LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

41. Chiêu Dạ Kỳ ta hỏi ngươi, ngươi có sao?



Vụ án thẩm tra kéo dài hơn mười ngày đêm, rốt cuộc cũng đến hồi kết. Quan thẩm tra dâng sớ, ghi rõ: hai mươi ba viên quan phẩm hàm cao trực tiếp can dự vào đại án mưu phản, bốn mươi chín người khác tiếp tay gián tiếp. Hàng ngàn dân đinh nơi các châu huyện xa xôi bị bóc lột đến xương tủy, bị bắt lao dịch không khác gì trâu ngựa. Tấu sớ dâng đến hoàng cung, Thánh Thượng long nhan giận dữ, lập tức ban chỉ:

"Tam hoàng tử lòng ôm dã tâm, mưu nghịch triều cương, là tội đại nghịch bất đạo. Qua xuân, hành hình trước chợ, chém đầu thị chúng."

"Đức phi dạy con không nghiêm, dung túng lòng lang dạ thú, mưu đồ bất chính, phế bỏ phong hiệu, ban rượu độc kết liễu."

"Thừa tướng Triệu Khâm, lợi dụng chức quyền, coi rẻ sinh mệnh lê dân, mưu hại hoàng tự, mưu đoạt vương quyền, tức khắc tru di cửu tộc, tịch biên toàn bộ gia sản."

Các quan viên trực tiếp nhúng tay vào mưu phản đều bị tru di tam tộc, tài sản bị tịch thu. Quan viên gián tiếp bị bãi chức, nam thì lưu đày nơi biên viễn, nữ thì ghi vào nô tịch, vĩnh viễn không có được thân phận trong sạch. Còn những kẻ nhút nhát, tham sống sợ chết, thì bị giáng chức, đưa về địa phương xa xôi trấn thủ lấy công chuộc tội, mài sạch vết nhơ.

Chỉ dụ vừa ban, kinh thành rung chuyển, tựa cuồng phong lật tung cả bầu trời. Kẻ khóc, người quỳ, oán hận lẫn tạ ơn đan xen. Nhưng trong tang thương lại có hân hoan, bởi dân không mong kẻ ác trị nước, cũng chẳng muốn sống đời bị quan lại hút cạn máu xương.

Trên lầu hai của Túy Vân Lâu, Quảng Linh Linh ngồi trong chiếc xe lăn, lặng lẽ nhìn xuống đoạn đường tấp nập. Đoàn xe áp giải tử tù đi ngang, dân chúng kéo tới như thủy triều, giận dữ ném từng thứ nhơ bẩn vào đám người bị trói chặt kia, phẫn nộ dâng trào.

Nàng siết chặt tay vịn xe lăn, gân tay nổi rõ như sợi dây cung căng cứng. Trần Mỹ Linh đứng bên, yên lặng nắm lấy bàn tay ấy, không nói một lời. Hai người trao nhau ánh mắt, bên trong là ngàn vạn bất đắc dĩ.

Một lúc sau, Quảng Linh Linh chậm rãi cất lời, giọng nàng như hòa vào tiếng gió lộng qua hiên:

"Mỹ Linh, muội xem... Trong hàng ngũ bị giải ra pháp trường kia, không ít là phụ nữ và trẻ nhỏ. Họ... thật sự vô tội."

Trần Mỹ Linh không gật, không lắc, chỉ nhẹ thở dài, rồi cất giọng như tiếng chuông lạnh:

"Một người làm quan, cả họ được nhờ. Vậy khi họ làm sai... lẽ nào lại để thân nhân họ ung dung sống yên? Đó chẳng phải là bất công với bách tính hay sao?"

Lời nàng rơi xuống, nặng tựa núi Thái Sơn. Quảng Linh Linh khẽ cụp mi, chẳng đáp lại gì. Trong đôi mắt đã trải qua chém giết, từng chứng kiến sinh tử, vẫn lặng lẽ lấp lánh một nỗi trăn trở: đâu là công lý, đâu là bi thương của thời cuộc? Và liệu sự hi sinh ấy... có xứng đáng với chữ "bình thiên hạ" hay không?

"Dẫu thánh pháp uy nghiêm, hình phạt nặng nề, nhưng vẫn chẳng thể khiến lòng tham của kẻ tiểu nhân run sợ." Quảng Linh Linh lặng lẽ buông lời.

Trần Mỹ Linh nhẹ gật đầu, giọng nói thấm đầy tiếc nuối:
"Đáng tiếc thay... Bọn họ đều là nhân tài đương thời, từng một thời được muôn người tán thưởng. Tỷ nói xem, nếu có thể đoán trước kết cục ngày hôm nay... liệu họ có chọn con đường này nữa không?"

