LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái
Đêm Hongkong (H+)
*Hôn*Hôn*Hôn"Ừm..." "Chị có thể hôn em được không?""Cũng đã hôn cả đêm rồi mà, không phải sao?""ừmmmm, ohhhhh..." Một tiếng rên khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng Meiling ngay khi bị hôn đi hôn lại vào đùi trong trước khi từ từ lướt lưỡi dọc theo làn da mịn màng, đầu lưỡi liếm láp trêu chọc. ướt đẫm cảm xúc "...Ưmmmm." Người kia ấn một nụ hôn mãnh liệt khác vào giữa rồi nhấc người lên để ôm lấy người phụ nữ xinh đẹp bên dưới cơ thể mình. "Sao chị tục tĩu với em quá dạ ?" "Tục tĩu gì chứ, chị cũng làm giống như em làm tối qua mà." "Vậy chị còn quên làm một việc nữa." Cô vừa cười vừa nói, giơ tay ôm lỏng vào cổ người kia, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó há miệng thè ra chiếc lưỡi thon dài. mà bước ra liếm môi nhau chơi đùa. "...Cái em đang nói là ... cắn chỗ đó hả? Nếu vậy... em còn tục hơn chị nhiều." Nữ diễn viên nổi tiếng với vai nữ chính trị giá bạc tỷ cười đến nỗi má thành một vết rảnh, lại thêm vết hôn của thiên thần (má lúm) trên má nữa, vừa dễ thương vừa xinh đẹp. Nụ cười lộ lúm đồng tiền mỗi khi người kia cười đến mức mắt khép lại làm cho cô ấy phải cúi xuống hôn và chạm nhẹ lên vết hôn mà thiên thần đã để lại. Bây giờ cô ấy là chủ sở hữu của vết hôn này rồi. "Chị đã hôn lúm đồng tiền của em từ tối qua rồi đấy, thích lắm hả?" "Thật ra thì chị thích hôn toàn bộ cơ thể em luôn đó." "Hừ, mấy người chị xinh đẹp miệng ngọt lịm này chắc lại đi hôn hết người này tới người kia rồi đúng không?" "Cũng không phải là đi hôn hết đâu, chị chỉ hôn với người đang loanh quanh ở đây thôi mà." Cô nói khi đặt tay phải của mình dưới tấm chăn dày. Những đầu ngón tay của cô lần theo cặp ngực xinh đẹp mà cô đã lang thang suốt đêm. Môi cô hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng nõn, dùng chóp mũi xoa xoa hít vào hương thơm: "Ưmmmm..." "Đủ rồi, em kiệt sức rồi... làm ơn." Cánh tay từng ôm chặt giờ đã di chuyển, đưa tay mảnh mai nắm lấy gương mặt cô ấy một cách dễ dàng, đồng thời nâng mặt cô lên để mắt đối mắt, thay vì cứ mãi chui vào cổ người em không thôi. "Chị" "Được rồi, đủ rồi" "Bỏ tay chị ra khỏi ngực em" "Em xinh đẹp quá, chắc có nhiều người khen em rồi đúng không? Nhưng mà đừng thấy chán khi chị khen em nhiều như vậy nha." Cô di chuyển cơ thể, dùng cánh tay phải chống người lên cao hơn người nằm dưới một chút, đồng thời dùng đầu ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vuốt ve mũi cô bé trước khi chuyển ngón tay cái ấn vào miệng cô bé để làm cho cô bé cảm thấy thoải mái và mở nó ra. Sau đó cô cúi đầu cắn vào phần dưới của đối phương, cuối cùng nhẹ nhàng hôn vào chỗ đó. "Chị cũng xinh đẹp lắm, xinh đẹp tuyệt vời." "Xinh đẹp nhất mà Mei từng gặp từ trước đến nay."
