[Lingorm] Thiên sư

Chương 11



"Người của ta ông cũng dám ra tay, ngoan ngoãn thì đưa đồ cúng ra đây, ta sẽ thương tình mà để ông toàn thây." Lingling Kwong nhìn tiểu quỷ màu đỏ, đang trốn sau lưng ông chủ.

"Hừ! Đã vào đây còn dám láo." Ông chủ vung tay, trong không khí có vô số con sâu bay vào người Lingling Kwong. Lingling Kwong vẫn cười, mặc cho những con sâu đó chui vào cơ thể, chờ đến khi nó bò đến kinh mạch. Cơ thể Lingling Kwong tự nhiên ửng đỏ màu nhạt nhòa của lửa, những con sâu kia không kịp phản ứng, bị đốt thành tro.

Ông chủ vẫn giữ nụ cười, nhưng cặp mắt hằn lên tia máu muốn nứt ra, nhìn Lingling Kwong hét lên "Chết tiệt, độc cổ của ta... Hừ hừ, ta sẽ giết... ta sẽ giết ngươi. Giết con ả đó cho ta."

Tiểu quỷ lúc đầu lo sợ, nhưng chỉ một giây liền trở nên điên cuồng, nhào tới.

"Hừ!" Lingling Kwong hừ lạnh. Những tiểu quỷ điên cuồng tự nhiên im ắng, cả người như mê man, đứng đó nhìn Lingling Kwong. Nàng đưa tay ra, một lực hút khổng lồ từ lòng bàn tay tản ra, những tiểu quỷ kia giống như thiêu thân lao vào lửa, tự động đến gần lòng bàn tay nàng.

Khi vừa đụng vào tay nàng, những tiểu quỷ đó nổ tung, tất cả tinh khí đều bị Lingling Kwong hút sạch. Những tinh khí chạy dài khắp kinh mạch, rồi truyền vào Yêu Đan. Yêu Đan nổi lên hình một đám mây nhỏ như ẩn như hiện. Thêm vào lúc đầu, hiện tại đã thành bảy vân đan.

"Ngươi... ngươi là ai?" Chỉ vài giây, tất cả tiểu quỷ đều trở thành đồ bổ cho cô gái trước mắt, ông chủ mới ý thứ được, cô ta không phải người có thể đụng vào.

Lingling Kwong nhướng mày, phất tay. Ông chủ bị một bàn tay to lớn vô hình siết chặt cổ, từ từ nhấc bổng lên. Ông liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao cũng không chạm vào bàn tay đó được, ông cào đến mức cổ rướm máu.

Móng tay có thể làm bị thương chính mình, nhưng không thể ngăn cẳn thứ vô hình. Đến khi một luồng khí nhạt bay ra, Lingling Kwong chụp lấy, vò nó thành một cục, rồi nuốt vào miệng. Một giây sau, nàng lại xuất hiện trên giường trong khách sạn.

Quay đầu nhìn Orm Kornnaphat vẫn đang ngủ say, Lingling Kwong lười nhác đặt tay lên eo. Theo lý mà nói, ăn no thì vận động một chút sẽ rất tốt cho tiêu hóa. Có điều, nàng cảm thấy sau khi thức dậy cơ thể có chút thay đổi. Mặc dù lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng được Cửu Vĩ cứu. Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, chất độc cứ vậy mà biến mất, đúng là kỳ lạ.

Lingling Kwong nhắm chặt hai mắt, hình như nàng nghe đâu đó tiếng Cửu Vĩ cười, đi đến cạnh nàng, Hương Nhi đang xoa bóp vai cho nàng.

Hương Nhi... Liên Nhi... Lingling Kwong giật mình mở mắt, cơ thể đầy mồ hôi lạnh. Trong lòng có một cảm giác đau nhói, xin lỗi Hương Nhi, Liên Nhi... xin lỗi.

Orm Kornnaphat mở mắt, mơ màng nhìn trần nhà, đây không phải là nhà nàng. À phải rồi, nàng đã theo Joseph Lau đến Thái Lan. Quay đầu nhìn cái giường bên cạnh, không có ai.