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt đã dừng lại nơi một viên quan Hộ bộ bị trói chặt, bị dân chúng phẫn nộ ném rau thối, trứng vỡ nhoe nhoét trên áo tù phạm. Khuôn mặt người nọ tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, lộ rõ vẻ hối hận muộn màng. Trần Mỹ Linh vẫn nhớ năm nào, phụ thân từng cẩn thận lật từng trang sách luận của vị quan ấy đưa nàng đọc, còn khuyên nàng học theo người đó, một bậc đại sĩ phu vì dân vì nước. Nào ngờ, giờ đây, chỉ vì một chữ "tham", mà cả tộc bị tru di, thân bại danh liệt.

Quảng Linh Linh theo ánh mắt của muội muội nhìn đến vị quan kia, chỉ khẽ thở dài:
"Cho dù biết trước, bọn họ... e rằng vẫn sẽ lựa chọn như thế."

Nàng chưa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa mà sâu sắc:
"Quyền lực, là thứ cám dỗ mà ít ai có thể kháng cự."

Hai người đồng loạt quay lại. Chiêu Dạ Kỳ đứng nơi ngưỡng cửa, tay xách theo một hộp gỗ trầm, trên môi nở một nụ cười vừa như tùy tiện vừa như thăm dò.

Quảng Linh Linh hơi nhướn mày, ánh mắt lạnh nhạt:

"Lục điện hạ, nghe lén người khác nói chuyện không phải hành vi của bật quân tử."

"Đây là nhã gian riêng tư, điện hạ bước vào không thông báo, không hợp lễ nghĩa với thân phận cao quý của ngài." Trần Mỹ Linh tiếp lời.

"các ngươi..." Chiêu Dạ Kỳ làm ra vẻ giận dữ, nhưng trước thái độ lãnh đạm của hai nữ tử, chỉ đành bật cười xòa: "ta không có nghe lén, vừa đến đã nghe được thôi. Dù sao với giao tình của chúng ta, tham gia vào cuộc nói chuyện như thế này cũng đâu có gì quá đáng."

"Hôm nay Lục điện hạ rảnh rỗi đến nhàn nhã?" Quảng Linh Linh hỏi tay ra hiệu mời Chiêu Dạ Kỳ ngồi xuống.

Nàng nói xong, Trần Mỹ Linh đã nhẹ nhàng đẩy xe lăn của nàng đến gần bàn, động tác phối hợp ăn ý như đã thành thói quen. Chiêu Dạ Kỳ nhìn mà không khỏi chau mày, trong lòng trỗi lên một nỗi nghi hoặc lạ lùng.

"Lý ma ma có làm phù dung cao, mẫu hậu sai ta mang đến cho ngươi. Nhưng đến phủ tướng quân thì ngươi đã không ở. Bị thương mà vẫn có thể chạy lung tung vậy chỉ có thể là ngươi Quảng Linh Linh."

Hắn đẩy hộp gỗ về phía nàng. Quảng Linh Linh không nhận, mà quay sang Trần Mỹ Linh như dò hỏi. Trần Mỹ Linh hiểu ý, khẽ ho nhẹ rồi lấy dĩa, lấy ra bánh đặt trước mặt nàng.

Chiêu Dạ Kỳ trong lòng đầy dấu chấm hỏi. Quảng Linh Linh xưa nay luôn mạnh mẽ cứng cỏi, từ khi nào lại có biểu cảm mềm yếu như vậy?

"Ngươi chỉ bị thương nặng ở chân thôi, bây giờ sao cả tay cũng không hoạt động rồi. cứ phải bắt Trần tài nữ phục vụ ngươi."

Trần Mỹ Linh khẽ cúi đầu, vờ nhấp ngụm trà để che đi nét ngượng ngùng. Quảng Linh Linh nhẹ ho, rồi đáp dứt khoát:

"Muội ấy xót ta nên chăm sóc ta, còn ngươi từ lúc về kinh bóng dáng cũng không nhìn thấy. ta cũng vì triều đình mà bị thương, bảo vệ hoàng thất, ngươi lại làm như chẳng liên can gì, thực là vô tình bạc nghĩa."

Chiêu Dạ Kỳ vội vàng rót trà cầu hòa, giọng điệu khiêm nhường, hai nữ nhân này một người hắn cũng không thể trêu chọc.

"Là lỗi của ta, ta sai rồi, Linh Linh tỷ đừng trách ta. ta chỉ là áy náy không dám gặp ngươi."

