LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
71. Dù mang tội bất hiếu, con vẫn kiên quyết không buông tay sao?
Sáng hôm sau, Trần Mỹ Linh tỉnh lại trong khuê phòng. Nàng không nhớ mình đã trở về bằng cách nào, chỉ nhớ rõ ánh mắt bất đắc dĩ và nỗi đau kiên quyết trong đáy mắt mẫu thân. Nước mắt lại trào ra, ướt gối.Muôn vạn câu hỏi vang lên trong đầu: Phải làm sao đây? Làm sao để người chấp nhận? Làm sao để người không nói với phụ thân về hôn sự của ta...?Nhưng tài trí ngày thường giờ cũng vô dụng. Nàng nhắm nghiền mắt, mặc cho nước mắt rơi qua gò má, chảy xuống thấm vào tóc mai lạnh ngắt.Cửa phòng khẽ mở. Là hơi ấm quen thuộc của mẫu thân. Bàn tay bà nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, mang theo cả tiếng thở dài chất chứa nỗi lòng. Nàng không dám mở mắt. Nàng sợ đối diện với ánh nhìn kiên quyết ấy, quá tàn nhẫn với nàng và với tỷ ấy.Rồi hơi ấm ấy rời đi.Không biết bao lâu sau, nàng thiếp đi trong mơ màng. Khi tỉnh lại, thấy Yên Nhi ngồi bên giường, nét mặt đầy lo lắng."Tiểu thư, người tỉnh rồi!" Yên Nhi kêu khẽ, giọng run.Trần Mỹ Linh không đáp, ánh mắt mờ mịt nhìn vào khoảng trống sau lưng nàng. Yên Nhi bật khóc:"Tiểu thư, người làm sao vậy? Có phải người bệnh không? Nô tỳ sẽ đi báo với phu nhân..."Vừa xoay người định đứng lên, thì bàn tay lạnh của Trần Mỹ Linh nắm lấy tay nàng, giữ lại."Yên Nhi... đừng đi.""Tiểu thư, nhưng... người...""Ta không sao." Giọng nàng khàn đặc. "Yên Nhi về nghỉ đi. Ta chỉ muốn... yên tĩnh một lát."Yên Nhi mím môi, chần chừ một lát rồi cúi đầu, khẽ "vâng" một tiếng, rồi rón rén lui ra ngoài.Trong phòng chỉ còn lại một mình Trần Mỹ Linh. Nàng lại khép mắt, nhưng nước mắt thì không dừng lại. Trong khoảnh khắc đó, nàng không còn là nữ nhi kiêu hãnh của Trần phủ, không còn là thiếu nữ tài danh của Kinh thành. Chỉ là một người đang yêu... mà không biết làm sao giữ được tình yêu ấy giữa bức tường thành mang tên lễ giáo.Trần phu nhân quỳ lặng trong từ đường, làn khói hương nghi ngút quẩn quanh khiến ánh mắt bà càng thêm mờ nhòa. Trên bệ cao là những bài vị nghiêm trang của tổ tiên, các trưởng bối Trần gia một dòng họ thư hương thế gia, bao đời nay lấy văn nghĩa lễ giáo làm trọng.Bà cúi đầu thật sâu, lòng trĩu nặng.Con gái bà Trần Mỹ Linh nay lại vướng vào một mối tình trái luân thường đạo lý. Làm mẹ, bà đau như cắt. Nhưng là con dâu Trần gia, là người giữ lễ nghi gia phong, bà không thể dễ dàng chấp nhận.Ánh mắt hiện lên nỗi áy náy khi nhớ lại hình ảnh con gái khóc đến ngất đi. Làm mẹ, ai lại không mong con mình hạnh phúc? Quảng Linh Linh cũng là một đứa trẻ tốt, thánh khiết, ôn nhu, hiểu lễ nghĩa. Nếu Linh Linh là nam nhân... thì mọi chuyện đã dễ dàng biết bao. Bà thậm chí đã có thể chủ động mở lời cưới gả.Nhưng số phận lại trêu ngươi.Thế đạo này, liệu có dung tha cho hai đứa trẻ ấy? Hai nữ tử giữa lễ giáo cổ hủ, có còn đường sống nào?Bà thở dài, cúi lạy sâu trước bài vị, như một lời xin lỗi, xin tổ tiên tha thứ cho sự bồng bột của con mình, cũng như cho sự mềm lòng, bất lực của bà.Tiếng bước chân vội