Sáng sớm không trên giường, chạy đi đâu? Nếu Lingling Kwong đi lạc ở đây, nàng phải mất công đi tìm nữa. Mặc dù Thái Lan là quê hương của cô, nhưng cô đã chuyển qua Hồng Kông sống với bà cô từ năm mười tuổi, nên không còn nhớ nhiều về đường xá ở đây. Orm Kornnaphat xốc chăn, vừa ra khỏi phòng ngủ, đã thấy ngoài phòng khách có một người. Từ cửa phòng ngủ, có thể nhìn thấy Lingling Kwong nhìn ra cửa sổ ngây người.

"Này, cô thức lúc nào thế?" Orm Kornnaphat ngáp một cái.

"Hử?" Lingling Kwong có chút mơ màng nhìn Orm Kornnaphat.

"Đừng nói là cả đêm cô không ngủ đó nha." Orm Kornnaphat mở to hai mắt nhìn Lingling Kwong. Thấy Lingling Kwong gật đầu, thở dài, bầu trời đêm ở đây đẹp thế sao? Đứng đây cả buổi tối, đúng là ngốc.

"Được rồi, có một số việc chúng ta không khống chế được. Có điều vài chục thì còn khó, nhưng hai ba người đàn ông chẳng lẽ tìm không được sao?" Orm Kornnaphat vỗ vai Lingling Kwong. Lấy lý do vì mấy ông sao đó thì cũng hơi miễn cưỡng, cái dễ nói hơn chắc là tình yêu.

Phụ nữ, yêu được đã khó, nhưng càng yêu thì lún càng sâu. Có điều, lúc ở nhà, Lingling Kwong đâu có như vậy, không lẽ cô ấy thật sự thích Joseph Lau sao? Sắc mặt Orm Kornnaphat thay đổi, vì Joseph Lau có nhiều tiền, nên rất biết chìu lòng phụ nữ. Không được, Lingling Kwong nhìn đơn thuần như vậy, nếu bị gạt thì làm sao?

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat khó hiểu "Tại sao phải tìm đàn ông?"

"Không phải cô thích à?" Giọng Orm Kornnaphat có chút trầm, bỏ đi rửa mặt. Giờ muốn ngủ tiếp, cũng ngủ không được.

Lingling Kwong nhìn bóng lưng Orm Kornnaphat khó hiểu, đôi mi thanh thú khẽ nhíu lại, nàng muốn tìm đàn ông khi nào?

Tùy tiện thu xếp một chút, hai người đi xuống lầu, Joseph Lau đã chờ sẵn ở phòng ăn. Joseph Lau ân cần rót nước, cầm vài món nhẹ cho Lingling Kwong. Orm Kornnaphat không quan tâm, ăn xong thì nói "Joseph Lau, tôi mở cửa làm ăn, không thể ở ngoài lâu. Có khách đến tìm, nên hôm nay tôi muốn về nước. Nếu ông không ngại thì để tôi đem tiểu quỷ này về, siêu độ cho nó."

"Sethratanapong tiểu thư không ở chơi thêm mấy ngày sao?" Joseph Lau lén liếc nhìn Lingling Kwong đang uống trà.

"Làm ăn khó khăn không lẽ ông không biết sao? Joseph Lau ông cứ thích nói giỡn. Được rồi, tôi đã ăn no, bây giờ đem tiểu quỷ đưa cho tôi. Sau đó, nhớ chuyển phần còn lại vào tài khoản cho tôi."

Orm Kornnaphat kéo vali đựng hành lý, không thèm cầm chi phiếu đã quay đầu đi. Lingling Kwong đi theo sau lưng, cười nói "Em gái ngoan, sau khi về không cần nhọc lòng tìm việc cho chị. Chị thấy làm phụ tá cho em thật tốt, lần sau em gái có đi bắt quỷ trừ ma, đem chị theo được không?"

Lingling Kwong tính toán, hiện tại Đan Yêu đã có bảy vân đan, vân đan càng nhiều thì nàng càng mạnh. Khi đối đầu với Lữ Thượng, thì nàng chỉ có ba cái, nếu theo Orm Kornnaphat bắt một ít quỷ quái, không phải càng lúc càng mạnh sao?

