LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
19. Ngươi biết vị trí của mình trong lòng nàng không?
Khi quân đội hành quân tới Tam Đàm, trời đã ngả bóng hoàng hôn. Mây xám sà thấp trên những dãy núi trập trùng, gió lồng lộng như báo hiệu bão giông sắp đến.Quảng Linh Linh bước vào đại trướng, chưa kịp cởi mũ choàng thì đã sững người.Ngồi ngay ngắn trên chủ tọa là một nữ tử, dung mạo như in hệt nàng, đang chăm chú đọc binh thư, vẻ mặt đầy uy nghi.Nữ tử kia vừa ngẩng lên nhìn thấy nàng, lập tức vỗ bàn, quát lớn:"Kẻ nào dám cả gan giả mạo bản tướng quân!"Quảng Linh Linh không khỏi nhíu mày, bất lực buông một câu:"Ngươi đóng giả ta đến nghiện rồi à?"Nữ tử kia phá lên cười sảng khoái, tiếng cười vang vọng trong trướng:"Không nghiện sao được! Cả ngàn người răm rắp tuân lệnh, lại được vạn quân tung hô. Một y nữ như ta, khi nào được hưởng cảnh này chứ?"Quảng Linh Linh lắc đầu, nghiêm mặt:"Chuyện vui đùa đến đây thôi. Tình hình nơi này không đơn giản. Mau gọi Lâm phó tướng đến."Người kia thấy nàng chuyển sắc, cũng không đùa nữa, lập tức xoay người đi gọi người.Chẳng bao lâu sau, Lâm phó tướng bước vào, vừa thấy hai người giống nhau như đúc thì thoáng sững sờ, rồi nhanh chóng cúi mình hành lễ với người đang mặc dạ phục:"Tham kiến tướng quân. Ngài bình an trở về, thuộc hạ vô cùng mừng rỡ."Quảng Linh Linh gật đầu, rồi kể lại toàn bộ sự việc vừa phát hiện tại Cổ Lâm: âm mưu động trời liên quan đến Thừa tướng, Tam hoàng tử và tuyến vận chuyển binh khí bí mật.Nghe xong, cả Lâm phó tướng lẫn người cải trang đều sắc mặt đại biến."Vậy giờ tính sao?" Người kia hỏi, giọng nghiêm lại."Việc truy ra chứng cứ đã có người trong kinh thành phụ trách. Chúng ta, trước tiên phải tiêu diệt sào huyệt phản nghịch tại đây, cứu lấy dân chúng bị bắt làm khổ sai. Đồng thời cắt đứt tuyến đường vận chuyển binh khí." Quảng Linh Linh đáp.Nàng quay sang Lâm phó tướng, ra lệnh dứt khoát:"Tại Tam Đàm còn lại một trăm năm mươi người, trong đó có ba mươi dân thường. Cắt cử năm trăm quân, giao cho Lý phó quan chỉ huy, tiến hành đánh úp và giải cứu dân lành. Kẻ nào chống cự, giết không tha, nhưng phải tuyệt đối bảo toàn tính mạng dân chúng. Còn lại hai ngàn năm trăm quân theo bản tướng hành quân về Sương Hạp."Lâm phó tướng nhận lệnh, rời đi tức khắc.Quảng Linh Linh quay sang người mang gương mặt giống hệt mình:"Ngươi ở lại tiếp tục giả dạng ta, phối hợp với Lý phó quan. Sau khi giải cứu dân, bí mật đưa nhân chứng về kinh."Người kia nhăn mặt than thở:"Chuyện nguy hiểm như thế mà cũng nỡ giao cho ta? Ta chỉ là y nữ yếu đuối, nếu bọn chúng liều chết kéo ta theo thì sao?"Quảng Linh Linh lặng người. Đúng vậy, nếu đã có Thừa