LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

61. Nhưng tỷ vẫn hy vọng muội có thể lùi lại một bước...



Sáng hôm sau, trời hãy còn tĩnh, vầng dương chưa kịp hé rạng, sương mỏng đã giăng khắp lối. Gió đầu ngày lạnh lẽo lướt qua từng tà áo, mang theo mùi đất ẩm và tiếng chim non vừa tỉnh giấc. Trong sắc mờ bảng lảng của sớm tinh sương, một thân ảnh nữ tử khoác trường sam màu khói nhạt nhẹ bước qua cổng lớn phủ Lục hoàng tử.

Quảng Linh Linh không dẫn theo tỳ tùng hay thị vệ, một thân một mình bước vào cửa chính, thần sắc trầm ngâm.

Trong hậu viện, Chiêu Dạ Kỳ đang luyện kiếm. Từng đường kiếm mạnh mẽ ảo diệu, bóng áo trắng như sương khói. Vừa thấy nàng, hắn thu chiêu, lau mồ hôi, cười rạng rỡ:

"Quảng tướng quân hôm nay đại giá đến đây, chẳng lẽ muốn đấu với ta một hiệp?"

Quảng Linh Linh bước chậm tới, khoanh tay đứng dưới mái hiên, nhìn hắn trầm giọng nói:

"Ta tới để hỏi chuyện, không phải đấu võ. Nếu ngươi muốn, để khi khác ta bồi tiếp ba chiêu."

Nói rồi nàng không khách sáo ngồi xuống ghế đá bên hành lang.

Chiêu Dạ Kỳ buông kiếm, ngồi đối diện, thấy thần sắc nàng trầm trọng thì cũng thu lại dáng vẻ đùa cợt. Quảng Linh Linh không vòng vo, đem toàn bộ chuyện đêm qua tại phủ Chiêu An thuật lại: từ việc Chiêu Hòa Quận chúa chính là người cầm quân diệt Cẩm Quang Các, cho đến cái chết của bà do trúng độc khí, và cả nghi án chưa tìm thấy thi thể người con gái của Chiêu Bình Vương.

"Phụ hoàng... là người giỏi che giấu. Người không dễ để lộ tâm tư, lại càng không để hoàng tử chúng ta can dự việc đã qua. Khi ấy chúng ta còn nhỏ, chuyện triều cục bị bưng bít kỹ lưỡng, người ngoài không dễ hay biết."

Hắn nâng chén trà, đôi mắt u uẩn như đang lật lại những ký ức khi còn nhỏ:

"Nhưng... từng nghe Thái y viện xôn xao về một căn bệnh lạ của Chiêu Hòa cô cô. Sau đó một tháng, thái y viện có một số lão thần từ quan, chỉ còn một người lưu lại phủ Quận chúa. Khi ấy, không ai rõ vì sao. Sau này khi ta lớn, có một lần phụ hoàng uống rượu, nhắc đến Chiêu Hòa cô cô, người thở dài một câu... 'Nếu không phải là nàng, trẫm đã không giữ được ngai vàng hôm nay'."

Quảng Linh Linh lặng lẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ cẩn trọng.

"Dạ Kỳ, nếu hậu nhân của Chiêu Bình Vương còn sống... thì kẻ ấy mười năm qua hẳn đã âm thầm ẩn nhẫn. Nay Cẩm Quang Các bỗng dưng tái xuất, liệu có phải... là bước đầu cho một cuộc phản nghịch?"

Chiêu Dạ Kỳ không đáp ngay, chỉ khẽ đặt tay lên trán, như muốn đẩy lùi những điều rối ren trong đầu.

"Mười năm, đủ để một đứa trẻ hóa thành cường giả. Cũng đủ để kẻ thù dựng lại một thế lực đã bị chôn vùi."

Quảng Linh Linh thở dài, giọng thấp hẳn:

"Nhưng mười năm, không biết đứa trẻ ấy trở nên thế nào, mọi ghi chép tranh họa liên quan đến Chiêu Bình Vương điều bị hủy diệt."

Chiêu Dạ Kỳ rót trà, chậm rãi nói tiếp:

"Về Chiêu Bình Vương... ta chỉ nhớ mang máng, Ta từng theo thái hậu đến vương phủ. Khi ấy đông người, nhưng ta vẫn nhớ rõ một chuyện."

Ánh mắt hắn ánh lên vẻ nghi hoặc xen lẫn ký ức mơ hồ:

"Hai người con nhỏ của Chiêu Bình Vương, một nam một nữ, diện mạo đều tuấn tú khả ái. Khi chơi đùa, ta vô tình nhìn thấy trên tay trái của tiểu nữ nhi kia... có một vết bớt — hình trăng khuyết, mờ như ánh trăng phản chiếu dưới nước."

Quảng Linh Linh giật mình, ánh mắt bừng sáng:

"Ngươi chắc chứ? Là tay trái? Hình trăng khuyết?"

Chiêu Dạ Kỳ gật đầu chắc nịch:

"Chuyện khác ta không nhớ, nhưng vết bớt ấy rất rõ ràng. Khi đó là mùa hè nàng mặc áo mỏng tay, tiểu đệ nàng nghịch ngợm leo cây không xuống được, nàng ta vì cứu đệ đệ mà bị té ngã, tay áo bị rách. Ta theo bản năng đỡ dậy. Đã nhìn thấy vết bớt ấy màu sắc như mực loãng, nằm hơi chếch ra phía ngoài cánh tay, nên nhớ kỹ."

