LingOrm - Những câu chuyện nho nhỏ

Truyện 1



Tối hôm đó, Lingling dọn dẹp giường ngủ, ném cho Orm một cái chăn.

"Ngủ ở sofa."

Orm nhận lấy, cười nhạt. "Chị tính nuôi em dài hạn hả?"

Lingling không đáp.

Cô nhóc ngả lưng xuống sofa, mắt khẽ cong.

"Vậy là chị thương em rồi."

Không có câu trả lời.

Chỉ có ánh đèn ngủ dịu nhẹ phản chiếu lên góc nghiêng sắc nét của Lingling, và cái cách chị xoay lưng bước vào phòng ngủ-một cách gượng gạo, như thể không muốn Orm thấy được biểu cảm của mình.

Nhưng Orm đã thấy.

Màu đỏ nhàn nhạt nơi vành tai chị.

Cô khẽ cười, kéo chăn lên, thầm nghĩ:

Chết chắc rồi, cảnh sát ơi.

Sáng hôm sau, Orm tỉnh dậy với mùi cà phê thoang thoảng.

Cô lười biếng duỗi người, mắt lim dim nhìn về phía bếp.

Lingling đang đứng đó, tay cầm tách cà phê, áo sơ mi xắn lên hờ hững. Vẫn là khí chất lạnh lùng ấy, vẫn là phong thái cảnh sát sắc bén ấy, nhưng trong cái ánh nắng ban mai len lỏi qua rèm cửa, chị trông... dịu dàng hơn.

Có thể là do ảo giác vì Orm chưa tỉnh ngủ.

Cô ngáp một cái, lười biếng gọi: "Chào buổi sáng, chị yêu."

Chỉ nhận lại một ánh mắt sắc như dao. "Đừng có nói linh tinh."

Nhưng thay vì đuổi cô đi, Lingling đặt thêm một cái ly lên bàn.

Không cần hỏi cũng biết là pha cho ai.

Orm chống cằm, nhếch môi. "Chị quan tâm em ghê."

Lingling lườm. "Không uống nhanh, tôi đổ đi đấy."

Orm bật cười, cầm ly lên, nhấp một ngụm.

Vị ngọt nhẹ.

Chắc chắn không phải kiểu cà phê đắng mà Lingling thường uống.

Orm khẽ nhướng mày, nhìn chị.

"Chị bỏ đường?"

Lingling liếc chỗ khác. "Làm sao tôi biết cô thích uống gì."

Xạo.

Orm biết thừa.

Lần cuối cùng họ uống cà phê cùng nhau đã là ba năm trước, ngay trước khi cô bị bắt. Vậy mà Lingling vẫn pha đúng vị cô thích.

Chết thật.

Cô nhìn chị, khóe môi cong lên.

Chị có thể giả vờ lạnh lùng bao nhiêu cũng được, nhưng những hành động nhỏ nhặt đã bán đứng chị rồi.

Buổi trưa, Lingling phải ra ngoài làm việc.

Trước khi đi, chị để lại một câu: "Đừng có làm loạn."

Orm ngoan ngoãn giơ tay lên như học sinh tiểu học. "Em hứa."

Lingling không tin tưởng lắm, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

Chị vừa ra khỏi cửa, Orm đã thả mình xuống sofa, vắt chân lên bàn, tay cầm điều khiển TV.

Không thể tin được.

Từ một kẻ trộm bị truy nã, giờ cô lại ngồi trong nhà cảnh sát trưởng, uống cà phê và xem truyền hình thực tế.

Đúng là đời thay đổi nhanh thật.

Cô híp mắt, cười khẽ.

Nhưng mà cũng không tệ.
---

Tối muộn, Lingling về nhà.

Vừa mở cửa ra, chị khựng lại.

Orm đang cuộn tròn trên sofa, chăn trùm kín người, chỉ để lộ mái tóc lòa xòa. TV vẫn bật, nhưng tiếng đã nhỏ lại.

Một giây nào đó, chị bỗng nghĩ trông chẳng khác gì một người vợ chờ chồng về.

Lingling thở dài, bước lại gần.

Orm vẫn ngủ ngon lành, miệng lẩm bẩm gì đó trong mơ.

Chị nhìn cô nhóc đó một lúc, rồi vô thức với tay kéo lại mép chăn, sợ cô bị lạnh.

Vừa chỉnh lại chăn xong, Orm mở mắt.

"Chị đang lo cho em đó hả?"

Lingling cứng người.

Orm cười nhạt, giọng ngái ngủ. "Chị yêu em rồi đúng không?"

Lingling nhanh chóng rụt tay lại. "Ngủ đi."

Rồi quay lưng bước vào phòng ngủ nhanh hơn bình thường một chút.

Không hiểu sao, tai lại đỏ.

Sáng sớm, Orm bị đánh thức bởi một cú đá nhẹ vào chân.

Cô chớp mắt, lười biếng nhìn lên và thấy Lingling đứng đó, tay cầm chìa khóa xe, ánh mắt lạnh tanh.

