chuyển động, nhưng không nói gì. Chỉ là trong lòng như bị một mũi kim sắc bén, không ngừng châm chít, nỗi đau đớn không thấy máu này làm Orm Kornnaphat như ngừng thở. Trong lòng đau quặn, giống như bị một bàn tay vô hình đang nghiền nát lục phủ ngũ tạng của nàng.

Cảm xúc nặng nề này chèn ép muốn phát tiết ra, không có nước mắt, không nói một lời. Chỉ có ho khan vài cái, rồi máu từ trong miệng phun ra, nhuộm đỏ cái chăn bông trắng nõn.

Lingling Kwong liền tiến tới đỡ Orm Kornnaphat, vận nội lực thâm dò kinh mạch của em ấy. 'Trước kia mình đã dùng nội lực bảo vệ tâm thần của Orm Kornnaphat, còn mời bác sĩ Mộc đưa cho Orm Kornnaphat một ít Bản Nguyên Chi Lực. Kinh mạch chỉ cần nghĩ ngơi một thời gian là khỏi, nhưng em ấy vì kiềm nén cảm xúc nên mới ho ra máu. Vậy là em ấy không thể tha thứ cho chính mình sao?'

Orm Kornnaphat lạnh lùng nhìn Lingling Kwong đang cẩn thận thăm dò kinh mạch của mình, một tay khác thì âm thầm siết chặt thành quyền. Dường như, làm như vậy mới có thể bình ổn lại tâm tình.

"Chị đi đi!" Orm Kornnaphat nhẹ nhàng nói ba chữ, muốn phất tay không thèm để ý. Lingling Kwong nắm chặt cổ tay nàng, một chút cũng không chịu buông. Cổ tay nàng đau đớn, ngón tay cũng chuyển trắng, nhưng Lingling Kwong không hề phát hiện ra.

Orm Kornnaphat lạnh lùng đối mặt với Lingling Kwong, ánh mắt Lingling Kwong mơ hồ như đang cầu xin, Orm Kornnaphat thì làm như không thấy. Đưa ra một ngón tay, một ngón tay, nhưng lại kiên quyết đẩy Lingling Kwong ra khỏi mình.

"Đi!" Một tiếng nói mạnh mẽ, hoàn toàn không giống một người đang suy yếu.

Lingling Kwong muốn tìm đâu đó trong ánh mắt Orm Kornnaphat một chút cảm xúc, nhưng em ấy đã nhắm mắt. 'Em, không còn muốn thấy mặt chị nữa sao?'

"Chờ..."

Lingling Kwong mừng như điên nhìn Orm Kornnaphat, nhưng thấy Orm Kornnaphat tháo mặt dây chuyền Tỳ Bà trả lại cho nàng.

Ngực như muốn nổ tung, Lingling Kwong kinh ngạc nhìn đàn Tỳ Bà trong tay Orm Kornnaphat, bàn tay run rẩy. Nàng không dám lấy, nếu chạm vào thì đại diện mọi thứ xem như chuyện đã từng phải không?

Orm Kornnaphat không kiên nhẫn, ném mặt Tỳ Bà ra ngoài, cây Tỳ Bà bé nhỏ rơi xuống nảy lên phát ra tiếng kêu rồi im lặng nằm đó.

Lingling Kwong cảm thấy trái tim mình cũng bị ném xuống vực sâu vạn trượng theo tiếng đàn Tỳ Bà rơi. Đều nói chữ 'Tình' hại người, nhưng không ngờ đến yêu tinh cũng bị thương. Lingling Kwong không biết làm sao ra khỏi phòng bệnh, được Uyển Nhi đưa về nhà hàng gia đình lúc nào, và ngồi trên ghế quý phi khi nào.

Trong vườn, hoa mai đang đua nhau nở, nhưng Lingling Kwong không có tâm trạng thưởng thức. Nàng cảm thấy xung quanh chỉ toàn là khói đen, cứ như một trận cuồng phong đang muốn tiêu diệt nàng. Uyển Nhi đột nhiên xuất hiện bên cạnh, miệng mở ra đóng lại, nhưng nàng không biết cô ấy đang nói cái gì.

Tiếp đó, Tiểu Thảo cũng chạy tới, sắc mặt đại biến, quỳ rạp xuống đất dập đầu lạy. Lingling Kwong mờ mịt nhìn Uyển Nhi, lại phát hiện Uyển Nhi vừa lau nước mắt vừa đang nói cái gì đó. Mỗi thứ hỗn loạn, sau nàng lại chẳng nghe được gì?