Quảng Linh Linh nhíu mày, lẩm bẩm:

"Vết bớt hình trăng khuyết... nếu người đó thật sự còn sống, thì chỉ cần điều tra vết bớt là có thể tra ra thân phận."

Chiêu Dạ Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn nàng:

"Ngươi cũng không thể găp nữ tử nào cũng bắt người ta vén tay áo cao lên để kiểm tra đi? Như vậy là phi lễ."

Quảng Linh Linh liếc mắt, cười khẩy nhìn Chiêu Dạ Kỳ:

"Ngươi bị điên à? Làm vậy chẳng những hồng vệ doanh mang tiếng vô lại còn bứt dây động rừng. Ý ta là ít ra nếu có bắt được người khả nghi cũng có cách xác định thân phận."

Chiêu Dạ Kỳ gật đầu

"Sợ ngươi quá lo lắng làm chuyện lỗ mãng."

Quảng Linh Linh nâng chén, uống cạn một ngụm rồi đứng dậy:

"Làm chuyện lỗ mãng là sở trường của ngươi. Ta đây biết phân nặng nhẹ."

Dứt lời, nàng rảo bước rời khỏi viện, tà áo tung bay trong gió. Trong lòng nàng lúc này, chỉ còn một ý niệm duy nhất – phải đến Giang Đông một chuyến. Cái chết của Liêu Thành... tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Chiều hôm ấy, mặt trời đã chếch về Tây, nắng nghiêng phủ một lớp vàng nhàn nhạt lên mái ngói rêu phong phủ Thái phó. Gió từ khóm trúc ngoài sân lướt qua, lay động dải rèm lụa nơi hiên, mang theo mùi hương thanh đạm của trà chiều chưa nguội.

Quảng Linh Linh một thân trường sam lam nhạt, một mình đến phủ cầu kiến. Bóng nàng phản chiếu nhẹ nhàng dưới hiên, bước chân thong thả nhưng trong ánh mắt ẩn hiện một tia ôn nhu.

Nha hoàn vừa thấy bóng dáng quen thuộc đã vội chạy vào bẩm. Trong thư phòng, Trần Mỹ Linh đang chấm bút viết tấu, nghe tin tỷ tỷ đến liền lập tức bỏ bút, bước nhanh ra đón.

"Tỷ tỷ, giờ này đến... là có việc quan trọng sao?"

Vừa vào đến thư phòng trần mỹ linh liền hỏi. nàng biết hôm nay quảng linh linh đi đến gặp chiêu dạ kỳ, ắt hẳn có được thêm manh mối.

Quảng Linh Linh không vòng vo, ánh mắt thẳng thắn nhìn muội muội:

"Mỹ Linh, tỷ định đến Giang Đông, điều tra cái chết của Liêu đại nhân."

Trần Mỹ Linh biến sắc, bước đến gần, giọng lo lắng:

"Tỷ tỷ định đi một mình? Không được! Giang Đông hiện nay đang đào kênh dẫn nước, dân chúng tụ tập, kẻ gian trà trộn, không thể biết đâu là bạn đâu là thù. Vạn nhất có biến cố, tỷ chẳng phải rơi vào nguy hiểm sao?"

Quảng Linh Linh khẽ lắc đầu:

"Việc này không thể giao người khác. Cái chết của Liêu đại nhân không thể là trùng hợp. Tỷ xem lại thời gian vụ án của Liêu đại nhân, là xảy ra không lâu sau cái chết của Chiêu Hòa Quận chúa, e không phải là trùng hợp."

Trần Mỹ Linh trầm mặc giây lát rồi ngẩng đầu, ánh mắt đã đổi thành kiên quyết:

"Nếu tỷ tỷ nhất định phải đi, vậy muội cũng sẽ đi cùng. Triều đình đang có lệnh giám sát tiến độ đào kênh chống hạn tại Giang Đông. Ngày mai, muội sẽ dâng tấu xin phép xuất hành, lấy danh nghĩa kiểm tra công trình. Còn tỷ, tỷ có thể hộ tống vật tư, danh chính ngôn thuận rời kinh."

Quảng Linh Linh thoáng kinh ngạc, song khi nhìn thấy ánh mắt không chút do dự của muội muội, nàng chỉ có thể nhẹ giọng thở dài:

"Muội muốn cùng tỷ dấn thân vào nguy hiểm? Việc này... có thể không có đường lui. Nhưng tỷ vẫn hy vọng muội có thể lùi lại một bước..."

Trần Mỹ Linh mím môi, nắm tay tỷ tỷ, chậm rãi nói:

"Muội đã quyết tâm từ ngày cùng tỷ ở Tam Đàm. Tỷ tỷ đi đến đâu, muội theo đến đó. Nếu thật sự có tàn dư Cẩm Quang Các ở Giang Đông, thì càng phải có người bên cạnh tỷ để ứng biến."

Gió chiều lướt qua khẽ lay nhẹ ánh nến trong phòng. Quảng Linh Linh lặng lẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.

Trần Mỹ Linh xoay người rót trà, đưa đến tay tỷ tỷ, cười khẽ:

"Trà này là đặc sản Giang Đông, xem như báo trước hành trình, hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường. Nếu đã định đi, chúng ta phải sẵn sàng đối mặt với tất cả."

Ngoài hiên, nắng chiều loang loáng trải trên hành lang đá xanh, một cánh hoa lặng lẽ rơi xuống, như báo trước cơn giông đang ngấm ngầm kéo tới nơi đầu sóng ngọn gió.

Chương trước Chương tiếp
Loading...