12:37 Bàn tay mảnh mai xoa bóp phần eo thon của người đang ngồi dang chân trên bàn ăn, đủ rộng để cô ấy có thể chen vào giữa hai chân trắng nõn. Đôi môi chạm nhau, trao đổi những nụ hôn ngọt ngào từ đầu lưỡi này đến đầu lưỡi khác, cho đến khi người em gái dùng tay đẩy vai cô ấy ra nhẹ nhàng. "Sao cứ trêu chọc em vậy hả?" "Đâu có đâu" Cô ấy cúi xuống cắn vào bờ vai mềm mại của người em gái như thể muốn "thử" một chút, rồi lại hôn mạnh lên vết cắn, xoay người hôn má cô ấy một lần nữa. Sau đó, cô ấy đứng dậy, từ từ đỡ người kia xuống khỏi bàn. Cô ấy mỉm cười và lắc đầu khi người vừa xuống đứng bên cạnh hôn má cô ấy lại thật mạnh, đồng thời làm mặt đáng yêu rồi quẩy mông trở lại ngồi ăn cơm như không có gì. Dễ thương quá. Dù bản thân là người đã ngồi lên bàn, dù đã bảo cô ấy ngồi im ở ghế đàng hoàng, nhưng người em gái vẫn bướng bỉnh tự mình trèo lên. Còn chiếc áo hai dây mỏng manh, một dây tụt xuống, để lộ phần ngực không có áo ngực che chắn. Đôi chân trắng nõn lộ ra khỏi phần gấu quần sort nhỏ càng khiến người ta nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua và sáng nay. "Hình như điện thoại của chị có ai đang gọi tới đó" Chưa kịp ngồi xuống cạnh người kia, cô ấy phải đứng dậy, đi lấy điện thoại bị bỏ quên trên ghế sofa từ tối qua, nhìn vào màn hình với đôi mày nhíu lại một chút khi thấy người gọi đến. Thường thì vào ngày nghỉ, quản lý không gọi cho cô ấy, mà chúng tôi lại đang ở Hồng Kông, nên không có lịch làm việc nào cần xen vào. "Hello, Yiling đi đâu rồi? Sao không ở trong phòng?"Cô ấy chớp mắt, đầu óc đang phân tích giọng nói từ đầu dây bên kia. Không nghe có vẻ giận dữ hay bực bội, nhưng lại có vẻ vội vã như thể đang làm gì đó. "Dạ em ở nhà." "Nong Yiling về khách sạn ngay đi, có việc gấp mà ban lãnh đạo muốn nói chuyện.""Bây giờ hả chị?" Cô ấy quay sang nhìn người đang ngồi ăn gần đó rồi thở dài nhẹ. Cứ tưởng hôm nay là ngày nghỉ của cả hai, nhưng cô ấy lại không hỏi người em gái sẽ ở lại Hồng Kông đến khi nào. "...Được, em sẽ đi ngay." Cô ấy quay lại với Meiling, lúc này người em gái đang ngẩng đầu lên nhìn cô ấy với đôi mắt ngây thơ. Cả hai nhìn nhau, và cô ấy không thể không hôn lên trán người em gái, đồng thời dùng tay phải vuốt ve má cô ấy nhẹ nhàng. "Có việc gấp hả chị?" "Ừm, nhưng chị sẽ trở lại kịp bữa tối." "Dạ... Chị đi làm đi." "Ừm, chị sẽ quay lại ngay."20:17 Tiếng xôn xao của mọi người, mỗi người một ngôn ngữ khiến không thể nghe rõ gì cả, khiến cô phải đưa tay lên xoa thái dương không ngừng. Ngón tay lướt qua điện thoại di động vào ứng dụng này rồi lại ra ứng dụng khác, những ứng dụng có các kênh xã hội của người mà cô đã nói sẽ quay lại ăn tối cùng. Meiling, nữ chính đang lên của màn ảnh, nhưng không có kênh nào mà người kia mở để gửi tin nhắn hay liên lạc