tướng và Tam hoàng tử nhúng tay, sao lại để nàng dễ dàng lấy lại Tam Đàm?Chẳng lẽ còn có âm mưu sâu hơn phía sau?Nàng ngẩng lên, ánh mắt sắc bén:"Ngươi sợ sao?"Người kia hừ lạnh, kiêu ngạo ngẩng đầu:"Ta mà biết sợ thì đã chẳng theo ngươi ra chiến trường. Người của Quỷ Y Môn, trời không sợ, đất chẳng sợ."Quảng Linh Linh nhìn nàng, gương mặt giống chính mình, nhưng ánh mắt lại bướng bỉnh hơn nhiều, không khỏi thở dài."Nếu không sợ, sao không ở lại kinh thành cùng vị kia, mà cứ theo ta chạy khắp nơi thế này?"Câu hỏi ấy như lưỡi dao xuyên thẳng vào lòng. Người kia bỗng chột dạ, mắt khẽ dao động, bối rối nói:"Ta... ta thích thì theo, ngươi quản được chắc? Với lại... ta cứu ngươi bao lần rồi, ngươi nợ ta bao nhiêu mạng ta còn chưa đòi, giờ lại bắt ta làm mồi nhử, đúng là đồ vô tâm bạc nghĩa!"Quảng Linh Linh nhướng mày:"Thế rốt cuộc, sợ không?""Chưa từng biết sợ là gì." Người kia ngẩng đầu thách thức."Tốt. Cứ theo kế hoạch." Quảng Linh Linh đưa cho nàng một tấm bản đồ vẽ tay."Dưới kho lương có mật đạo thông ra khe suối. Nếu gặp nguy, cứ theo đó mà lui. Bàn kỹ với Lý phó quan đường rút lui."Người kia nhận bản đồ, thở dài đầy oán trách:"Dắt lừa đi đánh trận*. Ta là y nữ, y nữ đó!"(*Ẩn ý dùng vật/ người không thích hợp cho công việc chiến lược.)Quảng Linh Linh mỉm cười, giọng dịu hơn:"Ta tin ngươi. Nếu không, ta đã chẳng giao việc này. Hãy cẩn trọng. Nếu có sơ suất... ta không biết phải ăn nói với vị kia ra sao."Người kia thoáng ngơ ngác, rồi nhẹ nhàng nói:"Người đó... sẽ không bận tâm đâu."Quảng Linh Linh khẽ cau mày:"Ngươi đừng xem nhẹ vị trí của mình trong lòng vị kia. Lâm Mặc."Lâm Mặc chợt im lặng. Một lát sau, nàng đảo mắt, cười nham hiểm:"Thế còn ngươi? Ngươi có biết vị trí của mình trong lòng nàng ấy không?"Quảng Linh Linh quay đi, giọng hơi khàn:"Ta không rõ ngươi đang nói ai.""Trần Mỹ Linh. Trần nữ quan. Trần tài nữ." Lâm Mặc nheo mắt, giọng đầy trêu chọc."Ta và nàng ấy là tri kỷ." Quảng Linh Linh đáp khẽ, nhưng giọng nói lại không vững như vẻ ngoài.Lâm Mặc lắc đầu, thở dài:"Ngươi nên xét lại lòng mình. Đừng để đến khi quay đầu... chẳng còn đường về."Quảng Linh Linh không đáp, chỉ lặng lẽ trèo lên phản gỗ dựng tạm trong góc trướng. Đêm sắp xuống, gió lạnh tràn vào, nàng khẽ kéo tấm áo choàng.Đầu óc rối như mớ tơ vò. Không thể bỏ mặc Trần Mỹ Linh. Không muốn nàng ấy gặp nguy hiểm. Không muốn thấy ánh mắt nàng thất vọng...Nàng muốn gì... chính nàng cũng không rõ. Chính sự là trọng. Trước mắt là chiến trường. Nghĩ thế, nàng dần thả lỏng, cơn mệt mỏi ập đến, lôi nàng vào giấc ngủ sau bao đêm thao thức.Giọng Lâm Mặc còn văng vẳng bên tai:"Này! Ngươi chiếm giường rồi, ta ngủ đâu hả trời?!"