LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
5. Trần nữ quan có phải không thích Linh Linh tỷ phải không?
Trần Mỹ Linh đứng đó, lòng bỗng dâng lên một tia cảm xúc khó gọi thành tên. Nàng không thích ai gọi Quảng Linh Linh là "tỷ tỷ" cả, ngoại trừ chính mình. Nhưng nghĩ lại thì cũng thật lạ lùng, mình có tư cách gì để không vui chứ? Tích Vũ chỉ là một tiểu công chúa mới lên mười, thân mật gọi vậy cũng là chuyện thường tình.Còn đang ngây người, đã thấy Quảng Linh Linh dừng chân trước mặt, khẽ mỉm cười, ôn hòa cất lời
"Trần nữ quan vất vả rồi, Tích Vũ tinh nghịch như thế, hẳn là rất khó dạy ?"Trần Mỹ Linh giật mình hoàn hồn, vội thu tay áo, chắp tay thi lễ
"Tham kiến quận chúa."Quảng Linh Linh thấy thế liền nhấc tay nắm lấy tay nàng.
"Không cần đa lễ."Nàng vốn muốn nói về sau, gặp nàng không cần thi lễ. Bởi trong lòng nàng không muốn Trần Mỹ Linh cúi đầu trước bất kỳ ai, kể cả bản thân nàng. Thế nhưng lễ nghi nơi hoàng cung như lưới tơ giăng khắp, nếu thân mật quá mức, e rằng không chỉ gây phiền phức cho nàng, mà còn liên lụy đến người kia.Đúng lúc không khí có phần lúng túng, thì Tích Vũ công chúa cười khanh khách, kéo tay áo Trần Mỹ Linh, líu lo:
"Ta không có quậy phá đâu nha! Ta là tiểu công chúa thông minh nhất, phụ hoàng và mẫu hậu đều khen ta hết lời đó! Trần nữ quan, người nói đi, có phải ta rất thông minh không?"Trần Mỹ Linh hơi sững người, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười, cúi người nhìn Tích Vũ vị tiểu công chúa vừa đáng yêu vừa lanh lợi ấy chính là cứu tinh trong khoảnh khắc ngượng ngùng này."Tích Vũ điện hạ rất thông minh, học gì cũng nhanh, nhớ gì cũng lâu, là tiểu công chúa giỏi nhất trong hoàng cung."Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Quảng Linh Linh, trong mắt thoáng qua một tia bất mãn khó nhận thấy. Ánh mắt ấy nhanh như gió thoảng, nhưng Quảng Linh Linh lại bắt được.Nàng mỉm cười, tay vẫn còn nắm tay Trần Mỹ Linh, nhẹ buông ra rồi chắp tay sau lưng, giả bộ nghiêm trang:"Thì ra chỉ có tiểu công chúa là giỏi, còn ta... chẳng ai khen cả."Tích Vũ ngẩng đầu, chớp chớp mắt:"Linh Linh tỷ cũng rất lợi hại! Phụ hoàng nói tỷ là 'nữ trung hào kiệt', còn mẫu hậu thì nói tỷ là anh hùng hiếm có! Nhưng mà..."Nàng nghiêng đầu, nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi hồn nhiên nói:"Mỗi lần ta nhắc đến Linh Linh tỷ, Trần nữ quan lại im lặng không nói gì. Có phải người không thích Linh Linh tỷ không?"Câu hỏi như lưỡi kiếm mỏng, xuyên qua khoảng không bình yên, khiến cả hai người lớn đều chết sững.Trần Mỹ Linh lập tức đỏ mặt, bàn tay dưới tay áo nắm chặt, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, khẽ ho một tiếng:"Tiểu công chúa đừng nói bậy. Thần là nữ quan, tất nhiên phải kính trọng quận chúa."Tích Vũ vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục líu lo:"Nhưng người nhìn Linh Linh tỷ khác lắm! Lần trước ta nói muốn cùng Linh Linh tỷ ăn bánh ngọt, người cũng nói 'Quận chúa bận nhiều việc, không nên quấy rầy'... giống như không muốn ta đến gần Linh Linh tỷ vậy!"Quảng Linh Linh cười không nổi, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Mỹ Linh, khóe môi như muốn cong lên mà lại không dám. "Tích Vũ à," nàng dịu giọng "Người trưởng thành ai cũng có chuyện phải giữ trong lòng. Nhưng có một số chuyện... muội lớn lên rồi, sẽ hiểu."Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng lại khiến trái tim Trần Mỹ Linh dao động. Nàng quay mặt đi, giấu đi ánh mắt đã ngập nước.Sau một lúc, Tích Vũ lon ton chạy đi hái hoa bên hồ, để lại hai người đứng dưới tán cây mai vừa mới lấm tấm nụ."Tiểu phượng hoàng..." – Quảng Linh Linh khẽ gọi."Ừm?" – Mỹ Linh chưa quay lại, chỉ gật đầu nhẹ."Muội không cần cúi đầu trước ta. Dù là trước mặt người khác, hay trong lòng mình."Trần Mỹ Linh cuối cùng cũng xoay người lại, mắt ánh lên một chút kiên định xen lẫn dịu dàng. Nàng gật đầu, nụ cười chậm rãi lan ra trên gương mặt như đóa hoa mai bung nở giữa gió xuân"Tỷ cũng vậy."