vã kéo bà ra khỏi dòng suy nghĩ."Phu nhân!" Yên Nhi hấp tấp chạy vào, giọng lo lắng, "Tiểu thư đã hơn một ngày không ăn không uống gì rồi. Phu nhân, người... người đi xem tiểu thư đi, khuyên người ăn một chút gì đi ạ!"Trần phu nhân giật mình.Gần hai ngày, bà cố tình tránh mặt con gái. Bà sợ... mình sẽ mềm lòng. Nhưng giờ, Mỹ Linh lại tuyệt thực, để chứng minh tấm lòng của mình? Để phản kháng? Hay là ép bà phải lựa chọn?Trần phu nhân vừa đau vừa giận. Từ khi nào con gái bà trở nên tùy hứng đến thế?Mỹ Linh xưa nay luôn hiểu chuyện, kiêu hãnh mà lý trí. Vậy mà giờ đây lại lấy tuyệt thực ra làm vũ khí? Bà siết nhẹ hai tay, rồi chậm rãi đứng dậy. Gió mùa hè thổi nhẹ qua cửa từ đường, mang theo tiếng chuông gió rung ngân dài, khiến lòng bà càng thêm rối loạn.Trần phu nhân hít sâu một hơi, lòng cuộn trào nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Bà nhẹ thở ra, giọng trầm ổn như thể đã quyết định xong điều gì sau những giằng co nội tâm:"Yên Nhi, đi chuẩn bị cháo đi. Nói nhà bếp nấu loại tiểu thư thường dùng."Yên Nhi khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng. Trần phu nhân dừng lại một chút, quay sang dặn dò thêm, giọng bà trầm thấp nhưng rõ ràng, không cho phép cãi lời:"Chuyện này... không được để truyền đến tai lão gia. Nếu ông ấy có hỏi, cứ nói tiểu thư bị phong hàn, mệt mỏi nên cần tĩnh dưỡng vài ngày."Yên Nhi rùng mình, vội cúi đầu:"Dạ, nô tỳ hiểu."Trần phu nhân không nói thêm, chắp tay trước bụng, đứng lặng một lúc như để tự ổn định lại tâm trí. Rồi bà quay người rời khỏi từ đường. Nắng chiều rọi qua tán lá, vệt sáng chênh chếch đổ xuống sân gạch rêu, làm hiện rõ từng dấu chân bà in lại trên nền đá mát lạnh.Bước chân ban đầu còn ngập ngừng, nhưng chỉ sau mấy bước, dáng đi của bà đã trở nên kiên quyết. Áo lụa nhẹ phất, từng bước một, bà đi về phía phòng của Trần Mỹ Linh.Có những việc không thể tránh né mãi được. Là mẹ, bà có thể đau lòng, có thể không chấp nhận, nhưng... bà không thể làm ngơ khi con gái đang gục ngã ngay trước mắt mình.Dưới ánh tà dương nhàn nhạt xuyên qua song cửa, Trần phu nhân nhẹ bước vào phòng khuê nữ, ánh mắt thoáng chấn động khi trông thấy Trần Mỹ Linh đang ngồi nơi mép giường. Mái tóc đen nhánh rũ xuống, xõa tung như, che lấp nửa khuôn mặt đã tiều tụy hẳn đi. Đôi mắt nàng sưng đỏ, ánh nhìn mờ mịt như người vừa trải qua cơn đại nạn trong tâm khảm. Hai ngày ngắn ngủi, vậy mà nữ nhi bà yêu thương lại như biến thành một người khác.Nàng vốn là minh châu ngọc quý trong tay vợ chồng bà, bao năm được nâng như nâng niu gìn giữ. Vậy mà giờ đây, ánh sáng trong mắt nàng đã tắt, sắc mặt chẳng khác gì người vừa đánh mất cả nguồn sống.Ánh nhìn của Trần phu nhân lặng lẽ dừng lại nơi bàn tay trái của con gái, áp sát ngực như cất giữ vật gì. Nhìn kỹ, mới thấy trong tay nàng là một cây trâm gỗ mộc mạc. Không cần hỏi cũng biết, đây ắt hẳn là vật mà Quảng Linh Linh tặng.Trần phu nhân tiến lên, nhẹ nhàng gọi:
"Linh nhi..."Trần Mỹ Linh giật mình, rồi chậm rãi đưa mắt nhìn lên. Gặp ánh mắt mẫu thân, nàng như không chịu nổi, nước mắt tức khắc tuôn rơi. Giọng nói yếu ớt như tơ lụa bị xé:
"Mẫu thân..."Trần phu nhân ngồi xuống bên giường, đôi mày cau lại, giọng nghiêm khắc:
"Con dùng cách này... là để ép ta sao?"Trần Mỹ Linh cúi đầu, im lặng. Một lời cũng chẳng thốt nên. Dáng vẻ ấy, tuy tiều tụy, song lại mang khí chất cứng cỏi, khiến lòng Trần phu nhân nghẹn lại. Trong phòng, một khoảng tĩnh lặng phủ xuống như sương lạnh đầu đông.Hồi lâu sau, Trần phu nhân mới cất giọng, mệt mỏi mà nặng nề:
"Con có biết, nếu chuyện này đến tai phụ thân con, hậu quả sẽ thế nào không?"Mỹ Linh run rẩy nói, nước mắt hòa trong tiếng nức nở:
"Con biết... nhưng con không biết phải làm sao... Mẫu thân... con cầu xin người... xin đừng nói với phụ thân về việc hôn sự của con. Xin người... đời này ngoài tỷ ấy ra... ai con cũng không thể gả..."Trần phu nhân giật mình, lệ trào khóe mắt. Giọng bà run lên:
"Vì Linh Linh, con có thể làm đến mức này? Vậy còn ta, còn phụ thân con, con từng nghĩ đến chưa? Linh nhi... con khiến ta quá thất vọng..."Trần Mỹ Linh gục xuống, quỳ sụp nơi mép giường, tay vẫn nắm chặt cây trâm, ôm lấy chân mẫu thân, giọng đứt quãng:
"Là Linh nhi bất hiếu... làm người đau lòng... nhưng xin người, xin người hãy hiểu cho con... đời này... con không thể rời xa tỷ ấy..."Trần phu nhân nghẹn ngào hỏi:
"Dù mang tội bất hiếu, con vẫn kiên quyết không buông tay sao?"Mỹ Linh ngẩng đầu, đôi mắt phủ đầy tơ máu nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên định. Nàng gật đầu, không chút do dự.Trần phu nhân thở dài, trong lòng như bị dao cắt. Bà biết, nữ nhi của bà không thể dùng lời lẽ để nói ra câu từ làm bà đau lòng bà, nhưng tình ý kiên định nơi ánh mắt ấy, đã nói lên tất cả.Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng Yên Nhi:
"Phu nhân, tiểu thư, cháo đã nấu xong."Trần phu nhân thu lại thần sắc, dìu con gái ngồi ngay ngắn trên giường, nói:
"Yên Nhi, mang vào đi."Cháo được bày lên bàn, Yên Nhi cúi đầu lui ra. Trong phòng lại trở về yên tĩnh. Mỹ Linh vẫn cúi đầu, tóc dài che mặt, nhưng bờ vai không ngừng run rẩy, cho thấy nàng vẫn đang âm thầm khóc.Trần phu nhân thở dài, tay nâng bát cháo, ngồi bên con gái, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Linh nhi, con ăn chút gì đi. Ta... sẽ không nói với phụ thân chuyện hôn sự của con."Mỹ Linh ngẩng đầu, ánh mắt bừng sáng một tia hy vọng:
"Mẫu thân... ý của người là..."Trần phu nhân khuấy cháo, ánh mắt nghiêm nghị mà trầm tĩnh:
"Ta có thể giữ kín với phụ thân con. Nhưng chuyện này... ta vẫn không thể chấp nhận. Con phải hiểu, đây là nhượng bộ lớn nhất mà ta dành cho con."Mỹ Linh khẽ thở ra, biết rằng đã không còn con đường nào khác. Chỉ cần có thể kéo dài thêm thời gian, nàng vẫn còn hy vọng. Nàng thì thầm:
"Tạ ơn mẫu thân..."Sau đó hé môi, đón lấy từng thìa cháo từ tay mẫu thân. Bên ngoài, ánh chiều dần buông, vàng rực cả nền trời như một vầng hoài niệm len lỏi vào trái tim hai mẹ con.Trần phu nhân nhìn dáng vẻ tiều tụy của con gái mà lòng dạ như bị khoét rỗng. Mỗi thìa cháo đút vào miệng con, bà đều cảm thấy như đang nuốt chính sự nhẫn nhịn và bất lực của mình. Bà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, tình mẫu tử và luân thường đạo lý lại xung đột đến mức này.Trần Mỹ Linh ăn từng thìa nhỏ, vị cháo nhạt lẫn với vị mặn của nước mắt. Nàng không nói, chỉ lặng lẽ cúi đầu, như thể đang cảm nhận một tia ấm áp hiếm hoi trong cơn giông bão.Một lát sau, khi cháo đã vơi đi một nửa, Trần phu nhân nhẹ nhàng đặt bát xuống bàn, khẽ dùng khăn tay lau khóe miệng cho con gái như khi nàng còn nhỏ. Tay bà run nhẹ, trong mắt vẫn còn vương nét buồn không thể che giấu."Linh nhi," bà khẽ gọi, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng hơn, "ta là mẹ con, cho dù có giận, có thất vọng, thì cuối cùng... ta vẫn không nỡ thấy con khổ như vậy."Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng trong đó đã le lói ánh sáng, giống như một mầm non vừa kịp đón giọt mưa sau hạn hán dài ngày."Mẫu thân...""Nhưng con phải hứa với ta," Trần phu nhân ngắt lời, ánh mắt trở lại cứng rắn, "cho dù sau này thế nào, cũng phải sống tốt. Không được nghĩ đến chuyện tuyệt thực hay tổn hại bản thân. Trần gia không dạy con dùng đau khổ để đổi lấy thương hại."Trần Mỹ Linh cắn môi, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là vì cảm kích và hối lỗi. Nàng gật đầu mạnh mẽ, "Vâng, con hứa."Bên ngoài, hoàng hôn đã buông xuống, ánh tà dương nhuộm vàng từng góc mái ngói. Trong phòng, hơi ấm từ tình mẹ con dù mong manh, vẫn đủ sức níu giữ một trái tim đang gần vỡ vụn.
"Linh nhi..."Trần Mỹ Linh giật mình, rồi chậm rãi đưa mắt nhìn lên. Gặp ánh mắt mẫu thân, nàng như không chịu nổi, nước mắt tức khắc tuôn rơi. Giọng nói yếu ớt như tơ lụa bị xé:
"Mẫu thân..."Trần phu nhân ngồi xuống bên giường, đôi mày cau lại, giọng nghiêm khắc:
"Con dùng cách này... là để ép ta sao?"Trần Mỹ Linh cúi đầu, im lặng. Một lời cũng chẳng thốt nên. Dáng vẻ ấy, tuy tiều tụy, song lại mang khí chất cứng cỏi, khiến lòng Trần phu nhân nghẹn lại. Trong phòng, một khoảng tĩnh lặng phủ xuống như sương lạnh đầu đông.Hồi lâu sau, Trần phu nhân mới cất giọng, mệt mỏi mà nặng nề:
"Con có biết, nếu chuyện này đến tai phụ thân con, hậu quả sẽ thế nào không?"Mỹ Linh run rẩy nói, nước mắt hòa trong tiếng nức nở:
"Con biết... nhưng con không biết phải làm sao... Mẫu thân... con cầu xin người... xin đừng nói với phụ thân về việc hôn sự của con. Xin người... đời này ngoài tỷ ấy ra... ai con cũng không thể gả..."Trần phu nhân giật mình, lệ trào khóe mắt. Giọng bà run lên:
"Vì Linh Linh, con có thể làm đến mức này? Vậy còn ta, còn phụ thân con, con từng nghĩ đến chưa? Linh nhi... con khiến ta quá thất vọng..."Trần Mỹ Linh gục xuống, quỳ sụp nơi mép giường, tay vẫn nắm chặt cây trâm, ôm lấy chân mẫu thân, giọng đứt quãng:
"Là Linh nhi bất hiếu... làm người đau lòng... nhưng xin người, xin người hãy hiểu cho con... đời này... con không thể rời xa tỷ ấy..."Trần phu nhân nghẹn ngào hỏi:
"Dù mang tội bất hiếu, con vẫn kiên quyết không buông tay sao?"Mỹ Linh ngẩng đầu, đôi mắt phủ đầy tơ máu nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên định. Nàng gật đầu, không chút do dự.Trần phu nhân thở dài, trong lòng như bị dao cắt. Bà biết, nữ nhi của bà không thể dùng lời lẽ để nói ra câu từ làm bà đau lòng bà, nhưng tình ý kiên định nơi ánh mắt ấy, đã nói lên tất cả.Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng Yên Nhi:
"Phu nhân, tiểu thư, cháo đã nấu xong."Trần phu nhân thu lại thần sắc, dìu con gái ngồi ngay ngắn trên giường, nói:
"Yên Nhi, mang vào đi."Cháo được bày lên bàn, Yên Nhi cúi đầu lui ra. Trong phòng lại trở về yên tĩnh. Mỹ Linh vẫn cúi đầu, tóc dài che mặt, nhưng bờ vai không ngừng run rẩy, cho thấy nàng vẫn đang âm thầm khóc.Trần phu nhân thở dài, tay nâng bát cháo, ngồi bên con gái, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Linh nhi, con ăn chút gì đi. Ta... sẽ không nói với phụ thân chuyện hôn sự của con."Mỹ Linh ngẩng đầu, ánh mắt bừng sáng một tia hy vọng:
"Mẫu thân... ý của người là..."Trần phu nhân khuấy cháo, ánh mắt nghiêm nghị mà trầm tĩnh:
"Ta có thể giữ kín với phụ thân con. Nhưng chuyện này... ta vẫn không thể chấp nhận. Con phải hiểu, đây là nhượng bộ lớn nhất mà ta dành cho con."Mỹ Linh khẽ thở ra, biết rằng đã không còn con đường nào khác. Chỉ cần có thể kéo dài thêm thời gian, nàng vẫn còn hy vọng. Nàng thì thầm:
"Tạ ơn mẫu thân..."Sau đó hé môi, đón lấy từng thìa cháo từ tay mẫu thân. Bên ngoài, ánh chiều dần buông, vàng rực cả nền trời như một vầng hoài niệm len lỏi vào trái tim hai mẹ con.Trần phu nhân nhìn dáng vẻ tiều tụy của con gái mà lòng dạ như bị khoét rỗng. Mỗi thìa cháo đút vào miệng con, bà đều cảm thấy như đang nuốt chính sự nhẫn nhịn và bất lực của mình. Bà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, tình mẫu tử và luân thường đạo lý lại xung đột đến mức này.Trần Mỹ Linh ăn từng thìa nhỏ, vị cháo nhạt lẫn với vị mặn của nước mắt. Nàng không nói, chỉ lặng lẽ cúi đầu, như thể đang cảm nhận một tia ấm áp hiếm hoi trong cơn giông bão.Một lát sau, khi cháo đã vơi đi một nửa, Trần phu nhân nhẹ nhàng đặt bát xuống bàn, khẽ dùng khăn tay lau khóe miệng cho con gái như khi nàng còn nhỏ. Tay bà run nhẹ, trong mắt vẫn còn vương nét buồn không thể che giấu."Linh nhi," bà khẽ gọi, giọng trầm thấp nhưng dịu dàng hơn, "ta là mẹ con, cho dù có giận, có thất vọng, thì cuối cùng... ta vẫn không nỡ thấy con khổ như vậy."Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng trong đó đã le lói ánh sáng, giống như một mầm non vừa kịp đón giọt mưa sau hạn hán dài ngày."Mẫu thân...""Nhưng con phải hứa với ta," Trần phu nhân ngắt lời, ánh mắt trở lại cứng rắn, "cho dù sau này thế nào, cũng phải sống tốt. Không được nghĩ đến chuyện tuyệt thực hay tổn hại bản thân. Trần gia không dạy con dùng đau khổ để đổi lấy thương hại."Trần Mỹ Linh cắn môi, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là vì cảm kích và hối lỗi. Nàng gật đầu mạnh mẽ, "Vâng, con hứa."Bên ngoài, hoàng hôn đã buông xuống, ánh tà dương nhuộm vàng từng góc mái ngói. Trong phòng, hơi ấm từ tình mẹ con dù mong manh, vẫn đủ sức níu giữ một trái tim đang gần vỡ vụn.