"Dậy."

Orm rên rỉ, lật người trùm chăn. "Sớm vậy mà..."

Cú đá tiếp theo mạnh hơn một chút. "Dậy. Đi làm."

Orm ngẩng đầu, mắt tròn xoe. "Cái gì?"

Lingling khoanh tay, nhìn cô như thể đang nhìn một đứa trẻ lười biếng. "Tôi không nuôi không em. Muốn ở lại thì phải làm việc."

Orm cười nhạt. "Chị muốn em làm gì? Đi bắt trộm?"

Lingling không cười. "Đi làm thêm ở quán cà phê."

"...Hả?"

Orm nhìn chị, như thể không tin nổi vào tai mình.

Nhưng ánh mắt Lingling thì rất rõ ràng: Không có chuyện cô sẽ được lười biếng ở đây.

Ba mươi phút sau, Orm ngồi trong quán cà phê, khoác tạp dề nhân viên, mặt mày nhăn nhó.

Chị ấy thật sự đẩy mình đi làm.

Đúng là bạo lực mà.

Cô lẩm bẩm chửi thầm, nhưng rồi lại khẽ cười.

Bởi vì cô biết Lingling không phải muốn đuổi cô đi.

Chị chỉ muốn cô có một cuộc sống bình thường, tránh xa phiền phức.

Không nói, không thể hiện, nhưng từng hành động nhỏ đều thể hiện sự quan tâm cứng đầu của chị.

Một kiểu mật ngọt giấu trong lớp băng lạnh.

Orm cười khẽ, bắt đầu làm việc.
___

Trời mưa.

Orm đứng dưới mái hiên quán cà phê, tay cầm điện thoại, lười biếng bấm số.

Cuộc gọi vừa kết nối, giọng Lingling vang lên:

"Gì?"

Orm cười khẽ. "Chị đón em được không?"

Bên kia im lặng một lúc. "Tự đi bộ về đi."

"Nhưng mà..." Orm hạ giọng, kéo dài âm điệu, "...em lười đi bộ về quá."

Lingling thở dài. "Chờ đấy."

Cúp máy.

Orm cất điện thoại vào túi, khóe môi cong lên.

Chị có thể phàn nàn bao nhiêu cũng được. Nhưng cuối cùng vẫn đến đón cô.

Mười phút sau, một chiếc xe máy phanh lại trước mặt Orm.

Chị không nói gì, chỉ nghiêng đầu ra hiệu: Lên xe.

Orm ngoan ngoãn leo lên, tay ôm lấy eo chị.

Xe lăn bánh, băng qua những con phố nhộn nhịp.
---

Orm ngồi khoanh chân trên sofa, tay cầm cốc nước ấm, mắt len lén nhìn Lingling.

Chị đang ngồi trên ghế đối diện, tập trung vào laptop, không buồn ngẩng lên.

Lạnh lùng ghê.

Orm thở dài, chán chường chống cằm. "Chị có bao giờ nghĩ... nếu em không phải tội phạm, có khi nào mình gặp nhau theo cách khác không?"

Lingling vẫn không rời mắt khỏi màn hình. "Em vẫn sẽ phiền phức như vậy thôi."

Orm bật cười. "Vậy là dù trong hoàn cảnh nào, chị cũng sẽ để ý em nhỉ?"

Lingling khựng lại đúng một giây.

Nhưng chỉ một giây đó thôi cũng đủ để Orm nhận ra.

Cô nghiêng đầu, mỉm cười.

"Chị à..."

"...Gì?"

Orm bò đến gần hơn, đặt cốc nước xuống bàn, chống tay nhìn thẳng vào mắt chị.

"Chị quan tâm em đúng không?"

Lingling vẫn bình tĩnh. "Không."

"Xạo."

"Không có."

"Chị đón em lúc chiều."

"...Thì sao?"

"Chị nấu ăn cho em."

Lingling liếc cô. "Tôi cũng ăn mà."

Orm bĩu môi. "Chị nhớ em thích uống trà."

"...Tình cờ."

Orm chống tay lên má, ánh mắt cong cong. "Chị à, chị giỏi phủ nhận ghê."

Lingling thở dài, đóng laptop lại, cuối cùng cũng nhìn cô. "Em muốn gì?"

Orm cười tít mắt. "Muốn chị thừa nhận là chị yêu em."

Lingling im lặng một lúc.

Rồi, rất bình tĩnh, chị cầm cốc nước trên bàn rồi đặt vào tay Orm.

"Uống đi, bớt nói nhảm."

Rồi đứng dậy bỏ vào phòng.

Orm ngồi đó, tròn mắt nhìn theo bóng lưng chị.

Một giây sau, cô bật cười.

Không nói ra không có nghĩa là không có.

Sáng hôm sau, Orm vừa lười biếng vươn vai bước ra khỏi phòng thì đã nghe thấy tiếng động từ bếp.