"Nếu ngươi lợi dụng ta thì ngươi nên áy náy, Chiêu Dạ Kỳ ta hỏi ngươi, ngươi có sao?" Quảng Linh Linh bình thản hỏi.

"Ta không có." Chiêu Dạ Kỳ lập tức khẳng định

"Nếu vậy thì ngươi áy náy cái gì? Trừ ta ra ai có thể làm được việc này?"

"Là ta suy nghĩ không chu toàn..."

"Ngươi quên rồi, võ tướng chúng ta luôn là những kẻ tìm đường sống trong hiểm cảnh." Quảng Linh Linh nghiêm khắc nói

"Địch trong tối chúng ta ngoài sáng, ngài làm như vậy cũng đã là hết sức rồi." Trần Mỹ Linh nhìn con người đang cuối đầu nghe dạy bảo kia nào giống dáng vẻ của bật hoàng tử nữa, liền lên tiếng nói đỡ.

"Quảng Linh Linh...ngươi còn sống thật tốt quá." Chiêu Dạ Kỳ nhìn Quảng Linh Linh đôi mắt đỏ hoe.

"Người nếu còn dám nhìn ta bằng ánh mắt đó khi ta khỏe lên sẽ đến phủ đánh ngươi." Quảng Linh Linh lạnh lùng lên tiếng, tù vụ bánh của ngự thiện phòng nàng đã muốn đánh hắn một trận rồi, nay là hắn cho nàng cơ hội.

Chiêu Dạ Kỳ vội cười làm lành:

"Ta biết rồi. hôm nay, ta sẽ mời hai ngươi ăn ngon, coi như tạ tội với công thần."

"Được là ngươi nói, Mỹ Linh muội hãy gọi tất cả các món chiêu bài của Túy Vân Lâu ra đây, ăn không hết chúng ta đóng gói mang về. lục hoàng tử không thiếu bạc đâu." Quảng Linh Linh gian trá quay sang nói với Trần Mỹ Linh

"Muội đã biết." Trần Mỹ Linh mỉn cười dịu dàng rồi quay sang Chiêu Dạ Kỳ nở một nụ cười khách khí "Đa tạ lục hoàng tử chiêu đãi, ta và tỷ tỷ sẽ không khách sáo."

Chiêu Dạ Kỳ ôm ngực, tay còn lại giữ chặt túi tiền, mặt mày khổ sở:

"Ngươi gian thương!"

"Nếu hôm nay có Lâm Mặc ở đây, ngươi không phải chỉ tốn một bữa ăn đâu." Quảng Linh Linh ghét bỏ nói

"Phải rồi Lâm Mặc đâu?" Chiêu Dạ Kỳ vừa hỏi vừa rùng mình. So với bị Quảng Linh Linh đánh thì hắn vẫn sợ Lâm Mặc hơn.

"Lâm Mặc tỷ, đang ở phủ Chiêu An quận chúa." Trần Mỹ Linh trả lời.

"Cái gì?" Chiêu Dạ Kỳ hốt hỏang nhìn hai người đang nhàn nhã uống trà ăn bánh kia.

"Quảng Linh Linh sao ngươi có thể để Lâm Mặc ở đó?"

"Ta còn cách nào khác ngươi thấy ta như thế này có khả năng đi cướp người sao?" Quảng Linh Linh khinh bỉ nói

"Vậy để ta đến đòi người về." Chiêu Dạ Kỳ đứng lên định đi.

"Ngươi có khả năng vào phủ Chiêu An đòi người sao?" Quảng Linh Linh hờ hững hỏi. Phủ Chiêu An quận chúa ngay cả hoàng thượng muốn đòi người cũng chưa chắc đòi được, nói chi là hoàng tử.

"Không lẽ cứ để như thế?" Chiêu Dạ Kỳ bất lực ngồi xuống, sao mà những nữ tử hắn quen biết toàn là những người không dễ động vào như thế.

"Ngài đừng lo, Lâm Mặc tỷ và Chiêu An quận chúa chỉ làm giao dịch, sau khi xong việc ắt sẽ được quay về, huống chi..." Trần Mỹ Linh nhẹ giọng nói, nàng ngập ngừng không biết có nên nói việc Lâm Mặc bị mù hay không.

"Huống chi Lâm Mặc đã mù rồi." Quảng Linh Linh thấy nàng ngập ngừng liền tiếp lời, dù sao Lâm Mặc và Chiêu An quận chúa, Chiêu Dạ Kỳ xem như cũng biết.

