LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

78. Ba ngày tiễn biệt - một tấm lòng son.



Cách Tây Môn kinh thành hai dặm.

Trời giữa trưa, nắng đổ gay gắt trên đất đá khô nứt, bụi bốc thành từng mảng vàng mờ giữa con đường quan đạo dẫn về hoàng thành.

Một đoàn lễ quan mặc tang phục trắng, đầu đội khăn xô, đã đứng xếp hàng thẳng tắp chờ lệnh từ sớm. Tay họ nâng cao bình hương, trống tang, lệnh phù hoàng triều, không ai dám cử động quá mức. Không gian tịch mịch đến mức chỉ nghe được tiếng gió lùa qua tàn cỏ cháy.

Khi đoàn xe đưa linh cữu Quảng Vân Uy tiến đến, khói hương bắt đầu được đốt lên. Từng làn mỏng manh phất trong gió, như khói trầm nghìn năm tiễn một anh hùng về đất mẹ.

Người cưỡi ngựa đi bên cạnh xe tang, Quảng Linh Linh, áo vải đơn bạc, mặt không cảm xúc, ánh mắt đượm nét tang thương.

Một vị lễ quan tiến ra khỏi hàng, cúi rạp người giữa bụi cát và mặt trời rực cháy, giọng khẽ vang:

"Quận chúa.
Mời người thay tang phục,
Tự thân dẫn linh cữu Đại tướng quân vào kinh thành."

Sau lưng ông, một chiếc hòm gỗ nhỏ được binh lính nâng cao, bên trong là bộ áo tang trắng.

Quảng Linh Linh không nói một lời.

Nàng xuống ngựa, gật đầu thật nhẹ, đưa tay đón lấy hòm y phục, quay người, bước về phía chiếc khoang xe ngựa trống đã chuẩn bị sẵn bên đường.

Trần Mỹ Linh theo sát phía sau, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng lưng kiên cường kia.

Khi rèm xe khẽ khép lại, không gian bên trong trở nên tĩnh mịch như lòng người vừa mất đi một phần hồn cốt.

Quảng Linh Linh ngồi thẳng lưng, tháo dần từng lớp vải vương bụi đất, bàn tay không hề run, nhưng hơi thở mỗi lúc một nặng.

Trần Mỹ Linh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy áo tang, cẩn thận chỉnh sửa từng lớp áo.

Trong khoang xe, ánh sáng hắt qua tấm màn trắng. Hai bóng người lặng lẽ. Một thay áo, một thắt dây, cả hai không nói một lời.

Một lát sau, rèm xe được vén lên.

Quảng Linh Linh mặc tang phục bước ra, tóc buộc thấp, đầu đội khăn tang, tay áo dài phấp phới theo gió. Nắng như thiêu đốt đỉnh đầu, nhưng sống lưng nàng thẳng tấp, gương mặt không lộ chút cảm xúc.

Lễ quan chờ sẵn bên ngoài, lập tức cúi thấp người, chắp tay bẩm báo:

"Khởi bẩm Quận chúa.
Di hài của Đại tướng quân... đã được đưa vào trong quan tài gỗ nam mộc quý, chạm long văn ngũ túc, theo quy chế cấp Hầu. Sẵn sàng vào thành"

Nghe đến đây, Quảng Linh Linh gật đầu khẽ.

Nàng chậm rãi tiến về phía cỗ quan tài vừa dời lên xe chính. Tấm vải trắng mỏng phủ bên ngoài đã được gỡ xuống, nắp quan tài chưa đậy hẳn.

Bên trong, Quảng Vân Uy nằm yên, sắc mặt lạnh lẽo nhưng an hòa.

Không còn dấu máu, không còn áo trận. Chỉ còn một thân thể được lau sạch, quấn vải trắng, đặt trong lòng gỗ quý, xung quanh lót nhung đen.

Quảng Linh Linh cúi đầu thật sâu, như thay cho một lạy cuối cùng.

Ánh mắt nàng rưng nướt, nhưng không rơi lệ. Chỉ có tiếng nói nhẹ như gió thoảng, rót vào khoảng không:

"Phụ thân...
Về nhà thôi."

Nàng đứng thẳng dậy, xoay người lại, nhìn lễ quan phía sau đang chuẩn bị cờ hiệu và lệnh bài. Rồi cất giọng không lớn, nhưng rõ ràng:

"Không cần dùng cờ Hầu tước."

Cả đội lễ quan thoáng sững người.

Nàng tiếp lời, giọng đều đặn nhưng mang sức nặng của một quân lệnh:

"Từ đây vào thành. Theo sau linh cữu, chỉ dùng cờ Quảng gia quân."