được. "...Hừ..." "Chị đã liên lạc với quản lý của em Meiling rồi, đang chờ họ trả lời." Cô cất điện thoại vào túi, rồi nhìn đồng hồ lớn trong sân bay Hồng Kông và gật đầu nhẹ đáp lại quản lý của mình. "Nong Yi muốn có liên lạc với Nong Mei làm gì vậy? Hai đứa quen biết nhau sao?" "Không ạ, chỉ là em muốn có thôi, cũng không định gây phiền phức gì đâu. P'PatCha bảo em nên thân thiết với người trong ngành, phải không? Nè... chị giúp em một chút nha, dù em phải ở lại Hồng Kông thêm một tuần nữa nhưng giờ em lại phải nhanh chóng quay về nhận công việc ở Thái với chị đây nè." "Đó là lỗi của chị sao Nong Yi? Mấy ông giám đốc kia... Cũng là do em đột ngột nổi lên, trở nên nổi như cồn chỉ trong một đêm như vậy, kênh muốn kiếm lời thôi. Chị còn phải làm hết từ việc đặt vé nhanh nhất, rồi lại phải thu dọn đồ cho Nong Yi nữa." "Được rồi, đủ rồi, em không muốn nghe nữa đâu." Cô lại thở dài, nhìn chính mình qua cửa kính lớn của sân bay, phản chiếu mọi thứ xung quanh, kể cả bản thân. Tay cô nhẹ nhàng xoa cổ, cảm giác như thiếu thiếu thứ gì đó. Chắc chắn cô đã quên để lại cái gì đó ở phòng của Nong Mei rồi... Em ấy sẽ nghĩ cô để lại đó như một món đồ lạ mặt sao? Hay sẽ nghĩ cô cứ đến đây liên tục vì có mục đích gì đó? Bọn họ tình cờ gặp nhau lần đầu và lần nữa là cô tự nhắn tin làm quen với em ngay tại nơi chúng ta gặp nhau đêm đầu tiên. Và từ đó, cô là người thường xuyên quay lại đây, mặc dù cô không thích vào quán bar lắm. Cô làm như thể việc mỗi lần gặp nhau là tình cờ, dù thực ra cô đã cố tình sắp xếp để họ gặp nhau, và nếu không phải do cô nghĩ ngợi quá, hình như người kia cũng cố tình để gặp nhau giống như cô vậy. "Hừ." "Em ổn chứ YiLing?" "Em ổn." "Có ổn không?" "Không ổn đâu..." - cô thầm nói Cô đưa tay gõ mạnh vào trán mình mấy cái như một cách để xả stress. Chỉ còn chút thời gian nữa là lên máy bay, Cô phải trở về làm việc gấp theo lệnh của các quản lý trong công ty mà không thể từ chối. Cô không có đủ thời gian để quay lại phòng gặp Meiling hay thậm chí là về nhà tự nói với ba của mình. Mọi thứ đều không như kế hoạch, dù hôm nay cô đã dự định sẽ xin liên lạc với em ấy, một cách trực tiếp. Cô định nói rõ cô là ai, làm công việc gì, để cả hai có thể hiểu nhau hơn vì cô biết chắc em ấy không biết cô trong vai trò một diễn viên, vì cô chỉ mới nổi lên gần đây và cô cũng chưa bao giờ dùng điện thoại để chơi mạng xã hội khi ở cùng nhau. Hừ, cô muốn nói chuyện trực tiếp với em ấy. Liệu em ấy sẽ nghĩ gì khi cô biến mất đột ngột như vậy?15:43"Buổi ra mắt của em sẽ là vào buổi tối nhé, P'Yi. Chị đã nhắc là phải đi đấy.""Dạ, em biết rồi. Liên lạc với Mei Ling được không?""Chị đã nhắn hai lần rồi, nhưng P'Cho bảo Meiling không tiện.""Có nói rằng em là người xin trực tiếp không chị?""Chị đã nói rồi, nhưng cô ấy không