LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

46. Tỷ biết rồi, Tỷ chờ muội



Trời gần sang giờ Thân, ánh dương đã ngả về tây, rọi lên mái ngói lưu ly của Túy Vân Lâu một lớp ánh vàng ấm áp. Chiếc xe ngựa phủ màn thêu sen dừng lại trước cửa chính. Người đánh xe vừa vén rèm, đỡ một tiểu nữ hài nhảy xuống trước, thân mặc xiêm y lụa mềm màu hồng nhạt, thêu hoa mai bằng kim tuyến, hai búi tóc nhỏ cài trâm ngọc rung rinh theo từng bước chạy.

"Lâm Lâm! Mau lên, chúng ta tới rồi!"

Lâm Mặc từ trong xe bước xuống, áo khoác dài màu khói lam, tóc đen xõa nhẹ sau lưng, mặt mày điểm phấn nhẹ, khí chất nhã nhặn. Tay trái nắm lấy tay nhỏ của tiểu quận chúa, tay phải cầm một cây gậy trúc dò đường. Cây gậy này là Chiêu Minh Khuê sai người chuẩn bị, gậy làm từ trúc tím quý, thân bọc vàng khắc tường vân, đầu cầm chạm trổ tinh tế. Còn đặc biệt căn dặn Niệm Niệm đem đến tặng nàng. Tuy không muốn có gì dính líu đến nữ nhân đó nhưng nàng vẫn không thể từ chối sự nài nỉ của Niệm Niệm, thôi thì dù sao thời gian này cũng cần dùng đến vậy thì nhận lấy.

Trưởng quầy nhìn thấy nàng liền biết đây là khách quý của chủ nhân mời đến liền vội vã ra tiếp đón, ân cần hướng dẫn từng bước chân chỉ sợ nàng té ngã.

Túy Vân Lâu nổi danh kinh thành, không phải chỉ bởi mỹ tửu nổi tiếng, mà còn bởi hoa viên giữa hồ, phong nguyệt hữu tình, từng cánh hoa đào trái mùa vẫn lay động trong gió như cảnh trong mộng. Trên đường đi tiểu quận chúa liên tục miêu tả cảnh vật cho Lâm Mặc nghe. Lâm Mặc cũng không phiền lòng luôn đáp lại nhẹ nhàng, đứa nhỏ này lần đầu được ra khỏi phủ nên háo hức là chuyện thường thấy.

Tại đình giữa hoa viên, Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh từ xa đã trông thấy Lâm Mặc, một tay dắt đứa nhỏ, một tay cầm gậy trúc, liền không khỏi sửng sốt. "Mỹ linh, đứa trẻ đó là ai?"

"Muội cũng không biết?"

Khi đến nơi, tiểu quận chúa nhìn thấy hai người xa lạ nhìn mình liền trở nên ngại ngùng rụt rè núp sau Lâm Mặc.

Thấy mình làm đứa trẻ sự hãi, Quảng Linh Linh cùng Trần Mỹ Linh liền nở nụ cười hiền hòa.

"Lâm Mặc tỷ đến rồi, muội đỡ tỷ ngồi xuống." Trần Mỹ Linh vừa nói vừa đến gần Lâm Mặc chạm nhẹ vào tay đang nắm gậy trúc.

Lâm Mặc khẽ gật đầu, vừa ngồi xuống thì cảm thấy bàn tay nhỏ trong tay mình càng siết chặt hơn.

"Lâm Lâm đây là bằng hữu của Lâm Lâm sao?"

Lâm Mặc gật đầu rồi ôn nhu nói

""Đúng vậy, họ đều là người tốt và rất tài giỏi. Niệm Niệm không cần sợ."

"Dạ." Tiểu hài nghe thế liền ngẩng đầu, mắt sáng long lanh nhìn hai người kia.

Quảng linh linh nhìn thấy sự ôn nhu của lâm mặc như thấy quỷ liền buộc miệng hỏi

"Lâm Mặc đây không phải... là con rơi của ngươi đi?"

Lâm Mặc nhếch môi cười nhạt:

"Nếu ta có con rơi, thì đứa trẻ ấy là con của ta và ngươi."

