LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

28. Hiểu rõ lòng nhau.



Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh sáng lay động như ngọn lửa nhảy múa trong đêm sâu, chiếu lên khuôn mặt hai nữ tử đang đối diện nhau trong trướng lều tĩnh mịch. Tiếng mưa bụi bên ngoài vẫn rơi đều như nốt nhạc trầm lặng của một khúc tỳ bà chưa dứt, khơi gợi nỗi niềm khó nói.

Quảng Linh Linh tựa nằm trên gối mềm, sắc diện tuy còn nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại trong veo, ánh lên tia sáng dịu dàng lạ thường. Trần Mỹ Linh ngồi bên, tay nàng đặt nhẹ lên tay Linh Linh, cảm nhận hơi ấm còn vương trên làn da. Quảng Linh Linh chậm rãi nắm lấy tay nàng, như sợ chỉ cần lơi lỏng, người trước mặt sẽ vụt tan thành sương khói.

"Mỹ Linh," nàng cất giọng khàn nhẹ, pha chút nghẹn ngào, "mấy ngày ta hôn mê... muội vẫn luôn ở bên sao?"

Trần Mỹ Linh gật đầu, hàng mi khẽ run

"Tỷ bị thương như vậy, ta sao có thể rời đi? Ngay cả lúc tỷ không mở mắt... ta cũng không dám buông tay." Giọng nàng như gió thoảng qua mặt hồ, mềm mại nhưng chứa đầy u uẩn.

Quảng Linh Linh ngây người nhìn nàng một khắc, trong mắt nổi lên gợn sóng khó giấu. Lúc này đây, tất cả như trút xuống theo từng tiếng thở dài trong đêm.

"Nếu lần này ta không tỉnh lại," nàng khẽ nói, "muội có trách ta không?"

"Ta chỉ trách bản thân," Trần Mỹ Linh đáp, đôi mắt long lanh ánh nước, "trách vì không thể đứng chắn trước tỷ... để tỷ không bị thương, không phải nằm đây... để ta nhìn mà lòng đau như dao cắt."

Giọt lệ nóng hổi rơi trên mu bàn tay trắng bệch của Quảng Linh Linh, như truyền hơi ấm vào tận đáy tim nàng.

Quảng Linh Linh khẽ siết tay lại, lần đầu tiên, không né tránh cảm xúc trong mắt. "Ta từng nghĩ... đời này ta sẽ không để bản thân bị ràng buộc bởi tình cảm mềm yếu. Nhưng lúc rơi xuống vực thẳm, điều duy nhất hiện lên trong tâm trí ta... không phải chiến sự biên quan, cũng chẳng phải mưu lược triều đình. Mà là muội." Nàng dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi khẽ nói, "Nếu thật sự phải buông kiếm vì một người... thì người đó, chỉ có thể là muội."

Trái tim Trần Mỹ Linh như bị lời ấy đánh thức sau bao tháng ngày âm thầm chôn giấu. Nàng cúi đầu, lệ tuôn, không lời nào đáp lại, chỉ cúi người nhẹ nhàng ôm lấy Quảng Linh Linh, vòng tay ôm chặt lấy thân thể còn yếu ớt ấy.

"Mỹ Linh... ta đau quá..." Quảng Linh Linh thều thào, giọng pha lẫn một tia yếu ớt.

"Tỷ đau ở đâu...muội đi tìm Lâm Mặc tỷ." Trần Mỹ Linh hoảng hốt bật dậy, đôi mắt đẫm lệ hiện lên nét hoảng loạn.

"không cần đi...muội khóc... lòng ta rất đau..." Quảng Linh Linh nắm lấy tay áo nàng, dịu dàng nói, khoé môi hơi cong lên đầy yêu thương.

"Tỷ... vừa tỉnh dậy là đã trêu chọc muội" Trần Mỹ Linh khẽ cắn môi đôi má ửng hồng.

"Ta nào có trêu muội...ta thật sự rất đau lòng." Quảng Linh Linh nhìn vào mắt Trần Mỹ Linh nói. Trãi qua lần sinh tử này nàng nhận ra được, trái tim mình vốn đã bị hình bóng của cô gái nhỏ này chiếm giữ.

"Ta... thích muội" Quảng Linh Linh ngập ngừng nói, nàng không biết liệu Trần Mỹ Linh có thể chấp nhận tình cảm kinh thế hãi tục này không. Nhưng nhìn thấy Trần Mỹ Linh vì nàng bôn ba tìm kiếm, lệ rơi đầy mặt, lòng nàng có thêm dũng khí để nói ra, ít nhất nàng không muốn dối lừa lòng mình nữa.