Lễ quan lặng đi vài giây, rồi cúi người thật thấp, đáp:

"Tuân lệnh... Quận chúa."

Khi cờ được giương lên, gió bỗng nổi lên nhẹ nhẹ, làm mép áo trắng của nàng khẽ bay.

Cỗ quan tài được đậy nắp.

Ba tiếng trống tang vang lên.

Đoàn đưa tang bắt đầu di chuyển.

Quảng Linh Linh dẫn đầu đội đưa tang chạm rãi bước đi. Mỗi bước chân nàng, là một bước dẫn hồn người cha trở về đất tổ.

Theo sau linh cữu là lá cờ của Quảng gia quân, tung bay dưới trời nắng.

Từ cổng lớn đến đại sảnh, trắng một màu vải tang. Rèm trắng buông dài, cờ trắng treo nghiêng, hương trầm quấn quanh hành lang đá rêu phong, cháy suốt từ canh tư không tắt.

Linh cữu Quảng Vân Uy được đặt trang trọng giữa đại sảnh Quảng phủ, ngay dưới bức hoành phi "Trung Dũng Bất Khuất" do chính tay Hoàng thượng ban khi ông lần đầu tiên bình định biên cảnh.

Phía trước linh cữu, Quảng Linh Linh khoác áo tang trắng, đầu đội khăn xô, quỳ không rời suốt từ lúc di thể phụ thân an vị. Vạt áo trước gối đã sẫm màu tro bụi, đôi mắt khô khốc nhưng sâu như vực thẳm.

Trần Mỹ Linh đứng bên cạnh nàng, một thân áo trắng giản dị mà nghiêm cẩn, chăm lo hương đăng, điều tiết nghi lễ viếng thăm, lo liệu mọi việc trong ngoài.

Dù là nữ nhi Trần gia, nàng vẫn một mực túc trực như thể đây là nơi nàng sinh ra, lớn lên... và sẽ ở lại trọn đời.

Cỗ xe nhà Trần phủ dừng trước cổng Quảng gia, cả đoàn bước xuống trong trang phục trang nghiêm. Người trong phủ dẫn đường, chẳng ai dám lớn tiếng, chỉ im lặng hành lễ theo đúng lễ nghi quốc tang.

Trần Thái phó bước chậm vào đại sảnh, thấy linh cữu đặt nơi trang nghiêm, xung quanh là cờ hiệu Quảng gia quân cùng ba lò hương nghi ngút khói, trái tim ông như bị bóp nghẹt.

Ông cúi đầu thật sâu, giọng chậm rãi, như người nói cho mình nghe:

"Vân Uy... Triều đình này... thiếu ngài, là mất một trụ cột quan trọng..."

Trần phu nhân lặng lẽ cúi đầu bên chồng, mắt đỏ hoe, rồi ánh nhìn lặng lẽ rơi xuống một thân ảnh quỳ dưới linh cữu.

Quảng Linh Linh. Nàng ở đó bóng dáng gầy gò, không lay động.

Trần Mỹ Linh đứng phía sau, tay khẽ điều chỉnh hương nhang bị lệch, thấy mẫu thân đang nhìn, nàng nhẹ mím môi cúi đầu tránh ánh mắt của bà.

Trần phu nhân nhìn thấy cảnh ấy, con gái mình, một tiểu thư khuê các, giữa phủ người khác, lo toan như chủ tang, ánh mắt không rời người đang quỳ bên quan tài...

Chỉ biết thở dài.

Khi Trần Thái phó đang an ủi Quảng Linh Linh.

Trần phu nhân bước đến gần con gái, tay khẽ chạm vào vai áo, giọng nhỏ như sợ làm kinh động không khí buồn đau:

"Linh Nhi..."

Trần Mỹ Linh giật mình, mắt thoáng hoảng hốt, nàng vội quay người lại.

Ánh mắt nàng lộ vẻ lo lắng, mẫu thân gọi nàng giữa lễ tang, lẽ nào muốn đưa nàng về?

Dù sao... đây cũng là gia sự của Quảng phủ. Một tiểu thư Trần gia ở lại túc trực như thân nhân, không hợp lễ thường.

Nhưng nàng... không muốn rời đi.

Giọng nàng khẽ, có chút run:

"Mẫu thân..."

Không phải lúc này.

Khi tỷ ấy vẫn chưa đứng dậy nổi.

Trần phu nhân nhìn vào mắt con, thấy rõ một tầng lo lắng u uẩn như phủ một lớp sương mù.

Bà chỉ khẽ lắc đầu, dịu giọng dặn dò:

"Con cứ ở lại. Nhớ bảo Linh Linh ăn chút gì... Mới mấy hôm thôi, mà đã tiều tụy quá rồi."