Nếu không phải dải lụa đen phủ kín đôi mắt nàng, ắt Quảng Linh Linh đã thấy ánh nhìn khinh thường kia.

"Hít.. người đừng có vu vạ ta." tuy biết Lâm Mặc nói chuyện phi lý nhưng Trần Mỹ Linh vẫn đưa tay nhéo mạnh vào eo Quảng Linh Linh làm nàng hít một hơi lạnh.

"Đáng đời ngươi, ăn nói linh linh." Lâm Mặc nghe tiếng hít mạnh của Quảng Linh Linh liền nhận ra tình huống liền cười nói.

"Lâm Mặc tỷ, vậy đứa trẻ này là ai?" Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng hỏi

"Đây là Niệm Niệm, con gái của nữ nhân kia." Lâm mặc trả lời tay xoa đầu Niệm Niệm

Nghe thấy thế, hai người liếc nhìn nhau, hóa ra đây là tiểu quận chúa. Quảng Linh Linh liền nhìn tiểu quận chúa nói.

"Tiểu quận chúa ta là Quảng linh linh, ta là nữ tướng của triều đình có phong hào là Chiêu Vũ quận chúa."

"Tham kiến tiểu quận chúa, ta làm Trần Mỹ Linh là Thái chính học của Quốc tự giám." Trần Mỹ Linh cũng đứng lên hành lễ. Dù Niệm Niệm tuổi nhỏ nhưng thân phận cũng không thể xem nhẹ.

Niệm Niệm khẽ kéo tay áo Lâm Mặc, như không biết nên đáp lễ thế nào. Lâm Mặc nghiêng người, cúi đầu thì thầm điều gì đó vào tai Niệm Niệm rồi ngồi thẳng người cười ranh mãnh.

Tiểu quận chúa nghe xong lời Lâm Mặc liền chấp tay nhỏ thi lễ, nghi lễ chu toàn không thể xem nhẹ

"Ta là Chiêu Tư Niệm, tiểu quận chúa của Chiêu An Phủ. Thỉnh Quảng a di, Trần tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn."

Quảng Linh Linh tức thì sững sờ, như bị thiên lôi giáng trúng:
"Gọi ta... là a di?!"

Trần mỹ linh ngồi kế bên thì cười nghiên ngã không thôi, quả không hổ danh là Lâm Mặc.

"Lâm Mặc, ngươi dạy hư trẻ nhỏ." Quảng Linh Linh tức giận nói.

"Dựa theo bối phận, gọi như vậy chẳng phải rất hợp sao?" Lâm Mặc cười nói rồi quay sang tiểu quận chúa đang ngồi ngoan ngoãn ăn bánh kế bên

"Phải không, Niệm Niệm?"

Tiểu quận chúa đang nhai bánh, hai má phúng phính như trái đào chín, liền gật đầu. Nhớ ra Lâm Lâm không thấy được, nàng lập tức nuốt xuống rồi nói rõ ràng:

"Lâm Lâm nói đúng!"

Lâm mặc liền bật cười hỏi

"Bánh ăn ngon sao?"

"Ngon lắm! Lâm Lâm ăn không?" Tiểu quận chúa giơ chiếc bánh còn lại đưa sát miệng nàng.

Quảng Linh Linh nhìn thấy cảnh này liền khẽ nói

"Lâm Mặc, thật sự nhìn hai ngươi nếu nói là hai mẹ con cũng rất giống."

"Đừng nói hàm hồ, để nữ nhân kia nghe thấy được là ngươi tiêu đời." Lâm Mặc phẩy tay.

Trần Mỹ Linh ngồi im lặng mỉm cười, nàng nghĩ nếu Chiêu Minh Khuê nghe được lời này sẽ không tức giận, mà ngược lại rất vui mừng. Nhưng những lời này lại không thể nói cho Lâm Mặc biết được.

"Lâm Mặc tỷ, khi nào tỷ mới giải độc cho đôi mắt?" Trần Mỹ Linh hỏi, nàng và tỷ tỷ mỗi lần nhìn vào dãy lụa đen trên mắt Lâm Mặc, tuy không nói ra nhưng trong lòng luôn có nổi chua xót.

"Khi nào rời di ta sẽ giải độc." Giọng Lâm Mặc thản nhiên trả lời.