đồng ý , thật sự.""Dạ, em hiểu rồi. Cảm ơn P'Pat." Cuộc gọi kết thúc được một lúc, nhưng cô vẫn đứng yên, để nước từ vòi sen chảy qua người từ đầu đến chân. cô đưa tay xoa nhẹ lên cơ thể mình rồi dừng lại ở đùi trong, ấn ngón tay cái xuống da mình, nhớ lại đêm mà có ai đó cố tình để lại dấu răng mờ mờ trên cơ thể cô. Cô không thể liên lạc với em ấy từ khi về Thái, không có bất kỳ kênh nào để liên lạc. Cô thử tìm cách thông qua bạn bè của nhưng tất cả đều có vẻ không ổn. Những người mà em ấy theo dõi trên Instagram thì để chế độ riêng tư, những diễn viên, ca sĩ mà có thể là bạn của em ấy, cô cũng không biết phải tiếp cận thế nào để không làm họ cảm thấy lạ. Cô cố nhờ những người bạn ít ỏi trong ngành giúp đỡ để có thể liên lạc với em ấy thông qua quản lý, nhưng ai cũng nhận được câu trả lời giống như cô. Nữ diễn viên nổi tiếng ấy thật sự khó tiếp cận. "Em về Thái rồi mà lại còn có tin đồn hẹn hò xuất hiện nữa đấy, Meiling." Chiều qua, Meiling có tin đồn hẹn hò với một nam diễn viên mà em đã làm việc cùng, người này cũng nổi tiếng là một kẻ đào hoa. Và dĩ nhiên, Meiling không để mình bị tin đồn không đúng về mình lan truyền lâu. Chỉ vài giờ sau, Mei Ling đã tự tay phủ nhận tin đồn ngay trong sự kiện. Yiling cảm thấy tiếc vì đã nghĩ mình vô tình làm phiền người đã có chủ, tưởng rằng mối quan hệ ngắn ngủi của họ sẽ kết thúc. Hy vọng em nhận vai trong bộ phim truyền hình. Đúng vậy, cô hy vọng em ấy sẽ nhận vai trong bộ phim mà cả hai có thể đóng chung với nhau, vì cô không còn cách nào khác để tiếp cận em ấy. Việc nhận một dự án chung có thể giúp YiLing trò chuyện trực tiếp với Meiling, vì hiện tại họ đều ở Thái và đi sự kiện gần nhau. Cô khá tự tin, nghĩ rằng em ấy có thể đã biết cô là ai rồi. Nhưng dù vậy, cô vẫn không biết liệu mong muốn được nói chuyện thẳng thắn có thành hiện thực hay không, bởi vì vào buổi trưa hôm nay, cô nhận được tin từ một người bạn thân chơi cầu lông rằng họ đã gặp Meiling cùng với một vận động viên mà có tin đồn là đang hẹn hò. Lại thêm một lần nữa.... Lại là tin hẹn hò nữa rồi. Meiling chỉ có tin hẹn hò thôi sao? Cô ấy thật sự muốn biết liệu chuyện này có phải do ai đó gây ra, có phải là do các phóng viên hay những bà cô hàng xóm luôn cố gắng viết ra chuyện tình cảm với những người khác, dù thực tế có thể chỉ là bạn bè? Hay là do chính cô ấy, khi cảm thấy ghen tuông dù chúng ta chẳng phải là gì của nhau? Khi nhận ra rằng chúng ta không phải là gì của nhau và mối quan hệ của chúng ta mong manh đến thế, cô ấy cảm thấy chút bối rối. Khoảng thời gian ở Hồng Kông thật tuyệt vời với cô ấy. Cô ấy thích Meiling như đã từng nói với em ấy. Không biết đối với Meiling, điều này có quá vội vàng và hời hợt không, nhưng trong khoảng thời gian đó, cô ấy thật sự muốn nói ra những gì