Nghe đồn, nếu có đủ mười vân đan, thì có thể phi thăng thành tiên. Suy nghĩ đến cái kết, Lingling Kwong lắc đầu, nàng vẫn thích tự do tự tại hơn. Tương tự như kiếp số, thiên địa linh khí cũng nhạt nhòa, cũng chẳng biết số kiếp của nàng thế nào. Nhưng không nên chểnh mảng, nhất định phải chăm chỉ tu luyện.

"Nếu cô chịu làm phụ tá, vậy thì cứ làm đi, nhưng không được phép lười biếng. Nếu không, tôi sẽ trừ lương." Orm Kornnaphat trả lời, lấy ra chứng minh và vé máy bay. Nhân viên kiểm tra trả lại giấy tờ cho Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat hơi do dự, nhưng vẫn đưa giấy tờ cho Lingling Kwong.

Lingling Kwong cau mày nhìn cái hình nhỏ trên thẻ, nhếch miệng. Nàng nhớ là Orm Kornnaphat lấy điện thoại rồi gọi cái gì đó, nói là làm chứng minh để dùng. Đây là chứng minh? Mà dùng thế nào?

Lingling Kwong cười nói "Chị không biết xài. Dù sao sáng đến tối chị đều ở cạnh em, thôi thì em cứ giữ đi."

Orm Kornnaphat ngạc nhiên nhìn Lingling Kwong. À phải rồi, nàng đã quên Lingling Kwong chính là kẻ ngốc, ngay cả giấy chứng minh cũng không biết. Thật hay là đang giả ngu? Bỏ đi, vẫn là nàng giữ, nếu không rơi mất càng phiền hơn. Orm Kornnaphat nhét chứng minh vào túi xách, vào cửa lên máy bay.

Lingling Kwong lén nhìn vào vali của Orm Kornnaphat, trong đó chứa tiểu quỷ bị phong ấn. Mà con quỷ này cả người đều đỏ, nếu như nàng ăn được nó, thì đan vân sẽ sáng hơn một chút.

Vốn tiểu quỷ vẫn nằm trong quan tài không muốn đi, đột nhiện nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu của Lingling Kwong, sợ hãi quyết định đi đầu thai.

Về đến nhà, Orm Kornnaphat thắp cho bà cô một nén hương, dọn dẹp lại hành lý, rồi cầm chi phiếu chạy ra ngân hàng đổi tiền mặt, trong lòng hơi kích động. Ôi, mối làm ăn đầu tiên đã kiếm được mười triệu, đúng là mình quá lợi hại. Chanel hình như mới ra loại mới, phải đi xem thử.

Orm Kornnaphat đưa Lingling Kwong vào khu thương mại, đến khi sau chiếc xe nhỏ bé của Orm Kornnaphat chất đầy đồ, thì mới hài lòng cùng Lingling Kwong về nhà.

Toàn bộ quá trình làm Lingling Kwong trợn mắt há mồm, thử đồ, trả tiền, thử đồ, trả tiền... Thế giới này, phụ nữ toàn thế này à? Cảm nhận được những ánh mắt kì lạ chiếu đến, để Lingling Kwong biết được, thì ra chỉ có Orm Kornnaphat mới như vậy thôi.

Nếu sau này nàng cũng cần, thì buổi tối chỉ cần lẻn vào cửa hàng, lấy mấy cái túi da, quần áo, giày đem về là được rồi. Lingling Kwong hài lòng với suy nghĩ của mình.

Hôm đó, sau khi mua sắm xong, số tiền kiếm được đã mất một nửa. Buổi tối, Orm Kornnaphat hài lòng thử quần áo, rồi cau mày, tự nói "Không được, tính thế nào một tháng sài cũng hơn mười triệu. Lấy thẻ nuôi thẻ, mà thẻ thì mình có đến năm sáu cái. Một ngày bỏ ra hơn 1 triệu, một tháng ba mươi ngày, không được, không được. Nếu cứ thế này, thể nào cũng ra gầm cầu ngủ thôi.

"Chuyện của tiểu quỷ vẫn chưa xong, bùa còn rất ít, tiền cái mắt kính chắc phải cầu xin nợ lại. Lần này không có chừng trăm vạn chắc không đủ, ai da, kệ đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Mai vẫn là đi cầu xin chú vậy."

Chương trước Chương tiếp
Loading...