Tiểu quận chúa ngồi kế bên liền hỏi

"Lâm Lâm muốn đi đâu? Lâm Lâm đi nhớ mang cả Niệm Niệm cùng đi nữa."

Lâm Mặc sững lại, rồi cười nhẹ:

"Niệm Niệm ở đây có có hồ cá rất đẹp, còn có cờ thú chơi rất vui, Niệm Niệm có muốn chơi không?"

"Muốn chơi!" Mắt tiểu quận chúa sáng rỡ như sao sớm.

Quảng Linh Linh thấy vậy liền sai người đến dẫn tiểu quận chúa đi chơi. Thấy tiểu quận chúa chần chừ không đi Trần Mỹ Linh liền nhẹ nhàng nói

"Tiểu quận chúa, người hãy yên tâm đi chơi, ở đây rất an toàn. Bầy cá ở ngoài còn đang chờ người cho chúng ăn đấy."

"Niệm Niệm đi chơi đi, có chúng ta ở đây rất an toàn." Lâm Mặc xoa đầu Niệm Niệm nói.

Quảng Linh Linh nhìn tiểu quận chúa đang vui vẻ cho cá ăn từ xa liền quay sang nói với Lâm Mặc.

"Tiểu quận chúa rất thân thiết với ngươi."

"Trong phủ rất cô đơn, nữ nhân kia thì nghiêm khắc, ngày ngày chỉ biết bắt Niệm Niệm học công khóa. Một đứa trẻ mới năm tuổi mà biết cái gì, nữ nhân xấu xa đó, đối với con mình kỳ vọng quá cao." Lâm Mặc bất mãn nói.

"Chiêu an quận chúa ắt hẳn có nổi khổ tâm. Huống chi tiểu quận chúa sau này còn phải tiếp quản phong hào và ám vệ doanh, phải rèn luyện thật chu toàn." Trần Mỹ Linh nhẹ tiếng nói, nàng hiểu được nổi lòng của Chiêu Minh Khuê, sự kỳ vọng của Chiêu Minh Khuê giành cho Niệm Niệm không phải không có lý do. Chỉ là làm như vậy thì đúng sao?

"Ta biết, nhưng Niệm Niệm còn quá nhỏ, phải được vô tư vui vẻ mới đúng, làm gì phải gấp gáp như thế." Lâm Mặc bất lực nói.

"Ta nghĩ ngươi sẽ chán ghét con của ngài ấy chứ?" Quảng Linh Linh nhìn Lâm Mặc sâu kín hỏi

"Ta là người vô lý vậy sao. Trẻ nhỏ vô tội biết không? nói chi Niệm Niệm cũng rất đáng yêu."

Đoạn Lâm Mặc bắt mạch cho Quảng Linh Linh mạch tượng đã yên ổn, thương thế phục hồi, hai ba ngày nữa là có thể đứng lên tập đi lại bình thường được rồi. Trần Mỹ Linh nghe vậy ánh mắt tràn đầy vui mừng.

Sau bữa ăn, Lâm Mặc nắm tay tiểu quận chúa đi về, nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ đi xa. Quảng Linh Linh nắm tay Trần Mỹ Linh nói

"Lâm Mặc thật sự rất thương tiểu quận chúa."

"Cái này gọi là thương ai thương cả đường đi lối về." Trần Mỹ Linh cười nói.

Quảng Linh Linh gật đầu:

"Dù là thế, tên đó vịt chết cứng miệng, cũng sẽ không thừa nhận đâu."

"E là sau này Lâm Mặc tỷ rời đi, lại một hồi thương tâm." Trần Mỹ Linh thở dài nói.

"Ngày mốt là ngày nghỉ mỗi chu cả triều đình, muội sẽ đến phủ của tỷ để giúp tỷ đứng dậy" Trần Mỹ Linh nhớ lời Lâm Mặc nói khi đứng dậy sẽ rất đau, phải tập đi lại một thời gian mới ổn. nàng không muốn tỷ ấy phải chịu đựng một mình.

Hiểu rõ lòng nhau chỉ qua ánh mắt, Quảng Linh Linh cảm động gật đầu:

"Tỷ biết rồi, Tỷ chờ muội"

Chương trước Chương tiếp
Loading...