Trần Mỹ Linh cúi đầu thật thấp, giọng nghẹn ngào:

"Đa tạ mẫu thân..."

Trần phu nhân vỗ nhẹ lên mu bàn tay con gái một cái, rồi bước đến bên Quảng Linh Linh, chậm rãi cúi người, giọng nói trầm ấm:

"Linh Linh... Ta biết, trong lòng con bây giờ chẳng còn chỗ cho lời khuyên bảo nào. Nhưng vẫn muốn nói một câu:
Người sống, phải gắng mà giữ lấy mình.
Phụ thân con... sẽ không muốn nhìn thấy con gục ngã."

Quảng Linh Linh vẫn quỳ, đôi mắt cụp xuống, giọng khàn đặc:

"...Vâng."

Ngày thứ hai tang lễ.

Tiếng gọi gấp gáp vang lên giữa sân phủ tĩnh mịch:

"Quận chúa!
Quảng tướng quân tỉnh rồi!
Tướng quân... tỉnh lại rồi!"

Quảng Linh Linh đang quỳ trước linh cữu, nghe vậy lập tức đứng bật dậy. Mái tóc dài sau khăn tang rối tung theo nhịp gấp gáp, nàng không nói gì, chỉ xoay người chạy thẳng về hướng tiểu viện.

Trần Mỹ Linh vội vàng theo sau, không lên tiếng gọi, chỉ lặng lẽ giữ bước chân gần nàng.

Ánh nắng rọi nghiêng qua khung cửa sổ mở.

Quảng Duật Trì nằm đó, sắc mặt xanh xao, môi khô rạn, băng trắng quấn dày nơi vết thương.

Khi Quảng Linh Linh bước vào, trong tang phục trắng, ánh mắt chưa kịp ráo lệ, nàng dừng lại một khắc ở bậc cửa. Huynh trưởng nàng... thật sự còn sống.

Quảng Duật Trì hé mắt nhìn thấy nàng, môi run lên, hai dòng lệ bất ngờ trào ra khóe mắt. Giọng nói khản đặc:

"Linh Linh... Xin lỗi... Đại ca... không đưa được phụ thân trở về..."

Quảng Linh Linh bước nhanh tới, quỳ xuống bên giường, nắm lấy bàn tay đầy thương tích của huynh trưởng. Đôi mắt nàng đỏ rực, giọng run rẫy:

"Không phải lỗi của huynh. Huynh đã đưa phụ thân về rồi... Là lỗi của muội.
Muội không thể ở bên hai người, không thể cùng chiến đấu... Là muội đến trễ...
Xin lỗi, đại ca..."

Quảng Duật Trì cố gắng đưa tay còn sức, chạm nhẹ lên đầu nàng như thói quen thuở bé.

"Linh Linh đừng khóc...
Phụ thân sẽ đau lòng..."

Nói xong, mí mắt chậm rãi khép lại, lại rơi vào mê man.

Quảng Linh Linh hoảng hốt:

"Đại ca?! Đại ca!"

Nàng siết chặt tay huynh trưởng, cổ họng nghẹn ứ.

Lâm Mặc đã đứng sẵn từ bên cạnh, bước tới, bắt mạch cẩn thận, rồi khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Không sao. Chỉ là cơ thể suy nhược, vừa tỉnh dậy lại gặp xúc động quá mức, nên lại mê đi thôi. Ngủ một giấc, sẽ ổn."

Quảng Linh Linh vẫn không buông tay, nhưng lòng đã được trấn an phần nào.

Trần Mỹ Linh bước tới gần, dịu dàng cúi xuống, khẽ chạm tay vào vai nàng:

"Muội đã dặn hạ nhân nấu sẵn canh sâm cho mọi người.
Tỷ... cũng nên nghỉ một chút, ăn ít lót dạ."

Quảng Linh Linh mấp máy môi, định từ chối.

Nhưng khi ánh mắt nàng bắt gặp ánh mắt lo lắng, xung quanh mắt ám xanh trũng sâu mệt mỏi của Trần Mỹ Linh, tất cả lời cự tuyệt như tan đi.

Nàng khẽ gật đầu, bàn tay vẫn siết tay Trần Mỹ Linh như mượn chút hơi ấm để không đổ gục.

Hai người rời khỏi phòng.

Cửa gỗ nhẹ khép lại, để lại một bóng người vẫn nằm bất động, nhưng hơi thở đã bình hòa.

Ngày thứ ba tang lễ

Trời tháng sáu sau mấy ngày đổ nắng nay lại trở nên u ám, nắng sáng yếu ớt chiếu trên mái ngói phủ vải trắng của Quảng phủ, gió thổi qua từng dải vải tang bay.