'Sao không thể nghe được... sao... thịch thịch thịch...'

'Đây là tiếng tim mình đập sao?' Lingling Kwong càng muốn nghe thấy âm thanh, thì càng cảm thấy âm thanh này cứ như tiếng trống, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng lớn, làm nàng đau tai nhức óc. Cuối cùng, có một tiếng vang như phá vỡ màng nhĩ của nàng. Lingling Kwong kinh hoàng đẩy Uyển Nhi ra, muốn trở về phòng mình. Chỉ là vừa bước đi liền cảm thấy trời đất mờ mịt, ngay cả tiếng tim đập cũng biến mất.

Orm Kornnaphat có chút buồn bực, đặt cái gối sau lưng đở lên ngồi một chút. Thấy nơi khóe miệng còn một ít máu, tùy ý lau đi. Ánh mắt ửng đỏ, liên tục nhìn chằm chằm Tỳ Bà nhỏ nằm trên đất.

'Bà cô, cháu rất nhớ cô. Cô nói phụ nữ gia tộc Sethratanapong không được rơi lệ vì đàn ông, vậy còn phụ nữ thì sao? Cháu nhịn rất cực khổ đó, cô nhất định rất thất vọng phải không? Thân là truyền nhân của Khu Ma Long tộc, lại có tình cảm với yêu tinh, ngay cả trái tim cũng cho đi rồi. Cô nói xem, có phải chị ấy đang đùa giỡn với cháu không?'

Chóp mũi có chút chua xót, Orm Kornnaphat nằm xuống, ngẩng đầu mở to mắt nhìn trần nhà. Không ngờ càng lúc càng nghiêm trọng 'Không được, không thể khóc. Mình không thể mất hết pháp lực vì những lời dối trá của yêu quái!'

Vất vả ổn định cảm xúc, tầm mắt lại bị Tỳ Bà nhỏ nằm trên đất thu hút. Đến khi cửa bị đẩy ra, Uyển Nhi thở hồng hộc đứng đó, mặt đầy lo lắng.

'Người đó xảy ra chuyện sao?' Trái tim Orm Kornnaphat căng thẳng, mím môi muốn hỏi. Lại ý thức được hoàn cảnh của cả hai, liền cắn môi quay đầu không để ý đến Uyển Nhi.

Uyển Nhi bây giờ làm gì quan tâm đến tâm trạng Orm Kornnaphat, liền nói "Ling... Lingling xảy ra chuyện rồi. Từ lúc về đến nhà, chị ấy liền rơi vào hôn mê, chị kêu thế nào cũng không dậy."

"Mắc mớ gì đến tôi?" Orm Kornnaphat lạnh lùng, không thèm nhìn Uyển Nhi.

'Tại sao? Tại sao chị ấy lại hôn mê? Phải rồi, trước khi đánh nhau với Hậu Khanh, hình như chị ấy bị thương không nhẹ. Nhưng chị ấy là yêu, mình là người. Ngay cả Yêu Vương như Uyển Nhi còn không đánh thức được, thì mình đi có ích gì?'

"Orm, em..." Uyển Nhi hít sâu, nhìn Orm Kornnaphat nói "Em cảm thấy chị ấy đang lừa dối em phải không? Nhưng chị ấy có từng hại em bao giờ chưa? Mỗi khi em gặp nguy hiểm, đều là chị ấy âm thầm giúp đỡ em vượt ải khó. Nếu không phải chị ấy, thì những Yêu Vương kia có đối xử trọng hậu với em không? Nếu không phải chị ấy, liệu rằng em còng mạng để nằm ở đây sao? Chị ấy sợ em bị thương, nên đã hi sinh nữa sinh mạng luyện bùa hộ mệnh cho em, em... Sao em có thể tàn nhẫn như vậy?"

Orm Kornnaphat hít thật sâu, sắc mặt càng xấu, tức giận đến mức bàn tay cũng run lên. 'Phải, cái gì tôi cũng phải nhờ chị ấy giúp. Tôi còn ảo tưởng rằng năng lực của mình đã tăng cường, thì ra những thứ đó chỉ là giả tạo. Tôi vẫn mãi mãi là con nhóc tư chất kém cỏi nhất của gia tộc Sethratanapong.'

