[Lingorm] Thiên sư

Chương 117



Bành Xán nhìn chằm chằm Hậu Khanh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là muốn giết nó, giết con đàn bà trước mắt. Viền mắt đột nhiên nóng lên, nhịp tim cũng nhanh dần, càng nghĩ càng muốn giết Hậu Khanh, tâm trạng dường như có chút kích động.

Tròng mắt cũng run theo nhịp tim, giống như nó muốn nhảy ra ngoài. Bành Xán cười dữ tợn, đặt ngón trỏ vào miệng, cắn mạnh. Máu tươi liền nhuộm đỏ hàm răng, rồi hướng về một phía như cầu xin trời phật phù hộ. Cẩn thận dùng ngón tay đang chảy máu, vẽ một vạch trên khóe mắt trái.

Giống như đang trang điểm cho mắt, toàn bộ mí mắt trở nên đỏ tươi. Rồi Bành Xán lầm bầm từ ngữ quái lạ nào đó. Lời vừa thốt ra, toàn bộ đồng tử mắt trái của Bành Xán đột nhiên to lên, rồi lấn át tròng trắng, biến thành một màu đen quỷ dị, cứ như ngôi sao đã tắt, hút cả người và thần trí.

Trong lòng đột nhiên hơi có cảm giác, bao nhiêu năm tim chưa từng đập một dịp bây giờ lại co giật? Hậu Khanh có chút ngạc nhiên muốn đặt tay lên ngực mình để xem coi nhịp đập này có phải là ảo giác. Nhưng ngay cả một động tác nhỏ cũng làm Hậu Khanh phải cảnh giác.

'Mình không thể di chuyển, ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy'. Theo bản năng nhìn vào con mắt đen của Bành Xán, trái tim lại đập nhẹ đến mức có thể cảm nhận được. 'Mình đã chết vạn năm, trái tim lại đập vì cô nhóc này sao? Không đúng, không phải đập, mà là cảnh báo, cô nhóc này có thể uy hiếp đến tính mạng của mình sao?'

Bành Xán nhẹ nhàng nhấc ngón tay, lướt qua sống mũi sang mắt phải. Con mắt lại hóa đỏ thẩm, Bành Xán lại nói mấy từ ngữ cổ quái. Mắt phải đột nhiên phát sáng, tròng mắt mở rộng che lấp đồng tử trở nên trắng xóa như một đám mây. Làm người ta không thấy đấy, rồi lại khiếp sợ không ngớt.

Hậu Khanh nhìn mắt trái Bành Xán đen ngòm, mắt phải thì tỏa ra ánh sáng trắng liền biến sắc. 'Lại là Âm Dương Nhãn? Trong truyền thuyết, mỗi đời chỉ có một người có Âm Dương Nhãn, mình lại xui gặp ngay nó. Chết tiệt, chết tiệt!'

Một ánh sáng trắng bắn ra từ mắt phải Bành Xán, bao phủ trên người Hậu Khanh. Hậu Khanh muốn phản ứng cũng ko kịp, chỉ cảm thấy máu trong người như bị ánh sáng này hút vào, cả người như cá nhảy khỏi nước, ngay cả thở cũng khó khăn. 'Mình phải trốn thôi, phải mau trốn thôi, nếu không thì chết chắc.'

'Nhưng làm sao thoát đây? Cơ thể bị khóa bởi Âm Nhãn, còn Dương Nhãn... Không đúng, con nhóc này công lực chưa đủ? Nếu công lực đầy đủ, thì Dương Nhãn vừa mở mình đã sớm hóa thành một vệt khói xanh'. Hậu Khanh mừng như điên, lập tức ngửa đầu gầm lên. Răng nanh lộ ra, cặp mắt cũng từ từ chuyển sang màu đỏ sẫm, dùng sức lực cả người đáp trả Bành Xán.

Trận đấu này Hậu Khanh khá vất vả, da thịt bị ánh sáng trắng hòa tan khá nhiều, cô không kịp hồi phục, mà cũng không cần. 'Chỉ cần khung xương vẫn còn, thì mình vẫn có thể phục hồi.'

Vì công lực không đủ nên Bành Xán không thể chống đỡ lâu. Chưa được một giây, thì đứa nhóc đầu đỏ đã mất đi ánh sáng lộng lẫy.