mình cảm thấy, và đó không phải là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy thích Meiling. Hồng Kông như một chất xúc tác khiến cô ấy dám làm những điều mà trước đây cô ấy chưa bao giờ dám. Cơ hội đã đến trước mắt, và tất nhiên cô ấy đã nắm lấy ngay lập tức. "Em ấy là người ngoan ngoãn và dễ thương với tất cả mọi người, nên đừng có ghen tuông lung tung nhé, Yiling!" - cô thầm nói với bản thân . Cô ấy đưa tay vuốt tóc rồi với tay tắt vòi sen, để nước không tiếp tục chảy xuống cơ thể mình, rồi bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo choàng tắm che chắn cơ thể trần trụi. "Hừ..." Cô ấy nằm ngửa, nhìn lên trần nhà phòng ngủ, trong khi giơ điện thoại lên và lướt qua các ứng dụng có tài khoản của Meiling hiện lên trên màn hình. Cô ấy đã thả tim cho Meiling suốt từ bài đăng đến story, bấm thích ngay lập tức mà không cố gắng giữ hình tượng gì cả, nhưng lại không nhận được sự chú ý nào từ chủ nhân tài khoản. Cô biết Meiling có lẽ không quan tâm đến việc ai đã bấm thích bài đăng của cô ấy, vì có rất nhiều người bấm Like, nhưng cô không thể không cảm thấy chút hụt hẫng khi nghĩ rằng Mei Ling chẳng quan tâm đến việc muốn trò chuyện hay làm rõ mọi chuyện giữa hai người như cô ấy mong muốn. "Liệu tất cả mọi thứ sẽ kết thúc như vậy sao?".
.
.
Khoan đã ! Xin 2p quảng cáo !
Like & Follow mình trên facebook để cập nhật lịch up truyện nha !
12:37 Bàn tay mảnh mai xoa bóp phần eo thon của người đang ngồi dang chân trên bàn ăn, đủ rộng để cô ấy có thể chen vào giữa hai chân trắng nõn. Đôi môi chạm nhau, trao đổi những nụ hôn ngọt ngào từ đầu lưỡi này đến đầu lưỡi khác, cho đến khi người em gái dùng tay đẩy vai cô ấy ra nhẹ nhàng. "Sao cứ trêu chọc em vậy hả?" "Đâu có đâu" Cô ấy cúi xuống cắn vào bờ vai mềm mại của người em gái như thể muốn "thử" một chút, rồi lại hôn mạnh lên vết cắn, xoay người hôn má cô ấy một lần nữa. Sau đó, cô ấy đứng dậy, từ từ đỡ người kia xuống khỏi bàn. Cô ấy mỉm cười và lắc đầu khi người vừa xuống đứng bên cạnh hôn má cô ấy lại thật mạnh, đồng thời làm mặt đáng yêu rồi quẩy mông trở lại ngồi ăn cơm như không có gì. Dễ thương quá. Dù bản thân là người đã ngồi lên bàn, dù đã bảo cô ấy ngồi im ở ghế đàng hoàng, nhưng người em gái vẫn bướng bỉnh tự mình trèo lên. Còn chiếc áo hai dây mỏng manh, một dây tụt xuống, để lộ phần ngực không có áo ngực che chắn. Đôi chân trắng nõn lộ ra khỏi phần gấu quần sort nhỏ càng khiến người ta nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua và sáng nay. "Hình như điện thoại của chị có ai đang gọi tới đó" Chưa kịp ngồi xuống cạnh người kia, cô ấy phải đứng dậy, đi lấy điện thoại bị bỏ quên trên ghế sofa từ tối qua, nhìn vào màn hình với đôi mày nhíu lại một chút khi thấy người gọi đến. Thường thì vào ngày nghỉ, quản lý không