LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

66. Tài trí hơn người, kiên trung quả cảm



Đêm xuống, gió nổi. Trong phòng, ánh đèn dầu lập lòe soi rõ nét trầm tư trên gương mặt Trần Mỹ Linh. Nàng ngồi trước án thư, tay chưa buông bút. Bản sao công văn phủ nha vẫn còn đặt trên bàn, dấu son chưa khô.

Phía sau, Quảng Linh Linh gỡ giáp, đặt kiếm xuống bàn, như thể buông đi một tầng trách nhiệm, nhưng nét mặt không hề nhẹ nhõm.

Một lúc sau, Mỹ Linh mới lên tiếng, giọng thấp nhưng đầy lo lắng:

"Nếu bị tấu thật, không chỉ là lộng quyền. Tỷ có thể bị bãi chức, bị triệu về đại lý tự để điều tra."

Qảng Linh Linh quay lại. Nàng chỉ ngồi xuống mép ghế, mắt nhìn ra ngoài song cửa nơi gió đang lay những nhánh cây trước hiên.

"Ta biết."

Trần Mỹ Linh đặt bút xuống, nhẹ nhưng dứt khoát:

"Chỉ cần tìm ra nước trước, mọi chuyện sẽ ổn. Muội đã viết thư cho Lục điện ha, ắt hẳn người có thể trì hoãn thời gian cho chúng ta."

Quảng Linh Linh tiến lại gần, đưa tay xoa nhẹ má Trần mỹ linh. Trong ánh sáng yếu, mắt nàng kiên định, không có sợ hãi:

"Ta tin muội."

Nàng ngừng một nhịp, rồi tiếp:

"Nếu phải chịu tội để những người dân nơi này đượ sống, tỷ thấy rất xứng đáng. Chỉ e lần này liên lụy muội cùng ta chịu phạt rồi."

Căn phòng lặng đi. Gió ngoài hiên thổi mạnh hơn.

Trần Mỹ Linh nhìn người tỷ mà nàng kính phục, cũng là người duy nhất có thể làm nàng vừa lo lắng, vừa tin tưởng, vừa tự hào. Nàng khẽ gật đầu, mắt đỏ lên nhưng không rơi lệ.

"Muội không sợ. chịu phạt cùng tỷ muội rất vui lòng."

Quảng Linh Linh mỉm cười, trong ánh nhìn, là niềm tin bất biến:

"Chúng ta có thể không giữ được chức. Nhưng nhất định phải giữ được lòng dân."

Bãi Dẫn Nhân – sau ba ngày khởi công đào mạch

Trưa đầu hạ, trời như đổ lửa. Dưới lòng trũng Dẫn Nhân, từng nhát cuốc chạm đất vang lên đều đặn, hòa cùng tiếng gọi nhau chuyền đá, tiếng bánh xe gỗ nghiến trên mặt đất khô.

Khác với các công trình triều đình thường thấy, quan đứng chỉ tay, dân lặng lẽ làm. Nơi đây là một cảnh tượng hiếm có: binh lính, dân phu, kỹ tượng và cả thân vệ, không phân biệt tôn ti, cùng lao động như một thể thống nhất.

Giữa họ, Quảng Linh Linh gạt bỏ chiến bào, thân khoác áo ngắn, tay buộc cao. Gương mặt rám nắng, bàn tay lấm bùn, nhưng từng bước đi lại vững vàng, dáng đứng không lẫn vào đâu. Nàng không chỉ huy từ xa. Nàng vác đất, đẩy xe, kéo dây tời cùng mọi người, không ngừng ngơi tay làm việc cùng dân công.

Một thân vệ mang lại khăn lau, và nước nàng chỉ khoát tay:

"Để phần nước đó cho người lớn tuổi."

Khi một lão dân phu quỵ xuống vì hoa mắt, chính nàng dìu lấy, đỡ ông vào góc mát, tự tay đưa một bát nước lạnh vào tay ông.

"Tạm nghỉ một khắc. Sức khỏe làm trọng."

Lão dân phu ấy cầm tay nàng, giọng run:

"Tướng quân..."

Xung quanh, chẳng ai đáp lời, nhưng ánh mắt người nhìn nàng đã đầy kính trọng.

Trên gò đất cao phía tây, một chiếc lều vải dựng tạm, lọng che nửa gian, sổ sách trải khắp mặt bàn.

Trần Mỹ Linh không cầm cuốc, cũng không chen xuống lòng mạch. Nhưng từ lúc khởi công đến giờ, nàng chưa rời khỏi nơi này. Tay nàng ghi chép tuyến đá, phân phối thuốc cảm nắng, thức ăn, nước uống, đo lại chiều sâu lòng đất sau mỗi hai canh giờ.

Không ai để ý, nhưng mỗi khi Quảng Linh Linh lên nghỉ, nàng đều đã đợi sẵn, không nói nhiều, chỉ đưa một bát nước ấm pha chút thảo dược, rồi nhẹ nhàng lau bùn đất ở cổ tay cho tỷ.

"Uống chậm thôi. Tỷ hãy nghỉ ngơi một chút."

Quảng Linh Linh mỉm cười, trên mặt còn dính bụi nàng cũng không thèm lau:

"Những dân phu dưới kia còn đang cố gắng tỷ sao có thể nghỉ ngơi."

Trần Mỹ Linh không đáp. Chỉ cẩn thận đặt khăn xuống bàn, ánh mắt không dấu được lo lắng.

Giữa giờ thân, đội đào chạm lớp đá ngầm. Một mảng đất bất ngờ sụt xuống, kéo theo hai dân công và một thân vệ. Tiếng kêu thất thanh vang lên giữa trưa nắng:

"Sụt mạch rồi! Có người kẹt trong đất!"