Giây tiếp theo Bành Xán cảm thấy không còn đủ sức để chống đỡ Dương Nhãn, nhưng nhìn thấy Ngô Đông Tuyết đang nằm im trên đất, thì Bành Xán như có một nguồn sức mạnh.

Tiếp theo nữa, thì ánh sáng lộng lẫy tỏa ra làm gò má lờ mờ một màu trắng xám, khóe mắt có vài nếp nhăn.

"Bành Xán..." Giọng nói yếu ớt từ xa truyền đến, rất nhỏ, rất yếu ớt, hầu như không thể nghe được. Nhưng Bành Xán dù đang ở trạng thái điên cuồng vì Dương Nhãn vẫn nghe thấy. 'Ngô Đông Tuyết, cậu còn sống!'

Giống như tất cả mọi thù hận đều biến mất, mà cô cũng không còn chống đỡ nổi Dương Nhãn nữa. Mười năm công lực chỉ đủ giải phong Dương Nhãn một giây, chỉ mới ba giây thôi mà đã tiêu hao sơ sơ hai mươi năm tuổi thọ của cô. 'Hối hận sao? Hối hận vì mình đã không mở Dương Nhãn sớm hơn. Cho dù liều cả cái mạng này, mình cũng không để ai làm tổn thương cậu ấy.'

'Mình đã sớm biết tình cảm của bản thân, nhưng lại tự mình lừa dối mình' Bành Xán nhắm mắt, nở nụ cười ngốc nghếch, nước mắt muốn rơi. Liếc nhìn thấy Orm Kornnaphat đang bấm quyết, nên muốn tiếp tục dùng Dương Nhãn, dù mất mạng cũng phải liên thủ cùng Orm Kornnaphat giết chết Hậu Khanh. Ai ngờ cảm giác mệt mỏi xông tới, chưa đầy một giây, mắt cô tối sầm, mất tri giác.

"Lâm - Binh - Đấu - Giả - Giai - Trận - Liệt - Tại - Tiền. TRỪ TÀ!" Orm Kornnaphat liền lấy lá bùa màu tím mua được ở chợ đấu giá ra. Định dùng nó bắt Tướng Thần, nhưng với con cương thi mắt đỏ này đành phải dùng lá bài tẩy.

Lá bùa tím làm khí thế Orm Kornnaphat dâng cao, Thần Long lại thoát ra, gầm gừ. Hậu Khanh toàn thân bị thương lùi về sau vài bước, híp mắt nhìn Thần Long, rồi nhìn Orm Kornnaphat, liếm liếm cái răng nanh. Bay lên trời, bắt đầu đấu với Thần Long.

Orm Kornnaphat nín thở tập trung nhìn trận đấu, không dám phân tâm. Cảm thấy Thần Long có vẻ yếu thế, liền bực mình. 'Chẳng lẽ bùa tím cũng không giết được con cương thi mắt đỏ chết tiệt này sao?'

Thần Long bị trêu chọc có chút tức giận, lắc người hóa thành một chàng trai mặc áo bào màu vàng óng, dùng nắm đấm chiến đấu với Hậu Khanh.

Lần này thì Orm Kornnaphat không thể nhìn kịp, chỉ nghe được tiếng đánh nhau. Dù mở to mắt, cũng chỉ thấy được vệt bóng.

Một vệt bóng đen đột nhiên rơi xuống, Orm Kornnaphat híp mắt nhìn tới, thấy cái môi đỏ, liền mừng thầm. Ngay lập tức, một bóng vàng che phủ phía trên Hậu Khanh.

"Bùm" một tiếng nổ vang lang, khói bụi mịt mù. Chỉ có một chàng trai mặc áo vàng óng, đứng chắp tay. Áo bào vàng bị rách, lộ ra áo sơmi trắng bên trong, trên quần áo loang lỗ vết máu, nhìn mà giật mình. Orm Kornnaphat nhìn thấy Thần Long mất một cánh tay, cảm thấy rùng mình.

'Dùng đến bùa tím nhưng cũng chỉ là may mắn mới giết được nó sao?'

"Orm, ta bị trọng thương, sợ là phải nghĩ ngơi thời gian dài, cô nhớ bảo trọng." Thần Long nói xong, rồi hóa thành một vệt sáng vàng, chui vào lòng Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat có thể cảm giác được Thần Long rơi vào trạng thái hôn mê, trận đấu này quá sức kịch liệt, phe mình trọng thương nặng nề.

