LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
36. Loạn Khởi Tịch Thiên Đài
Trời mới hửng sáng, từng hồi trống tế vang vọng khắp kinh thành, như khơi dậy linh khí trời đất, gột rửa ô uế nhân gian. Khói hương nghi ngút cuồn cuộn lên trời cao, bao phủ toàn bộ Tịch Thiên Đài nơi cử hành lễ tế xuân long trọng nhất trong năm. Tế đàn dựng giữa thiên địa, long trụ khắc rồng vàng uốn lượn, hai bên trải lụa đỏ vắt ngang như dòng huyết mạch thiên triều. Quan lại triều đình vận triều phục theo phẩm hàm, chia làm hai hàng tề chỉnh.Trần Mỹ Linh đứng lẫn trong hàng quan Quốc Tử Giám, y phục xanh ngọc, nét mặt trầm ổn. Dưới lớp áo, thanh chủy thủ nàng giấu kỹ bên hông khẽ rung lên theo nhịp tim. Đôi mắt nàng kín đáo đảo qua từng người đang hiện diện nơi tế đàn, mọi biểu hiện nhỏ nhất đều không lọt khỏi ánh nhìn sắc bén ấy. nhìn thấy lục hoàng tử trong hàng vương tử khẽ gật đầu với nàng, bên hoàng thất nữ tử Chiêu Minh Khuê đứng nghiêm trang đầu hàng gần phía thiên đài chỉ cần có một chút động tĩnh Chiêu Minh Khuê sẽ lập tức tiến lên bảo vệ hoàng thượng ngay.Một tiếng hô lớn vang lên:"Hoàng thượng hoàng hậu giá lâm!"Không gian như ngưng lại trong khoảnh khắc. Từ cuối bậc đá, Hoàng thượng vận long bào gấm thêu kim tuyến, mỗi bước chân trầm ổn tựa như gánh cả trời cao. Bên cạnh, Hoàng hậu khoác phượng bào, tay nắm tay bệ hạ, đồng hành lên thiên đài, tấu lễ cầu nguyện quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa.Tiếng trống ngừng lại. Giây phút tưởng như tĩnh tại thì đột nhiên một tiếng thét vang vọng:"Hôm nay thiên địa chứng giám, hoàng quyền đổi chủ!"Thừa tướng mặc triều phục đôi mắt sáng lạnh như mãng xà, rít giọng tà mị khiến người nghe lạnh sống lưng. Lập tức, tử sĩ ồ ạt tràn vào tế đàn, vũ khí tuốt trần, ánh thép loé lên.Bốn chữ "đổi chủ hoàng quyền" như sét đánh giữa trưa, khiến toàn bộ bá quan rúng động. Một vài vị vương tử mặt tái đi, nhưng không một ai dám manh động.Hoàng thượng đứng giữa tế đàn, ánh mắt vẫn kiên định. Ông giơ tay, cao giọng:"Bảo vệ hoàng thất! Khống chế đàn tế!"Chiêu Dạ Kỳ thân pháp như gió, đã sớm vung kiếm lao vào đội tử sĩ. Bóng dáng hắn lướt đi giữa ánh thép, như mũi nhọn xuyên phá lớp sương mù. Chiêu An quận chúa rút ra nhuyễn kiếm giấu trong đai eo, phi thân ngăn trước mặt hoàng thượng, từng chiêu sắc bén, sát khí lạnh băng.Lúc này, Tam hoàng tử bước ra, dõng dạc: "Vệ Hồng Doanh, hộ giá!"Lập tức binh lính giáp đỏ, tay cột khăn vàng, tràn tới khống chế bá quan. Tướng quân Triệu Khải bước ra, cúi đầu: "Bệ hạ đã khống chế được toàn cục."Tam hoàng tử gật đầu bước thẳng đến bậc thang của tịch thiên đài."Tam hoàng tử to gan con dám điều động