Cô dụi mắt, nhìn về phía bóng dáng quen thuộc.

Lingling đứng đó, tay đảo đều chảo trứng, vẻ mặt tập trung như thể đang làm nhiệm vụ quan trọng nhất thế giới.

Orm nhướn mày. "Chị nấu bữa sáng cho em à?"

Lingling không quay lại. "Không. Tôi nấu cho tôi."

Orm bĩu môi, lò dò đến gần, chống tay lên bàn. "Vậy mà có tận hai phần?"

Lingling vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, gắp trứng ra đĩa. "Đoán xem."

Orm cười rạng rỡ, kéo ghế ngồi xuống. "Em đoán là chị không muốn thừa nhận."

Lingling đặt đĩa xuống trước mặt cô, ánh mắt lạnh nhạt. "Ăn đi."

Orm vừa ăn xong, vừa thỏa mãn vươn vai. "Công nhận, trứng chiên của chị ngon thật."

Lingling uống một ngụm trà, không đáp.

Orm lặng lẽ quan sát chị.

Càng ngày, cô càng nhận ra Lingling không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Chị chỉ không thích nói ra.

Mọi thứ chị làm từ đón cô về nhà, nấu bữa sáng, chuẩn bị trà đúng vị cô thích đều là cách chị quan tâm cô.

Orm chống cằm, nở nụ cười. "Lingling Kwong."

Lingling liếc cô. "Gì?"

Cô nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên đầy tinh quái. "Chị càng ngày càng giống người yêu em rồi đó."

Lingling im lặng ba giây.

Rồi, rất bình tĩnh, chị cầm đũa, gắp miếng trứng cuối cùng trong đĩa của Orm bỏ vào miệng mình.

Orm: "..."

Chị ấy trả đũa theo cách này hả?

Lingling đứng dậy, cầm tách trà, bình thản nói:

"Bớt nói một chút đi."

Nói xong, chị bỏ vào phòng làm việc.

Orm ngồi đó, há hốc mồm nhìn theo.

Một lúc sau, cô bật cười.

Trời về chiều, Orm nằm ườn trên sofa, lười biếng nghịch điện thoại.

Lingling thì đang ngồi bên bàn làm việc, chăm chú đọc tài liệu.

Nhưng chỉ được ba phút.

"Chị ơi."

"...Gì?"

"Em chán quá."

"Vậy đi rửa chén đi."

"...Thôi hết chán rồi."

Lingling khẽ thở dài, nhưng vẫn không rời mắt khỏi tài liệu.

Orm bĩu môi, lười nhác lăn qua lăn lại trên sofa.

Được một lúc, cô chống cằm nhìn chị, ánh mắt long lanh như mèo con.

"Lingling Kwong~."

Lingling nhướng mày. "Em lại định làm gì?"

"Không có gì hết á." Orm chớp mắt vô tội. "Chỉ là... tự nhiên thấy chị dễ thương quá."

Lingling khựng một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Chị lật trang tài liệu, giọng điềm nhiên: "Nói chuyện đàng hoàng lại đi."

Orm chống tay lên má, ánh mắt cong cong. "Em đang nói thật mà."

"Không có ai thấy tôi dễ thương hết."

"Có em nè."

Lingling lườm cô, nhưng Orm chỉ cười hì hì.

Cô nhóc này đúng là không biết sợ là gì.

Lingling quyết định không đôi co nữa, tiếp tục đọc tài liệu.

Nhưng Orm thì không dễ bỏ cuộc vậy đâu.

Cô nhấc người khỏi sofa, lặng lẽ đi đến sau lưng Lingling.

Rồi, nhanh như chớp, cô vòng tay ôm lấy chị từ phía sau.

"..."

Lingling cứng người.

"Làm gì vậy?" Giọng chị thấp xuống đầy cảnh giác.

Orm cười khẽ, áp cằm lên vai chị. "Ôm chị một chút thôi."

Lingling thở dài, giọng có chút bất lực: "Em đang thử thách sức chịu đựng của tôi đúng không?"

Orm không trả lời, chỉ siết nhẹ vòng tay, hơi thở phả lên cổ Lingling.

"Em yêu chị, thật đấy."

Tim Lingling đập mạnh một nhịp.

Chết tiệt.

Cô nhóc này càng ngày càng táo bạo.

Chị mím môi, cố giữ bình tĩnh. "Buông ra."

"Không buông."

"Buông."

"Không."

Lingling hít sâu, đột nhiên kéo tay Orm-

Bẻ khớp nhẹ một cái.

"Ai da!" Orm giật mình, vội vàng buông ra.

Lingling đứng dậy, khoanh tay nhìn cô, ánh mắt bình thản: "Còn dám nghịch nữa không?"

Orm xoa cổ tay, cười hì hì. "Vẫn dám."

Lingling: "..."

Chị bất lực quay đi.

Chết tiệt, càng ngày càng khó trị.

Thật ra tim chị nãy giờ đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...