'Nhờ phúc của chị ấy, mình mới được Yêu Vương đãi ngộ. Chứ tự bản thân thì mình có thể kết bạn với Yêu Vương sao? Mọi thứ hiện nay của mình, đều do chị ấy ban tặng, cũng không cần hỏi ý kiến của mình. Chị ấy nghĩ sao thế?'

'Mình có nói rằng mình muốn một cuộc sống như vậy sao? Mình có nói cần người khác giúp đỡ sao? Dựa vào cái gì mà một yêu quái lại có thể xen vào cuộc sống của mình? Dựa vào cái gì? Đến giờ thì bị người khác trách móc thậm tệ, rốt cuộc là ai đã dùng những lời nói dối đến bên cạnh mình? Ngay cả Uyển Nhi cũng vậy, mình cũng thật ngây thơ tưởng rằng có thể làm bạn với Yêu, ai ngờ... cũng chỉ vì Lingling Kwong.'

'Với lại, giống loài khác nhau làm sao có thể có tình cảm? Từ xưa, người yêu khác biệt. Ngay cả lão tổ tông cũng đã nói rồi, không phải con người đều có suy nghĩ như thế sao? Chỉ tại đầu óc mình chứa toàn mỡ heo, nên mới xem Uyển Nhi là bạn. Bây giờ nhìn lại, thật sự quá ngu ngốc rồi.'

Orm Kornnaphat không nói hai lời, tháo Không Gian Giới Chỉ ra, đem tất cả đồ ở bên trong ném xuống đất. Rồi đứng dậy lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, tháo từng cái ném xuống đất, lạnh lùng nhìn Uyển Nhi, nói "Những thứ này tôi trả lại cho chị ấy, nhìn thôi cũng làm tôi muốn ói. Nhà coi như tôi cho chị ấy, cảm ơn ân tình đã chiếu cố tôi suốt một năm qua. Sau này gặp lại, cứ xem như người xa lạ. Chị cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đi thong thả, không tiễn!"

"Em... Em... Hay, rất hay. Orm Kornnaphat, cô được lắm!" Uyển Nhi tức đến nổ phổi, phất tay, gom mọi thứ trên đất, bỏ đi.

Cửa phòng bệnh bị đóng sầm lại, Orm Kornnaphat như không còn sức lực dựa vào giường, trượt dài xuống đất. Nàng co ro, ôm hai chân mình, chôn đầu vào đầu gối.

'Không được khóc, không được khóc. Orm Kornnaphat, mày... mày là người rất cứng cỏi. Mày còn có bà cô, tâm nguyện của bà cô chưa hoàn thành, chưa bắt được Tướng Thần. Nhà cũng cho luôn rồi, giờ mày không còn một xu, nếu không mau phấn chấn, thì mày sẽ chết đói đó.'

Tự nhủ với lòng mình, nhưng hai tay nàng đang run, cả người cũng run. Không biết qua bao lâu, mấy y tá vào kiểm tra phòng đều bị ánh mắt dữ tợn của Orm Kornnaphat dọa chạy mất dép. Dù sao cơ thể không có gì đáng lo, còn trong phòng bệnh hạng sang, đâu phải người dễ chọc vào.

Ánh sáng trong phòng từ từ tắt dần, Orm Kornnaphat ngẩng đầu, cái cổ đau nhức dã man, eo như muốn đông cứng. Nhúc nhích vài cái rồi đứng dậy, cả người tê hết.

"Orm, cô sao rồi?" Bành Xán cầm theo một túi đồ ăn đi vào, thấy Orm Kornnaphat đứng bên giường lảo đảo, vội vả bỏ đồ ăn chạy đến đỡ Orm Kornnaphat lên giường.

"Bành Xán, cô bị sao thế?" Orm Kornnaphat vừa định nói cảm ơn thì thấy cái đầu đỏ chói của Bành Xán xuất hiện cả nùi tóc bạc, khuôn mặt đặc biệt là nơi khóe mắt lại có thêm vài nếp nhăn. Trong lòng liền trùng xuống, tại sao chỉ một thời gian ngắn Bành Xán lại già đi nhiều như vậy?

"Không sao." Bành Xán cụp mắt, tính cách cũng khác hẳn lúc trước, cứ như không còn sức sống. Kéo cái bàn từ chân giường lên, để cơm nước lên bàn, lẳng lặng nhìn Orm Kornnaphat nói "Ăn chút gì đi."

"Đông Tuyết đâu?" Orm Kornnaphat nhìn Bành Xán, cẩn thận hỏi.