Linh cữu Quảng Vân Uy được phủ kín bằng cờ Quảng gia, rời khỏi chính sảnh trong tiếng trống tang chậm rãi.

Điểm đến là ngọn núi Tử Sơn phía Nam kinh thành, nơi mẫu thân của Quảng Linh Linh yên nghỉ.

Quảng Duật Trì cương quyết muốn theo chân phụ thân đến nơi an táng cuối cùng.

Lâm Mặc thăm mạch xong, chỉ nói:

"Có thể đi."

Thế là, Quảng Linh Linh đích thân chuẩn bị một chiếc kiệu nhỏ lót nệm mềm, điều động bốn thân vệ trung thành thay phiên nhau khiêng. Cô tự mình kiểm tra từng sợi buộc, từng lớp đệm, không để ai làm thay.

Lúc nắp mộ phủ đất, cả khu nghĩa trang im phăng phắc.

Quảng Linh Linh đứng cạnh kiệu của huynh trưởng, tay nắm lấy nắm đất cuối cùng, đích thân thả xuống mộ.

Không khóc. Không bi lụy.

Chỉ lặng lẽ thì thầm:

"Phụ thân, mẫu thân... cuối cùng hai người cũng gặp lại."

Tối hôm ấy, Quảng phủ vắng lặng.

Linh cữu đã đi, khách viếng đã rời. Nhưng đèn trắng, khăn tang vẫn còn treo khắp phủ. Khói hương vẫn âm ỉ cháy, đêm càng yên, lòng người càng tĩnh.

Tại nơi Quảng Duật Trì an dưỡng.

Quảng Linh Linh ngồi bên giường, cùng huynh trưởng trò chuyện rất lâu.

Kể về trận đầu tiên nàng ra quân, Duật Trì đã gửi bốn thân vệ âm thầm theo sau.

Cũng kể về chuyện phụ tử ba người đã làm cùng với nhau, cùng nhưng lời hứa chưa kịp hoàn thành.

Cũng kể về những rối ren ở kinh thành đang gặp phải.

Duật Trì không nói nhiều, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng gật nhẹ đầu, như muốn giữ nàng ở lại cạnh mình lâu hơn.

Mãi đến khi đèn dầu cạn bấc, nàng mới nhẹ giọng nói:

"Huynh nghỉ sớm. Mai muội lại đến."

Khuya muộn, tại từ đường Quảng gia.

Nến nhỏ cháy lặng trên bệ thờ, ánh sáng ấm áp đổ xuống những hàng bài vị tổ tiên, gỗ trầm khắc chữ nghiêm trang.

Nay đã có thêm một bài vị mới, lặng lẽ đặt vào cuối hàng:

"Quảng Vân Uy – Hộ Quốc Công."

Quảng Linh Linh quỳ xuống, đầu cúi thấp. Một lạy... hai lạy... rồi ba lạy.

Không ai biết nàng đã khấn gì, chỉ thấy sau cùng, nàng chắp tay, đứng lên rất chậm.

Trở về khuê phòng trời đã qua canh canh hai.

Vừa đẩy cửa, đã thấy một bóng người ngồi bên bàn trà.

Trần Mỹ Linh.

Tóc vẫn buộc cao, áo trắng chưa đổi. Tay đang ủ ấm một bình trà nhỏ, hương sâm thơm dịu bay trong phòng như gột bớt nỗi u ám của tang gia.

Quảng Linh Linh khựng lại, rồi bước vào, giọng khẽ đến mức chỉ đủ hai người nghe:

"Mấy ngày nay... vất vả cho muội rồi."

Trần Mỹ Linh không ngẩng đầu, chỉ rót một ly trà nóng, đẩy về phía nàng:

"Không vất vả. Đây là chuyện... muội nên làm."

Quảng Linh Linh đón lấy ly trà, nhưng tay không nâng lên uống. Nàng chỉ nhìn gương mặt dịu dàng trước mặt, nhìn thật lâu.

Cuối cùng, giọng nàng vỡ ra như gió đêm chạm lá khô xào xạc:

"Mỹ Linh... tỷ..."

Nàng dừng lại. Lời nghẹn nơi cổ họng. Bao nhiêu điều muốn nói, rốt cuộc không thể thành lời.

Trần Mỹ Linh đặt tay lên má nàng, nhẹ nhàng xoa như đang vỗ về đứa trẻ gồng mình quá lâu.

Ánh mắt nàng ấm như ánh lửa nhỏ:

"Muội biết. Muội hiểu mà."

Nói rồi, nàng khẽ nghiêng người, áp trán mình vào trán Quảng Linh Linh, nơi vẫn còn quấn dải khăn tang.

Động tác rất khẽ.

Nhưng đủ để một người đang gắng gượng... tìm lại hơi ấm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...