'Không biết Ngô Đông Tuyết còn sống không nữa, tất cả đều là may mắn. Nếu không nhờ Bành Xán làm Hậu Khanh suy yếu, sợ là ngay cả Thần Long cũng không thể đánh thắng cô ta. Trả giá thế này, không biết có đáng giá hay không?'

"Nếu không phải Nữ Oa nương nương ban thưởng một con rối thế mạng, thì sợ chị đã chết trong tay cưng rồi." Giọng nói phát ra giữa trời, Orm Kornnaphat ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Hậu Khanh lơ lững giữa không trung. Lúc này, Hậu Khanh cũng không khá hơn gì mấy, vài chỗ bị thương có thể thấy cả xương trắng, trên miệng cũng toàn là máu. Có thể thấy được, sau khi đấu với Bành Xán, Hậu Khanh cũng chả tốt đẹp gì.

'Ngay cả bài tẩy của mình cũng bị Hậu Khanh né được sao?' Orm Kornnaphat thấy lòng trùng xuống. 'Lần này, xem ra chết chắc rồi.'

Hậu Khanh nở nụ cười tàn nhẫn, lắc một cái đã đứng trước mặt Orm Kornnaphat. Lần này, cô nhất định phải móc được trái tim của Orm Kornnaphat. Con rối thế mạng là bảo bối vô giá, vậy mà bị Orm Kornnaphat làm tan nát, đáng chết!

Nhấc tay chỉ vào Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat cảm thấy cơ thể cứng đờ. Tiếp theo, Hậu Khanh dùng bàn tay lạnh lẽo vuốt xuống ngực nàng, móng tay giống như lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng xuyên qua da thịt Orm Kornnaphat, đi sâu vào tim.

Orm Kornnaphat mở to mắt nhìn chằm chằm Hậu Khanh. 'Đây là người giết mình, mình phải ghi nhớ khuôn mặt này, dù có làm quỷ cũng không tha cho cô ta! Chỉ là, em xin lỗi Lingling.' Orm Kornnaphat đưa tay lên, nắm chặt mặt dây chuyền Tỳ Bà, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng, có chuyện xảy ra.

Máu trên tay Orm Kornnaphat thấm vào mặt dây chuyền, Tỳ Bà màu tím hấp thụ máu của Orm Kornnaphat đột nhiên xuất hiện một tấm màn yêu khí, bảo vệ Orm Kornnaphat. Tấm màn bảo vệ như một không gian khác, chia cắt Orm Kornnaphat và Hậu Khanh.

"Sao có thể?" Hậu Khanh biến sắc, lạnh lùng nhìn Orm Kornnaphat. Ánh mắt đầy hàn ý, như khối băng ngàn năm không hề đổi, lạnh thấu xương. Ánh sáng lóe lên trong tay, chém vào tấm màn.

Tấm màn màu tím bị chém, có chút rung lắc. Đàn Tỳ Bà lóe sáng tím, càng lúc càng đậm.

Ở nơi xa, Lingling Kwong ngẩn người. Lập tức đứng dậy bấm quyết, nhưng tìm không thấy người.

Lần này, việc ba người Orm Kornnaphat truy sát Hậu Khanh là chuyện cơ mật, vì thế tất cả phương tiện truyền thông đều bị cấm đưa tin. Thậm chí, Ngô Đông Tuyết còn giấu vài lá bùa để khi thuận tiện đánh lén Hậu Khanh. Không ngờ, bùa này cũng chặn luôn thức thần của Lingling Kwong, làm nàng không tìm được Orm Kornnaphat.

'Nếu không phải nguyên thần Tỳ Bà của mình có phản ứng, thì sợ rằng Orm Kornnaphat đã bị giết rồi.' Lingling Kwong không biết, đưa đàn Tỳ Bà cho Orm Kornnaphat có phải rất đúng lúc hay không. Lại nói, tính cẩn thận của Ngô Đông Tuyết lại làm hại cả ba người.

Lingling Kwong không lo lắng nhiều, mở không gian bước vào Hư Không. Vừa mở ra Hư Không, đã nhìn thấy màn bảo vệ đang bị Hậu Khanh phá hủy.

Sau đó, bàn tay đầy máu của Hậu Khanh hướng vào ngực Orm Kornnaphat, đâm tới.

Chương trước Chương tiếp
Loading...