Mặt Trần Mỹ Linh đỏ rực, tim đập liên hồi, nàng không thể nào nói tiếp được. chỉ có thể cúi thấp đầu vùi sâu vào vai của Quảng Linh Linh đang nằm trên giường. từ lúc Quảng Linh Linh mất tích, lòng nàng không lúc nào yên tĩnh, trên đường bôn ba tìm kiếm tung tích của Quảng Linh Linh nàng cũng muôn vàn tự hỏi lòng mình. Tình cảm của nàng và Quảng Linh Linh là gì, vì sao trái tim nàng không thể bình yên khi không có nàng ấy. nàng chưa từng biết đến tình yêu nam nữ, không biết cảm xúc này. Nhưng nàng biết nàng muốn ở bên Quảng Linh Linh. Muốn cùng con người ấy, bên nhau dù có là trái luân thường đạo lý nàng cũng không màng. Nàng muốn Quảng Linh Linh bình an trở về bên nàng.

Nhìn biểu cảm của người đang đang rút sâu vao vai mình, tuy không có câu trả lơi nhưng vành tai đỏ ửng đã lên tiếng thay Trần Mỹ Linh rồi "tiểu phượng hoàng của nàng, tiểu cô nương của nàng...cũng thích nàng."

Quảng Linh Linh vui vẻ bật cười, nhưng nội thương nơi lồng ngực đau nhói làm nàng hít một hơi thật sâu.

Trần Mỹ Linh nhận thấy vội vàng ngẩn đầu hỏi

"Ta làm tỷ đau sao?"

"Không phải... chỉ là... muội đáng yêu quá khiến tim ta chịu không nổi thôi." Linh Linh nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như tơ lụa.

"Muội cũng thích ta phải không?" nàng khẽ hỏi, giọng nhẹ như lời nguyện đêm trăng.

Trần Mỹ Linh nhìn vào đôi mắt mong chờ ấy, tim đập loạn nhịp, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.

"Phải."

"Làm sao đây, ta vui quá, nếu có thể đứng dậy ta sẽ ôm muội quay vòng khắp doanh trướng." Quảng Linh Linh vui vẻ nói

"Chờ tỷ khỏe là có thể." Trần Mỹ Linh nhìn nàng, ánh mắt đầy sủng nịch.

"Được chờ ta khỏe, nhất định sẽ ôm lấy muội quay vòng." Quảng Linh Linh nói, nhưng đôi mắt hơi khép, dù tỉnh lại nhưng nàng vẫn còn thấy mệt mỏi.

"Tỷ hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mai chúng ta lại nói chuyện." Trần Mỹ Linh vội thì thầm

"Muội có thể đừng đi không?"

"Tỷ ngủ đi ta sẽ ngồi đây canh tỷ ngủ."

"Không được, sẽ mệt lắm, hay là muội lên đây nằm cạnh ta đi, giường ta vẫn đủ chổ cho hai người nằm." Quảng Linh Linh nài nỉ như một đứa trẻ.

"Vậy còn ra thể thống gì, huống chi tỷ còn bị thương, không được đâu." Trần Mỹ Linh đỏ mặt, ngập ngừng.

"Không va vết thương là được... ta chỉ muốn muội nghỉ ngơi."

Cuối cùng, không nỡ cự tuyệt ánh mắt ấy, Trần Mỹ Linh tháo hài, nằm nhẹ nhàng vào góc chăn. Quảng Linh Linh thỏa mãn nắm lấy tay nàng, siết khẽ.

"Muội đến đây, còn kinh thành thế nào?" lúc này Quảng Linh Linh mới nhớ đến chuyện mà nàng vẫn luôn lo lắng mấy nagỳ trước.

"Yên tâm. Có Chiêu An Quận chúa và Lục Hoàng tử, tạm thời mọi chuyện đã ổn. Tỷ chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt." Trần Mỹ Linh nghiêng người vuốt nhẹ má của Quảng Linh Linh, giọng nói dịu dàng khẳng định.

"Chiêu An quận chúa sao..." Quảng Linh Linh thì thầm, ánh mắt dần khép lại, giấc ngủ kéo đến giữa nhịp thở dịu dàng của người bên cạnh.

Chương trước Chương tiếp
Loading...