binh lực." Hoàng thượng đứng sau các thân vệ tức giận lên tiếng."Phụ hoàng, con chỉ muốn hộ giá bảo vệ người. người cũng đã già rồi, trãi qua kinh hãi bị ám sát không còn minh mẫn nữa cũng nên nhường ngôi cho nhi thần kế vị.""con dám." Hoàng thượng giận dữ"Vệ Hồng Doanh đã chế khống bá quan cùng hoàng thất nữ quyến. Các binh lính trung thành đều ở xa, nước xa không cứu được lửa gần. Phụ hoàng, vì long thể an dưỡng, xin nhường ngôi." Thừa tướng lúc này bước ra, rút trong tay áo ra một đạo chiếu thư đã soạn sẵn:"Chỉ cần hoàng thượng ngự thủ phê chuẩn, thiên hạ sẽ rõ ai là đế chủ kế vị."Hoàng thượng lạnh lùng lên tiếng:"Nếu trẫm không đồng ý thì sao?""Vậy thì hôm nay ai chống lại nhi thần sẽ giết chết không tha." Tam hoàng tử hung ác nóiMột số bá quan trung thành lập tức hô lớn:"Tam hoàng tử tạo phản! Đại nghịch bất đạo!"Nhưng lời chưa dứt, đã có kẻ bị Vệ Hồng Doanh một đao chém ngã. Máu chảy giữa đàn tế, trời đất thảm đạm. Hoàng thượng phẫn nộ:"Dừng tay! Con như vậy, lên ngôi rồi cũng chỉ là hôn quân!""Thiên hạ trong tay trẫm, thì trẫm muốn thế nào sẽ là thế đó." Tam hoàng tử cười lớn, hắn không còn che dấu sự tham lam của bản thân nữa."Xin hoàng thượng nhường ngôi." Thừa tướng dõng dạt lên tiếngPhía sau là một những tiếng kêu rời rạt của các vị quan đã ngấm ngầm theo phe Tam hoàng tử, cũng có những vị quan tham sống sợ chết nhìn theo tình thế mà lựa chọn Tam hoàng tử. tiếng kêu vang trời vương mùi hủ bại của triều đình.Hoàng thượng bật cười:"Một tay che trời? Ngươi xứng sao?"Lúc ấy, Đức phi bước ra, chậm rãi nói:"Hoàng thượng người đừng vùng vẫy vô ích nữa, dù sao cũng là hoàng nhi của chúng ta, ngài cũng đừng thiên vị nữa. ngài nhường ngôi thành thái thượng hoàng, thiếp sẽ để hoàng hậu cùng ngài tĩnh dưỡng ở trong cung hưởng vinh hoa phú quý hết đời. nếu ngài không chấp nhận thiếp chỉ đành nhìn hoàng nhi bước qua biển máu mà lên ngôi thôi."Thái hậu nghe thế giận đến ngất xỉu. Hoàng hậu phẫn nộ quát:"Đức phi to gan! Dạy con mưu phản, tội không thể dung!"Đức phi cười điên loạn:"Ngươi giữ vị trí hoàng hậu bao năm nay, phong quang vô hạng, hòang thượng sủng ngươi thì sao, hoàng nhi ta lên ngôi thì ta sẽ thành thái hậu, còn ngươi hãy chờ xem, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết." Tam hoàng tử lạnh lùng:"Giết hết những kẻ phản đối!""Chiêu an, dạ kỳ hành động đi." Hoàng thượng trầm trọng ra lệnhChiêu an quận chúa lập tức từ trong tay áo phóng ra một quả pháo hiệu, chiêu dạ kỳ cũng lớn tiếng hô"Các thân vệ, cấm vệ binh xông lên bảo vệ hoàng thượng và các quan viên, kẻ nào chống cự giết không tha."Tiếng pháo hiệu vừa vang, bốn phía liền xuất hiện quân phục