"Trần nữ quan vất vả rồi, Tích Vũ tinh nghịch như thế, hẳn là rất khó dạy ?"Trần Mỹ Linh giật mình hoàn hồn, vội thu tay áo, chắp tay thi lễ
"Tham kiến quận chúa."Quảng Linh Linh thấy thế liền nhấc tay nắm lấy tay nàng.
"Không cần đa lễ."Nàng vốn muốn nói về sau, gặp nàng không cần thi lễ. Bởi trong lòng nàng không muốn Trần Mỹ Linh cúi đầu trước bất kỳ ai, kể cả bản thân nàng. Thế nhưng lễ nghi nơi hoàng cung như lưới tơ giăng khắp, nếu thân mật quá mức, e rằng không chỉ gây phiền phức cho nàng, mà còn liên lụy đến người kia.Đúng lúc không khí có phần lúng túng, thì Tích Vũ công chúa cười khanh khách, kéo tay áo Trần Mỹ Linh, líu lo:
"Ta không có quậy phá đâu nha! Ta là tiểu công chúa thông minh nhất, phụ hoàng và mẫu hậu đều khen ta hết lời đó! Trần nữ quan, người nói đi, có phải ta rất thông minh không?"Trần Mỹ Linh hơi sững người, nhưng cũng nhanh chóng mỉm cười, cúi người nhìn Tích Vũ vị tiểu công chúa vừa đáng yêu vừa lanh lợi ấy chính là cứu tinh trong khoảnh khắc ngượng ngùng này."Tích Vũ điện hạ rất thông minh, học gì cũng nhanh, nhớ gì cũng lâu, là tiểu công chúa giỏi nhất trong hoàng cung."Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Quảng Linh Linh, trong mắt thoáng qua một tia bất mãn khó nhận thấy. Ánh mắt ấy nhanh như gió thoảng, nhưng Quảng Linh Linh lại bắt được.Nàng mỉm cười, tay vẫn còn nắm tay Trần Mỹ Linh, nhẹ buông ra rồi chắp tay sau lưng, giả bộ nghiêm trang:"Thì ra chỉ có tiểu công chúa là giỏi, còn ta... chẳng ai khen cả."Tích Vũ ngẩng đầu, chớp chớp mắt:"Linh Linh tỷ cũng rất lợi hại! Phụ hoàng nói tỷ là 'nữ trung hào kiệt', còn mẫu hậu thì nói tỷ là anh hùng hiếm có! Nhưng mà..."Nàng nghiêng đầu, nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi hồn nhiên nói:"Mỗi lần ta nhắc đến Linh Linh tỷ, Trần nữ quan lại im lặng không nói gì. Có phải người không thích Linh Linh tỷ không?"Câu hỏi như lưỡi kiếm mỏng, xuyên qua khoảng không bình yên, khiến cả hai người lớn đều chết sững.Trần Mỹ Linh lập tức đỏ mặt, bàn tay dưới tay áo nắm chặt, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, khẽ ho một tiếng:"Tiểu công chúa đừng nói bậy. Thần là nữ quan, tất nhiên phải kính trọng quận chúa."Tích Vũ vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục líu lo:"Nhưng người nhìn Linh Linh tỷ khác lắm! Lần trước ta nói muốn cùng Linh Linh tỷ ăn bánh ngọt, người cũng nói 'Quận chúa bận nhiều việc, không nên quấy rầy'... giống như không muốn ta đến gần Linh Linh tỷ vậy!"Quảng Linh Linh cười không nổi, chỉ lẳng lặng nhìn Trần Mỹ Linh, khóe môi như muốn cong lên mà lại không dám. "Tích Vũ à," nàng dịu giọng "Người trưởng thành ai cũng có chuyện phải giữ trong lòng. Nhưng có một số chuyện... muội lớn lên rồi, sẽ hiểu."Câu nói ấy nhẹ như gió, nhưng lại khiến trái tim Trần Mỹ Linh dao động. Nàng quay mặt đi, giấu đi ánh mắt đã ngập nước.Sau một lúc, Tích Vũ lon ton chạy đi hái hoa bên hồ, để lại hai người đứng dưới tán cây mai vừa mới lấm tấm nụ."Tiểu phượng hoàng..." – Quảng Linh Linh khẽ gọi."Ừm?" – Mỹ Linh chưa quay lại, chỉ gật đầu nhẹ."Muội không cần cúi đầu trước ta. Dù là trước mặt người khác, hay trong lòng mình."Trần Mỹ Linh cuối cùng cũng xoay người lại, mắt ánh lên một chút kiên định xen lẫn dịu dàng. Nàng gật đầu, nụ cười chậm rãi lan ra trên gương mặt như đóa hoa mai bung nở giữa gió xuân"Tỷ cũng vậy."