gọi cho cô ấy, mà chúng tôi lại đang ở Hồng Kông, nên không có lịch làm việc nào cần xen vào. "Hello, Yiling đi đâu rồi? Sao không ở trong phòng?"Cô ấy chớp mắt, đầu óc đang phân tích giọng nói từ đầu dây bên kia. Không nghe có vẻ giận dữ hay bực bội, nhưng lại có vẻ vội vã như thể đang làm gì đó. "Dạ em ở nhà." "Nong Yiling về khách sạn ngay đi, có việc gấp mà ban lãnh đạo muốn nói chuyện.""Bây giờ hả chị?" Cô ấy quay sang nhìn người đang ngồi ăn gần đó rồi thở dài nhẹ. Cứ tưởng hôm nay là ngày nghỉ của cả hai, nhưng cô ấy lại không hỏi người em gái sẽ ở lại Hồng Kông đến khi nào. "...Được, em sẽ đi ngay." Cô ấy quay lại với Meiling, lúc này người em gái đang ngẩng đầu lên nhìn cô ấy với đôi mắt ngây thơ. Cả hai nhìn nhau, và cô ấy không thể không hôn lên trán người em gái, đồng thời dùng tay phải vuốt ve má cô ấy nhẹ nhàng. "Có việc gấp hả chị?" "Ừm, nhưng chị sẽ trở lại kịp bữa tối." "Dạ... Chị đi làm đi." "Ừm, chị sẽ quay lại ngay."20:17 Tiếng xôn xao của mọi người, mỗi người một ngôn ngữ khiến không thể nghe rõ gì cả, khiến cô phải đưa tay lên xoa thái dương không ngừng. Ngón tay lướt qua điện thoại di động vào ứng dụng này rồi lại ra ứng dụng khác, những ứng dụng có các kênh xã hội của người mà cô đã nói sẽ quay lại ăn tối cùng. Meiling, nữ chính đang lên của màn ảnh, nhưng không có kênh nào mà người kia mở để gửi tin nhắn hay liên lạc được. "...Hừ..." "Chị đã liên lạc với quản lý của em Meiling rồi, đang chờ họ trả lời." Cô cất điện thoại vào túi, rồi nhìn đồng hồ lớn trong sân bay Hồng Kông và gật đầu nhẹ đáp lại quản lý của mình. "Nong Yi muốn có liên lạc với Nong Mei làm gì vậy? Hai đứa quen biết nhau sao?" "Không ạ, chỉ là em muốn có thôi, cũng không định gây phiền phức gì đâu. P'PatCha bảo em nên thân thiết với người trong ngành, phải không? Nè... chị giúp em một chút nha, dù em phải ở lại Hồng Kông thêm một tuần nữa nhưng giờ em lại phải nhanh chóng quay về nhận công việc ở Thái với chị đây nè." "Đó là lỗi của chị sao Nong Yi? Mấy ông giám đốc kia... Cũng là do em đột ngột nổi lên, trở nên nổi như cồn chỉ trong một đêm như vậy, kênh muốn kiếm lời thôi. Chị còn phải làm hết từ việc đặt vé nhanh nhất, rồi lại phải thu dọn đồ cho Nong Yi nữa." "Được rồi, đủ rồi, em không muốn nghe nữa đâu." Cô lại thở dài, nhìn chính mình qua cửa kính lớn của sân bay, phản chiếu mọi thứ xung quanh, kể cả bản thân. Tay cô nhẹ nhàng xoa cổ, cảm giác như thiếu thiếu thứ gì đó. Chắc chắn cô đã quên để lại cái gì đó ở phòng của Nong Mei rồi... Em ấy sẽ nghĩ cô để lại đó như một món đồ lạ mặt sao? Hay sẽ nghĩ cô cứ đến đây liên tục vì có mục đích gì đó? Bọn họ tình cờ gặp nhau lần đầu và lần nữa là cô tự nhắn tin làm quen với em ngay tại nơi chúng ta gặp nhau đêm đầu tiên. Và từ đó, cô là người thường