Bành Xán cười, giọng nói khá thoải mái "Cậu ấy không sao, may mà..."

Câu nói tiếp theo thật khó nói, không biết phải dùng giọng điệu gì, cũng không biết có nên nói ra hay không. Dù sao cô là người bị thương nhẹ nhất, khi mở Âm Dương Nhãn chỉ là tiêu hao một chút tuổi thọ, nhưng Ngô Đông Tuyết thì bị thương không nhẹ. 'Nếu không phải Lingling Kwong kêu bác sĩ Mộc đưa Bản Nguyên Chi Lực, sợ mình và Ngô Đông Tuyết đã âm dương cách biệt.'

'Nhưng nhờ vậy, mình mới biết thì ra Lingling Kwong là Yêu Vương, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Không biết tại sao, lại nghĩ tới Orm Kornnaphat. Dựa vào tính cách của Orm Kornnaphat thì bà chị này hoàn toàn không biết thân phận thật sự của Lingling. Không biết, khi thân phận Lingling Kwong bại lộ, thì Orm Kornnaphat sẽ đau đớn như thế nào?'

Orm Kornnaphat làm dáng vẻ không thèm để ý, cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.

"Orm..."

Theo ánh mắt Bành Xán, nhìn vào đôi đũa trên tay mình, ngay cả đũa cũng cầm ngược. Orm Kornnaphat liếc thấy trong túi áo có một bình thủy tinh nhỏ, trong bình có hai giọt chất lỏng màu xanh, làm Orm Kornnaphat khẽ run.

'Không phải đã dùng hết rồi sao? Tại sao vẫn còn?'

"Này, Orm. Cô em thấy khỏe lên chút nào chưa?" Bác sĩ Mộc từ ngoài đi vào, thấy Orm Kornnaphat đang cầm lọ Bản Nguyên Chi Lực, không khỏi nhức nhói. 'Lại bắt người ta cho thiên tài địa bảo, cuối cùng cũng chỉ tốt hơn một chút.'

"Anh..." Orm Kornnaphat muốn hỏi bác sĩ Mộc, tại sao nàng vẫn còn hai giọt Bản Nguyên Chi Lực. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc cũng do người kia rồi.

Bác sĩ Mộc không nhìn ra sự nghi ngờ của Orm Kornnaphat, nhún vai nói "Uyển Nhi dẫn theo một Yêu Vương, dùng thiên tài địa bảo đổi ba giọt Bản Nguyên Chi Lực của tôi. Cô em hai giọt, người nằm sát vách dùng một giọt. Hai giọt này nhớ bảo quản cho tốt đó, ngoài cứu được một mạng, cũng có thể bù đắp tuổi thọ bị mất của cô nhóc này, nhưng đây là bảo bối đó."

Orm Kornnaphat trong lòng hơi động, nhìn Bành Xán. Không ngờ Bành Xán lại quay đầu, không thèm nhìn nàng. Rồi lảo đảo đứng dậy, hình như còn muốn té.

Orm Kornnaphat không để Bành Xán làm bừa. 'Trả lại cho Lingling Kwong, thì Lingling Kwong cũng không dùng được, căn biệt thự đó xem như tiền thuốc vậy'. Hét lên với bác sĩ Mộc "Giúp tôi đè cô nhóc xuống."

Lập tức có mấy sợi dây leo trói chặt Bành Xán. Bành Xán giật mình nhìn Orm Kornnaphat "Cái quái... Orm, đó là đồ giữ mạng... cô... ưm ưm..."

Dây leo thấy Orm Kornnaphat đã làm xong việc liền biến mất, còn Bành Xán thì ngã xuống giường ho sặc sụa, vài sợi tơ máu nổi lên gương mặt tái nhợt. Orm Kornnaphat vừa thở phào nhẹ nhõm thì thấy Bành Xán xụi lơ nằm dài trên đất, liền hoảng hồn "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì, ngủ một giấc là ổn thôi. Nhưng cô nhóc này tiêu hao mất hai mươi năm tuổi thọ, một giọt Bản Nguyên Chi Lực chỉ lấy lại được mười năm. Nhóc này không phải người bình thường, nhưng phép thuật tiêu hao quá nhiều tuổi thọ thế này vẫn là không nên sử dụng." Bác sĩ Mộc thấy không sao, giúp Orm Kornnaphat đỡ Bành Xán nằm lên giường bệnh, bỏ lại một câu rồi đi ra.

Chương trước Chương tiếp
Loading...