đen, người của ám vệ doanh như bóng ma giữa ban ngày từ không trung bay xuống. Nhiều binh lính giáp đỏ đồng loạt gỡ khăn vàng, quay giáo phản kích, tiêu diệt tử sĩ phản loạn.Tam hoàng tử phẫn nộ gào lên:"Các ngươi dám lừa ta!" Hắn đỏ mắt cầm kiếm xông lên chém giết bất kỳ ai cản đường mình từng bước tiến lên thiên đài, hắn tin chỉ cần đi hết bậc thang này hắn sẽ trở thành vua của Việt quốc.Trần Mỹ Linh cũng không chần chừ, vạt áo tung bay, chỉ thoáng cái đã đứng trước hàng quan văn, ngăn chặn một tử sĩ vừa định xông tới. Nàng rút cây chủy thủ được thủ sẵn trong ống tay áo, quét một vòng, cuốn ngã hai kẻ định lao vào quan viên Quốc Tử Giám.Ngay khi hỗn chiến nổ ra, ở một góc kín sau đàn tế, hai ám vệ lặng lẽ mở ra lối đi bí mật. Một chiếc xe lăn xuất hiện nơi đầu hành lang, Quảng Linh Linh được đưa vào dưới sự hộ tống nghiêm mật.Áo giáp nhẹ khoác ngoài trường sam, nàng ngồi uy nghiêm trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng mà sáng quắc. Nàng ra hiệu, ám vệ lập tức phân tán, lao vào trận chiến như những bóng ma giữa ban ngày."Dạ Kỳ, phía tây!" Nàng quát lớn, giọng oai nghiêm.Chiêu Dạ Kỳ lập tức lật người, hoán chuyển hướng tấn công, chặn trước đường đánh của tử sĩ.Tam hoàng tử biến sắc, hắn không ngờ Quảng Linh Linh lại xuất hiện, càng không ngờ ám vệ lại được bố trí kín kẽ đến thế."Ngươi... Quảng Linh Linh, ngươi chưa chết?!""Ta sống để nhìn ngươi chết." Quảng Linh Linh lớn tiếng nói. Nàng vừa nói vừa quay sang nhìn Trần Mỹ Linh, lúc này đang đứng chắn trước mặt một quan viên bị thương, tay áo loang máu nhưng thần sắc vẫn cương quyết.Trần mỹ linh cũng quay đầu nhìn nàng, thấy nàng có thân vệ bảo vệ xung quanh cũng yên tâm tiêp tục chiến đấu.Ngay lúc này Quảng Vân Uy dẫn đội quân giáp đen phá vòng vây, khí thế hừng hực.Trận chiến chỉ kéo dài một khắc. Phản quân diệt gần hết, Tam hoàng tử bị bắt sống. Không gian lặng như tờ.Quảng Vân Uy quỳ khấu đầu:"Thần đến chậm, làm kinh động thánh giá, xin chịu tội!"Trên bậc đàn cao nhất, hoàng thượng chậm rãi đứng dậy, áo bào nhuốm bụi, ánh mắt âm trầm."Truyền chỉ," ông trầm giọng, "Khởi tra toàn bộ người liên quan. Bắt đầu từ Tam hoàng tử đã bị bắt.""Quảng tướng quân hộ giá có công, miễn tội.""Đội ơn hoàng thượng."Cả đàn tế trầm lặng. Không ai dám nói một lời, chỉ có tiếng trống tế vẫn vọng lên từ xa, ngân dài trong gió như tiếng chuông báo kiếp vận triều đình.Ở góc tế đàn, Quảng Linh Linh đưa mắt tìm kiếm. Khi thấy Trần Mỹ Linh quay lại nhìn mình, nàng khẽ gật đầu.Trong phút giây ấy, giữa vũng máu và khói hương chưa tan, hai người họ vẫn nhìn nhau như thể thế gian loạn lạc này, chỉ cần có nhau, đã đủ vững lòng bước tiếp.