xuyên quay lại đây, mặc dù cô không thích vào quán bar lắm. Cô làm như thể việc mỗi lần gặp nhau là tình cờ, dù thực ra cô đã cố tình sắp xếp để họ gặp nhau, và nếu không phải do cô nghĩ ngợi quá, hình như người kia cũng cố tình để gặp nhau giống như cô vậy. "Hừ." "Em ổn chứ YiLing?" "Em ổn." "Có ổn không?" "Không ổn đâu..." - cô thầm nói Cô đưa tay gõ mạnh vào trán mình mấy cái như một cách để xả stress. Chỉ còn chút thời gian nữa là lên máy bay, Cô phải trở về làm việc gấp theo lệnh của các quản lý trong công ty mà không thể từ chối. Cô không có đủ thời gian để quay lại phòng gặp Meiling hay thậm chí là về nhà tự nói với ba của mình. Mọi thứ đều không như kế hoạch, dù hôm nay cô đã dự định sẽ xin liên lạc với em ấy, một cách trực tiếp. Cô định nói rõ cô là ai, làm công việc gì, để cả hai có thể hiểu nhau hơn vì cô biết chắc em ấy không biết cô trong vai trò một diễn viên, vì cô chỉ mới nổi lên gần đây và cô cũng chưa bao giờ dùng điện thoại để chơi mạng xã hội khi ở cùng nhau. Hừ, cô muốn nói chuyện trực tiếp với em ấy. Liệu em ấy sẽ nghĩ gì khi cô biến mất đột ngột như vậy?15:43"Buổi ra mắt của em sẽ là vào buổi tối nhé, P'Yi. Chị đã nhắc là phải đi đấy.""Dạ, em biết rồi. Liên lạc với Mei Ling được không?""Chị đã nhắn hai lần rồi, nhưng P'Cho bảo Meiling không tiện.""Có nói rằng em là người xin trực tiếp không chị?""Chị đã nói rồi, nhưng cô ấy không đồng ý , thật sự.""Dạ, em hiểu rồi. Cảm ơn P'Pat." Cuộc gọi kết thúc được một lúc, nhưng cô vẫn đứng yên, để nước từ vòi sen chảy qua người từ đầu đến chân. cô đưa tay xoa nhẹ lên cơ thể mình rồi dừng lại ở đùi trong, ấn ngón tay cái xuống da mình, nhớ lại đêm mà có ai đó cố tình để lại dấu răng mờ mờ trên cơ thể cô. Cô không thể liên lạc với em ấy từ khi về Thái, không có bất kỳ kênh nào để liên lạc. Cô thử tìm cách thông qua bạn bè của nhưng tất cả đều có vẻ không ổn. Những người mà em ấy theo dõi trên Instagram thì để chế độ riêng tư, những diễn viên, ca sĩ mà có thể là bạn của em ấy, cô cũng không biết phải tiếp cận thế nào để không làm họ cảm thấy lạ. Cô cố nhờ những người bạn ít ỏi trong ngành giúp đỡ để có thể liên lạc với em ấy thông qua quản lý, nhưng ai cũng nhận được câu trả lời giống như cô. Nữ diễn viên nổi tiếng ấy thật sự khó tiếp cận. "Em về Thái rồi mà lại còn có tin đồn hẹn hò xuất hiện nữa đấy, Meiling." Chiều qua, Meiling có tin đồn hẹn hò với một nam diễn viên mà em đã làm việc cùng, người này cũng nổi tiếng là một kẻ đào hoa. Và dĩ nhiên, Meiling không để mình bị tin đồn không đúng về mình lan truyền lâu. Chỉ vài giờ sau, Mei Ling đã tự tay phủ nhận tin đồn ngay trong sự kiện. Yiling cảm thấy tiếc vì đã nghĩ mình vô tình làm phiền người đã có chủ, tưởng rằng mối quan hệ ngắn ngủi của họ sẽ kết thúc. Hy vọng em nhận vai trong