Chưa ai kịp phản ứng, Quảng Linh Linh đã lao xuống lòng kênh đào.

"Lấy dây! Củng cố miệng đất! Đừng để sụp thêm!"

Nàng lăn mình qua lớp bùn, cùng thân binh gạt từng mảng đất, moi người ra khỏi lòng kênh. Một người bị thương nặng, chân cong gãy, máu lẫn bùn.

Quảng Linh Linh tự tay xé vạt áo, băng thô lên vết gãy:

"Còn thở. Gọi y sư. Những người còn lại tiếp tục dựng ván, chèn gỗ. giữ mạch."

Trần Mỹ Linh lao xuống, váy vướng đất, môi tái đi khi thấy tỷ tỷ mình toàn thân lấm lem.

"Tỷ điên rồi... chỗ ấy vừa sụt... nếu lỡ..."

Linh Linh chỉ nắm tay nàng, ánh mắt dịu hẳn:

"Ngoan. Tỷ không sao. Mọi người cũng không sao."

Trần Mỹ Linh mím môi. Nàng lặng lẽ lấy khăn lau đất nơi má Linh Linh, tay vẫn còn run rẫy. nhỏ giọng nói:

"Nếu còn lần sau, muội sẽ nhảy xuống cùng."

Khi trời dần chạng vạng, một tiếng hô vang lên từ lòng đất:

"Có nước! Đất đổi màu, đá thấm rỉ!"

Mọi người dừng tay, không ai reo hò, không ai vỗ tay. Một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo mùi ẩm mát quen thuộc. Một cụ già lặng lẽ ngồi bệt xuống đất, hai tay chống gối, nước mắt trào không kịp lau.

Nước về.

Giang Đông chưa tận.

Tin nước về lan đi chỉ trong một buổi tối, nhanh như lửa cháy qua đồng khô. Không cần ai kêu gọi. Dân chúng từ các thôn xóm ven trấn Thạch Phủ, ven hồ Bích Trì, cả tận vùng Hạ Lưu phía Nam, gồng gánh cuốc xẻng, buộc lưới tre mà kéo nhau đến.

Đàn ông khiêng đá. Phụ nữ gánh nước. Trẻ con mang cơm nắm, lá dong. Người cũ kêu gọi người mới, miệng cười chưa dứt đã chắp tay đào tiếp.

Có người nghẹn giọng:

"Đào cho sớm xong. Có nước thì lúa mới không chết nữa."

Một cụ già ngồi nghỉ dưới gốc liễu, rưng rưng:

"Năm ngoái con ta chết khát, năm nay có nước rồi, chắc nó mừng dưới đất."

Phủ nha Giang Đông

Giữa giờ mùi, phủ doãn Giang Đông, đang xem xét sổ vận chuyển lương từ Hộ bộ thì lính canh hớt hải chạy vào:

"Bẩm đại nhân! Tin từ Dẫn Nhân – đã khai được nước! Dân chúng tự kéo đến đào, trại tạm dựng khắp chân núi, cả quân lẫn dân hợp lực... người kéo đến ngày một đông!"

Mặt hắn tái đi, lùi người lại, rồi đổ người ngồi phịch xuống ghế lớn trên công đường.

Một thoáng sau, gã đưa tay lên lau trán, nhưng tay lại chạm vào mũ cánh chuồn. bàn tay run rẫy giưc chặc lấy mũ, giọng lạc đi:

"Chiếu chỉ gáng tội từ kinh sư chưa đến... mà đã có nước rồi... hỏng... hỏng thật rồi..."

Mồ hôi sau lưng đã ướt áo. Hắn tựa lưng vào thành ghế, nhìn lên trần phòng như muốn thấy một lối thoát, nhưng trần vẫn im lìm, chỉ thấy thấp thoáng tấm bảng treo cao phía sau. "công chính liêm minh" nơi công đường.

Triệu phủ - Triều Vượng thương hội

Trong nội thất phía tây Triệu phủ, hương trầm nhè nhẹ lan khắp gian phòng. Trên bàn là bàn cờ vây bằng gỗ đàn, nước đi còn dang dở, đen trắng tranh đấu chưa phân.

Triệu Tôn khoác áo dài nhạt, ngồi xe lăn, tay cầm quân trắng giữa không trung chưa đặt xuống. Phía sau, người hầu cúi đầu, bẩm giọng thấp:

"Khởi bẩm nhị công tử. Tin từ Dẫn Nhân đã có. Quân dân hợp sức, nước đã được dẫn ra khỏi mạch cũ. Trần đại nhân và Quảng tướng quân... thành công rồi."

Triệu Tôn không đáp. Một lúc sau, tay đặt quân cờ xuống, rất nhẹ, như chưa từng do dự. Mắt không nhìn gia nhân, chỉ lướt qua bàn cờ, cười nhạt:

"Nhanh hơn ta tưởng."

Người hầu im lặng.

Triệu Tôn ngả nhẹ lưng, tay áo dài che nửa bàn tay, ánh mắt vẫn dừng lại trên bàn cờ:

"Tài trí hơn người, kiên trung quả cảm... đáng được khen ngợi."

Nói đoạn, hắn đưa tay nhấc một quân đen bị vây kín bởi quân trắng khỏi bàn cờ, đặt sang bên, ánh nhìn dừng nơi chỗ trống giữa bàn cờ.

(Theo luật cờ vây khi quân đen bị vây kín không còn "khí" tức là quân chết, sẽ bị lấy ra.)

Chương trước Chương tiếp
Loading...