"Cái gì? Sao lại mù?ai làm?" Chiêu Dạ Kỳ kích động cao giọng hỏi.

"Lâm Mặc tự uống thuốc độc làm mù đôi mắt." Quảng Linh Linh lắc đầu trả lời.

Chiêu Dạ Kỳ bất lực ngồi xuống.

"Phải đến mức này sao?"

"Ngài đừng lo, Lâm Mặc tỷ nói có thể chữa được, chỉ là bây giờ chưa phải lúc."

Trần Mỹ Linh an ủi nói

"Là hoàng thất có lỗi với nàng ấy." Chiêu Dạ Kỳ thì thào nói.

Lúc này món ăn liên tục được mang lên, Chiêu Dạ Kỳ nhìn những món ăn toàn đứng đầu bàng thực đơn của Túy Vân Lâu không nói về sự đắt đỏ thì những món này chưa chắc có tiền có thể gọi được. Hai nữ nhân này đúng là quyết tâm lấy xuống trên người mình một miếng da. Hắn đắc tội Quảng Linh Linh thì thôi đi, sao mà ngay cả Trần Mỹ Linh cũng thế?

Nhìn hai nữ nhân kia vui vẻ chia sẻ đồ ăn, hắn cũng dẹp bớt đau buồn mà hung hăng ăn một đốn. vì lòng có tâm sự nên hắn uống không ít rượu, Quảng Linh Linh bị thương nên lấy trà thay rượu, Trần Mỹ Linh thì không uống nhiều chỉ, nhấp môi cùng hắn cạn chén. Cuối cùng tiệc kết thúc hắn say bí tỷ, gục ngã trên bàn, Quảng Linh Linh lắc đầu ra hiệu cho người gọi thân vệ của hắn đưa về.

Trên xe ngựa về phủ tướng quân Trần Mỹ Linh dịu dàng tựa lên vai Quảng Linh Linh

"Muội không nghĩ Chiêu Dạ Kỳ sẽ chấp nhận được việc của Lâm Mặc tỷ và Chiêu An quận chúa."

Quảng Linh Linh dịu dàng vuốt tóc nàng, như nhớ chuyện gì rồi phì cười, rồi mới kể cho nàng nghe

"Lúc Chiêu Dạ Kỳ biết chuyện đó, hắn cũng bị bất ngờ rồi thốt ra một câu "các ngươi như vậy là trái luôn thường đạo lý!" muội đoán xem sao đó Lâm Mặc phản ứng thế nào?"

Trần Mỹ Linh suy nghĩ dựa theo tính cách mang thù của Lâm Mặc chắc sẽ không để yên "sẽ không là dùng độc đi?"

Quảng Linh Linh bật cười

"Haha, đúng vậy, Lâm Mặc lập tức cho tên tiểu tử đó một liều thuốc xổ và ngứa, làm hắn hai ngày sức cùng lực kiệt, môi sưng như hai miếng lạp xưởng không dám ra khỏi lều gặp mặt bất kỳ ai."

Trần Mỹ Linh bật cười ra tiếng tượng tượng đến thôi cũng đã thấy buồn cười

"Sau đó thế nào?"

"Sau đó, Lâm Mặc đến hỏi hắn "ngươi còn thấy chúng ta là trái luân thường đạo lý không?". Tiểu tử đó học ngoan liền nói "Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, hai người điều là nữ trung hào kiệt, chỉ hai người mới xứng đôi với nhau, là ta tuổi nhỏ chưa trãi sự đời nên nói linh tinh. Lâm mặc tỷ đừng trách ta."" Quảng Linh Linh vưà kể vừa miêu tả từng cử chỉ của Lâm Mặc và Chiêu Dạ Kỳ làm Trần Mỹ Linh cười vui không ngớt.

"Hắn là hoàng tử, làm đến thế cũng là làm khó hắn quá đi."

"ừ, với chúng ta hắn chưa bao giờ ra dáng một hoàng tử nghiêm túc."

Hai người cùng phá lên cười, tiếng cười vang vọng giữa đêm, nhẹ như sương, ấm như lửa hồng.

========================////////========================

Chúng ta đã đi cùng nhau hơn nưa đoạn đường của câu chuyện rồi, không biết càng về sau các bạn có thấy nhàm chán không?  thật ra mình không có kinh nghiệm nên những phân đoạn yêu đương ngọt ngào thật khó để viết ra, nếu có gì cần góp ý các bạn hãy nói mình chỉnh sửa được không? cảm ơn sự đồng hành của các bạn.

@by ký vãng tân sinh

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...