bộ phim truyền hình. Đúng vậy, cô hy vọng em ấy sẽ nhận vai trong bộ phim mà cả hai có thể đóng chung với nhau, vì cô không còn cách nào khác để tiếp cận em ấy. Việc nhận một dự án chung có thể giúp YiLing trò chuyện trực tiếp với Meiling, vì hiện tại họ đều ở Thái và đi sự kiện gần nhau. Cô khá tự tin, nghĩ rằng em ấy có thể đã biết cô là ai rồi. Nhưng dù vậy, cô vẫn không biết liệu mong muốn được nói chuyện thẳng thắn có thành hiện thực hay không, bởi vì vào buổi trưa hôm nay, cô nhận được tin từ một người bạn thân chơi cầu lông rằng họ đã gặp Meiling cùng với một vận động viên mà có tin đồn là đang hẹn hò. Lại thêm một lần nữa.... Lại là tin hẹn hò nữa rồi. Meiling chỉ có tin hẹn hò thôi sao? Cô ấy thật sự muốn biết liệu chuyện này có phải do ai đó gây ra, có phải là do các phóng viên hay những bà cô hàng xóm luôn cố gắng viết ra chuyện tình cảm với những người khác, dù thực tế có thể chỉ là bạn bè? Hay là do chính cô ấy, khi cảm thấy ghen tuông dù chúng ta chẳng phải là gì của nhau? Khi nhận ra rằng chúng ta không phải là gì của nhau và mối quan hệ của chúng ta mong manh đến thế, cô ấy cảm thấy chút bối rối. Khoảng thời gian ở Hồng Kông thật tuyệt vời với cô ấy. Cô ấy thích Meiling như đã từng nói với em ấy. Không biết đối với Meiling, điều này có quá vội vàng và hời hợt không, nhưng trong khoảng thời gian đó, cô ấy thật sự muốn nói ra những gì mình cảm thấy, và đó không phải là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy thích Meiling. Hồng Kông như một chất xúc tác khiến cô ấy dám làm những điều mà trước đây cô ấy chưa bao giờ dám. Cơ hội đã đến trước mắt, và tất nhiên cô ấy đã nắm lấy ngay lập tức. "Em ấy là người ngoan ngoãn và dễ thương với tất cả mọi người, nên đừng có ghen tuông lung tung nhé, Yiling!" - cô thầm nói với bản thân . Cô ấy đưa tay vuốt tóc rồi với tay tắt vòi sen, để nước không tiếp tục chảy xuống cơ thể mình, rồi bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo choàng tắm che chắn cơ thể trần trụi. "Hừ..." Cô ấy nằm ngửa, nhìn lên trần nhà phòng ngủ, trong khi giơ điện thoại lên và lướt qua các ứng dụng có tài khoản của Meiling hiện lên trên màn hình. Cô ấy đã thả tim cho Meiling suốt từ bài đăng đến story, bấm thích ngay lập tức mà không cố gắng giữ hình tượng gì cả, nhưng lại không nhận được sự chú ý nào từ chủ nhân tài khoản. Cô biết Meiling có lẽ không quan tâm đến việc ai đã bấm thích bài đăng của cô ấy, vì có rất nhiều người bấm Like, nhưng cô không thể không cảm thấy chút hụt hẫng khi nghĩ rằng Mei Ling chẳng quan tâm đến việc muốn trò chuyện hay làm rõ mọi chuyện giữa hai người như cô ấy mong muốn. "Liệu tất cả mọi thứ sẽ kết thúc như vậy sao?".
.
.
Khoan đã ! Xin 2p quảng cáo !
Like & Follow mình trên facebook để cập nhật lịch up truyện nha !